Never lend books, for no one ever returns them; the only books I have in my library are books that other folks have lent me.

Anatole France

 
 
 
 
 
Tác giả: Thánh Yêu
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 169
Phí download: 12 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1044 / 10
Cập nhật: 2017-09-24 23:40:22 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Quyển 2 - Chương 25 - Không Bỏ Được Sự Đau Lòng Vì Em
nh mắt Giản Trì Hoài vẫn như cũ nhìn chằm chằm màn ảnh trong tay, nếu như có thể, đã sớm ở trên người nữ bác sĩ kia ghim ra từng cái một. Chử Đồng đứng ở bên cạnh, cô biết rõ Giản Trì Hoài nếu so với cô còn đau khổ hơn, nhưng loại thời điểm này, ai cũng an ủi không được người nào.
Chử Đồng đôi mắt mơ hồ, hướng Giản Trì Hoài liếc nhìn, người đàn ông ngồi ở đó vẫn không nhúc nhích, nửa người trên hơi nghiêng về phía trước, hai chân thon dài trong quần tây căng cứng thẳng tắp. Không riêng gì chân, thật ra thì phải nói là cả người, liền giống như một đường căng thẳng quá mức, lúc nào cũng có thể nứt toác ra. Chử Đồng giơ tay lên, muốn thả lê đầu vai Giản Trì Hoài, nhưng tay của cô lại dừng ở giữa không trung, chính là ko thể tiếp tục rơi xuống.
Tên nữ bác sĩ kia hướng Giản Lệ Đề trên giường bệnh nhìn, cô ta nâng lên cánh tay của Giản Lệ Đề, dao giải phẫu ở phía trên nhẹ quét qua, cắt ra một vết thương chừng năm centi mét.
Sau đó, chính là video kết thúc, Chử Đồng thấy Giản Trì Hoài hoài năm ngón tay thu hẹp, cô cho là anh sẽ đập nát cái điện thoại di động đó, nhưng Giản Trì Hoài lại đưa điện thoại di động trả về cho Chử Đồng, cô đưa tay nhận lấy, không khí ngưng trệ thật dọa người, ngón tay của Chử Đồng không khỏi siết chặt, " có muốn bảo người ta đi điều tra một chút hay ko, video này là thế nào bị đăng lên internet, lại là thế nào thông qua xét duyệt, còn có......"
Giản Trì Hoài nhẹ lắc đầu, " tuyên bố trước tiên, bọn họ sẽ thấy, không cần dặn dò, lúc này hẳn là đang xử lý. "
Người đàn ông nói xong, điện thoại trong túi vang lên, sau khi Giản Trì Hoài nhận máy áp vào bên tai, toàn bộ cuộc nói chuyện anh tựa hồ không nói lời nào, đến cuối cùng, cũng chỉ là ừ một tiếng, sau đó cúp máy.
Chử Đồng không dám hỏi nhiều, Giản Trì Hoài hướng khu nhà dân đối diện nhìn, anh chợt đứng dậy, xuyên qua đường lớn đi về phía trước, Chử Đồng vội vàng đuổi theo, " Giản Trì Hoài, anh làm cái gì? "
" lệ đề mười phần là vẫn còn ở nơi này, nếu như đem con bé mang đi, mục tiêu tính ra quá lộ liễu, cái chỗ này ngược lại bí mật hơn, an toàn hơn. " Giản Trì Hoài đứng ở đầu đường, " tôi phái người tới đây, coi như đem bên trong nhà lật ngược tất cả hướng lên trời, tôi cũng phải đem con bé tìm ra. "
Chử Đồng đi theo Giản Trì Hoài vào trong, đi vào từng con hẻm nhỏ quanh co, ngay cả Giản Trì Hoài cũng không từ nghỉ chân, từng nhà mà tìm như vậy, phải tìm đến lúc nào? Nhưng anh không có bao nhiêu do dự, Chử Đồng thấy bóng dáng của anh rất nhanh bị bao phủ trong bóng đêm, cái bóng thật dài rơi vào bên chân của cô, một người đàn ông quyền lực như vậy, hôm nay nhưng cũng khôi phục dáng vẻ của một người bình thường nên có.
Chử Đồng nhìn đau lòng, nhưng cũng hoảng hốt, cô chỉ sợ chuyện phát sinh kế tiếp, sẽ để cho Giản Trì Hoài nổi điên, nổi điên thật sự.
