Thành công có nghĩa là thoát khỏi những nếp nghĩ cũ kỹ và chọn cho mình một hướng đi độc lập.

Keith DeGreen

 
 
 
 
 
Tác giả: Thánh Yêu
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 169
Phí download: 12 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1044 / 10
Cập nhật: 2017-09-24 23:40:22 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Quyển 2 - Chương 76 - Không Thể Quay Lại Tình Yêu Ban Đầu
nh mắt Chử Đồng khoá chặt nhìn chằm chằm về phía trước, lúc quẹo cua, không khỏi liếc nhìn Chử Nguyệt Tình, " chị......" Vừa nhìn qua một cái, không được, cô vội vàng thắng xe lại, " chị, chị bị làm sao vậy? "
Chử Nguyệt Tình đã đau đến nói không nên lời, cô vươn tay ra bấm vào cổ tay Chử Đồng, " Đồng Đồng, đứa bé --"
" chị, đừng nói nữa, chúng ta lập tức đến bệnh viện. " mặc dù Chử Đồng đang hốt hoảng, nhưng lúc này cô chỉ có thể cố gắng giữ bình tĩnh, cô nhanh chóng phát động cơ, còn mở máy sưởi lên mức cao nhất, " không có chuyện gì, nhất định sẽ không có chuyện gì hết. "
Chử Đồng luống cuống tay chân lấy điện thoại di động ra từ trong túi, gọi 120, thông báo cho đối phương biết địa chỉ hiện tại, khuôn mặt Chử Nguyệt Tình quay về phía ngoài cửa sổ, một tiếng cũng không nói. Chử Đồng hoảng hốt kêu lên mấy tiếng, " chị, chị đừng làm em sợ. "
Nước mắt Chử Nguyệt Tình tuôn rơi, trên mặt phủ một lớp lạnh như băng, cô có một dự cảm xấu mãnh liệt như vậy, nhưng cô không dám nói ra, siết chặt bàn tay lại rồi đặt ngay trước bụng mình, Chử Đồng nôn nóng cuống quít đi gọi số điện thoại của Cố Thanh Hồi, " tắt máy? Tại sao lại tắt máy đây? "
Vầng trán Chử Nguyệt Tình túa ra từng lớp mồ hôi lạnh, 120 rất nhanh chạy tới nơi, Chử Đồng nhanh chóng tắt động cơ xe, nhân viên y tế chạy tới giúp một tay, sau khi mở cửa xe ra, cẩn thận đỡ Chử Nguyệt Tình bước xuống. Chử Đồng theo bản năng nhìn lại vị trí ghế phụ lái, một bãi đỏ tươi lan tràn nhuộm cả đôi mắt của cô, cô đóng sầm cửa xe lại, bước lên xe của 120 chạy đến bệnh viện.
Ngồi trên xe, Chử Đồng nắm chặt tay của Chử Nguyệt Tình, " chị, đừng sợ, nhất định là không có chuyện gì đâu, em sẽ mau chóng sớm liên lạc với anh rể. "
Ánh mắt Chử Nguyệt Tình tràn đầy cầu xin nhìn về phía nhân viên y tế ở bên cạnh, " con của tôi không sao chứ? Sẽ không sao chứ? "
" cô đừng quá kích động, lập tức sẽ tới ngay bệnh viện. "
Chử Nguyệt Tình nắm chặt lấy bàn tay của Chử Đồng, lúc này mới khóc ra thành tiếng, " Đồng Đồng, chị sợ. "
Xe lái vào bệnh viện, Chử Nguyệt Tình được đẩy vào phía trong, Chử Đồng ở lại làm thủ tục. Cô lo lắng chờ đợi ở bên ngoài, sau đó gọi điện thoại về cho nhà họ Cố, người giúp việc bắt máy, Chử Đồng lên tiếng hỏi, " anh rể của tôi có ở đó không? "
" oh, là Chử tiểu thư à, Cố tiên sinh không có ở đây. "
" một khi anh ấy trở về, bảo anh ấy tới ngay bệnh viện Nhân Lý. "
" vâng, " người giúp việc nghe thấy hai chữ ' bệnh viện ', cũng biết đã xảy ra chuyện, " vậy, có cần phải thông báo cho Thiếu phu nhân không? "
" lúc chị tôi ra ngoài bà không thấy sao? "
Người giúp việc giật mình, " cái gì? Thiếu phu nhân không có ở nhà sao? "
Trái tim Chử Đồng chìm xuống, giọng nói máy móc, " bây giờ chị của tôi đang ở bệnh viện, chờ anh rể trở lại, bà bảo anh ấy lập tức tới đây ngay. "
Người giúp việc hoàn toàn bị hù dọa đến bối rối, trong thời gian bà vào nhà vệ sinh, không nghĩ tới người ta liền đi ra ngoài. Bởi vì không phải giờ ăn cơm, bà cứ nghĩ là Chử Nguyệt Tình giống như mọi khi vẫn luôn ở trên lầu nghỉ ngơi, bà ở trong phòng bếp mới vừa làm xong bữa sáng, đang chuẩn bị bưng lên lầu, cư nhiên liền xảy ra chuyện như vậy!
