Người khôn ngoan nhất không phải là người gặt hái được nhiều thành công, mà là người biết biến thất bại thành những lợi thế nhất định.

Richard R. Grant

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 145 - chưa đầy đủ
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 514 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 00:46:42 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 107: Chương 84.2
ốt cuộc như thế nào! Sao lại che giấu, hiện tại mọi người ở đây, hai người bọn họ cũng muốn biết, 17 năm rồi, còn có thể giấu sao.”
Thiên Mị không nhịn được cắt đứt, hắn thật tức giận. Lão hồ ly, làm gì vòng vo nhiều như vậy, gọn gàng dứt khoát nói cho bọn hắn biết không phải tốt hơn sao. Tránh khỏi, chính bọn hắn phỏng đoán.
“Thiên Mị.” Thiên Sở Tu không biết làm sao, tính tình đứa con trai này không biết từ đâu tới, không giống hắn cũng không giống mẫu thân hắn.
“Nha đầu, ngươi gọi là Mẫn nhi chứ?”
Thiên Sở Tu tự nói xong, “ Mẫu thân ngươi, Ưu nhi nàng ở tại tẩm cung Lan Phi, nhưng cũng không phải là kim ốc tàng kiều các ngươi tưởng tượng. Nàng, vĩnh viễn là tự trọng, sao có thể làm ra chuyện như vậy!”
Huống chi, người trong lòng nàng, là người khác.
Thiên Sở Tu mặc niệm.
“Vậy tại sao?”
“Tốt lắm.” Thiên Sở Tu cắt đứt tất cả, chuẩn bị đứng lên rời đi.”Những chuyện này đều đã qua, ta không muốn nói tới. Lan phi đã qua đời, Ưu nhi cũng đã đi, nói lại vô ý. Các ngươi không cần vô cớ suy đoán, đó là không tôn trọng đối với các nàng.”
Thiên Sở Tu rời đi, để lại nơi này cho bọn họ.
Lời nói mới rồi đã nói xong cũng giống như chưa nói, Đường Mẫn ảo não. Ý định hoàng đế phức tạp, nói một nửa lưu một nửa.
Nhưng ít ra, nàng hiểu, Bách Lý Ưu, Lan Phi, Thiên Sở Tu, quan hệ ba người bọn họ không tầm thường. Không chỉ là tình cảm rối rắm, quan trọng hơn là rất nhiều việc xảy ra.
“Hắn không nói, chúng ta chỉ có thể tự đi tra.”
“Ừ. Không có biện pháp nào. Ai, ta nói, hắn biết ta là nữ nhi Bách Lý Ưu, cố tình Hành Ngọc cũng không biết cái gì?”
Đường Mẫn kỳ quái, Hành Ngọc chính là một người xa lạ đối với Thiên Sở Tu, vì sao?
Hành Ngọc cười nói, “Có lẽ dáng dấp ta không giống mẫu thân thôi. Hắn quả thật không nghĩ, có lẽ hơn nữa là giống như phụ thân. Cái đó, chưa từng gặp mặt, không biết thân phận phụ thân.
“ a nha.”Đường Mẫn gật đầu.
Thiên Mị nhìn Quân Mạc Ly, lại nhìn ngược lại về phía Hành Ngọc, ở giữa hai người không ngừng quét mắt. Đường Mẫn buồn bực, thì sao, xem ai lớn lên thanh tú?
“Thiên Mị, ngươi làm gì thế, nhàm chán.”
“Các ngươi không có ý thức được sao? Hành Ngọc, Quân Mạc Ly, bọn họ cùng tuổi.”Thiên Mị nói ra một cái tin tức, hắn vừa mới phát giác, “ Các ngươi sinh cùng năm, khi đó Lan phi mang thai, như vậy Bách Lý Ưu cũng có thai ở nơi này.”
“Choáng nha, không phải tên Thiên Sở Tu kia nói không quan hệ sao!”Đường Mẫn bắt đầu bốc khói, đồng thời mang thai, cái lông á!
“Nếu lão hồ ly nói thật, Bách Lý Ưu chưa kết hôn mà có con, cho nên tiến vào nơi này. Nam tử có thể để cho Bách Lý Ưu cam nguyện mang thai, dựa vào thực lực gia tộc Bách Lý nàng, thân phận của người đó chắc chắn sẽ không thấp. Có lẽ, thân phận của người kia càng thêm......”
