Always read something that will make you look good if you die in the middle of it.

P.J. O'Rourke

 
 
 
 
 
Tác giả: Ân Tầm
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 100 - chưa đầy đủ
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 732 / 17
Cập nhật: 2017-09-24 23:58:37 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Quyển 9 - Chương 04-05
uyển 9: Tình yêu và tình thân
Chương 04: Một “Hoàng Phủ” khác thường (2)
Phòng khách lớn của “Hoàng Phủ” nhất thời náo nhiệt hẳn lên, hệt như trước đây.
‘Tiểu Ngưng, Ngạn Ngự, Ngạn Đình!’ Liên Kiều thấy những gương mặt quen thuộc, những nụ cười quen thuộc, đáy lòng không kìm được một trận chua xót. Cô bước đến, thử gọi tên họ.
Tiếng cười chợt ngừng lại.
Hoàng Phủ Ngạn Ngự, Ngan Đình và Hoàng Phủ Ngưng đều hướng ánh mắt về cô gái đứng trước mặt mình, qua một lúc lâu Hoàng Phủ Ngạn Đình mới cười ha hả, nhìn Hoàng Phủ Ngưng nói: ‘Này Tiểu Ngưng, anh trước giờ không biết là em có một người bạn xinh đẹp thế này. Còn không mau giới thiệu cho anh biết một chút!’
Liên Kiều chợt cảm thấy không thể thở nổi, dường như không khí đã bị rút hết.
Hoàng Phủ Ngưng sững sốt nhìn hắn sau đó xua tay: ‘Em đâu có biết cô gái này, trước giờ em chưa từng gặp qua người này.’
Hoàng Phủ Ngạn Ngự nhìn Hoàng Phủ Anh ở cạnh đó nét mặt rầu rĩ liền nhẹ giọng nói: ‘Anh biết rồi, là bạn mà Anh Anh dẫn theo về có đúng không, bằng không sao lại biết tên của chúng ta chứ!’
Liên Kiều nghe vậy sắc mặt càng trở nên trắng bệch, cô kéo cánh tay Hoàng Phủ Ngưng, lớn tiếng nói: ‘Mọi người làm sao vậy? Đừng dọa chị nữa có được không? Ngạn Ngự, Ngạn Đình, Tiểu Ngưng, còn có … cha, mẹ, con là Liên Kiều, Liên Kiều đây mà!’
Giọng của cô vì kích động lẫn sợ hãi mà trở nên run rẩy.
Cả nhà Hoàng Phủ toàn bộ đều ngây ngốc đứng đấy, ai nấy đều trố mắt nhìn Liên Kiều, thần tình trong đáy mắt hoàn toàn giống hệt như Hoàng Phủ Ngạn Thương, lễ độ mà xa cách.
‘Các người …’
Không khó nhận ra sự xa lạ trong ánh mắt mọi người nhìn mình, cô run run chỉ tay vào từng người, nói chẳng nên lời.
Hoàng Phủ Ngạn Ngự là người lên tiếng trước, hắn cười sảng khoái: ‘Cô cũng tên là Liên Kiều sao? Thật trùng hợp, nhà chúng tôi cũng có một cô gái tên Liên Kiều!’
‘Cái gì?’ Liên Kiều cảm thấy máu trong người mình như đông lại.
‘Đúng đó, chị dâu trưởng nhà chúng tôi cũng tên là Liên Kiều. Anh Anh, nghe cô này nói vậy là đã biết nhất định là bạn của em rồi. Em dẫn cô ấy về có phải là định cho nhà một một nỗi ngạc nhiên mừng rỡ không? Thật không ngờ trên đời này người tên Liên Kiều lại nhiều như vậy!’ Hoàng Phủ Ngạn Đình cười nói.
Hoàng Phủ Ngưng đánh giá một lượt Liên Kiều từ trên xuống dưới sau đó nhướng mày: ‘Chỉ có điều … sao cô ấy lại gọi cha mẹ như chúng ta chứ?’
‘Đó là vì chị chính là …’
Cô đang định nói ra thân phận mình nhưng …
‘Cô ấy là người ham vui, gặp được Anh Anh coi như có duyên, nên xem mọi người như người thân của mình!’ Mặc Di Nhiễm Dung đã ngắt lời cô, nhẹ giọng nói.
