Có tiền và có những thứ tiền có thể mua được là điều tốt, tuy nhiên, đôi khi cũng nên xem lại và đảm bảo rằng mình không mất những thứ mà tiền không mua được.

George Horace Lorimer

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 145 - chưa đầy đủ
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 514 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 00:46:42 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 97: Chương 77.2
uân Mạc Ly đứng bên ngoài, nhìn dáng vẻ Vô Âm thỉnh thoảng phát điên, tâm tình vui vẻ. Hỏa diễm hồ linh tính, trừ Mẫn nhi, chỉ có hắn có thể gần. Nhưng một ngày không chung đụng, hình như tên tiểu tử này cũng không thế nào kháng cự với Vô Âm, ít nhất, không có trực tiếp chạy mất. Mặc dù còn giãy giụa hạ xuống, miệng nhe bốn cái răng hướng về phía Vô Âm, nhưng hưởng thụ Vô Âm phục vụ cũng là tuyệt không chịu thua.
“Vô Âm.”
“Dạ, Cung chủ.” tay Vô Âm run một cái, nắm chắc Hỏa diễm hồ, lập tức nhìn về phía Quân Mạc Ly.
“Súc sinh này, sau này ngươi quản.”
Két? Vô Âm sững sờ nhìn Quân Mạc Ly, tình huống thế nào, trông nom hồ ly?
Đồ trong ngực giật giật, hình như không hiểu ý tứ Quân Mạc Ly, ngơ ngác thò đầu ra nhìn hai người. Quân Mạc Ly vươn tay, vuốt ve bộ lông mượt mà của Hỏa diễm hồ, nói, “Vật nhỏ, sau này đi theo Vô Âm.”
“Xèo xèo chi ——”
Hỏa diễm hồ xao động bất an tán loạn ở trong ngực Vô Âm, lần này nó hiểu, nó bị từ bỏ. Trực tiếp quăng cho một người khác, không nhìn thấy Đường Mẫn, chỉ có con ngươi Quân Mạc Ly u ám, giống như mắt rắn bình thường nhìn chằm chằm nó.
“Cung chủ, này?” Vô Âm bất đắc dĩ, hắn mang theo con hồ ly này? Gần một ngày nhìn, hắn cũng thấy rõ hồ ly này rất khác nha, cực kỳ hiểu tính người, hơn nữa không đơn giản. Có thể làm cho hắn nhớ tới chỉ có Hiên Viên Liệt Diễm Sơn, Hỏa diễm hồ.
Toàn thân một thân hồng mao, chính là đáp án tốt nhất.
Cung chủ đưa Hỏa diễm hồ cho hắn giữ?
“A Ly.”
Lúc hai người nhìn nhau thì đột nhiên ám thất mở ra, Đường Mẫn mở miệng, chính là gọi Quân Mạc Ly.
“Ừ.” Quân Mạc Ly đáp lời, mắt trợn lên giận dữ nhìn Vô Âm, áp chế câu truyện.
“An táng thôi.”
Một thân cô đơn, Đường Mẫn không có nói bất kỳ lời gì, từ ám thất ra ngoài liền trở lại gian phòng của mình. Quân Mạc Ly liếc nhìn nữ tử nằm ở trên giường trong phòng tối, khóe miệng hình như còn mang theo một tia cười yếu ớt, đi rất an tường.
Không có ai biết rốt cuộc họ nói cái gì ở bên trong, Quân Mạc Ly không hỏi, Đường Mẫn không nói.
Lúc này Vô Âm mới phát giác, nữ tử bên trong đã đi. Mà ánh mắt Cung chủ nhà hắn nhìn nữ tử kia chính là quái dị, phu nhân, đi rất tiêu điều.
Một tia không hiểu bắt đầu xao động trong cơ thể của hắn, Hỏa diễm hồ kéo bộ lông, liền bất động, hình như bị không khí bi thương kia ảnh hưởng.
“Hồ ly, có phải ta nên đi theo phu nhân hay không?” Vô Âm đứng một mình bên ngoài ám thất, Quân Mạc Ly rời đi song song cùng Đường Mẫn, chỉ còn lại hắn, ôm Hỏa diễm hồ không biết nên xử lý như thế nào.
Đường Mẫn rúc vào chăn, bắt buộc mình ngủ mất, chỉ là trước khi Bạch Vũ chết một màn kia không ngừng thoáng hiện trong đầu, đoạn ngắn lần lượt trùng điệp, hình như có thể nhắc nhở nàng, Bạch Vũ chết đi, nàng bất lực.
Nàng đi rất an tường, nàng nói, nàng không có tiếc nuối.
Nhưng là, làm sao mà có thể không có tiếc nuối! Nữ tử như vậy, khi còn sống ngắn như vậy, cứ biến mất như vậy. Trong lòng Đường Mẫn chua xót, lần đầu tiên có người ở trước mặt nàng chết đi, người kia, không phải nàng quan tâm nhất, cũng là vướng vít trong lòng.
Trước khi Bạch Vũ chết, nói cho nàng biết những thứ kia, nàng không muốn suy nghĩ nhiều. Cho dù là một nhiệm vụ được sai khiến, chung quy nàng đi, tất cả cũng nên kết thúc.
Người kia, là hắn!
“Ken két”, cửa mở ra, lại khép lại. Đường Mẫn rụt một cái, cũng không quay đầu, nàng biết, là Quân Mạc Ly.
Quân Mạc Ly nhìn một chỗ cong lên trên giường, cả người Đường Mẫn núp ở một chỗ, giống như là một nắm cơm. Hắn biết nàng trọng tình, cho dù là Bạch Vũ, nhưng lại không ngờ, nàng sẽ không nói tiếng nào.
Đến gần bên giường, trong lòng nơi nào đó đau đớn.
Bỏ đi áo khoác, mình cũng chui vào, kéo lấy người đang quấn thành hình tròn, để cho nàng đối mặt với mình.
“Mẫn nhi, ngươi có tức giận thì cứ tức giận. Đè nén, lòng ta đau.”
Lòng hắn đau, rất đau. Đường Mẫn âm thầm như vậy để cho hắn mịt mờ, có người tức giận không đáng sợ nhất, sợ nhất là không nói tiếng nào, yên lặng chịu đựng.
“Mẫn nhi.” Người trong ngực vẫn ũ không trả lời, mặc cho Quân Mạc Ly nói tiếp.
Không phải là không muốn nói, chẳng qua là cảm thấy mệt mỏi, lần đầu tiên, cảm thấy thân thể mệt chết đi, hình như chỉ muốn ngủ. Cứ như vậy, cái gì cũng không quản ngủ mất, thậm chí nàng có chút hâm mộ Bạch Vũ, ít nhất nàng cũng không cần lo lắng cái gì, không cần để ý, nàng có thể không nhớ thương. Nhưng nàng không thể, nàng lại có rất nhiều thứ còn chưa làm, nàng còn sống thay thế Đường Mẫn, giờ phút này, nàng càng phải sống vì mình. Một lý do sống tiếp, một số người nàng quan tâm, bọn họ cũng khiến nàng không thể bỏ.
Thí dụ như, người bên cạnh này.
Tướng Phủ Ngốc Thê Tướng Phủ Ngốc Thê - Nhược Thanh Ngôn