Sự khác biệt giữa thất bại và thành công là giữa làm gần đúng, và làm thật đúng.

Edward Simmons

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 145 - chưa đầy đủ
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 514 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 00:46:42 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 94: Chương 76.1: Thu Nhận Vô Âm!
Ly, này, tìm chàng đấy!”, Đường Mẫn kéo chăn qua, hỏa diễm hồ ngoan ngoãn tiếp tục làm ổ trong đó không hề quấy rầy.
Quân Mạc Ly nhíu nhíu mi tâm, nhìn Hoa Ảnh, hỏi: “Tin tức như thế nào?”
“Cung chủ?”, Hoa Ảnh muốn nói lại thôi, nhìn thoáng qua Đường Mẫn không biết phải lên tiếng như thế nào. Nói ở đây sao? Nhưng......
Đường Mẫn đột nhiên cười nói: “A Ly, hình như ta bị ghét bỏ thì phải?”
“Mẫn nhi!”, Quân Mạc Ly bất đắc dĩ ngồi xuống, kéo hỏa diễm hồ ra ném xuống đất, túm chặt cánh tay nhỏ bé của Đường Mẫn. Tuy Mẫn nhi chỉ đang nói đùa, nhưng hắn thấy cần phải nghiêm túc chỉnh đốn lại.
“Hoa Ảnh, mau xin lỗi.”
“À?”, Hoa Ảnh há hốc miệng, mặt tràn đầy kinh ngạc. Nàng ta chẳng hề làm gì cả mà? Cô nương trước mắt rốt cuộc có lai lịch ra sao mà Cung chủ phải khom lưng đối đãi như vậy, nhìn cử chỉ thân mật của hai người, dường như......
“Phu nhân của ta, ngươi nói nên như thế nào?”, Quân Mạc Ly quay lưng về phía Hoa Ảnh cất giọng lạnh lẽo.
Hoa Ảnh thực ủy khuất, nàng ta làm sao biết người vừa tùy tiện ngồi xuống lại chính là Cung chủ phu nhân, hơn thế nữa, người nọ cũng chưa thông báo gì! Ai quy định người Cung chủ thân mật nhất định phải là phu nhân chứ, cũng có khả năng là hồng nhan tri kỷ của Cung chủ mà!
“Phu nhân, thuộc hạ sai rồi!“.
“Miễn, ta đảm đương không nổi!“. Đường Mẫn phất tay, vị trí phu nhân của Cung Chủ Huyết Lan Cung nàng thực sự không chút hứng thú, vốn chỉ muốn đùa giỡn một phen, không ngờ Quân Mạc Ly lại nghiêm túc đến thế. Làm cho tiểu cô nương trước mặt rối rắm hết cả lên, quả thực có chút bất đắc dĩ.
“Cung chủ? Tin tức?”
Lấy được sự đồng ý của Quân Mạc Ly, Hoa Ảnh lập tức thuật lại toàn bộ tin tức mới vừa thăm dò được. Về Cảnh Tu, không rõ chi tiết. Đồng thời, nàng ta còn thuận tiện hỏi dò chuyện về Thương Lan đế Thiên Sở Tu mà Cung chủ đã ra lệnh phải điều tra rõ.
Quân Mạc Ly không ngờ, Hoa Ảnh lại điều tra cặn kẽ mọi chuyện của Thiên Sở Tu, không thể không nói bản lãnh của thuộc hạ này lại tăng tiến thêm một bậc. Mười mấy năm trước, Thiên Sở Tu ngồi lên đế vị, tuy không có thành tích gì nổi bật, nhưng Thương Lan vẫn mưa thuận gió hòa, dân giàu nước mạnh. Đây chẳng phải là thành tích lớn nhất hay sao?!
Nhưng, hậu cung của người này chỉ có lác đác vài phi Tần, người được sủng ái nhất trong số đó chính là Lan Phi, nhưng sau khi hạ sinh Tứ hoàng tử liền mất, được Thiên Sở Tu truy phong thành Hoàng quý phi, táng ở sau lăng, được hưởng đãi ngộ như với Hoàng Hậu.
Còn về phần Tứ hoàng tử từ sau khi Lan Phi qua đời một tháng liền mất tích, Thiên Sở Tu lại chưa bao giờ truy xét, hình như là muốn che giấu chuyện này.
Về sau, Mẫu phi của Thiên Mị trèo lên ngôi hậu, đến lúc này không còn Phi Tần xuất sắc nào xuất hiện thêm nữa.
Mà Cung chủ Triêu Dương, lại chính là muội muội ruột của Thiên Sở Tu, nhớ tới cái người Thu Tâm Tố kia, Quân Mạc Ly liền cảm thấy đầu óc mơ hồ, dường như đã quên lãng cái gì đó.
“Ngươi tạm thời quay về, chờ lệnh!”, Quân Mạc Ly vẫy lui Hoa Ảnh, rồi ngồi xuống, nhìn Đường Mẫn.
“A Ly, chàng đang nghĩ gì thế?”
“Có phải thấy mặt Thiên Sở Tu, rất quen không?”
