Đôi khi cố gắng hết sức cũng chưa đủ, mà còn phải làm những gì cần làm.

Sir Winston Churchill

 
 
 
 
 
Tác giả: Ân Tầm
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 100 - chưa đầy đủ
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 732 / 17
Cập nhật: 2017-09-24 23:58:37 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Quyển 4 - Chương 31-37
uyển 4: Yêu tinh đến nhà
Chương 31: Rước họa vào thân (5)
Tiếng khóc của cô làm tim Hoàng Phủ Ngạn Tước như bị ai hung hăng bóp mạnh một cái, nhưng sau đó câu mắng của cô càng khiến cơn tức trong lòng hắn bộc phát...
'Em nói cái gì? Em nói lại lần nữa thử xem!' Giọng nói trước giờ vẫn trầm ấm tao nhã chợt trở nên cao vút, đây là dấu hiệu cơn tức đã lên đến đỉnh điểm, bàn tay to lại giơ lên lẫn nữa.
Nhưng Liên Kiều đang chỉ lo khóc nào có chút ý đến đôi mắt đầy lửa giận đang chiếu từ trên xuống, cô không chịu thua, gào lên lần nữa: 'Anh là tên xấu xa, em ghét anh, ghét anh tới chết!'
Từ nhỏ đến lớn, tuy nói là cô bị cha mẹ bỏ rơi nhưng trước giờ ông nội cực kỳ thương yêu cô, trước nay chưa bao giờ phải chịu sự ủy khuất lớn như thế, mà hành động này của Hoàng Phủ Ngạn Tước đối với cô mà nói đúng là trời đất sụp đổ, cảm giác bỏng rát nơi mông truyền tới đau như bị bỏng!
Hắn quả thật đánh cô!!!???
Hoàng Phủ Ngạn Tước thấy cô vẫn giữ nguyên giọng điệu không phục vừa khóc vừa gào, bàn tay to lại giơ lên, không chút do dự đánh xuống...
'Aaaa......' Liên Kiều đau đớn kêu lên...
'Còn dám mở miệng mắng người?' Hắn cao giọng hỏi, chau mày nhìn cô gái mặt đầy nước mắt trước mặt.
'Em... em...' Liên Kiều đã khóc không thành tiếng, chân lại dãy dụa, tay hung hăng bấu vào chân hắn một cái.
'Xem ra em vẫn còn chưa nhớ kỹ, đánh em chưa đủ đau đúng không?'
Giọng nói thì vẫn bá đạo và đầy nguy hiểm, đôi mắt màu đen vì lửa giận thiêu đốt như sắp biến thành màu đỏ chăm chăm nhìn vào gương mặt nhỏ nhắn đầy nước mắt của cô, lớn tiếng quát, tuy trong lòng hắn cũng có chút đau lòng nhưng nha đầu này quả thật quá nghịch ngợm rồi, lần này hắn phải làm cho đến cùng.
Nói xong tay lại giơ lên như sắp vỗ xuống lần nữa...
'Em nhớ kỹ rồi, nhớ kỹ rồi... hu hu...' Liên Kiều thấy hắn có vẻ như định đánh tiếp, vội vàng vừa khóc vừa nói.
Hoàng Phủ Ngạn Tước thấy vậy mới buông tay xuống, giọng vẫn lạnh lùng nói: 'Biết mình sai ở đâu chưa?'
'Biết rồi...' Liên Kiều khóc đến hít thở không thông, nước mắt gần như làm ướt cả quần của Hoàng Phủ Ngạn Tước.
'Sai ở đâu?'
Hoàng Phủ Ngạn Tước bắt buộc mình vai ác này phải tiếp tục diễn tiếp, như vậy mới có thể trị được cô nhóc bướng bỉnh này dù rằng lòng hắn sớm đã bị nước mắt của cô làm cho tan tác, hỗn loạn không thành cái gì rồi.
Liên Kiều nghe hắn hỏi vậy, nhất thời cũng không nghĩ ra mình rốt cuộc sai ở đâu, nhưng khi ánh mắt liếc sang thấy bàn tay hắn hơi động đậy, sợ đến nỗi vội vàng nói: 'Em không nên mắng anh là xấu xa... hu hu...'
'Còn gì nữa?' Giọng nói của Hoàng Phủ Ngạn Tước lần nữa lại cao vút? Mắng hắn là chuyện nhỏ, chuyện lớn hơn cô còn chưa chịu nhậnn.
'Em... em...' Nước mắt của Liên Kiều rơi như một chuỗi trân châu bị đứt dây, trong đầu không ngừng suy nghĩ: 'Em... em không nên cười nhạo nhân viên đó...'
'Nói trọng điểm đi!'
Tính nhẫn nại của Hoàng Phủ Ngạn Tước sớm đã bị cô làm ất sạch. Nha đầu này, căn bản là không biết mình sai ở đâu!
Đáng chết!
Trong lòng Liên Kiều ngay cả ý muốn chết cũng có luôn rồi, nước mắt rơi càng dữ dội, 'Hu hu... người ta... người ta không biết sai ở đâu... hu hu...'
Quả đúng như hắn nghĩ...
Hoàng Phủ Ngạn Tước dự đoán quả không sai một ly, vẻ anh tuấn trên gương mặt như bị một màn sương lạnh bao phủ khiến nó trở nên lạnh lùng, đôi mắt sâu thẳm như đầm nước nhìn cô, trầm giọng hỏi: 'Là ai sáng hôm nay hứa với anh là không nghịch ngợm nữa?'
Liên Kiều bị vẻ lạnh lùng của hắn kích thích, chợt nhớ đến chuyện sáng nay, vội vàng trả lời: 'Em, là em!'
Hoàng Phủ Ngạn Tước thấy cô vẫn còn nhớ, lửa giận trong mắt từ từ giảm bớt, tiếp tục hỏi: 'Vậy trưa nay ai thừa lúc anh không chú ý lén chạy đến chỗ khác chơi?'
Liên Kiều chu môi, giọng càng nhỏ: 'Là em... nhưng mà, nhưng mà anh gọi điện thoại lâu như thế...'
'Nhưng mà sao?' Hoàng Phủ Ngạn Tước lạnh lùng hừ một tiếng, dọa cô sợ hết hồn, vội vàng im bặt, chỉ còn lại tiếng thút thít.
Nhìn thấy đôi mắt màu tím vốn sáng rỡ nay đã khóc đến hồng hồng, gương mặt xinh xắn như hoa nay đã ướt đẫm nước mắt, tim như bị ai hung hăng bóp chặt, giọng nói cũng trở nên hòa hoãn một chút nhưng vẫn mang vẻ cảnh cáo: 'Lần sau không được anh cho phép, không được chạy lung tung, biết chưa?'
Có trời mới biết lúc trưa nay hắn đi tìm cô, trong lòng lo lắng hoảng sợ đến mức nào.
Qua một lúc lâu mới nghe một tiếng 'Ân!' từ cổ họng Liên Kiều phát ra, cô khóc đến sắp không còn sức lực gì, vừa sợ vừa tức, giọng nói cũng vì khóc mà khàn khàn.
Hoàng Phủ Ngạn Tước thấy cô rốt cuộc cũng lên tiếng cũng không muốn làm khó cô nữa, kéo cô đứng dậy, nét mặt vẫn lạnh lùng đưa tay lau nước mắt trên mặt cô: 'Sau này còn dám không nghe lời nữa không?'
Cô lắc đầu, nhưng trong lòng vô cùng ủy khuất.
'Đau không?'
Hắn thấp giọng hỏi, trong giọng nói mang theo một tia đau lòng mà chính mình cũng không nhận ra, ngay cả trong ánh mắt cũng xẹt qua một sự quan tâm mơ hồ.
'Ân...' Liên Kiều cúi thấp đầu, giọng nghẹn ngào, giống như một đứa bé vừa bị cha trách mắng.
Hoàng Phủ Ngạn Tước thở dài một hơi, nghĩ chắc cô cũng đau lắm, bằng không sao lại khóc đến thế này, nhưng mà... hắn quả thật nào có dùng sức đánh, chỉ là giơ cao đánh khẽ thôi mà.
