Thành công là đi từ thất bại này sang thất bại khác mà không đánh mất lòng nhiệt tình của mình.

Winston Churchill

 
 
 
 
 
Tác giả: Ân Tầm
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 100 - chưa đầy đủ
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 732 / 17
Cập nhật: 2017-09-24 23:58:37 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Quyển 1 - Chương 11-20
hương 11: Mặt như quỷ
Thư viện vốn cách hội trường không xa, vậy mà Liên Kiều bước thấp bước cao đi khoảng nửa tiếng mới xuất hiện ở hành lang dẫn đến hội trường, trên tay còn cẩn thận ôm một cái giống như sáo trúc.
‘Tiểu tổ tông ơi, gấp chết mình rồi, sao bạn đi lâu như vậy chứ? Sắp không kịp rồi!’
Phi Nhi ở phía trước ngăn Liên Kiều lại, gương mặt vô cùng lo lắng nhưng khi cô nhìn thấy Liên Kiều mặt dính đen sì, trên tóc còn vướng một cây cỏ dại, nhất thời bị dọa nhảy dựng, kinh hoàng chỉ cô hỏi: ‘Bạn … bạn làm sao mà làm thành cái mặt như quỷ này?’
‘Xùy, nhỏ tiếng chút, mình vừa đi một chuyến ra cái núi sau trường học!’ Liên Kiều dùng sức xoa xoa mũi nói.
‘Cái gì, bạn đi đến đó làm gì? Phi Nhi quả nhiên chấn động, hỏi.
Liên Kiều cực kỳ hãnh diện vẫy vẫy chiếc sáo trúc trong tay, đôi mắt tím phát ra một tia gian xảo, ‘Phi Nhi, mình vì đi kiếm cái bảo vật này đó!’
‘Đây, đây là cái gì?’ Phi Nhi càng không hiểu.
Liên Kiều không nói gì, chỉ vừa cười hi hi vừa nắm tay cô, thấp giọng bên tai cô nói: ‘Ha ha, đợi chút nữa bạn liền biết ngay thôi, bạn đợi xem trò hay đi!’
Phi Nhi nghe xong lời này trợn tròn mắt, nhìn bộ dạng cô ta giống như là muốn đi trêu ghẹo người khác thì phải.
‘Này …’
Khi hai người đi ngang qua bãi đỗ xe dành cho khách quý, một chiếc xe thương vụ dài của tư nhân màu sẫm rơi vào tầm mắt của Liên Kiều, cô không kìm được một tiếng kêu, vội vàng chạy qua.
‘Này … đi thôi, bạn làm gì vậy? Sắp không kịp rồi kìa!’ Phi Nhi đau khổ nói.
‘Yên nào, chắc chắn đến kịp mà, Phi Nhi, gương mặt ma này của mình mà bị giáo sư chủ nhiệm thấy thì nhất định mắng mình một trận, tính cô ấy ưa sạch sẽ như vậy, mà giờ mình cũng không có tâm trạng đi chọc giận cô ấy, đợi mình một chút là xong ngay thôi!’
Liên Kiều vừa nói vừa đưa tay xoay kiếng hậu của chiếc xe lại, chỉnh chỉnh một chút vẻ ngoài không chỉnh tề của mình, sau khi hài lòng mới dán mắt vào cửa sổ xe …
Phi Nhi thấy vậy, bị dọa đến trợn tròn mắt, trời ơi, cái cô Liên Kiều này, lại còn dám đụng vào kiếng chiếu hậu xe của người ta, chiếc xe này vừa nhìn đã biết là xe của người có tiền, nếu như bị chủ xe biết được thì biết làm thế nào.
Cửa xe đã bị che kín cho nên Liên Kiều không biết thật ra bên trong xe có người hay không, nhưng mà cũng không sao, nếu như thật sự có người thì vừa nãy lúc mình dùng kiếng chiếu hậu của người ta mà trang điểm, người trong xe chắc chắn đã ra mặt rồi.
Liên Kiều soi vào kính xe, cười thật ngọt, thân xe sạch sẽ như gương mà hiển nhiên, cô cũng coi cái xe như gương, trước sau trái phải soi tới soi lui mới hài lòng, gật đầu: ‘Được rồi Phi Nhi, chúng ta đi thôi!’ Cô tung tăng nhảy đến trước mặt Phi Nhi, bàn tay nhỏ nắm lấy cánh tay cô.
‘Thực bị bạn dọa chết!’ Phi Nhi mắng cô, hai người vừa cười vừa đi về phía hội trường.
Nhưng hai cô làm sao ngờ, vừa quay lưng đi không lâu, cửa sổ xe thương vụ đã chầm chậm hạ xuống.
Một gương mặt tuấn dật khiến người ta hít thở không thông lộ ra, đôi ngươi đen nhánh như gỗ mun mang theo một tia hứng thú, bờ môi gợi cảm nhè nhẹ nhếch lên, mang theo một nét thâm thúy làm người ta si mê.
‘Hoàng Phủ tiên sinh, cô gái vừa nãy …’
Ngồi sau tay lái là vệ sĩ thân cận của Hoàng Phủ Ngạn Tước, bởi vì lần này chỉ là đến đại học Hồng Kông nên hắn không có mang theo nhiều vệ sĩ.
Hoàng Phủ Ngạn Tước nhìn theo bóng dáng Liên Kiều đang tung tăng, trên khuôn mặt anh tuấn lộ ra một tia cười không dễ nhìn thấy: ‘Cô gái này … quả thực to gan!’
Chương 12: Náo động hội trường (1)
Sinh viên sớm đã ngồi đầy trong hội trường rộng lớn, tuy trước đây không thiếu gì những người nổi tiếng từ quốc tế đến đây nhưng lần này cả hiệu trưởng cũng thân chinh đến đón tiếp thì chắc là không phải nhân vật tầm thường, trên ghế chủ tọa, hiệu trưởng đang hùng hồn nói gì đó, không gian rộng rãi chứa được mấy trăm người rộn tiếng xì xào, hiển nhiên là bọn họ càng có hứng thú với nhân vật đến hôm nay.