Trên ghế dài ngoài hành lang bệnh viện, hai tay Chử Đồng khoanh ở trước ngực, hai chân nhón lên, ánh mắt ngơ ngác nhìn chằm chằm vào một chỗ. Trong lòng cô lặp đi lặp lại với bản thân mình, " chắc chắn chị sẽ không có chuyện gì đâu, đều nói, khi trời cao đóng lại một cánh cửa, đồng thời nhất định cũng sẽ giữ lại một cánh cửa sổ. Chị ấy thật vất vả chịu đựng vượt qua được gian nan khốn khổ, bây giờ đứa bé này là chỗ dựa duy nhất của chị ấy, không thể nào bị đánh mất đi như vậy được. Số mệnh của chị ấy sẽ không khổ sở như vậy đâu. "
Chử Đồng cứ tự an ủi mình như thế, hận không thể dùng bản thân mình để phát lời thề độc. Cô cũng không biết sau bao lâu, cho đến khi một loạt tiếng bước chân từ đằng xa truyền tới, Chử Đồng ngẩng đầu lên, thấy Cố Thanh Hồi đang thở hồng hộc đứng ở trước mặt mình, " Nguyệt, Nguyệt Tình đâu rồi? "
Chử Đồng vội vàng đứng dậy, chóp mũi ê ẩm, cố hết sức khống chế lại giọng nói đang tan vỡ của mình. " chị ấy vẫn còn đang ở bên trong. "
Ánh mắt của Cố Thanh Hồi tựa như muốn đem cô nuốt chửng, tóc dính sát vào trán, nhất thời thở gấp tới mức nói không nên lời, tầm mắt anh lo lắng nhìn chằm chằm vào cánh cửa lớn đang đóng chặt kia, Chử Đồng đứng dậy, Cố Thanh Hồi nâng tay áo lên lau chùi mặt của mình, nhìn qua trông thật nhếch nhác và gượng gạo. " đến...... rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra? "
" anh rể, cô em gái nuôi kia của anh đến tột cùng là ai? "
" có ý gì? " giọng nói của Cố Thanh Hồi vang lên lạnh lùng, hỏi ngược lại.
Chử Đồng nhẹ giọng đáp, " là cô ta dẫn chị của em đi ra ngoài, sau đó một mình bỏ trốn, đến bây giờ tìm khắp nơi cũng không ra. "
Bước chân Cố Thanh Hồi lảo đảo, đúng lúc cánh cửa trước mặt vừa bật mở, từ bên trong, một bác sĩ đeo khẩu trang bước ra, Chử Đồng còn phản ứng nhanh hơn so với Cố Thanh Hồi, hoặc có thể nói là Cố Thanh Hồi ngay cả dũng khí để mở miệng ra hỏi cũng bị mất.
Chử Đồng bước tới trước mặt bác sĩ, ánh mắt dò xét hướng vào bên trong liếc nhìn, " bác sĩ, chị của tôi thế nào? "
" đứa bé không giữ được, người mẹ không có gì đáng lo ngại. " bác sĩ tựa như đang tuyên bố một vấn đề cực kỳ không quan trọng, trong lời nói cũng không có bao nhiêu luyến tiếc xót xa, những trường hợp như vậy cũng chẳng có gì lạ lùng, mỗi ngày đều có thể gặp phải.
