Bí mật của thiên tài là có được tinh thần của trẻ con khi mình đã lớn, có nghĩa là không bao giờ mất nhiệt huyết.

Aldous Huxley

 
 
 
 
 
Tác giả: zhttty
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 171 - chưa đầy đủ
Phí download: 12 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 790 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 02:39:26 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Q.5 - Chương 7: Chương 3-3: Nửa Bước Chân Ma (3)
iờ đã là hai mươi ngày sau khi Bùi Kiêu và Dương Đỉnh Thiên trở về ngôi biệt thự ở ngoại ô Bắc Kinh. Trong khoảng thời gian này, Bùi Kiêu đã liên tục hấp thu Thực Phẩm Chấp Niệm. Vậy nên lúc này, hơn 4500 đơn vị Thực Phẩm Chấp Niệm nhận được lúc trước đã chỉ còn lại khoảng 1000 đơn vị, 3500 đơn vị còn lại đã được Bùi Kiêu hấp thu dung hợp hết. Lúc này, chấp niệm của bản thân hắn đã tăng một mạch vượt qua mốc tiêu chuẩn 500 đơn vị, thậm chí còn đạt đến con số 700 đơn vị. Nguyên nhân là vì chấp niệm của hắn có cường độ chứa gấp bốn lần, nên ngoài việc mỗi ngày có thể hấp thụ nhiều Thực Phẩm Chấp Niệm hơn người khác, thì tỷ lệ chấp niệm hắn hấp thụ được cũng tăng rất nhiều. Vậy nên, sau khi hắn hấp thu 3500 đơn vị Thực Phẩm Chấp Niệm, thì đã khiến cho chấp niệm của bản thân tăng lên đến 600 đơn vị. Tỷ lệ này đã vượt xa so với tỷ lệ hấp thụ Thực Phẩm Chấp Niệm của linh hồn bình thường!
Nhưng sau khi chấp niệm vượt qua mốc 500 đơn vị, hắn vẫn chưa thể đạp đổ rào cản cuối cùng, để có thể hoàn toàn tiến vào Chân Ma cấp. Vấn đề nằm ở chỗ hắn vẫn chưa có được ý chí có mức độ phù hợp cao với bản tâm của mình.
Linh hồn muốn tiến giai từ Nhập Ma cấp đến Chân Ma cấp, ngoài việc phải nhận biết, tìm được bản tâm ‘nhân’ của mình, còn phải làm được việc quan trọng nhất là quán triệt bản tâm ‘nhân’ đó. Mà cái gọi là ‘quán triệt’, chính là đem một cái ý chí hoặc cảm xúc nào đó dung nhập vào trong chấp niệm của chính mình, làm cho chấp niệm xảy ra biến đổi và thăng hoa, từ một linh hồn bình thường tiến giai thành sinh mạng thể dạng linh hồn ở tầng thứ cao hơn. Nói vậy cũng có thể hiểu được độ khó trong đó lớn thế nào.
Có thể nói rằng: Chân Ma cấp và Nhập Ma cấp, tuy đều là linh hồn nhưng đã là hai loại sinh vật hoàn toàn khác nhau! Cũng giống như mèo và sư tử đều là động vật, cùng thuộc họ nhà mèo, nhưng mèo thì vẫn chỉ là mèo, không thể nào là sư tử!
Ban đầu Bùi Kiêu nghĩ rằng, nếu như đã quyết định phải tiến cấp Chân Ma trong thời gian sớm nhất có thể, vậy hắn sẽ chọn ý chí phẫn nộ có uy lực lớn nhất để làm bản tâm của mình. Mặc dù độ phù hợp của ý chí phẫn nộ với bản tâm của hắn không cao, nhưng chắc hẳn uy lực sẽ đủ để bù lại sự thiếu hụt đó, sau này hắn sẽ thật cố gắng để hiểu thêm về ý chí phẫn nộ. Có lẽ vậy cũng là một biện pháp tốt.
Nhưng ai ngờ, khi hắn muốn dung hợp ý chí phẫn nộ vào chấp niệm của bản thân, thì mới phát hiện ra đó là một chuyện cực kỳ khó khăn. Chẳng biết có phải là do độ phù hợp của ý chí này với bản tính của hắn quá thấp hay không mà hắn lại không tài nào dung hợp nổi!?
Bùi Kiêu lúc này đã đứng ở đoạn cuối trên Tầm Chân Chi Lộ, chấp niệm đã trong vắt như ngọc lưu ly, đã nắm chắc bản tâm mình, sự cảm nhận và thấu hiểu với cảm xúc và ý chí đã đủ, cường độ mạnh yếu của chấp niệm đã đạt yêu cầu, số lượng chấp niệm nhiều hay ít cũng đã đạt tiêu chuẩn, thế mà ai ngờ vẫn không dung hợp nổi… Nguyên nhân cơ bản vẫn là vì độ phù hợp của ý chí phẫn nộ với bản tính của hắn quá thấp.