Bên trong con hẻm, có người đã ăn xong cơm tối đi ra ngoài tản bộ, cũng có người tản bộ đang trở về nhà. Giản Trì Hoài và Chử Đồng xuyên qua trong đó, tấm hình bên trong điện thoại di động lần lượt lấy ra cho người ta nhìn, mỗi lần thu hoạch được cũng chỉ có thất vọng.
Hai người hướng một con hẻm sâu đi tới, có vài cái đều là nhà là hai tầng, cầu thang bằng gỗ đơn sơ ở ngoài trời. Chử Đồng có điện thoại, là mẹ cô gọi tới, Lý Tĩnh Hương khẩu khí lo lắng, thẳng thắn hỏi cô người có tìm được chưa, Chử Đồng đỡ trán, giọng lộ ra nghẹn ngào, " mẹ, không nói nữa, chúng con vẫn còn đang tìm. "
" Trì Hoài khẳng định sẽ lo lắng lắm, con nói, lần này phải làm sao bây giờ a? Chuyện này sẽ không phải trên tuyết phủ thêm sương sao? "
Khí lực của Chử Đồng ngay cả nói nhiều hơn một câu cũng bị mất, cô đem điện thoại cúp, lúc ngẩng đầu lên, thấy trên lầu đối diện có người đang xuống lầu. Bởi vì ánh đèn mờ tối, Chử Đồng không thấy rõ mặt của đối phương, nhưng người nọ lại giống như uống rượu say, đi bộ cũng lảo đảo, phải đem tay đỡ lan can cầu thang mới có thể đứng vững. Từ thân hình đoán ra, nhất định là một cô gái, Chử Đồng nóng nảy tiến lên, đi tới đầu cầu thang nhìn, lại là Giản Lệ Đề !
" Lệ Đề !" Chử Đồng chạy lên cầu thang, đưa tay vịn cô, cách đó không xa Giản Trì Hoài nghe được tiếng gọi ầm ĩ, quay trở lại mấy bước chân, thân thể Giản Lệ Đề suy yếu, Chử Đồng một phát nắm cánh tay của cô, cô mở miệng hô, " đau, đau quá. "
" nơi nào đau, nơi nào đau vậy? " Chử Đồng gấp đến độ muốn kiểm tra từ trên xuống dưới, Giản Trì Hoài đi tới trước mặt hai người, đem Giản Lệ Đề đón lấy, cô đem tay áo vén lên, lộ ra một đường vết máu đỏ tươi, " em tại sao có thể bị như vậy? "
Chử Đồng nghĩ đến một dao kia lúc video kết thúc, cô một lời cũng không nói ra được, Giản Trì Hoài đưa tay ôm chầm lấy em gái, " em từ nơi nào ra được? "
Giản Lệ Đề quay đầu lại, chỉ chỉ một cánh cửa lớn đổ nát, " lúc em tỉnh lại, thấy mình ở trong căn phòng đó, chung quanh một người cũng không có. "
" thân thể này, có nơi nào không thoải mái hay ko? " Giản Trì Hoài ngay sau đó hỏi tới.
Giản Lệ Đề lắc đầu, " chính là không còn sức lực gì. "
" không phải nói em ở quán trà sao? Em là thế nào rời đi? "
Giản Lệ Đề vô lực dựa vào Giản Trì Hoài, cô nhẹ ấn huyệt thái dương, người mặc dù khó chịu, nhưng ý thức rất rõ ràng, " em nhận được điện thoại, nói là chị Tình Tình đánh người ta, còn đem đối phương đánh không nhẹ, em đi ra quán cà phê, có người liền đem em dẫn tới nơi này, còn nói đợi cảnh sát tới. "
" sau đó thì sao? "
Giản Lệ Đề cũng không thể nhớ hết sức rõ ràng, " em cũng không biết tại sao, sau khi đi lên cái cầu thang này, đẩy cửa đi vào...... chuyện về sau em liền không có ấn tượng. " cô xem hai người thần sắc lo lắng, Giản Lệ Đề vội vàng nhìn một chút trên người mình, xác định không có dấu vết bị kéo xé, lúc này mới an tâm xuống.
