"True self is non-self, the awareness that the self is made only of non-self elements. There's no separation between self and other, and everything is interconnected. Once you are aware of that you are no longer caught in the idea that you are a separate entity.",

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Trầm Hoan
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 193 - chưa đầy đủ
Phí download: 12 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 608 / 2
Cập nhật: 2017-09-24 23:01:11 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 82: Chương 31 Đi Ra Cái Tình Lang?
ương, Ninh nhi rốt cuộc là thịt trên người Niệm Nô rơi xuống!” Nạp Lan Diệp Hoa nói xong, mắt lại nhìn Cung thị, kỳ thật chuyện này, cuối cùng do Cung thị định đoạt, chỉ cần Cung thị gật đầu người khác nói gì cũng không quan trọng, nhưng nhớ tới chuyện tình ngày ấy, trong lòng Nạp Lan Diệp Hoa còn có vướng mắc không giải được, nay nhi tử Tương Bình vương đã chết, tương lai ngay cả người thân chăm sóc trước lúc lâm chung đều không có, trái lại hắn nữ nhân con cái đầy đủ, ở một mức độ nào đó hắn cũng thỏa mãn lòng hư vinh!
Cung thị chỉ lo uống trà, coi như không nhìn thấy ánh mắt Nạp Lan Diệp Hoa, nếu không phải lo lắng Nạp Lan Tĩnh chịu thiệt thòi, chính mình hôm nay quả quyết sẽ không tới, mình từ nhỏ đến lớn đều là bảo bối trong lòng bàn tay phụ mẫu, nhưng hôm nay ở Nạp Lan gia nhiều năm lại bị người tùy ý đánh chửi, Cung thị trong lòng rốt cuộc là không muốn, mà đối với Nạp Lan Diệp Hoa phần yêu chấp nhất trước kia cũng tiêu tan.
Biến mất sạch sẽ!
“Ai u, chúng ta gìa đi không còn dùng được, đau đầu lợi hại, Tôn ma ma đến đỡ ta trở về phòng!” Lão thái thái ôm đầu, đơn giản không hề nghe Nạp Lan Diệp Hoa nói, tướng phủ này Nạp Lan Diệp Hoa là lớn nhất, hăn nếu thiệt muốn nâng Niệm Nô, chính mình ngay cả phản đối cũng không hữu dụng, chỉ là, nếu muốn mình thừa nhận địa vị Niệm Nô, là vạn vạn lần không có khả năng!
“Dạ, lão thái thái ngài chậm một chút!” Tôn ma ma đỡ lão thái thái, miệng muốn nói, nhưng xem mọi người cái gì cũng không nói!
“Phu nhân, nếu mẫu thân đã đồng ý, ngươi lập tức bắt tay vào an bài đi!” Nạp Lan Diệp Hoa cắn răng, mới mở miệng nói ra hai chữ phu nhân, mặt lại nhìn về nơi khác.
“Nếu lão thái thái đồng ý, thì để lão thái thái bắt tay vào thu xếp, tương lai xảy ra cái chuyện gì lại rơi xuống cái kết cục không nhận thức rõ người, chẩm kia đánh ta bây giờ còn rất đau, lại xuất hiện một lần nữa, sợ là mạng của ta đều không lưu lại được!” Cung thị cười lạnh một tiếng, đối lão thái thái cũng không xưng hô mẫu thân, trong lòng xác thực nguội lạnh, nàng nhẹ nhàng đem ly trà buông xuống, dùng khăn con lau ngón tay, như là ly trà trong phòng lão thái thái bẩn vô cùng!
“Hảo, tốt lắm, người tới đem Niệm Nô nâng vị Tam di nương, lệnh cho quản gia lập tức bắt tay vào đi làm!” Nạp Lan Diệp Hoa mặt sa sầm, không nghĩ tới lời của mình bị người phản bác, bất quá là nâng vị di nương, lại phải xem hết sắc mặt người nọ, trong lòng thực tức giận!