Hắn từ nhỏ đã chịu sự huấn luyện đặc biệt trong tổ chức, sức lực đương nhiên là người thường không thể sánh bằng, chính vì nghĩ tới điều này cho nên lúc đánh xuống tay hắn mới lần sau càng nhẹ hơn lần trước. Chẳng lẽ... chẳng lẽ thật sự đánh cô đau vậy sao?
Thấy cô nước mắt như mưa, lòng hắn càng thêm áy náy, nhưng vừa nghĩ tới lúc nãy cô lén hắn chạy ra ngoài chơi thì trong lòng lửa giận lại trào lên, chẳng lẽ... cùng hắn ở một chỗ lại khó chịu đến thế sao?
Nghĩ đến đây có một tia bất mãn xẹt qua trong đôi mắt hắn.
'Lần sau còn không nghe lời nữa thì anh sẽ đánh càng mạnh hơn, nghe rõ chưa?' Vẻ mặt dữ dằn, hắn lại quát.
Liên Kiều xụ mặt, bộ dạng như muốn khóc mà không dám khóc, chỉ cẩn trọng liếc nhìn hắn, gật đầu.
Chương 32: Đóng cửa sám hối (1)
'Em... nha đầu này...'
Hoàng Phủ Ngạn Tước thở ra một hơi thật dài, thấy cô như thế, bao nhiêu lửa giận trong lòng cũng tiêu tán hết, bàn tay to lớn lại giơ lên khẽ vuốt ve gương mặt cô, lại thấy cô sợ hãi co rút người lại.
Chân mày như lưỡi kiếm mang theo sự uy nghiêm và khí phách, bàn tay vẫn rơi xuống gương mặt xinh xắn của cô, mang theo mấy phần xót xa và sủng ái khẽ vuốt ve, cố tình không để ý đến vẻ sợ hãi của cô, nhưng khi thấy cô bất mãn nhắm mắt lại...
'Mở mắt ra nhìn anh!'
Hắn phát hiện cảm xúc của bản thân càng lúc càng chịu sự chi phối của cô, trong bốn người hắn lại nổi tiếng là tính tình tốt và rất nhẫn nại, một người trước giờ được xưng là hòa nhã dịu dàng, ôn nhu văn nhã, đây cũng là điểm khác biệt giữa hắn với ba người còn lại.
Bốn con người, bốn tính cách, đây cũng là câu chuyện thường xuyên được đem ra nói trong những lúc trà dư tửu hậu trong giới thương nghiệp.
Như Lăng Thiếu Đường - Nóng! Hắn trước giờ nổi tiếng là nóng nảy, tính tình như con ngựa bất kham, còn tính khí thì nóng nảy đến khác thường, gặp chuyện không vui, chuyện không hợp nhãn hắn tuyệt đối sẽ không nhẫn nhịn, giống như vua của một phương, tính tình có thể nói là nóng như lửa.
Lãnh Thiên Dục - Lạnh! Hắn lãnh khốc vô tình, đây cũng là người duy nhất trong tứ đại tài phiệt mang trên người hai thân phận, bất luận là ở vai trò tổng tài của Lãnh Thị hay vai trò Thủ Phán Cách một tay che trời, lúc nào hắn cũng có thể khiến người nghe biến sắc. Có thể nói là hắn tàn nhẫn, cũng có thể nói hắn vô tình nhưng... đó chỉ là đối với người ngoài!
Cung Quý Dương - Tà! Trong số bốn người hắn là người không thích xử lý theo lẽ thường nhất, tà mị đa tình, nhẫn nại, dĩ nhiên là tính nhẫn nại cũng chỉ là đối với phụ nữ mà thôi, trong cốt tủy của hắn đã có sẵn một cá tính khác người, hắn thích sự kích thích, thích mạo hiểm, thích những điều vượt qua lẽ thường, chỉ một câu nói, hắn vĩnh viễn là người thích làm chủ vận mệnh của mình.
Nhưng còn Hoàng Phủ Ngạn Tước - Nhã! Cái "nhã" của hắn là ưu nhã, là tao nhã, là một loại khí chất quý tộc trời sinh, thân là long đầu (thủ lĩnh) trong giới tài chính, đương nhiên có thể nhìn ra hắn là người có tâm tư cấn mật nhất, có một cá tính nhẫn nại và hòa hảo khiến người khác không thể tưởng tượng được, vì vậy bất luận là cười hay giận, nhất cử nhất động thâm chí là trong giấc ngủ cũng sẽ mang khí chất vương giả trời sinh đó, cho nên có thể nhận ra trong số bốn người, hắn là người dễ dàng khiến phụ nữ si mê nhất.
Nhưng hôm nay, một người ưu nhã như hắn lại có thể bị một nha đầu kích thích đến phải ra tay đánh người, đây có thể cũng là lần đầu tiên hắn dùng đến phương thức thô lỗ như vậy đi giáo huấn một cô gái.
'Tự mình suy nghĩ cho kỹ, lần này anh ra tay vẫn còn nhẹ với em đấy! Hoàng Phủ Ngạn Tước thấy cô gần như khóc đến sưng cả mắt, hắn cố gắng đè nén sự xúc động muốn ôm cô vào lòng, vẫn lạnh lùng nói.
Tuy hắn rất muốn tiến đến dỗ dành cô nhưng qua những ngày tiếp xúc với cô nhóc này, hắn hiểu rất rõ nếu như làm như vậy, lần sau muốn giáo huấn cô thì khó càng thêm khó, nói trắng ra Liên Kiều đơn thuần như một em bé, chính vì vậy hành vi của cô đôi khi cũng như một em bé không hơn, nếu vừa ra tay dạy dỗ xong lại đi dỗ dành thì cô sẽ không bao giờ nhớ được sự dạy dỗ này.
Liên Kiều đương nhiên không biết những suy nghĩ trong lòng Hoàng Phủ Ngạn Tước, cô nghe vậy vừa thút thít vừa gật đầu, sau đó đứng dậy mở cửa văn phòng bước thẳng ra ngoài.
Hoàng Phủ Ngạn Tước vô lực lắc đầu, mấy ngày này hắn đặc biệt lo lắng, có lúc hắn cảm thấy mình thật sự giống như trưởng bối của cô, không thể không diễn vai người xấu trước mặt cô, đây chắc cũng là lần đầu tiên hắn đối với một cô gái suy nghĩ sâu xa, khổ tâm như vậy.
Hoàng Phủ Ngạn Tước bước đến ngồi xuống ghế tổng tài, vừa nãy bị cô quấy rối một phen như vậy hắn làm gì còn tâm tình đi xử lý công việc nữa chứ, hắn trước giờ tâm tư đều đặt vào trong công việc, cũng là người cuồng công việc nhất trong số bốn người, nhưng hôm nay... hình như đã thay đổi rồi...
Thế này là thế nào?
Trong lòng Hoàng Phủ Ngạn Tước dâng lên một mối phiền não, xấp văn kiện vừa nhấc lên đã bị ném trở lại trên bàn, phiền quá, trước giờ chưa từng phiền não như vậy, trước mắt hắn bây giờ chỉ toàn là gương mặt nhỏ nhắn thấm đẫm nước mắt của Liên Kiều!
Đáng chết!
Cửa văn phòng vang lên tiếng gõ cửa.
'Vào!' Giọng nói vẫn bình thản của hắn hơi có chút bực mình.
Cô thư ký tiến vào, tâm tư cẩn mật như cô làm sao không phát hiện ra sự khác thường của vị tổng tài đáng kính của mình hôm nay nên vừa rồi cô không dám tiến vào. Phòng cách âm có tốt đến đâu cũng không ngăn được tiếng khóc càng lúc càng lớn, làm cô đứng ở bên ngoài cũng bị dọa hết hồn, chỉ là không ngờ một lúc sau lại thấy cửa phòng tổng tài mở ra, cô gái vừa khóc đến trời sầu đất thảm kia lại thút tha thút thít bước ra.
'Hoàng Phủ tiên sinh...'