Thế nhưng, Chử Nguyệt Tình nằm ở bên trong không chịu nổi, người thân chờ đợi ở phía ngoài cũng không chịu nổi. Bàn bay Chử Đồng đang xuôi ở bên người chợt nắm chặt lại, " không thể nào, chị của tôi vẫn luôn đang giữ thai, mỗi ngày đều phải chích, chịu nhiều khổ sở như vậy...... chẳng lẽ, chẳng lẽ những đau khổ này tất cả đều là phí công vô ích sao? Sinh mạng của đứa bé hẳn không phải là rất kiên cường sao? "
" thật xin lỗi, tôi đã cố gắng hết sức. "
Chử Đồng nghe thấy từ sau lưng truyền tới một trận gào thét, cảm giác tuyệt vọng và đau đớn kia cuồn cuộn kéo tới, hai đầu gối Cố Thanh Hồi quỳ sát trên mặt đất, cả người bò rạp xuống, Chử Đồng cũng có thể nghe được tiếng khóc của người đàn ông đó vang lên. Bác sĩ rời đi rất nhanh, Chử Đồng bước tới muốn đỡ Cố Thanh Hồi đứng dậy, " anh rể, chị của em lập tức sẽ được đẩy về phòng bệnh, anh đừng như vậy nữa. "
Cố Thanh Hồi đẩy cô ra, đỡ vách tường một chút rồi đứng dậy, ý thức của Chử Nguyệt Tình rất tỉnh táo, lúc được y tá đẩy ra từ bên trong, hai tay cô che kín mặt khóc tấm tức, mặc cho Chử Đồng gọi cô như thế nào, cô cũng không có một chút phản ứng. Cố Thanh Hồi và Chử Đồng cùng đi theo vào phòng bệnh, Chử Đồng đứng từ phía xa xa, thấy Cố Thanh Hồi gắng gượng đè nén đau thương, đang cố kéo tay của Chử Nguyệt Tình ra, " Nguyệt Tình, em nhìn anh một chút đi, đừng khóc nữa, là anh đây. "
Chử Nguyệt Tình nghiêng người qua, hận không thể vùi mặt vào trong chăn, Cố Thanh Hồi vươn tay ra ôm cô vào trong ngực, " anh biết, người khó chịu nhất chính là em, nhưng thân thể quan trọng hơn, chúng ta còn trẻ, chuyện con cái sau này vẫn còn có thể. "
Chử Nguyệt Tình kéo cổ áo của Cố Thanh Hồi, tựa đầu chôn vào cần cổ anh, " Thanh Hồi, anh đã ở đâu? Anh đã ở đâu? "
Cố Thanh Hồi nghe nói như thế, hốc mắt lại trở nên ướt át lần nữa, nhưng anh cố gắng kìm nén, đau đớn trong đáy mắt hầu như không thể giấu giếm được nữa, " thật xin lỗi, anh đã tới chậm, đừng khóc nữa. "
Chử Đồng cũng tiến bước lên, " chị, đừng khóc nữa, coi chừng khóc đến hư cả mắt mất. "
Chử Nguyệt Tình cũng không ngẩng đầu lên, chỉ có âm thanh đau buồn từ trong lồng ngực Cố Thanh Hồi truyền ra, " Đồng Đồng, em đi về trước đi. "
Nghe thấy Chử Nguyệt Tình nói như thế, Chử Đồng rõ ràng tỏ ra kinh ngạc, " chị, lúc này em làm sao có thể rời đi như vậy được? "
" có Thanh Hồi ở đây, chị không có chuyện gì đâu, " hai tay Chử Nguyệt Tình vẫn níu chặt trên cổ người đàn ông như cũ, " trong lòng chị rất khó chịu, không muốn quá nhiều người ở lại đây, chị là mẹ của đứa bé, Thanh Hồi là ba của nó, chị chỉ muốn trò chuyện với anh ấy mà thôi, có anh ấy ở lại đây với chị, vậy là đủ rồi. Đồng Đồng, chị không cần an ủi, chị chỉ muốn ở một chỗ không ai nhìn thấy được mà khóc một hồi cho thật đã mà thôi. "
Chử Đồng nghe vậy, nước mắt thế nào cũng không khống chế nổi, " dạ. " Cô xoay người đi ra ngoài, sau khi ra khỏi phòng bệnh, đem cửa nhẹ nhàng đóng lại.
Hai tay đang giữ chặt cổ áo của Cố Thanh Hồi chợt buông ra, bàn tay người đàn ông chống lên mép giường, ánh mắt có chút đờ đẫn, tầm mắt từ từ rơi xuống bụng của Chử Nguyệt Tình, cô nhìn ngắm người yêu của mình, trong ngày thường là một người đàn ông cao lớn trong trẻo lạnh lùng, nhưng bây giờ nước mắt của anh cũng đang vỡ đê tuôn trào ra. Chử Nguyệt Tình khóc đến mức cả người cũng run rẩy, " em biết, anh cũng không nhịn được, em không muốn Chử Đồng trông thấy bộ dáng này của anh, Thanh Hồi, nếu anh muốn khóc thì cứ khóc đi. "
Đầu Cố Thanh Hồi tựa vào trên bụng Chử Nguyệt Tình, anh nghẹn ngào khóc rống lên, đau đớn quá nặng nề đến mức không thể giấu giếm nổi, Chử Nguyệt Tình ôm lấy đầu của anh, chỉ còn cảm giác cả thế giới này đang quay cuồng trong bóng tối.
