Books are delightful society. If you go into a room and find it full of books - even without taking them from the shelves they seem to speak to you, to bid you welcome.

William Ewart Gladstone

 
 
 
 
 
Tác giả: Thánh Yêu
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 169
Phí download: 12 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1044 / 10
Cập nhật: 2017-09-24 23:40:22 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Quyển 2 - Chương 13 - Tôi Nên Gọi Anh Là Chồng Hay Anh Rể
ý Tĩnh Hương cũng đã đem bí mật của mình tiết lộ ra, bà nhìn hai đứa con gái, sau đó đi tới bên cạnh Giản Trì Hoài, " Trì Hoài, hôm nay Tình Tình cũng không nhớ ra được chuyện gì, con với Đồng Đồng cũng sống rất tốt, con hãy để cho Tình Tình về nhà đi có được hay không? "
Giản Trì Hoài gương mặt tuấn tú căng thẳng, cũng không có hướng bà nhìn, " tôi thật là đánh giá thấp các người, thì ra là lúc ấy đáp ứng như vậy, cư nhiên âm thầm còn chứa cả may mắn. "
Lý Tĩnh Hương sắc mặt có chút khó coi, " con đối tốt với Đồng Đồng, chúng ta cũng nhìn ở trong mắt, thật......"
Chử Đồng cắt ngang cuộc nói chuyện của hai người, " tôi cùng chị tôi đều có lựa chọn của mình, các người là không phải là hẳn nên nghe một chút ý tưởng của chúng tôi? "
Giản Trì Hoài biết cô muốn nói gì, sau khi nhìn chòng chọc cô một hồi lâu, nhưng vẫn là nói, " em có ý kiến gì, nói đi. "
" tôi muốn dẫn chị tôi rời đi khỏi nơi này. "
Lý Tĩnh Hương xoắn đầu ngón tay, cẩn thận nhìn về phía Giản Trì Hoài đối diện, người đàn ông giữa hai lông mày giấu giếm ko biểu lộ cảm xúc tức giận cùng cười nhạo, " rời đi? "
" đúng vậy. "
" em không phải nói muốn cho chị của em tự mình lựa chọn sao? " Giản Trì Hoài hai tay đan nhau, nghiêng mặt sang bên cạnh nhìn về Chử Nguyệt Tình, anh áp thấp giọng, trong thanh âm tựa hồ mang theo một loại ma mị, " bọn họ muốn dẫn cô đi, có được hay không? "
Chử Đồng và Lý Tĩnh Hương tầm mắt đều hướng Chử Nguyệt Tình, Chử Đồng tâm tư khẩn trương, bàn tay nắm chặt đầu gối mình, " chị, theo chúng ta trở về......"
Không nghĩ tới, Chử Nguyệt Tình cũng là lắc đầu một cái, " tôi không đi, tôi nói gì cũng không đi, các người đừng khuyên tôi nữa. "
" chị !"
" Tình Tình !" Lý Tĩnh Hương cũng không nghĩ tới cư nhiên sẽ đợi được câu trả lời như vậy, " con thật bị điên không nhẹ có phải hay không? nếu không phải là bởi vì con bị giam ở nơi này, con sẽ tự sát sao? Con sẽ biến thành như vậy sao? Con năm lần bảy lượt nói ẹ biết, con muốn về nhà, con đều quên sao? "
Giản Trì Hoài thấy thần sắc Chử Đồng càng ngày càng khó nhìn, anh lạnh lùng hướng Lý Tĩnh Hương liếc mắt, " tốt lắm ! chính là ý tứ của cô ta, các người cũng nghe thấy rồi. "
Chử Nguyệt Tình thở dài, đứng dậy đi tới bên cạnh Lý Tĩnh Hương, nhìn như vậy, cô lại là vô cùng thanh tĩnh, tay cô rơi vào trên mu bàn tay của mẹ mình, " mẹ, con với mẹ trở về làm gì đây? Trong đầu không rõ ràng, chung quanh hàng xóm cũng sẽ nói con điên rồi, thật ra thì con không điên, chính là nhớ không rõ một số chuyện thôi. Com bây giờ thật cảm thấy ở nơi này tốt vô cùng, con cũng đã quen. "
" nhưng là......"