Thấy gương mặt u ám của hắn, cô cẩn trọng cất lời, 'Cái vị... Liên Kiều tiểu thư kia vừa nhốt mình trong phòng in ấn, vậy...'
Cô lại ngẩng đầu lên quan sát sắc mặt của sếp, muốn hỏi ý hắn nên làm thế nào.
Hoàng Phủ Ngạn Tước chau mày, cố xua đi sự phiền muộn trong lòng, ra lệnh: 'Để ý cô ấy cho tôi!'
'Da, Hoàng Phủ tiên sinh, tôi biết rồi!' Cô thư ký nhận lệnh liền thoái lui.
Trong phòng tổng tài lại yên tĩnh trở lại, như lúc trước chỉ là...
Hoàng Phủ Ngạn Tước lại đứng dậy, đi đến bên cửa sổ sát đất, từ trên cao đứng quan sát thế giới bên dưới, có một loại phiền não không tên lại dâng lên trong lòng...
***
'Hu hu... hu hu...'
Trong phòng in ấn không ngừng truyền lại tiếng khóc của Liên Kiều, cô hận Hoàng Phủ Ngạn Tước quá đối, lại còn dám đánh cô, lớn đến bây giờ cô cũng chưa từng chịu sự ủy khuất lớn như vậy, ngay cả ông nội cũng chưa từng đánh cô, hắn dựa vào cái gì mà đánh cô, đe dọa cô chứ?
'Hu hu... tên xấu xa... tôi không thèm chơi với anh nữa... hu hu...' Cô vừa khóc vừa mắng hắn, lại còn bắt cô đóng cửa suy nghĩ về lỗi lầm của mình?
Cô trước giờ chưa từng ghét một người nào đến thế, không cho cô làm cái này, không cho cô làm cái kia, không cho nghịch ngợm, không cho trốn đi chơi, cô cũng đâu phải con rối, làm sao có thể ở yên mãi một chỗ không động đậy chứ, xem ra sau này cũng không có một ngày được yên rồi, nói không chừng chỉ cần mình không nghe lời hắn, hắn sẽ lại ra tay đánh mình.
Chương 33: Đóng cửa sám hối (2)
Nghĩ đến đây, Liên Kiều khóc càng dữ dội hơn, cô rất muốn ngay lập tức trở lại Hồng Kông.
Sao lúc đầu mình lại chịu đến đây làm gì, sớm biết như vậy, đánh chết mình cũng không đến!
Đúng, chính là Cung Quý Dương! Là Cung Quý Dương bày mưu cho cô đến đây!
Liên Kiều vội vàng nhấc điện thoại lên, tìm số điện thoại của Cung Quý Dương, không chút do dự đánh sang...
Điện thoại reo vài tiếng thì bên đầu bên kia truyền lại giọng nói tà mị mà lười nhác của Cung Quý Dương: 'Gì, Liên Kiều?'
'Hu hu... Cung Quý Dương... Cung Quý Dương...hu hu...' Liên Kiều nghe giọng nói quen thuộc của Cung Quý Dương, nước mắt không kìm được lại tuôn như mưa, đã bắt đầu khóc không thành tiếng.
Đầu bên kia điện thoại Cung Quý Dương rõ ràng bị cô hù giật mình, hắn lập tức thu lại giọng điệu bỡn cợt, quan tâm hỏi: 'Liên Kiều, em sao vậy? Sao lại khóc?'
Liên Kiều hít mũi, vẻ mặt ủy khuất: 'Cung Quý Dương... em... em bị đánh... hu hu...'
'Ạ?' Cung Quý Dương kinh ngạc kêu lên một tiếng thất thanh, 'Em bị đánh? Ai đánh em? Rốt cuộc là có chuyện gì?'
Liên Kiều khóc đến khàn tiếng, cô hắng giọng, thút thít nói: 'Chính là cái tên Hoàng Phủ Ngạn Tước kia, hắn đánh... đánh em, lại còn đe dọa em... nói em lần sau còn... còn chọc hắn nổi giận hắn... hắn lại sẽ đánh em...'
'Liên Kiều, em trước tiên phải nín khóc, ngoan, nói rõ ràng cho anh nghe, là Hoàng Phủ Ngạn Tước đánh em sao?'
Trong giọng nói của Cung Quý Dương rõ ràng là không tin, Hoàng Phủ Ngạn Tước mà lại ra tay đánh một cô gái? Chuyện này sao có thể chứ?
'Ân, là hắn đánh em...' Liên Kiều gật mạnh đầu, cũng không để ý là Cung Quý Dương bên đầu bên kia không làm sao thấy được, 'Hắn... hắn chê em nghịch ngợm, còn... còn không cho em đi chơi, em không muốn ở nhà hắn nữa, em muốn về... về Hồng Kông, hu hu...'
Bên đầu bên kia truyền lại một tiếng thở dài, sau đó là giọng nói của Cung Quý Dương: 'Liên Kiều, em cho anh biết, Hoàng Phủ Ngạn Tước đánh em ở đâu?'
Trong đầu Cung Quý Dương thế nào cũng không thể liên tưởng hình ảnh của một Hoàng Phủ Ngạn Tước giơ tay đánh phụ nữ... đây tuyệt đối là chuyện không thể nào, đàn ông đánh phụ nữ không phải là chuyện bốn người rất xem thường sao?
Liên Kiều một tay cầm điện thoại một tay rút khăn giấy hung hăng lau nước mắt: 'Vừa nãy hắn đánh vào mông em... hu hu... em hận hắn chết mất...'
'Ạ?' Cung Quý Dương lần nữa kêu lên thất thanh. Cái gì? Hắn không nghe lầm chứ? Đánh... đánh mông? Nghĩ đến đây hắn quả thực không nhịn được nữa, 'khục khục' cười lên một tiếng.
'Này, Cung Quý Dương, anh cười gì chứ? Em đã khổ sở chết được mà anh còn cười?' Liên Kiều rống lên trong điện thoại 'Nếu như không phải là anh xui em đến đây, em làm sao lại bị đánh chứ!'
'Được được được, là anh sai, anh không nên cười!' Bên đầu bên kia Cung Quý Dương vội vàng nói xin lỗi, lúc này trong lòng hắn đã rõ ràng lắm rồi, nhất định là do Liên Kiều nha đầu này quá nghịch ngợm khiến cho Hoàng Phủ Ngạn Tước nhịn không nổi mới làm như vậy.
Nhưng... có thể khiến ột người trước giờ tao nhã quý tộc như Hoàng Phủ tức giận đến mất hết kiên nhẫn mà ra tay đánh người, chuyện này quả thật cũng thú vị lắm.
Hắn chợt nghĩ đến sau này có thể đem chuyện này ra trêu tên Hoàng Phủ tiểu tử kia thì thật thú vị, nếu như để Lãnh Thiên Dục và Lăng Thiếu Đường biết được, bọn họ chắc sẽ như sét đánh ngang tai.
Không ngờ tên Hoàng Phủ này lại nghĩ ra được chiêu này đi đối phó với cô nhóc nghịch ngợm Liên Kiều, thật inh!
Liên Kiều làm sao biết được những suy nghĩ trong đầu Cung Quý Dương, cô nói trong điện thoại: 'Này Cung Quý Dương, em muốn đi...'
'Aiiii, Liên Kiều, em muốn đi đâu?' Cung Quý Dương bị câu nói của cô làm cho giật mình, vội vàng hỏi.
'Em muốn về Hồng Kông! Hoàng Phủ Ngạn Tước quá đáng ghét đi... em không muốn thấy mặt hắn nữa...' Liên Kiều vừa nghĩ đến chỗ bị hắn đánh bỏng rát thì càng hận cái tên đang ngồi trong văn phòng tổng tài kia, hận không thể mọc cánh ngay lập tức bay khỏi nơi này.
Cung Quý Dương nghe cô nói, vội vàng khuyên: 'Liên Kiều, em làm như vậy quá không có lí trí rồi, bây giờ ở Hồng Kông đang nghỉ hè, em về đó làm gì?'
