Nhiều sự thất bại trên đời là do người ta không nhận ra người ta đang ở gần thành công đến mức nào khi họ từ bỏ.

Thomas Edison

 
 
 
 
 
Tác giả: Thánh Yêu
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 169
Phí download: 12 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1044 / 10
Cập nhật: 2017-09-24 23:40:22 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Quyển 2 - Chương 78 - Thiên Thần Và Ác Quỷ
iản Trì Hoài cầm điện thoại di động lên, dùng mắt hỏi thăm ý tứ của Chử Đồng, cô vươn tay ra nhận lấy, sau đó ngón tay nhẹ đảo trên màn hình, " alo, chị. "
" Đồng Đồng, quả nhiên là em đã về nhà, là Thanh Hồi đưa em về sao? "
" oh, không, tự em lái xe về. "
Bên đầu điện thoại kia, Chử Nguyệt Tình hiển nhiên đang lo lắng muốn chết, " cũng đã lâu như vậy rồi, Thanh Hồi thế nào vẫn còn chưa trở lại nhỉ. "
" chị, chị đừng lo lắng, hình như em có thấy anh rể nhận điện thoại, nói là có chuyện cần phải đi xử lý, có lẽ còn phải mất thời gian đấy. "
Sự bất an trong lòng Chử Nguyệt Tình càng lúc càng mạnh mẽ dâng lên vô cùng mãnh liệt, " nhưng anh ấy không đến nỗi ngay cả một cuộc gọi cũng đều không có chứ. "
" chị, em sẽ tới chỗ chị ngay......" Chử Đồng nói còn chưa xong liền bị Giản Trì Hoài cướp lấy điện thoại di động, anh hướng thắt lưng cô chỉ chỉ, thật sự cho mình là nữ đấu sĩ sao? Anh bật chế độ loa ngoài lên, giọng nói của Chử Nguyệt Tình truyền tới, " không cần, ở đây cũng không phải là không có người, vậy chị sẽ chờ thêm một chút, chị cúp. "
Giản Trì Hoài hướng Chử Đồng liếc mắt, " em không định nói cho chị ấy biết sao? "
" chị ấy mới vừa sảy thai, em không biết phải nói như thế nào. "
" không gạt được mãi đâu, Cố Thanh Hồi đã sa lưới, cảnh sát khó tránh khỏi sẽ thông báo cho chị của em biết, đến lúc đó, coi như thật sự muốn chuẩn bị tâm lý một chút cũng không được. "
Chử Đồng muốn ngồi dậy, chỗ vết thương liền bị kéo ra đau đớn, cô nhíu chặt đôi lông mày thanh tú, Giản Trì Hoài đỡ lấy cánh tay của cô, cô bình tĩnh đứng tại chỗ khoảng chừng nửa phút, " anh nói rất đúng, chuyện này nên là do chính miệng em nói cho chị ấy biết, chúng ta đi tới bệnh viện đi. "
" em cũng không soi gương thử xem một chút bản thân mình bây giờ có bộ dáng như thế nào sao? " ánh mắt Giản Trì Hoài lạnh lẽo hướng cô liếc nhìn, " cùng anh trở về. "
Chử Đồng không tranh cãi hơn thua với anh, hơn nữa thân thể cô quả thật rất khó chịu, càng không thể nào tự mình lái xe được, chỉ có thể đi theo Giản Trì Hoài trở về Bán đảo hào môn. Cô nằm nghiêng ở trên giường, nhiệt độ trong phòng cực kỳ dễ chịu, một khi đã bước vào sẽ mơ màng buồn ngủ ngay lập tức. Nhưng trong đầu cô còn vướng mắc quá nhiều chuyện, không ngủ được, đôi mắt nửa nhắm nửa mở, là một bộ dáng muốn ngủ lắm rồi. Giản Trì Hoài lấy ra một quyển sách từ trong ngăn kéo, " anh kể chuyện cổ tích cho em nghe nhé. "
" vâng. "
Giọng nói trầm ấm dịu dàng của người đàn ông vang lên ở bên tai cô, ngôn ngữ lại là tiếng Pháp, một chữ nghe cũng không hiểu, nhưng dù sao cũng phát huy được tác dụng thôi miên tuyệt đối cao siêu, không bao lâu sau, Chử Đồng liền chìm vào giấc ngủ say sưa.