Chử Đồng từ trên ghế sa lon đứng dậy, cô cẩn thận dựa vào hướng Chử Nguyệt Tình, sau khi đi tới trước gót chân nàng, ngồi xổm xuống, " chị, vậy chị xem thật kỹ một chút em, có thể nhớ lại em ko? Từ nhỏ, chị chỉ có mỗi một đứa em gái, với chị tình cảm tốt nhất, là người chị thương yêu nhất, có nhớ không? "
Chử Nguyệt Tình ánh mắt có chút tản ra, nhìn kỹ một chút người trước mặt, " cô là em gái tôi ư? "
" dạ. "
Chử Nguyệt Tình hướng Giản Trì Hoài đối diện lại nhìn, " vậy cô cùng anh ấy là quan hệ như thế nào đây? Lúc tôi mới xuống lầu, tại sao nhìn thấy anh ấy ôm cô? "
Câu hỏi này làm Chử Đồng á khẩu không trả lời được, chưa bao giờ có cảm giác đau buồn như thế này đánh tới, đến một bước ở đây, chồng của mình cũng không dám ở trước mặt người chị thân thiết ruột thịt mà thừa nhận, cô há miệng, Lý Tĩnh Hương không chịu được hướng cô nháy mắt, bảo cô đừng kích thích Chử Nguyệt Tình. Chẳng qua là cách đó không xa Giản Trì Hoài ngược lại là người ngoài ko thèm đếm xỉa, " tôi với em gái cô, là vợ chồng. "
" vợ chồng? " Chử Nguyệt Tình nhíu chặt chân mày, nhìn một chút Chử Đồng, lại nhìn một chút Giản Trì Hoài, đầu óc không tỉnh táo, nhìn người nhìn chuyện cũng hết sức chậm chạp, " oh, đúng rồi, mới vừa anh nói cái gì hai chọn một, còn nói thận của tôi là cho em gái anh, nhưng nếu như vậy, thế nào cưới lại không phải là tôi đây? "
Lý Tĩnh Hương nghe vậy, vội vàng lên tiếng quát bảo ngưng lại, " Tình Tình, con nói hưu nói vượn cái gì? "
Bị bà quát lên như vậy, Chử Nguyệt Tình dọa nhảy, dáng vẻ ko biết làm sao, Chử Đồng hai chân mềm nhũn ngồi dưới đất, đúng vậy, tất cả tội đều là chị cô gánh, một thân thể ko khỏe mạnh, cộng thêm hai năm bị nhốt, nhưng là đổi lấy gì đây? cũng là cô ngày ngày sống thật tốt, dựa vào cái gì a?
Giản Trì Hoài đứng dậy đi tới bên cạnh Chử Đồng, anh ngồi xổm xuống, đưa tay đỡ cô, Chử Nguyệt Tình nhìn về hai người, đầu óc đau đến không bị khống chế, bàn tay khẩn trương nắm tới, sau đó buông ra, sau đó lại nắm chặt, " sẽ không như vậy, anh sẽ không cưới người khác, anh không phải đã nói sao? bất luận tôi biến thành như thế nào, anh muốn cưới đều là tôi. "
Giản Trì Hoài ánh mắt lạnh lẽo, quét về phía Chử Nguyệt Tình một cái bên trong chứa đầy cảnh cáo, " cô câm miệng cho tôi, trở về trên lầu đi !"
Chử Nguyệt Tình ngồi yên ở tại chỗ, Lý Tĩnh Hương lại lên tiếng trấn an, " tốt rồi tốt rồi, Tình Tình, tỉnh táo một chút, con nhận lầm người, đi thôi, mẹ dẫn con lên lầu. "
" con không đi lên, con muốn ở nơi này ngồi một lúc. "
Lý Tĩnh Hương không có biện pháp, chỉ có thể hù dọa cô, " con nếu không lên lầu, đợi lát liền đem con đưa đi, đưa đến một nơi ai cũng không thấy được con. "
" mẹ !" Chử Đồng đưa tay nắm chặt tay của Chử Nguyệt Tình, " chị đã bị như vậy, mẹ rốt cuộc đang làm gì a? "
Chử Nguyệt Tình yên lặng không hề náo loạn nữa, cô gạ ra tay của Chử Đồng, hướng cô nhìn, " tôi bây giờ nhức đầu, tôi muốn đi ngủ, còn có, tôi không đi, cô dẫn tôi đi ra ngoài nhất định là muốn hại tôi, tôi không đi đâu. "
Lý Tĩnh Hương đỡ Chử Nguyệt Tình đứng dậy, sau đó chậm rãi hướng đi lên cầu thang, Chử Đồng nhìn chằm chằm bóng lưng của chị cô, thật, hai năm, nhưng là một chút xíu cũng không thay đổi, ngay cả dáng dấp đi bộ cũng còn là như vậy, nhưng chị ấy nói thế nào không nhận biết cô, cũng không nhận ra được cô đây?
