To love is to admire with the heart:

to admire is to love with the mind.

Theophile Gautier

 
 
 
 
 
Tác giả: Ân Tầm
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 100 - chưa đầy đủ
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 732 / 16
Cập nhật: 2017-09-24 23:58:37 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
QuyểN 7 - Chương 24-26
hương 24: Sự ngượng ngùng của hiệu trưởng
‘Hắc hắc …’ Liên Kiều cười xấu xa, cô dựa sát vào người Hoàng Phủ Ngưng nói: ‘Một người đàn ông đáng ghét như vậy, chẳng lẽ em không muốn dạy dỗ hắn một trận sao?’
Hoàng Phủ Ngưng vẫn chưa hiểu …
‘Chị muốn … làm cái gì?’
Liên Kiều cười gian xảo: ‘Em nói thử xem? Cái loại đàn ông hèn hạ như vậy đương nhiên là phải dạy dỗ một trận mới được chứ, như vậy mới có thể trút giận được, chẳng lẽ em không muốn sao?’
‘Đương nhiên là muốn rồi, nhưng lỡ như bị giới truyền thông phát hiện thì sao?’ Hoàng Phủ Ngưng ý chí chiến đấu vừa nổi lên lại bị sự lo lắng dập tắt.
‘Yên tâm đi, có chị ở đây nhất định là thần không biết quỷ không hay …’ Nói xong cô dựa sát vào người Hoàng Phủ Ngưng, thì thầm bên tai cô.
Hoàng Phủ Ngưng càng nghe nét mặt càng tươi, đến lúc Liên Kiều nói xong, cô không ngừng gật đầu tán thành.
‘Liên Kiều, vậy chúng ta lúc nào thì tiến hành? Ngày mai được không?’
‘Ừm …’
Liên Kiều suy nghĩ một lúc mới chu môi nói, ‘Chị cũng rất muốn ra tay ngày mai, nhưng Ngạn Tước nhất định muốn dẫn chị đi làm thủ tục chuyển trường rồi!’
‘Chuyển trường?’ Hoàng Phủ Ngưng chưa hiểu.
‘Đúng đó, em không biết đó thôi, hắn thật bá đạo, không cho chị đến Hồng Kông học tiếp lại chọn sẵn trường cho chị, điền luôn hồ sơ cho chị rồi!’
Hoàng Phủ Ngưng suy nghĩ một chút rồi nói: ‘Thực ra anh hai có quyết định này cũng là dễ hiểu thôi, dù sao thì hai người cũng đã kết hôn rồi, chị đương nhiên là phải ở bên cạnh anh hai rồi, hơn nữa …’ Cô cười, huých vai Liên Kiều một cái, ‘Chẳng lẽ chị yên tâm để anh hai em một mình ở đây sao? Đừng quên anh ấy là mục tiêu tấn công của rất nhiều cô gái đấy nhé!’
Liên Kiều cắn môi, trầm mặc một lúc mới thì thào: ‘Cũng đúng nha …’
Hoàng Phủ Ngưng mỉm cười, đây là lần đầu tiên Liên Kiều cảm nhận được nụ cười của cô phát xuất từ nội tâm…
***
Trường đại học Haward, phòng làm việc của hiệu trưởng
Bên ngoài cửa sổ, không khí cuối hè vẫn còn rất oi bức, trên cây tiếng ve sầu vẫn kêu nỉ non, dưới gốc cây từng nhóm học sinh tụm năm tụm ba nói chuyện, xa xa nơi bãi cỏ cũng có không ít học sinh ngồi ôn tập bài vở.
Vì ngày khai trường đã gần kề, trong trường học bầu không khí rất sôi nổi.
Trong phòng lại là một cảnh tượng hoàn toàn khác.
Máy điều hòa thổi từng luồng gió mát lạnh nhưng hiệu trưởng lại không ngừng lau mồ hôi trên trán.
