Outside of a dog, a book is man's best friend. Inside of a dog it's too dark to read.

Attributed to Groucho Marx

 
 
 
 
 
Tác giả: Thánh Yêu
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 169
Phí download: 12 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1044 / 10
Cập nhật: 2017-09-24 23:40:22 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Quyển 2 - Chương 7 - Chị Của Cô Cũng Bán Thận
ây Thành, bệnh viện nhân dân khu phát triển.
Sáng sớm, bác sĩ bắt đầu kiểm tra phòng, bên trong phòng bệnh 9 giường là những bệnh nhân có tình trạng không được tốt, bệnh nhân bị đưa vào nơi này rồi, phần lớn đều là chờ chết, thân mắc bệnh nan y không có thuốc chữa, chỉ có thể nằm ở đây dựa vào thuốc men giảm thấp chút thống khổ.
Diệp Như thuần thục lật xem hồ sơ bệnh lý, bác sĩ ở đây vốn là không nhiều lắm, hơn nữa cô bình thường làm việc nghiêm túc, trong hai năm qua, đã có thể tự mình giải quyết vấn đề.
Trên giường bệnh là người đàn ông trẻ tuổi đang thống khổ rên rỉ, anh ta mới tầm hai mươi tuổi, hai năm trước mắc bệnh ung thư não, bởi vì không thể giải phẫu, bệnh tình trì hoãn đến nay, càng thêm khó khăn trong việc điều trị.
" đã uống thuốc giảm đau chưa? " Diệp Như mặc áo blouse trắng, vừa hỏi vừa nhìn hướng thân nhân bên cạnh.
Đó là bạn gái của anh ta, là một cô gái cao gầy tong teo, nghe nói hai người đang đi làm, lúc biết đc, người nhà anh ta hai năm qua tiền bạc tích góp toàn bộ đã xài hết rồi, trong nhà còn có đứa con nhỏ, hai vợ chồng không thể hao tốn ở đây, cho nên đều là bạn gái của anh ta chăm sóc.
" uống rồi, " bạn gái nhẹ giọng khóc thút thít, " nhưng kể cả khi uống thuốc rồi, vẫn là đau. "
Diệp Như ngẩng đầu nhìn cô gái, có mấy lời không đành lòng nói, anh ta chắc là không chống nổi mấy tháng nữa, " cứ uống đi. "
Cô gái kia chợt đứng lên, " bác sĩ, van cầu người, chữa khỏi cho anh ấy đi, tôi ra ngoài đi làm, dùng cả đời kiếm tiền trả nợ tôi cũng nguyện ý. "
Người thanh niên nghe được câu này, đưa tay kéo tay bạn gái, " Lữ Lâm, đừng như vậy, nếu là thật có thể chữa khỏi, bác sĩ sẽ từ bỏ sao? "
Cô gái tên Lữ Lâm đặt mông ngồi lên ghế, dựa hướng mép giường, nước mắt đã sớm khóc đến khô cạn, nhìn thấy người yêu như vậy, chịu đủ mọi hành hạ, cô làm sao không đau khổ đây?
Diệp Như lại đi ra ngoài, cô mặc dù thương cảm đồng tình, nhưng cô là danh y sinh, cô còn có chức trách của mình.
Cũng không lâu lắm, bên trong phòng bệnh đi tới một bệnh nhân, mặc bộ quần áo bệnh viện rộng thùng thình, đầu đội cái mũ, cô hướng đi vào chiếc giường tận bên trong cùng, đem rèm vén lên sau đó ngồi lên trên giường. Người thanh niên an ủi bạn gái, " đừng khóc, anh không đau, thật không đau. "
Cô gái trẻ tuổi ban đầu đầu nằm trên giường bệnh đứng dậy, hướng người đang đội mũ nói, " nếu cô đã đến rồi, tôi đi đây. "
" đi đi. " Chử Đồng nói.
