Tài năng thường bộc lộ trong những hoàn cảnh khó khăn và ngủ yên trong hoàn cảnh thuận lợi.

Horace

 
 
 
 
 
Tác giả: Thánh Yêu
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 169
Phí download: 12 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1044 / 10
Cập nhật: 2017-09-24 23:40:22 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Quyển 2 - Chương 64 - Tam Ca Bí Hiểm, Cuộc Gặp Gỡ Bí Hiểm
ý Tĩnh Hương vui mừng gật đầu lia lịa, " tốt, tốt lắm, con xem mẹ này, đã kích động tới mức không nói nên lời nữa. "
Cố Thanh Hồi nắm chặt tay của Chử Nguyệt Tình, ánh mắt nhìn thẳng vào trong mắt Lý Tĩnh Hương, " dì, sau này dì chính là mẹ của con, con cũng có ba mẹ. "
Chử Đồng nghe thấy câu này, không khỏi có chút xúc động, Lý Tĩnh Hương thì càng cảm động đến mức không thể kiềm chế được, " ừ, Thanh Hồi, sau này con chính là con của chúng ta, còn nữa, mẹ và cha con cũng muốn góp sức, hai chúng ta mặc dù không có nhiều tiền, nhưng mà......"
" mẹ, " Cố Thanh Hồi đã sửa lại cách xưng hô, " không cần, nhà cửa đã được sửa sang lại gọn gàng, ngay cả nội thất bên trong con cũng đã mua để sẵn rồi, con và Nguyệt Tình chỉ có hai người, những chi phí khác lại càng ít, lại nói con còn đang tuổi lao động, cha mẹ lớn tuổi như vậy, theo lý chúng con phải hiếu thảo với hai người mới đúng. "
Lý Tĩnh Hương nghe thấy Cố Thanh Hồi nói như vậy, càng thêm cảm động, Chử Đồng ở bên cạnh ngồi không yên, " anh rể, anh và chị của em kết hôn, em cũng muốn chia sẻ chút gánh nặng, mua thêm đồ dùng nội thất, tất cả các chi phí trong đám cưới, để cho Giản Trì Hoài bao hết, coi như là tặng quà cưới cho hai người. "
Lý Tĩnh Hương nghe xong, trong bụng càng có cảm giác an tâm, bà vốn đã cảm thấy thiếu nợ Chử Nguyệt Tình, chẳng qua là chính bà cũng không có năng lực để giúp một tay, Chử Đồng có thể chủ động lên tiếng như vậy, bà thật là vui mừng. Vậy mà, Cố Thanh Hồi lại lập tức từ chối, " không cần, thật ra thì anh cũng không có áp lực lớn như vậy đâu, căn nhà ở trước kia bán xong, lấy được một khoản tiền, còn hỏi vay thêm của bạn bè, đến lúc đó còn dư dả, anh còn có ít tiền để dành, đủ cho Nguyệt Tình một hôn lễ thật long trọng, mọi người không cần lo lắng quá nhiều. "
Anh như vậy cũng coi là gián tiếp giải thích được nguồn gốc khoản tiền phải chi trả kia, Chử Đồng vứt bỏ ngay nghi ngờ trong lòng, " anh rể, anh không cần phải ngần ngại với chúng em, Giản Trì Hoài quen biết không ít bạn bè, chuyện đặt tiệc nhà hàng cứ giao cho em đi? "
Cố Thanh Hồi vẫn kiên quyết như cũ, " thật sự không cần, bọn anh chỉ cần một câu chúc phúc của em là đủ rồi. "
Chử Nguyệt Tình biết lòng tự ái của Cố Thanh Hồi rất cao, cô vội vàng ngăn lại lời nói tiếp theo của Chử Đồng, " Đồng Đồng, cứ như vậy đi, chị nghe theo Thanh Hồi, anh ấy nói có thể đảm nhận được gánh nặng này, không có vấn đề gì đâu. "
Chử Đồng nghe xong, gật đầu một cái, " vậy thì tốt. "
Trở lại Bán đảo hào môn, Chử Đồng không kịp chờ đợi mà thông báo tin tức này cho Giản Trì Hoài, " ngày cưới cũng đã chọn lựa xong, anh rể bên kia nói chúng ta tự quyết định, ba mẹ em liền chọn một ngày lành tháng tốt, chỉ còn hơn một tháng nữa thôi, em thế nào cũng có cảm giác làm không kịp nữa nhỉ? "
" gấp gáp vậy? "
" cũng may đấy, " Chử Đồng cầm cái gối lên, ôm vào trước người mình, " vì muốn kịp làm tiệc rượu mừng vào đúng cuối năm nay. "
Giản Trì Hoài một tay chống đầu, ' ừ ' một tiếng, cũng không tham dự vào cái đề tài này, Chử Đồng tiến sát vào bên người anh, " anh biết không? Anh rể em vừa mua một ngôi biệt thự, ở bên Húc khu. "
" giá cả nhà ở bên đó cũng không rẻ đâu. "
" anh ấy đem bán căn nhà cũ đi, sau đó còn vay mượn trả dần mỗi tháng. "
Giản Trì Hoài nhìn chằm chằm ngón tay thon dài của mình, " nghề bác sĩ tâm lý này, tiền lương cũng không tệ, gặp được người có tiền, nếu thật sự có bản lĩnh chữa khỏi bệnh cho người ta, nhất định sẽ được trả công không ít. "
" đúng vậy, " Chử Đồng gật đầu, " bất luận anh ấy kiếm được bao nhiêu tiền, quan trọng nhất là anh ấy đối xử tốt với chị của em. "
" lần này, em có thể an tâm rồi chứ? " Giản Trì Hoài vươn tay ra ôm cô vào trong ngực, " có phải cuộc sống của chị của em càng ngày càng tốt, cảm giác áy náy của em mới có thể càng ngày càng ít đi hay không? "
" đúng thế, em hy vọng chị ấy có thể hạnh phúc mãi mãi. "
Cằm Giản Trì Hoài tựa lên đỉnh đầu Chử Đồng, trong miệng chế nhạo lên tiếng, " xem ra hạnh phúc của anh còn phải dựa vào chị của em. "
Chử Đồng híp mắt lại tựa vào trước ngực Giản Trì Hoài, cô thật sự hy vọng thời gian có thể vĩnh viễn ngừng lại ở giây phút này, cô hạnh phúc, chị cô hạnh phúc, cha mẹ cô cũng khoẻ mạnh, thật sự là quá tốt đẹp.