‘Hoàng Phủ tiên sinh, trường chúng tôi có thể nhận một nghiên cứu sinh như Kuching tiểu thư là vinh hạnh của chúng tôi, dựa theo thành tích của cô, chúng tôi đã sắp xếp cho cô một buổi kiểm tra thực nghiệm …’
Ngồi đối diện với hiệu trưởng là Liên Kiều, cạnh đó là Hoàng Phủ Ngạn Tước.
Đối diện với hai người khách quý này, hiệu trưởng không dám có chút sơ suất.
Hoàng Phủ Ngạn Tước, tổng tài của Hoàng Phủ tài phiệt, một trong tứ đại tài phiệt cũng từng là một sinh viên xuất sắc của trường đại học này, chỉ tiếc là trước khi ông nhậm chức, Hoàng Phủ Ngạn Tước đã tốt nghiệp rồi.
Chuyện này trường cũng vừa mới biết bởi vì trước đó tất cả con cháu của tứ đại tài phiệt nếu có vào trường học thân phận đều được giữ kín.
Còn cô gái ngồi trước mặt ông, Liên Kiều, thông qua điều tra cách đây mấy ngà yoong mới biết, thì ra cô là đứa cháu được hoàng thất Mã Lai thương yêu nhất, thực ra thân phận của cô không khiến hiệu trưởng kinh ngạc gì mấy, dù sao trong ngôi trường này, con cháu danh gia vọng tộc cũng không ít, nhưng mà …
Sau tìm hiểu kỹ càng phía bên trường đại học Hồng Kông bên kia, hiệu trưởng mới thật sự toát mồ hôi lạnh, cô gái này tuy thành tích rất tốt, không sai, nhưng theo như những tin tức chấn động từ phía trường đại học Hồng Kông, cô gái này điển hình là một tiểu quỷ nghịch ngợm, điều này đã được xác nhận bởi cả bạn cùng học, các giáo viên thậm chí là cả … hiệu trưởng của trường đại học Hồng Kông.
Hôm nay rốt cuộc đã nghe danh không bằng gặp mặt, cho nên hiệu trưởng có chút đứng ngồi không yên, quả lời đồn không sai, cô gái này vừa ngồi xuống đã nhìn đông nhìn tây, nhất là đôi mắt màu tím quá khác thường kia, luôn tỏa ra một tia nhìn khiến hiệu trưởng cảm thấy không yên lòng.
‘Hiệu trưởng, ngài gọi tôi là Liên Kiều được rồi, tất cả mọi người đều gọi tôi như vậy!’ Liên Kiều không đợi hiệu trưởng nói hết đã ngắt lời ông, cô ngây thơ cười cải chính sự “lầm lẫn” của ông.
‘Ách …’ Hiệu trưởng sững người, sau đó cười có chút mất tự nhiên, ‘Được … được …’
Thật kỳ lạ, lại có người lấy tên là “Liên Kiều” sao?’
Hoàng Phủ Ngạn Tước cười cười: ‘Thật ngại quá, cô ấy có chút nghịch ngợm, hy vọng hiệu trưởng có thể bao dung nhiều hơn!’
‘Nào có nào có, Hoàng Phủ tiên sinh quá lời rồi!’ Hiệu trưởng vội đáp lời.
‘Hiệu trưởng, ngài quá khách sáo rồi, đây là trường cũ của tôi, mà hiệu trưởng tiền nhiệm cũng là giáo sư mà tôi tôn kính nhất, cho nên tôi rất yên tâm chuyển Liên Kiều đến đây để tiếp tục học tập!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước ung dung nói.
‘Đúng vậy đúng vậy! Hoàng Phủ tiên sinh cũng là niềm tự hào của trường chúng ta!’
Hiệu trưởng nghe hắn nói vậy, thái độ câu thúc nãy giờ cũng thả lỏng một chút, ‘Không biết … cô Liên Kiều đối với hoàn cảnh học tập có đề nghị gì không?’
