Anger is like a storm rising up from the bottom of your consciousness. When you feel it coming, turn your focus to your breath.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Yến Quỳnh
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 58 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 841 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 02:12:43 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 51: Đêm Trước Tai Họa
[…]
“ Reng! Reng! Reng!”.
Đây là hồi chuông báo hiệu hết giờ lần thứ 5 trong ngày và cũng là hồi chuông kết thúc ngày thi đầy căng thẳng.
Các học sinh bước ra từ hai dãy lầu F1 và F2 đông như kiến. Nhìn mặt ai cũng đầy lo lắng và căng thẳng vì đề khó và không biết mình có qua được hay là không.
Dưới góc bằng lăng gần trăm năm tuổi của sân trường, một nhóm 3 nữ sinh đang bàn tán sôi nổi.
- Chắc tiêu quá tụi bây ơi! – Quyên thở dài.
- Mặc xác chuyện thi cử! Kế hoạch sao rồi? – Nhỏ Vân quay sang hỏi nhỏ Huyền.
- Rồi rồi! Tao điện cho con My cái.
Nhỏ Huyền trả lời rồi lấy điện thoại ra nhấn gọi.
- Alo! My hả?
- …
- Chuyện đó sao rồi?
- …
- Ừ! Vừa thi xong! Chú mày vào chưa?
- …
- Vậy hay quá! Khi nào thì được?
- …
- Ok! Mày gửi cho tao cái gmail đi!
- …
- Rồi! Bye mày!
Nhỏ Huyền vừa cúp máy thì gmail cũng được gửi vào điện thoại nhỏ.
- Công nhận con My làm việc nhanh thật! – Nhỏ Quyên tấm tắc, ghé mặt vào màn hình di động của nhỏ Huyền.
Gmail mà 3 đứa vừa nhận được là một kế hoạch mà Khánh My đã vạch ra để trẻ thù cho Tứ Đại và cướp FK về bên cạnh mình.
Sau khi 3 đứa đọc xong thì nhìn nhau cười nham hiểm.
- Ê! Nhìn kia! – Nhỏ Vân chỉ chỉ, Quyên và Huyền nhìn theo.
FK và Tứ Đại từ trên lầu đi xuống, vừa đi vừa nói cười vui vẻ. Ba đứa nhìn nhau tức anh ách nhưng đột nhiên quay lưng, bước ra cổng sau gặp người của My để thực hiện kế hoạch…
- Đi đâu giờ? – Ngọc.
- Khu giải trí được không? – Đức Anh.
- Thôi thôi! Chỗ đông người đi mệt lắm! – Nhi xua xua.
- Đúng đó! Hay đi ăn đi! 3h hơn rồi. – Mai.
- Ừ! Lâm cũng đói nè! – Lâm.
- Quyết định vậy đi! Ủa mà… - Minh đang nói thì nhìn xung quanh-… Thằng Khang với Như đâu?
- Ờ há! Nhắc mới nhớ! Lúc nãy thấy hai người đó thục thục ló ló đi sau á! Không ngờ chạy mất dạng luôn! – Mai.
- Thôi kệ họ! Mình đi ăn shushi đi! – Nhi.
- Ừ đi!
Cả bọn đồng thanh rồi chạy ra nhà xe. Đúng như học đoán, hắn và nó đã đi trước chắc cũng lâu rồi. Bằng chứng là xe không còn ở đây nữa. o_0.
Thế là cả đám hí hửng, thẳng tiến đến tiệm shushi lớn rồi ăn uống no nê. Trong khi đó, hắn và nó thì…
- Tới rồi Như à! - Hắn với gọi vì không biết nó đã ngủ thiếp đi.
- À! Hả? Sao đưa em tới đây?
Nó há hốc vì lúc nãy bảo hắn đưa về biệt thự số 06 mà hắn lại đưa nó về nhà hắn.
- Em là cô chủ nhà này mà!
Hắn nói rồi bước ra mở cửa xe cho nó đi xuống. Vừa lúc đó quản gia đi ra, cúi đầu chào:
- Cô cậu chủ mới về!
Nó không để ý quản gia vừa nói gì mà đi tọt vào trong luôn, bỏ hắn đứng đó với quản gia.
- Bác pha cho Như ly sữa nóng nha bác!
- Vâng! – Nghe quản gia trả lời xong thì hắn chạy theo nó.
- Đi! Anh dìu em lên phòng! =.=!
- Em mệt quá! Biết vậy không uống vỉ thuốc của trường làm gì! – Hắn dìu nó bước đi.
Chuyện là lúc thi môn thứ 4 xong thì nó hơi mệt nên lên phòng y tế xin thuốc. Nhưng không biết chị y tá cho thuốc gì mà nó uống xong thì đầu óc quay mòng mòng khó chịu, lại còn buồn ngủ nên kêu hắn đưa về.
- Muốn ở phòng nào? – Hắn nhìn gian gian.
- Mệt quá! Cho em phòng nào có giường là được rồi! – Nó uể oải trả lời.
