"We humans have lost the wisdom of genuinely resting and relaxing. We worry too much. We don't allow our bodies to heal, and we don't allow our minds and hearts to heal.",

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Ân Tầm
Thể loại: Ngôn Tình
Biên tập: phan bilun
Upload bìa: Lý Mai An
Số chương: 239 - chưa đầy đủ
Phí download: 14 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2312 / 28
Cập nhật: 2016-04-30 17:57:09 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 237 : Tình Vợ Chồng
iếng kêu mang đầy thâm tình vang lên rồi lan ra như sóng gợn mặt hồ.
Sầm Tử Tranh chầm chậm mở mắt ra, ánh mắt mê mang xen lẫn với hoảng hốt, khi ánh nắng mặt trời đập vào mắt, đôi mày bất giác hơi nhíu lại, sau đó là một tiếng rên khẽ.
Thấy phản ứng của cô như vậy, Cung Quý Dương vội chạy đến kéo rèm cửa sổ lại, trong phòng lúc này chỉ còn lại ánh sáng nhàn nhạt của những ngọn đèn trên tường.
'Tranh Tranh...' Vội vàng quay lại bên cạnh vợ, Cung Quý Dương nhìn cô chăm chú, nhẹ giọng gọi lần nữa.
Sầm Tử Tranh nhìn về phía hắn, khi nhìn thấy sự lo âu trong đôi mắt đen thâm thúy kia, sóng mắt cô chợt xao động...
'Quý Dương... em... em đang ở nhà sao?'
'Phải đó. Em đang ở trong phòng của chúng ta. Nào, Tranh Tranh...'
Cung Quý Dương nhẹ đỡ cô ngồi tựa vào đầu giường, cẩn thận giúp cô lấy một chiếc gối đệm nơi lưng, trên mặt vẫn còn lo lắng nhìn cô.
'Tranh Tranh, nói cho anh nghe đã xảy ra chuyện gì?'
Sầm Tử Tranh đưa tay xoa nhẹ huyệt Thái dương đang ẩn ẩn đau nhưng ngay lập tức, bàn tay to của Cung Quý Dương đã thay thế chỗ cho bàn tay cô, sao đó ôm cô vào lòng, tỉ mỉ giúp cô xoa trán.
'Tranh Tranh, tối hôm qua em đúng là dọa anh sợ chết khiếp, thấy em không có việc gì lại ngã xuống hôn mê bất tỉnh, anh lo lắng chết đi được!' Hắn trìu mến thì thầm bên tai cô.
Ủ trong lòng Cung Quý Dương, Sầm Tử Tranh hít thật sâu mùi long diên hương quen thuộc của chồng, trí nhớ về ngày hôm qua bắt đầu quay cuồng trong đầu cô...
Cô nhớ rất rõ ràng mọi chuyện xảy ra, nhớ những lời cay nghiệt của Tĩnh Nghiên, nhớ vẻ lạnh lùng đến tàn nhẫn trên gương mặt thân quen kia, nhớ ánh mắt cuồng dã của Thư Tử Hạo khi hắn đè cô xuống giường, nhưng đến đó thì cô mất đi ý thức...
Mà sau khi cô tỉnh dậy thì mới kinh hoàng phát hiện ra mình vẫn còn đang ở trong căn biệt thự của Thư Tử Hạo, vẫn nằm trên chiếc giường lớn kia, nhưng có khác là... trên người không mảnh vai che thân đang nằm cạnh Thư Tử Hạo.
Quần áo của cô rơi vãi đầy trên đất, mà Thư Tử Hạo thì cũng chẳng khác gì cô...
Nhớ đến đây, cả người Sầm Tử Tranh chợt run lên, một tia hàn ý chợt tràn khắp châu thân, ngay cả lồng ngực ấm áp của Cung Quý Dương nhất thời cũng không xua tan đi được.
Chừng như nhận ra sự khác thường của vợ, Cung Quý Dương nhẹ nhang nâng cằm cô lên, giọng đầy quan tâm hỏi: 'Tranh Tranh, nói cho anh nghe hôm qua đã xảy ra chuyện gì. Anh biết em... đã đi đến đường Sachens!'
Nghe đến địa danh này, thân thể Sầm Tử Tranh run càng lợi hại, trong mắt không dấu được sự hoảng sợ và bất lực.
'Tranh Tranh...'
Cung Quý Dương ôm cô càng chặt hơn, 'Nói cho anh nghe rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Em như thế này anh càng lo lắng hơn!'
Đối mặt với sự thâm tình của chồng, Sầm Tử Tranh càng thêm hoảng hốt và sợ hãi, cô không biết nên nói với chồng thế nào, cũng không biết một khi nói ra tất cả, Quý Dương sẽ có phản ứng như thế nào. Với cá tính của hắn, cô thật sự sợ nếu như hắn biết thì sẽ có hành động điên cuồng gì nữa.