Hôm sau, Giang Ý Duy hẹn Chử Đồng ra ngoài. Hai người gặp nhau tại quán cà phê quen thuộc mà họ vẫn thường xuyên hẹn hò, Chử Đồng tới trễ hơn so với Giang Ý Duy, cô vừa nhìn thấy Giang Ý Duy liền nói ngay, " chỗ cậu đóng phim là ở sa mạc sao? Thế nào lại đen thành như vậy? "
" có sao? " Giang Ý Duy khẩn trương sờ sờ hai gò má của mình, " trước khi tới đây mình đã đánh phấn rồi mà, không thấy rõ ràng như vậy chứ? "
" trêu cậu thôi, " Chử Đồng gọi hai ly cà phê, " cậu xinh đẹp như hoa, coi như biến thành cục than cũng sẽ không xấu xí đâu. "
Giang Ý Duy đảo mắt nhìn xung quanh trong quán cafe, chợt thấy có hai bóng người đang bước vào, một người trong đó là cô gái đeo kính mát, mặc một chiếc váy đầm màu đen cực ngắn bên ngoài là áo khoác đỏ như màu trái quất, nhìn qua vô cùng bắt mắt. Giang Ý Duy hướng Chử Đồng ra hiệu, " cậu xem. "
Chử Đồng nghiêng đầu nhìn qua, " ai vậy? "
" cậu nhận không ra đó là Trần Lộ sao? "
Chử Đồng ' oh ' một tiếng, " gặp phải cô ta ở đây cũng có gì kỳ quái đâu? "
" cậu nhìn người ở bên cạnh cô ta đi, đó là một phó đạo diễn. "
Chử Đồng vặn chặt chân mày lại, cô thu hồi tầm mắt, " khi đó đã cấm không cho phép cô ta tiếp tục đặt chân vào giới giải trí nữa, không nghĩ tới cô ta vẫn không nghe. "
" Tứ ca mặc dù đã ra thông báo, Trần Lộ cũng xem như là bị đóng băng mọi hoạt động, nhưng lần này vị đạo diễn kia có quan hệ mật thiết với Dịch Lục Soát, nghe nói là mới vừa nhìn một cái đã ưng ý Trần Lộ ngay, tự mình tới cửa cầu xin Tứ ca thật lâu, vốn là cũng không chấp nhận đâu, sau đó vừa nghe nói muốn cho diễn vai nhân vật kia, Tứ ca liền đồng ý......"
Nhân viên phục vụ đưa cà phê lên, vẫn còn nóng, Chử Đồng nhẹ nhấp môi, trong lòng hơi có chút không vui, nhưng vẫn làm bộ như thờ ơ chậm rãi nói, " vai diễn gì thế? "
" vai nữ nhân vật chính phim cấp 3. "
Chử Đồng bị bỏng đến mức tê cả đầu lưỡi, " cái gì? "
Giang Ý Duy nhìn thấy cô như vậy, không khỏi che miệng mà cười, cô đè thấp giọng nói, " là một phim điện ảnh về đề tài dân quốc, nghe nói nam diễn viên hợp tác cùng là một vị ảnh đế ( nam diễn viên xuất sắc nhất ), vai diễn trong phim của Trần Lộ không ngừng bị yêu cầu phải khoả thân hoàn toàn, còn có rất nhiều cảnh diễn kích tình, nhưng mình nghe nói, vì muốn đạt được hiệu ứng giống như thật, không cho dùng người đóng thế, hơn nữa, là làm thật......"