Bùi Kiêu biết tính tình của chính mình là kiểu kiên nghị, thông minh và có đôi chút lười biếng, dã tâm không quá lớn, sẽ không vì tiền tài vật chất mà làm gì mạo hiểm. Cách xử sự trong cuộc sống dường như là trung dung, nhưng thật ra, tình cảm ẩn sâu trong lòng lại rất mãnh liệt, chỉ cần người khác dám vì hắn mà không tiếc tính mạng, vậy thì hắn cũng sẽ vì một lời hứa mà không để ý tới mạng mình, giống như lúc trong ảo giới Phong Đô, khi hắn cuối cùng đã quyết định chọn ở lại.
Với bản tính như vậy, đúng là ý chí phẫn nộ cũng không quá phù hợp với hắn bản tâm của hắn. Tuy ý chí phẫn nộ có uy lực cực lớn, nhưng đúng ra thì nó phù hợp hơn với những linh hồn có tâm lý phản nghịch, trong lòng họ lại có những lý tưởng xa vời không thể thực hiện, luôn phải gánh chịu áp lực. Nói cách khác là ý chí phẫn nộ rất thích hợp với những thanh niên hay giận giữ, hoặc là loại người nung nấu ý định báo thù, mang trong người nỗi thù hận như biển, chứ không phù hợp với người vừa có chút tư tưởng thực tế, lại có cả tư tưởng theo chủ nghĩa anh hùng lãng mạn như hắn.
“Ài! Giá mà có cách gì có thể dung nạp hết mọi ý chí thì tốt quá! Trong những loại ý chí và cảm xúc mà ta cảm nhận được, thật ra thì kiên nghị là vô cùng phù hợp với bản tâm, một khi dung hợp thì chắc chắn sẽ thành công ngay lập tức. Nhưng có lẽ áp lực của trường khí thế do ý chí kiên nghị sinh ra sẽ rất yếu, sợ là làm suy yếu 30% năng lực của kẻ địch cũng khó. Vậy là tối đa cũng chỉ có thể áp chế cho thực lực đối phương giảm xuống khoảng một tầng mà thôi, so ra còn không bằng hiệu quả triệt tiêu áp lực của trường khí thế khác. Như vậy thật quá yếu!” Bùi Kiêu ngồi trên ghế sa lông, than thở kêu lên.
Nơi Bùi Kiêu đang ngồi là ngay tại phòng khách nhà mình. Dương Đỉnh Thiên thì đang luyện tập năng lực đặc thù trong căn phòng trên gác mái của hắn, em gái Bùi Kiêu thì đang đi học chưa về, còn người đang ngồi đối diện với Bùi Kiêu là Cung Diệp Vũ và cô bạn gái Vu Nữ Trần của hắn. Hai người này đang ôm nhau cười đùa rúc rích, mà chẳng hề bận tâm là mình đang ngồi ngay trong phòng khách và Bùi Kiêu thì đang ngồi yên vị ngay trước mặt họ.
Bùi Kiêu than thở một câu xong, chợt nhận ra hai người kia chẳng thèm để ý tới lời hắn nói chút nào, ngược lại còn càng bày ra mấy lời tình tứ ngọt ngào. Trên trán hắn lập tức nổi đầy gân xanh, xiết chặt quả đấm rồi rít lên: “Muốn hôn hít thì lên phòng đi! Đừng có làm mấy việc tế nhị ở ngay phòng khách như vậy!”
Nhưng Cung Diệp Vũ chỉ vừa cười ha ha vừa trả lời: “Chúng ta thân mật ở chỗ của chúng ta, ngươi cứ việc suy nghĩ ở chỗ của ngươi, chẳng ảnh hưởng gì đến nhau cả! Mà ngươi vội vàng cái gì chứ? Dù sao thì cũng đã tiến vào Tầm Chân Chi Lộ rồi đó thôi? Một tháng trước, ta vừa mới đi vào tuần tra vòng ngoài của ảo giới Phong Đô, nếu không thì lúc ấy ta cũng chạy tới Mỹ tìm ngươi rồi. Lại nói tiếp, đây mới là lần đầu tiên ta thấy một người tiến vào Tầm Chân Chi Lộ đấy. Ha ha ha…”
Bùi Kiêu tức giận nói: “ Đừng có ở đó mà khoác lác. Ngươi nói đây là lần đầu tiên ngươi nhìn thấy một người tiến vào Tầm Chân Chi Lộ à? Thế lúc trước ngươi tiến cấp Chân Ma kiểu gì hả? Chẳng lẽ không trải qua Tầm Chân Chi Lộ hay sao?”