'Em... em...' Cô lắp bắp nói không nên lời, thần sắc lộ vẻ đau khổ đến cực độ.
Cung Quý Dương biết chuyện này không đơn giản như hắn tưởn tượng vì vậy sắc mặt càng ngưng trọng nhưng ngữ điệu vẫn ôn hòa, nói:
'Tranh Tranh, em phải nhớ kỹ, em là vợ của anh, là người vợ mà anh yêu nhất. Đây là điều vĩnh viễn cũng không thay đổi. Bất kể có xảy ra chuyện gì em cũng nên cho anh biết. Anh là chồng em, là người gần gũi với em nhất, không có chuyện gì em không thể nói với anh cả, biết không?'
Ngập ngừng mấy lần muốn nói lại thôi, cuối cùng Sầm Tử Tranh rũ hàng mi dài, trong chớp mắt đó... nước mắt bắt đầu rơi...
'Tranh Tranh...' Cung Quý Dương thấy vậy càng sốt ruột bội phần.
'Quý Dương... em... không sao...' Đấu tranh tư tưởng dữ dội nhưng cuối cùng Sầm Tử Tranh vẫn không có can đảm nói ra sự thật, cô run giọng nói.
Chẳng lẽ bắt cô nói cho người đàn ông mình yêu nhất rằng cô đã... lên giường với một người khác?
Vừa nghĩ đến thân thể mình bị chiếm hữu bởi một người đàn ông khác thì Sầm Tử Tranh chỉ muốn chết đi cho xong.
Nhìn vẻ khổ sở của vợ, Cung Quý Dương trầm ngâm giây lát rồi xoay mặt cô đối diện với mình khiến cô không thể không nhìn thẳng vào mắt hắn.
'Tranh Tranh, anh biết nhất định là em đã trải qua chuyện gì đó rất khổ sở, anh cũng biết đây không phải là ý của em cho nên không sao cả, nói anh nghe rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Anh với em là vợ chồng bao nhiêu năm rồi, có chuyện gì không phải cũng nên thành thực với nhau sau, trừ phi em... không còn yêu anh nữa!'
'Không, không phải vậy, Quý Dương. Anh biết là em yêu anh mà, anh vẫn luôn là người em yêu nhất, chỉ có anh thôi...'
Sầm Tử Tranh chịu không nổi gánh nặng trong lòng đang đè cô đến ngạt thở, cô nhào vào lòng hắn, nước mắt tuôn như mưa.
Cô yêu chồng mình, cho nên... bảo cô làm sao nói với hắn sự thật tàn nhẫn kia chứ?
Cô sai lầm rồi! Cô không ngờ Tĩnh Nghiên hận mình như thế, hận đến nỗi không tiếc tất cả để hủy diệt cô.
Cô là người bị hại, Thư Tử Hạo cũng vậy!
Cung Quý Dương nhè nhẹ vỗ sau gáy cô như trấn an dù lòng dạ hắn cũng rối bời, nhìn thấy vợ mình khổ sở như vậy hắn cũng không nhẫn tâm truy vấn nữa, chỉ thở dài một tiếng: 'Tranh Tranh, đừng khóc nữa. Anh chỉ mong giữa chúng ta không có chuyện gì chen vào giữa làm ảnh hưởng. Nếu như em không muốn nói cho anh biết thì... anh không hỏi nữa...'
Giọng nói của hắn mang theo vô hạn bao dung và ân cần.
Sầm Tử Tranh ngẩng đầu nhìn chồng, trong mắt vẫn còn vương ánh lệ. Như chỉ chờ có thế, Cung Quý Dương cúi xuống, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên mắt cô, lau khô những giọt lệ khổ sở kia...
Nào hay, hắn càng ôn tồn dịu dàng thì nước mắt Sầm Tử Tranh rơi càng hung...
'Ngoan, đừng khóc nữa. Em như vậy anh cũng rất khó chịu!'
Cung Quý Dương hơi rời cô ra, đôi môi mỏng nóng rực nhẹ dời xuống, vừa định hôn lên môi cô thì đã bị đẩy mạnh ra...
'Không, anh đừng đụng vào em...' Mặt Sầm Tử Tranh ràn rụa nước mắt, cánh môi run rẩy nói không thành câu.
'Tranh Tranh...'
Cung Quý Dương không ngờ cô có phản ứng dữ dội như vậy, vừa định đưa tay ôm cô lại thì Sầm Tử Tranh đã né tránh ra...
'Quý Dương, em thật bẩn, đừng đụng vào em...'
Sầm Tử Tranh sớm đã khóc khản cả tiếng, cô vô lực tựa người vào thành giường, cả người đều run lên như cánh hoa trong gió.