" anh, trong khoảng thời gian này, em đều ở trong phòng sao? Nhưng lúc em tỉnh lại, bên trong một người cũng không có a. " Giản Lệ Đề nghĩ ko ra, lại sờ sờ tay của mình, " còn có, tay của em thế nào lại bị vậy? "
Giản Trì Hoài đem cô ôm vào trong ngực, không nhìn tới thần sắc của cô, " không có gì, chúng ta là không thấy em, vừa đúng lúc tìm được tới chỗ này. "
Giản Lệ Đề dựa vào trước ngực anh, càng nghĩ càng có cái gì không đúng, " anh, đến tột cùng là người nào gạt em đến nơi này, còn có, chị Tình Tình không có sao chứ? "
Chử Đồng nghe được câu này, càng phát ra khó chịu nổi lên, Giản Trì Hoài xoa đầu Giản Lệ Đề, ánh mắt dừng ở nơi nào đó, từng chữ từng chữ từ răng anh cắn ra, " không có sao, cô ta rất khỏe mạnh. "
" vậy thì tốt rồi. " Lúc này Giản Lệ Đề nói chuyện mới biến thành dễ dàng hơn, nhưng trong lòng luôn cảm thấy có nổi lên cảm giác khác thường, cô kéo kéo vạt áo Giản Trì Hoài, " anh, em thật không có sao chứ? "
Người đàn ông tay nắm bả vai cô càng dịu dàng càng dùng sức, " không có sao, bọn em cũng không có chuyện gì. "
Chử Đồng chôn chân ở tại chỗ, một câu nói không chen vào lọt, Giản Lệ Đề mờ mịt nhìn về phía bốn phía, " những người đó tại sao muốn gạt em đến nơi này? "
" đừng suy nghĩ nữa, trễ như thế mà chưa trở về, ba mẹ sẽ lo lắng, có chuyện gì về nhà lại nói. "
"dạ, được. "
Bóng dáng cao lớn của Giản Trì Hoài bao phủ lại tầm mắt Chử Đồng, thấy cô đứng bất động, người đàn ông nâng lên mi mắt nhìn cô, Chử Đồng lê hai chân nặng nề lui hướng bên cạnh, Giản Trì Hoài ôm cả người Giản Lệ Đề từng bước một đi xuống bậc thang, Giản Lệ Đề bước chân rất yếu, thấy Chử Đồng không đi theo, cô lo âu nhìn về phía Giản Trì Hoài, " anh, em lại không có chuyện gì, anh xem anh một bộ mặt như lá bài Tây, như vậy thì làm thế nào đưa bà xã về nhà được a? "
Giản Trì Hoài nghe vậy, khóe miệng cứng ngắc cũng kéo lên, Giản Lệ Đề thấy vậy, cười cười, " em thế nào cho tới bây giờ không biết, ông anh đẹp trai phong độ của em cười lên lại trông nham hiểm như vậy a? "
Giản Trì Hoài liếc nhìn em gái, đau lòng đến không chịu được, cảm giác kia, giống như cầm con dao chọc ngoáy sâu vào trong lòng anh, anh vỗ nhẹ bả vai Giản Lệ Đề, " nơi nào nhìn ra anh nham hiểm vậy? "
" anh, con gái là cần phải dỗ dành, còn thích dịu dàng......"
Giản Trì Hoài đưa Giản Lệ Đề đi tới dừng bên cạnh xe đậu ở đầu đường, anh mở cửa xe, tự mình hộ tống em gái ngồi vào, Chử Đồng đứng ở bên đường chuẩn bị đón xe, người đàn ông quay đầu lại nhìn cô, " đứng ở đó làm cái gì? "
Cô chỉ đành phải đi theo phía trước, Giản Trì Hoài ý bảo cô ngồi ở phía sau, Chử Đồng mới vừa theo Giản Lệ Đề vào ngồi, liền nghe tiếng Giản Lệ Đề nói, " có phải em bị móc cánh tay vào đâu hay ko? Thật là đau. "
Chử Đồng kéo qua tay của cô, đem tay áo vén lên, bây giờ Giản Lệ Đề không hiểu vết thương này là thế nào mà có? " Chị dâu, mọi người cũng bị dọa sợ đi? "
Chử Đồng không biết nên đáp lại như thế nào, xe chậm rãi khởi động, cô ngẩng đầu nhìn Giản Lệ Đề một chút, " Lệ Đề, thật xin lỗi. "
" tại sao nói như vậy? " Giản Lệ Đề hướng lên vết thương của mình thổi một hơi, cô đau đến tê cả giọng, " em lại không xảy ra chuyện gì, em còn sợ chị trách em đưa chị Tình Tình đi ra ngoài đây, thật may là chị ấy không có sao. "
Chử Đồng ko mở mắt, đôi mắt Giản Trì Hoài xuyên thấu qua bên trong kính chiếu hậu rơi vào trên mặt hai người, ánh mắt của anh hung hăng, trong lòng ngổn ngang trăm ngàn phồn vu. Chuyện này, Giản Lệ Đề có nói như thế nào cũng không tiếp thụ nổi, anh bây giờ chỉ có thể bảo người ta mau sớm đem cái video đó thủ tiêu, mặc dù không gạt được Giản Lệ Đề, nhưng ít nhất, không để cho cô chính mắt thấy.
