What holy cities are to nomadic tribes - a symbol of race and a bond of union - great books are to the wandering souls of men: they are the Meccas of the mind.

G.E. Woodberry

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 114 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 789 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 08:03:52 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 17: Ngươi Không Phải Là Hắn
ộ Dung Tiểu Tiểu bị mùi hương của đồ ăn làm tỉnh giấc, không có cách nào khác, nếu không an ủi côn trùng tham ăn trong bụng nàng sẽ tạo phản. Mở mắt mơ màng nhìn thấy sư huynh nhà mình đang bày một đĩa đồ ăn lên bàn, nhẹ nhàng cẩn thận như vậy, sợ phát ra tiếng động làm phiền nàng. Lập tức Mộ Dung Tiểu Tiểu ảo giác, dường như cuộc sống như vậy của hai người đã rất lâu rồi. Cảm giác này, sao lại có chút giống vợ chồng già đây? Dừng lại, tay nhỏ bé gõ đầu bản thân suy nghĩ lung tung, chắc tại ngủ quá nhiều rồi.
Dùng cả tay chân bò xuống giường, đi đến bên cạnh bàn ngồi vào chỗ của mình, "Thơm quá a." Mộ Dung Tiểu Tiểu nở nụ cười.
"Lại đây." Nói nhỏ nhẹ, Dạ Nguyệt Ly ôm Mộ Dung Tiểu Tiểu đặt trên đùi, gắp thức ăn cẩn thận bón cho tiểu nha đầu ở trong lòng.
Cảm giác ấm áp như thế thật mê hoặc người, như một dòng nước ấm chảy qua, nháy mắt vây quanh Mộ Dung Tiểu Tiểu.
Tức thời nàng cảm thấy muốn rơi nước mắt, đã bao lâu, đã bao lâu rồi, làm cho nàng cảm thấy những đau khổ từ kiếp trước dường như chưa từng xuất hiện. Sư huynh luôn dễ dàng tác động cảm xúc của nàng, giống như lúc này cẩn thận chọn lựa món ăn giúp nàng, không có món nào không phải là món nàng thích ăn.
Cảm giác như thế, nàng rất muốn trân trọng cả đời, cả đời ăn bám người nào đó.
"Sao lại không ăn nữa?" Dạ Nguyệt Ly thấy tiểu nha đầu mới ăn nửa chén cơm, đành chịu, nhỏ như vậy, không ăn nhiều làm sao nhanh lớn lên được? (Ta nói ca này, nóng ruột quá rồi đó nha, định bỏ qua tư bản chủ nghĩa à - Nam 9 *lườm lườm* ngươi có ý kiến sao? (^^^) )
Mộ Dung Tiểu Tiểu lắc đầu, "Sư huynh, ôm ta đi." Hai tay ôm trầm cổ Dạ Nguyệt Ly, khuôn mặt nhỏ nhắn cọ xát gò má của Dạ Nguyệt Ly.
Ánh mắt Dạ Nguyệt Ly tối lại, đậu hủ dâng lên hắn thích ăn, nhưng tiểu nha đầu của hắn, hôm nay hơi lạ chút.
"Đúng rồi, trận đấu chiều này thế nào?" Nhớ tới nàng còn chưa biết kết quả trận tỷ võ của Mạc Du Ly cùng Cổ Hân kết thúc ra sao, nàng mơ hồ nhớ đến lúc ấy dưới trận có chút ồn ào, bất quá buồn ngủ quá nồng không đi xem rót.
"Mạc Du Ly thắng."
"Nha." Vậy à.
Ngày tiếp theo tỉnh lại, bên cạnh đã không thấy Dạ Nguyệt Ly nữa, Mộ Dung Tiểu Tiểu rửa mặt ra sân. Tuyết Lang đã chờ ở cửa, vỗ nhẹ đỉnh đầu của nó,Tuyết Lang nghiêng đầu, sói lưỡi đỏ tươi vươn như liếm tay nhỏ bé Mộ Dung Tiểu Tiểu là đang nịnh nọt, làm nàng bị ngứa nở nụ cười ‘ khanh khách ’.
Lúc này ở trước sân có một nam tử quần áo màu lam nhạt đang cất bước đi đến. Trong ấn tượng của Mộ Dung Tiểu Tiểu, sư huynh nhà nàng có vẻ cực kỳ chung thành với màu trắng, chưa bao giờ thấy hắn mặc quần áo màu khác, kỳ thực diện mạo của sư huynh nàng tin tưởng sư huynh mặc quần áo màu khác lại càng đẹp hơn.