- Đùa thôi! Đưa em vào phòng của khách không thôi anh mang tiếng chết! – Hắn cười rồi mở cửa một căn phòng rộng ơi là rộng.
- Em đợi một lát! Anh xuống lấy cho em ly sữa uống giải thuốc!
Hắn đỡ nó nằm xuống, hôn lên trán nó rồi bước ra khỏi phòng. Một lát sau, hắn trở lại với ly sữa nghi ngút khói trên tay. Bây giờ gần cuối năm rồi nên thời tiết bắt đầu se lạnh nên hắn càng quan tâm nó hơn.
- Nhóc à, em uống ly sữa này đi!
Hắn mở cửa bước vào rồi đi lại giường nó. Nó không đáp lại mà còn đang nằm yên quay mặt qua hướng khác.
- Nhóc ngủ à? – Hắn khẽ gọi rồi bước sang hướng nó quay mặt.
- Sao không đợi anh mang sữa lên không biết!
Hắn khẽ trách, miệng nở một nụ cười ấm lòng rồi kéo chăn đắp toàn thân cho nó. Hắn để ly sữa trên tủ đầu giường rồi đi lại balo của nó, lấy điện thoại nhấn gọi.
- Alo! Mày đang ở đâu đó Ken? – Giọng của Nhi vang lên phía đầu dây bên kia.
- Là Khang! Như đang ở nhà Khang! Cô ấy bị cảm, chắc tối nay không về nhà được. Khang điện nói một tiếng để mọi người đừng lo.
Nhi đang nhai nhai miếng shushi trong miệng, nghe hắn nói như thế thì phung một cái vèo. Ngớt vội ngụm trà, Nhi sốt sắn hỏi:
- Gì mà tối nay ở nhà của ông? Nó bị cảm thì đưa nó về nhà tui đi chứ, sao đưa nó đến nhà ông làm gì? Có ý đồ gì hả?
Nhi tuông một tràn làm hắn muốn nổ màn nhĩ, còn mấy người trong quán thì nhìn cô như người ngoài hành tinh.
- Hơ… hơ… Mọi người cứ ăn tiếp đi, không có gì đâu ạ!
Nhi lấy bộ mặt tươi cười “ dập lửa” rồi quay qua tiếp tục bài ca:
- Nói mau lên! Có ý đồ gì hả?
- Nè nè! Đủ rồi nha! Bạn gái tui bị cảm thì tui có quyền đưa về nhà chứ sao! Bộ tưởng tui đen tối như ai kia chắc! Mệt, Như đang ngủ không hơi đâu mà cãi với Nhi, mắc công làm cô ấy thức.
Hắn nhịn hết nổi, quát Nhi lại một hơi rồi tắt máy cái rụp.
- Nè… nè… Tui chưa nói xong mà! – Nhi quát thao tháo trong cái điện thoại nhưng vô hiệu.
- Như đang ở nhà thằng Khang hả? – Minh.
- Ừm! Có ý đồ gì với nó không biết! – Nhi cáu gắt.
- Thôi thôi cho tui xin! Con Ken nó lớn như cái bồ rồi mà cứ làm quá lên không biết! – Mai.
- Đúng đó! Khang mà dám làm gì con Ken thì…
Nói đến đây thì Ngọc đưa tay lên làm thành hình cái kéo, còn làm động tác nhấp nhấp vài phát. Đức Anh ngồi kế bên trợn mắt to hơn cái tô.
- Ngốc làm gì đó? – Đức Anh.
- Dám đụng tới bạn Ngọc là vậy đó! – Ngọc.
- Thôi thôi ăn đi! Có gì mai tính! – Lâm.
Nghe Lâm nói xong thì cả bọn tiếp tục thưởng thức mấy dĩa shushi băng chuyền tươi ngon, nói cười vui vẻ mà không hay biết gì về tai họa sắp ấp đến.
Sau khi ăn xong, ba chàng đưa ba nàng về biệt thự số 06 và hẹn ngày mai sẽ đến đón đi học. Lúc này thì nó vẫn chưa về nên ba nàng quyết định đi ngủ luôn.
Tại biệt thự của hắn…
- Hơ… Hơ… Nhức đầu quá! Sao không bật đèn lên hả?
Nó vừa nói xong thì đèn vụt sáng. Hắn từ phía xa đi về giường, chỗ nó nằm.
- Ngủ ngon không? – Hắn ngồi xuống cạnh nó.
- Hì! Cũng được!
- Đói không?
Nó lắc đầu rồi đưa tay lên dụi mắt. Nhưng bàn tay thì nó không thấy đâu chỉ thấy cái tay áo sơ mi nam không cài nút dài thường lượt, che mất tiêu bàn tay của nó. Nó nhìn xuống thứ mà mình đang mặt trên người rổi đứng dậy, mắt trợn ngược trợn xuôi. Nó đang mặc áo sơ mi nam rộng thùng thình, dài muốn đụng gối.
Hắn đứng dậy, đi lại phía ghế bành gần đó ngồi xuống nhìn bộ dạng tò mò khi nhìn cái áo của nó.