Chỉ có một người là ngoại lệ, đó chính là Liên Kiều, khi cô nhìn thấy kẻ thù số một của mình - ‘Đu đủ’, không phải, là Thù Đế, lại còn bè phái của cô ta đang ngồi phía trước cách mình không xa, gương mặt nhỏ nhắn chợt hiện ra một nụ cười gian xảo, đôi mắt màu tím càng sáng lấp lánh.
Phi Nhi nhìn thấy dáng vẻ này của Liên Kiều liền khẩn trương nuốt một ngụm nước bọt, kéo kéo tay áo của cô: ‘Mình nói này tiểu tổ tông, cả hiệu trưởng hôm nay cũng đến, cho nên cô ngàn vạn lần đừng có gây sự nữa, nếu không cả cái ký túc xá của chúng ta đều bị bạn liên lụy đó.’
Liên Kiều xoa xoa mũi, thấp giọng nói: ‘Đâu có ghê gớm như bạn nói đâu, thật là, đúng rồi, rốt cuộc là người nào đến hôm nay vậy, còn nữa, đến trường học của chúng ta còn làm ra cái vẻ như ta đây là nhân vật quan trọng lắm vậy!’
Phi Nhi nhún nhún vai, không chỉ cô mà những bạn học khác cũng không biết.
Khi các bạn học còn đang nghi hoặc, chỉ nghe hiệu trưởng hướng về micro nói: ‘Hôm nay trường chúng ta thật vinh dự mời đến một vị khách quý nổi tiếng trong giới kinh doanh toàn thế giới, điều quan trọng là, người này sẽ tăng thêm những phần học bổng dành cho trường chúng ta, hãy dùng những tràng pháo tay nồng nhiệt để chào đón vị khách mời thần bí này.’
Một tràng vỗ tay như sấm theo một thân hình cao to đang hướng về phía chủ tọa càng lúc càng mạnh. Cùng lúc, một tràng tiếng kêu kinh ngạc, thậm chí là cả tiếng thét tràn khắp hội truờng.
Hoàng Phủ Ngạn Tước ngồi xuống, vệ sĩ cũng thuận thế đứng bên cạnh hắn, hiệu trưởng thì hết sức nhiệt tình giúp hắn chỉnh lại micro, vì hắn tương đối cao nên vị trí của micro phải điều chỉnh lại một chút.
Mà cái người mà được gọi là vị khách quý bí ẩn kia, ngoại trừ hiệu trưởng, hắn không muốn để bất kỳ ai biết chuyện liên quan đến hắn, không phải vì cái gì khác mà chỉ vì không muốn làm lớn chuyện.
Cả hội trường đều bắt đầu náo động, đặc biệt là các sinh viên nữ, bọn họ quả thật nhìn đến ngây ngốc!
Vị khách quý này tuy mang kính râm, nhưng mỗi cái nhấc tay nhấc chân xem ra đều không phải người bình thường, ngay cả nụ cười nhàn nhạt ở khóe môi cũng tao nhã như sóng gợn mặt hồ, thân hình tiêu chuẩn mà rắn chắc phối hợp với bộ tây trang màu sẫm càng hiện rõ nét tuấn tú hiên ngang, làm cho các cô gái đều si mê.
Phi Nhi gần như chảy nước miếng, cô không kìm được thấp giọng nói: ‘Trời ơi, đẹp như điên …’
‘Cái gì điên cái gì ngốc?’
Liên Kiều ngẩng đầu lên trả lời, nhưng sự chú ý của cô lại không nằm ở ghế chủ tọa, mà là trên người bọn Thù Đế, khi Liên Kiều nhìn thấy bọn họ không kìm được mà đứng cả lên, trên mặt nụ cười càng xảo quyệt hơn.
Bây giờ còn có cái gì gây hứng thú cho cô hơn là trêu đùa bọn người Thù Đế chứ?
Chương 13: Náo động hội trường (2)
‘Phi Nhi, canh chừng dùm mình nha!’
Liên Kiều cuối cùng cũng tìm được một cơ hội thích hợp để ra tay, cô hăng hái cầm lấy cái ốngng tre vẫn giữ trong tay nãy giờ, lén la lén lút hướng về phía bậc thang từng bước từng bước tiếp cận Thù Đế …
Nếu như là trước đây, Phi Nhi nhất định sẽ tiến lên ngăn cản, nhưng đáng tiếc hôm nay cô chỉ chăm chú nhìn soái ca, thậm thí Liên Kiều đang làm cái gì, cô đều không có để ý.
‘Hê hê, lúc nãy các cô chọc đến tôi, đợi lát nữa để các cô làm trò cười ọi người!’
Nghĩ đến đây lòng Liên Kiều đã vui như mở hội, cái ống tre trong tay cô đựng đầy mấy con gián siêu lớn mà cô không dễ dàng gì bắt được ở sau núi, mấy con này đã tốn của cô hơn nửa tiếng đồng hồ, mà Thù Đế, cái cô ‘Đu đủ’ này lại cực kỳ sợ gián.
Nhất là … khi gián từ cổ áo cô ta bò xuống …
Liên Kiều càng nghĩ càng hớn hở, cô đã tiến đến rất gần bên người Thù Đế, đồng thời quay đầu lại nhìn mấy bạn học phía sau lưng, ngón tay trỏ đưa lên bờ môi anh đào ra dấu ‘suỵt’ – im lặng để ngăn một hai bạn học đang muốn kêu lên, thực ra hôm nay người chú ý đến hành động Liên Kiều vốn không nhiều, bởi vì ánh mắt của hầu hết mọi người đều tập trung trên thân người anh tuấn của người đàn ông kia trên đài chủ tọa.
Điều này ngược lại giúp cho Liên Kiều rất nhiều!
