It often requires more courage to read some books than it does to fight a battle.

Sutton Elbert Griggs

 
 
 
 
 
Tác giả: Thánh Yêu
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 169
Phí download: 12 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1044 / 10
Cập nhật: 2017-09-24 23:40:22 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Quyển 2 - Chương 19 - Chia Tay, Đau Khổ
rước đây, dù là điên cuồng như thế nào, đã từng nói qua, nhưng rốt cuộc không có thật đến bước này, Chử Đồng nắm chặt ống nghe, Giản Trì Hoài cũng ở đây chờ cô trả lời, cô nói đáng giá hay không đáng giá đều là tội lỗi, Chử Đồng chỉ có thể tránh, " tôi không biết có đáng giá hay không, nhưng tôi muốn gặp chị tôi một chút, tôi bây giờ trong đầu không có cách nào cân nhắc nhiều như vậy, anh có thể cảm nhận được thân nhân của mình rõ ràng vẫn sống, lại không cảm nhận thấy loại đau khổ này sao? "
" được, em nếu muốn gặp, tôi để cho em thấy. "
" thật? "
Thanh âm trầm trầm của Giản Trì Hoài truyền tới trong tai cô, " nếu như muốn dẫn trở về, tôi cũng tùy em. "
Chử Đồng đơn giản cho là mình nghe lầm, " tốt lắm, lúc nào? "
Bên đầu điện thoại kia, chợt truyền tới âm thanh cúp máy, ứng phó không kịp, Chử Đồng alo hai ba tiếng, đem ống nghe lấy ra lại áp bên tai lần nữa, bên trong chỉ là tiếng tút tút, anh thật cúp.
Giản Trì Hoài đứng ở trên ban công, cú điện thoại này một chút chuẩn bị tâm lý cũng ko có, anh cũng vậy, anh vốn là ôm hy vọng, muốn nghe ý tưởng của Chử Đồng một chút, lúc anh hỏi cô có đáng giá hay không, cô ít nhất cũng có thể đem trí nhớ quay về, suy nghĩ một chút cuộc hôn nhân này mang lại cho cô rốt cuộc là hạnh phúc nhiều hơn, hay là tổn thương nhiều hơn? Vứt bỏ đi mục đích ko trong sáng mới đầu sau lưng vụ giao dịch này, giữa anh và cô cũng không có xuất hiện qua ý nghĩ đây sai lầm, là ko thể vượt qua được. Nhưng trong mắt, trong lòng cô, chỉ có Chử Nguyệt Tình, hoàn toàn không nghĩ đến người khác một chút nào.
Chử Đồng ngồi trên ghế sa lon, một hồi lâu sau, trong tai truyền tới tiếng cửa mở, Chử Cát Bằng giơ lên hai túi đi vào, thấy cô có chút giật mình, " Đồng Đồng, sao con lại tới đây? "
Chử Đồng ko nói một lời đứng lên, sau đó thẳng tắp trở về phòng. Cô nghe được giọng nói của Chử Cát Bằng ở phía sau vang theo tới, " chuyện gì xảy ra? "
Lý Tĩnh Hương lập tức ngăn cản ông, " đừng nói nữa, mới vừa rồi Trì Hoài gọi điện thoại tới đây, giống như lại có cái gì không đúng, Đồng Đồng nói muốn ở lại nơi này......"
Chử Đồng đi vào trong phòng, quay người lại đứng ở cửa, " con sau này cũng không đi về đó, đó ko phải nhà của con. " Nói xong, đóng cửa phòng lại, khóa trái.
Vợ chồng nhà họ Chử nghe xong nhìn nhau, Chử Cát Bằng nổi giận đi lên, " cái gì gọi là không trở về? Con đi ra nói rõ ràng cho ba nghe !"