Giản Trì Hoài hầu như không ngủ được bao nhiêu thời gian, chờ đến khi Chử Đồng ngủ say, mặt trời cũng đã sắp ló dạng, cơn buồn ngủ muốn đến là đến, anh thậm chí ngay cả chăn cũng không chui vào, cứ như vậy mà ôm lấy bả vai Chử Đồng ngủ thiếp đi. Vậy mà chưa tới một hồi, hai người cùng lúc bị một trận tiếng gõ cửa kịch liệt đánh thức dậy, Chử Đồng giơ tay lên, ánh mặt trời sớm tinh mơ chiếu vào trên người hai kẻ vẫn đang còn chưa hoàn toàn tỉnh ngủ, Chử Đồng mở mắt ra, không tránh khỏi cảm thấy chói mắt, Giản Trì Hoài hướng cửa liếc nhìn, " ai vậy? "
" là chị. " đó là giọng nói của Chử Nguyệt Tình.
Chử Đồng đang định ngồi dậy lại bị Giản Trì Hoài ấn trở lại xuống giường lớn, " nằm lại. "
Cửa phòng bị đẩy ra trong nháy mắt, Giản Trì Hoài ngồi dậy, quần áo trên người vẫn còn nghiêm chỉnh, người đàn ông ngồi ở mép giường, lấy gối kê nửa người trên của Chử Đồng cao lên một chút. Cô nhìn thấy Chử Nguyệt Tình tiến vào từng bước một, " chị, tại sao chị lại bỗng nhiên chạy tới đây, thân thể chị......"
" Đồng Đồng, Thanh Hồi bị mất tích rồi, nhất định là anh ấy đã xảy ra chuyện. "
Chử Đồng vươn tay về phía Chử Nguyệt Tình, cô tiến lên mấy bước đi tới bên cạnh giường, " vào thời điểm này, anh ấy không thể nào đi gặp khách hàng được, anh ấy ở Tây Thành cũng không còn người thân nào khác, trừ khi...... chính là em gái nuôi của anh ấy. "
Chử Đồng không thể nhìn chị cô tiếp tục suy đoán lung tung như vậy nữa, " chị, chị ngồi xuống trước đi. "
Chử Nguyệt Tình ngồi xuống bên cạnh cô, Chử Đồng không biết nên làm như thế nào để mở lời, dứt khoát đi thẳng vào vấn đề, " chị, Cố Thanh Hồi bị cảnh sát bắt đi rồi. "
" hả? " Chử Nguyệt Tình kinh hãi run rẩy một hồi rồi gật đầu, " chị biết, là bởi vì chuyện của em gái nuôi anh ấy đúng không? "
" chị, " những lời nói mà ban đầu Chử Đồng đã nghĩ đến, từng câu từng chữ đã vọt tới tận cổ họng nhưng lại thật khó có thể thoát ra khỏi kẽ răng, " Cố Thanh Hồi, anh ta mới thật sự đúng là tên đầu sỏ giấu mặt trong vụ án đó, chúng ta đã tin tưởng lầm người rồi. "
" tên đầu sỏ giấu mặt? Có ý gì? " Chử Nguyệt Tình thật sự nghe không hiểu.
Chử Đồng chỉ sợ Chử Nguyệt Tình bị đả kích quá độ, cô khó khăn ngồi dậy ôm lấy chị mình, " chị, là chính miệng anh ta đã thừa nhận, anh là kẻ đứng đầu nhóm người buôn thận. "
" Đồng Đồng, có phải thân thể em có gì không ổn không? " lúc Chử Nguyệt Tình bước vào, liền thấy sắc mặt Chử Đồng rất không tốt, " chị thấy em đang nói vớ vẩn lung tung. "
" chị, là thật đó, anh ta đã bị bắt đến đồn cảnh sát rồi, những chuyện cụ thể, từng sự việc một có liên quan, cảnh sát cũng sẽ điều tra ra rõ ràng. "
Chử Nguyệt Tình không nói tiếng nào, Giản Trì Hoài đứng dậy đi tới trước ghế sa lon, Chử Đồng buông tay đang ôm lấy chị mình ra, " chị. "
" là thật sao? " Chử Nguyệt Tình bình tĩnh nhìn về phía cô.