'Vậy...' Liên Kiều chùi nước mắt 'Vậy em về Mã Lai, em muốn mách với ông nội chuyện này, để ông nội ra mặt dùm em!'
'Haizzz...' Đầu bên kia Cung Quý Dương lại thở dài, 'Liên Kiều nếu em làm như vậy thì càng không có lý trí!'
'Tại sao chứ? Chẳng lẽ em cứ phải ở đây hoài sao?' Liên Kiều giẫm giẫm chân, dụi dụi đôi mắt đã đỏ lên vì khóc quá nhiều.
Cung Quý Dương trấn tĩnh khuyên: 'Nha, để anh từ từ phân tích cho em nghe!' Hắn ngừng lời, đợi Liên Kiều chú ý nghe mình mới nói tiếp: 'Liên Kiều, em nói thật cho anh biết, ông nội em có từng nói là em quá nghịch ngợm không?'
Liên Kiều suy nghĩ một chút rồi buồn bã nói: 'Có!'
'Vậy thì đúng rồi!'
Bên đầu bên kia truyền lại tiếng cười của Cung Quý Dương: 'Em nghĩ tử xem, nếu như ông của em cũng cho rằng em rất nghịch ngợm, vậy nhất định là ông mong có người thay ông quản giáo em rồi, mà cái tên Hoàng Phủ kia lại chính là cháu rể mà ông đã chấp nhận, vậy em nghĩ thử xem, đến lúc đó em đi mách với ông nội, ông sẽ đứng về phía em hay đứng về phía Hoàng Phủ Ngạn Tước?'
Một câu nói của Cung Quý Dương lập tức khiến Liên Kiều sững sờ, qua một lúc lâu cô mới thấp giọng nói: 'Chắc là sẽ đứng về phía Hoàng Phủ Ngạn Tước...'
Đúng nha, ông nội thích Hoàng Phủ Ngạn Tước như vậy, nói không chừng thật sự sẽ giúp hắn thôi.
'Thật đúng là cô gái thông minh, cho nên em tuyệt đối không được vọng động có biết không?' Cung Quý Dương chầm chậm dẫn giải cho cô.
'Vậy em phải làm sao đây? Cái tên Hoàng Phủ Ngạn Tước đó thật đáng ghét mà...' Liên Kiều nhăn mặt, đôi mắt màu tím toát lên một tia vô lực.
Chương 34: Có kế mới (1)
Bên đầu bên kia truyền lại tiếng cười tà của Cung Quý Dương: 'Dễ lắm, em cứ tiếp tục lưu lại "Hoàng Phủ"!'
'Hả? Tiếp tục lưu lại đó, em không thèm!' Liên Kiều vừa nghe liền vội vàng từ chối, 'Hoàng Phủ Ngạn Tước đối xử với em xấu xa như vậy, em không thèm nhìn mặt hắn!'
'Haizzz...'
Cung Quý Dương cố ý thở dài, nhấn mạnh nói: 'Em nha, thật là tuổi trẻ bồng bột, chẳng lẽ em quên anh là quân sư cố vấn cho em sao? Chẳng lẽ anh lại đi hại em sao? Để em ở lại "Hoàng Phủ" đương nhiên là suy nghĩ cho em rồi!'
Liên Kiều nghe xong lại càng không hiểu, nước mắt trên mặt tuy đã khô nhưng trong đôi mắt nước mắt vẫn long lanh 'Em không hiểu ý của anh...' Cô buồn bã nói.
Cung Quý Dương nói: 'Thực ra ý của anh rất đơn giản, chẳng lẽ em định nhẫn nhịn hắn thật sao? Hắn đánh em đó nha, nếu như anh là em, anh nhất định không dễ dàng bỏ qua cho hắn, anh sẽ không vội rời đi đâu!'
'Cái này...' Liên Kiều nghĩ một lúc thấy cũng đúng, Hoàng Phủ Ngạn Tước đối xử với mình tệ như vậy, cơn tức này làm sao nuốt trôi nổi.
'Nhưng mà...' Cô lại lên tiếng, 'Hiện giờ bác trai và bác gái họ đều hiểu lầm quan hệ giữa em và Hoàng Phủ Ngạn Tước, làm sao đây?'
'Hiểu lầm quan hệ của hai người?' Ở đầu bên kia Cung Quý Dương cao giọng hỏi nhưng trong lòng không khỏi mừng thầm.
'Đúng vậy đúng vậy!'
Liên Kiều gật đầu như mổ thóc, cực kỳ nghiêm túc kể lại: 'Bác trai bác gái gần đây đang sắp xếp đi gặp ông nội của em, hình như là họ hiểu lầm em và Hoàng Phủ Ngạn Tước muốn kết hôn thì phải, cho nên em phải rời đi.'
Cung Quý Dương ở đầu bên kia nghe vậy cười không khép miệng được, đây chẳng phải là đúng như ý nguyện của hắn sao? Nhưng điều kiện trước tiên là không được để nha đầu này rời đi.
'Nha đầu, nếu đã như vậy, em bây giờ càng không thể rời đi, nếu một khi em mất tích thì bác trai bác gái sẽ lo lắng lắm, chắc em cũng biết họ thích em biết mấy!'
'Vậy em phải làm sao đây, thực ra Hoàng Phủ Ngạn Tước nói cũng đúng, em đâu có thực sự muốn kết hôn, đến lúc đó vạn nhất bị hai bên ép phải kết hôn thì biết phải làm sao?' Đôi mày của Liên Kiều đã nhăn đến sắp dính vào nhau.
Cung Quý Dương hắng giọng nói: 'Liên Kiều, em tin anh không có sai đâu, em cứ tiếp tục ở lại "Hoàng Phủ", em yên tâm, anh rất hiểu cái tên Hoàng Phủ kia, hắn nhất định đã khuyên em, muốn em phối hợp với hắn đi giải thích với người nhà phải không?'
'Đúng đó Cung Quý Dương, anh thật lợi hại nha, ngay cả Hoàng Phủ Ngạn Tước nói cái gì anh đều biết hết!' Đôi mắt màu tím chợt sáng lên, trên gương mặt nhỏ nhắn toàn là vẻ sùng bái.
'Đương nhiên rồi, anh là quen biết với hắn hơn hai mươi năm rồi mà!' Cung Quý Dương cười nói: 'Cho nên lần này em nhất định phải nghe lời anh, bằng không em sẽ hối hận đấy!'
Liên Kiều nghe xong gật đầu nói trong điện thoại: 'Được, em nghe anh!'
Cung Quý Dương rõ ràng rất hài lòng với sự phối hợp của cô, hắn tiếp tục: 'Em cứ ở lại "Hoàng Phủ", phải tìm cách chọc tức Hoàng Phủ Ngạn Tước, cách tốt nhất để em trút giận là tiếp tục làm cho bác trai bác gái ưa thích em, họ càng vui vẻ thì Hoàng Phủ Ngạn Tước càng đứng ngồi không yên. Em yên tâm, tính tình của hắn cho dù tốt hơn nữa cũng sẽ không ngồi yên như phỗng bị người ta kéo đến lễ đường kết hôn đâu, hắn đương nhiên sẽ tìm cách giải trừ hôn ước, đến lúc đó coi như là em thành công rồi!'
'Ờ...'
Liên Kiều há hốc miệng, vẻ mặt như đã hiểu rõ, 'Em hiểu rồi, cũng đúng, đường đường là tổng tài của Hoàng Phủ tài phiệt làm sao ngoan ngoãn nghe lời người nhà được chứ, hừm, đã vậy hắn còn dám dụ dỗ em cùng hắn đi giải thích với bác trai bác gái!'
'Đúng nha!' Cung Quý Dương cố nhịn cười: 'Em xem, hắn tệ như vậy, xấu xa như vậy mà em còn không tìm cơ hội đi chỉnh hắn, bỏ lỡ cơ hội tốt lần này thì đáng tiếc lắm!'
'Ừm!' Liên Kiều dùng sức gật đầu, 'Đúng, vậy nghe theo lời anh mà làm, hắn không phải muốn em phối hợp với hắn sao, em cứ làm ngược lại, hô hô!'
