Thất bại lớn nhất của một người là anh ta không bao giờ chịu thừa nhận mình có thể bị thất bại.

Gerald N. Weiskott

 
 
 
 
 
Tác giả: Khuyết Danh
Thể loại: Trung Hoa
Số chương: 41
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2360 / 37
Cập nhật: 2017-05-18 16:03:14 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Hồi Thứ Tám (b) - Mạnh Lệ Quân Bị Giam Trong Cung
ạnh Lệ Quân văng vẳng nghe những lời thì thào nghị luận ấy, giật mình kinh sợ, chẳng còn hồn vía chút nào. Gót sen rón rén, lui vào phía trong, đặt mình ngồi xuống bên giường, khiến cho tinh thần trấn định, rồi gọi tên cung nữ là Trần Xuân Anh đến gần mà bảo rằng:
- Trần Xuân Anh! Con đến Hưng Khánh cung về dãy phòng thứ ba, gọi hai tên cung nữ ở đấy ra đây cho ta hỏi.
Trần Xuân Anh vâng mệnh đi ngay. Mạnh Lệ Quân tra các vị thuốc vào nồi để nấu. Trần Xuân Anh đưa hai tên cung nữ vào, Mạnh Lệ Quân trông thấy, liền đứng dậy mà hỏi rằng:
- Hai ngươi tên họ là gì? Vào cung đã mấy năm nay?
Hai tên cung nữ thấy Trần Xuân Anh đến gọi, đã có ý lo, ngờ là câu nói của mình tiết lộ ra chăng. Bấy giờ nghe câu hỏi, mới biết đích thị chỉ vì cớ ấy. Một tên run sợ không dám trả lời; còn một tên ngang nhiên mà đáp rằng:
- Tiện tỳ họ Hồng tên gọi Tố Loan, vào cung đã ba năm nay. Còn chị tôi là Tố Phượng. Hai chị em chúng tôi giữ việc giặc giũ hầu thái hậu, chẳng hay ngày nay vương phi gọi chúng tôi có việc gì?
Mạnh Lệ Quân thở dài mà bảo rằng:
- Hai ngươi có lòng trung thành, khiến ta phải kính phục. Hai người lo nghĩ như thế là phải. Bây giờ ta dẫu trỏ mặt trời mà thề, vị tất hai ngươi đã tin. Ngày nay thái hậu bệnh thế rất nguy kịch, sâm linh cũng không làm gì, chỉ có nấu một nồi nhân cao thì mới có thể cứu được. Bấy giờ ta ngần ngại chưa quyết thế nào, mới chạy ra ngoài cửa đứng để ngẫm nghĩ. Bỗng nghe lời các ngươi bàn nói, vậy nhân đây ta cắt thịt để cho các ngươi xem.
Nói xong, liền lấy một con dao thật sắc, quì xuống khấn trời mà rằng:
- Tôi là Mạnh Lệ Quân, quả có lòng trung thành, xin hoàng thiên chứng giám mà phù hộ cho, khiến khi lưỡi dao hạ xuống không biết đau xót. Nếu câu nói của tôi không được chân thật thì chỗ cắt thịt này sẽ nguy hiểm đến thân.
Nói xong, một tay vén áo, và một tay cầm dao nghiến răng mà cắt lấy miếng thịt, đầm đìa máu chảy, không biết đau xót, chỉ thấy nét mặt hơi tái mà thôi. Các cung nữ trông thấy đều lấy làm khiếp sợ. Tố Loan và Tố Phượng ôm lấy Mạnh Lệ Quân mà khóc rằng:
- Trăm lạy vương phi! Vương phi thật là một lòng trung thành, chị em chúng tôi đây ngu muội chẳng biét, đã cam chịu tội, xin vương phi tha thứ cho.
Mạnh Lệ Quân đứng dậy, cầm miếng thịt bỏ vào trong nồi thuốc, rồi lại bảo Tố Loan và Tố Phượng rằng:
- Các ngươi đã có kiến thức ấy, tất được hưởng phúc trạch về sau. Việc này là bởi lòng sở nguyện của ta, chứ không phải tại các ngươi nói khích. Nhưng ta còn một việc, muống được các ngươi đồng tâm giúp ta, chẳng hay các ngươi nghĩ thế nào?
Bấy giờ có một tên cung nữ chạy đến, lấy vải trắng buộc chỗ thương tích cho Mạnh Lệ Quân. Tố Loan và Tố Phượng sụp lạy mà rằng:
- Vương phi muốn sai bảo việc gì, chúng con cũng xin vâng mệnh.
Mạnh Lệ Quân khóc mà bảo rằng:
- Ngaỳ nay Phi Giao hoàng hậu nghiêm cấm cung môn không cho ai ra vào, việc ấy ta phải giấu kín đừng để thái hậu biết thì chữa thuốc mới có công hiệu. Vả việc nghiêm cấm này tất còn lâu ngày, kho tàng trong cung phần nhiều khánh kiệt, âu là chúng ta phải nghĩ đường sinh kế, làm sao cho đủ áo mặc cơm ăn. Trong cung còn nhiều đất bỏ không, các ngươi nên bảo nhau cày cấy trồng trọt. Trong bọn các ngươi phải bàn lấy một người đứng đầu, để quản đốc công việc, thức khuya dậy sớm, chăm chỉ làm ăn. Đợi khi thái hậu và Hùng hậu đã bình phục như thường, bấy giờ sẽ mở cửa cung mà ra vậy.
Tố Loan và Tố Phượng nghe nói mừng lòng, lại lạy dập đầu mà rằng:
- Việc ấy rất dễ! Sáng mai chúng tôi sẽ xin họp nhau, uống máu ăn thề, một lòng vì nước, rồi khai liệt danh sách, để đệ trình vương phi.
Nói xong, liền hớn hở quay đi. Sáng hôm sau, Mạnh Lệ Quân nấu được nhân cao rồi, đem dâng thái hậu. Các cung nữ đỡ thái hậu ngồi dậy, thái hậu trông thấy chén thuốc, ứa nước mắt khóc mà rằng:
- Nay uống thuốc, mai lại uống thuốc, mà bệnh vẫn không thấy giảm bớt chút nào. Mạnh Lệ Quân em ơi! Chi bằng em dùng liều thuốc gì cho ta yên giấc trăm năm, khỏi phải hàng ngày cay đắng.
Mạnh Lệ Quân nghe lời thái hậu truyền phán, nét mặt đang đỏ, bỗng tái mét đi, rồi quì cạnh giường mà tâu rằng:
- Muôn tâu thái hậu! Tấm lòng trung thành của thần thiếp đã có quỷ thần chứng giám, xin thái hậu chớ nghi ngờ.
Thái hậu uống xong chén thuốc, nằm xuống ngủ yên. Mạnh Lệ Quân lại đi thăm bệnh cho Hùng hậu và cho Hùng hậu uống thuốc. Bấy giờ Tố Loan và Tố Phượng đem quyển sách tên các cung nữ vào đệ trình. Mạnh Lệ Quân chia cắt mỗi người một việc.
Tục Tái Sanh Duyên Tục Tái Sanh Duyên - Khuyết Danh Tục Tái Sanh Duyên