The mere brute pleasure of reading - the sort of pleasure a cow must have in grazing.

Lord Chesterfield

 
 
 
 
 
Tác giả: Thánh Yêu
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 169
Phí download: 12 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1044 / 10
Cập nhật: 2017-09-24 23:40:22 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Quyển 2 - Chương 58 - Em Đừng Cầu Xin Tôi, Cầu Xin Cô Ấy Đi, Tôi Nghe Theo Cô Ấy
ứ ca, cô ta vu khống em, lại còn hãm hại em, những việc này cũng quên đi, em chính là muốn để cho anh thấy rõ ràng, cô ta là người như thế nào. "
Chử Đồng lời vừa đến khóe miệng, bất thình lình bị Trần Lộ chen ngang như vậy, cô chỉ chỉ Trần Lộ, " cô cũng thật là tự mình ảo tưởng quá đi. "
" cô có ý gì? "
Chử Đồng đi tới trước bàn làm việc của Giản Trì Hoài, hai tay chống dọc theo bàn, " anh bảo em tới đây, chỉ vì mỗi chuyện này? Anh không thấy nhàm chán à? Em còn đang làm việc đấy. "
" Trần Lộ muốn tranh chấp với em, anh cũng không còn cách nào khác. "
" tranh chấp cái gì? " Chử Đồng nâng tầm mắt lên nhìn về phía người phụ nữ trước mặt, " Trần Lộ, tôi không muốn tính toán với cô, thật sự, ban đầu Giản Trì Hoài chọn trúng cô, đại khái cũng là do cảm thấy đầu óc cô quá đơn giản, vậy cô nên phát huy cái ưu thế này. Cô đánh giá suy nghĩ của Giản Trì Hoài cũng quá đơn giản, anh ta là con cáo già cô không biết sao? "
Sắc mặt Trần Lộ thay đổi liên tục, giống như một tấm bảng pha màu, Chử Đồng đứng thẳng dậy, hướng đến Giản Trì Hoài, " anh bảo em nói à, vậy em cũng không ngại đâu. Đầu tiên, Trần Lộ lên tiếng chống đối em, sau đó hắt em một ly rượu đỏ, tiếp theo, cô ta còn bịa đặt vu khống em, gom tội lỗi lại phạt một lần, em muốn khiến cô ta từ nay trở đi biến mất khỏi giới giải trí, cũng đừng để cô ta xuất hiện ở trước mặt em nữa. "
Sắc mặt của Trần Lộ, cơ hồ có thể dùng từ ' tái nhợt ' để hình dung, cô ta đem hy vọng duy nhất đặt ở trên người Giản Trì Hoài, Trần Lộ lấy giọng mũi, " Tứ ca......"
" còn nữa! " Chử Đồng không ngần ngại cắt đứt lời của Trần Lộ, " từ nay về sau, không cho phép gọi Tứ ca nữa, tôi nghe vào trong tai cảm thấy không thoải mái. "
" Tứ ca còn chưa có yêu cầu tôi như vậy, cô dựa vào cái gì? "
Giản Trì Hoài từ đầu đến cuối cũng không có nhìn Trần Lộ một cái, ánh mắt của anh luôn đặt ở trên người Chử Đồng, " chỉ thế thôi sao? "
" còn chưa đủ phải không? " Chử Đồng hai tay khoanh ở trước ngực, suy nghĩ một chút, " cô ta đi theo anh, dưới ống kính của phóng viên thân mật với anh vô cùng, khiến cho em tức giận, em muốn phạt cô ta. "
" được. "
Trần Lộ khó tin nhìn về phía Giản Trì Hoài, anh lại còn nói chữ ' được '. Trong đáy mắt của người đàn ông loé lên một tia sáng cưng chiều tràn tới phá tan sự lạnh lùng, Trần Lộ quay ngược lại, nghe được Giản Trì Hoài đang hỏi Chử Đồng, " em muốn phạt cô ta như thế nào? "
Chử Đồng tựa hồ đang suy nghĩ, khoé mi cô nâng lên, khóe miệng nhẹ vén, " như vậy đi, để cho Trần Lộ rời khỏi Tây Thành, vĩnh không được trở lại. "
Không đợi đến khi Giản Trì Hoài đồng ý, Trần Lộ mất khống chế kinh hoảng kêu lên, " không được, nhà của tôi ở đây, tôi không thể nào rời đi. "
Chử Đồng nhẹ nhún hai vai, mở ra hai tay, ra vẻ một bộ dáng bất đắc dĩ, " vậy thì phải hỏi Giản Trì Hoài, hỏi anh ấy có bản lĩnh khiến cho cô rời đi hay không. "
" Tứ ca, đừng như vậy, " Trần Lộ bắt đầu cuống quýt lên, bộ dáng này của Giản Trì Hoài, e rằng cô có nói đến rách miệng rách lưỡi cũng vô dụng, " em biết sai rồi, tha......"