Cung Quý Dương càng thêm dầu vào lửa: 'Không sai, đó mới là Liên Kiều tiểu thư không sợ trời không sợ đất chứ, cố lên, anh sẽ ở sau lưng ủng hộ cho em, có chuyện gì em đều có thể gọi điện thoại cho anh!'
Liên Kiều lúc này đã mười phần tin tưởng hắn, sau khi cô ngắt điện thoại liền hùng dũng đứng dậy, đôi mắt màu tím lóe lên một ý chí chiến đấu, tư thế như một tráng sĩ sắp ra sa trường.
Hoàng Phủ Ngạn Tước, anh chờ xem. Anh nhất định sẽ phải hối hận với hành động hôm nay!
***
Đêm đã hoàn toàn bao phủ "Hoàng Phủ", trong nhà đèn đuốc sáng như ban ngày, càng hiển lộ sự xa hoa.
Chiếc xe thương vụ sang trọng chầm chậm lái vào "Hoàng Phủ", sau khi tiến hành kiểm tra tự động xong đã lái dọc theo con đường bên cạnh biệt thự chính, sau đó từ từ dừng lại.
Cửa xe vừa mở, Liên Kiều đã vội vàng nhảy xuống sau đó vươn người, duỗi eo cho dãn gân cốt, cô thầm thề với lòng sau này sẽ không bao giờ đi theo Hoàng Phủ Ngạn Tước đến công ty nữa, nhàm chán không nói đi, lại còn chọc ình tức giận.
Thấy vẻ mặt không vui của cô, Hoàng Phủ Ngạn Tước cố nhịn cười, xuống xe xong, để cho tài xế chạy xe vào garage, hắn mới bước lên vỗ vỗ vai cô hỏi: 'Còn tức giận sao?'
Liên Kiều hất tay hắn ra, trừng mắt nhìn hắn không thèm trả lời.
Hoàng Phủ Ngạn Tước lắc đầu, nha đầu này cơn tức còn lớn như vậy, xem ra hôm nay ở trong phòng in ấn không biết đã mắng mình bao nhiêu lâu, nhưng thấy dáng vẻ không hiểu chuyện của cô, hắn chỉ nhún vai, thấp giọng nói: 'Đi thôi, tối nay nhớ đi nghỉ sớm một chút!'
Nói xong cũng không thèm quay đầu lại, cất bước tiến về biệt thự.
Liên Kiều tức đến trợn mắt nhìn theo bóng dáng cao lớn trước mặt, lại còn dám đi trước bỏ mình lại?
Nghĩ đến đây cô liền vọt về phía trước mấy bước, đột nhiên kêu lên một tiếng đau đớn...
'Ai da...'
Quả như cô muốn, thân hình cao lớn đang đi phía trước đã dừng lại, xoay người lại hắn nhìn thấy cô đang quỳ trên đất, đôi mắt chợt lóe lên một tia kinh hãi, vội vàng quay lại chỗ cô...
'Thế nào rồi?'Giọng nói trầm thấp vang lên trên đỉnh đầu Liên Kiều, mang theo một tia lo lắng, quan tâm.
Liên Kiều nhăn mặt, vừa ngẩng đầu lên đã thấy đôi mắt đen thâm thúy của hắn...
'Chân em bị trặc rồi, đi không nổi!'
Hoàng Phủ Ngạn Tước nghe vậy, trên mặt càng lộ vẻ đau lòng, hắn nhẹ thở dài một hơi, 'Nha đầu này, em đi được sao không cẩn thận gì hết vậy!'
Tuy lời nói nghe như quở trách nhưng vẫn không chút do dự cúi xuống bế bổng cô lên bước nhanh vào nhà, vì lo lắng mà không hề để ý đến đôi mắt màu tím tinh linh đang giảo hoạt nhìn mình...
Chương 35: Có kế mới (2)
Trong phòng khách của biệt thự chính hết sức náo nhiệt, cả nhà gần như có mặt đầy đủ, khi Hoàng Phủ Ngạn Tước ôm Liên Kiều tiến vào phòng khác, ánh mắt mọi người gần như toàn bộ hướng về phía hai người.
'Anh...'
Hoàng Phủ Anh sớm đã chờ đợi rất lâu vừa thấy bóng Hoàng Phủ Ngạn Tước liền vui mừng chạy đến trước mặt hắn, nhưng khi nhìn thấy Liên Kiều trong lòng hắn, ánh mắt lung linh liền tối sầm lại.
'Anh Anh, còn chưa ngủ sao? Không phải trước giờ em hay đi ngủ sớm sao?'
Hoàng Phủ Ngạn Tước lại chẳng để ý ánh mắt em mình đang sầm xuống, trong giọng nói trầm thấp dễ nghe mang theo sự quan tâm hỏi.
Hoàng Phủ Anh cắn cắn môi, trả lời không đầu không đuôi: 'Thì ra là hai người cùng nhau...' Nói xong vẻ mặt buồn bã quay về sofa.
Hoàng Phủ Ngạn Tước còn chưa lên tiếng thì người em thứ ba Hoàng Phủ Ngạn Ngự đã cất lời: 'Anh hai, Liên Kiều sao vậy?'
'Haizzz, anh ba, xem ra anh không hiểu lãng mạn là gì cả, chuyện này còn phải hỏi sao, đương nhiên là anh hai không nỡ để Liên Kiều đi bộ nhiều cho nên ôm chị vào rồi!' Người em thứ tư Hoàng Phủ Ngạn Đình cười rất vui vẻ, nói xong còn cố ý hỏi khó: 'Liên Kiều, có phải không?'
Lời của Hoàng Phủ Ngạn Đình làm Liên Kiều có chút xấu hổ, cô vội vàng giấu mặt vào ngực Hoàng Phủ Ngạn Tước.
Hoàng Phủ Ngạn Tước chau mày nhìn về phía người em thứ tư, thấp giọng quát: 'Trí tưởng tượng của em thật là phong phú quá đó!'
Hoàng Phủ Ngạn Đình lè lưỡi, nhún vai không nói gì.
Một màn này đương nhiên lọt vào mắt Triển Sơ Dung và Hoàng Phủ Ngự Phong, hai người già thấy tình cảnh này đương nhiên là vui đến cười không khép miệng được.
Hoàng Phủ Ngạn Tước cũng không khó nhận ra tâm trạng và suy nghĩ của cha mẹ, hắn thầm than một tiếng, nhìn về phía Liên Kiều đang giấu mặt trong ngực mình...
'Nha đầu, chân của em...'
Lời hắn chưa dứt đã thấy Liên Kiều ngẩng đầu, hướng về hắn nở một nụ cười chưa thấy từ tối đến giờ khiến hắn chợt ngẩn ngơ.
Nhưng một giây sau, câu nói của cô khiến hắn giật nảy mình!
Chỉ thấy cô ngượng ngùng cất lời, còn nói bằng một giọng chỉ sợ mọi người không nghe thấy được...
'Ngạn Tước, anh yêu, anh mau để em xuống đi, đã đến nhà rồi, em về phòng một mình được rồi!'
Một câu nói khiến Hoàng Phủ Ngạn Tước suýt nữa buông tay...
Cái... cái gì?
Hắn chỉ là có lòng tốt thôi mà, với lại chân cô không phải là bị trật rồi sao? Thế nào mà...
Trong ánh mắt kinh ngạc của hắn, Liên Kiều vịn vai hắn nhảy xuống, sau đó cực kỳ thân ái dựa người vào hắn, dáng vẻ xấu hổ nhìn mọi người nói: 'Hôm nay theo Ngạn Tước làm việc cả một ngày cho nên hơi mệt, Ngạn Tước thương con cho nên mới ôm con vào nhà, làm trò cười cho cả nhà rồi...'
Đáng chết thật!
Hoàng Phủ Ngạn Tước như bị sét đánh ngang tai, nhất thời đứng nguyên tại chỗ muốn động cũng không động đậy nổi chỉ dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn cô gái bên cạnh đang nói huyên thuyên, trong chớp mắt hắn hiểu hết tất cả...