Quân Mạc Ly lúc nhìn thấy người này liền cảm thấy cực kỳ quen thuộc, nhưng muốn đào sâu thêm lại không ra chân tướng gì. Đường Mẫn vừa nghe xong tin tức Hoa Ảnh bẩm báo, trong đầu đột nhiên đặt ra một giả thiết lớn mật.
“A Ly, việc Tứ hoàng tử mất tích, có thể quá trùng hợp hay không?”
“Không thể nào!”, Quân Mạc Ly lập tức phủ định hoàn toàn, từ nhỏ hắn đã được sư phụ nuôi lớn, không thể nào có liên quan đến Tứ hoàng tử này được.
“A Ly, chúng ta mau đến Huyết Lan Cung thôi!”, Đường Mẫn đột nhiên nhào qua, ôm lấy cổ Quân Mạc Ly nói. Nếu hắn đã không muốn nghĩ đến nữa thì thôi vậy, thân thế gì gì đó, biết rõ chân tướng hay không thì có làm sao? Chỉ cần bọn họ hiểu nhau, có thể ở bên cạnh nhau, còn quan tâm đến thân thế làm gì. Cuối cùng biết được thì như thế nào chứ, mối quan hệ của hai người họ cũng sẽ không vì thế mà có bất kỳ thay đổi nào.
××××××
Huyết Lan cung, một nhóm người vây quanh Hoa Ảnh, trong số đó Vô Âm là người vây lấy đầu tiên.
“Hoa Hoa, Cung chủ như thế nào rồi, bao giờ thì trở lại?“. Bây giờ thứ mà Vô Âm quan tâm nhất chính là lúc nào Quân Mạc Ly quay trở lại, hắn ta phải chuẩn bị một chút, các hạng mục gần đây đang rối tung rối mù, loạn hết cả lên. Hộ pháp như vậy thấy thế nào cũng đều là củi mục, mà hắn ta lại là người thông tuệ nhất nhưng cũng lười nhất trong bốn người họ.
Lộng Nguyệt cười một tiếng, tính tình của Vô Âm này vẫn còn mang hơi hướng trẻ con. Vì thế liền thay ba người kia hỏi: “Hoa ảnh, Cung chủ có gì phân phó không?“.
Hoa ảnh nhìn bốn người đang vây quanh mình, tim đập rộn lên, vốn đang đắm chìm trong sự kiện Đường Mẫn là thê tử của Quân Mạc Ly, thế nào cũng không nghĩ ra, Cung chủ thế nhưng lại thú thê. Một Cung chủ Vô Trần máu lạnh, ngay cả đám thuộc hạ bọn họ cũng không có gan đi thăm dò cuộc sống của hắn, mặc dù có thể điều tra ra thân phận thật sự của Cung chủ mình nhưng tất cả mọi người đều tuân thủ quy định, không hề táy máy tò mò.
Cho tới bây giờ, trừ biết hắn là Vô Trần, thì những cái khác đều mịt mờ không rõ.
“Thân phận thật của Cung chủ là gì?“. Hoa ảnh đột nhiên thốt ra một câu, trong lòng nàng ta tràn đầy tò mò, thê tử như vậy lúc tổ chức hôn lễ nhất định là oanh động quần chúng, bọn họ làm sao sẽ không biết chứ. Huống chi, theo bọn họ còn chưa từng nghe qua danh xưng của vị thê tử này.
“Lần trước dường như Cung chủ bảo chúng ta điều tra một người tên là Đường Mẫn, a, đúng rồi, chính là nàng ấy!“. Hoa Ảnh hưng phấn nhảy dựng lên, đụng phải cằm Vô Âm đau nhói, nước mắt cũng sắp rơi ra ngoài.
“Thê tử của Cung chủ tên là Đường Mẫn, đích thị là nàng ấy!“. Cung chủ gọi nàng là Mẫn nhi, chắc chắn không sai được.
“Đường Mẫn? Đấy không phải là đồ ngốc kia sao?“. Thanh Phong đột nhiên chen vào một câu, nghe những lời nói rời rạc của Hoa Ảnh, cuối cùng cũng hiểu rõ một chút, Cung chủ đã thú thê, người này tên là Đường Mẫn.
“Phu quân của nữ nhân Đường Mẫn này không phải Tam công tử nhà Tả Tướng ở Phượng Lăng, Quân Mạc Ly sao?“. Phiêu Tuyết lập tức tiếp thêm một câu.
Nhất thời, năm người đều trầm mặc, gân xanh trên trán nổi đầy, chuyện đơn giản như vậy, thế mà ai cũng không nghĩ ra. Nếu không phải lần này Hoa Ảnh nhắc tới, bọn họ chắc chắn sẽ không nghĩ tới tình huống này.
“Hình như Cung chủ chưa bao giờ nhắc đến, chúng ta không thể dò thăm chuyện của ngài ấy được!“. Hoa Ảnh nhìn xung quanh một lượt, yếu ớt nói.
“Quả nhiên là vậy!”, Thanh Phong gật đầu.