" đừng gọi tôi là Tứ ca, lời nói mới vừa rồi của cô ấy, cô không nghe rõ có phải không? " Giản Trì Hoài lạnh giọng cắt đứt lời của Trần Lộ, cô ta cũng không dám tranh cãi nhiều, " dạ, dạ, Giản, Giản tiên sinh, em rất thích đóng phim, ngài dù là vì chuyện trước kia mà nói muốn phạt em nhưng cũng đừng bắt em rời khỏi giới giải trí, có được không? "
Chử Đồng nhìn người phụ nữ này dây dưa chồng của mình, không biết chuyện như vậy, Giản Trì Hoài có phải cũng thường xuyên gặp phải hay không. Anh là người thưởng phạt rõ ràng đấy, có khi nào vẫn bị mài đến mềm nhũn lòng ra hay không?
Người đàn ông dựa vào trong ghế làm việc, " em không cần cầu xin tôi, chuyện ngày hôm nay, cô ấy quyết định, cô ấy lấy thân phận là bà chủ của Dịch Lục Soát để xử phạt em, việc này cũng không quá đáng, dù sao em cũng là nghệ sĩ dưới tay của Dịch Lục Soát. "
Trần Lộ có chút cảm giác đứng không vững, hôm nay trước khi tới đây, cô ta đã cẩn thận chuẩn bị trang phục một phen, quần áo và đồ trang sức đều là do Ngải Nhân giúp một tay chọn lựa, dưới cặp chân là đôi giày cao gót mười centimet vừa nhọn lại vừa dài, đâm xuống mặt đất, hình như không thể rút ra được nữa. Ánh mắt cô ta bình tĩnh nhìn về phía Chử Đồng, thần sắc Chử Đồng từ từ chuyển lạnh, đôi môi Trần Lộ run run, " tôi từ nhỏ đã lớn lên ở Tây Thành, cha mẹ của tôi, bạn bè người thân của tôi đều ở đây, cô không cần thiết phải đuổi cùng giết tận với tôi như vậy chứ? "
Chử Đồng mím mím cánh môi, tựa như đang băn khoăn lo nghĩ, " vậy lỡ như sau này cô lại bất thình lình chạy tới đây dây dưa như vậy, tôi làm thế nào để đề phòng cô? "
Trần Lộ nổi lên ảo giác như đang rơi vào trong một giấc mộng đẹp, biết rõ nó là giả, lúc tỉnh dậy, cô ta vẫn còn giãy giụa ngáp chết, tự nói với bản thân nhắm mắt lại ngủ tiếp, cảnh tượng đẹp đẽ trong mơ sẽ lại hiện lên lần nữa, cô ta bình tĩnh đưa mắt rơi về phía Giản Trì Hoài, hy vọng từ trong mắt anh thấy được một tia hy vọng, thương tiếc, cho dù là thông cảm cũng được. Nhưng Trần Lộ nhất định sẽ phải thất vọng, vì Giản Trì Hoài ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn cô ta một cái.