Cô không tin, cũng không cách nào thuyết phục mình đi tin tưởng. Đầu Chử Đồng dựa vào hướng ghế sa lon, Giản Trì Hoài ôm bả vai của cô, cô đem anh đẩy ra, sau đó nâng lên mi mắt nhìn hướng anh, " tôi có một lần ở trên điện thoại di động của anh thấy một tin nhắn, nói là cô ta tự sát, đó chính là chị tôi chăng? "
" ừh. "
Chử Đồng bên trong hốc mắt là nước mắt vỡ đê tuôn ra, cô chợt hướng bộ ngực anh đẩy, người đàn ông bị bất ngờ không kịp đề phòng, lui bước về phía sau, Chử Đồng nhất thời kích động, nổi đoá khó tiêu, cư nhiên chẳng qua là há miệng thở hổn hển, nói không ra lời. Sau khi Giản Trì Hoài đứng vững, vẫn đứng từ trên cao nhìn xuống cô, " Đoàn Lại Hoằng kết hôn, bởi vì nhà gái gia thế không tầm thường, chị của em trong lúc vô tình từ trên ti vi biết được nơi hôn lễ cử hành. Cô ta chắc là không tin, bởi vì trước lúc đó, ba mẹ em giải thích với cô ta, sau khi Đoàn Lại Hoằng tiếp nhận đổi thận xuất hiện bài xích mãnh liệt, nhưng bởi vì tiền chữa bệnh có hạn, cũng không thể tiếp nhận trị liệu tốt nhất. Nhưng là chuyện báo chí tin tức thực cũng không phải như vậy, Đoàn Lại Hoằng thân thể tráng kiện, lập tức sẽ cưới người khác, cô ta lừa gạt tất cả mọi người, chạy tới hiện trường đi điều tra đến tột cùng, làm tôi bên này lúc người ta tìm được cô ta, cô ta tâm tình cũng đã rất không ổn định. "
Chử Đồng tê liệt ngồi dưới đất, cả người vô lực, lời nói ra, tựa hồ chỉ có mình có thể nghe rõ, " vậy chị tôi, chẳng lẽ cũng không hoài nghi sao? Trong nhà đã chỉ còn bốn bức tường, làm sao sẽ tìm được một chỗ tốt như vậy cho chị ấy tĩnh dưỡng thân thể? Hơn nữa, năm đó nói chị tôi thân mắc bệnh nan y, tôi cũng đi bệnh viện theo chăm sóc chị ấy, chị ấy cũng đã như vậy, tại sao còn phải theo các người diễn trò? "
Giản Trì Hoài lần nữa tiến lên bước, thấy Chử Đồng dáng vẻ thương tâm muốn chết, cô mỗi một lần khóc thút thít mang ra khỏi đó một nỗi đau đớn, cũng níu thật chặt lấy lòng của Giản Trì Hoài, cô khó chịu, anh có lẽ không thể đồng cảm cùng, nhưng nhìn thấy cô đau thành như vậy, cái loại tê tâm liệt phế đó cũng là Giản Trì Hoài không cách nào trốn tránh. Anh đưa tay nắm bả vai của Chử Đồng, cảm giác được trong lòng bàn tay truyền tới nhịp động, anh đau lòng không dứt, " Chử Đồng......"
" anh đừng đụng vào tôi, " Chử Đồng bàn tay che nửa bên mặt, nửa bên kia đã tràn đầy tức giận trên mặt một cách dữ tợn, " anh nói cho tôi biết, nói cho tôi biết !"
" vẫn là câu nói kia, chị của em sau khi tỉnh lại được mấy ngày, biết được tin tức xấu Đoàn Lại Hoằng xuất hiện bài xích, cơ hồ đêm không thể chợp mắt, ba mẹ em nói nhà họ Đoàn kiếm không ra tiền thuốc thang, chỉ có thể lần lữa chờ chết. Cô ta lòng như lửa đốt, sau đó...... có người xuất hiện, nói là mới gặp liền thích chị của em, cũng không quan tâm thân thể của cô ta. Để có thể cứu Đoàn Lại Hoằng, nhưng cô ta đời này cũng không thể thấy hắn, hơn nữa nhất định phải để cho toàn bộ mọi người cũng cho là cô ta chết, người đó muốn cả đời cô ta. Lúc ấy, chỉ có hai loại lựa chọn ở trước mặt chị em, hoặc là, trơ mắt nhìn Đoàn Lại Hoằng chết, hoặc là, đánh mất tự do của mình. "
Qua nhiều khiếp sợ bị nhét vào trong đầu của Chử Đồng, cô cảm thấy, mình căn bản là phản ứng không kịp nữa, " người này, thật ra thì chính là ko hề tồn tại đúng ko? "
" đúng vậy, nhưng chị của em không có cân nhắc đến nhiều như vậy, cô ta đã hiến một thận, không thể nào trơ mắt nhìn Đoàn Lại Hoằng ' chết '. "
" các người !" Chử Đồng cảm thấy cổ họng miệng hiện lên một cỗ ngọt tanh, " mà chị tôi, lại còn nhẹ dạ cả tin, một người tốt đẹp sống sờ sờ như vậy, cư nhiên bị các người một tay che trời, biến thành một ' người chết '!"