Một hồi lâu sau, Cố Thanh Hồi đứng dậy trước tiên, ngón tay anh nhẹ nhàng lau khô nước mắt giúp Chử Nguyệt Tình, " không cho khóc nữa. "
Cô đâu thể nén nhịn được, Cố Thanh Hồi tựa trán vào Chử Nguyệt Tình, " thân thể em vốn đã không tốt, bây giờ sảy thai còn suy yếu hơn, không cho phép khóc nữa. "
Chử Nguyệt Tình sợ anh lo lắng, chỉ có thể gắng gượng kìm nén, ngón tay Cố Thanh Hồi vuốt ve trên khuôn mặt cô hồi lâu, " nói cho anh biết, rốt cuộc hôm nay em đã đi đâu? "
Chử Nguyệt Tình ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm Cố Thanh Hồi, tựa hồ muốn từ trong mắt của anh thăm dò tìm ra chút gì đó, " Thanh Hồi, bây giờ cảnh sát đang truy tìm em gái nuôi của anh khắp nơi, cô ta đang ở đâu? "
Trái tim Cố Thanh Hồi chợt rơi xuống, dự cảm xấu sắp thực sự xảy ra nhưng anh vẫn làm ra vẻ như hoàn toàn không biết chuyện gì cả, " cảnh sát tìm em gái của anh làm gì? "
" cô ta dẫn em đi tới một địa chỉ, sau khi em bước vào liền bị cảnh sát bắt lại, đội trưởng Lương nói chỗ đó rất bí mật, người bình thường sẽ không bao giờ biết được. "
" không phải em đang ở nhà dưỡng thai sao? Tại sao lại nghe lời của em ấy mà chạy tới đó? "
Chử Nguyệt Tình nằm trên giường bệnh, thân thể đau đớn còn chưa hoàn toàn dịu đi, " cô ta nói với em, Chử Đồng nghi ngờ anh có liên quan tới bọn người buôn thận, hẹn anh gặp mặt ở nhà thuốc đông y, nhưng thật ra đó là một cái bẫy, lúc ấy em quá lo lắng, gọi điện thoại cho anh cũng không được, Thanh Hồi, anh đối với cô em gái nuôi kia hiểu rõ nhiều không? Chẳng lẽ cô ta thật sự là......"
Sắc mặt Cố Thanh Hồi vô cùng khó coi, " cuối cùng cảnh sát làm sao mà tin tưởng em? "
" lúc ấy Đồng Đồng cũng đang ở đó, nó vẫn liên tục giúp cho em, bọn họ chỉ bắt em về đồn cảnh sát hỏi cung theo quy định, bây giờ xác định được em gái nuôi của anh là đối tượng cực kỳ đáng nghi......"
" Chử Đồng cũng ở đó? " xem ra đây thật sự là một cái bẫy được giăng ra sẵn chỉ chờ con mồi chui đầu vào rọ thôi.
Nguyên nhân Chử Nguyệt Tình khai ra Chử Đồng là bởi vì trong lòng cô còn có một sự nghi ngờ, cô vươn tay ra kéo bàn tay của Cố Thanh Hồi, " Thanh Hồi, em gái anh làm ra những việc như vậy, anh một chút cũng không biết chuyện gì đúng không? "
" đương nhiên, lại nói bản chất của chuyện này đến tột cùng là như thế nào chúng ta cũng không biết được, chỉ có thể chờ phía cảnh sát có thông báo rồi hãy nói. " bàn tay Cố Thanh Hồi khẽ vuốt lên trán Chử Nguyệt Tình, " mau nghỉ ngơi đi, những chuyện khác không nên suy nghĩ nhiều. "
Trên mặt Chử Nguyệt Tình là một đôi mắt sưng đỏ, bàn tay phủ lên bụng mình, " Thanh Hồi, thật xin lỗi. "
" đừng nói như vậy, chuyện này em một chút lỗi cũng không có. " Cố Thanh Hồi giúp cô đắp chăn lại, sau đó đứng dậy đi tới bên cửa sổ, trong lòng anh khó chịu muốn chết, anh dốc hết toàn bộ sức lực để bảo vệ đứa bé của anh và Chử Nguyệt Tình, nhưng cuối cùng kết quả là gì đây?