" điên rồi sao! " Chử Đồng chỉ chỉ về hướng Trần Lộ đã biến mất, " công khai ra ngoài như vậy, sau này làm người như thế nào nữa? "
Giang Ý Duy nhẹ nhún đầu vai, " ai quản được đâu, đây chính là con đường tự cô ta chọn lựa, nếu như gặp may mắn, một bước sẽ bay lên cao, đó cũng là một đường tắt, chỉ là vết nhơ này vĩnh viễn đừng bao giờ nghĩ có thể gột rửa sạch sẽ từ trên người cô ta. Nếu như xui xẻo, bộ phim điện ảnh này không phất lên nổi, Trần Lộ cũng coi như hoàn toàn trở thành đồ bỏ. "
" cô ta không suy nghĩ kỹ một chút, sau này mình còn phải lập gia đình sao? "
" hoàn toàn là do cậu nghĩ nhiều thôi, " Giang Ý Duy nhẹ nhấp môi cà phê, " người ta một khi đã nổi tiếng, đã từng cởi hết quần áo thì thế nào, vẫn còn rất nhiều đại gia xếp hàng đòi cưới vào nhà đấy. "
" cậu chừng nào thì chịu bước chân vào cửa nhà giàu làm phu nhân đây? "
" đi chết đi. " Giang Ý Duy vừa nói xong, vội vàng che miệng lại, " tất cả đều là học được từ trợ lý trường quay hay đi theo bọn mình, anh ta ở trong đoàn làm phim thường hay nói ' đi chết đi ', đem một cô gái hiền lành như mình cũng tập hư thành như vậy. "
" cậu cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì cũng thay đổi tính nết. " Chử Đồng vừa ăn bánh ngọt trong tay, vừa đáp lại cô một câu.
Giang Ý Duy tỉnh bơ, bình thản lên tiếng, " đổi tính thì đổi tính, dù sao cuộc sống của mình bây giờ là nam hay nữ cũng chẳng phân biệt được nữa, dáng vẻ này của cậu là được Tứ ca thoả mãn đến mức tan chảy thành nước luôn rồi chăng. "
" cậu nói đi đâu vậy? "
Giang Ý Duy một tay chống gò má, " đúng rồi, có người thấy đi theo bên cạnh Trần Lộ là một cô gái xấu xí, hình như là người mà trước đây cậu kể bị hắt nước canh làm hỏng hết mặt mũi, hai người này nhất định sẽ thông đồng nhau làm bậy, bản thân cậu coi chừng một chút. "
" nhắc tới Trần Lộ, mình còn muốn đề cập đến một vấn đề, cậu còn nhớ rõ cậu đã gọi điện thoại cho mình không? Cậu nói Trần Lộ đi khắp nơi rêu rao tin tức Giản Trì Hoài không được, lúc đó làm mình nổi giận bừng bừng, nhưng đến khi mình cãi cọ với cô ta, cô ta cũng không thừa nhận, mình lật tới lật lui mấy tin tức, hình như cũng không thấy có bài báo nào liên quan......"
Giang Ý Duy ho nhẹ mấy cái, cố gắng che giấu chột dạ ở trên mặt, cô ' ha ' một tiếng, " cậu nghĩ cô ta ngốc sao, cô ta đã đi tranh chấp với cậu, lại còn có thể chính miệng thừa nhận sao? Hơn nữa, mình có thể lừa cậu sao? Mình là ai chứ! "
Chử Đồng nhẹ gật đầu, " mình biết rõ cậu sẽ không gạt mình đâu. "
Giang Ý Duy vội vàng uống hai hớp cà phê, Giản Tứ ca thật sự là không từ thủ đoạn nào mà, cô cũng không thể để cho Chử Đồng biết đó là do hai người bọn họ cấu kết thông đồng với nhau, nếu không một đời anh danh của cô coi như bị hủy trong chốc lát rồi.
Ngón tay cô nhẹ vẽ dọc theo ly cà phê, suy nghĩ đến ngơ ngẩn, Chử Đồng nhìn hướng cô, " sao vậy? Có phải tâm trạng không vui hay không? "
" mấy ngày nữa là sinh nhật của mình. "
" đó là chuyện tốt mà, mình sẽ trải qua cùng cậu! "
Giang Ý Duy khổ sở cười một tiếng, " quên đi, khi đó mình phải bay đi Paris tham gia một show diễn thời trang, sinh nhật cũng không làm được. "
" đừng như vậy, " Chử Đồng hiểu rõ, nụ cười trên mặt của Giang Ý Duy trong hầu hết mọi thời điểm đều là mạnh mẽ giả vờ, " mình đã nói trước là sẽ trải qua cùng cậu, nguyên ngày hôm nay chỉ đi theo cậu, tùy cậu sai khiến. "
" mình nào dám, Tứ tẩu! "
" cậu thích quà tặng gì, mình cũng thỏa mãn cậu. "
Hai tay Giang Ý Duy chống lên gò má của mình, " theo mình tới quán bar đi, mình ở đoàn phim cũng sắp buồn chán đến chết rồi, cuộc sống bước qua một năm lại già thêm một tuổi, mình muốn thư giãn cho thật thoải mái. "
" cái này...... được rồi. " Chử Đồng hơi do dự, nhưng vẫn đồng ý.