Liên Kiều suy nghĩ một chút rồi lắc đầu, thực ra cô không muốn chuyển trường chút nào cho nên tâm tình tương đối trầm trọng, rất không cam tâm tình nguyện cũng không có mong đợi gì.
Thấy cô như vậy trong lòng hiệu trưởng cũng kể như nhẹ nhõm một chút, cô gái này … chắc cũng không đến nỗi nghịch ngợm như lời đồn đâu.
Đang lúc ông còn chìm trong suy nghĩ thì chợt phát hiện ánh mắt Liên Kiều đang găm trên người mình.
‘Liên … Liên Kiều tiểu thư, cô đang nhìn gì vậy?’ Hiệu trưởng bị cô nhìn đến nỗi toàn thân không được tự nhiên.
Liên Kiều như không nghe được ông hỏi, cô vẫn chăm chú nhìn ông, ánh mắt càng lúc càng tò mò.
‘Nha đầu, hiệu trưởng đang hỏi em kìa, sao không trả lời?’ Hoàng Phủ Ngạn Tước thấy cô như vậy, biết rõ nhất định có gì đó hấp dẫn sự tò mò nơi cô, hắn không khỏi than thầm trong lòng, cầu mong không có chuyện gì đặc biệt xảy ra.
Liên Kiều vẫn vậy không lên tiếng trả lời, ngược lại còn đứng phắt dậy, đi về phía hiệu trưởng.
‘Cô …’ Lòng hiệu trưởng có chút lo lắng.
‘Hô hô … thì ra là như vậy …’ Liên Kiều như vừa phát hiện ra một điều gì thú vị, cười hết sức rạng rỡ.
‘Hả? Cái gì?’ Hiệu trưởng có cảm giác nụ cười của cô hết sức quỷ dị.
‘Nha đầu, qua đây, đừng quấy rối nữa!’ Đầu Hoàng Phủ Ngạn Tước bắt đầu đau.
‘Em đâu có quấy rối gì đâu, chỉ là, em tò mò thôi!’ Liên Kiều quay đầu về phía Hoàng Phủ Ngạn Tước nói.
‘Tò mò cái gì? Hiệu trưởng có gì để em tò mò chứ? Đừng có nghịch ngợm nữa!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước vội vàng lên tiếng.
Chương 25: Tham gia dạ tiệc (1)
‘Chính là tò mò mà …’ Liên Kiều chỉ tay vào đầu hiệu trưởng, nói thẳng: ‘Hiệu trưởng mang tóc giả, thật kỳ lạ!’
‘Cái này …’ Hiệu trưởng bị cô vạch trần, không khỏi ngượng ngùng, mặt đỏ đến mang tai.
Đầu của ông đúng là kiểu đầu “sân bay” điển hình, vì để duy trì hình tượng hiệu trưởng của một trường đại học danh tiếng, bất đắc dĩ ông phải mang tóc giả, không ngờ nha đầu này vừa nhình đã nhận ra.
‘Liên Kiều, không được làm rộn!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước tuy rất muốn cười nhưng vẫn cố nén xuống, vội vàng kéo Liên Kiều trở về, nhã nhặn nói với hiệu trưởng: ‘Thật ngại quá, hôm nay bàn đến đây thôi, chúng tôi xin cáo từ trước!’
‘Được, được! Đi thong thả!’ Hiệu trưởng đích thân tiễn hai người ra cửa.
Nha đầu này … sau này chắc chẳng để cho ông có một ngày thoải mái rồi.
***
Đây là một buổi dạ hội từ thiện vốn rất phổ biến trong xã hội thượng lưu, ở đây, làm từ thiện chỉ là một cách để đánh tiếng, quan trọng hơn là đây nơi có thể đánh giá địa vị xã hội của những nhân vật của cả hai giới kinh doanh và chính trị.
Khách đến tấp nập, dạ tiệc này vừa long trọng lại khá là kén chọn khách mời.