Xe một đường chậm rãi lái đi về phía trước, Giản Lệ Đề hướng ngoài cửa xe nhìn, " anh, bây giờ mấy giờ rồi? "
" làm cái gì? " Giản Trì Hoài hỏi ngược lại.
" em muốn đi xem chị Tình Tình một chút. " trong lòng Giản Lệ Đề rốt cuộc không yên tâm, Chử Đồng ngồi ở bên cạnh vội vàng muốn từ chối, liền nghe thanh âm của Giản Trì Hoài cắm vào, " có cái gì tốt mà xem. "
" anh, anh đừng nói như vậy nữa, đó là em thiếu nợ chị Tình Tình......"
Ánh mắt Giản Trì Hoài xuyên qua tấm thủy tinh màu trà nhìn về bên ngoài, anh cố ý tránh khỏi đôi mắt của Giản Lệ Đề, trầm ổn như anh, nhưng cũng có lúc ko kìm giữ được thứ gì đó. Anh nơi cổ họng nhẹ lăn, giọng nói rơi vào rất nhẹ, đạn ở trên người thân lại cảm thấy rất đau, đau đến giống như khi còn bé bị người ta dùng dây thun hung hăng bắn tới, " Lệ Đề, từ nay về sau, em không còn nợ cô ta cái gì nữa. "
Giản Lệ Đề muốn lần nữa đối mặt, tương đương với một lần sống lại, chẳng qua là cô bây giờ còn chẳng hay biết gì, Giản Trì Hoài càng ngày càng không đành lòng. Giản Lệ Đề nghe được câu này, nhìn Chử Đồng một chút, " anh, anh làm sao có thể nói như vậy? "
" em nghỉ ngơi một lúc, lập tức tới nhà ngay. "
Giản Lệ Đề cảm thấy Giản Trì Hoài như vậy, thật là quá không hiểu chuyện biết ơn, hơn nữa còn ngay trước mặt Chử Đồng, " mạng của em là do chị Tình Tình cho, bất kể như thế nào, em đây cả đời đều là thiếu nợ chị ấy, anh đừng nói những lời đó nữa. "
Chử Đồng nắm tay của Giản Lệ Đề, chính cô tâm tình cũng mau chóng sụp đổ, cái video đó cho bọn họ một lực tác động quá sâu, quá nặng, nó hoàn toàn liền đem Giản Lệ Đề phân tích ở trước mặt mọi người. Cô một cô gái nhỏ, phải nói trong ngày thường được Giản Trì Hoài nâng niu trong tay sợ rơi mất, nói một chút không quá đáng, nhưng cuộc sống này, chính là buồn cười như vậy, có lúc ngược lại mình bảo vệ càng kỹ lưỡng, lại bị những người kia trong lòng hao hết tâm tư lôi ra ánh sáng bằng được.