Những người tham dự trong đó, có người thân thiết của cô, cũng có người nhà của cô, ban đầu hồ sơ bệnh án bao gồm hết thảy hết thảy, hiện ra ở trong mắt Chử Đồng chính là một bằng chứng hoàn mỹ, phải, cô không thể không dùng từ gì để hình dung nó, chỉ sợ cũng chỉ có nhà họ Giản thế này, mới có thể một tay che trời như vậy?
Cánh tay cô rơi vào trên ghế sa lon, đầu gối hướng cánh tay sức tàn lực kiệt, Giản Trì Hoài ngồi ở bên cạnh cô, một lát sau, Chử Đồng mạnh mẽ chống đứng dậy, " cho tới bây giờ, anh còn không chịu để cho chị tôi đi sao? "
" Chử Đồng, cái thận này của Lệ Đề, có được đường tắt cũng không quang minh chính đại, em biết nếu có một ngày chuyện này bị lôi ra ngoài, đối với nó sẽ ý vị như thế nào ko? "
" vậy đối với chị của tôi, đến tột cùng ý vị như thế nào? " Chử Đồng khàn khàn giọng hỏi ngược lại, " anh có phải hay không quá ích kỷ? quả nhiên, Lệ Đề là em gái ruột thịt thân thiết của anh, mà chị của tôi, chẳng qua chỉ là chị của tôi mà thôi. "
Giản Trì Hoài nhìn chằm chằm cô không lên tiếng, nếu như là trước kia, anh có thể không thèm phản bác, con mắt mang giễu cợt, nói chị cô bỏ ra tự do cả đời coi là cái gì? Anh cũng không phải vậy sao? Thứ anh bỏ ra, là một cuộc hôn nhân, mà trước khi cưới cũng là chưa từng thấy qua mặt cô, anh làm sao từng làm xong tâm lý chuẩn bị? nhưng là lời nói này, anh bây giờ không thể nói, bởi vì nó không khác nào là muốn ở trên vết thương của Chử Đồng mà xát muối, anh nơi nào còn có thể chịu được?
Chử Đồng hai tay xuôi theo ống quần, nắm chặt, " Giản Trì Hoài, anh nói một thận của chị tôi cùng tự do nửa đời sau, đổi lấy hôn nhân của chúng ta, tốt lắm, đổi trở lại có được hay không? "
Người đàn ông nghe được câu này, mí mắt chợt nhẹ nhảy xuống, đáy mắt tụ lại nổi lên lạnh lẽo không cần ẩn núp, mang theo một luồng nguy hiểm khiếp người quét về phía Chử Đồng, " em có ý gì? "
" thận của chị tôi, nếu không trả lại được, chúng ta ly hôn, sau đó là tự do của chị tôi. "
Giản Trì Hoài môi mỏng mím thành một đường thẳng tắp, anh thực chất chính là loại người không hề hiền hoà như vậy, trong ngày thường ko biểu lộ cảm xúc, đó là anh che giấu thật tốt, hôm nay nghe được những lời này của Chử Đồng, gương mặt như điêu khắc hơi vặn lên, gò má kéo căng đến chặt chẽ, quanh thân phủ một loại sát khí lạnh thấu xương, anh nhẹ gạt khóe miệng, bộ dáng nham hiểm đáng sợ, " em nói, em muốn ly hôn với tôi? "
Chử Đồng lúc này ngược lại tỉnh táo hẳn, cô đưa tay lau sạch nước mắt. " vậy anh cho là, chúng ta còn có thể tiếp tục sống với nhau sao? Giản Trì Hoài, đặt ở trước mặt chúng ta, không phải là chỉ có con đường này sao? "
" thì ra là đối với hôn nhân này, em so với tôi còn cho là trò chơi, còn không phải làm thật. "
Chử Đồng nghe vào trong tai, cắn chặt hàm răng không nói lời nào, Giản Trì Hoài đứng lên, từng bước một tiến tới gần, " em cũng đừng quên quy củ nhà họ Giản chúng ta. "
" đó là quy củ của các người, cùng tôi không liên quan ! tôi không cần duy trì yêu đương giả tạo bên ngoài mà cùng anh diễn trò, không cần !"