'Liên Kiều!' Bàn tay to lớn nắm chặt cổ tay của cô, hận không thể dùng keo dán miệng cô lại, chỉ đành nghiến răng nghiến lợi quát:
'Em đang làm gì vậy?'
Liên Kiều không nói nữa, thân hình càng dán sát vào người hắn.
Ngay lúc này, Hoàng Phủ Ngưng từ trên lầu bước xuống, nhìn thấy hai người đứng ở cửa liền lạnh lùng "hừm" một tiếng, thình thịch bước xuống cầu thang.
'Oa, Liên Kiều, cô xem cô có mặt mũi ghê chưa, trở về nhà tối như vậy để cả nhà đều ở đây chờ cô!' Hoàng Phủ Ngưng bực bội lên tiếng.
Liên Kiều trong lòng cười thầm, biết cô nhất định vẫn còn chấp nhất chuyện sáng nay, đôi mắt tím đảo một vòng, sau đó cười giảo hoạt, nhẹ giọng nói: 'Thật là có lỗi với mọi người, là con thấy Ngạn Tước làm việc trễ như vậy, rất đau lòng nên muốn ở bên cạnh anh ấy thôi...'
'Hừm, nực cười, một người hiếu động như cô lại có thể ngoan ngoãn ở bên cạnh anh hai tôi sao?' Hoàng Phủ Ngưng vẻ mặt khinh thường nhìn cô, lời nói càng lúc càng nặng nề.
'Tiểu Ngưng, sao lại nói chuyện với Liên Kiều như vậy được?' Triển Sơ Dung quát cô.
'Mẹ à...'
Hoàng Phủ Ngưng vẻ mặt ủy khuất sau đó chỉ vào Hoàng Phủ Ngạn Tước và Liên Kiều nói: 'Mẹ, người không biết hôm nay con chịu ủy khuất lớn biết mấy, nhưng mà anh hai hắn... hắn lại thiên vị người phụ nữ kia, ngay cả em gái cũng không tin!'
Hoàng Phủ Ngạn Tước thấy cô lại kể lể chuyện cũ, không hài lòng nói: 'Đủ rồi, Tiểu Ngưng, ở công ty còn chưa ồn ào đủ sao mà về nhà còn tiếp tục quấy rối hả?'
Giọng nói mang theo sự uy nghiêm và mệnh lệnh khiến Hoàng Phủ Ngưng không dám nói gì thêm, cô hung hăng giẫm giẫm chân, tức tối buớc đến ngồi bên cạnh mẹ.
Mọi người nhìn thấy một màn này, đối với suy đoán trong lòng càng thêm tin tưởng mười phần, đó chính là... Hoàng Phủ Ngạn Tước đối với cô gái này có điều mờ ám, bằng không sao lại có phản ứng như vậy.
Hơn nữa lại còn có hành động bất thình lình của Liên Kiều...
Chỉ thấy Hoàng Phủ Ngạn Tước vừa dứt lời thì Liên Kiều đã nhón chân lên ngón tay nõn nà nhẹ đưa lên xoa nhẹ giữa hai đầu mày của hắn, dịu dàng như nước: 'Được rồi, Ngạn Tước, đừng tức giận nữa, anh xem, lại chau mày rồi, như vậy sẽ già rất nhanh đấy...'
Giọng nói mềm mại, dịu dàng lại thêm động tác thân mật chỉ dành cho người yêu làm mọi người đều không thể không tin quan hệ của bọn họ.
Hoàng Phủ Ngạn Tước ánh mắt như điện, chăm chăm nhìn Liên Kiều thật lâu, cô nhóc đáng chết này, là cô cố tình mà!
Không thể để cô tiếp tục làm càn nữa!
Nghĩ đến đây hắn ngẩng đầu lên nhìn một vòng xung quanh sau đó nói: 'Cha, mẹ, nhân lúc mọi người đều ở đây, con có chuyện cần đính chính...'
'Ai yo, Ngạn Tước, con có chuyện quan trọng gì cũng phải đợi sau mới nói đi, ta và cha con cũng có chuyện quan trọng cần thương lượng với hai đứa!' Triển Sơ Dung ngắt lời con trai, xua xua tay nói.
Trong lòng Hoàng Phủ Ngạn Tước nảy lên một tia cảnh giác, chẳng lẽ chuyện cha mẹ định nói là...
Lúc này Hoàng Phủ Ngạn Tước mới chầm chậm cất tiếng: 'Ngạn Tước, Liên Kiều, hai con ngồi xuống đây!'
Liên Kiều ngược lại cực kỳ phối hợp, cô chủ động kéo tay Hoàng Phủ Ngạn Tước ấn hắn ngồi xuống sofa rồi cũng ngồi xuống.
'Liên Kiều...' Hoàng Phủ Ngự Phong nhìn cô cười nói: 'Nếu như ta không nhìn sai, con rất thích Hoàng Phủ Ngạn Tước có phải không?'
Chương 36: Có kế mới (3)
Triển Sơ Dung nghe vậy cũng nhìn về Liên Kiều đang ngồi bên cạnh, hiền hòa hỏi: 'Liên Kiều này, sao con còn chưa trả lời? Con có phải là rất thích Ngạn Tước không?'
Liên Kiều lúc này quả thật có chút ngượng ngùng, cô bất giác liếc sang Hoàng Phủ Ngạn Tước đang ngồi bên cạnh sau đó cúi đầu không nói, qua một lúc lâu mới nhẹ gật đầu, nói rất nhỏ: 'Dạ...'
Một tiếng "Dạ" thốt lên rất nhẹ nhàng như một sợi tơ bao lấy trái tim Hoàng Phủ Ngạn Tước, hắn bất giác sững người, lòng không ngừng dâng lên một cảm giác ngọt ngào...
'Vậy thì tốt rồi, vậy chuyện này quyết định vậy đi!' Triển Sơ Dung nhìn Hoàng Phủ Ngự Phong vui mừng vỗ tay, khiến cho Liên Kiều trong đầu toàn là sương mù.
'Liên Kiều này, chúng ta đã định xong ngày, tuần sau sẽ đi thăm gia gia của con, con nói có được không?' Triển Sơ Dung thân mật nắm tay Liên Kiều, gấp gáp hỏi.
'Ạ?' Liên Kiều bất giác kêu lên một tiếng, lại nhìn sang Hoàng Phủ Ngạn Tước lần nữa.
Thân hình cao lớn đang dựa vào sofa cũng bất thình linh ngồi thẳng dậy, hắn không thể duy trì trầm mặc được nữa, vẻ mặt rất ngưng trọng...
'Mẹ, chuyện này quá bất thường đi, con và Liên Kiều...'
'Ai ya, con trai, con và Liên Kiều như thế nào mẹ và cha con đều nhìn thấy rõ ràng, con đừng có quên, chuyện hôn sự này sớm đã được quyết định rồi, hơn nữa là con còn bắt nạt con gái nhà người ta trước, thái độ của con bây giờ thật khiến nhà Hoàng Phủ chúng ta mất mặt!' Triển Sơ Dung lần nữa ngắt lời hắn, rõ ràng rành mạch nói.
Hoàng Phủ Ngạn Tước cảm thấy mình như đang bị người ta bức cung, 'Mẹ, con trịnh trọng nói lại lần nữa, con và Liên Kiều thật sự là trong sạch, con không có gì đối với cô ấy...'
'Bác gái...'
Liên Kiều lúc này mới lên tiếng ngắt lời hắn, nhìn Triển Sơ Dung cố ý nói: 'Thực ra con và Ngạn Tước thật sự là không có gì, chỉ là Ngạn Tước rất chu đáo với con, sợ con hay gặp ác mộng nên đêm nào cũng ngủ cùng với con!'
Một câu nói khiến cho tất cả mọi người trong nhà hiểu rõ đến không thể rõ hơn.
Hoàng Phủ Ngạn Tước xanh cả mặt... hắn hung hăng nhìn về phía Liên Kiều, chỉ hận không thể một cước đá cô ra khỏi phòng!