Cô ta tuyệt vọng, cũng tự giễu chỉ số thông minh của bản thân thật sự là quá thấp, " tôi bảo đảm, sau này trong cuộc sống hay công việc đóng phim cũng sẽ không dây dưa Giản tiên sinh nữa. "
Chử Đồng vẫn là bị mềm lòng, bởi vì cô nghĩ tới hai năm kia của Chử Nguyệt Tình, rời khỏi người nhà, rời khỏi nơi chôn nhau cắt rốn, đau khổ đến không muốn sống, sống cũng không bằng chết. " được rồi, bảo đuổi cô ra khỏi Tây Thành vốn là chỉ là tôi nhất thời nói lẫy, nhưng giới giải trí, cô không thể tiếp xúc được nữa, an ổn mà tìm một công việc khác đi. "
" tại sao? " Trần Lộ không cam lòng, " tôi không dựa dẫm vào Giản tiên sinh, tôi dựa vào chính bản thân mình còn không được sao? "
Chử Đồng lắc đầu, " tôi không muốn bị người ta chỉ trỏ bàn tán, bây giờ tất cả mọi người đều biết tôi là Giản phu nhân, còn cô lại được Giản Trì Hoài mang theo bên cạnh ngay trước mặt nhiều người như thế. Nếu như tất cả chúng ta đều vẫn còn ở cùng trong giới giải trí, sau này khó tránh khỏi sẽ chạm mặt. Trong mắt tôi không cho phép có một hạt cát, Trần Lộ, cô nên tự rời đi thì tốt hơn, cánh tay duỗi không qua hết bắp đùi, tôi không muốn cô thành công, cô liền vĩnh viễn không thể thành công. Tôi không muốn cô nổi tiếng, như vậy phàm là những bộ phim có cô tham gia, sự kiện công chiếu phim đều sẽ là vấn đề của họ. "
Trần Lộ đứng tại chỗ, hai vai run lẩy bẩy, cô ta khóc không ra nước mắt, viền mắt đỏ ửng nhìn về phía Chử Đồng, " nói cho cùng, tôi thật sự chưa từng làm chuyện gì hại người hại vật, tại sao lại đối xử với tôi như vậy? "
" Trần Lộ, giới giải trí không thích hợp với cô, " Thái độ của Chử Đồng đã mềm mỏng lại, " không phải tất cả mọi người ai cũng có thể ăn được chén cơm này. "
" nhưng Giản tiên sinh đã đồng ý với tôi......" Đã từng hứa hẹn một tương lai tốt đẹp trước mặt như thế, cô ta đã làm xong tư thế chuẩn bị để bay lên cao toả sáng, nhưng hôm nay thế nào lại trở nên căng thẳng như vậy? Cô ta còn chưa đạt tới độ cao đó, đã bị gãy cánh, ngã xuống nặng nề,.
" anh ta đã đồng ý với cô? " trong lời nói của Chử Đồng tràn đầy giễu cợt, " lời nói của đàn ông, có mấy câu tin được? "
Giản Trì Hoài nghe được câu này, cau mày không vui, " đừng kéo anh vào cuộc. "
" vốn chính là do anh kéo người phụ nữ khác vào trước. " Chử Đồng liếc anh một cái, tiếp tục nói với Trần Lộ, " cô gặp được Giản Trì Hoài, coi như cô còn may mắn. "
Khoé miệng người đàn ông câu nhếch lên, cuối cùng cô cũng nói được một câu thật lòng, biết rõ anh trong sạch, Trần Lộ chỉ là dùng để nguỵ trang mà thôi, chẳng qua là nét vui vẻ trên cánh môi còn chưa duy trì được bao lâu, liền nghe được Chử Đồng nói tiếp, " người đàn ông này, nói được chứ không làm được, nếu không phải tới trên giường, lời nói ra ít nhất còn chứa hơn nửa phần không khí. "
Chân mày Giản Trì Hoài vặn lại thật chặt, sắc mặt tối sầm, ngẩng đầu lên nhìn thấy Trần Lộ đang không nói tiếng nào mà sững sờ đứng ở đó, " còn chưa đi? Có phải muốn tôi đem cô đuổi ra khỏi Tây Thành thật luôn hay không? "
Trần Lộ rõ ràng run lẩy bẩy, hướng hai người liếc nhìn, mặc dù trong lòng không cam tâm, nhưng vẫn phải lảo đảo đi ra ngoài.