Uống xong cà phê, hai người bước ra ngoài đi dạo phố, một diễn viên nổi tiếng hàng đầu như Giang Ý Duy, tiền ở trong mắt cô thật sự không coi ra cái gì. Lúc cô mua sắm quần áo một chút cũng không xót xa tiếc nuối, không những vậy còn lôi kéo Chử Đồng một hai bắt cô phải thử, cuối cùng hai người cùng mua một cặp váy chị em giống hệt nhau, Giang Ý Duy xỏ một đôi giày gót nhọn mười centi mét đi về phía trước, Chử Đồng theo ở phía sau, không ngừng lôi kéo vạt váy, " ấy, ngắn đến như vậy, làm sao mà mặc đây? "
" cứ mặc như thế, đẹp mắt không? "
Bước chân Chử Đồng có chút run rẩy, " đi quán bar như vậy thật quá không an toàn, hay là chúng ta thay bộ khác đi? "
" cậu quá OUT rồi, mấy em gái nhỏ trong quán bar ăn mặc so với chúng ta còn lộ liễu hơn nhiều, khó có khi được vui chơi một chút mà, " Giang Ý Duy đi được hai bước, quay đầu lại nhìn Chử Đồng, " Tứ ca nếu nhìn thấy cậu như vậy, có thể xé xác cậu ra hay không? "
" tuyệt đối có thể. "
Giang Ý Duy nhẹ gật đầu, giơ ngón tay cái lên, " Tứ ca oai phong, cậu đừng nói với anh ta rằng mình bảo cậu mặc là được rồi. "
Hai người đi dạo hơn nửa ngày ở bên ngoài, Giang Ý Duy gọi trợ lý tới, giúp cô mang hết chiến lợi phẩm về nhà, còn bản thân thì dẫn theo Chử Đồng tới một quán bar nổi tiếng ở Tây Thành. Bước vào bên trong, ánh đèn nhốn nháo, tiếng nhạc đinh tai nhức óc dường như gõ thẳng vào trong ngực, khiến cho máu huyết trong người chảy dồn dập, có nổi lên cảm giác hưng phấn, sốt ruột muốn được hoà nhập vào đó. Ý nghĩ muốn nổi loạn trong cơ thể bị đánh thức theo cấp số nhân, Chử Đồng nhìn thấy vũ nữ múa chính là một cô gái với đôi chân trắng nõn thon dài, áo ngực màu đen mỏng manh buộc vào thân thể, uyển chuyển tràn đầy quyến rũ mê hoặc.
Giang Ý Duy gọi đầy một bàn rượu, trên bàn chỉ có một ly nến mờ ảo, cũng chỉ có khi ở chỗ mà người khác không thấy rõ mặt mũi, Giang Ý Duy mới có thể điên cuồng bộc lộ cảm xúc.
Uống hết mấy ly rượu mạnh vào bụng, cô hoàn toàn cởi mở, giơ cao ly rượu, mang theo nức nở mà gào lên, " Ân Thiếu Trình tên khốn kiếp này, mình hận hắn, mình hận hắn! "
Chử Đồng nhẹ lắc đầu, gây tổn thương cho người ta nhất, thì ra chính là cái thứ tình cảm này. Giang Ý Duy nước mắt rơi đầy mặt, lúc này, cô trốn trong góc phòng, không ai nhận ra cô, dù cho cô có kêu gào khản cổ, ngoại trừ Chử Đồng ra, cũng không ai có thể nghe thấy được.
" tôi hận không thể lôi anh ra đâm ngàn vạn nhát dao, tôi sẽ khiến anh không thể làm đàn ông được nữa, Ân Thiếu Trình -- kiếp sau, kiếp sau, đừng để cho tôi gặp lại anh nữa. "
Cô giơ cao ly rượu, hướng Chử Đồng làm một động tác cạn ly, sau đó uống một hơi cạn sạch. Chử Đồng không ngăn cản cô, Giang Ý Duy lau chùi khóe mắt, khóc khóc cười cười, chợt tựa đầu sát vào bả vai Chử Đồng, " tại sao quên một người lại khó khăn như vậy? Anh ta tồi tệ như thế, phụ bạc mình như thế, nhưng khi cả hai chia tay nhau, trong đầu trong lòng mình nghĩ đến tất cả đều là những cái tốt của anh ta, mình thật là đau khổ, thật sự, mình muốn đóng băng trái tim mình, nhưng không được, không thể được, Chử Đồng, cậu dạy cho mình đi, mình muốn thay lòng đổi dạ, mình muốn yêu người khác, để cho cuộc sống của mình được giống như một người bình thường......"
Chử Đồng vươn tay ra nắm lấy bả vai Giang Ý Duy, cô cũng không có cách nào để an ủi Giang Ý Duy được, cô ngay cả cánh cửa đau đớn kia cũng đã bước qua rồi, lại không thể giúp Giang Ý Duy vượt qua được.