Long trọng là bởi vì khách đến tham gia buổi dạ tiệc này đều là những nhân vật hàng đầu của cả hai giới thương nghiệp và chính trị, khắp nơi đèn hoa rực rỡ, y hương tấn ảnh, muôn hồng nghìn tía.
Kén chọn khách mời là nói về việc khống chế số lượng khách mời, đa số người được mời tham gia hôm nay không chỉ đơn giản là một buổi dạ tiệc mà thôi, càng quan trọng hơn là tìm những cơ hội hợp tác kinh doanh hoặc làm quen với những nhân vật phong vân của hai gới, có thể nói đây là một bước đệm rất lớn, bởi vậy tư cách của người được mời đều được xem xét khắt khe.
Bên ngoài tòa nhà tổ chức yến tiệc màn đêm đã buông xuống, bên trong đèn sáng như ban ngày, xa hoa diễm lệ tột cùng …
Một chiếc xe thương vụ chầm chậm lái vào chỗ đỗ xe dành cho khách quý dưới sự hướng dẫn của nhân viên phụ trách đỗ xe. Sau khi xe dừng lại, nhân viên bãi đỗ xe vội bước lên định mở cửa xe thì từ hai chiếc xe của vệ sĩ vừa dừng lại trước chiếc xe thương vụ kia bước xuống mấy người vệ sĩ vừa nhìn đã biết đã qua huấn luyện kỹ lưỡng, một trong số đó trầm giọng nói: ‘Lui xuống đi!’
Nhân viên đỗ xe vội vàng lui xuống. Vốn làm phục vụ đã lâu ở nơi cao cấp này, hắn đương nhiên hiểu được quy tắc, tin chắc người chủ ngồi trên chiếc xe này không giàu cũng sang, đương nhiên là một nhân vật lớn, bằng không cũng không mang theo người nhiều vệ sĩ như vậy.
Bốn vệ sĩ chia nhau đứng quanh chiếc xe, cũng là người vệ sĩ lúc nãy cất lời, hắn cung kính nói: ‘Hoàng Phủ tiên sinh, Hoàng Phủ phu nhân …’
Hoàng Phủ Ngạn Tước gật nhẹ đầu, hắn xoay lại nhìn Liên Kiều ngồi bên cạnh đang không ngừng đưa tay chỉnh sửa lễ phục.
Trên đường đến đây thấy cô hơi khác thường, có vẻ buồn bực không vui, hắn nhìn người vệ sĩ như ra hiệu, vệ sĩ cung kính gật đầu, nhẹ nhàng đóng cửa lại, chờ đợi.
‘Nha đầu, sao vậy?’ Hoàng Phủ Ngạn Tước lúc này mới hơi mỉm cười, đưa tay kéo bàn tay nhỏ nhắn của cô, thân thiết hỏi.
Liên Kiều nghe hắn hỏi vậy, có chút mất tự nhiên nhìn hắn: ‘Ngạn Tước, em có thể không mặc bộ lễ phục này không?’
Hoàng Phủ Ngạn Tước vẫn ôn nhu cười: ‘Vì sao không muốn mặc nó?’
‘Bộ lễ phục này … trên vai lộ ra nhiều quá, em thấy không được thoải mái!’ Liên Kiều nũng nịu nói.
‘Để anh xem...’
Hoàng Phủ Ngạn Tước hơi đẩy cô ra, nghiêm túc quan sát, sau đó trên môi nở nụ cười sủng nịch: ‘Liên Kiều của anh xinh đẹp như vậy, bộ lễ phục này rất hợp với em, không cần phải đổi đâu!’