Anh và cái người gọi là em gái nuôi kia, trước đó đã có một cuộc tranh cãi, từ lúc xảy ra chuyện đến nay, ngoài mặt tất cả chung quanh đều nhìn thấy rất bình tĩnh, nhưng trên thực tế chính là diễn biến khôn lường. Một tên thương gia trước kia cùng với bọn họ đã từng có quan hệ làm ăn tốt đẹp bây giờ nói muốn ra tay giúp đỡ. Cô gái kia cho là đây là cơ hội duy nhất để bọn họ Đông Sơn tái khởi *, nhất định phải nắm chặt cho bằng được. Nhưng Cố Thanh Hồi lại cảm thấy bây giờ tình trạng đang căng thẳng, đối phương bỗng nhiên đề nghị ra tay giúp đỡ, không thể nào không đề phòng.
Tên thương gia kia cho một địa chỉ, nói rằng tình nguyện đón nhận, ban nãy vừa nhìn thấy nhà thuốc đông y kia, Cố Thanh Hồi thận trọng suy nghĩ lại kỹ càng, cũng không dám tự nhiên liều lĩnh xông vào nguy hiểm, anh lôi cô gái kia ra trách mắng cho một trận, còn bắt buộc cô ta không được phép tự ý làm liều.
Thế nhưng......
Cô gái kia cuối cùng vẫn không cam lòng, đối với cô ta mà nói, bây giờ trong mắt Cố Thanh Hồi chỉ có Chử Nguyệt Tình, cô ta muốn chứng minh cho anh thấy, anh lo lắng là dư thừa, bọn họ vẫn còn có khả năng vực dậy! Cô ta mặc dù có lòng tin này, nhưng vẫn có chút sợ, vì thế lúc đó mới dụ dỗ Chử Nguyệt Tình tới chỗ kia. Nếu quả thật đúng là cái bẫy, bản thân cũng không đến nỗi bị bắt lại tại chỗ, còn nếu thật có chuyện tốt như vậy, Chử Nguyệt Tình lại ra mặt, đến lúc đó Cố Thanh Hồi cũng sẽ không đổ tội lên đầu cô ta!
Sau khi Cố Thanh Hồi xâu chuỗi lại toàn bộ vấn đề, nắm chặt quả đấm lại hung hăng đập vào cửa sổ, thủy tinh phát ra âm thanh trầm đục, cảm giác đau đớn từ chỗ khớp xương ngón tay cũng không bằng nỗi đau trong trái tim anh. Sự thật chứng minh, đó quả nhiên là một cái bẫy, còn là do Chử Đồng phối hợp với cảnh sát giăng ra.
Anh đứng một hồi lâu ở bên cửa sổ, lúc quay đầu lại nhìn thấy Chử Nguyệt Tình đã ngủ thiếp đi, trên mặt vẫn còn đọng lại đau khổ và bất an. Cố Thanh Hồi gọi điện thoại cho người giúp việc, dặn dò bà ở nhà hầm canh mang tới đây, lúc đêm khuya, anh chợt nhận được một cú điện thoại.
Thấy Chử Nguyệt Tình uống xong một chút canh rồi lại ngủ tiếp, Cố Thanh Hồi dặn dò người làm ở lại trông chừng, anh đi ra ngoài có việc, rất nhanh sẽ trở lại.
Đi tới địa điểm đã hẹn, Cố Thanh Hồi nhìn quanh bốn phía, xác định không có người, lúc này mới bước vào. Đây là một công trường mới được xây dựng xong một nửa, trên mặt đất ngổn ngang hỗn loạn vô cùng, khắp nơi đều là cỏ hoang và hố đất. Cố Thanh Hồi dùng điện thoại di động để soi đường, thật vất vả mới tiến được vào bên trong toà nhà, trên cầu thang khắp nơi đều là những tấm ván gỗ, anh chỉ có thể khom lưng bước về phía trước, lúc này mới lên được tới lầu bốn.