Lái xe về nhà họ Giản, Giản Lệ Đề xuống xe, thấy Chử Đồng đứng ở bên cạnh xe, " chị dâu, đi vào ngồi một chút đi? "
Chử Đồng miễn cưỡng làm động tác kéo khóe miệng, " không được, chị còn phải trở về nói cho người nhà biết, nói tìm được em. "
" mọi người cũng lo lắng theo phát mệt đi? Tốt lắm, bảo tài xế đưa chị đi về. "
Giản Trì Hoài tiến lên, Chử Đồng hướng anh liếc nhìn, sau đó lắc đầu, " tôi gọi xe là tốt rồi, Lệ Đề, em mau vào đi thôi, còn có...... nếu như trong lòng không dễ chịu, tìm chị, được không? "
Giản Lệ Đề cái hiểu cái không gật đầu một cái. Giản Trì Hoài đưa tay nắm cả bả vai Giản Lệ Đề, quản gia nhà họ Giản vội vã từ bên trong đi ra, lúc thấy Giản Lệ Đề, lo lắng trên mặt ông Trương toàn bộ tản đi hết, " ai nha, cuối cùng đã trở lại, thật tốt quá. "
Chử Đồng xoay người muốn rời khỏi, ánh mắt Giản Trì Hoài liếc qua thấy bóng dáng của cô, anh ko biểu lộ cảm xúc hướng người quản gia kia dặn dò, " thu xếp một chiếc xe, đưa cô ấy trở về. "
Quản gia không ngừng gật đầu, " dạ. "
Giản Trì Hoài vỗ nhẹ bả vai Giản Lệ Đề, ý bảo cô đi vào, hai người đi vào phòng khách, Tưởng Linh Thục ngồi trên ghế sa lon đang khóc thút thít, gấp đến độ cũng mau điên mất rồi, nghe được tiếng bước chân ngẩng đầu lên, tâm tình vui mừng cùng phức tạp xen lẫn đánh tới, bà chỉ biết đứng lên, trong miệng kêu tên con gái, " Lệ Đề, Lệ Đề !"
Giản Lệ Đề muốn tiến lên, lại bị Giản Trì Hoài ấn bả vai, không thể động đậy, tròng mắt người đàn ông chứa đầy thâm ý hướng Tưởng Linh Thục quét mắt, chờ đến lúc Giản Lệ Đề ngắm đáy mắt của anh, thần sắc anh đã sớm khôi phục như thường, Giản Trì Hoài chống lại nghi vấn trong mắt cô, lời cũng là hướng về phía Tưởng Linh Thục mà nói, " để cho Lệ Đề lên lầu nghỉ ngơi một chút đi, nghĩ đến chắc cũng đói bụng rồi, dặn dò phòng bếp chuẩn bị xong cơm tối bưng lên lầu. "
" được, được. " Tưởng Linh Thục chỉ biết tái diễn một chữ này, Giản Trì Hoài đưa Giản Lệ Đề lên lầu, Tưởng Linh Thục gọi người giúp việc, bảo cô ta chuẩn bị một ít thức ăn. Ngồi ở một bên ghế sa lon khác, Giản Thiên Thừa từ đầu đến cuối chưa nói qua một câu nói, Tưởng Linh Thục đi tới bên người ông, " ông làm sao vậy, nhìn con gái bình yên vô sự trở về, đây nên là chuyện tốt. "
" bất kể Lệ Đề xảy ra chuyện gì, ra mặt vĩnh viễn là Trì Hoài, từ nhỏ cứ như vậy, em chẳng lẽ không đau lòng đứa con trai này? "
" tôi làm sao có thể không đau lòng? " Tưởng Linh Thục nghĩ đến kế tiếp xảy ra một đống chuyện, sứt đầu mẻ trán, " nhưng chúng ta bây giờ, có thể ỷ dựa vào không phải chỉ có đứa con trai này sao? "
Mặc dù làm người mẹ, nhưng bà đã thành thói quen gặp phải chuyện gì liền núp sau lưng Giản Trì Hoài, bởi vì người đàn ông này đã rất quyền lực, chân chính có thể giúp bà, giúp nhà họ Giản ngăn cản tất cả mưa gió.
Giản Lệ Đề trở lại phòng ngủ, lúc này mới nhớ tới đồ dùng tùy thân của mình đều bị mất, " anh, có phải em gặp cướp hay không, hay là túi rơi trong gian phòng nhỏ đó? "
" cướp thì cứ để cho cướp, cũng không bao nhiêu tiền, hôm nào anh lại mua cái điện thoại di động khác cho em. "
" được rồi, " Giản Lệ Đề giơ cánh tay lên thả vào mũi sau đó ngửi một cái, " có mùi gì a, em đi tắm. "
Giản Trì Hoài thờ ơ gật đầu, sau khi Giản Lệ Đề tiến vào phòng tắm, anh đi tới bàn trang điểm của cô trước gương, trên đó máy vi tính xách tay đang mở, giản lệ đề lười chờ khởi động máy, cho nên bình thường có thể không tắt máy cũng không tắt. Ngón tay thon dài của người đàn ông ở trên bàn gõ thật nhanh và nhẹ, mắt thấy màn ảnh đen ngòm xuống, bằng bản lĩnh của Giản Lệ Đề, đừng mơ tưởng tự mình có thể mở được lên.
