Books are the quietest and most constant of friends; they are the most accessible and wisest of counselors, and the most patient of teachers.

Charles W. Eliot

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 114 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 789 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 08:03:52 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 26: Đây Là Trừng Phạt
iờ phút này nội lực trong cơ thể Mộ Dung Tiểu Tiểu đang dao động điên cuồng, bất cứ lúc nào cũng có thể bùng nổ, con ngươi co rút lại, khí lực màu đen cùng với nội lực quanh thân nàng đang đối chọi nhau, chấn động cực lớn, khiến cho thân thể nhỏ bé bay ngược trở lại phía sau!
"Nha đầu!!!"
Tiếng gọi tâm tê phế liệt (đau xé tim gan) từ xa truyền tới, người đuổi theo đến đón được nàng đang rơi xuống!
Đột nhiên Mộ Dung Tiểu Tiểu phun ra một ngụm máu tươi lên vạt áo trước ngực, nhìn thấy ghê người!
Tim Dạ Nguyệt Ly run lên, ánh mắt nhìn theo vệt máu dần trở nên mờ mịt, vệt máu trước mặt cũng trở nên lớn hơn, lớn hơn, cho đến khi trong tầm mắt tất cả trời đất toàn một màu đỏ.
Trong đầu thoáng hiện lên kí ức xa xôi nào đó, cũng là một mảnh trời đỏ rực, lửa, hừng hực thiêu đốt, ngọn lửa cực nóng cắt da cắt thịt, loại đau đớn trộn lẫn máu thịt, hắn cảm giác được gương mặt của mình, ánh mắt, trên ngực tất cả đều là chất lỏng nóng hổi, dọc theo gò má chảy xuống dưới cằm, bốn phía tràn ngập thanh âm kêu gào đau khổ, tiếng hò hét. Tai của hắn chỉ nghe được rõ ràng từng tiếng ' tách... ’ nhỏ giọt. Còn đối với biểu cảm của những người xung quanh, hắn nhìn mà không hiểu...
Trở về thực tại
Bỗng nhiên hắn cảm thấy người bị thương là hắn, nếu không, trước ngực hắn làm sao có thể bỏng rát như vậy?
Ngay cả tim, cũng ngừng đập...
Đúng lúc Mộ Dung Tiểu Tiểu đang bị khí huyết trào dâng thì nhìn thấy đôi mắt của sư huynh đỏ rực, cố gắng giơ tay phải lên, nhẹ nhàng xoa đôi mắt mất hồn của hắn, hơi thở rời rạc nói, "Sư huynh, đừng..."
Sư huynh sao vậy? Hắn như vậy, nàng thấy đau lòng.
Trong nháy mắt màu đỏ trong mắt Dạ Nguyệt Ly dần dần tản đi, nói khẽ, "Nha đầu."
"Ta không sao."
Nhiệt độ chợt hạ xuống, khí lạnh tràn ra xung quanh, có khả năng đóng băng mọi thứ, khí thế hung ác, nhanh chóng biến mất sau một khắc, biến mất không còn dấu vết.
Không có kẻ nào biết giờ phút này trong lòng hắn tức giận căm phẫn đến mức nào, hắn chỉ biết nếu không phải có bàn tay nhỏ bé xoa đôi mi của hắn, hắn nghĩ tuyệt đối hắn không thể khống chế cơn tức giận cuồn cuộn của bản thân! Không khống chế được thì muốn liều mạng dùng nắm đấm để phát tiết!
Dạ Nguyệt Ly mở miệng yếu ớt, " Môn chủ Huyết Môn, bản trang chủ nhớ kỹ."
Nội tâm càng điên cuồng, trên mặt của hắn lại càng bình tĩnh!
Toái Nguyệt đứng phía sau chủ tử của mình thầm nghĩ, chủ tử của hắn, khi tức giận sẽ không phải nổi giận đùng đùng, mà sắc mặt bình tĩnh đến quỷ dị!
Chỉ mong, tiểu nữ oa trong lòng chủ tử bình an vô sự, nếu không chỉ sợ chủ tử......
Dạ Nguyệt Ly vận khí, phi thân rời đi.
Lúc này người hầu phía sau nam tử áo đen mới cung kính tiến lên, cúi đầu khom lưng, "Môn chủ, không tìm thấy ngừoi, có cần..."
"Trở về Huyết Môn."