Lý Tĩnh Hương không ngăn nổi ông, " đừng nói nữa, ông cũng để cho Đồng Đồng tỉnh táo một chút đi, chuyện nháo thành như vậy, trong lòng nó so với chúng ta còn khó chịu hơn. "
Chử Đồng bịt tai nằm dài trên giường, gian phòng này không có người ở, cho nên ngay cả chăn cũng không chuẩn bị, cô mở ra đôi mắt nhìn chằm chằm trần nhà, trong tai loáng thoáng còn có thể nghe được tiếng cãi vã ngoài cửa, có lẽ không phải là cãi vã, mà là đang mắng cô không biết tự lượng sức mình.
Lúc ăn cơm chiều, Lý Tĩnh Hương tới đây gõ cửa, Chử Đồng nói không đói, cô không muốn vào lúc này đi ra ngoài đối mặt hai ông bà, theo tính khí của ba cô, nhất định sẽ cho cô một trận ra trò. Thật ra thì, cô cũng không có làm lỗi cái gì, lời của Tưởng Linh Thục nói như vậy đã hiểu, Bán đảo hào môn cô là không trở về được, cô nói ko trở lại cái nhà đó, có lỗi sao?
Chử Cát Bằng thấy cô không chịu đi ra, cũng liền mặc kệ, Lý Tĩnh Hương trước khi ngủ lại tới gõ cửa phòng, " Đồng Đồng a, thức ăn mẹ cũng hâm cho con ở trong nồi cơm điện, con đợi khi nào đói bụng, nhớ dậy mà ăn. "
" dạ. " Chử Đồng đứng dậy ngồi vào trước cửa sổ, bên trong tiểu khu tĩnh mật không tiếng động, thỉnh thoảng có thể nghe được tiếng bước chân của hàng xóm đi qua, từng bước một đạp trên đường về nhà, cô xuất thần nhìn về phía ngoài cửa sổ, ở tại nơi này, cô rất không có thói quen. Trong đầu nghĩ tới đều là Bán đảo hào môn, người ở trong đó, giường ở trong đó, hơi thở cuộc sống ở trong đó, tựa như một đôi bàn tay vô hình, quấn lấy thật chặt trên cần cổ mảnh khảnh của cô, làm cô không thể hô hấp.
Chử Đồng không cách nào nhớ lại cô hôm nay là làm sao sống được, trong đầu nhồi nhét đủ mọi chuyện, ngoài cửa sổ, chợt truyền tới một trận động tĩnh, cô lập tức đứng dậy, hai tay chống thẳng trên mặt bàn, đẩy ra cửa sổ rồi bò nửa người trên ra phía trước.
Cô ở đây chờ đợi cái gì? Có phải hay không chờ đợi một bóng dáng đã từng dừng chân ở bụi hoa chi tử trong lúc đợi cô? Cô đang suy nghĩ gì đây? Nhìn dưới lầu không có một bóng người, tại nơi chốn này, trừ mấy đường bắt chéo của bóng cây ở ngoài, nơi nào có người đang đứng? Chử Đồng chôn chân ở tại chỗ, bên trong lồng ngực cảm giác tê liệt chợt càng ngày càng rõ ràng, cô chống dọc theo bàn đọc sách bàn, đau đến nửa người trên áp xuống, đầu cũng rũ xuống, tầm mắt đã sớm mơ hồ, bên trong nước mắt ứa đầy cũng không khống chế được, một giọt nhỏ xuống ở giữa mặt bàn gỗ.
Cô nghĩ, cô sẽ không bao giờ thấy được bóng dáng đó nữa, một chiếc ô đen, vì thế che chở giải tán đi tất cả ánh mặt trời ở trong lòng Chử Đồng. Có vài người, chính là kinh khủng như vậy, hại người không nhẹ như vậy. Một khi trải qua, có thể không bao giờ tìm được bất kỳ người nào có thể thay thế được anh. Hôm nay, cô chưa đến mức lún sâu như vậy, chẳng qua là cảm thấy khổ sở trong lòng, chia tay một buổi chiều đầu tiên, cũng đã giống như mài xương tách thịt, vậy thì từ nay về sau cả ngày lẫn đêm phải làm sao đây?
Tay cô đang nắm chặt tay chợt buông lỏng, hướng bên cạnh mềm nhũn ngồi xuống, bây giờ nghĩ lại, mới biết ban đầu Giản Trì Hoài tới đón cô, thời điểm che một chiếc ô đen chờ cô, cô mặc dù cũng ở đây tức giận, nhưng so với hôm nay, cũng là chuyện hạnh phúc thật nhiều?