Chử Đồng cũng nhanh chóng không hề tránh né, giọng điệu phảng phất không đành lòng, " dạ. "
" em làm thế nào mà biết được? "
Chử Đồng ngồi thẳng người đau không chịu nổi đành phải dựa lại về phía sau, " sau khi em gái nuôi của anh ta dẫn chị tới nhà thuốc đông y, hầu như đã hoàn toàn bị bại lộ, anh ta biết rõ bất cứ lúc nào cảnh sát cũng sẽ điều tra ra được tới trên đầu mình. Hơn nữa chị vừa bị sảy thai, tối hôm qua anh ta nói muốn tiễn em trở về chẳng qua là mượn một cái cớ, anh ta bắt cóc em mang tới một chỗ xa lạ, nguyên do là muốn cắt đi một quả thận của em, để cho em có thể cảm nhận được sự đau khổ của chị. "
" chuyện này vẫn là do em bắt tay với cảnh sát bàn bạc kỹ lưỡng hết rồi sao? Dụ dỗ anh ấy rơi vào tròng? "
Nơi cổ họng Chử Nguyệt Tình khô khốc, nhìn thấy Chử Đồng lắc đầu, tựa như cảm thấy mọi chuyện đều không còn quan trọng nữa, " anh ấy đã nhận tội phải không? "
" dạ. "
Chử Nguyệt Tình cúi đầu xuống, bỗng nhiên nước mắt tuôn rơi không ngừng, " anh ấy cư nhiên nhận tội, làm sao có thể chứ, anh ấy chắc chắn không thể làm ra được loại chuyện đó đâu. "
" chị, đánh giá một con người không thể nhìn vẻ bề ngoài. "
Chử Nguyệt Tình tuyệt vọng run rẩy hai vai, " em không hiểu đâu, em không hiểu rõ anh ấy, càng không biết anh ấy đối xử với chị tốt biết bao nhiêu đâu. "
" chị, em bảo tài xế đưa chị trở lại bệnh viện trước nhé, chị mới vừa bị sảy thai, thân thể không chịu đựng nổi kích động như vậy đâu. "
" anh ấy không ở đó, coi như thân thể chị sụp đổ thì thế nào? Sau này còn sinh con được hay không cũng có gì khác nhau đâu? " Chử Nguyệt Tình tự giễu cười khẽ, cô nghiêng đầu qua nhìn về phía em gái mình đang nằm ở trên giường, " Chử Đồng, em cứu chị với, có được không? "
Cả người Chử Nguyệt Tình bỗng nhiên trượt xuống, tê liệt ngã trên tấm thảm trải sàn cạnh mép giường, Chử Đồng vươn tay ra muốn níu lại nhưng vẫn không kịp, Chử Nguyệt Tình quỳ ở đó, " không có Thanh Hồi, chị thật sự sẽ sống không nổi, Đồng Đồng, chị là chị ruột của em mà, em sẽ chấp nhận lời thỉnh cầu của chị đúng không? "
Chử Đồng sao có thể chịu được chị cô làm như vậy, cô vội vàng định ngồi lên kéo Chử Nguyệt Tình đứng dậy, nhưng trên người cô đang bị thương, căn bản không ra được bao nhiêu sức lực, chỉ có thể nhờ vả Giản Trì Hoài, " mau, mau giúp em kéo chị đứng dậy đi. "
Giản Trì Hoài bước nhanh đi tới bên cạnh Chử Nguyệt Tình, " chị cầu xin Chử Đồng có ích lợi gì? Chuyện là do Cố Thanh Hồi tự mình gây ra, hôm nay cảnh sát điều tra ra được tới trên đầu anh ta, ai cũng không thể giúp được đâu. "
" không, Đồng Đồng, không thể, em nhất định sẽ giúp được mà, " Chử Nguyệt Tình ngược lại nhìn về phía Giản Trì Hoài, cô vươn tay ra lôi kéo ống quần của người đàn ông, " ban đầu anh còn có thể làm cho người nhà thân thích của tôi nghĩ là tôi đã chết, lừa gạt mọi người suốt cả hai năm trời, anh nhất định sẽ có cách mà, tôi van cầu anh, tôi bảo đảm sau này Thanh Hồi cũng sẽ không làm cái loại chuyện đó nữa đâu, chúng tôi bỏ trốn đi thật xa còn không được sao? "