"... Vâng" Người hầu cung kính đáp, cũng âm thầm thở dài thay hai người kia, chết ở trong tay người khác dù sao cũng tốt hơn phải chịu hình phạt sống không bằng chết ở trong tay Môn chủ vì chưa hoàn thành nhiệm vụ, hơn nữa hắn tuyệt đối không lo lắng bọn họ sợ hãi trốn thoát khỏi Huyết Môn.
Về phần Hắc Báo, Trì Hàm Yên hôm nay chết hay sống, Môn chủ và hắn đều sẽ không để ở trong lòng.
Bởi vì, Huyết Môn không thiếu người...
Nghĩ vậy, thân mình người hầu càng kính cẩn hơn.
Bên này Đường Tuyên Tuyên luôn bị Mạc Du Ly ngăn cản không cho đi ra ngoài đến khi nhìn thấy người trở lại lúc này mới buông lỏng đôi tay, hai mắt đẫm lệ mở to, "Không sao chứ, Tiểu Tiểu không sao chứ?"
Lúc đó Tiểu Tiểu bảo nàng không được quay lại, nàng liền hiểu rõ với võ công của bản thân chỉ có thể gây cản trở. Tốt xấu gì Tiểu Tiểu vẫn là đồ đệ của Thần Phong lão nhân, mà bản thân cùng lắm chỉ hiểu biết dùng độc một chút, nhưng trước kẻ võ công cao cường thì có tác dụng gì, còn không bằng nhanh chân gọi người tới cứu.
Mạc Du Ly ho khụ khụ lấy hơi, vuốt ve chỗ cổ áo bị Đường Tuyên Tuyên kéo làm nhăn, thầm than, thật độc ác, nếu không sớm trở về hắn sẽ bị người nào đó kéo đến tắc thở, bĩu môi, Tiểu Lạt tiêu đối với hắn cũng thật nhẫn tâm.
Hai người vừa định đi theo phía sau Dạ Nguyệt Ly cùng tiến vào trong phòng, đã bị Toái Nguyệt đứng ở cửa ngăn lại. Trưng ra vẻ mặt đầu gỗ không nhìn ra bất kì cảm xúc gì.
"Đi ra ngoài."
"Ngươi, ta..." lúc này Đường Tuyên Tuyên rất không vừa lòng, nhưng còn chưa nói xong đã bị Mạc Du Ly kéo ra ngoài.
Đường đại tiểu thư trợn nhìn lại, đang lúc giằng co Mạc Du Ly dùng tay bế người lên, lên tiếng, "Ngươi muốn hại chết Tiểu Tiểu ư, hiện tại đang phải gấp rút chữa thương cho nàng, ngươi đứng bên cạnh không phải càng vướng bận sao?"
Chưa kịp nhận ra tư thế này khiến cho người ta kinh hãi, trong nháy mắt Đường Tuyên Tuyên trở nên yên tĩnh, "Đúng vậy, hiện tại không thể quấy nhiễu đến nàng, buổi tối ta quay lại thăm Tiểu Tiểu."
"Vậy là đúng rồi." Để cho hắn ôm thêm một lúc nữa nàng tốt, đôi mắt Mạc Du Ly gian xảo.
Nhưng mà, ngay sau đó, một tiếng thét chói tai giống như mổ heo vang vọng khắp sân.
Bên trong.
Trải qua nửa canh giờ vận dụng hết sức lực, nội lực tán loạn trong cơ thể Mộ Dung Tiểu Tiểu cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại.
Phòng rất yên tĩnh, chỉ có tiếng ngọn nến trên bàn tròn phát ra tiếng ‘ đôm đốp’, tôn lên bóng người sau màn che đong đưa.
Dạ Nguyệt Ly tựa vào đầu giường, Mộ Dung Tiểu Tiểu rúc vào trước ngực hắn, nghe sư huynh tiếng tim đập truyền đến từ lồng ngực của sư huynh. Nàng cảm thấy, ước muốn cả đời này của nàng, cũng chỉ có thế, lồng ngực của một người bất kể vui hay buồn đều thuộc về nàng......
Trong đôi mắt của Dạ Nguyệt Ly tràn ngập đau lòng, là lỗi của hắn, hắn không nên để cho nàng đi một mình, hắn nên đem nàng cột chặt vào bên người, nửa phần cũng không buông lỏng!
Dạ Nguyệt Ly phiền muộn nhưng không để lộ ra bên ngoài một chút nào, tất nhiên Mộ Dung Tiểu Tiểu không biết lúc này hắn đang đau lòng và tự trách bản thân như thế nào.