Cô gái thấy ánh sáng, thận trọng lên tiếng, " là anh sao? "
Cố Thanh Hồi hướng về phía phát ra tiếng nói chiếu một cái, " đi ra đây. "
Cô gái chật vật đi về phía trước, chỉ còn thiếu nước bị những tấm ván gỗ trên mặt đất làm cho trượt chân té ngã, cô ta bước tới bên cạnh Cố Thanh Hồi, giọng nói mang theo nức nở, " có phải cảnh sát đều đang truy bắt tôi không? "
" cô có thấy cô thật ngu ngốc không? "
Cô ta nghiến răng, " trong tình thế như vậy, tôi nhất định lại càng tin tưởng hơn nữa để đánh cược một ván bài này, chúng ta đã không có cơ hội nào nữa. Cảnh sát rất nhanh sẽ điều tra ra được tới trên đầu anh và tôi, chúng ta tránh cũng không thoát được đâu! "
" Nguyệt Tình sảy thai rồi, cô có biết không? " lúc Cố Thanh Hồi nói ra những lời này, ánh mắt rõ ràng lộ ra ngoan độc.
" sảy thai? " cô gái ấp úng lên tiếng, một hồi lâu sau, cô ta chợt níu lại cánh tay của Cố Thanh Hồi, " Thanh Hồi, cứ mặc kệ cô ta, chúng ta bỏ trốn đi, sảy thai thì sảy thai, vẫn còn đỡ hơn là anh bị bắt vào tù! "
Cố Thanh Hồi nghe được câu này, trái tim tựa như bị người ta hung hăng đâm vào, chọc mạnh! Anh dùng sức xô cô gái kia ra, nhưng không nghĩ hai người đang ở trong bóng tối, chỗ đứng cũng cực kỳ nguy hiểm. Cô gái kia bởi vì bị anh dùng sức xô đẩy mà lui về phía sau mấy bước, Cố Thanh Hồi liền nghe được một trận tiếng thét ngắn ngủi truyền vào trong tai, sau đó chính là âm thanh ' rầm ' một tiếng rơi xuống đất. Trái tim anh bỗng chốc nhảy lên tới tận cổ họng, mở miệng ra gọi hai tiếng tên của cô gái kia, nhưng cũng không hề nghe được bất kỳ tiếng đáp lại nào.
Anh lùi lại hai bước, cả người lạnh như băng, từ chỗ cao như vậy mà ngã xuống, lành ít dữ nhiều, hơn nữa phía dưới đều là những khối gạch đá ngổn ngang, Cố Thanh Hồi xoa mặt, chợt phát hiện ra mình đã sớm bị mồ hôi lạnh toát ra đầm đìa cả người.
Anh hoảng hốt rời đi, cũng không nhìn xuống thăm dò thử xem cô gái kia đến tột cùng đã bị thế nào. Lúc lái xe, có mấy lần thiếu chút nữa liền đụng vào người đang đi bộ ở trên đường, quay trở lại bệnh viện, người giúp việc đang nằm ở mép giường ngủ thiếp đi, Chử Nguyệt Tình cũng chưa tỉnh dậy. Cố Thanh Hồi lao vào phòng tắm rửa trước, lúc bước ra, tóc ướt nhẹp dính sát vào trán, những giọt nước lạnh lẽo đang đua nhau tí tách nhỏ xuống đất.
Ngày mai trước khi trời sáng, công nhân sẽ đến công trường làm việc, đến lúc đó, chuyện kia cũng sẽ không giấu giếm được nữa.
Cố Thanh Hồi kiệt sức ngồi ở trước giường bệnh, ngắm nhìn gương mặt đang ngủ say của Chử Nguyệt Tình, sắc mặt cô trắng bệch, ngủ cũng không được yên ổn, thỉnh thoảng sẽ lắc đầu, chắc là gặp phải cơn ác mộng.
Từ trên chỗ cao như vậy mà ngã xuống, chắc chắn sẽ chết không thể nghi ngờ. Cố Thanh Hồi trên danh nghĩa lại là anh nuôi của cô ta, cảnh sát rất nhanh sẽ điều tra ra được tới trên đầu anh. Mặc dù anh có thể giả vờ như người không liên quan mà chối tội, nhưng cảnh sát cũng không phải là kẻ ăn không ngồi rồi, sẽ không bởi vì cô gái kia đã chết mà cho là vụ án của nhóm người buôn thận đến bước này đã có thể kết thúc.
Bây giờ, Cố Thanh Hồi đã hoàn toàn bị lộ ra ngoài. Đã tới nước này, trong lòng trái lại cảm thấy bình tĩnh, anh cái gì cũng đã đánh mất, ngay cả đứa bé của mình cũng không giữ được, mà người phụ nữ anh yêu thương nhất thì sao? Ngoại trừ bên ngoài khắp người đều đau đớn, chỉ còn lại một thân thể không trọn vẹn. Anh thật sự không cam lòng!