Giang Ý Duy giơ ly rượu, hướng về phía nơi nào đó cười lên ngây ngốc, " Ân Thiếu Trình, tôi mời anh, chúc anh hạnh phúc trọn vẹn, chúc anh cùng người ta răng long đầu bạc, chỉ là tôi đây? Tôi đây...... Tôi sẽ không yêu người nào nữa, đây mới chính là nỗi niềm đau khổ nhất của tôi chăng? "
Nước mắt nóng hổi theo gò má tuôn rơi, Giang Ý Duy buông lời đau đớn gào lên, " Ân Thiếu Trình, tôi ở trong mắt anh đến tột cùng coi là cái gì? "
Chử Đồng nắm chặt đầu vai của Giang Ý Duy, không nói lời nào, cô rất tin tưởng có vài sự việc, Giang Ý Duy so với người khác lại càng hiểu rõ, càng không cần phải an ủi, chẳng qua là đè nén quá lâu, cô quá khó chịu. Giang Ý Duy lại đổ thêm hai lần rượu, sau đó bắt đầu nghêu ngao ca hát, " vứt bỏ đi ngày hôm qua, anh bây giờ ở đây trước mắt em, em muốn được yêu xin hãy cho em cơ hội, nếu em sai thì cũng sẽ gánh chịu, xác định anh chính là câu trả lời, em không sợ ai cười nhạo em ngoan cố, tin tưởng vào cảm giác của mình......"
" em nói rồi em không tránh né, em bướng bỉnh cứ làm như thế, nói không nghe lại càng muốn yêu, cố gắng yêu nhiều hơn để cho anh hiểu......"
Chử Đồng cũng không nhịn được nữa, đôi mắt cô cũng theo đó mà bị hun nóng đến mức phát đau, nước mắt không tự chủ được tuôn rơi xuống, Giang Ý Duy cắn chặt răng, che mặt mà khóc không thành tiếng, " Ân Thiếu Trình, Ân Thiếu Trình, Ân Thiếu Trình......"
Trong miệng Giang Ý Duy giống như đang niệm chú nguyền rủa, lặp đi lặp lại từng lần một, sau đó cô lau chùi sạch khô nước mắt, " đi, chúng ta đi khiêu vũ. "
" Giang Giang, mình không nhảy đâu, hay là tụi mình ngồi một lát đi. "
" vậy mình đi. "
Chử Đồng một phát níu lại cổ tay Giang Ý Duy, " Giang Giang, mình biết trong lòng cậu khó chịu......"
" mình chỉ buông thả một đêm nay mà thôi, ngày mai lại phải đi đóng phim, Chử Đồng, cậu đừng quản mình. " Giang Ý Duy gạt tay của cô ra, sải bước tiến vào trong sàn nhảy. Chử Đồng không yên tâm, mau chóng đuổi theo qua đó.
Giang Ý Duy đi rất nhanh, sau khi chen vào trong đám đông liền biến mất, cô dù sao cũng là một ngôi sao nổi tiếng, chốn phức tạp rồng cá lẫn lộn này vốn cũng chẳng tốt đẹp gì, Chử Đồng cũng chen theo vào, nhưng chung quanh đều là người, cô hầu như đến nửa bước chân cũng khó mà đặt xuống được, không khí ít ỏi cung cấp không đủ, cô cảm thấy hô hấp từ từ trở nên khó khăn.
Giữa sàn nhảy, có người thổi còi vang lên, phía trên đỉnh đầu phun tràn ra những đám khói trắng, quấn quýt quanh thân mỗi người trong đó, gương mặt cũng trở nên mờ ảo tràn đầy cám dỗ. Chử Đồng sượt qua bả vai người bên cạnh đi về phía trước, bước chân không biết bị ai ngáng lại, cô ngã về phía trước, nhưng chung quanh đều là người, muốn ngã được xuống đất cũng là một việc khó khăn. Tiếng cười vang vọng càng ngày càng rõ ràng, cô nhìn thấy đám đông trước mặt đang vây quanh thành một vòng, Chử Đồng theo bản năng nhìn lại, thấy bóng lưng cao lớn của một người đàn ông, anh một tay xách theo chai rượu tinh xảo đẹp mắt, một tay kia nắm lấy tay của cô gái xinh đẹp, cô gái kia trông thật khoa trương với lớp trang điểm màu khói, hình xăm nơi bả vai lan xuống tận ngực, mà nửa người trên chỉ mặc một chiếc áo ngực, rốn và xương quai xanh nhìn một cái không sót thứ gì, thắt lưng lại càng lắc lư chẳng khác một con rắn là mấy.
Chử Đồng không thấy được gương mặt của người đàn ông, chỉ thấy hàng cúc áo ở cổ anh cởi ra ba viên, lúc cánh tay giơ cao, một bên áo sơ mi trượt nghiêng xuống, xương quai xanh như ẩn như hiện cực kỳ đẹp mắt, mà anh tựa như mặt trăng đang được những ngôi sao vây quanh, tất nhiên cũng không phải là người bình thường.
Tiếng nhạc vẫn còn đang điên cuồng rền vang, người đàn ông ném chai rượu về phía những người bên cạnh, bàn tay anh khẽ vuốt ve lưng cô gái, tựa hồ có chút giảm sút hưng phấn, hướng cô ta nháy mắt một cái, cô gái liền ngoan ngoãn tránh ra, khiêu vũ một mình.
Chử Đồng bị mấy người trước mặt cản trở không đi qua được, " làm phiền, xin cho đi nhờ một chút. " cô chỉ có thể nói chuyện lớn tiếng như vậy.