Hoàng Phủ Ngạn Tước ngồi ở ghế chủ tọa, mắt hắn quét một vòng qua các bạn học ở dưới bục, đối với những tiếng kêu và ánh mắt hâm mộ dành ình hắn đẫ sớm quen đến nỗi thấy quá bình thường, nhưng còn cái này …
Hai tia nhìn sắc bén của hắn xuyên qua kính râm, nãy giờ vẫn dán trên người cô gái đang lén la lén lút dưới bục, khuôn mặt kia đang cười một cách giảo họat, rất hiển nhiên, sức chú ý của cô ấy không nhằm vào hắn mà là vào cô gái phía trước.
Hoàng Phủ Ngạn Tước trước giờ kiêu ngạo, lại là người đã nhìn liền không quên, khi nụ cười xảo quyệt của cô gái đập vào mắt hắn, bờ môi ưu nhã đã chầm chậm câu lên, lại nhìn thấy cái ống tre lắc lư trong tay cô gái đang hướng về phía cô gái kia, biểu tình trên gương mặt chợt ngưng trọng lại …
Ánh mắt sau kính râm hiện rõ một tia nghi hoặc.
Sau đó hắn chợt nhận ra cô gái này đang muốn làm cái gì, liền đó nụ cười nhàn nhạt đã trở lại trên bờ môi hắn.
Cô gái này quả là nhiều trò.
‘Hiệu trưởng …’ Hắn mở miệng, âm thanh trầm thấp lại dễ nghe như tiếng đàn.
Hiệu trưởng vội bước lên.
‘Nghe nói trong những nghiên cứu sinh của khoa Y có một sinh viên tuổi nhỏ nhất, nhưng thành tích lại rất cao, bạn sinh viên như vậy đương nhiên là cần phải khích lệ nhiều hơn mới được, xin hỏi đó là bạn sinh viên nào dưới kia?’ Hoàng Phủ Ngạn Tước vừa hỏi hiệu trưởng, ánh mắt vừa chuyển xuống phía Liên Kiều đang lén la lén lúc dưới kia.
Nhìn thấy cô hoàn toàn không chú ý gì, sự chú ý của cô đã sớm đặt hết lên cái đồ vật không biết là gì kia, nụ cười trên môi hắn càng rõ ràng.
‘Ách?’
Hiệu trưởng hơi khựng lại, rồi lập tức đắc ý nói: ‘Cô ấy tên là Liên Kiều, năm nay hai mươi tuổi, vừa đoạt được giải thưởng nghiên cứu y học dành cho người mới!’
‘Ồ, Liên Kiều phải không? Cô ấy đang ở đâu?’ Hoàng Phủ Ngạn Tước cố ý hỏi, sự hứng thú trong mắt càng rõ rệt.
Chương 14: Náo động hội trường (3)
‘Liên Kiều? Ồ, Liên Kiều…?’
Hiệu trưởng không ngờ người khách quý này tự mình chỉ đích danh Liên Kiều, nhất thời còn chưa phản ứng kịp, mất một lúc mới hiểu ý, hiệu trưởng liền lấy micro bắt đầu gọi to …
‘Sinh viên Liên Kiều … Liên Kiều …’
Liên Kiều đang ở dưới bục chuẩn bị thực hiện ‘quỷ kế’, tất cả đều đã chuẩn bị sẵn sàng hết, lúc này chợt nghe tiếng hiệu trưởng gọi, nhất thời bị dọa nhảy dựng, cũng quên luôn phải trả lời, tay chợt buông lỏng, cả cái ống tre từ đỉnh đầu Thù Đế rơi xuống …
Mà ánh mắt của các bạn học vừa hay lại đang quay hết về hướng Liên Kiều.
‘Ahhhhhhhh….’ Theo đó là một tiếng thét, rất nhiều gián dường như cũng đang bị dọa liền từ đầu của Thù Đế nhanh chóng chạy khắp bốn phương tám hướng.
Trong chốc lát sự hoảng loạn từ người Thù Đế lan đến mấy tên đồng bọn rồi sau đó lan khắp hội trường.
Tiếng thét, tiếng bàn ghế xô vào nhau loạn cả lên, các sinh viên hơi can đảm thì liều mạng tiêu diệt mấy con gián, các sinh viên nhát gan thì co lại một chỗ, thậm chí có người đứng cả lên bàn …
Biến cố này xảy ra quá nhanh, giống như đại hồng thủy bất chợt tràn tới, ngay cả hiệu trưởng cũng ngơ ngác, ông đứng ở trên bục, nhìn quang cảnh hỗn loạn bên dưới, trừng to hai mắt … Trời ơi, mình chỉ kêu có một tiếng Liên Kiều, làm sao lại … làm sao lại …
Đây rốt cuộc là chuyện gì?
‘Yên lặng, tất cả yên lặng cho tôi! Thật là vô tổ chức, vô kỷ luật, thế này làm sao được!’
Hiệu trưởng cuối cùng cũng hoàn hồn lên tiêng nói, vẻ mặt hết sức không vui cùng giận dữ, đặc biệt là khi đối diện với vị khách quý kia, hắn càng cảm thấy mất mặt.
Hoàng Phủ Ngạn Tước ngược lại tinh thần trấn định, ánh mắt sắc bén vẫn luôn dõi theo kẻ đầu sỏ gây họa dưới bục, khin thấy cô vừa le lưỡi vừa tìm cách trốn xuống gầm bàn, đôi môi lại lần nữa câu lên một nụ cười nhàn nhạt.
Chắc chắn là mình làm đảo lộn hết kế hoạch của cô ta rồi, thì ra mấy con gián đó vốn là trực tiếp đổ vào cổ áo của cô gái kia, nghĩ đến đây, lòng Hoàng Phủ Ngạn Tước chợt run lên một trận … Cái cô nha đầu dòng dõi hoàng thất Mã Lai này thực to gan, chiêu số chỉnh người cũng không ít.