Người vừa tới đến gần, ngay tức khắc sát khí quanh thân Mộ Dung Tiểu Tiểu tăng vọt! Sát khí chưa từng bộc lộ trong tám năm qua trong nháy mắt tỏa ra bên ngoài, hơi thở biến đổi, tay nhỏ bé nhanh chóng ra chiêu, đánh tới tử huyệt trên người vừa tới! Chiêu tấn công đầu tiên không thành, lại ra tay, trong lúc ra tiếp chiêu, xảo quyệt đủ đường, đánh thẳng vào điểm yếu cả đối thủ, đánh nhau vô cùng kịch liệt sử dụng hết tất cả những kỹ xảo có thể sử dụng!
Người tới dường như không ngờ tới nàng sẽ cảnh giác như vậy, xem tiểu cô nương trước mặt này, thân pháp nhanh nhẹn, ra tay đều là những chiêu thức ngoan độc đánh thẳng vào điểm yếu. Sắc mặt người mới đến đông lại, lại mấy chiêu tiếp theo, nam tử không dám chêu trọc nữa, lập tức giơ hai tay lên, "Ngừng ngừng ngừng, là ta!"
Mà Tuyết Lang ở bên cạnh cũng xù lông toàn thân, chân trước hạ thấp xuống, nhe răng gầm nhẹ, lúc này bản tính hung ác của sói biểu hiện toàn bộ. Động vật rất nhạy cảm với hơi thở, chắc cũng đã nhận ra người này không phải là Dạ Nguyệt Ly.
Tay Mộ Dung Tiểu Tiểu vuốt ve Tuyết Lang đang cảnh giác cao độ, khiến nó thả lỏng cảm xúc. Lúc này mới chăm chú nhìn kỹ nam tử, từ dáng người đến khuôn mặt, rồi đến ánh mắt, khẽ nhíu mày, "Là ngươi."
"Ngươi biết ta là ai?" Nam tử dường như rất kinh ngạc vì Mộ Dung Tiểu Tiểu nhận ra hắn, nhưng là nàng thật sự nhận ra, hay là bởi vì Tuyết Lang ở bên cạnh đây?
"Tối hôm qua không phải đã gặp sao?" Mộ Dung Tiểu Tiểu có chút không kiên nhẫn. Nói thật, nàng cực kỳ khó chịu khi người khác dùng khuôn mặt của sư huynh nàng, khiến nàng có loại xúc động muốn tiến lên kéo lớp mặt nạ kia xuống, hung hăng đập nát. Người này vừa tới nàng đã biết không phải là sư huynh, cũng lười hỏi là ai, trực tiếp động thủ. Mà nàng cũng không hiểu vì sao cùng là gương mặt của sư huynh, nhưng gương mặt này nàng càng xem lại càng ghét, chẳng lẽ là bởi vì hoá trang quá kém cỏi nên bị nàng liếc mắt một cái đã nhận ra sao?
Thật lâu sau đó nàng mới biết được chiếc mặt nạ này xuất phát từ sư phụ của mình Mục Trạch Dương, chính là tinh phẩm ngàn vàng khó cầu, khi đó Mộ Dung Tiểu Tiểu hoài nghi hỏi Mục Trạch Dương, nếu là chế tác của sư phụ vì sao dễ dàng bị người nhìn ra như vậy, Mục Trạch Dương tức giận dậm chân, không ngờ còn dám hoài nghi kiệt tác của hắn! Còn người nào đó ở bện cạnh nở nụ cười ngọt ngào.
Lúc này nam tử đối diện mắt mở lớn, rõ ràng như vậy sao? Hắn cũng không cho rằng chủ tử nhà mình sẽ nói cho nàng nghe, chẳng lẽ thật sự là tiểu nha đầu này nhìn ra được sao?
"Sư huynh của ta đâu? Tức Mặc Tuyết Dương." Nhíu mày, nhìn bộ dáng kinh ngạc của người trước mắt, nhớ tới đêm ngày tỷ võ đầu tiên hắn tìm đến sư huynh báo cáo tình hình, khi đó nàng chỉ thấy có chút tương tự, nhưng không dám kết luận, hôm qua khi hắn lên sân khấu thì nàng đã xác định. Đây là thói quen nghề nghiệp còn sót lại khi làm sát thủ đời trước, nhớ kỹ ánh mắt của đối phương, bất kể mục tiêu thay đổi bề ngoài như thế nào, ánh mắt sẽ không thay đổi.