Cô còn dám thêm dầu vào lửa??
Quả như dự liệu, Triển Sơ Dung vừa nghe câu nói của Liên Kiều liền chỉ thẳng tay về phía Hoàng Phủ Ngạn Tước...
'Con, thằng con hồ đồ này, còn dám nói không có làm gì con gái nhà người ta, con xem Liên Kiều thiện lương ngây thơ biết bao, bị con lợi dụng mà còn không biết gì, con thật là... thật là làm ta tức chết mà!'
'Mẹ...' Hoàng Phủ Ngạn Tước lúc này dù có một trăm cái miệng cũng không giải thích nổi, hắn cũng sắp bị nha đầu này chọc tức điên rồi.
Hoàng Phủ Ngự Phong lúc này mới nói: 'Liên Kiều, con không cần lo cho Ngạn Tước, bản thân con thấy thế nào?'
Liên Kiều không khó phát giác ra ánh mắt nóng rực mang theo một tia nguy hiểm bắn về phía mình, cá tính bướng bỉnh trong xương cốt càng bị kích thích, cô cố tình thừa gió bẻ măng: 'Toàn bộ đều nghe theo lời bác trai bác gái vậy, con nghĩ ông nội con nhìn thấy hai bác chắc sẽ vui mừng lắm!'
'Vui, đương nhiên là vui rồi! Vậy tốt rồi, chuyện này cứ quyết định như vậy đi, Liên Kiều, liên quan đến đám cưới nếu con có ý kiến gì đều có thể nói thẳng với ta!' Triển Sơ Dung càng nhìn Liên Kiều càng thích, quả thật chỉ hận không thể ngay lập tức cưới cô về nhà hầu hạ bên gối.
Hoàng Phủ Ngạn Tước cảm thấy huyết dịch trong người toàn bộ chạy ngược lên đỉnh đầu, nhất thời hắn không biết cô định làm gì, không được, một hồi phải hỏi cô cho rõ ràng mới được.
Không lẽ hôm nay hắn đánh cô đánh đến ngốc luôn rồi sao? Mà không phải, hắn là đánh mông cô, lại không phải là đánh vào đầu.
Hoàng Phủ Anh ngồi bên cạnh thấy hai người không ngừng liếc mắt nhìn nhau, trong lòng càng không phải tư vị, chỉ có thể hướng đôi mắt long lanh về phía Hoàng Phủ Ngạn Tước, nhàn nhạt mà đầy tình ý không nói thành lời...
'Được rồi, ta thấy chuyện này cứ quyết định như thế, Ngạn Tước, khoảng thời gian này con tạm thời bớt đi công việc trong tay, dành nhiều thời gian hơn để chuẩn bị đám cưới của mình, con là con trai trưởng trong nhà, đây là chuyện quan trong, không được qua loa sơ sài! Còn nữa...'
Hoàng Phủ Ngự Phong ngưng lời, nhìn về các con một lần: 'Các con có ý kiến gì hay có thể nói ra, ta nhất định phải vì nhà Hoàng Phủ tổ chức một hôn lễ thật hoành tráng!' Ông nghiêm nghị ra lệnh như một vị tướng quân.
'Nhi thần tuân mệnh!' Người con thứ tư Hoàng Phủ Ngạn Đình đứng lên đầu tiên, hài hước nói.
Người con thứ ba Hoàng Phủ Ngạn Ngự cũng gật đầu, nhìn Hoàng Phủ Ngạn Tước nói: 'Anh hai, chị dâu tương lai, chúc mừng hai người!'
Chỉ có Hoàng Phủ Ngưng bĩu môi không nói gì, Hoàng Phủ Anh cũng cắn môi không nói một lời.
Hoàng Phủ Ngạn Tước đứng bật dây, hắn không nói tiếng nào kéo tay Liên Kiều...
'Này, Ngạn Tước, làm gì vậy?' Liên Kiều giật mình nhưng vẫn cố làm ra vẻ nhu nhược.
'Theo anh về phòng!' Giọng nói trầm thấp của Hoàng Phủ Ngạn Tước mang theo một tia không vui nhưng không ngờ lại khiến người nghe không khỏi suy nghĩ lung tung.
Hả...
Liên Kiều nhất thời không phản ứng kịp, bất giác giãy dụa: 'Ngạn Tước, em bây giờ... bây giờ không muốn ngủ!'
Tiêu rồi, nhìn dáng vẻ hắn bây giờ chắc chắn là rất tức giận rồi, hắn có phải lại đánh mình nữa không?
Nghĩ đến đây chân Liên Kiều mềm nhũn.
Đương nhiên là Triển Sơ Dung không biết tâm sự của Liên Kiều, bà tiến đến cười ha hả nói: 'Liên Kiều, con đi theo Ngạn Tước cả ngày chắc cũng mệt rồi, nghe lời Ngạn Tước đi, cùng nó về phòng nghỉ ngơi cho sớm!'
Bà cố ý nhấn mạnh bốn chữ "theo nó về phòng".
Gương mặt nhỏ nhắn của Liên Kiều trắng bệch nhưng Hoàng Phủ Ngạn Tước thì thừa thắng xông lên, cúi đầu xuống thì thầm bên tai cô: 'Thấy chưa? Ngay cả mẹ cũng nói như vậy, em còn không chịu đi theo anh?'
Giọng nói điềm đạm mang theo một chút uy hiếp nhưng cử chỉ vô cùng thân mật khiến người ta không khỏi hiểu lầm.
Vừa nói dứt lời, bàn tay cứng như kìm sắt nắm chặt cổ tay của Liên Kiều vừa kéo vừa đẩy cô về căn biệt thự của hắn.
Nha đầu đáng chết này, cho dù đêm nay hắn không ngủ cũng phải hỏi cho rõ ràng, rõ ràng là cô đã đồng ý phối hợp với hắn đi giải thích với người nhà, tại sao bây giờ lại thay đổi 180 độ vậy?
Chương 37: Có kế mới (4)
'Buông em ra, buông em ra, Hoàng Phủ Ngạn Tước xấu xa, đại xấu xa!'
Gần như cả căn biệt thự đều vang vọng tiếng kêu của Liên Kiều, trong đêm yên tĩnh như vậy, nghe càng rõ ràng.
Dưới ánh đèn bóng dáng Hoàng Phủ Ngạn Tước như càng được kéo dài ra, gần như che khuất bóng dáng yêu kiều nhỏ nhắn của Liên Kiều, trên gương mặt anh tuấn mang theo một nét lạnh lùng như đá tảng, nhìn không ra có bất cứ biểu tình nào, bàn tay to lớn vẫn giữ cổ tay cô thật chặt, không hề có chút buông lỏng.
'Em không muốn về phòng!'
Lúc hai người vừa lôi vừa kéo đi về phía cửa phòng ngủ, Liên Kiều chợt đưa tay bám chặt vào tay vịn cầu thang, vẻ mặt sợ hãi.
Tiêu rồi, cô tuyệt đối không thể theo hắn về phòng, bằng không nhất định sẽ bị đánh lần nữa! Nếu như một ngày mà bị cùng một người đàn ông đánh tới hai lần thì quả thật là một chuyện quá mất mặt rồi. Cho nên dù chết cũng không thể theo hắn về phòng.
Đôi mắt sắc bén như chim ưng tản mát một tia hàn quang khiến người ta khiếp sợ nhìn chằm chằm không chớp vào cô gái bướng bỉnh kia...
'Em xác định?' Hắn thấp giọng nói nhưng không khó nhận ra sự tức giận đã ấp ủ nãy giờ.
Nếu ánh mắt có thể giết người thì Liên Kiều không biết mình đã chết bao nhiêu lần rồi, trong đôi mắt màu tím cũng lóe lên một tia sợ hãi, cô không dám lên tiếng nhưng bàn tay đang níu tay vịn cầu thang càng thêm dùng sức.
Bộ dạng của hắn giống như muốn giết người vậy, tiêu rồi, làm sao bây giờ? Cung Quý Dương, cứu mạng...