Loại bệnh viện nhỏ này chỗ sơ hở rất dễ lợi dụng, kiểm tra phòng cũng không nghiêm khắc, bình thường đều là y tá chạy tới chạy lui, như Diệp Như kiểm tra phòng cũng vậy, cũng không phải ngày ngày đều có, Chử Đồng đã xâm nhập vào đây mấy ngày nay. Hơn nữa cô từ trong miệng một dì quét sân hỏi thăm được, trước cũng có người mắc bệnh chợt bỏ đi, bởi vì bà ấy cũng nói chuyện nhiều với người bệnh kia, nên khắc sâu ấn tượng, sau đó liền thấy thân nhân vội vàng thu dọn đồ đạc, ngay cả bác sĩ cũng không kinh động, dùng 4 chữ ' chạy như ma đuổi' để miêu tả cũng không quá đáng.
Như vậy, trong bệnh viện này khẳng định cất giấu bí mật gì đó. mà cô nghĩ tốt hơn hết đối với Diệp Như, khẳng định không thể để cô ấy biết, ko may sơ hở lộ ra dấu vết, Diệp Như biết cô vẫn đang điều tra vụ mua bán nội tạng, khẳng định trước tiên nói cho Giang Ý Duy ngay, đến lúc đó, Giản Trì Hoài kia tài cán mấy cũng không dối gạt được.
Chử Đồng đứng dậy, vỗ vỗ bả vai Lữ Lâm, " đừng khóc, để cho anh ta thấy cô như vậy, anh ta cũng không chịu nổi, cô còn chưa ăn sáng nữa mà, đi ăn một chút gì đi. "
" tôi ăn không vô. "
Người đàn ông kéo kéo tay của cô, " đi mua một ít cháo bí đỏ đi, anh đột nhiên rất muốn ăn. "
Lữ Lâm nghe nói như thế, trong con ngươi rõ ràng lóe sáng lên, cô gật đầu một cái, cầm túi lên đi ra phòng bệnh. Chử Đồng ở chỗ này, phần lớn thời gian cũng đi khắp nơi, chạy tán loạn khắp các phòng bệnh, thấy y tá liền tránh, bất quá nơi này y tá tới cũng vội vã đi cũng vội vã, làm sao có thời giờ nhớ đến gương mặt này a.
" cậu nhất định phải tích cực lên, nếu không, cậu bảo Lữ Lâm làm sao bây giờ? "
Người thanh niên trông xương xẩu, gầy như que củi, trên tay gân xanh giống như dây cây mây quấn quýt, quấn quanh mấy đoạn trên khắp mu bàn tay, " cô ấy đi theo tôi, chưa từng trải qua một ngày thật tốt, đi làm được bao nhiêu tiền, đã sớm xài hết, đời này có thể gặp đc cô ấy, là điều cực kỳ hạnh phúc của tôi. "
Chử Đồng không khỏi cảm động, " Lữ Lâm là một cô gái tốt. "
" tôi muốn cầu hôn với cô ấy. " người thanh niên chợt nghiêng đầu nhìn cô.
Chử Đồng sợ run lên, " cầu hôn? "
Người thanh niên kéo lên khóe miệng cười tự giễu, " ừh, tôi không nỡ để cô ấy cứ mãi như vậy, nhưng tôi cũng không thể quá ích kỷ, tôi chỉ là muốn đưa cho cô ấy một chiếc nhẫn kim cương, tôi không thể cưới cô ấy, ngày cuối cùng cô ấy theo tôi, tôi thấy quá đủ rồi. "
Chử Đồng hai tay nắm lại bên người, người thanh niên ánh mắt đờ đẫn nhìn chằm chằm trần nhà hồi lâu, " cô nói, trên người tôi còn có cái gì là đáng tiền? là có thể bán? "
Chử Đồng kinh ngạc không dứt, " cậu đừng suy nghĩ lung tung !"
" tôi thật có ý niệm như vậy, tôi nằm ở chỗ này không phải là chờ chết sao. "
" chẳng lẽ cậu muốn nhìn cô ấy lúc đưa cậu đi, không ngừng chứng kiến cảnh cậu bị hành hạ, còn phải thấy đc thân thể cậu không hoàn chỉnh sao? " Chử Đồng có chút kích động, nhưng thấy dáng vẻ của người thanh niên, hai vai lại mềm nhũn ra.
Người thanh niên giơ cánh tay lên che kín mi mắt, đợi đến khi Lữ Lâm trở lại, cái đề tài này tự nhiên cũng liền kết thúc.
