Love appears in moments, how long can I hold a moment, as my moment fades, I yearn to catch sight or sound of you, to feel the surging of my heart erupt into joyous sounds of laughter.

Chris Watson

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 114 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 789 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 08:03:52 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 100: Chương 67: Tiếp
hông! Xin hoàng thượng bớt giận! Việc này không liên quan đến vương gia, mọi chuyện đều do cái nữ nhân không rõ từ đâu tới kia gây nên! Vương gia chỉ là bị nàng làm cho mê muội, mong hoàng thượng không nên tức giận với vương gia!” Hai mắt Triệu Thi Nhân đẫm lệ khẩn cầu, một bộ dạng yêu say đắm không đành lòng để người kia chịu phạt.
Triệu Tại Nghị nghiến răng nghiến lợi âm thầm phẫn hận Ly vương gia lại dám tổn thương nữ nhi bảo bối của hắn ta, cục tức này hắn ta nuốt không trôi! Nhưng dù hắn ta có tức giận thế nào cũng không dám thể hiện trước mặt Nm Cung Quân Hạo.
Nhưng lúc này, hắn ta lại quên mất, mọi chuyện là Nam Cung Quân Hạo ngầm quyết định cùng con gái hắn ta! Bởi vì là chuyện của nhi nữ nhà mình nên lý trí của hắn cũng không được như thường.
“Cũng là Nhân nhi hiểu chuyện, còn nói tốt cho tên hỗn đản kia, yên tâm đi, trẫm nhất định sẽ cho ngươi một cái công đạo!” Nam Cung Quân Hạo lắc đầu than nhẹ, ưng mâu hắn híp lại, rồi sau đó lại ngồi xuống lần nữa.
Lúc này lại có người đến báo, “Hoàng thượng, Ly vương gia sai người truyền tin nói, không cần đi tìm người, ba ngày sau vương gia sẽ tự mình tiến cung.”
Tin này làm cho Nam Cung Quân Hạo thật sự nổi giận rồi, hắn ta quát, “làm càn!” Hai mắt hắn ta trợn tròn, ngực phập phồng tức giận, một quyền mạnh mẽ đập lên án thư, tấu chương chồng chất bên trên ào ào rơi xuống đất! Nghịch tử này! Hắn lại dám ngỗ nghịch như vậy?
Triệu Tại Nghị im lặng nín thở không dám nói câu nào, hắn ta giương mắt nhìn Nam Cung Quân Hạo, con ngươi thâm u mờ mịt không hiểu, thần sắc của hoàng thượng thật làm người ta khó đoán, hắn ta không khỏi nghĩ thầm, xem ra hôm nay vào cũng không có kết quả rồi.
Mà Triệu Thi Nhân lúc này đã vô cùng giật mình, vẻ mặt nàng ta đều là không dám tin, chẳng lẽ vương gia không có chút áy náy nào với nàng ta? Nàng ta còn tưởng rằng hắn chỉ là nhất thời bị nữ nhân kia mê hoặc, dù thế nào cũng không dám làm hoàng thượng tức giận. Nàng ta dù tốt xấu gì cũng là nữ nhi của tướng quân, nếu suy nghĩ cho đại cục, vương gia nên xuất hiện mới phải, nhưng nàng ta không nghĩ tới là, vương gia thật sự mặc kệ mọi chuyện, cũng mặc kệ nàng ta?
Chuyện này không phải sẽ biến Triệu Thi Nhân nàng ta trở thành trò cười trong giới quý tộc sao? Không! Sao có thể! Nàng ta bỗng nhiên ngẩng đầu, “Hoàng thượng!”
“Hoàng thượng, lão thần cùng nhi nữ xin cáo lui trước, nếu vương gia ói muốn ba ngày, vậy thì liền đợi ba ngày nữa đi.” Triệu Tại Nghị vững vàng nói, nhưng hi cúi đầu lại liếc mắt nhìn Triệu Thi nhân một cái, trấn an nàng ta nàng ta một cái, rồi sau đó lập tức lôi nàng ta ra khỏi ngự thư phòng.