‘Chị …’ Liên Kiều vừa định lên tiếng thì Mặc Di Nhiễm Dung đã nháy mắt ra hiệu cho cô đừng nói nữa.
Lãnh Thiên Dục lúc này cũng lên tiếng: ‘Đúng đó, thật trùng hợp là nhờ cô gái này chúng tôi mới tìm được Anh Anh, hai người họ bây giờ đã trở thành bạn thân của nhau hơn nữa Liên Kiều trước nay vẫn thích nói đùa như vậy, mọi người đừng thấy lạ.’
‘Thì ra là như vậy, Liên tiểu thư cám ơn cô!’ Triển Sơ Dung lúc này tỏ vẻ đã hiểu mọi chuyện, mỉm cười nói với Liên Kiều.
‘Ồ … đừng khách sáo!’
Liên Kiều âm thầm áo não trong lòng, chỉ đành lên tiếng ứng phó.
Thượng Quan Tuyền thấy vậy, trong lòng rõ biết Liên Kiều khổ sở thế nào nên lặng lẽ bước đến, nói thầm bên tai cô: ‘Liên Kiều, chuyện duy nhất chị có thể làm bây giờ là nhẫn nhịn một chút, đừng làm cho họ hoang mang và nghi ngờ, ít ra chị cũng phải chờ đến lúc thấy được người giả mạo mình mới được chứ. Nếu như chị còn không giữ được bình tĩnh, nhà Hoàng Phủ nhất định sẽ cho rằng chị không thích hợp ở lại đây đâu.’
Bàn tay nhỏ nhắn của Liên Kiều hung hăng nắm chặt lại, môi cắn chặt tưởng chừng bật máu, cô cũng biết Thượng Quan Tuyền nói đúng, chỉ đành gật đầu.
Ngay lúc cô cố nén nỗi đau khổ trong lòng thì chợt nghe Ngạn Đình kêu lên một tiếng; ‘Anh hai về rồi!’
Cửa phòng khách lớn được quản gia chậm rãi đẩy ra, tất cả mọi người đều hướng mắt nhìn về phía cửa, nhất là đoàn người của Lãnh Thiên Dục.
‘Ngạn Tước về rồi!’
Thân thể Liên Kiều chợt run rẩy, hô hấp cũng trở nên khó khăn, tim không ngừng đập kịch liệt.
Không biết vì sao cô không có dũng khí xoay đầu nhìn người đàn ông đó.
Người đó là chồng cô vậy mà cô lại không dám nhìn thẳng hắn.
Nỗi khổ sở đó ngoài chính cô có ai hiểu thấu được không?
Bàn tay run rẩy chợt bị Mặc Di Nhiễm Dung nắm chặt, giọng điềm tĩnh nhắc nhở bên tai cô: ‘Liên Kiều, bất luận phát sinh ra chuyện gì em cũng phải khống chế bản thân, tuyệt đối không được vọng động, bây giờ thân phận của em là bạn tốt của Anh Anh mà thôi. Biết không?’
‘Chị …’ Liên Kiều khổ sở gật đầu.
Trong phòng khách chính chợt vang lên tiếng cười nhã nhặn của Hoàng Phủ Ngạn Tước …
‘Thiên Dục, Tiểu Tuyền, hoan nghênh mọi người!’
Hai người đàn ông tiến đến thân mật cho nhau những cái vỗ vai thân mật, thể hiện một tình bằng hữu tốt đẹp.
Giọng nói của Hoàng Phủ Ngạn Tước rơi vào tai Liên Kiều khiến thân thể cô thật vất vả trấn định lại bắt đầu run rẩy, cô chậm rãi ngẩng đầu …
Thân hình cao to tuấn dật, gương mặt anh tuấn tiêu sái như hoàng tử, giọng nói trầm thấp mê người còn có … nụ cười tao nhã khiến cả gương mặt hắn như tắm trong gió xuân, tất cả, tất cả đều giống như trước đây.
Cực kỳ kích động đang định bước đến thì lại nghe một giọng nữ yểu điệu vang lên, triệt để chặt đứt mọi hy vọng của cô.
‘Ngạn Tước!’