Giản Trì Hoài cười lạnh, " anh nói được không làm được phải không? "
Chử Đồng cầm cây bút ký tên trên bàn của anh lên, ở giữa ngón tay thuần thục quay bút, " em chẳng qua là lên giảng một tiết học sinh động cho cô ta mà thôi, lấy anh ra làm tài liệu giáo trình mà. "
Giản Trì Hoài vươn tay ra, Chử Đồng đã ngờ tới anh sẽ có động tác này, cô lui về phía sau một bước dài, " đừng làm loạn, có gì từ từ nói. "
" sợ anh? "
" Giản Tứ ca tài giỏi lợi hại, người nào không sợ? "
" cô ta cũng đã chạy tới đây cướp chồng em, sự trừng phạt này của em, hình như chỉ là bình thường thôi. "
Chử Đồng đặt cây bút lại xuống bàn, " cũng không kém là bao, điều cô ta mong mỏi nhất chính là được biểu diễn chuyên nghiệp, cả đời không thể chạm tay vào thứ mình thích, anh cho rằng đây không phải là giày vò sao? Nếu phải trừng phạt, người nên phạt nhất chính là anh, lôi kéo Trần Lộ dính dáng vào cũng là anh, cưng chiều cô ta ở trước mặt người ngoài, âu yếm cô ta không biết giới hạn cũng là anh! "
Giản Trì Hoài cảm thấy oan ức, " anh nơi nào không biết giới hạn? "
" trên mặt anh viết rõ ràng ' không biết giới hạn '! "
Lời này coi như là vỗ tới trên mặt của Giản Trì Hoài, anh đứng dậy, Chử Đồng không chút nào sợ hãi tiến lên đón ánh mắt của anh, " Giản Trì Hoài, anh muốn học cách từ chối sự mập mờ, anh phải đối mặt với rất nhiều cám dỗ. "
" nếu như anh thật sự muốn, còn đến lượt em tới nhắc nhở anh sao? Muốn hay không muốn, chỉ hơn kém nhau một chữ, nhưng anh có nguyên tắc xử sự của anh, nghệ sĩ dưới tay anh, anh luôn luôn không đụng tới. "
Giản Trì Hoài bước tới, cánh tay vòng qua hông của cô, Chử Đồng đứng tại chỗ không động đậy, người đàn ông ngắm nghía dáng vẻ của cô, vươn tay véo một cái lên mũi Chử Đồng, " nếu như sau này lại có chuyện như vậy, mỗi lần anh đều gọi em tới đây, để cho em tự mình ra mặt, hả hê trút cơn tức giận này có được không? "
Vành tai cô nóng lên, từ trong ngực anh tránh thoát ra. " em đi xuống, còn cả một đống lớn công việc. "
" buổi trưa ăn cơm với anh. "
Chử Đồng bước ra ngoài, " không được, lát nữa em còn phải đi săn tin tức. "
Tính tình của cô thật là quá bướng bỉnh, Giản Trì Hoài thấy Chử Đồng đóng cửa rời đi, cũng không biết lúc nào mới có thể khiến cho lòng cô an ổn lại, không cần phải chạy đi khắp nơi như vậy nữa.
Sau khi ra ngoài săn tin tức, Chử Đồng đã cảm thấy tự do không ít, đi ngang qua một quán cà phê, cô dừng xe xong đi xuống mua một ít đồ ăn. Xa xa cư nhiên thấy Chử Nguyệt Tình đang ngồi ở bên cửa sổ, cô sải bước đi qua, " chị, tại sao chị lại ở đây? "
Chử Nguyệt Tình ngẩng đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn nhẹ nâng lên, " Đồng Đồng, vậy sao em lại ở nơi này? "
" em đang làm việc, " Chử Đồng lo lắng nhìn hướng cô. " chị, chị thế nào mà đi ra ngoài? "
" em đừng lo lắng cho chị, Thanh Hồi dẫn chị tới. "
Chử Đồng nghe được câu này, sắc mặt rõ ràng dịu xuống theo không ít, Cố Thanh Hồi cầm hai ly cà phê và đồ ăn nhẹ đi tới, " không nghĩ tới sẽ gặp được em ở nơi này, em uống gì? "
Chử Đồng khoát tay, " không cần, em lập tức đi ngay. "
Cố Thanh Hồi cầm một ly cà phê đưa về phía Chử Nguyệt Tình, sau đó ngồi xuống ở chỗ đối diện cô, " lát nữa anh đưa Nguyệt Tình đi trung tâm thương mại, mua mấy bộ quần áo, thuận tiện đi dạo một chút. "
"À, vâng, " Chử Đồng đối với Cố Thanh Hồi là một trăm phần trăm yên tâm, " chị của em nên đi ra ngoài tiếp xúc nhiều người một chút, cứ buồn chán ở nhà mãi cũng không tốt. "
Cố Thanh Hồi nụ cười ôn hòa, gọng kính vàng óng dưới đôi mắt sắc bén có thần, chẳng qua là bị tròng kính khéo léo che chắn đi không ít phong thái uyên thâm, anh đưa món ăn trong tay cho Chử Nguyệt Tình, " sau này, anh cũng sẽ đưa cô ấy đi lại một chút, Tây Thành sau hai năm, thay đổi rất lớn, anh muốn để cho cô ấy mau chóng hoà nhập vào trong cuộc sống bình thường. "
Chử Đồng nghe được câu này đương nhiên là rất hào hứng, " đúng vậy, đối với chị của em mà nói, bất kỳ thuốc men trị liệu nào cũng đều không so được với một câu nói của bác sĩ Cố. "
Cố Thanh Hồi cười khẽ lắc đầu, " em quá đề cao anh rồi, anh chỉ có thể trị liệu bệnh trong lòng cô ấy, về phần bệnh trên người cô ấy, còn phải dựa vào thuốc men. " ánh mắt của người đàn ông không tránh khỏi rơi vào trên cánh tay của Chử Nguyệt Tình, Chử Đồng cũng nhìn lại theo, nghĩ đến chị cô còn chưa khỏi hẳn bệnh ngoài da, trái tim chợt bị ghim xuống.