Tài xế nhà họ Giản đem Chử Đồng đưa trở về, cửa mở đi vào, Chử Cát Bằng cũng ở đây, nghe được tiếng mở cửa răng rắc, hai vợ chồng song song đứng dậy, " Đồng Đồng, tìm được chưa? "
Cô thẫn thờ gật đầu một cái, thần sắc Lý Tĩnh Hương rõ ràng buông lỏng, " vậy thì tốt, vậy thì tốt, lòng của mẹ a......"
" chị đâu rồi? "
" chị con ngủ. "
Chử Đồng không có theo chân bọn họ nói thêm cái gì, cô bước nhanh đi tới cửa căn phòng của Chử Nguyệt Tình, cửa không có khóa, đẩy ra là có thể vào. Chử Đồng đem đèn mở ra, Chử Nguyệt Tình chắc là ngủ thiếp đi, cô ngồi hướng mép giường, thấy chị mình khẽ cau mày, Chử Đồng đưa tay đẩy bả vai Chử Nguyệt Tình, " chị. "
Chử Nguyệt Tình cũng không hoàn toàn ngủ, cô mở mắt ra, thấy rõ ràng người trước mặt, " Đồng Đồng, em trở về rồi. "
"Dạ. "
" tìm được người chưa? "
" tìm được rồi. "
Chử Nguyệt Tình ngồi dậy, mặt mũi cao hứng, " vậy thật là tốt quá. "
" một chút cũng không tốt, " Chử Đồng nhìn chằm chằm người trước mặt, " chị, Giản Lệ Đề bị người ta đặt ở trên bàn mổ, đem chuyện con bé từng trải qua đổi thận ở trong video nói một lần, bây giờ, chuyện này sợ là mọi người đều biết rồi. "
" a? " Chử Nguyệt Tình kêu lên, " tại sao phải như vậy? "
" em cũng muốn biết tại sao. " Chử Đồng khẩu khí lãnh đạm, " lúc bọn em tìm được con bé, nó vẫn đang ở đường Vạn Tùng, những người đó có lẽ tạm thời tìm đại một cái nhà, sau đó đem con bé lừa gạt đi tới đó chăng? "
Chử Nguyệt Tình kinh ngạc nghe hồi lâu, sau đó ngẩng đầu nhìn hướng Chử Đồng, " em là hoài nghi chị sao? "
" chị, tại sao chị phải đi đường Vạn Tùng, còn có, trên đường có gọi điện thoại cho ai đó hay ko? "
Chử Nguyệt Tình lắc đầu, thần sắc trở nên kích động, " không có ! chị đi đường Vạn Tùng, chính là muốn ghé thăm nơi trước kia đã từng đi, chị còn có thể gọi điện thoại cho ai? Ai biết chị vẫn còn sống? Ai còn chịu theo chị một người điên này nói chuyện? "
Chử Đồng bị hỏi phải á khẩu không trả lời được, thấy Chử Nguyệt Tình như vậy, Lý Tĩnh Hương đứng ở cửa vội vàng đi vào, " hai con đừng tranh cãi nữa, cái gì chuyện đổi thận nói một lần, Đồng Đồng, có phải cô bé kia đã xảy ra chuyện gì hay ko? "
Chử Đồng dựa người ra sau, vành mắt ửng đỏ, Chử Nguyệt Tình vặn chặt chân mày, cô mở to đôi mắt vô tội nhìn Lý Tĩnh Hương tiến vào, " mẹ, con thật không biết, lại nói con muốn đi đường Vạn Tùng, con cũng không có bảo con bé đi theo, là nó cố ý muốn theo con. "
" Tình Tình a, con tốt nhất nên nhớ cho thật kỹ lại lần nữa, có phải bị người nào theo dõi hay ko? "
" không có !"