Đáy mắt Triệu Thi Nhân xẹt qua một tia không cam lòng, nhưng cũng không lên tiếng nữa, đến tận khi cách ngự thư phòng một khoảng khá xa, cũng không thấy cung nhân, nàng mới phẫn nộ vung tay khỏi Triệu tại Nghị, thầm oán nói, “Phụ thân, vì sao không cho nữ nhi nói? Vương gia khinh người quá đáng! Còn nữ nhân kia nữa, nhất định phải làm cho hoàng thượng bắt nàng ta lại! Lại dám quyến rũ vương gia!” Hại nàng ta mất thể diện trước mặt nhiều người như vậy! Trước kia không biết bao nhiêu người ghen tị với nàng ta, ghen tị nàng ta được gả cho Ly vương, thế nhưng bây giờ chính bọn họ lại ở sau lưng cười nhạo nàng ta!
Triệu tại Nghị thở dài một tiếng khoanh tay nói, “Ngươi không thấy hoàng thượng đang giận dữ sao? Dù Ly vương có sai, cũng chỉ hoàng thượng mới có thể trừng trị hắn, ngươi muốn lúc này kể tội, dienhgh1476danleu8798quydonn vậy không phải là sẽ rước họa vào thân? Thôi đi, chúng ta đợi vài ngày nữa, nếu Ly vương không cho chúng ta một cái công đạo, cha liều cái mạng già này cũng sẽ không để con chịu ủy khuất!”
Triệu Thi Nhân có chút ngạc nhiên, tức giận cũng chậm rãi tiêu tán, đôi lông mày của nàng ta run lên, bất lực nói, “Phụ thân, nữ nhi bây giờ quay về vương phủ sao?” Ly vương căn bản không thể nói chuyện rồi, nếu bây giờ nàng ta về Ly vương phủ mà lại bị đuổi ra ngoài, không phải sẽ làm cho cả nam Dục này chê cười sao?
Hai cha con Triệu gia vừa đi, Nam Cung Quân Hạo liền lập tức chạy tới mật thất, chứng minh suy đoán của mình, sắc mặt hắn ta chuyển kinh hãi! Quả nhiên! Xem ra vẫn là do hắn ta đã xem thường con trai của mình! Sáu năm nay, hắn ta mới chỉ đến nơi này có một lần, vậy mà vẫn bị con trai tìm được manh mối! Như vậy toàn bộ Nam Dục quốc này còn ai xứng đáng với vị trí kế thừa hắn ta như đứa con trai này!
Nhưng mà, hiện tại đã không còn lợi thế gì, cơ hội kế tiếp xem ra rất khó, kia, con trai hắn ta chính là một con ngựa hoang khó thuần dưỡng!
Mây khói lượn lờ, cúc hoa nở rộ, trăm hoa kiều diễm khoe hương sắc, không khí thoáng đãng trong sạch.
Tâm tình Mộ Dung tiểu Tiểu vô cùng tốt, nằm trên nhuyễn tháp xem hoa cúc, đôi tay bạch ngọc bưng ly trà hoa cúc lên thưởng thức, Tiểu Ngư ở bên cạnh bóc hạt dưa, mà Tần Thương vẫn ôm kiếm đứng như cũ.
“Tiểu thư, vì sao chúng ta lại chuyển đến đây?” Tiểu Ngư một bên bóc vỏ hạt dưa, một bên khó hiểu hỏi.
“Không thích nơi này sao?’ Mộ Dung Tiểu Tiểu thản nhiên cười nói.
“Thích!’ Ở nơi này ăn ngon, ngủ ngon, còn không phải làm việc, quá tốt.
Mộ Dung Tiểu Tiểu mỉm cười nhìn cục bông trắng trong bụi hoa, thỉnh thoảng lại kêu ngao ngao hai tiếng, đôi môi anh đào của nàng tràn ra tiếng cười khẽ, nàng ở ẩn cốc ngây người sáu năm, lúc trước khi nàng mới nuôi tuổi bạch đã chín tuổi, nó lại ở bên nàng tám năm, rồi nàng lại rời xa nó sáu năm, động vật vốn cũng không sống được lâu, nhiều nhất cũng chỉ được hai mươi năm, nếu không phải giống của tiểu Bạch vô cùng tốt, không chừng khi nàng trở lại đã không được thấy nó.
Nàng ngoắc tay gọi tuyết lang lại, thay nó phủi những cánh hoa dính trên lông, rồi sau đó lại sờ sờ đầu sói, Tuyết lang sung sướng vươn cái lưỡi hồng hồng liếm đôi bàn tay trắng noãn của của nàng, làm Mộ Dung Tiểu Tiểu nhột cười khanh khách.