Ban đêm, sau khi Diệp Như tan việc, Chử Đồng mặc đồ bệnh nhân đi ra ngoài, mãi cho đến khi leo lên xe, cô mới cởi ra bộ quần áo rộng thùng thình, mặc áo khoác của mình.
Trở lại Bán đảo hào môn, Giản Trì Hoài chỉ cần không có xã giao, khẳng định về sớm hơn cô, Chử Đồng lên lầu, trong nhà máy điều hòa không khí nhiệt độ rất thích hợp, bên trong gian phòng vừa ấm áp lại thoải mái, Giản Trì Hoài ở ngoài ban công đi vào, từ phía sau ôm Chử Đồng, miệng anh hôn lên gương mặt của cô, chợt chán ghét đẩy ra, " trên người em có mùi gì? "
" cái gì mùi gì? " cô mơ hồ không biết.
Giản Trì Hoài quan sát cô từ trên xuống dưới, " em đã đi chỗ nào? "
Chử Đồng giơ cánh tay lên, ngửi một cái, lại nắm lên lọn tóc dí vào cánh mũi, " không có gì a, có ngửi thấy gì đâu. "
" giống như mùi nước khử trùng của bệnh viện ấy. " Giản Trì Hoài ngón trỏ chỉ vào dưới mũi, " em chạy tin tức, đã chạy đi đâu? "
Ghê thật, lỗ mũi chó này cũng thật là thính a. Chử Đồng bịa đại lý do, " không có gì hết, đi ngang qua chỗ Diệp Như thôi mà, em chạy quanh khắp nơi, nào có như anh nói khoa trương như vậy. "
" hừ, em coi bệnh viện là trung tâm thương mại chắc, ngày ngày chạy tới đi dạo một chút? "
Chử Đồng hướng anh phất phất hai cánh tay, " anh ngửi lại lần nữa đi, còn nữa không? còn nữa không? "
Giản Trì Hoài nắm cánh tay của cô, " tắm đi !" đây có khi cũng nhanh chóng trở thành câu cửa miệng của anh rồi.
Lại qua hai ngày, Chử Đồng đứng ngoài bệnh viện, mắt nhìn đồng hồ trên cổ tay, lúc này thời gian kiểm tra phòng đã qua, không sai biệt lắm là có thể đi vào. Cô che kín áo khoác, mới đi vào trong hai bước, một chiếc xe thật nhanh xông qua trước gót chân cô, sau đó dừng bên ngoài bệnh viện. Chử Đồng bị dọa sợ đến đứng ở đó hồi lâu không động, sau khi phản ứng kịp lúc này mới cau mày nói, " chạy nhanh như vậy, chạy đi đầu thai a !"
Đó là cỗ xe nhỏ màu đen, trên cửa sổ xe dán màu tối, không thấy rõ tình trạng bên trong, Chử Đồng nhấc chân lên đi vào trong, đi tới cửa chính bệnh viện, cô theo bản năng quay đầu lại, giống như thấy có người mở cửa xe ngồi vào. Chử Đồng cũng không để ý lắm, cô bước nhanh hướng khu phòng bệnh đi. Vừa đi vào, liền nghe đến một trận thanh âm lo lắng truyền tới trong tai, Lữ Lâm gấp rút tới mức xoay vòng vòng, trong ngoài đều đã tìm hết, " anh ấy thân thể kém như vậy, có thể đi đâu được a? rốt cuộc đi đâu a? "
" thế nào? " Chử Đồng tiến lên, thấy bên cạnh trên giường bệnh không có một bóng người, cũng giật mình.
" bạn trai tôi bỗng dưng mất tích, mới vừa rồi tôi đi ra ngoài mua đồ ăn, trong nháy mắt liền không thấy nữa, cô xem, quần áo bệnh nhân cũng xếp lại đặt lên giường, anh ấy có thể hay không lại nghĩ quẩn, đi......" lữ lâm trong miệng cũng cứng đờ, không dám nói thêm nữa.