Cả người Cung Quý Dương cũng chợt cứng lại, bàn tay đang đưa về phía cô cũng cứng đờ trong không trung, lời của cô khiến hắn phát hiện ra chút manh mối, hắn chợt đứng bật dậy...
Sầm Tử Tranh chậm rãi khép mắt lại, mái tóc dài xõa tán loạn trên vai. Cô biết, vậy là xong rồi, Cung Quý Dương thông minh như vậy, một câu nói lỡ lời của cô cũng đủ đến hắn đoán được chuyện gì đã xảy ra.
Thật lâu sau Cung Quý Dương mới nén được sự tức giận và khổ sở trong lòng, bước đến bên giường ngồi xuống lần nữa, nhẹ nâng cằm cô lên, giọng nói vẫn điềm tĩnh như thường hỏi: 'Tranh Tranh, anh hỏi em... em đến biệt thự của Thư Tử Hạo rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, thành thật nói cho anh biết!'
Lần này Cung Quý Dương hỏi rất nghiêm túc, vẻ mặt như không cho phép người ta cự tuyệt.
Thấy hắn như vậy, cả người Sầm Tử Tranh khẽ run lên, cô mở miệng mấy lần nhưng vẫn nói không nên lời bởi căn bản là không biết nên nói gì.
'Quý Dương... em...'
Trong mắt Cung Quý Dương đã không giấu được sự sốt ruột nhưng một tay vẫn vỗ nhè nhẹ lên vai cô như trấn an: 'Tranh Tranh, nói đi...'
Hắn chợt ngừng lại, ánh mắt vẫn ghim chặt nơi gương mặt trắng nhợt của cô, nói từng chữ một: 'Cho dù là chuyện lớn bằng trời em cũng nên cho anh biết!'
'Không...'
Sầm Tử Tranh đẩy mạnh hắn ra, đứng bật dậy...
'Em muốn yên tĩnh chốc lát. Xin anh, Quý Dương... để em yên tĩnh chốc lát!'
'Tranh Tranh...'
Cung Quý Dương bị cô đẩy ra ngoài cửa phòng, trên mặt thoáng qua vẻ ngạc nhiên, từ khi quen biết cho đến kết hôn, cô chưa từng kích động như thế bao giờ.
Phanh!!!
Cùng một tiếng vang lớn, cửa phòng đã bị sập lại.
'Tranh Tranh...'
Cung Quý Dương cố kềm nỗi tức giận muốn đá tung cánh cửa phòng ra, hắn nhẫn nhịn bởi vì trong khoảnh khắc mà cô đẩy hắn ra, hắn đã nhìn thấy vẻ đau khổ đến tuyệt vọng trong mắt cô.
Trong phòng thoáng chốc yên tĩnh trở lại, Sầm Tử Tranh nhốt mình trong phòng, cô cuộn người trước cửa sổ, rất lâu cũng không thay đổi tư thế.
Cô biết Cung Quý Dương vẫn luôn chờ trước cửa không rời đi, cô cũng biết mình nên nói rõ với hắn nhưng...
Cô nói thế nào đây?
Tất cả đều là lỗi của cô hết!
Nếu như ngay từ lúc đầu cô không lôi Khương Ngự Kình vào cuộc, không đáp ứng kết hôn với hắn vậy hắn cũng không cần phải chết oan uổng như vậy...
Nếu như Khương Ngự Kình không chết, gia đình họ Khương cũng không đi đến bước này, bác Khương trai và bác Khương gái chưa chắc đã qua đời, Tĩnh Nghiên cũng không phải cô độc giữa cuộc đời đến nỗi trở nên cực đoan như vậy, thống hận cô như vậy...
Nếu không phải vì cô, Thư Tử Hạo cũng không bị Tĩnh Nghiên lợi dụng như một con cờ, cô làm liên lụy đến người vô tội là Thư Tử Hạo!
Cô mệt quá, chưa bao giờ thấy mệt mỏi như lúc này!
Cô đau quá, đau như vừa bị người hung hăng đâm mấy nhát dao khiến cho máu chảy đầm đìa.
Cô áy náy quá, đối mặt với người chồng yêu thương mình, cô nên cư xử thế nào đây?
Cô không biết, cũng không muốn nghĩ. Đầu óc rối tinh rối mù, hoang mang vô thố.
Lúc này Sầm Tử Tranh mới nhận ra mình thất bại, thật thất bại, thì ra, người đáng thương nhất là cô mới đúng!
Cửa phòng bị gõ rất nhiều lần, Sầm Tử Tranh vẫn như cũ chỉ muốn trốn trong lớp vỏ của riêng mình.
Hoàng hôn dần buông, mặt trời dần lặn xuống, khi ráng chiều nhuộm đỏ căn phòng, cô mới hoảng hốt đứng dậy.
Dưới chân truyền đến những cơn tê dại khiến cô lúc này mới nhận ra mình đã ngồi bao lâu!