Đường Mẫn sợ hãi than, thật....! Nàng vẫn không ngờ, Hành Ngọc ra đời, khi đó, Bách Lý Ưu còn chưa lập gia đình.
Khó trách, Bách Lý Triệt vẫn hận Hành Ngọc. Hắn thích nhất tiểu cô cô chưa kết hôn mà có con, trong lòng hắn không bằng phẳng. Hận nam nhân để cho tiểu cô cô hắn thất thân, nhưng lại không thể nào biết người kia, cho nên hận ý đối với Hành Ngọc.
Hành Ngọc không có một tia khiếp sợ, nhàn nhạt nhìn Đường Mẫn cùng Thiên Mị phân tích cùng vẻ mặt khoa trương.
“Thật xin lỗi, Hành Ngọc. Ta!”
“Vô sự, ta luôn cho rằng.”
Thiên Mị nói xin lỗi, hắn rất cảm động, nhìn hắn để ý cảm thụ của hắn, đã rất khá. Chỉ là, hắn cũng biết điểm này, là bọn hắn bỏ quên.
“ Hành Ngọc, phụ thân ngươi là người nào?”Đường Mẫn trực tiếp hỏi, nàng chỉ hỏi phụ thân Hành Ngọc là người nào, nàng muốn biết, cha nàng chính là Đường Ứng Nghiêu.
Hành Ngọc suy nghĩ một chút, lắc đầu. Hắn không biết, có lẽ, gia gia biết được, hắn không thích người nam nhân kia. Khi còn bé, hắn vẫn mắng người nam nhân kia, nói hắn cô phụ mẫu thân, mãi cho đến khi hắn hiểu chuyện gia gia liền không mắng nữa.
Chỉ là mỗi lần nói tới, đều là hừ lạnh một tiếng liền không hề đề cập tới.
“Gia gia biết, nhưng hắn không nói.”
“hừ, khẳng định sư phụ A Ly cũng biết. Quả thật hai huynh đệ, một đức hạnh.”Đường Mẫn khinh bỉ.
Bách Lý Hàn Thiên chăm sóc Hành Ngọc, Bách Lý Hàn Băng mang theo Quân Mạc Ly bảy năm, như vậy không hẹn mà gặp. Bách Lý Ưu cùng Lan Phi không có gì, có quỷ mới tin.
“ Ta cảm thấy được Bách Lý Ưu biết Lan Phi, nếu không, ngươi xem, làm sao Bách Lý Hàn Băng cùng Bách Lý Hàn Thiên sẽ nuôi dưỡng các ngươi?”
Đường Mẫn nhìn Quân Mạc Ly cùng Hành Ngọc, nói qua.
Thiên Mị gật đầu, hết sức đồng ý. Nữ nhân này có lúc vừa nghĩ liền thông, có lúc vướng mắc.
“ Trên người các ngươi hẳn có đầu mối. Về vương phủ trước, chuyện này trở về thương thảo.”Bọn họ ở lại chỗ này cũng vô dụng, đầu mối gì cũng không có, ở lâu rồi cũng không còn ý tứ.
××××××
Phủ nhị vương gia, một người đã đợi hồi lâu, có chút đứng ngồi không yên.
Nam Cung Lân nặng nề đặt ly trà lên bàn, tức giận nhìn Liệt Tuyệt.” Vương Gia nhà ngươi khi nào trở lại, bị gọi đi hoàng cung cũng không cần lâu như vậy. Trong cung có tin tức là người đã rời đi!”
Nam Cung Lân bực mình, sáng sớm đi Hoàng Lăng coi chừng, dẫn bọn hắn vào cung. Đã nói rồi vừa ra liền trở lại, ngày hôm đo. Hắn sẽ không thả đi!
Liệt Tuyệt vẻ mặt đau khổ, hắn thật không biết, đó là Vương Gia nhà hắn, cũng không phải là chó và mèo. Hắn tìm nơi nào quản, chỉ có Vương Gia nhà hắn phân phó hắn làm việc, hắn nào dám trông nom chủ tử.