Cung thị nghe xong trên mặt không có biểu tình gì, một tia không cam lòng đều không có, nàng hình như có chút mệt mỏi, nhẹ nhàng dùng khăn con che miệng, hơi hơi hắt xì, “Tĩnh nhi, nay thời tiết lạnh, ngươi ở trong phòng đi, nếu không có chuyện gì gấp đừng ra ngoài!” Cung thị có chút nhàm chán, được Lý ma ma đỡ đứng lên!
“Dạ, nương!” Nạp Lan Tĩnh nhìn Cung thị phải rời đi, cũng nhanh chóng đứng lên, cùng Cung thị rời đi!
Nạp Lan Diệp Hoa nhìn Cung thị không đem mình để vào mắt, thế nhưng dám rời đi trước, trong lòng thực hận, nếu có cơ hội, hắn nhất định làm cho Cung gia vĩnh viễn không thể xoay người, hắn nghĩ chịu đủ loại cảm giác bị người đè đầu, trong mắt lập tức lộ ra một cỗ ngoan độc tàn khốc.
“Tĩnh nhi, chân của ngươi còn đau? Về sau có thể không đi thì không không cần đi!” Ra khỏi sân lão thái thái, Cung thi vẻ mặt khẩn trương kéo Nạp Lan Tĩnh,nhẹ giọng hỏi.
“Mẫu thân, không vấn đề!” Nạp Lan Tĩnh mỉm cười, trong mắt lại hơi ẩm ướt, cảm giác có thân nhân thực tốt, nay chính mình bị thương, mẫu thân lo lắng như vậy, ngẫm lại kiếp trước, mình chết ở trong đại điện lạnh như băng kia, lại không một người quải niệm. ( nhớ thương )
“Ngươi đứa nhỏ này!” Cung thị thở dài, không nói nữa, đem Nạp Lan Tĩnh đuổi về chính sân mình, nói một lát mới rời đi!
“Tiểu thư, ngày nhanh lên giường nghỉ ngơi đi!” Cung thị vừa đi, Lưu Thúy khẩn trương, đem một tầng quần áo trên người Nạp Lan Tĩnh đều thoát xuống dưới ( cởi ), làm cho Nạp Lan Tĩnh trước ngồi ở một bên, đem chăn đệm trên giường trải ra, đặt ấm lô ở mép giường cẩn thận, mới để cho Nạp Lan Tĩnh nằm trên đó.
“Ngươi nha, chính là thận trọng!” Nạp Lan Tĩnh mỉm cười, thế này mới cảm thấy đau dữ dội, để Lưu Thúy đỡ mới cỗ hết sức ngồi ở bên mép giường, Lưu Thúy vội đem tấm ván gỗ trên đùi Nạp Lan Tĩnh tháo xuống, bằng không Nạp Lan Tĩnh nằm ở trên giường, khẳng định không cách nào thoải mái, sau đó hai tay nâng Nạp Lan Tĩnh di chuyển, nhẹ nhàng đặt ở trên giường.
“Tiểu thư, ngài cũng đừng giễu cợt nô tỳ!” Lưu Thúy miệng nói xong, trên tay cũng không có nhàn rỗi, đem chăn sửa sang lại, không cho có khe hở lộ ra ngoài, lại đem ấm lô làm nóng đưa cho Nạp Lan Tĩnh.
“Tiểu thư, ta đã trở về!” Nạp Lan Tĩnh cùng Lưu Thúy đang nói chuyện, Thu Nguyệt từ ngoài cửa xốc rèm đi vào.
“Hôm nay bên ngoài trời lạnh, ngươi cũng hơ nóng người đi!” Lưu Thúy nhìn Thu Nguyệt vừa tiến đến mang đến một trận gió lạnh, hơn nữa trên mặt cũng đông lạnh đỏ bừng, lập tức đem ấm lô trong tay mình bỏ vào tay nàng!
“Đa tạ Lưu Thúy tỷ tỷ!” Thu Nguyệt cười, thời điểm nàng vừa tới không muốn nói chuyện, sau lại ở chung mới hiểu Lưu Thúy là một người phi thường thận trọng, thực chiếu cố người khác, hai người quan hệ càng ngày càng hòa hợp.