Chử Đồng càng nhìn trong lòng càng thêm xót xa, " chị, chị mau đứng dậy đi, có gì từ từ nói. "
Giản Trì Hoài hướng về phía người ở trước mặt đang quỳ rạp dưới mặt đất liếc nhìn, " bây giờ Cố Thanh Hồi đang ở trong đồn cảnh sát, không một ai có thể cứu anh ta thoát ra được đâu, lại nói anh ta đã làm quá nhiều chuyện trời đất không dung tha, chị đừng cầu xin nữa, đứng dậy đi. "
Chử Nguyệt Tình quỳ ở tại chỗ không động đậy, Chử Đồng thấy vậy vội vàng vén chăn lên định đứng dậy, Giản Trì Hoài liếc nhìn, vươn tay ra nắm lấy bả vai Chử Nguyệt Tình mạnh mẽ kéo lên. Chử Nguyệt Tình nước mắt rơi đầy mặt, hai mắt đỏ bừng, Giản Trì Hoài buông cô ra rồi trở lại mép giường, hướng về phía Chử Đồng nói chuyện, rõ ràng mang theo trách cứ, " ai cho phép em ngồi dậy? Nằm xuống lại. "
Bước chân Chử Nguyệt Tình cử động gượng gạo, thấy Giản Trì Hoài giúp Chử Đồng đắp kín chăn, cảnh tượng hạnh phúc như thế, mấy ngày trước vẫn còn đang xảy ở trên người của cô. Mà bây giờ, cô chỉ có thể đứng ở đây mà ghen tỵ, hy vọng mong manh, bởi vì đó là thứ xa vời mà cô mãi mãi không thể chạm tay vào được.
Chử Đồng thò tay ra khỏi chăn, " chị, sự đau khổ và khó chịu trong lòng chị, em rất hiểu, nếu như anh ta chỉ là một bác sĩ Cố, nếu như anh ta tham gia vào không sâu, em nhất định sẽ dùng hết sức mình để cầu xin tất cả mọi người khoan dung giúp đỡ. Thế nhưng đã đến nước này rồi, cầu xin hay không còn có ích gì sao? Chuyện anh ta đã làm khiến cho người ta giật cả mình, sẽ không bởi vì anh ta là người yêu thân thương nhất của chị mà những người đã từng bị việc làm kia tổn thương có thể tha thứ được. Chị......"
" chị cũng là người bị hại, chị còn có thể tha thứ được mà. " Chử Nguyệt Tình ấp úng lên tiếng, " em dẫn chị đi gặp những người đó đi, chị sẽ cầu xin từng người một, xin bọn họ tha thứ cho Thanh Hồi, cho anh ấy một cơ hội. "
Chử Đồng nhẹ đè lại thắt lưng, Giản Trì Hoài hướng Chử Nguyệt Tình liếc nhìn, " anh ta còn giết người đấy, chị có biết không? "
Chử Nguyệt Tình và Chử Đồng cùng lập tức trở nên kinh hãi, Chử Đồng kéo tay của Giản Trì Hoài, " ai giết ai cơ? "
" cái người được gọi là em gái nuôi của Cố Thanh Hồi, đã chết rồi, anh cũng mới vừa nhận được tin tức này, là bị người ta đẩy xuống từ một công trình xây dựng cao tầng. "
" không! " hai tay Chử Nguyệt Tình ôm lấy đầu, cả người co lại thành một khối, " không thể nào. "
Chử Đồng kiệt sức dựa lại vào trong giường, " cư nhiên còn giết người nữa. "
Giản Trì Hoài ngồi ở mép giường, lúc này cảm xúc của Chử Nguyệt Tình không ổn định, trong lòng Chử Đồng khó tránh khỏi sẽ có áy náy, anh không muốn các cô còn ôm một tia hy vọng nhỏ nhoi nào cả. Đề phòng chuyện này hơn một chút, tất cả đều là vì muốn tốt cho Chử Đồng.