Chử Đồng đầu tựa dọc theo hướng bàn, cô sợ nhất đêm tối, mặc dù bật đèn, hành động giống như thường ngày, nhưng là không khí quá an tĩnh, an tĩnh đến tất cả mọi chuyện chất chứa ở trong lòng cũng sẽ sóng sau xô sóng trước mà ùa tới.
Cô thật không có cách nào tưởng tượng, sau này phải làm sao mà sống?
Sáng sớm ngày hôm sau, Lý Tĩnh Hương rời giường, trước tiên đi gõ cửa phòng Chử Đồng, chỉ là không có ai đáp lại, bà cho là cô còn ngủ. Bước qua phòng ăn, thấy trên bàn bày chén đũa, Lý Tĩnh Hương đi tới vừa nhìn, một tô ớt xanh khoai tây, một tô dấm trộn dưa chuột đặt ở giữa bàn ăn. Bà đi vào phòng bếp, thấy trong nồi cơm điện có cháo trắng còn nóng hổi. Bà thở dài, múc một chén đi ra ngoài.
Dịch Lục Soát.
Chử Đồng quẹt thẻ tiến vào công ty, dọc theo đường đi cũng không thấy người nào, bây giờ còn sớm, khoảng cách đến giờ làm việc còn có hơn nửa canh giờ. Đi tới khu vực chỗ phòng làm việc, trong lòng cô còn muốn đợi đến lúc cầm lên máy chụp hình đi ra ngoài chạy tin tức, như vậy trong lòng có thể hay không thoải mái một chút, vừa ngẩng đầu, chợt thấy bảng thông báo dán một tờ giấy. Cô tiến lên cẩn thận xem, không có giật mình dư thừa, nhưng trước mặt quả thật chưa làm qua chuẩn bị tâm lý, cô khẽ thở dài, siết chặt tấm thẻ bên trong lòng bàn tay.
Cô bây giờ có thể hiểu được cảm giác lúc Tần Tần bị đuổi việc, không kịp ứng phó như thế, ngay cả chỗ đi làm của cô cũng đem cô từ bỏ.
Chử Đồng không do dự, sải bước tiến vào phòng làm việc, trong đó một người cũng không có, cô vội vàng thu dọn đồ đạc, thừa dịp các đồng nghiệp còn chưa tới đi làm, vội vàng rời đi ngay.
Ra khỏi cổng công ty, cô mới biết mình không có chỗ để đi, Chử Đồng ôm đồ trong tay đến cửa hàng KFC lầu dưới ngồi một lúc, mua ly sữa đậu nành, mới vừa cầm vào tay, điện thoại của Giản Trì Hoài đã gọi tới rồi.
Ý tứ của anh là muốn mấy ngày nữa đưa Chử Đồng đi tìm Chử Nguyệt Tình, dù sao cũng phải chờ tới khi tin tức của Giản Lệ Đề lắng xuống trước đã lại nói tiếp. Chử Đồng chỉ có thể đáp ứng, hai người không có nói nhiều, trực tiếp cúp điện thoại.
Ở KFC lót dạ mất ít thời gian, Chử Đồng ôm đồ, chỉ có thể về nhà.
Chử Cát Bằng và Lý Tĩnh Hương còn chưa có đến cửa hàng, thấy Chử Đồng ôm một thùng giấy, đều là ngẩn ra, Lý Tĩnh Hương xem một chút đồng hồ treo trên tường, sau đó hỏi, " Đồng Đồng a, con không phải là nên đi làm sao? "
" con bị đuổi việc. " cô hời hợt nói.