Dùng nhiều thời gian như vậy để nghiền ngẩm, rốt cuộc Sầm Tử Tranh cũng có quyết định!
Cửa phòng chậm rãi được đẩy ra nhưng đầu tiên Sầm Tử Tranh nhìn thấy không phải là Cung Quý Dương mà là gương mặt hớn hở của dì Tề quản gia.
'Thiếu phu nhân, cuối cùng cô cũng chịu ra khỏi phòng rồi. Cô có đói bụng không, tôi đi bảo nhà bếp chuẩn bị vài món cho cô ăn nhé...'
'Không cần đâu, tôi cũng không đói. Dì đi làm việc của mình đi!' Cô nhẹ giọng đáp lời bà, sau đó hỏi lại: 'Thiếu gia đâu rồi?'
'Thiếu gia đang ở trong thư phòng, tôi vừa nãy mới đi ngang qua thấy thiếu gia... hình như là hút rất nhiều thuốc...' Dì Tề không giấu diếm chút nào mà khai thật hết, trên mặt không dấu được lo lắng.
Sầm Tử Tranh hơi nhíu mày, cô gật đầu tỏ vẻ đã biết rồi đi về phía thư phòng.
Hành lang thật yên tĩnh, chỉ có ánh nắng nhợt nhạt của buổi hoàng hôn chiếu dọc theo đường đi, cả căn biệt thự chìm trong ráng chiều trông thật lộng lẫy.
Đi đến trước cửa thư phòng, Sầm Tử Tranh hít sâu một hơi như tự trấn tĩnh dù trong mắt nét ưu thương vẫn còn đó.
Cô nhẹ đẩy cửa ra, cửa vừa hé thì mùi thuốc lá nực nồng đã xông vào mũi, trong làn khói mù mịt có thể thấy lờ mờ một bóng người cao ngất. Hắn lặng lẽ ngồi đó, đôi mắt đen thâm trầm sớm đã trở nên mờ mịt, rối rắm khiến Sầm Tử Tranh vừa thấy lòng đã quặn đau.
'Quý Dương...' Cô thử lên tiếng gọi, trong giọng nói pha lẫn tình yêu và cả sự đau xót.
Rất nhanh Sầm Tử Tranh đã thấy mình rơi vào một vòng tay ấm áp, hắn hung hăng ôm chặt lấy cô, một tay nhẹ ấn đầu cô vào ngực mình...
'Tranh Tranh, hứa với anh một chuyện!' Hắn thì thầm bên tai cô, trong giọng nói mang theo một tia hoảng hốt.
Sầm Tử Tranh đau đến thắt lòng, cô nhẹ vuốt ve gương mặt có chút tiều tụy của hắn, nước mắt lại bắt đầu trào ra nơi khóe...
'Quý Dương...'
'Hứa với anh, bất luận thế nào cũng không được rời khỏi anh!' Cung Quý Dương kéo bàn tay đang đặt nơi má mình xuống, trìu mến đặt một nụ hôn lên đó.
Tim Sầm Tử Tranh như thắt lại, nước mắt đã không đừng được mà bắt đầu rào rạt rơi, cô nghẹn ngào nói:
'Quý Dương, anh có biết không, em yêu anh yêu đến đau lòng... thực ra... là em sợ anh rời khỏi em... là em có lỗi với anh...'
Cung Quý Dương xót xa giúp cô lau đi những giọt lên trên má, âu yếm đặt lên trán cô một nụ hôn, 'Anh nói rồi, mặc kệ có chuyện gì xảy ra anh đều sẽ cùng em đối mặt. Chỉ cần trong lòng em còn có anh thì chúng ta sẽ vượt qua tất cả. Nhưng em phải nói thật cho anh biết, không được dấu giếm...'
'Quý Dương...'
Nước mắt Sầm Tử Tranh rơi càng dữ dội, cô không biết nói gì lúc này nữa, chỉ chủ động nhón chân đặt một nụ hôn lên môi hắn, nụ hôn mang theo vô vàn tình yêu và sự áy náy thay cho lời xin lỗi.
Vừa tiếp xúc với đôi môi ngọt mềm của vợ, Cung Quý Dương liền biến bị động thành chủ động, tham lam hút lấy sự ngọt ngào của cô, thật sâu hưởng thụ cảm giác được người vợ yêu chủ động yêu thương nhung nhớ.
Không biết qua bao lâu Sầm Tử Tranh mới thẹn thùng đẩy hắn ra, nước mắt vẫn chưa khô, cô nhìn chồng chăm chăm...
'Quý Dương, em không muốn dấu anh gì cả, chỉ mong sau khi anh nghe em kể hết mới quyết định xem người muốn rời khỏi có phải là mình hay không...'
Cung Quý Dương không trả lời cô, chỉ ngưng thần chờ nghe cô nói tiếp.