" phanh --" một trận tiếng vỡ vụn truyền tới trong tai, Chử Đồng nhắm mắt lại, thân thể ngẩn ra, hai quả đấm càng bóp càng chặt. Giản Trì Hoài ngồi trở về ghế sa lon, trên đất bừa bãi không chịu nổi, một bộ trà mới cáu bị anh hất sạch sẽ trên đất, sau khi đập tới mặt đất lạnh như băng, những mảnh vỡ vụn vẫn còn rơi sàn gạch tinh xảo đảo quanh. " em cảm thấy, là theo tôi diễn trò? Em diễn vậy rất mệt mỏi phải không? "
Chử Đồng không có theo lời của anh mà tiếp tục nói, thời điểm quá xúc động, nói chuyện với nhau khó tránh khỏi sẽ không kiêng nể, cô không muốn ngôn ngữ tổn thương ở vào thời điểm này mà phát sinh, " Giản Trì Hoài, coi là tôi van cầu anh, để cho tôi mang chị tôi đi, có được hay không? "
" em cũng nghe được, cô ta không muốn đi, Chử Đồng, bây giờ đã không phải là muốn truy cứu ai đúng ai sai, mà là trong hoàn cảnh như vậy, em mang lại tự do cho cô ta, nhưng là tự do này cô ta muốn sao? "
Chử Đồng trong lòng một trận lạnh như băng, nói cho cùng, Giản Trì Hoài còn không chịu lùi bước, cô sức cạn lực kiệt, quá mệt mỏi, " vậy tôi lên lầu nói chuyện với chị tôi được ko? "
Cô xoay người, lại thấy Giang Ý Duy bị người giúp việc chặn ở ngoài cửa, một bộ dang gấp gáp cuống quít, Chử Đồng bước nhanh đi qua, Giang Ý Duy thấy cô, không khỏi nhón chân lên, " Đồng Đồng, cô không sao chứ? "
Chử Đồng cười gượng gạo, lắc đầu một cái, " tôi không có sao, Giang Giang, hôm nay không thể đi chơi với cô, tự cô lúc trở về phải lái xe cẩn thận. "
" rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì a? " Giang Ý Duy hoàn toàn không biết rõ tình huống, " cô thật không có chuyện gì sao? "
" không có sao. " Chử Đồng vội vàng ý bảo Giang Ý Duy đi mau, chờ Giản Trì Hoài phục hồi tinh thần lại, nếu như thế thì ngay cả Giang Ý Duy cũng khó tránh khỏi giận cá chém thớt, chuyện chỉ có thể phiền toái hơn. Giang Ý Duy thấy cô như vậy, cũng không tiện hỏi nhiều nữa, chỉ có thể quay trở về căn biệt thự đã thuê ở bên kia.
Chử Đồng không thèm nhìn lại Giản Trì Hoài một cái, cô đi tới lầu hai, tiếng bước chân càng ngày càng nhẹ, đi tới cửa, nghe được bên trong có nói giọng nói truyền tới. " Tình Tình, con xem, em gái con cũng tới, chúng ta cũng đều muốn con, theo chúng ta trở về đi thôi? "
" trở về, đi đâu? "
" ai, con vốn là hồ đồ như vậy sao, đương nhiên là về nhà mình a. " Lý Tĩnh Hương giúp cô sửa sang lại tóc.
Chử Nguyệt Tinh không nói, cô ngồi ở mép giường, một bộ dáng yên lặng, Chử Đồng núp ở ngoài cửa mắt nhìn vào trong, chị cô hai tay chống hai bên người, thật, với người trong trí nhớ của cô hoàn toàn là giống nhau như đúc a.
Lý Tĩnh Hương nắm tay con gái thật chặt, " Tình Tình, đây là một cơ hội tốt, trước đây con làm ầm ĩ như vậy, nói nguyện vọng duy nhất chính là rời đi khỏi lồng chim này, bây giờ, vừa đúng em gái con phát hiện ra chuyện này, chúng ta cùng Trì Hoài nói chuyện thật tốt một chút, ba mẹ thật xin lỗi con, chúng ta về nhà đi? "
" mẹ, mẹ đừng nói nữa, đầu con đau quá, " Chử Nguyệt Tình đứng dậy ngồi vào trước cửa sổ, " còn có, mẹ nói anh ấy cùng em gái con mới là một đôi phải không? bên ngoài những bồn hoa tường vi là anh ấy trồng cho con a. "
" Tình Tình, đừng hồ đồ, không phải như con nghĩ đâu......"
" mẹ, mẹ mới hồ đồ ấy, " Chử Nguyệt Tình hai tay chống má, bàn đọc sách màu trắng nhũ đối diện cửa sổ, lúc này, cửa sổ đang mở, có thể thấy bên trong vườn một rừng hoa tường vi đang nở rộ, " mẹ với ba không phải đã nói rồi sao? có người thích con, cho nên là muốn con cả đời ở tại nơi này. "
Đầu óc Chử Nguyệt Tình hoàn toàn rối loạn, chuyện phát sinh hai năm trước và trong hai năm nay, rất nhiều vấn đề xâu chuỗi liên tục chung một chỗ, người kia rõ ràng không tồn tại, nhưng cô lại tưởng là thật, Chử Đồng nơi cổ họng nhẹ lăn, ánh mắt lần nữa đau xót, mà Chử Nguyệt Tình, hiển nhiên áp đặt người đó chính là Giản Trì Hoài.