Trên người Liên Kiều là một bộ lễ phục hết sức xa hoa lộng lẫy màu trắng có tên là “Mộng thường”, chiếc váy được làm bằng loại voan cao cấp hết sức mềm mại cực kỳ tôn dáng lại phụ trợ cho làn da hồng nhuận như ngọc của cô cùng những đường cong mềm mại nhìn càng thêm mê người, những hoa văn dọc theo thân áo được phối hợp một cách tinh tế càng tôn lên nét đẹp và khí chất của Liên Kiều, thiết kế độc đáo cùng những đường cắt hợp lý càng làm cho bờ vai và vòng eo mảnh mai của cô khoe ra một cách tự nhiên, vẻ ngây thơ mà xinh đẹp của Liên Kiều cộng với sự mê hoặc từ chiếc váy khiến cô càng có sức quyến rũ.
Hoàng Phủ Ngạn Tước biết Liên Kiều vốn rất xinh đẹp nhưng không ngờ cô có thể đẹp đến mê người thế này, mái tóc dài óng ả đã được thợ làm tóc khéo léo bới sơ lên, nhìn rất quyến rũ lại không mất đi vẻ đẹp tự nhiên, quả thật trông cô như một thiên sứ đi lạc xuống trần gian.
Chỉ là … hình như thiên sứ của hắn không hài lòng lắm với chiếc váy này.
‘Ngạn Tước, anh nịnh em phải không? Em cảm giác mình mặc chiếc váy này không thích hợp lắm!’ Liên Kiều như không phát hiện được ánh mắt say đắm Hoàng Phủ Ngạn Tước đang nhìn mình, cô vẫn không hết lo lắng.
‘Vậy em thấy chỗ nào không thích hợp?’ Hắn vẫn cười hỏi.
Liên Kiều suy nghĩ một chút rồi cười thật ngọt, ‘Em vẫn thích mặc mấy bộ váy liền hoặc là quần bò hơn!’
‘Nha đầu ngốc …’
Hoàng Phủ Ngạn Tước bật cười, bàn tay trìu mến vuốt ve khuôn mặt trắng nõn của cô, ‘Cái đó không gọi là thích hợp hay không thích hợp mà là do thói quen thôi, trong mắt anh, tối nay em là đẹp nhất!’
Mặt Liên Kiều đỏ ửng, ‘Ghét!’
‘Chẳng lẽ không phải sao? Hay là … em không tin sự chuyên nghiệp của Tử Tranh?’ Hoàng Phủ Ngạn Tước áp sát vào cô, hỏi.
Đây là lần đầu tiên hắn giới thiệu Liên Kiều với thân phận là vợ mình ra mắt người bên ngoài bởi vậy mới đặc biệt nhờ Sầm Tử Tranh giúp cô thiết kế trang phục, quan trọng nhất là trước giờ Liên Kiều vẫn rất sùng bái Tử Tranh mà Sầm Tử Tranh cũng rất hiểu cô, đương nhiên có thể thiết kế một bộ trang phục thích hợp với cô nhất.
Có thể nhận ra sự chuyên nghiệp và nổi tiếng của Sầm Tử Tranh là rất xứng đáng, khi Liên Kiều mặc bộ lễ phục mang tên “Mộng thường” này đi đến trước mặt hắn, trong nháy mắt hô hấp của hắn như đông lại, một nỗi kích động không ngừng dâng lên trong lòng, Liên Kiều của hắn đẹp đến không chân thực, quyến rũ mà xinh đẹp đến mê người.
Sớm đã qua cái tuổi thanh niên bồng bột nhưng trong một chớp mắt nhìn thấy cô đó, một tình yêu không thể tả bằng lời tràn khắp từng tế bào trong người.
Hắn nhớ lúc đó hắn rất bất lực, cười khổ với Tử Tranh: ‘Em hại anh rồi, chắc chắn trong buổi yến tiệc đêm nay anh không thể rời khỏi cô nhóc này một phút giây nào rồi!’
Hắn không khó tưởng tượng ra trong buổi yến tiệc này vẻ đẹp của Liên Kiều sẽ thu hút bao nhiêu ánh mắt của đàn ông, chỉ nghĩ đến đây trong lòng đã có chút khó chịu.