Chử Đồng chợt xoay người, hướng bên ngoài chạy như bay, xuyên qua hành lang, đi tới bên ngoài cửa chẩn đại sảnh, từ xa nhìn lại, chiếc xe kia đã biến mất. Chử Đồng siết chặt hai quả đấm, trong lòng không nói ra được tư vị, chuyện này liền phát sinh ngay dưới mi mắt của cô, đang ở trong tầm mắt của cô ! Tại sao có thể như vậy? Cô hối hận không chịu nổi, cúi xuống há miệng thở hổn hển, một hồi lâu sau mới ngồi dậy, cô không hy vọng trực giác của mình là chính xác. Chử Đồng xoay người trở lại bên trong phòng bệnh, thấy Lữ Lâm ngồi yên ở mép giường, cầm trong tay tờ giấy, cô đi lên trước, đưa tay phủ lên bả vai cô ấy, " chúng ta đi tìm một chút đi. "
" không cần, " Lữ Lâm đưa tờ giấy cho Chử Đồng, " anh ấy bảo tôi chờ anh về. "
Chử Đồng nhận lấy tờ giấy kia liếc nhìn, trên đó viết anh ta muốn đi ra ngoài mấy ngày, bảo Lữ Lâm làm giấy ra viện, ko nên trì hoãn, trở lại phòng thuê chung của hai người, anh ta đến lúc đó sẽ cho cô một sự bất ngờ vui vẻ.
Mà Chử Đồng biết, điều bất ngờ này là cái gì. Cô cảm giác hai chân mình mềm đến cơ hồ muốn đứng cũng ko vững, hai lòng bàn tay bên trong tất cả đều là mồ hôi, chuyện như vậy, cư nhiên liền phát sinh trong bệnh viện? Việc mua bán nội tạng, thế nào lại có thể công khai đưa đến những tính mạng trong phòng cấp cứu bệnh viện này đây? Chử Đồng bây giờ không nghĩ ra, cả người đều run rẩy, mấy ngày trước đây, anh ta vẫn còn nói với cô về chuyện này, nhưng cô ban đầu thế nào cũng không lưu tâm 1 chút?
Bởi vì cô cảm thấy, đây không phải là chuyện dễ dàng, ai có thể nghĩ tới, nó phát sinh bất ngờ không kịp đề phòng như thế? coi như báo cảnh sát, cũng sẽ giống như lần trước, camera quay lại đc, người bệnh là tự mình đi ra khỏi bệnh viện, mà chiếc xe đã đón người ngoài bệnh viện đó, hoặc là xe gian, hay là xe thuê, hoặc là ko thể điều tra đc tung tích chủ nhân của chính chiếc xe đó. Chử Đồng thấy Lữ Lâm đứng lên, " cô làm cái gì? "
" thu dọn đồ đạc, về nhà. "
" cô...... không đợi sao? "
Lữ Lâm hốc mắt đỏ bừng, vừa lau nước mắt, vừa nói, " tôi về nhà chờ, anh ấy thật lâu trước đây cũng đã nói, không muốn ở trong bệnh viện, thật ra thì như vậy, còn không bằng ở nhà. Tự tôi lấy ít thuốc giảm đau, đó là gia đình của chúng tôi, cũng không cần giống như bây giờ vậy, nhìn giường bệnh bên cạnh có người nào vừa đi, nhìn bệnh nhân mới mắc bệnh nan y, lại vào ở đây. "
Chử Đồng đứng lên, an tĩnh giúp cô đem đồ dọn dẹp xong, " tôi đưa cô trở về. "
" không, không cần, tự tôi ngồi xe buýt. "
Chử Đồng kéo túi của cô, " nghe tôi đi, tôi đưa cô đi. "
" được rồi, cám ơn cô. "
Chử Đồng lái xe đưa Lữ Lâm về căn nhà thuê, là một căn phòng rất đơn giản, một nhà để xe, mở ra cửa cuốn đi vào, bên trong kê cái giường, mặc dù không gian rất nhỏ, lại dọn dẹp vô cùng sạch sẽ, vừa nhìn cũng biết trong nhà có một nữ chủ nhân khéo tay.