Nạp Lan Tĩnh không nói, chỉ mỉm cười nhìn hai người, nay trước mặt có hai người đắc lực, đây cũng là chuyện tốt.
“Tiểu thư thứ ngài muốn, nô tì đều mang đến!” Thu Nguyệt nghỉ ngơi một hồi, thế này mới đem đồ trong bao quần áo đem ra, Lưu Thúy chuyển cái ghế dựa đặt ở mép giường Nạp Lan Tĩnh, đem đồ đặt ở trên ghế, cũng để cho Nạp Lan Tĩnh nhìn rõ ràng.
“Ân!” Nạp Lan Tĩnh gật đầu, đem gói đồ mở ra, bên trong có vài cái lọ, dùng đựng chút dược liệu, mà còn có vài món trang sức, Nạp Lan Tĩnh chọn một đôi khuyên tai Phỉ Thúy đưa cho Lưu Thúy, kỳ thật bên trong còn cất giấu hạc đỉnh hồng, đeo ở bên người Lưu Thúy cũng có thể phòng thân, còn một chuỗi vòng Hoa Lan bạc, đeo trên cổ tay, vừa là trang sức mang theo, cũng ở thời điểm mọi người không để ý, đến thí nghiệm có độc hay không, mặc dù không so kịp với vòng tay tinh xảo Cung Ngao đưa cho Nạp Lan Tĩnh, nhưng đến thời điểm mấu chốt chắc là có thể phát huy công dụng, Lưu Thúy không nghĩ tới Thu Nguyệt quay về lại có bản lãnh như thế, tự nhiên có đồ trang sức dùng phòng thân.
“Nô tì tạ Đại tiểu thư!” Lưu Thúy nhận được trong tay, hai mắt lại tràn đầy nước mắt, mình đi theo bên người Đại tiểu thư, rốt cuộc do kiếp trước tu luyện thành chính quả, tì nữ nhà người khác, bất quá khi chủ tử vui vẻ thì thưởng vài thứ, không vui lập tức trút hết giận dữ lên đầu, đánh chửi là chuyện thường tình, mình đi theo bên người tiểu thư dài như vậy, chưa từng nhìn thấy Đại tiểu thư đánh chửi qua.
“Được rồi, ngươi cùng Thu Nguyệt mặc dù cùng ta là chủ tớ, nhưng trong lòng ta đối với các ngươi rốt cuộc đem trở thành tỷ muội”! Nạp Lan Tĩnh cười cười, có lẽ trọng sinh một lần, mới hiểu loại tình cảm này đến không dễ, mới nghĩ quý trọng.
“Tiểu thư Tứ di nương cầm kiến!” Ngoài cửa thanh âm một tiểu nha đầu vang lên.
Nạp Lan Tĩnh nhíu mày, làm cho Thu Nguyệt đem đồ thu dọn, Lưu Thúy nhanh chóng ra ngoài đón vào.
“Thiếp tham kiến Đại tiểu thư!” Tứ di nương vừa vào cửa, vội vàng hành lễ cho Nạp Lan Tĩnh.
“Di nương mau miễn lễ, Lưu Thúy mau mang một ly trà nóng cho Tứ di nương, lấy trà vài ngày trước Tứ di nương chế đến, di nương chớ có ghét bỏ!” Nạp Lan Tĩnh cười, Thu Nguyệt đem ghế dựa đến trước mặt Nạp Lan Tĩnh, Nạp Lan Tĩnh giơ tay làm cho Tứ di nương ngồi xuống.
“Tiểu thư khách khí, thiếp dù sao cũng là có chuyện muốn nói với Đại tiểu thư!” Tứ di nương cười có chút mất tự nhiên, trên mắt hiện vẻ buồn rầu.
“Đây là tự nhiên, hôm nay Tĩnh nhi không khỏe, không thể đứng dậy chào đón, còn mong Tứ di nương đừng trách mới đúng!” Nạp Lan Tĩnh gật đầu, dường như nhớ lúc trước Lục di nương vì tranh thủ tình cảm cũng đi vào phòng ở chính mình!