" cái gì? " Chử Cát Bằng cảm thấy không thể nào, " ở trong công ty của Giản Trì Hoài, ai dám đuổi việc con? "
" anh ta dám là được. " Chử Đồng đem đồ thả vào trên khay trà, Chử Cát Bằng đuổi lên trước bước, " hai người các con đến tột cùng muốn ồn ào tới khi nào, tại sao phải ngay cả công việc cũng mất? "
" ba, con biết hai người cũng hoài nghi tin tức ngày đó là do con viết, nhưng con nói, không liên quan gì tới con, thật ra thì nhà họ Giản cũng cho là như vậy rồi, Giản Trì Hoài đã đáp ứng thả chị con ra, chỉ bất quá, anh ta đã cho chúng ta cái gì, hẳn cũng sẽ thu hồi trở về cái đó như thế. "
" không thể nào !" Chử Cát Bằng nói như đinh chém sắt, " cái gì gọi là thu hồi trở về như thế? "
Lý Tĩnh Hương đứng ở bên trên, thần sắc không rõ, " mẹ cũng đã nói, chuyện của Tình Tình để từ từ đi, sau này hãy nói, vạn nhất bọn họ......"
" có phải hay không nhà chúng ta đang bây giờ cũng muốn thu hồi? " Chử Cát Bằng không khỏi cười lạnh, ngẩng đầu nhìn bốn phía, " tốt lắm, nếu đã như vậy, để cho bọn họ đem thận của Tình Tình cũng trả trở lại, ba không cần ở căn nhà lớn, ba quay về nhà cũ là tốt rồi. "
Chử Đồng nghe được câu này, đầu óc cũng nhanh muốn nổ tung, " ba, có thể hay không đừng nữa nói chuyện như vậy nữa? Ba thật đem chị làm thành đồ vật để mua bán sao? "
" nhà họ Giản nếu thật dám như vậy, ba cũng không sợ, ba liền lên đài truyền hình đi......"
Chử Đồng ôm lấy hộp giấy trên bàn, đứng dậy vào trong phòng. Trong lòng cô không thoải mái, nhưng Chử Cát Bằng có câu nói rất đúng, nhà họ Giản có thể đem một thận của chị cô trả trở lại không?
Sau khi ở nhà tiêu phí mất mấy ngày, Chử Đồng cuối cùng nhận được điện thoại của Giản Trì Hoài. Hai người hẹn ở một chỗ gặp mặt xong, Chử Đồng ngồi lên xe của người đàn ông, ánh mắt cô hướng anh quét mắt, áo khoác của Giản Trì Hoài nhét vào chỗ ngồi phía sau xe, sắc áo lông màu xanh nhạt lộ ra cả người cũng trầm sâu vô cùng, Chử Đồng cài dây an toàn, ánh mắt thẳng tắp rơi về phương phía trước.
Tương đối không nói, ước chừng một giờ chạy xe, lúc này mới đi tới chỗ ở của Chử Nguyệt Tình bây giờ. Xe mới vừa dừng hẳn, Chử Đồng liền đẩy cửa xe ra đi xuống, đi vào phòng khách, đối mặt với người giúp việc lúc trước đã gây gổ, thấy hai người đi vào, bỏ đĩa hoa quả đang bưng trên tay xuống, " tiên sinh. "
Chử Đồng cướp lời hỏi trước, " chị tôi đâu? "
" Chử tiểu thư ở trên lầu. "
Chử Đồng bước nhanh hướng đi cầu thang, người giúp việc theo sát phía sau, đi tới lầu hai, người giúp việc chạy tới trước mặt Chử Đồng, đưa hai người xuyên qua hành lang, đi tới một gian phòng đang đóng cửa, cô ta từ trong túi móc ra cái chìa khóa. Chử Đồng thấy vậy, không nhịn được chất vấn, " cô dựa vào cái gì mà nhốt chị ấy? "
" Chử tiểu thư hai ngày này lại phát điên, còn muốn đánh người. " người giúp việc không dám nhìn tới mặt của Giản Trì Hoài, rốt cuộc chột dạ, cô ta không nghĩ tới bọn họ hôm nay sẽ tới, Chử Nguyệt Tình đã quen bị nhốt mấy ngày nay, như vậy bọn họ mới tĩnh tâm, chỉ cần làm tốt một ngày ba bữa, thời gian còn lại bọn họ cũng có thể tận hưởng không gian riêng tư.