Thật sự là một màn ấm áp xinh đẹp.
Ở chỗ góc tường không xa, mỗ nào đó mặt càng ngày càng đen, trong mắt hắn bộc phát ra sự ghen tị vô cùng, lục phủ ngũ tạng đều sôi trào rồi, trong lòng cũng thầm mắng, chết tiệt! Hắn nên đem con chó kia đuổi về cốc mới đúng, lại dám cướp người với hắn, làm cho tiểu nha đầu không ở bên cạnh hắn! (VP: Dạ ca ngày càng xuống cấp rồi…hố hố *che miệng cười* đi ghen tị với một con đại cẩu a
). Còn có tên nam nhân bên cạnh tiểu nha đầu! Lại dám đứng cạnh bảo bối của hắn, có phải hắn ta không muốn sống nữa không!
Bên dưới chân Dạ Nguyệt Ly có mấy cái lá cây khô, bên cạnh là vài bông cúc đơn độc, gió thổi qua, hiu quạnh….thê lương không thôi….*một đàn quạ đen bay quaaaaaaaaaaa
~~…..*
Sáng sớm hôm nay, trong lúc mơ ngủ Mộ Dung Tiểu Tiểu cảm giác có gì đó dao động trên mặt, bên tai còn nghe thấy tiếng thở dốc, tiếng tim đập mạnh, cũng mơ hồ cảm thấy có hơi thở đang phun lên mặt, ấm ấm, ngứa ngứa, làm nàng không thể ngủ yên, đưa tay len trên gõ gõ, nàng mơ mơ hồ hồ nói, “Tiểu Bạch, không được nháo.”
Sắc mặt Dạ Nguyệt Ly lúc đó đen lại, con cẩu chết tiệt kia, ngày mai hắn sẽ sai người mang nó cút đi, không, đợi lát nữa phải mang đi ngay!
Hiện tại nha đầu lại không muốn ngủ cùng hắn, nếu hắn không đồng ý, nha đầu sẽ không để ý đến hắn nữa, như vậy hắn chỉ đành thỏa hiệp, mỗi đêm đều vụng trộm mò tới giường của nàng! Đến sáng hắn lại nhảy qua cửa sổ, hắn còn chưa ôm đủ đâu.
Dạ Nguyệt Ly dịu dàng nhìn khuôn mặt tinh xảo của Mộ Dung Tiểu Tiểu, da thịt tính tế như tuyết, hai má phấn hồng, hắn còn nhìn không đủ lấy hai ngón tay chọc chọc, rồi đem bạc môi khẽ hôn nhẹ, không br qua bất kỳ chỗ nào, cái trán, đôi lông mày, đôi mắt, cái mũi, thẳng đến khi hôn lên hai cánh môi kia, lúc đầu hắn cũng chỉ dám nhẹ nhàng thử thăm dò, sau đó thấy nhân nhi không có tỉnh, hắn mới lớn mật hôn sâu, nhấm nháp sự ngọt ngào của nàng.
“Ưm..” Mộ Dung Tiểu Tiểu khẽ hừ một tiếng, cảm giác trong miệng có vật thể đang ngậm lấy lưỡi của nàng, nàng giật mình, mơ mơ màng màng mở to mắt, chỉ thấy trước mặt hé ra khuôn mặt tuấn tú phóng đại, hai con mắt đỏ hồng kiều diễm sâu kín, mà hô hấp của hai người đang dây dưa một chỗ.
Thấy nàng đã tỉnh, Dạ NGuyệt Ly lại yên tâm tiếp tục hôn, nụ hôn chuyển thành cuồng nhiệt, nháy mắt đem nàng mang lên chín tầng mây.
Lại là sư huynh! Mộ Dung Tiểu Tiểu liếc cái xem thường, tay nhỏ bé chụp lên mặt hắn nói, “Mỗi sáng có thể đừng làm ta dậy thế này không?”
“Không thể!” Dạ Nguyệt Ly mộ lần nữa tiến công đôi môi anh đào của nàng.
Mộ Dung Tiểu Tiểu dùng sức đẩy hắn ra, mà ở giữa đôi môi hai người, lại xuất hiện một sợi chỉ bạc ám muội, nó rơi xuống môi nàng, nàng cũng vô thức khẽ liếm, động tác này rơi vào mắt sư huynh lại làm cho con mắt hắn phát ra thâm u, ẩn ẩn có dục vọng, nàng nghĩ cần phải rời giường ngay lập tức rồi!