Cô loáng thoáng nhìn thấy Giang Ý Duy đang ở cách đó không xa, Chử Đồng cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, chen về phía trước một chút. Người đàn ông kia có kỹ thuật nhảy rất điêu luyện đẹp mắt, Chử Đồng bước tới, giữa bọn họ còn cách nhau hai ba người, trong không gian mờ ảo, có người bắt được tay của cô. Lòng bàn tay của người đó lạnh như băng, ẩm ướt, Chử Đồng bước về phía trước, ngón tay của hai người từ từ tách ra, nghiêng mặt nhìn lại một cái, người đàn ông có cảm giác như vừa nhìn thấy được một bóng người quen thuộc, đôi mắt kia vẫn in đậm trong trí nhớ của anh.
Chử Đồng cũng không để tâm lắm, chỉ cho là kẻ đó nhận lầm người, mà giữa lúc hoảng hốt, cô nghe được trong đám đông có tiếng gọi vang lên, " Tam ca. "
Chử Đồng tiếp tục đi về phía trước, câu nói tiếp theo cũng nghe không rõ lắm, cô thật vất vả mới đi tới được trước mặt Giang Ý Duy, " Giang Giang. "
Giang Ý Duy liêu xiêu say mèm, cơ hồ phải dựa sát vào thân thể của người khác, cánh tay người đàn ông trẻ tuổi vòng chặt hông của cô, hướng Chử Đồng liếc nhìn, " đừng có xen vào việc của người khác. "
" anh đừng tưởng là mình gặp may, biết cô ấy là ai không? Người phụ nữ của đại ca xã hội đen anh không chọc nổi đâu. "
Chử Đồng kéo Giang Ý Duy về phía mình, đầu tóc cô rối bù, ánh sáng lại không rõ ràng, người đàn ông kia cũng không nhận ra Giang Ý Duy, Chử Đồng lên tiếng hừ lạnh, " người đàn ông của cô ấy là hàng dữ dằn, giết người không chớp mắt, anh muốn tìm gái đẹp, chỗ này cào một phát cũng ra được cả đống, đừng chọc vào phiền toái biết không? "
Chử Đồng đỡ Giang Ý Duy ra khỏi sàn nhảy, cư nhiên vài ba lời đã dù doạ được người đàn ông kia sợ chết khiếp, tài thật!
Quay trở lại chỗ ngồi, Giang Ý Duy vẫn còn tiếp tục uống rượu, vừa rót vào trong miệng của mình, vừa mời Chử Đồng uống cùng, bộ dáng này của cô cũng không khác người điên là mấy.
Giữa sàn nhảy, người đàn ông đang chôn chân ngay tại chỗ, mấy người bên cạnh hỏi thăm anh, " Tam ca, ngài làm sao vậy? "
" đi tìm bằng được cô ấy cho tôi! "
" ai? Cô gái nào? "
Phó Tam ca đã ra lệnh như vậy, dĩ nhiên phải là người đẹp rồi, vậy mà người đàn ông lại mím chặt đôi môi tinh xảo không nói lời nào, đúng vậy, cô gái nào nhỉ? Anh đảo mắt nhìn lại, giữa mấy trăm người, anh có thể tìm ra được khuôn mặt quen thuộc kia sao?
Giang Ý Duy tựa vào bả vai Chử Đồng khóc nức nở, từng tiếng một, giống như một đứa trẻ sơ sinh, Chử Đồng khẽ đẩy cô, " không cho phép khóc nữa. "
" Ân Thiếu Trình, đồ khốn kiếp! "
Chử Đồng chỉ chỉ lên trán của cô, " mắng chửi sau lưng người ta, coi chừng anh ta xuất hiện tới xử lý cậu. "
" được, tới đây, bước tới mình liền thiến hắn! " Giang Ý Duy tiếng nói vừa dứt, cánh tay chợt bị người ta lôi dậy, cô mơ màng mở mắt ra, lại không nhìn rõ được người trước mặt. Chử Đồng cũng uống không ít rượu, tay hướng Ân Thiếu Trình chỉ chỉ, " sói tới, quỷ tới, ha ha ha. "
Ân Thiếu Trình ôm lấy bả vai Giang Ý Duy, áp cô vào trong ngực sau đó chuẩn bị rời đi, người đàn ông ở bên cạnh nhìn hướng Chử Đồng, " Ân thiếu, cô gái này làm sao bây giờ? "
" đừng động tới cô ấy, cậu cho rằng Giản Trì Hoài sẽ yên tâm để cô ấy tới đây một mình sao? Không cần chúng ta phải quan tâm. "
Chử Đồng chu cái miệng nhỏ nhắn, nhìn thấy Ân Thiếu Trình định đi, " cứu mạng, dê bị sói tha đi rồi, Giang Giang, cậu mau tỉnh lại! mau lên, Ân Thiếu Trình tới rồi, thiến hắn đi! "
Giang Ý Duy lên tinh thần, " mang dao lại đây cho mình. "
Ân Thiếu Trình thật sự muốn bịt kín miệng của hai người phụ nữ này lại. Anh dẫn Giang Ý Duy đi ra ngoài, Chử Đồng đứng lên định đuổi theo, nơi bả vai chợt bị người ta giữ chặt, cô quay đầu nhìn lại, " á, mình không phải là đang nằm mơ chứ? "
Giản Trì Hoài hướng cô quét mắt, " cuộc sống này của em, thật đúng là không khác nằm mơ là mấy. "
Chử Đồng giơ ngón tay lên, " không, không, không, em rất tỉnh táo. "
Ánh mắt của người đàn ông rơi xuống, nhìn chằm chằm vào cặp chân dài trần trụi của cô, độ dài của chiếc váy này, anh rất hoài nghi khi cô ngồi xuống là có thể lộ hàng ngay. Giản Trì Hoài cởi áo khoác xuống phủ lên đầu vai cô, " đi, trở về sẽ xử lý em. "
Anh dẫn theo Chử Đồng rời đi, cách đó không xa có âm thanh ồn ào truyền tới, Giản Trì Hoài nghiêng đầu liếc nhìn, thấy Phó Thời Thiêm tựa hồ như đang tìm người, khí thế bừng bừng, tựa như xã hội đen đang kéo tới vậy.