Sau khi cửa mở ra, Chử Đồng đem người giúp việc hướng bên cạnh đẩy đi, đi vào trong căn phòng, lại thấy bên trong không có một bóng người, Chử Đồng tìm vòng vòng, " người đâu? "
Người giúp việc ấp úng không dám nói lời nào, Giản Trì Hoài thấy cửa phòng rửa tay khép hờ, Chử Đồng đi tới, đem cửa đẩy ra, liền thấy Chử Nguyệt Tình ngồi xổm dưới đất, không biết đang làm gì. " chị? "
Chử Nguyệt Tình tình quay đầu lại, cầm trong tay quần áo đang giặt được một nửa, tầm mắt cô lướt qua Chử Đồng rơi vào trên người Giản Trì Hoài, khuôn mặt nhỏ nhắn đang ủ dột rõ ràng tươi cười, cô đứng lên, hai tay co quắp ở trên người lau lau, " anh đã đến rồi. "
Giản Trì Hoài lui về phía sau mấy bước, hướng người giúp việc kia nhìn, " tôi để cho các ngươi tới đây, là làm cái gì? "
Chử Nguyệt Tình bước nhanh đi tới, " anh đừng trách cô ấy, là tự tôi quá nhàm chán, không giặt được một bộ quần áo, tôi cũng không nghĩ tới mình còn có thể làm cái gì. "
Người giúp việc kia đầu cúi gằm, một chữ cũng không dám nói nhiều. Chử Đồng tiến lên kéo cánh tay của Chử Nguyệt Tình, " chị, em dẫn chị về nhà. "
Chử Nguyệt Tình hướng cô nhìn, " về nhà? "
"dạ, về nhà. "
Tầm mắt Chử Nguyệt Tình lại rơi hướng Giản Trì Hoài, cô nơi cổ họng nhẹ lăn, tựa hồ có rất nhiều lời phải nói, Giản Trì Hoài đi tới trước ghế salon bên trong gian phòng, nơi này không gian ngược lại rất rộng thoáng, phương hướng cũng tốt, chẳng qua là người bình thường bị khoá như vậy cũng sẽ nổi điên, chứ nói chi là Chử Nguyệt Tình còn như vậy nữa.
Chử Nguyệt Tình đi theo ra, thấy Giản Trì Hoài che ánh sáng đứng ở đó, cô đi lên trước, từ phía sau ôm hông của anh, sau đó đem mặt dán lên lưng anh, " tôi rất nhớ anh. "
Một màn này rơi vào trong mắt Chử Đồng, giống như trăm ngàn cây kim châm bén nhọn hướng hai mắt của cô phóng tới, bên cạnh người giúp việc nhìn xong kéo khoé miệng cười có chút hả hê, Giản Trì Hoài đem hai tay của Chử Nguyệt Tình kéo ra, nâng lên tầm mắt rơi hướng Chử Đồng, " em cảm thấy cô ta trạng thái tinh thần như thế, thích hợp rời đi nơi này? "
Chử Nguyệt Tình đứng ở bên cạnh Giản Trì Hoài, trên mặt không che dấu được khổ sở, trong hốc mắt chứa chan đầy nước, " anh bao lâu mới đến nhìn tôi một lần, tôi bao lâu mới có thể trông thấy được anh một lần? "
" Chử Nguyệt Tình, cô tỉnh táo một chút. " Giản Trì Hoài mặt không đổi sắc.