Sầm Tử Tranh bước đến gần cửa sổ, cật lực duy trì giọng nói điềm tĩnh, không dám nhìn vào ánh mắt phức tạp có chút mờ mịt của hắn nên cô vẫn luôn quay lưng về phía hắn bởi vì mỗi lần nhìn vào hắn lòng của cô lại đau như dao cắt...
Cô chậm rãi cất lời nhưng câu đầu tiên đã như một quả bom ném vào không trung...
'Quý Dương, thực xin lỗi. Em... em với Thư Tử Hạo... đã có quan hệ...'
Chỉ nói được một câu này cô dường như đã không còn hơi sức, yếu ớt đến nỗi phải tựa vào cửa sổ chống đỡ thân mình, cô tuyệt vọng nhắm mắt lại, chờ đợi một cơn cuồng phong bạo vũ ập đến với mình bởi cô biết, chuyện này đối với Cung Quý Dương mà nói có sức đả kích lớn đến mức nào.
Ngay lập tức cô thấy vai mình đã bị đôi tay to của Cung Quý Dương chế trụ, một sức nặng ngàn cân như đang đè xuống cô...
'Tranh Tranh, em nói gì? Nói lại lần nữa xem!'
Sầm Tử Tranh ràn rụa nước mắt, cả người khụy xuống, 'Xin lỗi, thực xin lỗi Quý Dương...'
Thân thể không chống đỡ nổi nữa, cô khuỵu xuống trên thảm, sắc mặt tái nhợt.
Mặt cô lúc này nhợt nhạt như một đóa hoa sen trắng đã mất hết chất dinh dưỡng, vô lực chống đỡ bất kỳ tác động bên ngoài nào.
Bất chợt một bóng đen phủ lấy đỉnh đầu cô rồi một bóng người ngồi xuống bên cạnh.
'Nhìn vào mắt anh rồi nói lại lần nữa!'
Giọng trầm thấp của Cung Quý Dương vang bên tai cô, tuy đã tận lực giữ bình tĩnh nhưng không khó nghe ra cơn giận đang cố đè nén trong đó.
Sầm Tử Tranh biết đối mặt với hắn chỉ là chuyện sớm muộn nhưng giờ phút này cô vẫn không thể giữ bình tĩnh được. Cắn môi đến rướm máu, cô chậm rãi ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt hắn...
Lửa giận như thiêu đốt đang bừng bừng cháy trong đôi mắt ấy...
'Quý Dương... Em thật không xứng đáng... Không đáng được anh yêu nữa... Em với Thư Tử Hạo... phát sinh quan hệ...'
Có trời mới biết với Sầm Tử Tranh, thốt lên được câu nói này gian nan đến đâu, sự khổ sở, sự dằn vặt, sự áy náy, cảm giác tội lỗi tất cả như một cơn sóng triều cuốn lấy cô.
Nghe xong lời xác nhận này của cô, sắc mặt Cung Quý Dương thoáng chốc trở nên tái mét, hắn hung hăng nắm chặt nắm tay như cố trấn tĩnh, một lúc lâu sau, mới nhìn Sầm Tử Tranh...
'Ý của em là... vợ của anh đã bị một người đàn ông khác chiếm hữu?' Dù đã tận lực đè nén nhưng hoàn toàn có thể nghe ra cơn thịnh nộ trong ngữ điệu của hắn.
Nước mắt Sầm Tử Tranh đã ướt đẫm hai má, cô lắp bắp: 'Quý Dương... em...'
Ánh mắt Cung Quý Dương trong thoáng chốc trở nên lạnh như băng, trong giây phút đó Sầm Tử Tranh tưởng như mình đang đối mặt với ma vương nơi địa ngục. Cô tưởng hắn sẽ giết mình...
Nhưng nắm tay của hắn không phải làm nhắm vào cô, "phanh" một tiếng, nắm đấm của Cung Quý Dương đã rơi vào chiếc bàn trà bên cạnh cô.
Chiếc bàn vốn rắn chắc là thế mà dưới lực tay lớn đến kinh khủng của hắn đã vỡ mấy mảnh lớn.
Sầm Tử Tranh không khỏi trợn đôi mắt đẹp, không thể tin được nhìn chiếc bàn bên cạnh mình, có thể tưởng tượng, nếu như nắm đấm này là nhắm vào cô thì...
Cung Quý Dương xoay lưng về phía Sầm Tử Tranh, hai tay chống lên bàn sách, qua hơi thở phập phồng của hắn có thể nhận ra một nỗi thống khổ đang cố đè nén, lại nhìn sang mu bàn tay hắn, lòng cô quặn đau khi thấy máu đã bắt đầu chảy...
'Quý Dương...' Sầm Tử Tranh đau lòng muốn chết, cô vội chạy đi lấy thùng cứu thương rồi chạy đến trước mặt hắn...