" mẹ, đầu tiên, con nhất định là trong lòng khó chịu, nhưng bây giờ không phải là tốt vô cùng sao? nếu anh ấy thích con, muốn cho con cả đời ở nơi này, không để cho người khác nhìn thấy con, con nguyện ý a, chỉ cần mẹ với ba thỉnh thoảng đến thăm con là được. "
Lý Tĩnh Hương gắng giải thích với cô. " Tình Tình, cậu ta không phải là người kia......"
Nhưng là, Chử Nguyệt Tình không nghe lọt, cô để xuống tay trái, tay phải ngón tay tinh tế vuốt ve vết sẹo trên cổ tay, " con có thể trí nhớ là không có tốt như trước kia, nhưng rất nhiều chuyện, con không thể quên được. "
" như vậy làm sao mà bị thương, con nhớ rõ rồi chứ? "
Chử Nguyệt Tình lắc đầu một cái, " mẹ nói con tự sát, con vẫn không hiểu, con thật vui vẻ, tại sao lại muốn tự sát? "
Lý Tĩnh Hương ngồi ở mép giường, phía ngoài ánh mặt trời tình lãng ấm áp, xuyên thấu một tầng như ẩn như hiện qua màn cửa sổ theo đến trên mặt của Chử Nguyệt Tinh, bởi vì lâu rồi không ra khỏi cửa, làn da Chử Nguyệt Tình hiện ra một loại trắng bệch trong suốt bệnh hoạn, " con chỉ nhớ, lúc con tỉnh lại, anh ấy ở bên cạnh con. "
" vậy tóm lại con có nhớ, sau khi con tự sát lúc tỉnh lại, liều mạng muốn rời khỏi nơi này ko? "
Chử Đồng đưa tay che miệng lại, nghĩ đến chị mình tuyệt vọng, nghĩ đến chị ấy đối mặt với những người giúp việc kia ngăn chặn không giúp đỡ. Mà khi đó, mình lại đang làm được gì đây? Cô ở cùng Giản Trì Hoài từng bước một đến gần, cô hưởng thụ người ta gọi là Tứ tẩu, lúc đó cảm giác thỏa mãn, cô đắm chìm trong ngọt ngào không nên thuộc về cô.
Cô nhìn thấy Chử Nguyệt Tình lắc đầu một cái, " không nhớ rõ, con chỉ nhớ, vết thương rất đau, con thậm chí không hiểu tại sao mình phải cắt một dao như vậy, đau nhiều lắm a? Không đáng giá, giống như toàn bộ cổ tay bị chém đứt vậy. Cho đến có một ngày, con đi tới bên cửa sổ, thấy một chiếc xe trên đó chở đầy những giỏ hoa tường vi, các công nhân đem những cây hoa ấy mang xuống, sau đó trồng đầy bốn phía hàng rào quanh nhà. Lúc ấy, hoa trên cây cũng không có ít nụ đâu, từng cánh từng cánh hoa nở rộ, con cảm thấy, hẳn rất khó trồng xuống mà sống được? Con xa xa đứng ở nơi này, thấy bóng dáng anh ấy cao lớn đứng ở trong sân. Mẹ, mẹ biết không? Đó dù sao không phải là chậu hoa, con mắt thấy cánh hoa từng đoá từng đoá rơi xuống, bị gió thổi đi, cánh hoa tung bay, bay tới bên chân của anh ấy,bay trên người của anh ấy, mùi thơm xuyên thấu qua cửa sổ truyền vào phòng của con. Con vẫn luôn không thể quên được hình ảnh đó, mặc dù anh ấy không quay đầu lại, nhưng anh ấy đứng ở trong sân, tươi đẹp tuyệt vời như thế, con không thể quên được. "
Chử Đồng tay đỡ khung cửa một cách vô lực, cô biết, người đàn ông như Giản Trì Hoài, đối với bất kỳ một cô gái nào mà nói đều là chết người, anh nếu không có ý trêu chọc, các cô cũng chưa chắc có thể toàn vẹn mà trở ra.
Lý Tĩnh Hương nghe được chuyện này, cả người cũng nóng nảy, " sai lầm rồi sai lầm rồi, Tình Tình, không nên như vậy !"
Chử Nguyệt Tình nhìn ngoài cửa sổ, thẳng tắp nói tiếp, " sau đó, trồng cây hoa này chết không ít, lại có một nhóm mới đến làm vườn, trước sau chăm sóc tu bổ qua ba bốn lần, mới có hôm nay hoa nở rộ tươi đẹp như vậy. Mẹ, sai lầm rồi? nơi nào sai lầm rồi? Con thời điểm khó khăn nhất không thể chịu được, là anh ấy ngồi ở trong phòng con, đọc sách cho con cả một đêm......"