- Anh thay cho em? – Nó nhận ra “ điều kì lạ”, ngước lên hỏi một câu đầy căm phẫn.
- Ừ! – Hắn tay gác cằm, nói một câu chọc tức rồi nhìn bộ dạng giết người của nó.
- ĐỒ DÊ XỒM!
Nó hét lên rồi chạy lại đấm bịch bịch lên ngực hắn, ánh mắt như muốn xé hắn ra trăm mảnh. Hắn cười một cái rồi lấy hai tay mình nắm cổ tay nó lại.
- Sao đánh anh? – Hắn cười gian.
- Sao… sao anh… anh dám… dám… hả đồ chết bầm? Em giết anh!
Nó hết biết nói gì, cố giật tay ra đánh hắn tiếp thì hắn càng nắm chặt hơn.
- Nhóc con, em nghĩ anh thay cho em thật à?
Hắn kê mặt mình lại sát mặt nó rồi nắm hai tay nó kéo thật mạnh khiến môi hai người chạm nhau. Trong khi hắn mở to mắt nhìn bộ dạng “ thỏ ngốc” của nó lần thứ hai khi nó bị hôn thì nó lại nhắm tịt mắt.
Sau một hồi, nó giác ngộ nên đẩy hắn ra rồi quay lưng bước lại ngồi phịch xuống giường quay mặt chổ khác. Hắn cười lắc đầu rồi đi lại ôm nó từ sau lưng.
- Đừng giận! – Một giọng nói nhỏ nhẹ từ hắn.
- Đồ chết bầm!
- Được rồi! Nhóc khỏe chưa?
Hắn đặt tay lên vai rồi quay người nó lại, nhìn theo gương mặt vì ngượng mà cuối sầm của nó.
- Bình thường! – Nó mãi mới nói được hai chữ.
- Uống hết ly sữa này đi! Anh mới pha cho nhóc đó! – Hắn với tay lấy ly sữa đưa cho nó.
- Ừ! – Nó nhận ly sữa rồi tuông ừng ực.
- Đói không?
- Không!
- Vậy đi ngủ đi! Dù gì này mai cũng không có học!
- Cho em về được không?
- Không được! Anh lười láy xe vào giờ này lắm! – Hắn giả vờ kêu ca, chủ ý là giữ nó lại.
- Vậy đưa chìa khóa em tự láy! – Nó chu mỏ làm nũng.
- Em biết mấy giờ chưa hả nhóc? 9h hơn rồi đó. Con gái con nứa, đi một mình vào giờ này à?
- Hôm nay anh bị sao thế? Anh quên lần trước em cứu anh ngoạn mục thế nào à?
- Thì lần trước khác giờ khác! – Hắn quát lớn.
- Khác sao mà khác. Lần trước em là em thì lần này em cũng là em thôi. Anh đừng có hở ra là quát em kiểu đó được không hả? Trả bộ đồng phục đây, em tự bắt taxi về!
- Thôi được rồi anh xin lỗi. Nhưng em đừng về!
- Trả bộ đồng phục cho em. Trừ phi anh có ý đồ gì mới không cho em về.
Nó đứng dậy quay phắt đi, hắn đuổi theo sau kéo tay nó lại.
- Được rồi anh đưa em về! Nhưng nhớ là anh chả có ý đồ gì với em đâu nhá! Anh là có ý đồ là em tiêu rồi! Quần áo của em trong phòng tấm đó.
- Ok! Anh đi xuống lầu đi! À mà lúc nãy ai thay quần áo cho em thế hả?
- Chị giúp việc của anh. Anh đợi em thay quần áo rồi xuống luôn.
- Cấm! Nhỡ anh nhìn trộm thì sau! Đi xuống lầu đi!
Nó nói rồi đẩy hắn ra khỏi phòng, đóng cửa lại cái ầm rồi lại bước vào nhà tấm, đóng cửa lần hai.
Sau khi thay quần áo xong, nó quẩy balo xuống nhà chào mọi người rồi cùng hắn lên xe về biệt thự số 06.
- Anh láy xe cẩn thận! – Nó vẫy vẫy tay chào hắn.
- Em vào đi chứ!
- Thôi! Anh láy xe về rồi em vào! – Nó cười.
- Được rồi! Ngủ ngon.
- Anh ngủ ngon.
Sau khi hắn láy xe được một đoạn, nó quay người định bước vào nhà thì nhận thấy phía sau cứ như có người đang theo dõi mình nên nó quay người lại nhìn.
- Lạ thật! Không lẽ mình có linh cảm sai! – Nó thì thầm rồi quay lưng bước vào nhà.
Mọi người cũng ngủ hết nên nó chào mấy bác quản gia rồi lên đi tắm sau đó đi ngủ luôn.
Không một ai trong 8 người bọn họ biết rằng, chủ nhân trỏ chơi sinh tử đã xuất hiện và họ chính là nhưng người trải nghiệm điều dáng sợ đó…
Tứ Đại Thiên Dương Tứ Đại Thiên Dương - Yến Quỳnh