Khi cô cầm tay hắn nhẹ nâng lên, nước mắt đã mờ mịt trong hôc mắt.,
'Quý Dương, đừng làm chính mình bị thương...'
Tay hắn đau lòng cô càng đau gấp bội, 'Anh như thế này, em chẳng thà vừa nãy anh đánh lên người em!'
Tầm mắt Cung Quý Dương rơi trên gương mặt ràn rụa nước mắt của cô, trong mắt là vô hạn chua chát...
'Tranh Tranh, anh sẽ không làm đau em bởi vì anh yêu em...'
'Quý Dương...' Sầm Tử Tranh nghẹn ngào không nói tiếp được nữa, thâm tình của hắn càng khiến cô suy sụp.
'Cho anh biết mọi chuyện đã xảy ra hôm qua. Anh không tin em sẽ phản bội anh!'
Cung Quý Dương tận lực khiến cho bản thân tỉnh táo trở lại, để lý trí điều khiển hành vi, hắn nâng cằm vợ lên, nhìn thẳng vào mắt cô...
Sầm Tử Tranh bổ nhào vào lòng hắn, ôm hắn thật chặt như người chết đuối vớ được cọc gỗ...
Cô vừa nức nở nghẹn ngào vừa kể cho hắn nghe mọi chuyện từ đầu đến cuối, không sót một chữ nào.
Trời đã về khuya, lúc này ánh trăng đang chiếu những tia mờ nhạt vào phòng, ánh lên gương mặt cương nghị của Cung Quý Dương. Hắn nghiêm túc lắng nghe từng câu từng lời. Theo mỗi một câu nói, sắc mặt hắn lại ngưng trọng thêm một tầng...
'Quý Dương...'
Sầm Tử Tranh mang tâm lý chịu tội trong lòng, cô nhẹ nắm lấy bàn tay đang nắm chặt của hắn chậm rãi mở ra...
'Giờ đây, đối mặt với một Tranh Tranh thế này, anh còn muốn sao? Anh còn muốn một người vợ không còn trong sạch nữa sao?'
Liền sau đó cô thấy mình rơi vào vòng tay ấm áp của Cung Quý Dương, hắn trìu mến đặt một nụ hôn lên trán cô...
'Muốn, anh muốn em! Anh đã nói rồi, đời này em là người phụ nữ của anh, không gì có thể thay đổi được!'
'Quý Dương...' Sầm Tử Tranh run run cánh môi, không biết nói gì cho phải nhưng thần sắc cực kỳ bi ai.
'Tranh Tranh, anh nhất định sẽ tra rõ chuyện này!' Cung Quý Dương nói một cách cực kỳ nghiêm túc.
Sầm Tử Tranh nhìn hắn, trong mắt thoáng lộ vẻ hoảng hốt, 'Quý Dương, trong chuyện này Thư Tử Hạo cũng là người bị hại, Tử Hạo...'
'Tranh Tranh, em vừa nãy cũng đã nói lúc đó em hôn mê bất tỉnh rồi, chân tướng là như thế nào em cũng không biết, đúng không?'
Cung Quý Dương vẫn giữ cô trong vòng tay, tỉnh táo phân tích sự việc, hắn càng nghĩ thì sắc mặt càng đáng sợ.
Hô hấp của Sầm Tử Tranh không khỏi dồn dập lên, cô định nói gì đó thì chợt cảm thấy dạ dày có chút khó chịu liền đẩy vội hắn ra chạy vào nhà vệ sinh.
Thấy vậy Cung Quý Dương cả kinh vội chạy theo cô.
Trong nhà vệ sinh, Sầm Tử Tranh sau khi ói xong một trận cuối cùng chỉ còn lại từng trận nôn khan.
'Tranh Tranh, em thấy sao rồi?'
Cung Quý Dương vội tiến đến vỗ nhẹ sau lưng cô hy vọng giúp cô thoải mái đôi chút nhưng khi thấy cô nôn khan như vậy, trong mắt hắn thoát hiện vẻ dị thường.
Mãi cơn khó chịu trong dạ dày cùng những trận nôn khan mới tạm dứt, Sầm Tử Tranh vô lực tẩy rửa sạch sẽ sau đó được Cung Quý Dương bế ra ngoài, đặt cô ngồi xuống sofa rồi ngồi xuống bên cạnh.
Sầm Tử Tranh sắc mặt nhợt nhạt dường như vẫn còn chưa hồi phục, cô tựa hẳn người vào lồng ngực rộng rãi của chồng, mê muội hưởng thụ sự ấm áp từ hắn, đôi tay bởi vì cơn ói vừa nãy mà vẫn còn khẽ run.
'Tranh Tranh, có phải em...'