Nhưng mà, vị hôn thê như thế … ai dám lấy …
Dưới bục dần dần yên tĩnh trở lại, mấy con gián cũng đã bị tiêu diệt gần hết, mấy nam sinh viên thì giống như anh hùng vừa trở về từ chiến trường, mà các nữ sinh viên thì vẫn còn có người bị dọa đến phát khóc, Thù Đế thì thảm nhất, bởi vì tất cả gián đều từ đầu cô ta bò xuống, cho nên tới giờ cô ta vẫn không ngừng vò đầu, vừa vò đầu vừa kêu, mà đến mấy tên đồng bọn của cô ta cũng bị dọa đến nỗi cách thật xa cô ta.
Nhìn thấy Thù Đế như vậy, Liên Kiều thực nhịn không nổi, cô ngồi dưới đất cười đến nỗi sắp tắt thở, khuôn mặt tinh tế hiện rõ chút đắc ý vì đã trả được thù, không chút để ý đến vị hiệu trưởng đáng kính gương mặt đã đỏ hơn gan heo.
‘Đây rốt cuộc là chuyện gì? Mấy con gián này ở đâu ra?’ Hiệu trưởng gần như là gầm lên.
Tất cả ánh mắt của các sinh viên đều quét về hướng Liên Kiều đang ngồi cười như điên dưới đất, động tác làm cho cô không phản ứng kịp.
Hiệu trưởng thấy sự tố cáo của một chúng ta, lửa giận suýt làm cho lồng ngực nổ tung.
‘Liên Kiều, đứng lên!’
Lại là Liên Kiều!
Cư nhiên lại là Liên Kiều!
Liên Kiều cô sinh viên này trong lòng hiệu trưởng trước giờ có một vị trí rất mâu thuẫn, không thể phủ nhận cô thông minh, rất thông minh, thông minh đến nỗi làm không ta không khỏi tán thưởng, cô có một cái giác quan thứ sáu mà người khác không thể bì kịp, nhưng đồng thời cũng làm cho hiệu trưởng rất đau đầu bởi sự tinh nghịch, nghịch ngợm quá mức của cô, mà quỷ kế cũng quả thật quá nhiều.
Nhưng hôm nay, cô lại gây họa trong một trường hợp long trọng như vậy, quả thực là khiến người làm hiệu trưởng như ông quá mất mặt rồi.
Chương 15: Bị phạt (1)
Nghe tiếng rống của hiệu trưởng, Liên Kiều mới nhận thức được bản thân đã lâm vào hiểm cảnh, chỉ thấy các bạn sinh viên chung quanh cô đều dùng tốc độ nhanh nhất tránh xa cô như tránh xa ôn dịch, trong nhất thời, cô lại trở thành trọng điểm chú ý của cả hội trường.
‘Liên Kiều, em rốt cuộc là muốn làim cái gì?’ Hiệu trưởng sắp đã bị chọc đến râu tóc dựng lên, nhìn thấy như vậy, Liên Kiều rất lạ lùng.
‘Í, hiệu trưởng, râu của người … thật kỳ lạ nha, lại còn biết nhúc nhích!’ Liên Kiều đưa tay chỉ, ngạc nhiên kêu lên như người vừa phát hiện một châu lục mới.
‘Ba …’
Hiệu trưởng giờ không quan tâm nổi là đang có khách quý ở đây nữa, ông vỗ bàn thật mạnh, tức giận đến nỗi mặt cũng biến xanh …
‘Hôm nay sau giờ tự học, phạt em chạy một trăm vòng sân vận động của trường, không chạy xong không được phép về ký túc xá ngủ, trừ điểm phòng của các em hai mươi điểm!’
Một tiếng kêu ai oán từ cổ họng Liên Kiều thoát ra, cô day day trán … Mẹ ơi, chạy quanh sân vận động một trăm vòng, chạy tới sáng mai cũng chưa chạy xong nữa.
‘Hiệu trưởng, em phản đối!’
Cô cố nuốt một ngụm nước bọt, đưa tay lên cao: ‘Trừng phạt về thể chất như vậy, pháp luật không cho phép!’
‘Em …!’
Hiệu trưởng trước giờ vẫn rất đau đầu với cô, nhìn thấy cô dáng vẻ cực kỳ nghiêm túc như vậy, ông càng giận không thể đem cô nha đầu này gửi trả về Mã Lai.
Cũng không còn cách nào, khi Liên Kiều vừa đến trường học, ông nội của cô … cũng chính là vương thất Mã Lai sớm đã tự mình gọi điện đến, dặn dò kỹ lưỡng hy vọng ông có thể chăm sóc thật tốt cháu gái mình, nếu có phạm lỗi gì cũng xin ông khoan dung thật nhiều.
Lúc đầu, hiệu trưởng còn cảm thấy rất khó hiểu và vinh hạnh, vương thất Mã Lai lại tự mình gọi điện đến dặn dò một chuyện vốn không khó làm, ông cũng không có suy nghĩ nhiều về những hàm ý trong lời nói của vị lão gia kia, nào hay, chỉ trong một tháng ngắn ngủi, ông đã hoàn toàn hiểu được sự khó xử của vị vương thất kia …
Ông thật không ngờ rằng … Liên Kiều lại nghịch ngợm đến vậy.
‘Hiệu trưởng …’
Lúc này, Hoàng Phủ Ngạn Tước vẫn đang ở bên cạnh ông xem kịch nãy giờ mới mở miệng, âm thanh trầm thấp dễ nghe, ấm áp như tiếng đêm. ‘Một cô gái tối muộn còn chạy ở sân vận động quả thực không phải tốt lắm, nếu cô ta đã nghịch ngợm như vậy, hiếu động như vậy, chi bằng đổi một phương thức trừng phạt khác, động không bằng tĩnh!’
Khóe môi hắn câu lên một nụ cười nhàn nhạt, nhìn sắc mặt của Liên Kiều ở dưới bục đang dần trở nên xanh mét, nhưng mà … đôi mắt tím kia lại giấu một tia oán giận.
Đôi mắt tím … Hoàng Phủ Ngạn Tước không kìm được than thầm trong lòng, quả thật trên đời hiếm thấy …
Cái giọng nói du dương như tiếng đàn của người đàn ông vang trong micro, Liên Kiều tỉ mỉ đánh giá Hoàng Phủ Ngạn Tước!