Lữ Lâm nói cảm ơn thêm lần nữa, Chử Đồng đem đồ đạc của cô cất xong, " mấy ngày nay, tôi sẽ tới đây thăm cô. "
" cô đến tột cùng là làm cái gì? cũng không giống như bệnh nhân. "
Chử Đồng nhẹ nhàng tiếng thở dài, " cô chỉ cần biết, tôi không phải là người xấu là đc rồi. "
mấy ngày kế tiếp, Chử Đồng đều cùng Lữ Lâm chờ người thanh niên kia trở lại, cho đến một đêm, Lữ Lâm nhận được điện thoại. Cô vội vã nói mấy câu, sau đó đứng dậy đẩy chiếc xe lăn đặt ở góc tường đi ra ngoài. Chử Đồng thấy vậy, vội vàng sải bước đuổi theo, còn chưa tới sáu giờ, bên ngoài lại 1 mảnh đen nhánh, đi tới đường hẻm, lúc này mới có đèn sáng rỡ, xa xa thấy có bóng người dựa lên cột điện.
Lữ Lâm thật nhanh chạy qua, hai người đi tới gần, không ngoài dự đoán, người đó chính là bạn trai của Lữ Lâm. Hai người cùng nhau đem anh ta đỡ vào trong xe lăn, sau đó đẩy trở về nhà. Kéo tấm cửa cuốn lên, Lữ Lâm bảo anh ta nằm lên giường, người thanh niên ngồi ở mép giường, run run rẩy rẩy từ trong túi lôi ra một cái hộp nhung.
Chử Đồng vừa nhìn, trai tim lập tức nhảy tưng lên, Lữ Lâm ngón tay run run nhận lấy cái hộp, mở ra, bên trong là một chiếc nhẫn kim cương chiếu sáng lấp lánh. Cô trợn to đôi mắt, " đây là ở đâu có đc? "
" ngốc à, đương nhiên là mua. "
Chử Đồng tầm mắt rơi vào trên người anh ta, " cậu thật sự bán nội tạng của mình à? "
" cái gì? " bên cạnh Lữ Lâm khó tin trợn to đôi mắt, " cái gì bán nội tạng? "
Người thanh niên hồi lâu không nói, anh ta không thể quỳ xuống 1 gối, chỉ có thể nâng cằm lên, " lâm lâm, em đi theo anh, không có trải qua ngày nào thật tốt, chiếc nhẫn kim cương này là vật duy nhất anh có thể cho em, gả cho anh nhé, mặc dù, anh không có cách nào cưới em thật sự, anh chỉ có thể cầu hôn với em như thế này thôi. "
Lữ Lâm lắc đầu, " anh thậy sự đi bán nội tạng, sau đó đem đổi lấy chiếc nhẫn kim cương này cho em sao? "
" không có. " người thanh niên phủ nhận.
" không có? vậy anh từ đâu mà có tiền? " Lữ Lâm bỗng đem chiếc nhẫn vứt lên trên giường, cô tiến bước lên, vén áo của anh ta lên, Chử Đồng thấy eo của anh ta có một vết mổ phẫu thuật trông mà giật mình, vừa dài lại vừa sâu vô cùng, giống như là con rết to lớn. Lữ Lâm tiếng kêu sợ hãi lui về phía sau, nước mắt cũng không nhịn được nữa, tuôn rơi xuống.
Người thanh niêm chỉ thở chứ ko còn sức nằm dài trên giường, cười khẽ, " có cái gì mà khóc? Anh cảm thấy đây là chuyện tốt, dù sao sớm muộn muốn chết, còn có thể cứu người, hơn nữa lại còn có hơn một vạn đồng tiền, còn có thể giúp anh lo việc hậu sự. "
" anh nói nhăng gì đấy !"
Chử Đồng trong lòng cũng khó chịu theo, cô tiến bước lên, " đến tột cùng là người nào liên lạc với cậu? trong bệnh viện có người của bọn chúng có phải không? "
" không có. " người thanh niên phủ nhận ngay như đinh chém sắt, " nếu muốn tiếp xúc được, rất dễ dàng, có QQ......"