Chử Nguyệt Tình đang ăn bánh ngọt, thấy Chử Đồng ngẩn ra, cô nhẹ lên tiếng, " không phải là còn đi làm việc sao? Mau đi đi, có Thanh Hồi ở đây với chị rồi. "
" oh, dạ. " Chử Đồng lấy lại tinh thần, nói với Cố Thanh Hồi, " bác sĩ Cố, em đi làm trước. "
" được, gặp lại sau. "
Chử Đồng ra quầy mua ly cà phê cùng một hộp đồ ăn nhỏ rời đi, bước ra cửa chính, cô không khỏi quay đầu lại liếc nhìn. Trên cửa sổ sát đất rộng rãi ánh lên hai thân ảnh rõ ràng, cái miệng nhỏ của Chử Nguyệt Tình mím mím ăn bánh ngọt, không biết Cố Thanh Hồi nói gì, cô vừa ăn vừa cười, người đàn ông vươn bàn tay ra giúp cô vén lên sợi tóc đang dính ở trên môi. Đây cũng là một tính cách khác của Cố Thanh Hồi, bình thường trong trẻo lạnh lùng không thích gần gũi bất kỳ kẻ nào, nhưng duy chỉ có đối với Chử Nguyệt Tình là cực kỳ đặc biệt.
Chử Đồng không khỏi câu vểnh khóe miệng lên, trong lòng chợt cảm thấy tươi đẹp rực rỡ như những ngày trước, thoải mái vô cùng.
Buổi tối, Chử Đồng xách theo thức ăn mua được ở chợ, về đến nhà, mở cửa ra liền thấy Cố Thanh Hồi và Chử Nguyệt Tình đang ngồi ở ghế sa lon, tâm tình của Chử Đồng thật tốt, " chị, em về rồi. "
" bọn chị cũng mua thức ăn rồi, quên gọi điện thoại cho em, bảo em đừng mua nữa. "
" oh, không sao, lát nữa uống chút rượu ủ......"
Chử Nguyệt Tình cười, " đã là con gái thì phải ra dáng con gái, đừng suốt ngày cứ mở miệng ra là rượu. "
Chử Đồng bước tới, hướng Cố Thanh Hồi nói, " anh rể, anh ngược lại quản lý chị của em đi, xem chị ấy kìa. "
" em nói lung tung gì đấy? " khuôn mặt Chử Nguyệt Tình tươi cười ửng đỏ, cô vỗ nhẹ xuống cánh tay Chử Đồng, " sau này không cho phép gọi loạn nữa. "
" ai u, là ai nói, chị với Thanh Hồi đang qua lại, chị muốn được yêu thương. " Chử Đồng nhại cách nói chuyện của Chử Nguyệt Tình, cô ngồi vào bên cạnh chị mình. " đều là người một nhà cả, đừng xấu hổ. "
" cái con bé này! " Chử Nguyệt Tình ngượng ngùng nhìn Cố Thanh Hồi, người đàn ông nhẹ vén khóe miệng, Chử Đồng nghiêng mặt nhìn anh, " bác sĩ Cố, sự xưng hô này nghe thật quá xa cách, sau này em sẽ gọi anh là anh rể có được không? "
" được. " Cố Thanh Hồi sảng khoái đồng ý.