Rất “cool” nha, hay là đang đóng phim, ban ngày ban mặt ở trong hội trường lại còn đeo kính râm.
Nhưng mà … thật đáng chết, chuyện này có liên quan gì đến hắn đâu, thế nào mà hắn lại cùng hiệu trưởng thương lượng thế nào để phạt mình.
Nhìn con người hắn đường đường chính chính như vậy, không ngờ lòng dạ lại xấu xa đến thế.
Chương 16: Bị phạt (2)
Liên Kiều càng nghĩ càng tức giận, cô hung hăng nhìn chăm chăm vào người đàn ông trên bục, nhìn nụ cười nhàn nhạt của hắn, cô chỉ hận không thể bước lên bục nhét một quả ớt to vào trong miệng hắn.
Ai ngờ, lời đề nghị của Hoàng Phủ Ngạn Tước lại được hiệu trưởng hoàn toàn đồng tình, ông chợt cười, như vừa nhận được khải thị, liền quay lại nói: ‘Đúng đúng đúng, nha đầu này sợ nhất là yên tĩnh, Liên Kiều …’
Ông lại hướng mắt về Liên Kiều, từng câu từng chữ nói: ‘Nếu như thầy không nói sai, em trước giờ vẫn đang học piano phải không, vậy đi, sau khi ôn bài buổi tối xong, em đem khúc ‘Impromptu Fantasie’ tập luyện rồi biểu diễn tốt, nếu không, tôi sẽ phạt nặng hơn, nghe rõ chưa?’
Lúc đầu hiệu trưởng có nghe vương thất Mã Lai nói qua, vì để Liên Kiều có phong cách văn nhã phù hợp với thân phận của mình, từ nhỏ đã bắt cô học đàn, nhưng cho đến bây giờ, đã hai mươi tuổi rồi nhưng cô vẫn chưa thông qua trình độ cấp mười.
Mà bản nhạc mà hiệu trưởng hôm nay chỉ định lại là ‘Impromptu Fantasie’ của Chopin, phạm vi độ khó đã thuộc cấp mười rồi.
Liên Kiều trợn to mắt … Trời ơi, Improptu Fantasie …
‘Ác thật …’ Cô thấp giọng than, lại lên tiếng cầu khẩn: ‘Hiệu trưởng, em muốn chạy quanh sân trường …’
‘Phản đối vô hiệu!’ Hiệu trưởng gương mặt uy nghiêm nói: ‘Nếu như em còn không làm được, tôi sẽ tiếp tục trừ điểm phòng của em.’
Liên Kiều không còn gì để nói, cô thở dài một hơi … ‘Trời ơi, Impromptu Fantasie, bản nhạc đáng ghét này mình đã tập mấy năm qua rồi mà một chút tiến bộ cũng không có.
Nhạc sĩ người Ba Lan Chopin cả đời viết được bốn bản concerto Impromptu, mà trong đó trứ danh nhất là bản cung C thăng thứ, về sau được người đời gọi là Impromptu Fantasie, bản nhạc này độ khó lúc diễn tấu cực cao, giai điệu du dương, tràn đầy màu sắc rực rõ, nếu như có thể hiểu rõ những điều ẩn giấu sau những nốt nhạc, khi diễn tấu xong, không nghi ngờ gì sẽ hoàn toàn làm rung động linh hồn của người nghe.
Nhưng mà … Liên Kiều tuy rằng về mặt học hành rất thông minh, nhưng đối với âm nhạc và giai điệu thì lại chẳng ra làm sao, khi cô xem mấy nốt nhạc đơn điệu thì không khác gì đang xem mấy con châu chấu đang nhảy.
Cho nên, hiệu trưởng dùng bản nhạc có độ khó cấp mười này để trừng phạt cô quả thực là muốn lấy mạng cô, để cô phải ngồi yên sau đàn dương cầm cho đến khi luyện xong bản nhạc này mới thôi, điều này quả thật so với giết cô còn khó chịu hơn.
Liên Kiều càng nghĩ càng phẫn nộ, cô nhướng mi, hung hăng nhìn chằm chằm cái kẻ đầu sỏ đang ngồi trên bục kia.
Chết tiệt, cái gì mà quý khách chứ, lại nghĩ ra được chiêu số thiếu đạo đức như vậy.
Hoàng Phủ Ngạn Tước cũng không tránh ánh mắt của cô, đôi mắt mang theo ý cười cùng hứng thú thẳng thắn nhìn vào đôi mắt tím của cô, nha đầu này nghịch ngợm như vậy, hắn ngược lại rất có hứng thú quản giáo cô một phen.
Tuy cô là vị hôn thê trên danh nghĩa của mình … Chẳng qua, Hoàng Phủ Ngạn Tước âm thầm cảm thấy bản thân may mắn đã đi một chuyến đến Hồng Kông, nếu như thật sự hồ đồ đồng ý với gia đình kết hôn với cô gái này thì … hậu quả quả thật không dám tưởng tượng!
Hoàng Phủ Ngạn Tước không khó tưởng tượng ra, nếu như mình hấp tấp cưới cô vào nhà, vậy chẳng phải cả cái Hoàng Phủ tài phiệt đều bị cô làm cho trời long đất lở sao.
Chương 17: Làm việc tốt (1)
Cả một buổi lễ long trọng bị biến thành kịch nháo, ít nhất cũng là Liên Kiều cho là như vậy, mà thu hoạch lớn nhất của cô chính là thực sự hiểu được ý nghĩa của câu “Trộm gà không được lại mất nắm thóc”, ít nhất, đó cũng chính là cảnh ngộ của cô bây giờ.
Bản nhạc cấp mười, không chỉ là vấn đề khó hay dễ mà còn vì độ dài của nó, mỗi một nốt nhạc đang nhảy nhót trên quyển cầm phổ đều như đang cười cô, lại như đang phản chiếu gương mặt đau khổ của Liên Kiều.