Giọng nói dịu dàng, mềm mại như nước vang lên từ phía cửa phòng khách chính, tiếp theo là bóng dáng cao gầy, diện mạo xinh đẹp của một cô gái đi đến, trên mặt cô tràn đầy ý cười rạng rỡ, sau khi nhìn thấy Hoàng Phủ Ngạn Tước, bàn tay nhỏ nhắn nhẹ vòng qua cổ hắn, nét mặt đầy hạnh phúc.
Ngoại trừ người nhà Hoàng Phủ, tất cả những người còn lại đều bị chấn động!
Lãnh Thiên Dục không tự chủ được chau chặt mày, còn Liên Kiều thì trừng mắt nhìn cảnh tượng trước mắt …
Cô gái này … cô ta … cô ta là …
Hoàng Phủ Ngạn Tước nhìn thấy cô gái, trên mặt tràn đầy nhu tình nhìn cô, âu yếm nói:‘Em thật là sơ ý quá, vòng tay đã tìm thấy chưa?’
‘Tìm thấy rồi!’ Cô gái yểu điệu nép sát vào người hắn, nhưng dường như thấy có nhiều người khác nữa nên ngượng ngùng tách ra, cười nói: ‘Ngạn Tước, những người này là bạn mà anh nhắc đến sao?’
Sau đó đôi mắt đẹp khẽ đảo quanh một vòng, khi ánh mắt rơi trên người Mặc Di Nhiễm Dung, đáy mắt chợt xẹt qua một tia cảnh giác, sau đó ánh mắt lại chuyển sang người khác, khi nhìn thấy Liên Kiều đứng ở một góc kia …
Một tia phức tạp chợt xẹt qua đáy mắt cô, kinh ngạc có, sợ hãi có, còn có … đắc ý. Sau đó trên mặt chợt hiện lên một nụ cười.
Lòng Liên Kiều trong chớp mắt lạnh như băng, cô ngây ngốc nhìn cô gái đang tươi cười rạng rỡ, yểu điệu dựa vào Hoàng Phủ Ngạn Tước, trong đôi mắt màu tím chỉ toàn là kinh ngạc …
Dodo! Cô ta chính là Dodo! Là cô gái thần bí đã gặp mình hai lần kia.
Chương 05: Tôi mới là Liên Kiều (1)
Trong bầu không khí có phần dị thường, mỗi người dường như đều mang một tâm sự riêng, người có thiện ý thì nở nụ cười, người lòng đầy ác ý thì biểu hiện cực kỳ ngụy dị, người mang nghi hoặc thì càng cảm thấy hồ nghi.
Từ trong một góc của phòng khách chính, Mặc Di Nhiễm Dung lặng lẽ quan sát cô gái đang nắm tay Hoàng Phủ Ngạn Tước, thấy cô cũng cùng lúc nhìn về phía mình liền không chút trốn tránh nhìn thẳng vào đôi mắt của cô gái, từ trong đáy mắt cô không khó phát hiện ra sự kinh ngạc, đương nhiên, còn có thêm một tia khiêu khích, thậm chí là … khiêu chiến.
Thì ra, vãn luôn là đối thủ của mình chính là cô gái này!
Đứng bên cạnh cô, Liên Kiều hoàn toàn trở nên ngây ngốc, trong đôi mắt màu tím chỉ còn lại sự mơ hồ, khó hiểu cùng kinh ngạc. Khi cô nhìn thấy gương mặt tươi cười quen thuộc kia của Hoàng Phủ Ngạn Tước cũng chính là lúc lòng cô như vỡ tan thành từng mảnh nhỏ, đau đớn đến không thể hô hấp, Liên Kiều cảm thấy máu huyết toàn thân đều đang chảy ngược, từng tế bào đang kêu gào trong sự đau khổ.
Hoàng Phủ Ngạn Tước ngược lại chẳng hề có cảm giác rối ren như cô, hắn nhẹ ôm vai Dodo, trong ánh mắt chỉ có hạnh phúc...
‘Liên Kiều, đây là Lãnh Thiên Dục, là bạn nhiều năm của anh còn vị này là Thượng Quan Tuyền!’
Một câu giới thiệu rất đơn giản nhưng lại khiến cả đoàn người của Thượng Quan Tuyền kinh hãi.
Dodo nhẹ nở nụ cười, dịu dàng nói: ‘Thì ra ngài chính là tổng tài của Lãnh thị tài phiệt, ngưỡng mộ đã lâu!’