Tức Mặc Tuyết Dương là người của sư huynh, như vậy chủ nhân chân chính đằng sau Tiêu Dao sơn trang chắc chắn là sư huynh nhà mình. Nàng luôn luôn biết sư huynh có bí mật, nhưng mà, trừ sư huynh ra, người khác nàng không muốn quan tâm.
Tức Mặc Tuyết Dương suy nghĩ nhìn Mộ Dung Tiểu Tiểu, không hiểu vì sao sắc mặt nàng không kiên nhẫn, hình như đây là lần đầu tiên hắn nói chuyện với nàng. Nhưng mà nha đầu kia không đơn giản, tuổi còn nhỏ mà thông minh như vậy. Chẳng lẽ đây là nguyên nhân chủ tử coi nàng là bảo bối? Còn phái hắn đến bảo vệ...
"Chủ tử mang theo Toái Nguyệt đi làm việc, chắc sẽ về muộn một chút." Tức Mặc Tuyết Dương thành thực nói lại lời Dạ Nguyệt Ly sai bảo.
Mộ Dung Tiểu Tiểu nhíu đôi mi thanh tú, có chuyện gì mà sư huynh phải đích thân ra tay mới có thể giải quyết?
Trong lúc suy nghĩ Tức Mặc Tuyết Dương đã lột mặt nạ da người xuống, vẻ không kiên nhẫn trên mặt Mộ Dung Tiểu Tiểu mới dần dần biến mất, trái ngược với Toái Nguyệt đầu gỗ, ngũ quan của Tức Mặc Tuyết Dương lại hơi có vẻ nhu hòa, người cũng như tên, như nắng ấm làm tan băng tuyết mùa đông.
Sau khi đến thế giới này, nàng gặp toàn là mỹ nam tử.
Tức Mặc Tuyết Dương nhìn mặt nạ da người trong tay, nghĩ mãi mà không hiểu sơ hở của hắn lộ liễu như vậy sao, rõ ràng mặt nạ được chế tác cực kỳ hoàn mỹ.
Thời gian ăn sáng Mạc Du Ly nhìn thấy Tức Mặc Tuyết Dương dường như rất vui vẻ, ôm hai vai lực lượng của hắn, tức khắc khiến Tức Mặc Tuyết Dương xù lông như mèo nhảy ra thật xa, "Mạc Du Ly, đừng thân thiết với tại hạ như thế, tại hạ đã có người trong lòng, đừng ác độc hãm hại tại hạ!"
Tại hạ. tại hạ... Lại là bản cũ rích này.
Trên trán Mộ Dung Tiểu Tiểu hiện lên vài vạch đen....
Ánh mắt Mạc Du Ly sắc như đao, hung hăng chém vào người nào đó...
Sở dĩ như vậy, người đã đội mặt nạ màu bạc ngồi ở vị trí trang chủ Tiêu Dao sơn trang, không ai khác chính là sư huynh nhà mình.
Mà Mộ Dung Tiểu Tiểu ngồi bên cạnh Tức Mặc Tuyết Dương lúc này đã dịch dung, hai người vóc dáng xấp xỉ, đổi mặt nạ cũng không nhìn ra một chút sơ hở, vậy mà nàng liếc mắt một cái đã phân biệt được. Ánh mắt quét một vòng xung quanh, Đường Tuyên Tuyên trước sau như một hết sức phấn khởi vẫy tay với nàng, Đường Viễn Kiến ở bên cạnh thuận tay đem Đường Tuyên Tuyên ấn xuống chỗ ngồi, đối với muội muội không ngừng kích động của mình tỏ vẻ bất đắc dĩ, Mộ Dung Tiểu Tiểu cũng mỉm cười gật đầu với Đường Tuyên Tuyên và Đường Viễn Kiến.
Không hiểu vì sao hôm nay Cổ Hân chưa tới, là vì hôm qua bị đánh bại nên cảm thấy hôm nay không cần thiết phải đến? Mộ Dung Tiểu Tiểu cũng không biết trong lòng Cổ Hân sớm có ý với nàng, kể cả biết, nàng cũng sẽ không để ý. Cổ Hân, coi như không xấu, nhưng mà từ phương thức hắn đối xử với cổ Tuyết Nhi có thể thấy được người này làm việc do dự, không quả quyết, đối với muội muội lại càng cưng chìu quá mức, có một số việc không phân biệt rõ ràng.