Lý Tĩnh Hương không biết nên khuyên con gái như thế nào để thuyết phục cô ta, ánh mắt bà lúc này mới chú ý tới đứa con gái nhỏ đang đứng ở cửa, Lý Tĩnh Hương cả kinh biến sắc, vội vàng đứng dậy đưa tay che miệng Chử Nguyệt Tình lại, " Tình Tình a, con đừng nói hưu nói vượn nữa có được hay không? Con là không muốn chúng ta thật tốt sống qua ngày phải ko? "
Chử Đồng đi vào trong hai bước, " mẹ, mẹ đừng như vậy. "
Lý Tĩnh Hương tay đang che miệng Chử Nguyệt Tình buông ra, Chử Nguyệt Tình há miệng thở hồn hển, quay đầu lại thấy Chử Đồng, cũng chỉ là liếc nhìn. Chử Đồng đi tới bên cạnh cô, " chị. "
Chử Nguyệt Tình nhẹ kéo khóe miệng, " mọi người đều nói, tôi là chị cô, vậy tôi chính là chị cô rồi. "
" chị chính là chị của em. " Chử Đồng cố chấp lặp lại.
Chử Đồng không khỏi bật cười, " em cũng thật là đủ rồi. "
Thấy cô khóe miệng vén lên thành độ cong, Chử Đồng cười theo, vẻ mặt như vậy cô quá quen thuộc, trước kia cô làm nũng, Chử Nguyệt Tình ko còn cách nào khác, liền vốn là cười trừ như vậy một tiếng. Chử Đồng đứng ở bên cạnh cô, cùng cô nói chuyện trước kia, Chử Nguyệt Tình nghe không tới một hồi, liền nói nhức đầu, che đầu không chịu nghe nữa.
Vào lúc giữa trưa, người giúp việc đi lên mời mọi người xuống, thái độ đã là ba trăm sáu mươi độ chuyển biến lớn, cung cung kính kính, cùng trước tưởng như hai người khác nhau.
Chử Đồng lại muốn nổi điên, cũng không thèm để ý tới hai người đó, cô cùng mẹ đưa Chử Nguyệt Tình xuống lầu, Giản Trì Hoài cũng không ở đó, Lý Tĩnh Hương ngồi trước bàn ăn, hướng bốn phía liếc nhìn, " tiên sinh người đâu rồi? "
" tiên sinh ở trong phòng. "
Lý Tĩnh Hương hướng Chử Đồng liếc ánh mắt, " con lên đi, gọi cậu ấy cùng nhau xuống. "
" mẹ, anh ta bảo chúng ta ở lại nơi này ăn cơm, mẹ có phải hay không còn mang ơn mang đức? "
" hai con dù sao cũng là vợ chồng......" Lý Tĩnh Hương áp thấp giọng nói, " sau này ngày ngày chẳng lẽ còn có thể không qua được sao? "
Chử Đồng nắm chặt đôi đũa trong tay, cô căn bản ăn không vô nữa, lại mạnh mẽ tống vào trong miệng miếng cơm trắng, ở trong mắt của bố mẹ cô, đến tột cùng có chuyện gì là không qua được đây? sợ rằng, không có chứ. " mẹ với ba, về phần ngay cả con cũng gạt sao? "
Lý Tĩnh Hương rũ xuống mi mắt, " đoán tính tình của con, nếu như không lừa gạt con như vậy, con chịu gả đến nhà họ Giản không? "
" vậy con gả đến nhà họ Giản, đến tột cùng đối với chúng ta có ích lợi gì? Mẹ đại khái có thể hỏi bọn họ đòi một số tiền lớn, đời này, đời sau, suốt cả mấy đời cũng xài không hết !"
" Đồng Đồng, chúng ta đây là vì muốn tốt cho con a. "
Hai năm qua, Chử Đồng đã nghe nhiều lời như vậy, cô đẩy cái ghế ra đứng dậy, " con no rồi. " Trở lại lầu hai, đi tới phòng của chị cô, Chử Đồng đẩy cửa đi vào, bên trong phòng ốc bố trí rất ấm áp, vừa mới đây cũng không có nhìn kỹ, cô đi tới kệ sách trước người, thấy phía trên đó bày đầy sách chằng chịt chật ních, còn có mấy quyển lịch.
Chử Đồng cầm lên một quyển trong đó, là năm ngoái, mỗi một tháng mỗi một ngày, đều bị khoanh vòng bằng bút mực đen, chắc là đang nhắc nhở chị cô ngày ngày đến tột cùng có nhiều khó khăn trải qua đi?