Cô hận hiệu trưởng, càng hận cái tên ngồi ở ghế chủ tọa cứ luôn miệng cười xảo quyệt trên đài … Có trời biết bản thân cô đắc tội gì vơi hắn mà hắn lại dùng cái chiêu thiếu đạo đức như vậy để trị cô, đáng chết!
Liên Kiều vừa nghĩ ngợi vừa dùng sức gõ phím đàn, âm thanh vốn ưu nhã từ cây đàn dưới bàn tay cô đàn ra … quả thực còn khó nghe hơn tiếng giết heo.
Trong hành lang đến phòng đàn không thấy bóng sinh viên nào, ánh đèn vàng vọt chiếu lên một bóng đàn ông cao lớn rồi phản chiếu lên mấy miếng gạch Đại Lý bóng loáng, vầng trán ưu nhã vì nghe thấy mấy tiếng đàn đó mà nhẹ nhíu lại một chút, bước chân trầm ổn cũng vì vậy mà ngừng lại.
‘Hoàng Phủ tiên sinh…’
Người vệ sĩ nãy giờ vẫn ở bên cạnh có chút hoài nghi cất lời nhưng chưa nói xong đã bị một cái khoát tay của Hoàng Phủ Ngạn Tước cắt đứt.
‘Nói với hiệu trưởng một câu, hủy bỏ bữa tiệc tối nay, tôi muốn … thưởng thức một chút cảnh đẹp của trường đại học Hồng Kông.’ Hoàng Phủ Ngạn Tước thấp giọng nói, vẫn là cái nhấc tay nhấc chân ưu nhã như thế.
‘Dạ, Hoàng Phủ tiên sinh!’
Vệ sĩ hiển nhiên cũng nghe được từng tiếng đàn như trút giận đó, rất rõ ràng trả lời: ‘Thuộc hạ sẽ đi thông báo với hiệu trưởng!’
Người vệ sĩ này tên là Andoff, là vệ sĩ kiêm trợ lý đặc biệt của Hoàng Phủ Ngạn Tước nhiều năn qua, là người Đức, thân thủ rất giỏi, đối với gia tộc Hoàng Phủ vô cùng trung thành.
Hoàng Phủ Ngạn Tước gật gật đầu, đợi Andoff đi khỏi rồi mắn mới dời ánh mắt đến một trong số những căn phòng – phòng đàn, nụ cười trên đôi môi đẹp đẽ lan ra đến tận đuôi mắt.
Không thể không nói, cô gái này mang trên người tế bào sôi nổi hoạt bát làm cho hắn rất hứng thú, đặc biệt là ánh mắt không vừa lòng và giận dữ nhìn hắn trong hội trường, thế nhưng lại nảy sinh trong lòng hắn một chút áy náy, bởi vậy, lúc hắn nghe thấy tiếng đàn như muốn dày vò người ta thế này, hắn rõ ràng có chút không vui.
Con đường dẫn ra khỏi hội trường vừa hay đi ngang qua phòng đàn, Hoàng Phủ Ngạn Tước dù không muốn nghe cái loại âm thanh như trút giận của Liên Kiều cũng không được, cho nên hắn dứt khoát đẩy cửa bước vào, vừa hay đang muốn phát huy một chút lòng thương người, lại có thể dạy bảo một chút cô nhóc không biết trời cao đất dày kia.
Cho đến rất lâu sau này, Hoàng Phủ Ngạn Tước vẫn luôn hối hận về hành động lúc đó của hắn, nếu như không phải nhất thời hắn có lòng tốt, về sau cũng sẽ không triệt để chọc đến oan gia kia …
Cửa phòng đàn sau lưng Liên Kiều lẳng lặng mở ra … một chuỗi âm thanh khó nghe cùng với tiếng nguyền rủa của một người từng từng từng tiếng truyền ra ngoài …
‘Đàn ông thúi, gõ chết ngươi, ‘Đu đủ’ đáng chết, gõ chết cô …’ Cái miệng nhỏ của Liên Kiều liên tục mắng người mà tay cô thì càng gõ mạnh lên phím đàn.
Chương 18: Làm việc tốt (2)
Liên Kiều phát hiện ra có một phương pháp rất hữu dụng, đó chính là xem mấy nốt nhạc kia như gương mặt của tên đàn ông đáng ghét đó và của ‘Đu đủ’, dùng sức gõ xuống, làm như vậy dường như tiến bộ rất nhanh, tốc độ ghi nhớ hiển nhiên cũng nhanh hơn rất nhiều …
Khi cô đang đùa mấy phím đàn rất rui thì đột nhiên nghe phía sau truyền lại một tiếng cười trầm trầm, tiếng cười này hình như là từ cổ họng phát ra, trầm ấm mà hùng hậu, tiếng cười lại lan tỏa như sóng gợn mặt hồ, mê người như rượu cất lâu năm, mê người hơn cả âm nhạc du dương …
‘Ai đó?’
Liên Kiều kinh ngạc hỏi, đồng thời ngừng động tác trên tay, quay đầu lại…
Nhất thời, đôi mắt màu tím của cô rơi vào trong đáy mắt sâu như biển, sáng như sao của hắn, tim bỗng đập nhanh hơn mấy nhịp.
‘Đôngggggggg!’ Tay của Liên Kiều vô thức nhấn xuống phím đàn, tạo nên một âm thanh cực lớn.
‘Thì ra là anh, thế nào, anh hại tôi vẫn chưa đủ sao, còn muốn qua đây giám sát tiến độ nữa sao?’
Đây đúng là “Kẻ thù gặp nhau đỏ mặt tía tai”, Liên Kiều tâm trạng lúc này chính là như thế, nhìn thấy bóng dáng đàn ông cao ngất đang ưu nhã mà dựa vào cửa phòng, ngược lại cũng không thể xoa dịu nỗi bực bội trong lòng.
Hoàng Phủ Ngạn Tước lười nhác nở nụ cười, hắn nhún nhún vai, vẫn duy trì động tác tựa cửa, nhìn thấy sự tức giận phát ra từ đôi mắt màu tím kia, nụ cười của hắn càng thêm sán lạn.