Cung Quý Dương lên tiếng hỏi dò, dù đây chỉ là suy đoán nhưng giọng nói của hắn đã có chút kích động, cơn phẫn giận vừa rồi cũng bởi vì điều này mà đã biến mất không tung tích.
'Gì?' Đầu Sầm Tử Tranh vẫn còn choáng váng, thân hình lảo đảo như sắp ngất.
Cung Quý Dương nhẹ nâng gương mặt nhỏ nhắn của cô lên, trong đôi mắt đen thẳm thoáng lộ vẻ vui mừng...
'Có phải là em mang thai không?'
Sầm Tử Tranh thoáng sửng sốt giây lát, cố nén nỗi khó chịu trong người xuống gượng ngồi thẳng lên, mắt đầy kinh ngạc nhìn Cung Quý Dương lại như đang suy nghĩ gì.
'Em...' Tay không ý thức trượt xuống phủ nơi vùng bụng bằng phẳng của mình.
Mang thai sao?
Tính thử ngày... thì hình như là đúng vậy...
Nghĩ đến đây bên môi cô lộ ra một nụ cười nhợt nhạt nhưng sau đó trong mắt lại đầy vẻ hoảng sợ...
'Quý Dương, em... em muốn đi bệnh viện...'
Nói rồi cô đứng bật dậy loạng choạng đi về phía cửa thư phòng.
'Tranh Tranh...' Cung Quý Dương biết cô lo lắng điều gì, lòng hắn chợt thắt lại cũng đứng dậy đuổi theo giữ cô lại.
'Quý Dương, để em đi bệnh viện, em phải đến đó kiểm tra mới được, anh hiểu mà!' Sầm Tử Tranh bấu lấy cánh tay Cung Quý Dương, giấu không được sốt ruột nói.
Cung Quý Dương nhìn vợ, trong mắt đầy đau long, đôi tay hắn giữ chặt lấy vai cô, nhẹn giọng nói: 'Tranh Tranh, em trước bình tĩnh lại đã. Giờ đã khuya vậy rồi, đợi sáng mai anh sẽ đưa em đến bệnh viện. Chúng ta mời bác sĩ Từ đến đây giúp em kiểm tra trước, được không?'
Nghe vậy Sầm Tử Tranh mới bình tĩnh trở lại, để mặc Cung Quý Dương dìu mình về phòng.
'Tranh Tranh, anh bảo với người làm một tiếng, em ngoan ngoãn đợi ở đây thôi!'
Thấy cô ngoan ngoãn gật đầu Cung Quý Dương mới yên tâm bước ra ngoài. Khoảnh khắc cánh cửa phòng khép lại, sự ôn nhu trong đáy mắt thoáng chốc biến mất chỉ còn lại một tia âm lãnh sắc bén.
Hắn lấy điện thoại ra, ấn một loạt con số, sau khi nghe đầu kia có tiếng tả lời, hắn liền lạnh lùng lên tiếng, 'Nghe kỹ, lập tức tra cho tôi hành tung của Khương Tĩnh Nghiên!'
***
Trong phòng ngủ chính lúc này đã đứng đầy người, Cung lão phu nhân, hai vợ chồng Cung Doãn Thần, cả mẹ và em trai của Sầm Tử Tranh cũng có mặt, trên mặt ai nấy đếu có chút sốt ruột.
'Bác sĩ, vợ tôi thế nào rồi?'
Sầm Tử Tranh cũng nhìn bác sĩ không dám chớp mắt, sắc mặt có chút lo lắng.
'Cung tiên sinh, Cung phu nhân, chúc mừng hai vị!' Bác sĩ cười hiền hòa nói.
'Bác sĩ, ý của ông là...' Sầm Tử Tranh chống tay ngồi dậy, tâm trạng phức tạp lắp bắp hỏi.
Cung Quý Dương nhẹ vỗ vai cô như trấn an, thuận thế đỡ cô ngồi dậy.
Bác sĩ cười nhẹ: 'Đúng vậy, Cung tiên sinh, Cung phu nhân mang thai!'
'Tốt quá!'
Bốn phía không khỏi vang lên tiếng thở phào nhẹ nhõm. Trình Thiến Tây là người có phản ứng đầu tiên, 'Tử Tranh à, vậy tốt quá rồi. Mau nằm xuống đi đừng để bản thân mệt quá!'
'Đúng đó đúng đó! Tử Tranh à, đây đúng là tin tốt lành của cả nhà chúng ta. Bà nội tối nay chắc là vui đến không ngủ được đây!' Cung lão phu nhân cười đến không khép miệng lại được.
Cung Quý Dương cũng không dấu được niềm vui trong đáy mắt, rõ ràng hắn cũng cực kỳ kích động, 'Bác sĩ, cám ơn ông...' Sau đó nhìn về phía quản gia, 'Tiễn bác sĩ dùm tôi!'