Liên Kiều vùi đầu vào ngực Hoàng Phủ Ngạn Tước, thì thào nói: ‘Người ta đâu có nghi ngờ tài năng của chị Tử Tranh đâu, bộ lễ phục này quả thực rất đẹp mà, chỉ là … người ta không có mặc quen nên có chút xấu hổ thôi!’
‘Không sao đâu, có anh ở đây không phải sợ, bây giờ có thể theo anh ra chưa? Chúng ta còn không xuống xe chỉ sợ không kịp nữa!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước dỗ dành cô.
‘Ừm!’ Liên Kiều gật đầu, rồi như nghĩ ra điều gì, cô kéo cánh tay hắn …
‘Đợi chút …’
‘Sao vậy?’ Hoàng Phủ Ngạn Tước nhìn cô.
Liên Kiều cười gian xảo, ‘Hôm nay Lăng Thiếu Đường cũng đến, đúng không?’
‘Có! Thì sao?’ Hoàng Phủ Ngạn Tước thấy cô cười gian xảo, trong lòng chợt dâng lên một dự cảm không may.
Chương 26: Tham gia dạ tiệc (2)
‘Vậy Kỳ Hinh cũng đến phải không?’ Liên Kiều vội vàng hỏi tiếp.
Hoàng Phủ Ngạn Tước gật đầu, ‘Chắc là vậy, từ sau khi hai người kết hôn, buổi yến tiệc nào Thiếu Đường tham gia cũng đều dẫn theo Kỳ Hinh cả!’
‘Yeah, nói vậy tối nay em có thể gặp được Kỳ Hinh phải không? Tốt quá rồi!’ Liên Kiều mừng rỡ ríu rít nói, đôi mắt màu tím toát lên vẻ lộng lẫy mê người.
Hoàng Phủ Ngạn Tước âm thầm thở phào một hơi, gật đầu.
Đúng lúc hắn tưởng cô sắp kết thúc chủ đề này thì Liên Kiều đột nhiên thì thầm bên tai hắn: ‘Này Ngạn Tước, anh đừng tưởng rằng em quên rồi nhé, Lăng Thiếu Đường đã chính miệng hứa sẽ dạy em học cưỡi ngựa rồi, mà còn hứa tặng em một con ngựa thật đẹp nữa, không chỉ có hắn, còn có Cung Quý Dương và Lãnh Thiên Dục nữa, hắc hắc … nhưng mà, nếu như hôm nay gặp được Lăng Thiếu Đường ở đây thì bắt đầu từ hắn trước vậy!’
Nói xong không đợi Hoàng Phủ Ngạn Tước có phản ứng, cô đã mở cửa xe bước xuống.
Hoàng Phủ Ngạn Tước không ngừng đưa tay day day trán … Thiếu Đường, hôm nay cậu tự lo liệu đi …
***
Tiếng nhạc dìu dặt vang lên khắp đại sảnh, khi cánh cửa đại sảnh được nhân viên phục vụ mở ra, sự xuất hiện của Hoàng Phủ Ngạn Tước và Liên Kiều cùng lúc dẫn đến ánh mắt hâm mộ lẫn đố kỵ của tất cả mọi người có mặt.
Ánh mắt hâm mộ đến từ phía đàn ông, bóng dáng mảnh mai lung linh xinh đẹp đó khiến cho hô hấp của họ như ngừng lại.
Còn ánh mắt đố kỵ đương nhiên là đến từ các cô gái có mặt ở đó, một người đàn ông tuấn tú kiệt xuất như vậy lại đã “có chủ” rồi.
Thân hình cao lớn của người đàn ông bên cạnh bóng dáng yêu kiều của cô gái nhất thời tạo nên một cảnh tượng hết sức thu hút …
‘Ha ha … Ngạn Tước, cháu đến rồi …’
Chủ của buổi tiệc hôm nay là một nhân vật rất có máu mặt trong giới chính trị, ông Kingston, khi ông ta thấy Hoàng Phủ Ngạn Tước đã đến vội vàng bước đến nghênh tiếp.