Sau khi Chử Đồng trở về Bán đảo hào môn, cũng không gọi điện thoại cho bố mẹ, Chử Nguyệt Tình đau lòng đến như vậy, nhất định là ai cũng không muốn gặp. Từ khi Chử Đồng bắt đầu nhìn thấy vết máu ở chỗ cạnh tài xế kia, dự cảm xấu của cô lại càng cuộn trào tới mãnh liệt, thân thể của chị cô vốn đã không tốt, đứa bé này không chịu đựng nổi, một chút cũng không nằm ngoài dự đoán của Chử Đồng.
Cô khó chịu ngồi khóc ở trên giường, lúc điện thoại của Giản Trì Hoài gọi tới, Chử Đồng không kịp chờ đợi mà nhận máy ngay lập tức, " alo. "
" sao vậy? " giọng nói của người đàn ông cũng khẩn trương theo, " khóc à? "
" Giản Trì Hoài......" Chử Đồng nói được tới đây, liền nghẹn ngào không ngừng, tựa hồ cũng chỉ có thể ở trước mặt Giản Trì Hoài mới có thể nói ra được, " chị của em bị sảy thai rồi. "
" cái gì? " người đàn ông hiển nhiên bị doạ cho kinh hãi, " tại sao có thể như vậy? "
Chử Đồng đem toàn bộ câu chuyện xảy ra hôm nay kể lại từ đầu tới cuối cho Giản Trì Hoài nghe, " em căn bản không nghĩ tới chị của em sẽ đi tới đó, lúc em nghe được tin tức này, em...... Em......"
Giản Trì Hoài nghe thấy tiếng Chử Đồng khóc nức nở, lúc này anh cũng đau lòng muốn chết, " được rồi, đừng khóc, hai ngày nữa anh sẽ trở về, còn chuyện của chị em, em lại càng không nên tự trách bản thân mình, việc đó không có một chút liên quan nào tới em cả. "
" anh tranh thủ quay về sớm hơn có được không? Bên cạnh em không có ai hết, trong lòng rất bất an. "
" được. " Giọng nói của Giản Trì Hoài đầy đồng ý, " thời gian không còn sớm, mau ngủ đi, chuyện con cái còn phải xem duyên số, đã không giữ được cũng chỉ là do vô duyên mà thôi. "
Giản Trì Hoài trò chuyện với cô một hồi lâu, thật vất vả mới an ủi được Chử Đồng, sau khi cúp máy, cô ôm điện thoại di động mới vừa bước vào giấc ngủ, liền bị một trận tiếng chuông đánh thức dậy.
Giọng nói của Cố Thanh Hồi tỏ ra rất nóng nảy, " Chử Đồng, mau lên, tâm tình của chị em hết sức không tốt, em mau tới bệnh viện. "
Chử Đồng nghe được câu này, lập tức xỏ giày chạy ra ngoài, xe lao vào màn đêm chạy tới bệnh viện, đẩy cửa phòng bệnh ra xông vào, thấy Chử Nguyệt Tình đang nằm ở mép giường ói mửa, Chử Đồng sốt ruột tiến lên, " chị, chị bị làm sao vậy? "
Cố Thanh Hồi đỡ cô nằm xuống lại, đôi mắt Chử Nguyệt Tình sưng đỏ, yếu ớt lắc đầu, cảm giác sau khi ngủ một giấc, nỗi đau trong lòng lại càng lúc càng to lớn hơn, căn bản là không cách nào có thể dịu lại được.
Chử Đồng thở dài, ngồi xuống bên cạnh cô, " chị, em biết chị đang vô cùng khó chịu, nhưng cứ tiếp tục như vậy, thân thể làm sao mà chịu đựng nổi? "
" chị không khống chế được......" Chử Nguyệt Tình thút thít lên tiếng, " làm sao mới có thể không nghĩ tới nữa đây? Tự nhiên không tự chủ được lại nghĩ đến đứa bé của chị, nghĩ đến những cái tên chị đã dự định đặt cho nó......"