Bước chân Chử Nguyệt Tình lảo đảo mấy cái, sau khi bắp chân đụng vào mép giường, cô buông người ngồi xuống. " lúc thì nói anh ấy và nhóm người buôn thận có liên quan, lúc thì nói anh ấy giết người, đến tột cùng là muốn hắt bao nhiêu nước bẩn lên người anh ấy đây? "
Chử Đồng hướng Giản Trì Hoài liếc nhìn, sau đó vươn tay ra bấm vào cánh tay người đàn ông, cô nhìn anh lắc đầu một cái. Giản Trì Hoài hướng thắt lưng cô nhẹ chỉ, ý bảo cô coi chừng, Chử Đồng gật đầu một cái.
Chử Nguyệt Tình ngơ ngác ngồi ở đó, một hồi lâu sau, lúc này mới ngẩng đầu lên, ánh mắt tựa như đã bình tĩnh lại không ít, cô lau khô nước mắt, " chị có thể gặp anh ấy được không? "
" bây giờ chị muốn gặp, tôi có thể giúp chị thu xếp. " Giản Trì Hoài đáp lại cô một câu.
Chử Nguyệt Tình khẽ thở dài, " xem ra, cả đời này của chị nhất định phải sống một mình rồi. "
" chị. "
Người phụ nữ nghiêng đầu qua, khóe miệng gắng gượng cong lên một nụ cười khổ sở, nụ cười gượng gạo ấy so với lúc cô khóc còn khiến cho người ta xót xa hơn. " chị tin tưởng em sẽ không gạt chị, em nói những chuyện đó Thanh Hồi đều đã thừa nhận hết, vậy thì cứ coi như là thế đi. Anh ấy đã hãm hại bao nhiêu người, chị không hề hay biết, cũng không muốn biết, anh ấy bắt cóc em mang đi, nhất định là do oán trách em bám chặt không buông tha, dồn ép anh ấy đến mức như vậy. Đồng Đồng, em đừng tự trách bản thân mình nữa, em đã làm rất đúng, em là một phóng viên thời sự, đây vốn chính là trách nhiệm của em. Em đã khiến cho rất nhiều người được cứu, khiến cho rất nhiều đứa bé khỏi bị lường gạt rao bán, tin tức này một khi tung ra, em chính là anh hùng trong mắt người dân. "
Chỗ khóe mắt của Chử Nguyệt Tình vẫn còn có nước mắt đang chảy xuống, cô không kịp chờ đợi vươn tay ra gạt đi, " chị cũng thật sự vui mừng khi thấy em được nổi tiếng trong mắt mọi người, nói không chừng người đi trên đường còn có thể nhận ra được em, ' nhìn kìa, đó chính là phóng viên đã dấn thân vào nguy hiểm, nhìn kia, cô ấy đã đem những tội ác kia và những kẻ hung tàn man rợ sa vào lưới pháp luật '. Cố Thanh Hồi, bác sĩ Cố, ha, ban đầu đến tột cùng là thế nào mà làm được bác sĩ tâm lý của chị vậy? Anh ta ngay cả bản thân mình cũng không có cách nào để cứu rỗi được, khoác bên ngoài linh hồn ác ma đen tối kia, ngụy trang thành một thiên sứ thánh thiện. Mà con người như vậy lại là người đàn ông mà chị yêu thương sâu sắc nhất......"