“Tiểu thư, nô tì lại lấy chăn trên giường đến cho ngài, ngài ngồi lâu như vậy, cảm thấy mệt đi!” Lưu Thúy theo bên ngoài tiến vào, trong tay cầm chăn tàm ti, ở trên ấm lô hơ ấm cho hết hơi lạnh, mới gấp cẩn thận đặt ở phía sau Nạp Lan Tĩnh, để Nạp Lan Tĩnh dựa vào mặt trên.
Tứ di nương xấu hổ không biết nói cái gì, nàng nghĩ đến Nạp Lan Tĩnh như vậy bất quá là hạ lệnh trục xuất, người ta thân mình không khỏe, chính mình lại chơi xấu không chịu rời đi, tựa hồ ảnh hưởng người ta nghỉ ngơi.
“Đại tiểu thư nói gì vậy, ngài thân thể không khỏe, vốn nên là thiếp đến thăm ngài!” Trên mặt Tứ di nương không rõ hờn giận, nói như vậy bất quá là vì làm cho trên mặt dễ chịu chút thôi.
“Tứ di nương có tâm!” Nạp Lan Tĩnh cười nhẹ, cũng không có tiếp ý tứ của nàng.
“Ai, thiếp bất quá vì Nạp Lan phủ suy nghĩ thôi, chính là có người tựa hồ ghét bỏ Nạp Lan phủ muốn người khác chê cười thôi!” Tứ di nương khe khẽ thở dài, cũng dẫn dắt câu chuyện, bất quá là làm cho Nạp Lan Tĩnh tiếp lời.
“Ân, Tứ di nương vào phủ nhiều năm, tự nhiên so với người khác đối với tướng phủ có cảm tình!” Nạp Lan Tĩnh cười gượng một tiếng, chân ra vẻ đặt ngang nhau, miệng vết thương từng đợt nhói đau, nay khó có thể tĩnh tâm, xem sách thuốc chỉ xem được vài tờ, liền không thể coi tiếp, rốt cuộc là miệng vết thương thực đau a!
“Ai, kỳ thật thiếp cũng không biết nên nói hay không nói!” Tứ di nương thở dài, tỏ vẻ khó xử.
“Di nương có lời cứ nói đừng ngại!” Nạp Lan Tĩnh cười, liếc nhìn Lưu Thúy cùng Thu Nguyệt, hai người nhìn thấy lập tức xốc rèm cửa rời đi.
‘Đại tiểu thư, không thể ngờ tới, Nhị tiểu thư trong phòng giấu nam nhân!” Tứ di nương nhìn Lưu Thúy cùng Thu Nguyệt ly khai, mới đè thấp giọng báo cho Nạp Lan Tĩnh biết.
“Di nương nói là sự thật?” Nạp Lan Tĩnh tựa hồ giật mình, quả nhiên, trách không được Nạp Lan Khuynh có thể chuẩn xác làm thương tổn đến miệng vết thương của mình, nay xem ra không phải trùng hợp, tất nhiên là có người nói cho nàng, Nạp Lan Tĩnh mắt không tự giác híp lại, xem ra Nạp Lan Khuynh này phải trừ bỏ.
“Là thật, nha đầu trong phòng Nhị tiểu thư, nguyên là trong phòng thiếp, nàng chính tai nghe thấy có tiếng nam nhân nói chuyện trong phòng Nhị tiểu thư!” Tứ di nương nhìn thần sắc Nạp Lan Tĩnh hình như không dám tin, vội vàng đem sự tình đều nói rõ ràng.
Nạp Lan Tĩnh cười nhưng không nói, bất quá là Tứ di nương xếp người vào trong phòng Nạp Lan Khuynh, từ sau khi Nạp Lan Ninh rời đi, xem ra Tứ di nương nhưng thật ra là tâm tư kín đáo hơn.