Môi Lãnh Thiên Dục lặng lẽ nhếch lên đầy thâm ý, sau đó mới thốt ra một câu: ‘Trí nhớ của Liên Kiều tiểu thư thật không được tốt lắm, chúng ta đã từng gặp nhau, không phải sao?’
Dodo không ngờ hắn nói vậy, trên mặt nhất thời lộ vẻ sửng sốt nhưng rất nhanh sau đó vẻ sửng sốt được thay thế bằng nụ cười, cô ta không nói gì nhưng từ thần thái có thể nhìn ra được cô ta đang cố che lấp sự ngượng ngùng.
Còn Hoàng Phủ Ngạn Tước thì lại tò mò hỏi: ‘Hai người gặp nhau rồi sao? Chuyện từ lúc nào?’
‘Lãnh tiên sinh thật biết nói đùa, chúng ta …’
‘Liên Kiều tiểu thư!’ Lãnh Thiên Dục không nhanh không chậm ngắt lời Dodo, trong đáy mắt chỉ một mảnh lạnh lùng: ‘Lãnh Thiên Dục tôi trước nay không thích nói đùa, sao cô lại có thể quên chuyện cô theo tôi học bắn súng chứ?’
‘Tôi …’
‘Đúng đó Liên Kiều tiểu thư, cho dù cô không nhớ Lãnh Thiên Dục thì chắc cũng phải nhớ tôi chứ?’
Thượng Quan Tuyền cũng bước đến, lạnh nhạt nói: ‘Ở Lãnh Uyển chúng ta thân với nhau vô cùng, không gì mà không thể tâm sự cùng nhau, thậm chí buổi tối còn cùng nhau ngủ chung trên một chiếc giường.’
Đáy mắt Dodo xẹt qua một tia u ám, sau đó ánh mắt chợt chuyển hướng, rơi trên người Mặc Di Nhiễm Dung, từ u ám chuyển thành căm tức.
Môi Mặc Di Nhiễm Dung hơi cong lên, bình thản như không hề nhìn thấy ánh mắt căm tức của Dodo.
‘Liên Kiều … em đi Lãnh Uyển bao giờ sao anh lại không biết gì?’ Hoàng Phủ Ngạn Tước nhẹ giọng hỏi, dáng vẻ đầy che chở, bao dung còn giọng nói thì ôn nhu, dịu dàng như nước.
Ở một góc, Liên Kiều hung hăng cắn chặt môi cố bắt mình phải bình tĩnh.
Dodo vừa định nói gì thì Hoàng Phủ Anh đã tiến đến kéo áo Hoàng Phủ Ngạn Tước, mắt vẫn nhìn về hướng Dodo, miệng khẽ nói cho Hoàng Phủ Ngạn Tước nghe: ‘Anh Ngạn Tước, anh trí nhớ của anh cũng thật tệ nha. Anh quên những điều kiện mà anh đã hứa với Liên Kiều lúc muốn chị ấy gả cho anh sao?’
‘Anh Anh?’
Mắt Hoàng Phủ Ngạn Tước chợt sáng lên sau đó bàn tay to nhẹ vò đầu cô trìu mến: ‘Rốt cuộc em cũng chịu về nhà rồi sao?’
Hoàng Phủ Anh nhìn Hoàng Phủ Ngạn Tước nói nhỏ: ‘Xin lỗi anh Ngạn Tước, đều tại em quá bướng bỉnh, sau này em sẽ không ngốc vậy nữa đâu!’
Hoàng Phủ Ngạn Tước thấy cô ngoan ngoãn như vậy, vừa ý gật đầu.
‘Anh Ngạn Tước, anh còn chưa trả lời em nha!’ Hoàng Phủ Anh nhắc lại lần nữa.
Thấy vẻ sửng sốt trên gương mặt Hoàng Phủ Ngạn Tước, mày Lãnh Thiên Dục không khỏi chau chặt lại.
Ngạn Tước … hắn đã quên rồi!