Kingston năm nay đã gần bảy mươi nhưng sức khỏe cùng tinh thần vẫn còn rất tốt.
‘Nghị viên Kingston, chào ngài!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước thân mật ôm lấy ông chào hỏi, trên môi nở nụ cười lịch thiệp.
Vị nghị viên này cùng cha hắn quan hệ tương đối tốt, bởi vậy ông cũng coi như là trưởng bối của hắn.
‘Ngạn Tước, vị tiểu thư này là …’ Ông Kingston quay đầu nhìn về phía Liên Kiều đang đứng bên cạnh, nhất thời mắt sáng rực.
‘Cô ấy là …’
‘Cháu tên là Liên Kiều, ông Kingston, chào ông!’ Liên Kiều chủ động tự giới thiệu mình, giọng nói vừa ngọt ngào vừa lễ phép.
‘Ạ? A …’
Ông Kingston nghe cô cách xưng hô của cô với mình, nhất thời sững người, sau đó mới bước lên định ôm cô …
‘Là Liên Kiều sao, chào cháu chào cháu …’
Nào ngờ cánh tay của ông còn chưa kịp chạm vào người Liên Kiều thì một cánh tay khác đã kéo cô qua một bên, sau đó cả người Liên Kiều rơi vào vòng tay quen thuộc của Hoàng Phủ Ngạn Tước.
‘Ngài Kingston, thật là ngại quá, vợ cháu không hiểu lễ tiết cho lắm, xin ngài đừng chấp nhất!’ Hắn không chút dấu tích che lấy Liên Kiều, sau đó nói một câu đơn giản tuyên bố quan hệ giữa hai người.
Vị Kingston này cái gì cũng tốt, chỉ có một căn bệnh duy nhất là háo sắc, thấy cô gái nào đẹp lập tức liền ý loạn tình mê, vì đề phòng, hắn vẫn là giữ chặt Liên Kiều bên cạnh mình tốt hơn.
Kingston nghe vậy ánh mắt chợt lóe lên tia kinh ngạc, vội vàng hỏi lại: ‘Ngạn Tước, cháu nói đây là … vợ cháu?’
‘Đúng vậy!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước không chút giấu diếm nói.
Kingston hớp một hơi không khí như trấn tĩnh lại, không chỉ có ông, những người đứng gần đó nghe thấy cũng không khỏi kinh ngạc.
Tổng tài của Hoàng Phủ tài phiệt lúc nào thì có vợ rồi? Chẳng lẽ hắn kết hôn rồi sao? Vì sao bên ngoài không hề nghe được chút tin tức nào cả?
Hoàng Phủ Ngạn Tước vẫn duy trì nụ cười nhã nhặn, hắn cũng không có ý định giải thích gì thêm.
Liên Kiều nghiêng đầu nhìn Kingston một lúc mới nghi hoặc cất lời: ‘Ông Kingston, ông sao vậy?’
Vẻ mặt này của ông ta rất lạ nha, nhưng Hoàng Phủ Ngạn Tước càng lạ hơn, vừa nãy ông ta rõ ràng là muốn chào hỏi mình thôi mà, sao hắn lại phải ngăn cản chứ?’
Trên mặt Kingston nở một nụ cười ngượng ngùng nhìn Liên Kiều nói: ‘Ha ha … thực ra thì … cháu gọi ta là nghị viên Kingston được rồi, ta … ta đâu có già đến vậy, phải không?’
Cô gái này quả thật xinh đẹp đến động lòng người, chỉ đáng tiếc …
Tuy ông là nghị viên, thân phận không kém nhưng cũng biết có một số người là không nên chọc vào, cũng như vị Hoàng Phủ Ngạn Tước đang đứng trước mặt ông đây, tuy ông ta và cha của hắn đã có giao tình nhiều năm nhưng ông biết rõ người chấp chưởng của Hoàng Phủ tài phiệt hiện nay bản lĩnh đến đâu, tứ đại tài phiệt đến đời của hắn, đã có những thành công vượt bậc so với đời trước.