Chử Đồng cầm lên một quyển khác, lật vài tờ, chợt thấy có một ngày được đánh dấu quan trọng, bên cạnh còn có một dòng chữ nhỏ: Đồng Đồng tốt nghiệp. Trong lòng cô lần nữa bị đánh trúng nặng nề, ngón tay phủ xuống, còn thấy được một mặt khóc, bên cạnh viết : 'tôi muốn về nhà'.
Cô đem quyển lịch thả lại trên giá sách, nước mắt kiềm nén thế nào cũng không nhịn được, cô rất khó tưởng tượng, chị cô ở nơi này hai năm đến tột cùng là thế nào vượt qua được. Không thấy được người nhà, ngay cả giao thừa cũng chỉ là cùng người giúp việc đợi, không có ai có thể làm bạn với cô.
Mà Chử Đồng đây? Lúc nhớ đến cô, từng lần một chạy đi thăm nghĩa trang, lại không nghĩ rằng cô nói những lời đó, chị cô một chữ cũng không nghe được.
Cũng không lâu lắm, Lý Tĩnh Hương cùng Chử Nguyệt Tình cũng lên lầu, Chử Nguyệt Tình thói quen sau 12h là đi nghỉ ngơi, Lý Tĩnh Hương thay cô đắp kín mền, Chử Nguyệt Tình hướng bốn phía nhìn một chút, " anh ấy đâu rồi? "
Chử Đồng ở nơi này, Lý Tĩnh Hương sợ nhất nghe được vấn đề điên loạn đó, bà thở dài, " ngủ đi, nhắm mắt lại. "
" mẹ, anh ấy lại đi rồi à? "
" ừ. "
" không đúng, mẹ gạt con, mới vừa rồi rõ ràng nói ở trong phòng. "
Lý Tĩnh Hương ánh mắt nhìn thấy Chử Đồng đứng ở bên cửa sổ cũng không nhúc nhích, bà hai tay đè lại bả vai con gái lớn, " tỉnh ngủ là có thể thấy được, nhắm mắt lại đi. "
Chử Nguyệt Tình ngoan ngoãn ngủ, Lý Tĩnh Hương canh giữ ở bên cạnh, cô rất nhanh liền ngủ được an ổn, Chử Đồng nhấc bước chân đi tới trước giường, " mẹ, để con tới chăm sóc chị. "
Lý Tĩnh Hương hốc mắt ướt át, " Đồng Đồng, con bây giờ khẳng định đối với mẹ và ba con lòng có oán hận chăng? "
Chử Đồng kinh ngạc nhìn chằm chằm Chử Nguyệt Tình trên giường bệnh, cô ngủ được rất quen, tay cô luồn vào chăn, đem chăn vén lên một góc, Lý Tĩnh Hương còn chưa kịp tới ngăn cản, liền thấy Chử Đồng đem vạt áo Chử Nguyệt Tình vén lên. Vết sẹo dữ tợn dọa người, một đường rất dài, trông giật cả mình. Chử Đồng giống như là bị sét đánh ngay chính giữa, chợt lùi tay về, mặc dù có tâm lý chuẩn bị, nhưng vẫn là cả người lạnh như băng, cô đứng dậy lui về phía sau vài bước.
Lý Tĩnh Hương hướng cô nhìn, " Đồng Đồng, con không nên như vậy, có một số việc đã xảy ra......"
Cô xoay người đi ra ngoài, lúc này, không muốn nghe Lý Tĩnh Hương nói bất kỳ lời nào nữa.
Chỗ biệt thự này, nói nghiêm mật, cũng không tới mức gió thổi không lọt, chẳng qua là chung quanh cảnh vật tĩnh lặng, trừ đường nhỏ ở ngoài, căn bản không có phương tiện giao thông nào trải qua nơi này, cho nên Chử Nguyệt Tình phí hết tâm tư, mới chỉ may mắn chạy trốn được một lần như vậy.
Cô từng bước một đi về phía trước, đi tới đầu cầu thang, nghe được phía trên có âm thanh của tiếng bước chân đi xuống, Chử Đồng ngẩng đầu lên, thân ảnh người đàn ông toàn bộ rõ ràng rọi vào mi mắt của cô, Chử Đồng khóe miệng cười giễu cợt, " Giản Trì Hoài, tôi nên gọi anh là chồng, hay là anh rể a? "
Cô biết cô là đang chọc giận anh, là vô lý gây sự, nhưng tâm tư của Giản Trì Hoài, cô có thể khẳng định nói là cô hoàn toàn có thể nắm giữ trong tay sao?
Tư Hôn Mật Ái - Bà xã VIP Tư Hôn Mật Ái - Bà xã VIP - Thánh Yêu