Lúc này Dodo mới lên tiếng, khí thế bừng bừng nhìn đoàn người của Lãnh Thiên Dục, nói gằn từng tiếng: ‘Lúc đầu sở dĩ chị đồng ý gả cho Ngạn Tước là bởi vì anh ấy đã đồng ý thực hiện những yêu cầu của chị, chính là theo Quý Dương học đua xe, theo Thiếu Đường học cưỡi ngựa, theo Thiên Dục học bắn súng, Anh Anh, chắc là chị nói không sai chứ!’
Hoàng Phủ Anh dường như bị khí thế của đối phương dọa sợ, bất tri bất giác thối lui một bước.
Hoàng Phủ Ngạn Tước mỉm cười: ‘Đúng vậy, nếu như Liên Kiều không nhắc đến thì anh lại quên mất, nhưng mà Liên Kiều … em đến Lãnh Uyển rồi sao?’
Dodo cười, căn bản là chẳng hề để tâm đến ánh mắt chăm chú của mọi người đang nhìn mình, nhẹ vòng đôi tay mình quanh cổ hắn, nũng nịu nói: ‘Người ta đã nói rồi, Thiên Dục đang nói đùa thôi mà. Em nào có đến Lãnh Uyển bao giờ chứ!’
Hoàng Phủ Ngạn Tước có vẻ như cực kỳ tin tưởng lời của cô, hắn quay đầu nhìn Lãnh Thiên Dục cười: ‘Cái tên này, bây giờ lại còn bắt chước người ta nói đùa nữa chứ!’
Lãnh Thiên Dục không trả lời hắn, duy chỉ có ánh mắt càng trở nên thâm trầm còn Thượng Quan Tuyền đứng bên cạnh không tự chủ được nắm chặt nắm tay.
Chứng kiến tất cả, cõi lòng Liên Kiều cũng tan nát…
‘Hoàng Phủ Ngạn Tước, xem ra ngài cũng rất thương cô ấy, cô ấy nói cái gì thì là cái đó rồi!’ Một tiếng thở dài nhẹ vang lên sau đó là giọng nói thanh thúy của một cô gái, mọi người cùng nhìn về phía phát ra tiếng nói, thì ra đó là Mặc Di Nhiễm Dung, cô đang chầm chậm bước đến gần.
Mày Dodo bất giác chau chặt lại, toàn thân dần nhuộm một vẻ cảnh giác và phòng bị.
Mặc Di Nhiễm Dung vẫn giữ nụ cười trên môi, lúc này cô đã đến trước mặt hai người, đôi mắt màu tím ẩn giấu nhiều điều mà người ngoài không thể nhìn thấu được.
‘Thì ra là Mặc Di tiểu thư, Ngạn Thương đâu? Sao không đến cùng cô?’ Hoàng Phủ Ngạn Tước thấy cô liền cười hỏi.
‘Ngạn Thương có chuyện quan trọng cần phải xử lý, tôi vì quá nhớ em gái mình nên mới theo Lãnh tiên sinh đến đây thăm Liên Kiều một chút!’
Lời của Mặc Di Nhiễm Dung không nhanh không chậm, bình đạm như đang nói về một chuyện không liên quan đến mình.
Chỉ có ánh mắt nhìn chăm chú vào Dodo không chớp …
‘Chắc không phải ngay cả chị em cũng không biết đấy chứ?’
Mắt Dodo xẹt qua một tia khiêu khích sau đó cô ta tươi cười bước đến ôm chặt Mặc Di Nhiễm Dung, thân thiết nói: ‘Chị, Liên Kiều rất nhớ chị!’
Mặc Di Nhiễm Dung cũng ôm lấy cô ta, nhỏ giọng nói bên tai Dodo: ‘Quả nhiên cô đã khống chế được họ hoàn toàn thuận theo ý cô, chỉ có điều … tôi sẽ không để cô đắc ý được lâu đâu!’
Ý cười trên môi Dodo càng sâu, ánh mắt đầy khiêu khích cũng nhỏ giọng nói bên tai cô: ‘Cùng chờ xem đi!’
Chỉ trong chớp mắt, tình thế trở thành một màn giương cung bạt kiếm giữa hai cô gái - hai Giáng Đầu Sư tuyệt đỉnh!
Tứ Đại Tài Phiệt : Gặp Gỡ Đại Nhân Vật Tỷ Phú Tứ Đại Tài Phiệt : Gặp Gỡ Đại Nhân Vật Tỷ Phú - Ân Tầm