“Vậy chúng ta không phải quá......“. Vô Âm che mặt, tin tức này do hắn thu thập, gần đây nhàn hạ như thế mà lại không nghĩ tới.
“Thông minh quá sẽ bị thông minh hại.”
Thở dài một tiếng, thì ra là như vậy.
Đường Mẫn đi theo Quân Mạc Ly đi vào Huyết Lan cung, lọt vào tai chính là những lời kia, rồi sau đó, ba nam hai nữ không tiếng động thở dài. Nàng 囧 rồi, không ngờ bản thân và Quân Mạc Ly lại được quan tâm đến mức này?
Quân Mạc Ly rõ ràng chưa từng thấy qua vẻ mặt sinh động này của bọn họ, mọi người ai nấy đều rất hoạt bát, làm hắn có chút sững sờ. Đường Mẫn thầm cười trộm, đoán chừng Cung chủ như A Ly quá thâm trầm nên cả đám thuộc hạ đều sợ sệt không dám nói, không dám hỏi.
Hôm nay, con cọp không có ở đây, hầu tử lập tức xưng vương. Nhìn vẻ mặt phong phú của những người kia, nàng không khỏi cười ra tiếng.
“Ha ha, ha ha ~”
“Người nào!”, Lộng Nguyệt chợt bắn ra một chiếc lá, xé gió lao thẳng tới bằng tốc độ chóng mặt.
Đường Mẫn còn chưa lấy lại tinh thần, cả người đã được Quân Mạc Ly dịch sang một bên, lá cây trực tiếp cắm lên cột gỗ ngoài đại sảnh, lõm xuống thật sâu.
Úi chà chà! Thật hiểm độc!
Đường Mẫn sợ hãi than thầm, người này ra tay thật độc ác, còn chưa biết rõ là địch hay bạn đã tiên hạ thủ vi cường. Nếu trong đêm tối mà đến gần hắn, còn không biết thế nào bị hắn giết chết thế nào đâu.
“Lộng Nguyệt, công phu tinh tiến không ít!”, Quân Mạc Ly tán thưởng liếc nhìn Lộng Nguyệt, mọi người còn chưa kịp phản ứng, đã thấy Lộng Nguyệt lui lại bước, phun ra một ngụm máu tươi.
“Lộng Nguyệt!”
“Cung chủ!”
Đám người Vô Âm tiến lên đỡ lấy Lộng Nguyệt, mặt tràn đầy lo lắng, không hiểu vì sao Cung chủ lại vô hình đả thương người. Chỉ có một mình Hoa Ảnh hiểu được, cô nương mà Cung chủ đang ôm trong ngực là ai. Thật may là ám khí của Lộng Nguyệt không làm cho nàng ấy bị thương, nếu thật sự chẳng may không cẩn thận làm tổn thương, chỉ sợ rằng......
“Cung chủ, Lộng Nguyệt cũng không hiểu chuyện, xin Cung chủ thứ tội!“. Hoa Ảnh cung kính khom lưng cầu tình thay cho Lộng Nguyệt.
Bốn người đồng loạt nhìn sang, liền nhìn thấy Quân Mạc Ly ôm một nữ tử tướng mạo khuynh thành trong ngực. Mà ánh mắt Cung chủ nhìn nàng chưa bao giờ nhu hòa như thế.
Chẳng lẽ......
“Xin Cung chủ thứ tội.”
“Xin Cung chủ thứ tội.”
......
Bốn người nhất tề thỉnh tội, trong lòng đã rõ ràng, người này sợ rằng chính là Cung chủ phu nhân mà Hoa Ảnh đã nhắc tới. Không ngờ mới vừa nói đến, một giây kế tiếp liền xuất hiện rồi.
Tựa như là đang cố ý vội vàng chạy tới đây.
“.”
Quân Mạc Ly dắt Đường Mẫn xuyên qua bốn người, rồi chợt dừng lại nói: “Vào đây!“.
Hoa ảnh nhìn Quân Mạc Ly rời đi, mới nặng nề thở ra, chọc chọc Vô Âm: “Mau lên, sắc mặt Cung chủ không tốt lắm.”
Năm người hoàn toàn không rõ đầu cua tai nheo ra sao, bước theo vào phòng Quân Mạc Ly, lúc này Đường Mẫn đang an tọa trên ghế, ôm lấy hỏa diễm hồ, nhìn Quân Mạc Ly và thuộc hạ của hắn nói chuyện.
“Vô Âm, gần đây trong cung như thế nào?”
“Vẫn rất tốt, tất cả đều bình thường!“. Vô Âm lệ rơi, mới vừa rồi còn chuẩn bị một chút, còn lần này cái gì cũng không cần chuẩn bị. Trong lòng đang âm thầm cầu nguyện mấy chữ “ không cần tra xét, không cần tra xét” lại nghe Quân Mạc Ly lên tiếng: “Lấy tới đây, để ta xem một chút!”
Tướng Phủ Ngốc Thê Tướng Phủ Ngốc Thê - Nhược Thanh Ngôn