Mặt của Chử Nguyệt Tình càng đỏ thêm, " Thanh Hồi, anh cũng hùa theo nó. "
Người đàn ông khẽ kéo tay của Chử Nguyệt Tình qua, " dù sao cũng là chuyện sớm muộn, nếu em ấy muốn gọi, vậy thì cứ gọi đi. "
Chử Đồng nhìn bộ dáng này của Chử Nguyệt Tình, cười đến đau cả bụng, sau khi điện thoại di động trong túi rung hồi lâu, lúc này cô mới kịp phản ứng. Cô bấm nhận điện thoại, nói chưa được mấy câu, liền đứng dậy định đi, Chử Nguyệt Tình ngơ ngác ngẩng đầu lên, " sao vậy? Không phải là vừa mới về nhà sao? "
" đứa bé được thông báo mất tích hai ngày trước bây giờ đã tìm được. "
" đó là chuyện tốt mà. "
Chử Đồng xách túi lên, thần sắc nhanh chóng lạnh xuống, " em rốt cuộc vẫn cảm thấy có chỗ nào không đúng, cha mẹ đứa trẻ nhận được điện thoại, nói đứa trẻ đang ở trong một nhà trọ. "
" báo cảnh sát chưa? " Cố Thanh Hồi bình tĩnh hỏi.
" Dạ rồi! Chẳng qua là nhà trọ kia chỉ cách chung cư chúng ta không xa lắm, bây giờ em đi xem một chút. "
Chử Nguyệt Tình mặt mũi hiện đầy vẻ lo lắng, " Đồng Đồng, có thể gặp nguy hiểm gì hay không? Em đừng đi. "
" chị, yên tâm đi, không phải đã có cảnh sát rồi sao? "
Cố Thanh Hồi vỗ nhẹ xuống mu bàn tay của Chử Nguyệt Tình, " nếu là ở cách đây không xa, anh đi cùng em ấy một chuyến, em đừng lo lắng, chúng ta lập tức trở lại ngay. "
Cũng chỉ có thể như vậy. Chử Nguyệt Tình cũng an tâm, mắt thấy hai người bước nhanh rời đi, Chử Đồng ngồi lên xe của Cố Thanh Hồi, sau khi người đàn ông phát động cơ, xe nhanh chóng lao đi, " mất tích hai ngày trước, là một bé gái sao? "
" đúng vậy. "
" anh có xem tin tức, đứa bé là bị người ta mang đi ở trong siêu thị đúng không? "
" dạ. " Chử Đồng không yên lòng, hai tay nắm vào nhau thật chặt, Cố Thanh Hồi liếc nhìn, khuyên nhủ, " đừng quá lo lắng, chắc không có gì đáng ngại đâu. "
Hai người đi tới nhà trọ kia, Chử Đồng dẫn đầu đi vào, nhà trọ này ít nhất cũng đã mở cửa làm ăn từ năm năm trở lên, nội thất cũ kỹ không nói, ngay cả những viên gạch trên mặt đất cũng hiện ra một loại bẩn thỉu không nói rõ. Thang máy rất nhỏ, nhiều lắm cũng chỉ có thể chen chúc ba bốn người, Chử Đồng cùng Cố Thanh Hồi lên lầu ba, liền nghe ở đầu cầu thang truyền tới một loạt tiếng bước chân dồn dập. Mẹ của bé gái dẫn đầu xông lên phía trước, chạy theo sau là chồng của cô ta và nhân viên phục vụ.
Chử Đồng bước nhanh về phía trước, kéo cô ta lại, " ở phòng nào? "
Mẹ của bé gái không nói nên lời, chỉ chỉ cuối hành lang. Đoàn người nhanh chóng đi về phía trước, ba của bé gái kéo nhân viên phục vụ qua, bảo cô ta mở cửa ra. Chử Đồng đứng ở phía sau, khi cửa bị đẩy ra, một luồng mùi vị phòng kín bí bách không có cửa sổ thông khí chui vào cánh mũi, cô theo bản năng cau mày lại, bên trong rèm cửa sổ che kín, không có một chút ánh sáng nào, nhân viên phục vụ đem thẻ phòng cắm vào để lấy điện. Chử Đồng vươn tay ấn công tắc, ' tách ' một tiếng, trong phòng liền tràn ngập ánh sáng.