" tôi rất tỉnh táo, " Chử Nguyệt Tình mặc bộ quần áo len màu trắng, cổ áo thật cao, khiến ột khuôn mặt nhỏ nhắn càng phát ra trắng noãn, dưới vạt quần ở đầu gối là bắp chân mảnh khảnh, cô tiến lên bước, lúc này trực tiếp tựa đầu dán vào ngực người đàn ông, hai tay có lực vòng chặt thắt lưng của anh, " anh sẽ không biết tôi có bao nhiêu nhớ anh, tôi mỗi đêm cũng muốn khóc, tôi không muốn người khác, chỉ muốn anh. "
Giản Trì Hoài không có chút nào muốn đáp lại, hai tay anh xuôi ở bên người, Chử Nguyệt Tình càng ôm càng chặt, nước mắt đã trào ra, nói chuyện mang theo nức nở, " tại sao muốn đem tôi tới cái chỗ này? Anh không muốn tôi bị người khác phát hiện, tôi có thể lẩn tránh, ẩn núp, nhưng lúc trước kia dải hoa tường vi là anh giúp tôi trồng lên, tôi có thể hay không trở lại chỗ đó mà đi? "
Giản Trì Hoài cánh môi nhẹ kéo, khoé môi có chút thú vị, thần thái đã không rõ, tầm mắt anh khoá chặt Chử Đồng đối diện, lời nói cũng là hướng về phía Chử Nguyệt Tình, " vậy nếu như tôi bây giờ liền đưa cô qua đó, cô có chịu đi theo tôi hay ko? "
Chử Nguyệt Tình gật đầu một cái, " tôi chịu. "
" hay nếu như tôi muốn giam cô cả đời thì sao? Ngay cả người nhà của cô cũng không thể thấy. "
" tôi chịu !"
Chử Đồng không còn kịp ngăn cản nữa, Chử Nguyệt Tình cũng đã nói ra lời như vậy, cô ta ngay sau đó lại nói, " người nhà của tôi đối với tôi mà nói, một chút xíu trí nhớ đều không có, mẹ tôi mỗi khi gặp lại tôi đều khóc, nếu như không thấy mặt có khi tốt hơn một chút, tôi không quan hệ. "
Hai tay Giản Trì Hoài rơi hướng đầu vai Chử Nguyệt Tình, Chử Nguyệt Tình không muốn buông ra, đầu tựa trước ngực anh cọ cọ, " đừng đẩy tôi ra. "
Chử Đồng lòng như dao cắt, ngay cả hô hấp cũng trở nên khó khăn, cô khóc cũng khóc không ra, chỉ có thể nhìn như vậy thôi, Giản Trì Hoài giống như là đang từ từ cắt từng miếng thịt trên người cô, anh giơ bàn tay lên, hướng trên đầu Chử Nguyệt Tình khẽ xoa, " cô rất nghe lời. "
" dạ, " Chử Nguyệt Tình mỉm cười, tâm tình lập tức sáng sủa không ít, " anh nói cái gì, tôi tất cả nghe theo anh. "
Chử Đồng vành mắt chuyển hồng, ngón tay bấm một chút xíu vào bên chân của mình, đau đớn khó nhịn, nhưng cũng có thể tạm thời tê dại nỗi thống khổ đang rơi vào trong lòng. Giản Trì Hoài thấy cô như vậy, trong lòng cũng không có còn dễ chịu hơn nữa, tầm mắt anh khóa chặt Chử Đồng, một giây cũng không có lấy ra, lại rõ ràng nghe được tim của mình đột nhiên vỡ vụn, hít thở không thông đến không chịu được. Giản Trì Hoài hơi tỏ ra thô bạo đem Chử Nguyệt Tình đẩy ra, cô dọa nhảy, hai tay còn duy trì dáng vẻ ôm anh, Giản Trì Hoài hướng bên cạnh đi một bước, hướng đến Chử Đồng, " em nếu muốn mang cô ta đi, hôm nay liền có thể. "
Anh nói xong lời này, nhấc chân lên đi ra ngoài. Chử Nguyệt Tình ở phía sau đuổi theo, " tôi không đi, tôi không muốn về nhà. "
Người giúp việc kia cùng đi ra ngoài, sau đó đem cửa đóng lại, Chử Đồng chặn ở trước người Chử Nguyệt Tình, " chị, chị tốt nhất nói với em vài câu được không? "
Chử Nguyệt Tình hướng cô nhìn, sau đó xoay người trở lại trước giường ngồi vào chỗ của mình, Chử Đồng đi theo cô qua đó, " lời của anh ta, chị cũng nghe được, em vẫn luôn muốn đem chị về nhà, muốn cho chúng ta một nhà đoàn tụ, nhưng em thấy chị như vậy, em rất khó chịu, chị, em biết chị có ý nghĩ của mình, em cũng tôn trọng chị. Nếu như chị bây giờ không muốn đi, em cũng không có biện pháp......"