“Nam Cung công tử, Liệt Tuyệt thật không biết.”
“ngươi không biết, ngươi không biết nơi nào. Không phải hắn đi đều nói một tiếng cùng ngươi. Hãy bớt sàm ngôn đi, nói mau, người đi đâu rồi!”
“Hắn thật không biết.”
Nam Cung Lân quay đầu lại liền nhìn thấy Thiên Mị trở lại, ba người đi theo ở đằng sau, chính là Đường Mẫn.
“ Vừa vào vương phủ chỉ nghe thấy ngươi khóc quỷ, gấp cái gì.”
Thiên Mị bất mãn trêu ghẹo, Nam Cung Lân là bằng hữu của hắn, gấp như vậy cũng là quan tâm hắn, trong lòng hắn vẫn rất cảm động.
“ Vừa trở về?”
“ Làm sao có thể!”Nhìn thấy Thiên Mị gật đầu, Nam Cung Lân chết sống không tin, lừa hắn!
“Có chuyện, trì hoãn.”Thiên Mị nói xong vô cùng đơn giản, chuyện Quân Mạc Ly, hắn không phải người trong cuộc, không tiện nói. Còn nữa, hắn cũng không thích bát quái. Đó là việc nữ nhân làm!
“Tốt lắm, nếu không còn chuyện gì, ta đi nha.”Nam Cung Lân chung đụng thời gian không dài không ngắn cùng Thiên Mị, nhưng vậy là đủ hiểu hắn rồi. Một câu nói, đã nói rõ. Hắn không tiện hỏi nhiều, nếu người đã trở về, vậy thì có thể.
Nam Cung Lân liếc nhìn ba người kia, sải bước rời đi.
“ Cám ơn.”
Nam Cung lân dừng lại, khóe miệng nâng lên.” Khách khí cái gì, lần tới mời uống rượu.”
“ Tùy thời theo cùng.”
Thiên Mị nhẹ nhõm cười một tiếng, bằng hữu này, rất tốt.
“ Liệt Tuyệt, vương phủ không tiếp khách ba ngày.”
Thiên Mị mang người rời đi, chạy thẳng tới thư phòng hậu viện. Liệt Tuyệt đứng ở đại sảnh, nhìn bóng dáng đi xa, khóe miệng vẫn còn co rút.
Vương Gia, lúc nào thì phủ Nhị vương gia có khách...
Môn đình La Tước, ai ai!
Bên này, ở thư phòng Thiên Mị thương thảo cùng đám người Quân Mạc Ly bắt tay vào làm chuyện này như thế nào. Hắn không chỉ có hứng thú, làm rõ ràng, chuyện năm đó, trong lòng Hành Ngọc cùng Đường Mẫn có nút thắt, Quân Mạc Ly càng có nhiều.
“Chúng ta bắt tay vào làm như thế nào?”
Thiên Mị lải nhải, đưa mắt ném vào Quân Mạc Ly. Người này còn chưa có lên tiếng rồi, đây chính là người tâm phúc, nhân vật mấu chốt. Hắn không lên tiếng, mấy người bọn hắn mò mẫm gấp gáp cái gì.
Quân Mạc Ly cúi đầu, không ngừng nhớ lại những mảnh vụn kia. Một điểm một điểm, tỉ mỉ chắp vá. Cuối cùng, chẳng có cái gì cả.
“A Ly, bằng không, cứ để đó trước đi, giải độc của ngươi trước”
So với cái này, nàng lo lắng độc của hắn hơn, lúc nào cũng có thể phát tác, thời gian của hắn không nhiều lắm. Hắn lãng phí không nổi, Hiên Viên có thuốc dẫn, như vậy thì đi lấy.
“Mẫn nhi, ngươi chắc chắn, Tuyết Liên là ở Bách Lý gia, lúc chúng ta rời đi giao trên tay ngươi?”
Quân Mạc Ly hỏi, Đường Mẫn gật đầu một cái, đúng a!
“ Vậy thì tốt, chúng ta liền đi Tuyết Sơn, Thương Lan Tuyết Sơn.”
Tướng Phủ Ngốc Thê Tướng Phủ Ngốc Thê - Nhược Thanh Ngôn