Chử Đồng nhanh chóng quét mắt, trên tủ đầu giường đặt một chiếc áo nhung, còn có một chiếc quần, mà bé gái bị mất tích lúc này đang nằm ở trên giường, hình như không nhìn ra có gì khác thường, nhưng chẳng qua là tất cả chuyện này đã đủ làm người ta cảm thấy quái dị.
Mẹ của bé gái bổ nhào tới, trong miệng kêu tên con gái, " Quyến Quyến, Quyến Quyến của mẹ. "
Chử Đồng cũng bước nhanh về phía trước, cô đi tới mép giường, định kéo chăn ra, cánh tay lại bị Cố Thanh Hồi ở bên cạnh níu lại, Chử Đồng không hiểu ý, nâng tầm mắt lên. Người đàn ông ra hiệu ý bảo bọn họ cũng đừng lộn xộn, " tôi hy vọng mọi người phải có chuẩn bị tâm lý. "
Mẹ của bé gái nghe được câu này, trợn tròn đôi mắt, hung hăng nhìn chằm chằm Cố Thanh Hồi, tựa hồ xem anh như kẻ thù của mình, " lời này của anh là có ý gì? "
" tôi là bác sĩ tâm lý, tôi hiểu rất rõ bây giờ hai người đang lo lắng, nhưng căn phòng này mang lại cho người ta một cảm giác không an toàn và sợ hãi, con gái của hai người sẽ không có gì nguy hiểm đến tính mạng, nhưng bên dưới tấm chăn sắp hiển lộ ra một cảnh tượng, tôi chỉ khuyên hai người nên chuẩn bị tâm lý trước mà thôi. "
Mẹ của bé gái đứng ở mép giường không dám động đậy, ngay cả chồng của cô ta cũng thế, hai tay đang xuôi bên người của Chử Đồng cũng run rẩy không dứt, " nếu không, để em đi. "
Đối với một cảnh tượng không ai biết, người nào cũng sợ hãi. Cố Thanh Hồi kéo cô về bên cạnh mình, sau đó bản thân đứng cạnh tủ đầu giường, " nên là để anh thì hơn. " Anh dù sao cũng là bác sĩ tâm lý, năng lực chịu đựng tất cả mọi tình huống so với bọn họ cũng giỏi hơn.
Đôi mắt Chử Đồng toát lên vẻ biết ơn, hướng anh nhẹ gật đầu.
Cố Thanh Hồi cúi người, trong tay kéo theo một góc chăn, bé gái ngủ được rất sâu, tóc xoã ra, mới tám tuổi, khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt tái nhợt vô cùng. Cố Thanh Hồi đem chăn từ từ nhấc lên, xương quai xanh và nửa người trên của đứa bé hiển lộ ra trần trụi, cái gì cũng không mặc. Mẹ của bé gái che miệng lại, trái tim Chử Đồng cũng theo đó mà chìm đến đáy hồ, chăn vén đến thắt lưng, một vết sẹo xấu xí dữ tợn hiện ra, Chử Đồng cũng hít vào một hớp khí lạnh, mắt hạnh trợn tròn, khó có thể tin được gắt gao nhìn chằm chằm chỗ đó.
Cố Thanh Hồi đem chăn đắp lại, mẹ của bé gái thét lên chói tai, " Quyến Quyến! " cả người chợt lảo đảo lui về phía sau, ngất xỉu ở trong ngực chồng mình.
Chử Đồng đưa tay lên che miệng, sợ mình cũng không khống chế được mà kêu lên, ngoài cửa lại có tiếng bước chân truyền tới, là cảnh sát. Cố Thanh Hồi kéo cánh tay của Chử Đồng, lôi cô tới bên cạnh mình, cảnh sát liếc nhìn, bắt đầu liên lạc với xe cứu thương, hai chân Chử Đồng như nhũn ra đứng không vững, mẹ của bé gái được đỡ ra khỏi căn phòng, người bố trẻ tuổi thống khổ không dứt, ngã quỵ xuống đất, " hai ngày trước vẫn còn tốt đẹp, Quyến Quyến rất thích búp bê Barbie, mua xong vừa mới đặt ở đầu giường của nó, bây giờ lại xảy ra chuyện như vậy? Tại sao lại như vậy? "
Chử Đồng ngồi xuống một cái ghế, bóng người qua lại bên trong gian phòng đang bận rộn nhốn nháo, một hồi lâu sau, người bố kia đi tới trước gót chân cô, " Chử tiểu thư, con tôi đã tìm được, chúng tôi...... cũng cám ơn cô, nhưng chuyện hôm nay...... có thể đừng đăng ra ngoài hay không? Quyến Quyến còn nhỏ như vậy......"