Mà Giang Ý Duy ở đây, chỉ cảm thấy mình lâng lâng bay bổng, cái gì cũng đều không nhớ nữa, cô bị Ân Thiếu Trình dẫn vào khách sạn, hai người lấm lét tiến vào phòng, thật vất vả mới tìm được tới giường, Ân Thiếu Trình đẩy cô vào bên trong giường lớn.
Giang Ý Duy ngã xuống váng đầu hoa mắt, vươn tay khua khoắng lung tung ở giữa không trung, chợt níu được cổ áo của người đàn ông, cô dùng sức nắm lấy, Ân Thiếu Trình chật vật ngã nhào xuống, hai tay chống tại bên người Giang Ý Duy, " buông ra. "
" thật sự là Ân Thiếu Trình sao? "
" là anh. "
" đi chết đi, " Giang Ý Duy nhẹ tiếng mắng, trong miệng cô khẽ gọi ra tên của một người đàn ông khác, " anh thèm thuồng tôi bấy lâu nay, mỗi ngày đều muốn ngủ với tôi, tại sao lại dám giả mạo tới trên đầu Ân Thiếu Trình? "
Gương mặt tuấn tú của Ân Thiếu Trình trở nên xanh mét, " hắn ta muốn ngủ với em ư? "
" anh cút ngay. " Giang Ý Duy đẩy anh ra, hai tay Ân Thiếu Trình ôm chặt hông của cô, " là anh. "
Anh tiến lên hôn cô, da thịt trên thân thể cô mềm mại, cũng không có sức lực gì để chống cự, hô hấp anh dồn dập, âm thanh sột soạt từ trong bóng tối nối nhau vang lên truyền tới, Giang Ý Duy mặc rất ít, một mảnh vải vóc thật mỏng manh, vươn tay một cái là có thể kéo ra.
Bọn họ đối với thân thể của nhau rất tinh tường, bàn tay Ân Thiếu Trình dịu dàng vuốt ve trên thân thể cô gái, sau đó cúi người xuống......
Lúc thì ngồi dậy lúc thì nằm xuống, trầm luân không ngủ cả đêm ở đây, Giang Ý Duy bấm vào cánh tay của đối phương, cô say, nhưng cũng biết bản thân rất khát vọng một người, cô thật sự quá cô đơn, quá cô đơn rồi.
Kích tình trôi qua, còn lại chính là cảm giác mệt mỏi rã rời không cách nào gượng dậy nổi, nhưng thường xuyên lui tới lâu dài trong đoàn phim đã rèn luyện cho Giang Ý Duy trở thành một cái đồng hồ sinh học. Cô hầu như chỉ thiếp đi một lúc, đã tỉnh dậy ngay lập tức. Bàn tay chạm đến bên cạnh, sờ tới tay của một người. Cô không say đến nỗi ngay cả trong mơ hay thực tế cũng không phân biệt rõ, cô biết mới vừa rồi đã quá buông thả, chẳng qua là không thể xác định được đã làm với ai. Cô ôm thấp thỏm trong lòng mở đèn lên, Ân Thiếu Trình đang chìm vào giấc ngủ, biểu cảm trên gương mặt toát ra thoải mái lười biếng, anh đang thỏa mãn.
Giang Ý Duy kinh ngạc nhìn chằm chằm khuôn mặt này, cô chợt vén chăn lên bước xuống giường, tìm tòi lục lọi trong phòng một lượt.
Ân Thiếu Trình ngủ được rất sâu, nhưng lại loáng thoáng nổi lên cảm giác không thoải mái lan tràn khắp người, anh không thể nói ra một cách chính xác, chỉ cảm thấy lạnh lẽo vô cùng, hệ thống sưởi đang hoạt động, anh thế nào lại có cảm giác lạnh như vậy đây?