Chử Đồng nói không nên lời một câu an ủi, nhưng nếu không nói thì lại càng không được, " chị, đừng như vậy nữa, chị xem anh rể một chút đi, xem em một chút đi, tất cả bọn em đều rất khó chịu. Nhưng bọn em còn lo lắng cho thân thể của chị hơn nữa, chị còn trẻ, sau này còn có cơ hội mà. "
Bàn tay Chử Nguyệt Tình phủ lên lồng ngực, Cố Thanh Hồi ở bên cạnh, không ngừng nói chuyện với cô, chỉ muốn đánh lạc hướng sự chú ý của Chử Nguyệt Tình, không để cho cô suy nghĩ lung tung nữa.
Chử Đồng ở lại bệnh viện hơn một giờ, cảm xúc của Chử Nguyệt Tình cũng đã từ từ ổn định lại, Cố Thanh Hồi từ bên ngoài phòng nghỉ cầm hai hộp sữa tươi bước tới, chia ra đưa cho hai chị em, " đừng khóc nữa, uống một chút đi, anh không hy vọng thân thể của bọn em đều suy sụp hết cả. "
Cổ họng Chử Đồng vừa khéo đang khô khốc vô cùng, cô nhận lấy, uống ngay một ngụm vào trong miệng. Cố Thanh Hồi chờ sau khi Chử Nguyệt Tình uống xong sữa tươi, để cho cô nằm lại xuống giường, " mau chóng ngủ một giấc đi, qua hai canh giờ nữa trời cũng sáng rồi. Anh đưa Chử Đồng về nhà trước, không thể để em ấy suy sụp theo được. "
" anh rể, anh ở lại chăm sóc cho chị đi, tự em trở về là được rồi. " Chử Đồng nói xong, cầm túi lên thẳng tắp đứng dậy.
" cũng được, vậy để anh tiễn em lên xe, đã trễ thế này, anh và chị của em đều không yên tâm. "
Chử Đồng gật đầu, " vậy cũng được. "
Hai người cùng nhau đi ra khỏi phòng bệnh, Chử Đồng liền cảm thấy nơi cổ họng nóng lên, Cố Thanh Hồi nhìn về phía cô, " sao vậy? "
" không có gì, chỉ là có chút khó chịu. "
" ba mẹ bên kia, tạm thời đừng nói gì cả, Nguyệt Tình đã có anh chăm sóc, em cũng không cần quá lo lắng, dù sao chuyện cũng đã xảy ra rồi. "
Chử Đồng ngẩng đầu lên hướng anh liếc nhìn, " anh rể, em cũng không biết phải an ủi anh như thế nào, chính anh cũng phải gắng gượng lên nhé. "
" ừ, yên tâm đi, đừng quên anh là bác sĩ tâm lý. "
Hai người đi thẳng đi về phía trước, cho đến khi tiến vào trong bãi đậu xe, Chử Đồng cảm thấy hai chân có chút mềm nhũn, cô nhẹ đỡ trán, " anh rể, anh quay về đi, đừng tiễn em nữa. "
" không sao, anh tiễn em lên xe. "
Đi tới bên cạnh xe của Chử Đồng, cô lấy chìa khoá từ trong túi xách ra, nhưng cả người càng lúc càng không còn sức lực, bỗng nhiên mất trọng tâm ngã về phía bên cạnh, Cố Thanh Hồi vươn tay ra đón lấy, cầm chìa khóa xe của Chử Đồng, sau khi mở cửa chỗ ngồi phía sau xe ra, đem cô nhét vào trong đó.
Anh hướng bốn phía liếc nhìn, vào thời điểm này, trong tầng hầm đậu xe ngay cả một bóng người cũng không có, Cố Thanh Hồi kéo cửa chỗ điều khiển ra, phát động cơ rồi đạp ga lao đi!
* Đông Sơn tái khởi: thành ngữ Trung Quốc. Đời Đông Tấn, Tạ An từ quan về ẩn ở Đông Sơn, triều đình nhiều lần mời ra nhậm chức nhưng ông đều từ chối. Ông là danh sĩ bậc nhất của Trung Nguyên lại nổi tiếng phong lưu nên được nhiều người đương thời hâm mộ. Người đời sau thường dùng điển cố Đông Sơn để chỉ nơi ẩn cư hoặc việc ẩn cư của các bậc danh sĩ. Về sau, Tạ An lại xuất chính, làm quan đến chức Tư đồ. Do đó, thành ngữ "Đông Sơn tái khởi" hoặc "Đông Sơn phục khởi" được dùng như một điển cố văn học để chỉ những người bị thất thế nhưng vẫn gầy dựng lại được tên tuổi.
Tư Hôn Mật Ái - Bà xã VIP Tư Hôn Mật Ái - Bà xã VIP - Thánh Yêu