Tứ di nương nhìn thấy Nạp Lan Tĩnh tựa tiếu phi tiêu nhìn mình, chẳng biết tại sao trong lòng rối loạn, mạnh mẽ quỳ trên mặt đất, ”Đại tiểu thư, thiếp cũng không có tâm tư khác, Ngọc nhi chết thảm, thiếp bất lực, chỉ có thể nhìn ác nhân ngoài vòng pháp luật, thiếp ban ngày vui cười, nhưng đem xuống, mỗi khi ngủ lại nằm mơ thấy Ngọc nhi cầu thiếp cứu nàng, nhưng thiếp bất lực a!” Tứ di nương nói xong tức thì khóc lên, trong thanh âm truyền đến nồng đậm thương tâm.
“Tứ di nương, ngươi trước đứng lên!” Nạp Lan Tĩnh giơ tay nghĩ muốn kéo Tứ di nương đứng dậy, trong mắt đau xót, nàng cũng từng làm mẫu thân, tự nhiên biết loại đau đớn thấu tim can khó chịu này!
“Không, Đại tiểu thư ngài trước hết nghe thiếp nói hết!” Tứ di nương lắc đầu, “Đại tiểu thư nói rất đúng, thiếp nếu muốn báo thù, đầu tiên chính mình phải trở nên cường đại, thiếp biết được là Tứ tiểu thư cùng Tam di nương hại chết Ngọc nhi, nay Tứ tiểu thư rơi xuống kết cục tuẫn táng ( chôn cùng ), ông trời rốt cuộc mở mắt, làm cho nàng bị báo ứng, nhưng là Tam di nương, nàng hại chết Ngọc nhi, làm hại thái thái sinh bệnh nhiều lần, nhưng vì sao nàng nay vẫn bình an vô sự, thiếp không cam lòng, không cam lòng!” Tứ di nương khóc kịch liệt, nhưng thanh âm cũng không có nâng lên, chỉ sợ cũng có tâm tư khác, sợ có người nghe được, xảy ra chuyện ngoài ý muốn đi!
Nạp Lan Tĩnh tay vẫn kéo cổ tay Tứ di nương chưa từng buông ra, nhưng sắc mặt lại thay đổi, chút đồng tình duy nhất lại vô ảnh vô tung biến mất ( dần dần biến mất không dấu tích ), nguyên lại, Nạp Lan Tĩnh cười châm chọc, nguyên lai nói nhược điểm Nạp Lan Khuynh, dùng Nạp Lan Ngọc đến làm cảm động mình, bất quá là vì ham muốn cá nhân, quả nhiên làm ình ghê tởm, một mẫu thân thế nhưng lợi dụng nữ nhi chết thảm của mình đến chiếm đồng cảm của người khác, thực làm bẩn thân phận người làm mẫu thân.
“Hiện tại, lão gia muốn nâng nàng ngồi trở lại vị di nương, thiếp càng cảm thấy vô vọng báo thù, thiếp thầm nghĩ có đứa nhỏ của lão gia, đó là có nơi dựa vào, tương lai không phải sống cô độc suốt phần đời còn lại, thiếp đã không có tâm tư nào khác, nay nàng cũng mất đi đứa nhỏ, nghĩ đến cũng nhận đủ giáo huấn rồi, thiếp biết lại muốn có đứa nhỏ, bồi bồi thiếp liền tốt lắm! Nay, thiếp nghe được Tam di nương đúng kỳ nguyệt sự, không thể hầu hạ lão gia, thiếp cũng không có biện pháp, thiếp…!” Tứ di nương một lệ lại một lệ rơi trên mặt đất, kỳ vọng nhìn Nạp Lan Tĩnh, nàng biết, lúc trước Lục di nương được sủng ái, cũng là được Đại tiểu thư chỉ bảo, nếu mình có thể khiến Đại tiểu thư đề bạt, chuyện này tất có thể che giấu!
“Tứ di nương, ngài trước đừng có gấp, bất kỳ việc gì đều do con người làm ra!” Nạp Lan Tĩnh trầm giọng, mới đem Tứ di nương kéo lên, day day mi tâm, bởi vì bị thương, cả người lười biếng vô cùng, không muốn dính đến những chuyện này!