" anh không có điện thoại, thế nào mà liên hệ đc với bọn chúng? " Lữ Lâm cũng không chịu tin tưởng, Chử Đồng còn nói thêm. " hơn nữa, cậu cơ hồ là vừa ra ngoài, lập tức làm phẫu thuật, ngay cả việc xứng hình cũng ko làm, đây cũng giải thích thế nào? chẳng lẽ đúng là trong bệnh viện có người, đã sớm chuẩn bị xong hết thảy? "
Người thanh niên không nói lời nào, chẳng qua là lắc đầu, anh ta mệt mỏi nhắm lại đôi mắt, xem ra là thế nào cũng không chịu nói. Lữ Lâm ngồi ở bên cạnh khóc cũng ko nổi, Chử Đồng vỗ vỗ bả vai của cô, " việc đã đến nước này, vẫn là thân thể anh ta quan trọng hơn, đừng khóc. "
" tại sao làm như vậy? tại sao? "
" bác sĩ chủ trị là ai? "
Lữ Lâm nhẹ giọng khóc sụt sùi, " bác sĩ Diệp. "
Người thanh niên chợt ngẩng đầu lên nói, " không liên quan đến bác sĩ Diệp, là tự tôi tìm người, hết thảy cũng do tôi cam tình nguyện. "
Lúc trở về, Chử Đồng một mình đi ở trên đường nhỏ, hai tay cô cắm bên trong túi, cô đã có thể xác định, trong bệnh viện trăm phần trăm cất giấu một bàn tay ma quỷ, bác sĩ, mua thận, hai từ này chặt chẽ liên hệ với nhau. Cô cũng thấy choáng váng, thậm chí không dám nghĩ thêm nữa, không dám nữa hướng đặt định trên thân người đó.
Ngày hôm sau, bệnh viện nhân dân khu khai phát của Tây Thành lại nhận thêm 1 bệnh nhân bị nan y, Chử Đồng cũng không quay lại bệnh viện đó nữa. Qua khoảng chừng chưa tới nửa tháng, chuyện cuối cùng cũng có tiến triển đột phá.
Trong phòng làm việc của bác sĩ, Diệp Như vừa hí hoáy viết viết, vừa nói, " bệnh của bác, bệnh viện cũng không có biện pháp khác, bất quá nếu may mắn, hẳn còn có thể sống một năm. "
Người phụ nữ trung niên nhìn chằm chằm cái lịch để bàn, " nhưng nhà tôi đã không chịu trách nhiệm nổi nữa rồi, bác sĩ Diệp, tôi xem trên ti vi nói, không phải có thể hiến tặng di thể sao? Việc đó có thể có tiền ko? "
" hiến tặng di thể, đó là việc ko bắt buộc phải trả tiền, " Diệp Như ngẩng đầu nhìn bà, " khó có người lại có ý nghĩ như vậy, thật tốt. "
" nhưng tôi muốn có tiền, dù sao cũng phải chết, còn không bằng để cho người trong nhà tốt hơn chút. "
" không được, " Diệp Như phản đối, " trong bệnh viện cấm phát sinh loại việc này. "
" bác sĩ Diệp, cô sẽ giúp tôi hỏi mấy bác sĩ khác thử xem sao, lại nói, cắt bỏ nội tạng cũng chết không được, còn có thể cứu người, hơn nữa tôi là tự nguyện".
" không được, " Diệp Như không nhịn được đóng hồ sơ lại, " bác nếu lại như vậy, tôi sẽ để người thân của bác vào nói chuyện với nhau. "
Người phụ nữ trung niên không có cách nào, chỉ đành phải đứng lên, trên bàn điện thoại của Diệp Như kêu vang, cô cầm lên liếc nhìn, mở ra màn ảnh khóa, bấm 1 hàng mật mã, mới nhìn thấy nội dung bên trong, nhóm máu, HLA, thẳng tất cả kết quả kiểm tra cư nhiên toàn bộ đều hợp, như vậy nói cách khác, chỉ cần giải phẫu, liền chín mươi chín phần trăm sẽ thành công.
Bệnh nhân đã đi tới cửa, xem ra Chử Đồng bảo bà ta thử dò xét lầm người rồi......