Chử Đồng đứng dậy đi ra ngoài, một chuyện lại một chuyện, trong lúc cô vẫn chưa hoàn toàn chuẩn bị xong liền áp tới đây, cô thật là không chịu nổi gánh nặng, sắp ngất xỉu tại chỗ.
Sáng sớm ngày hôm sau, trong nhà, tiếng chuông cửa vang lên không ngừng, Chử Đồng cố nén mệt mỏi lê người dậy, cô bước qua phòng khách, ba mẹ đều không ở nhà, Chử Đồng đưa tay mở cửa ra, thấy đứng ở phía ngoài là một người đàn ông trẻ tuổi.
" anh là? "
" xin chào, tôi là Cố Thanh Hồi. "
" oh --" Chử Đồng biểu lộ ra dáng vẻ hiểu ra chuyện gì đó, trước đây cô nghe Lý Tĩnh Hương đề cập tới cái tên này, " anh là tới tìm chị tôi à? "
" đúng vậy, trước đây Giản tiên sinh cũng đã dặn dò, bảo tôi tiếp tục áp dụng trị liệu đối với Chử tiểu thư. "
" khổ cực anh rồi, mau vào đi. "
Chử Đồng tránh người ra, vừa đúng Chử Nguyệt Tình rửa mặt xong từ phòng ngủ đi ra, thấy thân ảnh của Cố Thanh Hồi, cô yên lặng, đáy mắt toát ra chút ánh sáng, Chử Nguyệt Tình vẫn còn đang bởi vì chuyện tối hôm qua mà tức giận, lúc thấy Chử Đồng, một tiếng kêu cũng không nói ra.
" Bác sĩ Cố, anh đến đây đi. "
Bác sĩ Cố hướng Chử Đồng nhẹ gật đầu, Chử Nguyệt Tình mở ra cửa phòng, chờ sau khi Cố Thanh Hồi tiến vào, lại đem cửa đóng lại. Người đàn ông vào phòng liếc nhìn, " sau này, chúng ta trị liệu nên tiến hành ở bên ngoài phòng khách, đơn độc ở trong phòng như vậy, người nhà cô cũng sẽ không yên tâm. "
" tôi không có người nhà. " Chử Nguyệt Tình thần sắc ảm đạm, mặc dù ở là công phòng, nhưng căn phòng rất lớn, bên cửa sổ cũng bày cái ghế sa lon, cô đi sang ngồi, đem một cái gối ôm vào trong ngực, khuôn mặt cô đơn và lặng lẽ.
Cố Thanh Hồi ngồi vào đối diện cô, " tại sao nói như vậy? Trở lại bên cạnh cha mẹ không tốt sao? "
Chử Đồng lướt nhẹ bước chân đứng ở cửa, lời nói của Chử Nguyệt Tình và bác sĩ tâm lý có thể rõ ràng nghe được trong tai, Chử Nguyệt Tình ôm chặt cái gối kia, ngẩng đầu lên nhìn về phía Cố Thanh Hồi, " không tốt. "
Chử Đồng ngẩn ra, trái tim tựa hồ như bị gõ một cái.
" tại sao? " Cố Thanh Hồi nghi vấn hỏi cô.
" tất cả mọi người coi tôi như người điên, một người điên làm việc gì cũng bất kể hậu quả. "
Cố Thanh Hồi lắc đầu một cái, " không nên nghĩ như vậy, gặp phải chuyện gì sao? "
" ừ, " trong lòng Chử Nguyệt Tình khó chịu đến không được, " có một cô em gái nhỏ tốt vô cùng...... Hình như đã xảy ra chuyện gì, lúc con bé cùng tôi đi ra ngoài sau đó bị mất tích, tôi biết, mọi người sẽ cảm thấy tôi là cố ý, nhưng tôi không có. " Trong lời nói của Chử Nguyệt Tình tất cả đều là cảm giác vô lực, " tôi cảm thấy mệt mỏi quá, tự tôi nghĩ đã gặp phải nhiều chuyện như vậy, vẫn còn muốn đối phó người khác, còn không bằng đi vứt chính bản thân tôi đây. "
Cố Thanh Hồi cúi xuống nửa người trên, ánh mắt tận lực ngang hàng với Chử Nguyệt Tình, người đàn ông mang gọng kính màu vàng kim, hai mắt lộ ra thâm thuý nhanh nhạy, ngũ quan dáng dấp của anh rất tuấn lãng, đối với Chử Nguyệt Tình, lại rất có kiên nhẫn, " đừng nghĩ như vậy nữa, bản năng phản ứng của mọi người đều là như vậy. "
" nhưng tôi không có !"