Chử Đồng há hốc mồm, nói không nên lời, ba của Quyến Quyến nghe có người gọi anh ta, xoay người đi ra ngoài. Cô muốn cùng đi để phỏng vấn, nhưng vừa mới đứng dậy, lại ngồi xuống, cô không thể hướng trên vết thương của bọn họ mà xát muối nữa, " bác sĩ Cố, không, anh rể, anh thấy vết thương của Quyến Quyến không? "
" thấy. "
" em không nhìn lầm chứ? "
Ánh mắt sâu thẳm của Cố Thanh Hồi nhìn về phía chiếc giường lớn kia, " cô bé cũng giống như chị của em, bị lấy xuống một thận. "
Chử Đồng mặt không biểu tình nhìn về phía bốn phía, " những người đó, thật là nhẫn tâm. "
" quay về đi thôi, chị của em sẽ lo lắng. " Cố Thanh Hồi kéo cánh tay của Chử Đồng, " cảnh sát sẽ lấy lại công bằng cho cô bé. "
Một đường đi ra ngoài, bước chân vẫn còn đang mềm nhũn ra, Chử Đồng ngồi vào trong xe, hình như đang tự lẩm bẩm, " chắc sẽ không nguy hiểm đến tính mạng đâu? Ngàn vạn lần phải giữ được mạng sống của con bé. "
" con bé chắc là còn đang trong trạng thái hôn mê, thuốc mê còn chưa tan hết. "
Về đến nhà, hai người đứng trong thang máy đi lên, Chử Đồng dựa vào tấm kính của thang máy, nhắm mắt lại cũng có thể thấy một cô bé hoạt bát đang nhảy nhót loạn xạ, mới tám tuổi thôi, vốn là lứa tuổi ngây thơ vô lo, lại bị một kẻ cầm dao phẫu thuật cắt ra không trọn vẹn.
Cửa thang máy ' đinh ' một tiếng mở ra, Cố Thanh Hồi dẫn đầu đi ra ngoài, anh quay đầu lại nhìn Chử Đồng, " em làm sao vậy? "
Cô nhẹ lắc đầu, thử nhấc chân lên, nhưng phát hiện toàn thân không còn chút sức lực nào, Cố Thanh Hồi quay ngược lại bước tới, vươn tay đỡ bả vai Chử Đồng đi ra ngoài, cô bước loạng choạng, ngẩng đầu nhìn anh, " lát nữa đi vào, đừng nói cho chị của em biết, em sợ sẽ kích thích đến chị ấy. "
" ừ. "
Hai người đi tới trước cửa, Chử Đồng lôi chìa khoá ra mở cửa, thanh âm bên trong không kịp chờ đợi mà truyền tới, " nhất định là Đồng Đồng và Thanh Hồi trở về! "
Cửa hoàn toàn bị đẩy ra, Chử Nguyệt Tình đứng lên, lại thấy bộ dáng này của hai người, ánh mắt cô rơi vào trên tay của Cố Thanh Hồi, tầm mắt Chử Đồng rơi về hướng phía trước, cư nhiên thấy Giản Trì Hoài đang ngồi trên ghế sa lon ở trong phòng khách.
Ánh mắt Chử Nguyệt Tình băn khoăn ở trên người bọn họ, vừa có do dự, lại có không tự tin. Còn ánh mắt của Giản Trì Hoài ngược lại hung hăng soi mói hơn nhiều, con ngươi hẹp dài của anh nhẹ nheo lại, " Chử Đồng, em cũng bị bệnh tâm lý, cần trị liệu phải không? "
Có đôi lúc anh nói chuyện, chính là khó nghe như vậy.
Tư Hôn Mật Ái - Bà xã VIP Tư Hôn Mật Ái - Bà xã VIP - Thánh Yêu