Chử Đồng càng nghe càng cảm thấy có cái gì đó không đúng, cô lo lắng nhìn về phía Chử Nguyệt Tình, " chị, đừng nói nữa. "
" không, em cứ để chị nói cho xong đi, " hai tay Chử Nguyệt Tình lau chùi lung tung ở trên mặt, " Đồng Đồng, em ngàn vạn lần đừng tự trách mình nhé, thật đấy, không cần thiết đâu, em đã làm rất tốt, cứ coi như là vì nghĩa lớn hy sinh người thân đi. Nếu để chị biết được sự thực kinh tởm này rồi coi như không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục sống với anh ta, đối với chị mà nói cũng là một loại hành hạ. Bây giờ anh ta lại còn giết người nữa, một mạng đền một mạng, vì thế mọi người không thể tha thứ được cũng rất là bình thường. Chị sẽ không oán trách bất kỳ người nào đâu. "
Chử Nguyệt Tình càng nói như vậy, lòng Chử Đồng lại càng tựa như bị người ta dùng mũi dao cứa ra từng chút một, chị của cô từ trước tới giờ đều là như vậy. Bị Giản Trì Hoài giam cầm oan ức suốt hai năm kia, cô nói ' bỏ đi ', cô không oán trách người nào cả, bây giờ, cô cũng nói không trách móc ai hết. Nhưng bây giờ ông trời đối với cô thật không công bằng, " chị, em đón chị về nhà ở có được không? Quay về nhà của chính chúng ta. "
Chử Nguyệt Tình gật đầu một cái, " anh ta dùng loại tiền bẩn thỉu gì để mua căn biệt thự kia, chị cũng đã biết, cũng không thể ở được nữa, còn nữa, em nói anh ta muốn cắt đi thận của em, có phải em đã bị thương không? "
" em không có chuyện gì lớn đâu, chị xem em không phải là đang rất ổn sao? "
" chị muốn đi gặp anh ta một lần, chính miệng hỏi anh ta vài câu, nếu như anh ta có thể thừa nhận ở trước mặt chị, vậy thì ít nhất vẫn còn thẳng thắn với nhau, chỉ là...... nói cho cùng, còn cái gì có thể sửa đổi lại được nữa đâu. "
Chử Đồng thấy Chử Nguyệt Tình đứng dậy, đang định đi ra ngoài, " chị, để em bảo tài xế trực tiếp đưa chị về nhà nhé, chị nằm nghỉ ngơi nhiều một chút, sau này em sẽ mời bác sĩ tới nhà một chuyến khám lại cho chị. "
" vậy cũng được, chị đi nhé. "
Chử Nguyệt Tình bước ra khỏi phòng, cô đỡ lan can đứng một hồi, lúc cô mới bước vào, cõi lòng còn tràn đầy hy vọng, bởi vì Chử Đồng đã không chỉ một lần từng nói qua với cô, Chử Đồng muốn dùng hết toàn bộ sức lực của mình để bồi thường lại cho Chử Nguyệt Tình. Chử Nguyệt Tình đã nghĩ rằng chỉ cần cô mở miệng, Chử Đồng luôn luôn sẵn sàng giúp đỡ cô vô điều kiện, mà cả đời này của cô, cũng chỉ cần cô em gái này làm một việc duy nhất kia giúp cô mà thôi.
Trong phòng ngủ, ánh mắt Chử Đồng vẫn nhìn chằm chằm mãi về phía Chử Nguyệt Tình đã rời đi, " anh có thấy không? Chị của em cư nhiên quỳ xuống trước mặt em. "
Giản Trì Hoài vỗ nhẹ lên đùi cô, " vụ án liên quan đến mạng người, không ai có thể ra tay giúp đỡ, huống chi Cố Thanh Hồi không ngừng gây ra tội ác như vậy. Chị của em khó chịu, em cũng khó chịu theo, nhưng có rất nhiều đau khổ nhất định bắt buộc phải trải qua. "
Chử Nguyệt Tình bước ra cửa chính, đi thẳng ra sân của Bán đảo hào môn, ánh mặt trời chiếu ra một dải ánh nắng nhỏ vụn óng ánh mênh mông, cô tựa như nhìn thấy Cố Thanh Hồi trở lại, đứng xa xa ở phía trước đang hướng cô vẫy tay. Nụ cười của anh ôn hoà ấm áp, bộ dáng giống hệt như lúc hôm qua đã rời đi vậy.
Chử Nguyệt Tình quay đầu lại liếc nhìn ngôi biệt thự sau lưng, cô cảm thấy tất cả mọi thứ ở đây, bao gồm cả người, cũng khiến cho cô có một cảm giác lạnh lẽo mà trước đó chưa bao giờ xuất hiện. Cô đã nói không trách móc bất kỳ kẻ nào, Chử Đồng và Giản Trì Hoài nhất định sẽ sung sướng đón nhận chuyện này, hoặc là nên nói rằng họ cảm thấy cô không có tư cách để oán trách ai cả. Chử Nguyệt Tình khẽ vuốt khoé mi, chỉ là bọn họ cũng quên mất, cô đã nói rằng nếu như một ngày nào đó Cố Thanh Hồi rời đi, cô nhất định sẽ không sống được nữa.
Tư Hôn Mật Ái - Bà xã VIP Tư Hôn Mật Ái - Bà xã VIP - Thánh Yêu