‘Đàn … không phải là đàn như thế …’ Hắn tùy tiện ném ra một câu nói, rất nhẹ nhàng.
‘Ách?’
Liên Kiều trong nhất thời chưa phản ứng kịp, cái tên đàn ông này não chắc bị cửa kẹp trúng hay sao mà nhìn thấy bộ dáng căm phẫn của mình thế nhưng một chút phản ứng cũng không có?
‘Haiii … cái đó, phòng tập đàn này là của tôi, tôi muốn đàn thế nào thì đàn, cần gì anh quản? Còn nữa, đừng có ỷ bản thân mình cao to thì tùy tiện bắt nạt người khác, nếu không … hừm, tôi nhất định sẽ cho anh biết tay!’
Cô quyết định nhắc nhở hắn lần nữa, dù sao người đàn ông này nói thế nào thì dáng vẻ cũng cực kỳ đẹp trai, mà cô lại là mẫu người ‘đi với Phật mặc áo cà sa, đi với ma mặc áo giấy’ điển hình.
Quan trọng nhất là … người đàn ông này rõ ràng là một bộ dáng không dễ trêu, nếu như cô nhất thời phản công thất bại thì làm sao, đây gọi là biết người biết ta trăm trận trăm thắng đây mà, trước khi xuất chiêu chỉnh người cũng phải nắm chắc khả năng của đối phương, chuẩn bị sẵn ình một đường lui mới được.
Hoàng Phủ Ngạn Tước không nói gì chỉ hướng về phía cô bước đến, khoảng cách giữa hai người càng lúc càng gần, Liên Kiều không kềm được chợt thấy hít thở thật khó khăn, không gian trong phòng tập đàn vốn không phải nhỏ, lại bởi vì cái bóng dáng cao lớn thẳng tắp kia mà bỗng trở nên rất chật hẹp.
Liên Kiều gian nan nuốt một ngụm nước bọt đem thân mình dán chặt vào cây đàn piano, ngón tay chỉ về hướng người đàn ông đang từng bước từng bước tới gần, cảnh cáo hắn như một con nhím đang xù lông …
“Này, anh muốn làm cái gì? Anh không phải nhỏ mọn như thế chứ? Tôi mắng anh khi nãy cũng chỉ là muốn phát tiết một chút bực bội trong lòng mà thôi, tôi nói cho anh biết, đàn ông mà đánh phụ nữ thì thật chẳng ra làm sao cả …’ Cô cướp lời nói bô lô ba la một tràng.
Chương 19: Làm việc tốt (3)
Hoàng Phủ Ngạn Tước đi đến trước mặt cô, buồn cười nhìn cô nhóc chỉ đứng đến ngực mình, xem ra cô nàng có chút sợ thân hình ca to của hắn, tốt lắm, ít nhất thì cũng có cái làm cô sợ.
Hắn đưa tay về phía cô, động tác này càng làm cho cô sợ sệt thêm …
‘Này, anh … anh thực sự muốn ra tay với tôi sao? Tôi chỉ là một ‘cây cầu nhỏ’ mà thôi, anh không thể …’ Sắc mặt Liên Kiều chợt thay đổi, thực giống như diễn kịch, ngay cả giọng nói cũng trở nên rất tội nghiệp …
Bộ dáng này của cô làm Hoàng Phủ Ngạn Tước á khẩu, hắn nhẹ nhướng mày …
‘Cây cầu nhỏ? Chắc ý cô là ‘đứa trẻ nhỏ’ phải không?’
Nhắc nhở một câu này xong hắn mới nhớ ra mình từng xem tư liệu điều tra về cô, trên đó có đề cập đến cô nhóc này tiếng Trung vốn không được giỏi cho lắm.
‘Đứa bé nhỏ? Chữ đó không phải là đọc giống nhau sao?’ Liên Kiều nghiêng đầu nghiền ngẫm … hai chữ đó không phải là viết giống nhau sao?
Hoàng Phủ Ngạn Tước cười cười lắc đầu, hắn kéo thân hình đang dựa vào cây piano của cô ra, giọng nói quyến rũ mà tràn đầy từ tính nhẹ cất lên: ‘Anh chỉ là có lòng tốt muốn dạy em làm sao đàn khúc nhạc này mà thôi!’
Có trời mới biết hắn chịu đả kích đến thế nào, hắn vốn là thấy cô gặp trở ngại như thế, đối với cô nhóc hư này nảy sinh lòng hảo tâm mặc dù cô là … vị hôn thê ngàn lần không thể tiếp nhận của hắn.
‘Nha?” Liên Kiều nghe xong cả khuôn mặt nhỏ liền sáng bừng ‘Anh biết đàn sao? Thật không?’
Cô như vừa tìm thấy một châu lục mới, vui vẻ gào lên bên tai hắn, nhưng chỉ trong chớp mắt, vẻ mặt lại ảm đạm trở lại …
‘Anh gạt người!’
Nha đầu này, quả thật trở mặt còn nhanh hơn lật sách!
Hoàng Phủ Ngạn Tước cười khổ, vốn là một phen hảo ý của mình, lại bị cô nhóc vu oan là tiểu nhân, một màn này may là không bị ai nhìn thấy, nếu không thì bao nhiêu tôn nghiêm chẳng phải đã mất sạch rồi sao.
Hắn không nói thêm, chỉ ra hiệu cho cô ngồi bên cạnh mình, sau đó sắn tay áo sơ mi lên, ngón tay thon dài khẽ đặt lên phím đàn.
Liền đó, âm thanh du dương của bản Impromptu Fantasie cất lên, như một thiên sứ đang vui vẻ nhảy múa trên không trung, thiên sứ đang giương đôi cánh trắng tự do tự tại giữa biển rộng trời à nhảy múa, những nốt nhạc tưởng như đơn điệu đó lúc này đã hóa thành những âm thanh dìu dặt du dương, vỗ về mà động đến nơi sâu nhất ở đáy lòng, lại cũng như sóng biển cuồn cuộn, nước xuôi về ngàn dặm, khí thế không gì ngăn được.