Thấy cô không hề có dấu hiệu muốn buông tay, Hoàng Phủ Ngạn Tước hơi nhướng mày, hắn không nói hai lời, tiến lên nhấc cả người cô lên, lúc nhấc cô lên bàn tay cũng thuận tiện kéo cổ tay của cô...
'Aaaaaa...' Liên Kiều thấy một cơn đau truyền đến từ cổ tay mình, liền sau đó lực kéo cổ tay cô trong chớp mắt cũng tiêu trừ.
'Cứu mang... cứu mạng...' Cô dùng sức đạp hai chân, liều mạng kêu cứu mạng.
Hoàng Phủ Ngạn Tước thấy vậy, quả thật vừa tức vừa buồn cười, vẻ mặt như cười như không nhìn về cô gái không an phận trong lòng mình, ánh mắt sáng rực bức người khóa chặt trên người cô...
'Trí nhớ của em không phải tệ bình thường nha, chẳng lẽ em đã quên anh từng nói với em trong căn biệt thự này, không có lệnh của anh người làm không dám bước vào đây đâu!'
Tiêu rồi...
Liên Kiều nghe hắn nói xong liền ngây cả người, cô nhìn một vòng trên lầu dưới lầu, quả thật không có một bóng người làm nào, lúc này mà hắn có giết cô thì chắc cũng không ai biết...
Cửa phòng ngủ chính gần như là bị Hoàng Phủ Ngạn Tước một cước đá văng, một giây sau Liên Kiều đã như một bao tải bị quăng lên trên giường...
Cô cảm thấy ruột gan mình đều đảo lộn hết, thật hết sức khó chịu, cố gắng một hồi mới ngồi dậy nổi đã nhìn thấy Hoàng Phủ Ngạn Tước đang đứng nhìn chăm chăm xuống cô.
'Hoàng Phủ Ngạn Tước, đừng cho rằng anh trừng mắt nhìn em như vậy thì em sẽ sợ nha!'
Liên Kiều dứt khoát đứng lên sau đó lại phát hiện dù đứng trên giường cũng không cao bằng hắn, cho nên nhảy đến bên cạnh tủ đầu giường, trèo lên đó.
'Em xuống đây cho anh!' Hoàng Phủ Ngạn Tước tức giận nói.
Cô đứng lên cao thế làm cái gì? Chẳng lẽ không sợ té xuống sao?
'Không thèm!'
Liên Kiều vừa nói vừa giẫm giẫm chân, thì ra đứng trên cao nhìn xuống Hoàng Phủ Ngạn Tước cảm giác cũng không tệ nha.
Hoàng Phủ Ngạn Tước cũng không ép cô, chỉ xoay người lại ngồi xuống giường, nhìn Liên Kiều đang phùng mang trợn má, nói: 'Nói đi, em rốt cuộc là muốn sao?'
'Em? Em thế nào?' Liên Kiều hung hăng trừng hắn một cái.
'Sáng hôm nay em đã đồng ý với anh chuyện gì? Anh không phải đã nói em phải ngoan ngoãn phối hợp với anh sao?
Hoàng Phủ Ngạn Tước kiên nhẫn nhắc nhở cô dù trong mắt vẫn lộ rõ sự không vui.
Liên Kiều nghe vậy chun mũi cười: 'Cắt, anh cũng hứa với em là sẽ đối xử tốt với em, kết quả thì sao? Anh còn đánh em, hừm, anh đã nói lời còn nuốt lời, em tại sao lại không thể?'
Đứng một hồi cũng mỏi, Liên Kiều dứt khoát ngồi hẳn trên tủ đầu giường, dáng vẻ hết sức bướng bỉnh.
'Ý của em là... em cố ý làm vậy?' Trong mắt Hoàng Phủ Ngạn Tước đã bắt đầu toát ra sự tức giận, ngay cả giọng nói cũng trở nên lạnh lùng hơn rất nhiều.
Liên Kiều không khó phát hiện ra luồng không khí nguy hiểm, cô nghênh mặt nhìn hắn nói: 'Anh cũng thấy rồi đó, bác trai bác gái đều đã quyết định chuyện này, em... em làm sao mà thay đổi được, lúc này... cho dù em có muốn phối hợp với anh đi giải thích với họ, họ cũng chưa chắc đã tin đâu...'
Nói đến mấy chữ cuối cùng, giọng nói đã nhỏ đến khó mà nghe rõ, từ ánh mắt của hắn nhìn mình, cô có thể cảm thấy cơn giận của hắn rất rõ ràng.
Quả nhiên, lời của cô vừa dứt, Hoàng Phủ Ngạn Tước đã vội đứng dậy, thân ảnh cao to của hắn gần như che khuất Liên Kiều, đôi vai của cô cũng bị đôi tay cứng như kìm sắt dùng sức níu chặt...
'Đáng chết! Anh thực hận không thể ném em về Mã Lai!' Hắn rống lên, gần như muốn chấn rách màng nhĩ cô.
'Anh dựa vào cái gì mà hô to gọi nhỏ với em chứ?'
Liên Kiều nghe hắn rống lên lại không sợ hãi, đôi mắt màu tím dũng cảm nhìn thẳng vào mắt hắn: 'Ai bảo anh hôm nay đánh em? Dù sao thì em cũng không gấp như anh, bác trai bác gái thích đi gặp ông nội em thì cứ để họ đi, kết hôn thì kết hôn, ai sợ ai chứ?'
Cô sở dĩ dám nói như vậy là bởi vì cô rất tin tưởng lời nói của Cung Quý Dương, rằng Hoàng Phủ Ngạn Tước nhất định sẽ không để đám cưới này được tiến hành một cách thuận lợi!
'Kết hôn?' Hoàng Phủ Ngạn Tước bị lời nói của cô chọc tức đến xanh mặt: 'Đáng chết, em nói lại lần nữa xem!'
'Nói một ngàn lần một vạn lần thì thế nào? Em nói kết hôn thì sẽ kết hôn, ai sợ ai chứ! Nghe rõ chưa?' Liên Kiều lần này rống còn lớn hơn hắn, không chút sợ hãi.
'Em biết mình đang nói cái gì không? Em có biết ý nghĩa của kết hôn là gì không?'
Hoàng Phủ Ngạn Tước không ngờ cô lại nói như vậy, lúc ban ngày nghe kết hôn thì như muốn chết muốn sống, thế nào đến buổi tối lại thay đổi 180 độ vậy, nhất định là do tức hắn, nhất định là như thế!
'Hừm!'
Liên Kiều nghe vậy quay mặt đi chỗ khác, 'Cái gì mà ý nghĩa không ý nghĩa chứ, em lười tìm hiểu nhiều như vậy, tóm lại em không gấp, nếu như anh gấp thì anh tự tìm cách đi!'
Nói xong cô nhìn đồng hồ, sau đó cực kỳ khoa trương nói: 'Aiiii, vốn không biết sao em buồn ngủ quá đi, thì ra là sắp đến mười hai giờ rồi!'
Vừa nói vừa nhảy xuống từ tủ đầu giường.
'Không cho em ngủ!' Hoàng Phủ Ngạn Tước bá đạo ra lệnh.
Liên Kiều vẻ mặt vô tội, nhún vai nói: 'Này, Hoàng Phủ Ngạn Tước, anh nên biết là ngủ hay không ngủ không phải là do em khống chế, anh cũng không khống chế được, đến giờ thì em tự nhiên sẽ ngủ thôi, anh có giữ chặt em mấy cũng vô dụng thôi, anh đó, mau tự tìm cách giải trừ hôn ước đi!'
Nói xong liền thoát ra khỏi đôi tay hắn, ngáp một cái, ngã nhào trên giường để lại Hoàng Phủ Ngạn Tước đứng một bên đã bị cô chọc tức đến thất khiếu đều bốc khói!
***
Hết quyển 4 rồi, chờ xem quyển 5 nhé.
Tứ Đại Tài Phiệt : Gặp Gỡ Đại Nhân Vật Tỷ Phú Tứ Đại Tài Phiệt : Gặp Gỡ Đại Nhân Vật Tỷ Phú - Ân Tầm