“Thiếp, trước tạ ơn Đại tiểu thư!” Tứ di nương dùng tay áo xoa xoa khóe mắt, cúi thấp đầu, tựa hồ khổ sở, nhưng trong mắt nàng có tính kế, nàng dùng khóe mắt liếc nhìn Nạp Lan Tĩnh, chỉ thấy sắc mặt nàng trắng khác thường, chắc chắn do mất máu quá nhiều, nữ tử thể hàn, đến nguyệt sự cũng không có sắc mặt khó coi như vậy, hơn nữa chính mình hằng năm đều chọn lá trà, tự nhiên đối với mùi vị kia mẫn cảm vô cùng, trong phòng này có mùi máu tươi nhàn nhạt, không thể lừa gạt được cái mũi của mình, chẳng lẽ, Đại tiểu thư chính là giống như lời đồn, bị thương?
“Di nương khách khí!” Nạp Lan Tĩnh thản nhiên nói, cũng không đáp ứng, càng không ám chỉ giống như trước kia đối với Lục di nương, đối với Tứ di nương, mình rốt cuộc nên nghĩ làm như thế nào xử trí nàng mới là tốt nhất!
Hai người nói chuyện phiếm một hồi, Tứ di nương mới rời đi, Thu Nguyệt cùng Lưu Thúy mới xốc rèm cửa đi vào.
“Thu Nguyệt, ngươi truyền lệnh xuống, mọi người trong viện chúng ta không cần đi chung quanh sân Nạp Lan Khuynh, ngay cả ngươi, cũng không cần đi qua!” Nạp Lan Tĩnh nhíu mày, Tứ di nương nói với mình trong viện Nạp Lan Khuynh có vấn đề, mình tự nhiên muốn biết trong phòng Nạp Lan Khuynh rốt cuộc có nam nhân hay không, nhưng nàng cũng không thể làm như vậy, người áo đen kia có thể đem giết Kiếm Hồn, có thể tự do xuất nhập tướng phủ, có thể không một tiếng động bắt mình đem đi, bản sự như vậy, vài cái tiểu nha đầu làm sao chống lại được, nếu mình phái người nhìn chằm chằm sân Nạp Lan Khuynh, nếu bị hắn phải hiện, chằng phải không công đánh mất tính mạng, mà Thu Nguyệt, chính mình cũng không biết có phải hay không là đối thủ của hắn, nhưng mình tuyệt đối không cho phép Thu nguyệt đi mạo hiểm!
“Tiểu thư, ngài là nói…” Lưu Thúy vẻ mặt nghiêm trọng, tựa hồ minh bạch ý tứ Nạp Lan Tĩnh.
“Đúng vậy, sơ là hắc y nhân đêm đó ngay tại tướng phủ!” Nạp Lan Tĩnh gật gật đầu, mắt hơi híp, trong lòng tính kế, nên làm thế nào để nam tử kia bị mọi người phát hiện.
“Chúng ta sao không cho người ta xông vào xem?” Thu Nguyệt theo bên cạnh hỏi, cái nam tử kia võ công ở trên mình, lưu người như vậy trong phủ rốt cuộc là quá nguy hiểm.
“Chúng ta cũng không biết hắn khi nào thì ở, đến tột cùng là ở nơi nào, nếu mạo muội động thủ chỉ sợ càng uy hiếp!” Nạp Lan Tĩnh cau mày, nàng làm sao không biết đây là biện pháp tốt nhất, bằng thế lực tướng phủ, nếu thật sự đánh nhau cũng sẽ không thua, nhưng vấn đề trong viện chỉ sợ chính mình một mình biết nam nhân kia lợi hại, nếu mình không có chứng cứ chứng minh lời nói ra, nghĩ đến Nạp Lan Diệp Hoa cũng sẽ không gây chiến đi bắt người, tin thì sao, cũng không biết hắn đến tột cùng có hay không đến sân Nạp Lan Khuynh, nếu bắt không được hắn, chỉ biết đả thảo kinh xà ( bứt mây động rừng), rước lấy phiền toái không cần thiết.