Liên Kiều hoàn toàn bị chấn động rồi, chiếc miệng nhỏ cũng vì thế mà há hốc, đôi mắt màu tím hoang mang nhìn đôi bàn tay đang lả lướt trên phím dương cầm, một bản nhạc mà cô vốn cho ràng rất khó dưới đôi tay của hắn lại hoàn thành một cách hết sức thành thục, chuyện này quả thật rất thần kỳ!
Tiếng đàn chạm đến nơi sâu nhất trong tâm hồn cô, giờ này phút này Liên Kiều cảm thấy lòng mình dường như cũng đang xoay theo điệu nhạc mà ca hát, nhảy múa …
Chương 20: Làm việc tốt (4)
Liên Kiều vẻ mặt sùng bái nhìn Hoàng Phủ Ngạn Tước, ngay cả ánh mắt cũng sáng lấp lánh.
Một bản nhạc có độ khó như thế qua bàn tay của hắn lại biến thành du dương dễ nghe như thế sao? Còn nữa … một người đàn ông lại có thể tao nhã như thế, nhìn mỗi cử động của hắn giờ phút này thật giống như hoàng tử vậy, quả thật quá đẹp trai!
Cho đến bây giờ cô mới có dịp nhìn kỹ dáng vẻ của người đàn ông này … thì ra, tháo xuống kính râm hắn lại có sức quyến rũ mê người như vậy.
Từng đường nét khuôn mặt như dao khắc đẹp đẽ đến mê người, nét nhu tình trên gương mặt hắn nhàn nhạt biểu lộ ra, gương mặt hoàn mỹ như vậy quả thật không chê vào đâu được, đôi ngươi đen láy mang theo sự nghiêm túc cố chấp lại càng lộ rõ uy nghiêm cao cao tại thượng của hắn, sống mũi cao thẳng lại mang theo nét trí tuệ và thâm thúy …
Người đàn ông này, quả thật quá hoàn mỹ đi …
Liên Kiều có chút nhìn đến ngây người, đặc biệt là khi mùi hương nam tính trên người hắn theo từng cử động của hắn mà tản mác xung quanh lại càng làm người ta yên tâm…
Cô cứ chống cằm, nghiêng đâu, đôi mắt màu tím nhìn không chớp gương mặt đẹp đến làm phụ nữ cũng đố kỵ của hắn.
Khi bản nhạc đàn xong, Hoàng Phủ Ngạn Tước kéo tay áo xuống, vẻ mặt buồn cười nhìn đôi mắt tím đang kinh ngạc, bờ môi đẹp đẽ lại câu lên một nụ cười …
‘Nha đầu, thế nào?’
Liên Kiều nhướng nhẹ mày, giống như đang suy nghĩ điều gì, qua thật lâu cuối cùng mắt mới sáng lên, vẻ mặt hưng phấn kéo cánh tay hắn, hỏi: ‘Tôi nghĩ … anh chắc là giáo viên dạy đàn đúng không?’
Hoàng Phủ Ngạn Tước không trực tiếp trả lời cô mà hỏi ngược lại: ‘Sao lại hỏi vậy?’
Giáo viên dạy đàn? Hắn là lần đầu tiên nghe người ta gọi mình như thế, từ nhỏ đến lớn, câu hắn nghe nhiều nhất là “đại thiếu gia”, “Hoàng Phủ thiếu gia”, “Hoàng Phủ tiên sinh”, “tổng tài”, chứ gọi như cô gọi thì chưa bao giờ có.
Liên Kiều khua tay khua chân giải thích: ‘Chẳng lẽ không phải sao? Anh đừng có giấu tôi, nếu như anh không phải giáo viên dạy đàn, sao lại có thể đàn hay như vậy, thật đẹp trai đến ngây người nha!’
‘Thật không?’
Hoàng Phủ Ngạn Tước tâm tình tốt lên rất nhiều, thực ra trong bốn người của tứ đại tài phiệt chẳng riêng gì hắn biết sử dụng nhạc cụ mà Cung Quý Dương kéo đàn violon cũng rất hay, nhưng chẳng qua, đó là vì hắn vì Sầm Tử Tranh mà luyện hết tám năm.
Còn hắn từ nhỏ đã biết đàn, lúc rỗi rảnh cũng sẽ luyện tập, chẳng qua là từ lúc hắn tiếp nhận Hoàng Phủ tài phiệt đến giờ, càng lúc càng ít tiếp xúc với piano cái loại âm nhạc này, không ngờ, hắn hôm nay lại cao hứng đến nỗi biểu diễn ở đây.
Liên Kiều trề môi, cố ý thần bí nói bên tai hắn: ‘Không sao, tôi biết anh nhất định là giáo viên dạy nhạc nổi tiếng, thế này đi, anh nói tôi biết, tôi đảm bảo sẽ không nói cho người khác đâu, được không?’
Tuy cô đối với piano không giỏi cho lắm, nhưng lại vô cùng sùng bái mấy giáo viên dạy dương cầm nổi tiếng.
Nhìn vẻ mặt tò mò của cô, Hoàng Phủ Ngạn Tước không cười nữa: ‘Nha đầu, em thật là một chút kiêu ngạo của dòng dõi vương thất cũng không có!’
Bên cạnh hắn không thiếu gì mấy cô gái có gia thế hiển hách, trong đó cũng có rất nhiều cô là hậu nhân của vương thất của các nước khác nhau, nhưng chưa có ai giống với tiểu nha đầu trước mặt hắn, lời nói rất chân thật, tính tình thẳng thắn, không có chút làm dáng nào, có lúc đơn thuần như nước, có lúc lại lỗ mãng như cô con gái nhà hàng xóm.
Tứ Đại Tài Phiệt : Gặp Gỡ Đại Nhân Vật Tỷ Phú Tứ Đại Tài Phiệt : Gặp Gỡ Đại Nhân Vật Tỷ Phú - Ân Tầm