Điều này lại một lần nữa chứng minh, ngay từ đầu Mộ Dung Tiểu Tiểu đã không đặt người này ở trong lòng, nếu để nàng biết nguyên nhân sư huynh nhà mình giáo huấn Cổ Hân, đoán chừng sẽ cực kỳ buồn cười.
Sau khi Minh Chủ Thiên Sơn Bách tuyên bố, bắt đầu khiêu chiến. Tiến vào vòng khiêu chiến hôm nay có năm người, người chiến thắng ngày hôm qua Hà Chân, Đường Viễn Kiến, Tức Mặc Tuyết Dương, Mạc Du Ly, Mộ Dung Cẩn Thiên.
Mạc Du Ly cũng không nói lời khách khí, trực tiếp bay người lên trên lôi đài, chắp tay với người đối diện, "Bản Các chủ lên trước, có ai tới khiêu chiến?"
Đường Viễn Kiến thấy không có ai muốn hành động, đành phải lên trước, nhưng là không lên đài tỷ thí, mà là lên đài nhận thua. Mọi người ồ lên, dù sao Đường Viễn Kiến lười quản những điều này, bản thân hắn đánh không lại Mạc Du Ly, không phải hắn không nhận ra, chẳng lẻ muốn hắn dùng độc? Hắn lại không làm được.
Không cần để ý tới mọi người.
Tiếp theo tên nam nhân gọi là Hà Chân lên đài, cũng nhận thua, trước mặt cao thủ, hắn biết mình còn thua kém, so với đánh để rồi bi thương, không bằng bản thân nhận thua, trên giang hồ hắn vẫn quý trọng sinh mạng.
Thấy đã có hai người tự động nhận thua, mọi người dưới đài chờ mong nhìn hai người còn lại, bọn họ đến là để xem cao thủ quyết đấu, đừng nói hai vị này lại nhận thua tiếp.
Trong tiếng ồn ào, Tiêu Dao trang chủ ‘ Tức Mặc Tuyết Dương ’ bay lên lôi đài. Mà làm cho người ta phải rơi tròng mắt, đường đường là đệ nhất Các chủ, lại thong thả xuống đài?! Mọi người lại ồ lên, không khỏi cảm thán hôm nay là thế nào đây?
Mục tự do mặc kệ người khác khó hiểu như thế nào, nhiệm vụ của hắn xem như đã hoàn thành, lắc lư xuống đài.
Đường Tuyên Tuyên rất mừng vì huynh trưởng nhà mình cùng Mạc Du Ly đều nhận thua, nói thật, nàng cũng biết người phía sau rất lợi hại, càng không muốn hai người bọn họ bị thương, nàng tuyệt đối sẽ không nhận là mình lo lắng người nào đó.
Nhìn đến đây, làm sao mà Mộ Dung Tiểu Tiểu còn không hiểu nữa? Sư huynh là vì nàng! Với hiểu biết của sư huynh, Tức Mặc Tuyết Dương dưới tay mình đối phó với hộ pháp của Huyết Môn hoàn toàn có phần thắng, nhưng là chống lại Mộ Dung Cẩn Thiên thì không xác định được, Mạc Du Ly cũng vậy. Mà khẳng định sư huynh nếu đã đến đây, thì sẽ không muốn mạo hiểm như vậy, lát sau mới tự mình lên sân khấu. Biết Mộ Dung Cẩn Thiên có thể là kẻ thù của mình, làm sao có thể để hắn ngồi lên vị trí này? Nếu không phải vì nàng, sư huynh cần gì phải đi đoạt vị trí minh chủ, với thực lực của hắn sao lại không thể so sánh với một vị trí minh chủ nhỏ nhoi này?
Lúc này Mộ Dung Tiểu Tiểu không biết trong lòng là loại tư vị gì, vô vị, là chua xót, là ngọt ngào, hay là đau khổ, tất cả đều có. Vẫn như vậy, mỗi một hành động của người này luôn dễ dàng khuấy động tâm tình của nàng, nếu không, vì sao lúc này mũi nàng lại chua xót đây?
Người này, bảo nàng làm sao có thể buông tay hắn?
Túng Sủng Đụng Ngã Sư Muội Túng Sủng Đụng Ngã Sư Muội - Như Nhược Yên