" tôi biết, " Cố Thanh Hồi liếc qua mặt của cô, " cô chẳng qua là cùng cô bé đi ra ngoài thôi, nhưng không có cùng nhau trở lại. "
" ừ. " Chử Nguyệt Tình thích cách nói chuyện như thế này.
Nhưng ngay sau đó Cố Thanh Hồi lại nói, " nếu không có cùng nhau trở về, trước tiên cô có nói cho người khác biết ko? "
Chử Nguyệt Tình lắc đầu, " tôi cảm thấy, con bé đi về nhà. "
Cố Thanh Hồi lắc đầu theo, " cô bé ấy cùng đi ra ngoài với cô, dĩ nhiên là bởi vì không yên lòng, cô vẫn chưa trở về, cô bé sẽ đi sao? "
Đạo lý đơn giản như vậy, có lẽ trải qua chất vấn gay gắt, Chử Nguyệt Tình ngược lại không nghe lọt, nhưng lời của Cố Thanh Hồi giống như một dòng nước suối, trong suốt đến có thể làm ta chìm đắm vào, Chử Nguyệt Tình cẩn thận suy nghĩ, " tôi hiểu. "
" bây giờ, người kia tìm được chưa? "
" rồi, " Chử Nguyệt Tình tiếng đáp nhẹ, " nhưng tôi không biết có sao không, tôi xem dáng vẻ của em gái tôi......"
" nếu không xác định, vậy thì tốt hơn nên hỏi rõ ràng, giấu ở trong lòng cô, cô cũng không thể quên được. Tôi đã sớm nói với cô rồi, lồng ngực của chúng ta chỉ lớn như vậy, không thể đem mọi chuyện chất chứa trong đó, nếu quả thật xảy ra chuyện gì, cô lại có trách nhiệm, cô nên nói lời thật xin lỗi, có phải hay không? "
Cả người Chử Nguyệt Tình đều an tĩnh lại, hai tròng mắt Cố Thanh Hồi nhìn chằm chằm mặt của cô, cô lại đang làm đấu tranh tư tưởng. Người đàn ông đứng lên, đi tới sau lưng Chử Nguyệt Tình, hai tay anh rơi vào đầu cô, nhẹ nhàng đấm bóp, " Nguyệt Tình, tựa như lời cô đã nói, cô không điên, vậy lúc gặp phải chuyện gì thì không thể yêu cầu người khác dùng cách đối đãi với một người điên để tha thứ và bất đắc dĩ với cô. Cô lúc này muốn lùi bước, vậy cũng chỉ có thể dựa vào việc cô là người điên làm tấm chắn cho cô mà thôi. "
" tôi, tôi thật không điên, tôi không phải là người điên. "
Chử Đồng đứng ở cửa, từng chữ từng chữ cũng nghe rất rõ ràng, Cố Thanh Hồi từ trên cao nhìn chằm chằm xuống mặt của Chử Nguyệt Tình, cẩn thận quan sát mỗi biểu lộ trên mặt cô, " vậy cô nói cho tôi biết, lúc ấy cùng người đó cùng đi ra ngoài, cô có nghĩ tới hay không, từ nay để cho người đó biến mất mãi mãi? "
Chử Nguyệt Tình thần sắc cả kinh, biểu hiện giãy giụa trong mắt rõ ràng hơn, ngay cả Chử Đồng đang đứng ở ngoài cửa cũng cảm thấy khẩn trương.
Chử Nguyệt Tình nhíu chặt chân mày, Cố Thanh Hồi không để cho cô lùi bước, " có hay không? Chỉ là một ý tưởng mà thôi, cứ nói ra, không cần sợ. "
Chử Đồng lui về phía sau mấy bước, nhưng vẫn là nghe được một tiếng truyền ra, " có. "
Tư Hôn Mật Ái - Bà xã VIP Tư Hôn Mật Ái - Bà xã VIP - Thánh Yêu