Trong lúc nhất thời ba người cũng không nói chuyện, yên lặng tự hỏi, làm cách nào mới có thể dẫn xà xuất động, đánh hắn trở tay không kịp.
“Lưu Thúy, đưa tay cho ta!” Nạp Lan Tĩnh đột nhiên nói, suýt nữa đem chuyện này quên mất! Lưu Thúy hồ nghi đưa tay tới, hai ngón tay Nạp Lan Tĩnh đặt trên mạch tượng Lưu Thúy, sắc mặt càng phát ra ngưng trọng, quả nhiên đúng như mình nghĩ.
“Tiểu thư?” Lưu Thúy khó hiểu nhìn Nạp Lan Tĩnh! Nạp Lan Tĩnh thở dài, sát ý trong mắt càng toát ra dày đặc, cúi thấp đầu nhẹ giọng mới nói cho các nàng!
Sáng sớm hôm sau, thời tiết quả nhiên trở lạnh rất nhiều, Lưu Thúy đi tiếp nhận tổ yến do Cung thị sai người đưa đến, hai tay đông lạnh đỏ bừng.
“Ngươi nha, về sau lại đi ra, lập tức cầm lò sưởi tay!” Nạp Lan Tĩnh như trước ngồi ở trên giường, trong phòng ấm áp, chỉ mặc một kiện áo đơn tựa vào trên chăn, thân mình như trước cảm thấy tinh thần thực không tốt, cũng không biết nguyên nhân do mất máu, hay là vào đông người lười vận động, nàng động tay đều cảm thấy mệt vô cùng!
“Tiểu thư, ngoài của lớn có một nam tử hồ ngôn loạn ngữ, nay lão gia phu nhân đều đi ra ngoài, lão gia lại sai người mời ngài đi ra ngoài một chuyến!” Thu Nguyệt vén rèm đi vào, nàng là người tập võ, sáng sớm đã dậy đi dạo trong sân.
“Ai, Lưu Thúy giúp ta thay quần áo đi!” Nạp Lan Tĩnh thở dài một hơi, những người này chính là không an phận, mình mới trở về một ngày lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, miệng vết thương không biết đến khi nào mới tốt lên.
“Người nọ nói những gì?” Nạp Lan Tĩnh nâng tay, để Lưu Thúy vì mình thay quần áo, nhưng miệng vẫn không quên hỏi Thu Nguyệt.
“Chuyện này!” Thu Nguyệt nhíu mày, ”Nam tử kia nói hắn cùng tiểu thư tình đầu ý hợp, tiểu thư cự tuyệt không lấy vương gia vị chính phi cũng là vì hắn, nay hắn quỳ gối ngoài trước đại môn ( cửa lớn ), không chịu đứng lên, lão gia làm cho hắn vào sân nói chuyện, hắn cũng không mảy may động, hơn nữa ngoài cửa đã tụ tập rất nhiều người!” Thu Nguyệt nghĩ nghĩ vẫn nói ra, nàng tự nhiên hiểu được có người hãm hại tiểu thư, xem dáng vẻ nam tử kia loại người lưu manh, tất không làm việc đàng hoàng, nhận bạc chỗ người khác, mới dám đến ngoài cửa tướng phủ hồ ngôn loạn ngữ!
Đang nói, Lưu Thúy đem ấm lô đặt vào trong tay Nạp Lan Tĩnh, thu thập thỏa đáng, “Bên ngoài trời lạnh, hai ngươi cũng cầm ấm lô, đặt ở cổ tay áo, chống khí lạnh!” Nạp Lan Tĩnh hơi nhíu mày, nay trời lạnh vô cùng, nha đầu vốn không có tư cách dùng ấm lô, Nạp Lan Tĩnh cho các nàng đặt ở cổ tay áo cũng là sợ các nàng quá mức giữ lễ tiết!