Chử Nguyệt Tình nhìn chằm chằm tay của mình, Chử Đồng ngồi vào bên người cô, " chị, em và Giản Trì Hoài gây gổ, vì không muốn thấy chị bị nhốt như vậy, ngày ngày núp ở trong gian phòng nhỏ này, thế giới ngoài kia hoàn toàn không thấy được. "
" được, chúng ta đi. " Chử Nguyệt Tình chợt mở miệng.
Chử Đồng sợ run lên, bởi vì cô hoàn toàn không nghĩ tới Chử Nguyệt Tình sẽ đáp ứng, vốn là, cô đã bỏ qua ý nghĩ khuyên nhủ, cô nhìn thấy chị mình ngẩng đầu lên, " em nói rất đúng, còn tiếp tục đợi như vậy, chị sẽ hoàn toàn điên mất, lại nói, chị đi ra ngoài cũng có thể thấy anh ấy có đúng hay không? Chị muốn về nhà, chị không muốn một mình cô đơn ở nơi này. "
Chử Đồng nghe vậy, trên mặt cuối cùng có vui vẻ tràn ra, cô kéo qua tay của chị mình, " được, chúng ta về nhà. "
" vậy để chị dọn dẹp đồ đạc. " Chử Nguyệt Tình vừa nói, đứng lên, Chử Đồng kéo chị, " chúng ta không cần đồ đạc nơi này, về đến nhà, em mua cho chị. "
" không được, " Chử Nguyệt Tình cũng là kiên trì, " rất nhiều thứ dùng đã quen, chị là muốn mang đi, lại nói, mua nữa cũng là tốn nhiều tiền, đừng như vậy. " Chử Nguyệt Tình thật ra thì một chút không thay đổi, cô tiết kiệm được gì liền tiết kiệm, dù là cho tới bây giờ, vẫn là nhớ.
Hai chị em dọn dẹp xong đồ đạc xuống lầu, Giản Trì Hoài nghe được tiếng bước chân ngẩng đầu, ánh mắt rơi vào trên túi xách cầm trong tay hai người. Không có giật mình, không có tức giận, không có biểu lộ cảm xúc dư thừa, người đàn ông này, luôn là lấy dáng vẻ không buồn không vui làm nguỵ trang mạnh nhất của anh.
Chử Nguyệt Tình đi theo sau lưng Chử Đồng, hai người đi tới trước người đàn ông, Chử Đồng ngẩng đầu nhìn ngoài cửa sổ, " chúng tôi muốn đi. "
Giản Trì Hoài đem một cái chìa khóa ném về phía khay trà, " em để cho chị em tạm thời ở đến nơi này đi, ba mẹ em cũng qua ở đi, môi trường mới hoàn toàn, sau này sẽ không có ai nhốt cô ta nữa. Nếu như chị của em trở lại chỗ ở bây giờ, người quen chung quanh sợ rằng không tiếp nhận tốt, tôi đợi đưa các người qua đó. "
Chử Đồng liếc nhìn cái chìa khoá kia, " anh không phải nói, muốn đem chị tôi thả ra, nhà chúng tôi hết thảy tất cả, anh đều có quyền lấy lại sao? "
" có quyền lấy lại, với việc có muốn lấy lại hay ko là hai chuyện khác nhau, " Hai tay Giản Trì Hoài đan vào nhau, tròng mắt nhẹ nâng nhìn về Chử Đồng, " chẳng qua là từ nay về sau, chúng ta không còn quan hệ thế này nữa, em muốn ly hôn, tôi không đồng ý, nhưng chúng ta có thể chia tay. "
Chử Nguyệt Tình nghe nói, cười cười, thứ cô muôn đặc biệt đơn giản, Giản Trì Hoài và Chử Đồng tách ra, cô cũng không còn đau khổ nữa.
Tư Hôn Mật Ái - Bà xã VIP Tư Hôn Mật Ái - Bà xã VIP - Thánh Yêu