Nàng cảm thấy dễ chịu rất nhiều, nghĩ rằng cuối cùng cũng sẽ thua lúc này mới thấy sợ, nghĩ đến nếu thua thì nàng phải bỏ cái mạng nhỏ này ở cổ đại rồi, nhưng khi nghĩ đến có chút thu hoạch, nàng có phần may mắn.
Nàng luôn luôn làm việc như vậy, khi làm sẽ không chú ý nhiều lắm, nhưng sau khi làm xong mới cảm thấy hành vi đó thực sự khó có thể tưởng tượng.
Nghĩ vậy, nở nụ cười yếu ớt với sư huynh, nhưng lại làm sư huynh lo lắng.
Khóe miệng Mộ Dung Tiểu Tiểu còn vương vệt máu, sắc mặt tái nhợt, rõ ràng là nụ cười an ủi hắn nhưng lại vô cùng đẹp, càng làm cho Dạ Nguyệt Ly không nhịn được mà đau lòng, hai tay ôm tiểu nhân nhi càng chặt thêm, hắn muốn đem tiểu nàng dung nhập vào trong máu thịt của bản thân, như vậy, sẽ không bao giờ phải trai qua cảm giác thấp thỏm lo âu như vậy nữa. Giống như đột nhiên rơi vào vực thẳm tăm tối, bàng hoàng bất lực, không hề có chút hy vọng nào, mà nàng, chính là ánh mặt trời hừng đông duy nhất, mất đi nàng, hắn sẽ vĩnh viễn chìm trong bóng tối...
Cảm giác được thân hình cao lớn của nam nhân đang ôm mình run rẩy, Mộ Dung Tiểu Tiểu kinh ngạc mở to mắt, sư huynh, hắn...
Nội tâm than nhẹ, nàng hiểu cảm giác này không chỉ là sợ hãi mất đi. Hơn tám năm qua, sư huynh và nàng gắn bó với nhau, nàng bỗng nhiên xảy ra chuyện khẳng định sư huynh khó có thể chấp nhận.
"Sư huynh, ta không sao, khi ngươi chữa thương cũng có thể cảm nhận được mà." Mộ Dung tiểu tiểu tiểu vòng tay ôm sư huynh, đầu chui vào trong lòng hắn, muốn xua tan hơi thở bi thương quanh người hắn.
"Nha đầu..." Dạ Nguyệt Ly hé miệng, muốn nói cái gì, cuối cùng lại thôi.
"Ngươi nói ta làm thế nào với ngươi mới tốt đây?" Dạ Nguyệt Ly bất đắc dĩ, có lẽ chỉ nên mình hắn đau lòng thôi. Nhìn bộ dáng hiện tại hắn thực sự không đành lòng trách mắng nàng.
"Không sao, Thiên Linh quyết cũng đã đến tầng thứ tư." Chuyện tới nước này nàng cũng không muốn gạt sư huynh về Thiên Linh quyết, tránh cho sư huynh luôn phải lo lắng thực lực của nàng không đủ, sợ nàng bị thương.
Hắn thật sự rất muốn đánh mông nàng!!
Dạ Nguyệt Ly cầm qua khăn lau sạch sẽ khóe miệng cho nàng, "Ngủ!" Lúc này mới ôm nhau cùng nằm xuống.
Mộ Dung Tiểu Tiểu mở to đôi mắt ngập nước nhìn sư huynh, sư huynh còn chưa có nguôi giận sao?
"Chụt."
Dạ huynh nào đó choáng váng, kinh ngạc sờ sờ gò má, vẫn dư vị ấm áp, vừa rồi là hôn môi!
"Nha đầu..." Nhẹ lay động thiên hạ đang giả bộ ngủ, rõ ràng còn có thể nhìn thấy vẻ mặt nàng mất tự nhiên đỏ ửng lan đến tận cổ.
"Ngủ!" Xấu hổ chết người. (*che mặt* ta cũng muốn xí hổ a)
Dạ Nguyệt Ly cười khẽ một tiếng, " cho rằng như vậy sư huynh sẽ không tức giận nữa sao?"
Họ Dạ nào đó được một bước lại muốn lấn thêm một bước nhẹ kéo khuôn mặt đang chốn ở trong chẩn, nhân lúc không kịp phòng bị cắn lên môi tiểu nha đầu, nói một lý do cực kỳ hay ho "Đây là trừng phạt!"
Đêm, mát như nước, trong lòng Tiểu Tiểu lại tràn đầy ấm áp...
Đêm, một lớn cùng một nhỏ đều không ngủ được...
Túng Sủng Đụng Ngã Sư Muội Túng Sủng Đụng Ngã Sư Muội - Như Nhược Yên