Liên Kiều nghe vậy lắc đầu nói: ‘Nhưng cháu thấy ông còn già hơn cả ông nội cháu, cháu kêu ông cũng là đúng mà!’
‘Hả?’ Nghị viên Kingston nghe vậy trên mặt càng lộ vẻ ngượng ngùng, cười không được mà không cười cũng không xong.
Hoàng Phủ Ngạn Tước cố nén cười, hắn ôm eo Liên Kiều, sủng nịch trách: ‘Nha đầu, đừng làm loạn nữa!’
‘Ồ …’ Liên Kiều rụt cổ, đưa tay bụm miệng.
‘Nghị viên Kingston, thật là ngại quá, vợ cháu không hiểu lễ tiết, thật xin lỗi!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước lưu loát nói một câu xin lỗi.
‘Không cần không cần, đừng khách khí như vậy, quý phu nhân ngây thơ chân thật như vậy thật đáng quý, không biết là con cháu của gia tộc nào?’ Kingston vừa cười vừa đáp lời.
‘Hoàng thất Mã Lai!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước vẫn điềm đạm cười.
Trong mắt Kingston xẹt qua một tia kinh ngạc, sau đó vội vàng nói: ‘Ồ, thì ra phu nhân là cháu cưng của Hoa Đô Lão Nhân, hôm nay gặp thật là vinh hạnh cho tôi!’
Hoàng Phủ Ngạn Tước nhẹ gật đầu.
‘Ngạn Tước, xin mời bên này, buổi tiệc sắp bắt đầu rồi!’
Ánh mắt Kingston vừa thất vọng vừa luyến tiếc liếc về phía Liên Kiều, nếu như cô không phải là người phụ nữ của một trong tứ đại tài phiệt, nói thế nào đêm nay hắn cũng sẽ không dễ dàng buông tha món mồi ngon như vậy.
Kingston vốn chẳng có niềm đam mê nào đặc biệt, chỉ là đối với người đẹp rất có hứng thú cho nên tuy là tuổi tác đã cao nhưng bên cạnh không lúc nào thiếu những bóng hồng, tối nay vốn có rất nhiều con gái nhà danh giá tham gia buổi tiệc nhưng chưa có cô gái nào lọt vào mắt hắn, ngoại trừ cô gái này nhưng mà chỗ dựa của cô hắn tuyệt đối không thể xem thường …
‘Ông Kingston, xin hỏi ông có thấy Lăng Thiếu Đường không?’ Liên Kiều đột nhiên cất tiếng hỏi.
‘Hả? Thiếu Đường à, thật trùng hợp, hai người họ đến trước hai người không lâu, lúc này chắc là đang ở khu vực dành cho khách quý bên kia …
Tiếng “ông” mà Liên Kiều gọi Kingston nghe vào tai hắn cực kỳ chói tai, cực kỳ khó chịu, hệt như đang nhắc nhở hắn … ông là già rồi, đừng cứ không biết liêm sỉ dòm ngó những cô gái trẻ nữa …
‘Tốt quá Ngạn Tước, chúng ta đi đến đó tìm họ đi, nhanh lên!’ Liên Kiều cười càng rạng rỡ, kéo cánh tay Hoàng Phủ Ngạn Tước, nũng nịu lên tiếng.
Hoàng Phủ Ngạn Tước vô lực cười cười, hướng về phía nghị viên Kingston: ‘Thật ngại quá, xin lỗi không tiếp chuyện ngài được!’
‘Xin mời tự nhiên …’ Kingston vội vàng nhường đường.
Tứ Đại Tài Phiệt : Gặp Gỡ Đại Nhân Vật Tỷ Phú Tứ Đại Tài Phiệt : Gặp Gỡ Đại Nhân Vật Tỷ Phú - Ân Tầm