Anh mở mắt ra, thấy Giang Ý Duy đang quỳ gối ở bên cạnh, anh rất hưởng thụ cảm giác như thế, toàn thân cô hiện ra trắng mịn sáng bóng, người đàn ông khẽ dụi khóe mắt, " mới có mấy giờ? Làm gì mà không ngủ? "
Giang Ý Duy cúi đầu xuống, hướng anh lộ ra một nụ cười quái dị, " Ân thiếu, thoải mái không? "
Ân Thiếu Trình không nhìn nổi cô cười như vậy, cái loại cảm giác quỷ dị đó khiến anh phải chống người dậy, nhưng rõ ràng là có cái gì đó không đúng trong tích tắc làm ánh mắt anh dời xuống, quét qua bụng rồi rơi vào chỗ nào đó. " em! "
Giang Ý Duy cầm cây kéo nhọn trong tay, chân mày nâng lên, " em thế nào? "
" em, em đừng động, " Ân Thiếu Trình bị dọa sợ đến sắc mặt trắng bệch, " em đừng run tay. "
Giang Ý Duy nhẹ vén khóe miệng, " tay em đang mềm đây, nói không chừng sơ ý một chút......"
" Ý Duy, " Ân Thiếu Trình mồ hôi lạnh toát ra cả người, " em đừng như vậy, bỏ kéo xuống đi. "
" Ân Thiếu Trình, anh thật sự là biết lợi dụng người ta trong lúc nguy khốn, trong nhà đã có một người, còn muốn ra ngoài làm loạn với tôi phải không? " Giang Ý Duy ban nãy khóc tới điên cuồng, đôi mắt sưng vù, cô cắn chặt răng, một bộ dáng hung tợn. Ân Thiếu Trình sợ sau đó cô sẽ thật sự nặng tay, nhưng anh lại không dám lộn xộn, hai tay anh nắm thành quyền, " tình cảm của anh đối với em, chẳng lẽ em thật sự không cảm nhận được ư? "
" anh đối với tôi, đại khái chính là mê luyến thân thể chăng? " Giang Ý Duy cười lạnh, ánh mắt nhìn về phía trước, " một bên thì anh nói tình cảm đối với tôi này nọ, một bên thì tuỳ hứng muốn làm gì thì làm, đây chính là thứ tình yêu trong miệng của anh sao? "
Ân Thiếu Trình ngồi thẳng người dậy, vươn tay ra chạm vào cánh tay của Giang Ý Duy. Cô cau mày lại một cái, " anh đừng cử động! "
" Ý Duy, anh biết em không thể tha thứ cho anh được, em cũng không thể làm ra chuyện độc ác như vậy được, " tay của người đàn ông nắm lấy cổ tay Giang Ý Duy, tay của cô đang run rẩy, nhưng cô kiên quyết không dám dùng sức, Ân Thiếu Trình cẩn thận nhấc tay của cô ra, anh chỉ cảm thấy mồ hôi lạnh đang chảy ròng ròng, hai bên gò má đều là mồ hôi hột, anh đoạt lấy cây kéo từ trong tay cô, sau đó vứt xuống mặt đất.
Ân Thiếu Trình kéo chăn qua, che kín nửa người dưới của mình, anh ngồi dậy định ôm cô. Giang Ý Duy hất tay của anh ra, bước xuống giường sau đó nhặt quần áo lên thẳng tắp mặc vào.
" em đi đâu? "
" về nhà, ngày mai còn phải đi Paris. "
Ân Thiếu Trình nhìn hướng cô, " ngủ ở đây đi, sáng mai anh gọi tài xế đưa em về. "
Giang Ý Duy cầm quần áo lên mặc vào từng thứ một, " không cần. " cô cầm cái túi trên tủ đầu giường lên, từ bên trong lôi ra hai trăm đồng tiền thả lên trên giường. " cám ơn Ân thiếu đã thuê phòng giúp tôi, tôi cũng đã ngủ hai giờ rồi, chúng ta cưa đôi sòng phẳng. "
Cô xoay người ung dung rời đi, nhưng bóng lưng của cô đang run rẩy, thân thể của cô đang run rẩy, lòng của cô cũng đang run rẩy.
Bán đảo hào môn.
Chử Đồng đi theo Giản Trì Hoài lên lầu, tửu lượng của cô rất khá, mấy ly nhỏ như vậy làm gì quật ngã được cô. Bước vào phòng ngủ, cô ngại nóng, cởi áo khoác trên người xuống, " thế nào lại nóng như vậy nhỉ? "
Giản Trì Hoài trầm mặt đi phía trước, Chử Đồng nhìn thấy chiếc giường lớn mềm mại êm ái, sung sướng tiến về phía trước, cô nhắm lại mi mắt chỉ muốn đi ngủ ngay lập tức, không nghĩ tới lại bị người đàn ông ở phía sau kéo lên lại.
" làm gì vậy? "
Chử Đồng đứng ở mép giường, váy cực ngắn bị vén lên, lộ liễu vô cùng, Giản Trì Hoài chỉ xuống dưới chân cô, " đứng ngay ngắn cho anh, thẳng chân ra. "
Cô nhướng mắt lên, " em buồn ngủ. "
Người đàn ông mở ngăn kéo ra, từ bên trong lấy ra thứ gì đó, Chử Đồng liếc nhìn, cả người nổi da gà dựng đứng lên, cô tự giác kéo váy xuống, " Giản Trì Hoài, anh cũng đừng làm loạn. "
Người đàn ông cầm cây thước gõ nhẹ mấy cái vào lòng bàn tay của mình, sau đó từng bước một tiến lại gần.
Tư Hôn Mật Ái - Bà xã VIP Tư Hôn Mật Ái - Bà xã VIP - Thánh Yêu