" chờ một chút, " sau lưng Diệp Như chợt lên tiếng nói, " bác thật có ý tưởng như vậy ư? "
Người phụ nữ xoay người, " ừh. "
" tôi giúp bác hỏi một chút nhé, còn có, chuyện như vậy ngàn vạn lần đừng nói cho bất luận kẻ nào, ngay cả thân thuộc cũng không thể nói, vạn nhất đến tai bệnh viện, được còn ko nhiều bằng mất, đây là phạm pháp, đến lúc đó, bác thì đồng nghĩa với việc vô duyên vô cớ bị cướp mất nội tạng của mình. "
Người phụ nữ nghe được câu này, tự nhiên bị dọa sợ đến không dám nói thêm cái gì. Bà xoay người đi ra ngoài, không tính phòng làm việc bên trong lớn như vậy cũng chỉ còn lại một mình Diệp Như, cô mở ra ngăn kéo, từ bên trong lấy ra quyển tạp chí, túi xách LV vừa mới tung ra, chẳng qua là giá cả trên trời, Diệp Như biết, trong bệnh viện thường xuyên gặp chuyện không may, khẳng định không tốt, nhưng trong lòng lại có may mắn, dù sao trong bệnh viện nhỏ này, chỉ cần bệnh nhân của mình không làm khó, người nào sẽ đến quản?
Cô đem tạp chí ném trở về ngăn kéo, trong lòng luôn có loại cảm giác ko nỡ, hơn nữa trước y tá cũng đã nói với cô, trong phòng bệnh co một bệnh nhân hình như rất quái dị, tựa hồ trên một giường bệnh có hai bệnh nhân. Diệp Như suy nghĩ một chút thấy có điều gì đó ko đúng, tính toán đứng dậy đi tìm hiểu một chút.
Đêm đó, Chử Đồng không yên lòng ngồi trên ghế salon, Giản Trì Hoài vừa tới nhà, liền nhận điện thoại, " cô là ai? "
Bên kia tựa hồ nói gì đó, Giản Trì Hoài mặt tràn đầy nghi ngờ, " Diệp......"
Chử Đồng vểnh tai, Giản Trì Hoài chữ sau không có nói ra, cô hướng anh nhìn mắt, đối với cuộc gọi của người không quen biết, anh từ trước đến giờ đều là trực tiếp cúp máy, tại sao lần này còn có thể trả lời?
Cũng không lâu lắm, Giản Trì Hoài nhặt lên áo khoác trên ghế salon, " tôi đi ra ngoài 1 chuyến, cơm tối em ăn đi. "
" đi đâu? "
" với một người bạn, có chút việc. " nói xong, người đã nhấc chân lên đi ra ngoài.
Chử Đồng trong tai luôn là quanh quẩn chữ Diệp Như, bọn họ quanh đây có biết, cũng chỉ có Diệp Như mà thôi. Chử Đồng cầm lên túi bên cảnh, vội vàng đi theo ra ngoài. Lúc này, cô đã có kinh nghiệm, không dám đi quá gần, chủ yếu Giản Trì Hoài cũng không có quá đề phòng cô, một đường liền bị cô theo dõi đến chỗ ăn cơm.
Đẩy ra cửa phòng bao đi vào, Diệp Như đã ngồi bên trong, thấy anh đi vào, cung cung kính kính đứng lên nói, " Giản tiên sinh. "
Mặc dù cùng nhau ăn cơm rồi, nhưng Giản Trì Hoài đối với cô ta không có gì ấn tượng, thấy gương mặt này, mới xác định là đã gặp mặt, " xin chào. "
Hai người rối rít vào ngồi, món ăn đã chọn xong, Giản Trì Hoài đi thẳng vào vấn đề, " Diệp tiểu thư gọi tôi đi ra, có chuyện gì không? "
" Giản tiên sinh, Đồng Đồng vẫn đang làm mấy chuyện nguy hiểm, ngài biết không? "
" oh, chuyện gì? "
Diệp Như hai tay đan nhau đặt ở trên bàn ăn, " cô ấy xâm nhập vào bệnh viện chúng tôi, một mực điều tra mấy chuyện, tôi từ Ý Duy ở đó biết được, ngài là ông chủ của cô ấy, cô ấy nếu cái gì cũng không thiếu, cần gì còn phải dấn thân vào chỗ hiểm như vậy? là bạn bè, tôi rất không yên lòng. "
Giản Trì Hoài gương mặt trong trẻo lạnh lùng, Diệp Như từ trên mặt anh nhìn không ra một chút biểu lộ dư thừa, " đc, ý tốt của cô, tôi xin nhận. "
Chử Đồng đi tới cửa phòng bao, đem tai dán lên cánh cửa, cô từ khi làm phóng viên đến nay, muốn xác định người tiến vào rốt cuộc ở ở phòng bao nào, đó cũng không phải việc khó.