Vẻ tươi cười của Cung Diệp Vũ chợt tắt, hắn nghiêm túc nói: “Ừ, trước kia ta không hề trải qua Tầm Chân Chi Lộ. Chẳng qua là sau mỗi lần chiến đấu với quỷ quái Chân Ma cấp, ta lại cảm thấy quen thuộc và cảm nhận rõ hơn với ý chí do trường khí thế của quỷ quái phát ra. Sau đó dung lượng chứa của chấp niệm tăng lên, chất lượng của chấp niệm cũng tăng lên. Rồi đến lúc ta chém giết một trận thật lớn ở Châu Âu, ta đột nhiên cảm thấy đám da trắng kia đúng là một bọn chỉ biết bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh, và ta cần phải dùng một bài học thật bá đạo để dạy dỗ chúng mới được. Tiếp theo, chẳng biết ta đã có cái trường khí thế bá đạo này từ lúc nào. Vậy là thành Chân Ma cấp! Thế nên lúc đầu ta mới nói các ngươi phải thuận theo bản tâm của mình mới được, nhưng còn quá trình tiến cấp từ Nhập Ma lên Chân Ma thế nào thì ta lại không biết. Đến bây giờ, ngươi tự tổng kết ra rằng: phải thường xuyên cảm thụ, trải nghiệm các loại cảm xúc và ý chí để có thể tôi luyện và gột rửa chấp niệm của mình, cuối cùng mới dung hợp một cảm xúc hoặc ý chí phù hợp với bản tâm nhất. Nếu như ngươi không tổng kết ra quá trình này, thì có khi ta tiến cấp Ma Vương rồi cũng vẫn không biết ấy chứ!”
“囧!”
Bùi Kiêu cảm thấy nét mặt của mình chắc chắn là đang giống như cái ký hiệu kia. Hắn đã không còn biết nên hình dung về Cung Diệp Vũ như thế nào nữa! Gọi hắn là một tên thiếu não mới đúng? Hay gọi là một kẻ lỗ mãng không tim không phổi mới hợp đây? Đã tiến cấp từ lâu rồi mà còn không biết mình tiến cấp bằng cách nào? Xem ra, hắn có thể đến được cảnh giới hiện tại, hoàn toàn là vì thiên phú quá mức đáng sợ đấy!
Lúc này, Vu Nữ Trần đang được Cung Diệp Vũ ôm trong lòng bỗng nhoẻn miệng cười, rồi nói: “Mấy ngày này, tôi cữ nghĩ mãi về những điều mà anh đã nói. Là những chuyện mà anh đã gặp sau khi tiến vào Tầm Chân Chi Lộ vài ngày đấy…”
Bùi Kiêu nghe vậy thì hai mắt sáng ngời. Hắn vội vàng hỏi: “Hả? Cô có suy đoán gì với mấy chữ ‘quân đội linh hồn’ sao? Theo cô thì ý nghĩa của cụm từ đó là gì? Tôi cũng đã hỏi Dương Húc Quang, những gì hắn nghĩ cũng không khác với suy luận của tôi là mấy. Ít nhất có thể khẳng định một điều: muốn tạo thành quân đội thì chính phủ thế giới chắc chắn phải có phương pháp để tạo ra số lượng rất lớn Tự Do Linh Hồn. Mà cho dù biện pháp đó là gì đi nữa, thì chắc hẳn cũng đều là cách cực kỳ tàn ác…”
Nhưng Vu Nữ Trần lại lắc đầu. Cô vừa cười vừa nói: “Tôi không nói tới chuyện đó. Bởi vì dù có rút ra kết luận gì về sự kiện đó đi nữa, tôi cũng đều rất tán thành với quan điểm của Diệp Vũ. Chính là ‘nước tới thì lấy đất ngăn, binh tới thì tướng ra đỡ’, chỉ cần không trái với bản tâm chính mình, vậy thì dù phải đối mặt với ‘thiên quân vạn mã’ cũng sẽ không hối hận. Hơn nữa, dù sao thì chính phủ thế giới cũng là chính phủ do người sống tạo thành, bọn họ chắc hẳn sẽ không dám làm càn quá mức. Bởi vì nếu bọn họ dám làm như vậy, thế thì chưa cần nói tới tập đoàn Kẻ Sa Đọa, mà ngay cả đám linh hồn các ngươi cũng sẽ không bỏ qua cho bọn họ. Vậy nên mới cần mở hội nghị để lãnh đạo mười bảy nước bàn bạc. Lý do chính là như vậy! Điều mà tôi đang nói tới là chuyện khác, chuyện liên quan tới Ám Khí – Con Mắt Của Loki mà tên Rocky kia sở hữu.”
Bùi Kiêu lắc đầu cười khổ: “Đương nhiên là tôi biết tên Rocky kia và Ám Khí – Con Mắt Của Loki đều đang che giấu một bí mật nào đó rất to lớn. Ví dụ như sao lại có chuyện, trong một ảo giới nào đó từng tồn tại một con quỷ quái Ma Vương cấp mà chúng ta lại không hề hay biết? Mà dường như cũng không ai trên đời biết về chuyện đó? Chính phủ thế giới cũng chưa từng nói tới. Đúng là có rất nhiều những bí ẩn trong chuyện này…”
Vu Nữ Trần vẫn bình thản mỉm cười, cô chậm rãi nói: “Tôi cũng không nói tới chuyện đó… Tôi đang muốn nói về ý chí bóng tối mà anh đã nhắc đến lúc trước.”
Tử Vong Khai Đoan Tử Vong Khai Đoan - zhttty