“Nha đầu muốn chạy đâu?” Dạ nguyệt Ly tà mị cười, cánh tay dài đem nàng bắt trọn vào lòng! Bạc môi khẽ cắn vành tai nàng, thả ra khí nóng, làm vành tai của nàng ngứa ngáy khó chịu.
Dạ Nguyệt Ly nhẹ nhàng liếm, cảm giác tiểu nhân nhi trong lòng run lên, nhất thời biết được chỗ mẫn cảm của nàng, rồi sau đó, nhịn không được khẽ ngậm lấy….
Đợi cho đến lúc hai người chuẩn bị đến hoàng cung, thời gian đã tới trưa. Chờ ăn no rồi, Dạ Nguyệt Ly mới cùng Mộ Dung Tiểu Tiểu ngồi xe ngựa tiến cung.
Thật ra Mộ Dung Tiểu Tiểu không không cần phải gặp mấy kẻ xấu này, nhưng mà nàng lại muốn thấy phụ thân của sư huynh, cái nam nhân tâm tư thâm trầm kia, hắn ta dám lợi dụng Dạ gia rồi cuối cùng lại diệt cả nhà Dạ gia. Đã như vậy hắn ta còn muốn sư huynh tiếp nhận ngôi vị của hắn ta? Lại còn chuyện sau khi Dạ gia toàn diệt, mẫu thân sư huynh ở trong cung lại bị hỏa thiêu mà chết, tất ả mọi chuyện đều rất kỳ quái!
Nam Cung Quân Hạo bên này đã cùng cha con Triệu gia đợi từ lâu, mới sáng sớm Triệu Tại nghị đã mang con gái tiến cung, DLQ_Donnn mãi đến giữa trưa mới thấy có hai người đang nắm tay bước vào ngự thư phòng.
Mộ Dung Tiểu Tiểu vừa tiến cung, liền khiến cho tất cả đều xôn xao, dung nhan của nàng tinh tế như thiên tiên, đi đến đâu cũng đều làm cho người ta kinh diễm không thôi.
Lúc này Nam Cung Quân Hạo có thể hiểu được một chút vì sao đứa con trai của mình lại từ chối hôn ước, đây chính là tiểu sư muội mà Huyết Thiên đã bẩm báo. Chỉ bằng dung mạo này của nàng, danh hiệu đệ nhất mỹ nhân Nam Dục quốc của Triệu Thi Nhân e là không giữ được. Chẳng qua, vì tương lai của Ly nhi, hắn ta vẫn phải chọn người cho đúng, nhiều lắm thì nữ tử này cũng chỉ có thể làm thiếp. Dù sao nữ tử có dung mạo đẹp, cũng chỉ là đồ chơi trên giường của nam nhân, huống chi từ xưa đến nay, hồng nhan họa thủy chỗ nào cũng có. (VP: Đồ cái đầu ngươi ý, tên hoàng đế ngu xuẩn!!! Ngươi á có cho các tỷ muội ta cũng không thèm….đồ chết dẫm…*đạp đạp* dám khinh thường nữ nhân a!!!)
Lúc này, Triệu Tại Nghị cũng âm thầm đánh giá nàng, dù nhìn thế nào cũng không thấy được nàng giống hồ ly tinh, không nói tới bộ dáng thanh khiết của nàng, khí chất nội liễm kia là không thể ngụy tạo, biểu tình lạnh nhạt, cho dù đối mặt với vua của một nước nhưng cũng không hề tỏ ra sợ hãi, nữ nhân như vậy thật khó có được.
Hai tay trong tay áo của triệu Thi Nhân hung hăng vò chặt khăn tay, hồ ly tinh đáng giận! Còn dám quang minh chính đại xuất hiện tại hoàng cung. Nàng ta mới là Ly vương phi danh chính ngôn thuận.
Cũng trong lúc đó, Mộ Dung Tiểu Tiểu cũng âm thầm đánh giá nam tử trung niên vận long bào kia, Nam Cung Quân Hạo mặt như được đao khắc, mày kiếm mắt ưng, cả người tản ra một cỗ khí thế sắc bén, nhưng mà, khuôn mặt chỉ giống sư huynh có hai phần.
Túng Sủng Đụng Ngã Sư Muội Túng Sủng Đụng Ngã Sư Muội - Như Nhược Yên