“Tạ tiểu thư!” Hai người lễ.Mới đỡ Nạp Lan Tĩnh chậm rãi tiêu sái rời viện.
Vừa ra khỏi cử, Nạp Lan Tĩnh không tự giác đánh rùng mình một cái, quả nhiên trời lạnh lợi hại, cổ rụt lại, đem mặt đặt ở cổ áo đuôi lông cáo, mới dịu đi một chút!
“Nạp Lan tướng gia, tiểu sinh cùng Đại tiểu thư tình đầu ý hợp, trời cao làm chứng, ta đối với Đại tiểu thư một mảnh cuồng dại, tiểu sinh biết tiểu sinh nhà nghèo không xứng với Đại tiểu thư, được Đại tiểu thư không chê, tiểu sinh hôm nay đó là liều chết cũng muốn đem suy nghĩ trong lòng báo cho tướng gia biết!” Nạp Lan Tĩnh chưa đi tới trước nơi, nghe được một nam tử ở ngoài cửa hồ ngôn loạn ngữ, Nạp Lan Tĩnh hơi nhếch môi, nàng thật muốn nhìn là ai lại tâm tư ác độc vậy!
“Tham kiến Đại tiểu thư!” Người canh giữ ngoài cửa, nhìn thấy Nạp Lan Tĩnh đi ra, nhanh chóng hành lễ, mọi người đều quay lại nhìn Nạp Lan Tĩnh.
“Tham kiến phụ thân, mẫu thân!” Nạp Lan Tĩnh hơi lễ, trên mặt lộ ra ý cười.
Ánh mắt nam tử đang quỳ ngoài cửa có chút biến hòa, chỉ nghe thấy tiếng nói Nạp Lan Tĩnh một thân áo choàng da cáo, đem làn da trắng nõn Nạp Lan Tĩnh càng thêm phần ôn nhu, nhưng ánh mắt Nạp Lan Tĩnh trong lúc đó lại giống như Mẫu Đơn nở rộ, diễm lệ làm cho người ta không dám nhìn thẳng, xinh đẹp, đoan trang, cao quý, tựa hồ cũng không đủ để hình dung một phần vạn xinh đẹp của Nạp Lan Tĩnh.
“Đại tỷ tỷ!” Nạp Lan Khuynh nhìn thấy Nạp Lan Tĩnh dường như có chút vui sướng khi người gặp họa, hơi cúi người lễ.
Thu Nguyệt không tự giác dừng cước bộ che ở phía trước Nạp Lan Tĩnh, phòng bị nhìn Nạp Lan Khuynh, nàng tuyệt đối không cho phép Nạp Lan Khuynh lại giống như trong hoàng cung làm thương tổn Nạp Lan Tĩnh.
“Nhị muội muội không cần đa lễ!” Nạp Lan Tĩnh mỉm cười, trong mắt hiện tia xem kỹ, không biết lần này Nạp Lan Khuynh lại làm ra cái chuyện hại người gì, nhưng trên mặt Nạp Lan Khuynh cũng không có thấy một tia bối rối.
“Tạ tỷ tỷ, chỉ là Đại tỷ tỷ sắc mặt sao tái nhợt như vậy, thực làm uội muội lo lắng, là có tâm sự?” Nạp Lan Khuynh đứng thẳng người, trong mắt mang theo ý cười không rõ, nàng tự nhiên biết Nạp Lan Tĩnh bị thương, nhưng người khác cũng không biết, dân chúng ở ngoài cửa nghe Nạp Lan Khuynh nói vậy, quả nhiên nhìn thấy Nạp Lan Tĩnh sắc mặt tái nhợt, càng cảm thấy đây là Nạp Lan Tĩnh mang tâm tư nặng, mới ảnh hưởng đến thân mình!
Lời tác giả: Tỏ vẻ, trời không ngừng xuất hiện mưa gió, Nạp Lan Khuynh chắc chắn gặp chuyện xui xẻo!
Tướng Phủ Đích Nữ Tướng Phủ Đích Nữ - Trầm Hoan