Diệp Như từ trong túi xách lấy ra tờ giấy, " Đồng Đồng nói chị cô chết bởi bệnh nặng, nhưng có việc này, có lẽ mọi người cũng không biết.
Giản Trì Hoài tay bưng ly trà, tròng mắt sắc bén từ chén dọc theo chỗ cô nâng lên, hướng phía trước bắn qua, " chuyện gì? "
" tóm lại, ngài nên mau chóng bảo cô ấy thu tay lại, nếu không, càng lún càng sâu, tôi sợ cô ấy có ngày sẽ không tiếp thụ nổi vài chuyện. "
Giản Trì Hoài đầu ngón tay ở dọc theo miệng chén nhẹ nhàng đảo quanh, một trận tiếng mở cửa chợt truyền tới trong tai, Diệp Như thấy bóng người tiến vào, bị dọa sợ đến sắc mặt trắng bệch, " Đồng Đồng, cô thế nào lại ở nơi này?
Chử Đồng hướng đi trước, trong ánh mắt có trầm thống, cô là thật lòng đem Diệp Như trở thành bạn bè tri kỷ, có một số việc, cô cũng thật là không dám đối mặt, cô đứng cạnh bên người Giản Trì Hoài, ánh mắt hung hăng nhìn chằm chằm cô gái đối diện, "Diệp Như, cô thật là đang vì muốn tốt cho tôi, hay là chỉ sợ tôi phát hiện ra vài chuyện của cô? "
Diệp Như che giấu hốt hoảng trên mặt, " Đồng Đồng, cô có ý gì? "
" chồng của dì Tống, bạn trai của Lữ Lâm, đều là cô sắp xếp đi ra ngoài đúng ko? sau khi trở lại, một thận của họ cũng ko cánh mà bay, Diệp Như, tôi thật không nghĩ tới cô sẽ làm chuyện như vậy !"
" cô nói nhăng gì đó? " Diệp Như đứng dậy.
" hai ngày nay bác gái vẫn tìm cô, cô biết chứ? Bà ấy là người bệnh tôi tìm đc, Diệp Như, cô không cần giấu giếm nữa, chuyện cho tới bây giờ, cũng chỉ có để cho cảnh sát tham gia, mới có thể mang công đạo về. "
" cảnh sát? " Diệp Như hai tay bóp dọc theo bàn, cô đặt mông ngồi xuống, đối diện Giản Trì Hoài gương mặt lạnh tanh, cũng không chen miệng.
" cô tại sao phải làm như vậy? " đây là điều Chử Đồng mãi cũng không hiểu, " cô có công việc ổn định, còn lấy việc giúp người làm niềm vui, nếu không phải là cô, Giang Giang có thể bây giờ còn ngồi ở xe lăn, nhưng lại......"
" Đồng Đồng, " Diệp Như cắt đứt lời của cô, " cô cho đó là chuyện xấu sao? một người đổi đc hai mạng người, chẳng lẽ không đúng lương y bác sĩ sao? chẳng lẽ phải nên nhìn những bệnh nhân nhiễm trùng đường tiểu từ từ chết đi, đây mới gọi là tuân thủ luật pháp sao? "
Giản Trì Hoài nghe vậy, cũng ngẩng đầu nhìn hướng Chử Đồng. Cô nắm hai quả đấm, " chuyện cho tới bây giờ, cô vẫn còn u mê không tỉnh như vậy? "
Diệp Như nhẹ nhàng cười thanh, đem một tờ hồ sơ bệnh án đẩy hướng Chử Đồng, cô ta chỉ chỉ ký hiệu vòng tròn phía trên nhóm máu một lan, " Đồng Đồng, cô chính mắt xem một chút, đây là chị của cô, chị cô hai năm trước cũng bị người ta theo dõi, cái ký hiệu này đại biểu cái gì, tôi nghĩ cô cũng có thể đoán được, đó là bởi vì có một bệnh nhân cần đổi thận có cùng nhóm máu với cô ấy, vô cùng tương xứng. Chử Đồng, chị của cô cũng bán mất một thận !"
Tư Hôn Mật Ái - Bà xã VIP Tư Hôn Mật Ái - Bà xã VIP - Thánh Yêu