Bác sĩ vừa định theo quản gia rời đi thì chợt bị Sầm Tử Tranh gọi lại, 'Bác sĩ, xin đợi một chút!'
Đợi bác sĩ quay lại, Sầm Tử Tranh ngập ngừng giây lát rồi mới lên tiếng: 'Bác sĩ, xin hỏi cục cưng... có khỏe mạnh không?'
Chần chừ một lúc Sầm Tử Tranh mới thốt được thành lời, có trời biết, cô lo lắng vấn đề này đến thế nào.
'Tranh Tranh...' Cung Quý Dương lo lắng nhìn vợ.
Bác sĩ và những người xung quanh hơi sửng sốt một chút, bác sĩ Từ hòa ái cười: 'Cung phu nhân, xin bà yên tâm. Vừa nãy tôi có kiểm tra rồi, thai nhi rất khỏe mạnh!'
Cung Quý Dương nghe ông trả lời như vậy, càng ôm cô chặt hơn, 'Tranh Tranh, ngoan, đừng cho mình áp lực lớn như vậy, ngày mai anh với em cùng đến bệnh viện kiểm tra kỹ lưỡng lần nữa!'
Sầm Tử Tranh chỉ cắn cắn môi, nhẹ gật đầu, trong mắt thoáng qua một nỗi khổ sở không nói thành lời.
'Quý Dương, cám ơn anh...'
'Ngốc à, em là vợ anh, không nên nói "cám ơn" hai chữ này!' Cung Quý Dương nhẹ vuốt mái tóc dài của cô, 'Anh làm chuyện gì vì em cũng là nên thôi...'
'Quý Dương...' Sầm Tử Tranh cảm động đến nói không nên lời, chỉ biết nhào vào lòng hắn, nghẹn ngào gọi.
Những người xung quanh đương nhiên không biết đã xảy ra chuyện gì, cứ tưởng cô vì quá vui không kềm được, Trình Thiến Tây liền lên tiếng an ủi: 'Tử Tranh à, con yên tâm đi, quãng thời gian này mẹ sẽ tự mình chăm sóc con, nhất định con và cục cưng sẽ khỏe mạnh bình an, cũng giống như ba đứa nhỏ kia vậy!'
'Bà thông gia, bà thật là có lòng. Vất vả cho bà rồi!'
Bà Sầm xúc động lên tiếng, con gái của bà thật may mắn, không gả lầm người. Tuy rằng hai người từ lúc quen biết đến kết hôn đã trải qua không ít khổ sở nhưng sau khi kết hôn sống hạnh phúc đến khiến nhiều người hâm mộ, nhất là tình cảm mà Cung Quý Dương dành cho con gái bà, thật tốt đến không còn lời nào để nói.
Trình Thiến Tây xua tay, 'Haizz, Tử Tranh là con dâu của tôi, sao nói là vất vả được chứ!'
'Chị...'
Em trai của Sầm Tử Tranh, Sầm Tử Dịch bước đến ngồi bên cạnh cô, cười giảo hoạt, 'Chị mà sinh đứa bé này nữa thì chính là đúng ý nguyện của anh rể rồi. Anh Quý Dương vẫn luôn hâm mộ nhà Hoàng Phủ đông đúc nhiều người, chỉ đáng tiếc là...'
'Đáng tiếc gì chứ? Em đừng đả kích chị mình chứ!' Cung Quý Dương ôm Sầm Tử Tranh đầy che chở nói.
'Đáng tiếc nhà Hoàng Phủ vốn có năm sáu anh chị em, ai nấy đều có con trai con gái, theo em thấy, thế nào cũng không đuổi kịp họ đâu!' Sầm Tử Dịch trêu chị.
'Tiểu tử thối này, thật không biết lớn nhỏ, chỉ biết ăn nói lung tung!' Bà Sầm trách yêu con trai.
Nếu như là ngày thường, Sầm Tử Tranh sớm đã vui vẻ cười nói với mọi cười nhưng hôm nay cô đúng là cười không nổi. Bàn tay nhỏ nhẹ áp lên vùng bụng, theo bản năng như muốn che chở cho báu vật nhỏ bé trong đó.
Ngay lúc đó ngoài cửa chợt vang lên mấy tiếng gõ cửa, sau đó là ba giọng nói non nớt không hẹn mà cùng vang lên...
'Mẹ!'
'Mẹ!'
'Mẹ!'
Nghe đến ba giọng nói quen thuộc, Sầm Tử Tranh cứ tưởng mình nằm mơ, vội nhìn lại thì đã thấy Cung Liệt Thiên, Cung Liệt Diên và Cung Ngữ Hòa ba thiên thần nhỏ cùng lúc bổ nhào vào lòng.
'Các con?'
Lập tức vòng tay ôm lấy ba đứa nhỏ vào lòng, cô vui đến rơi nước mắt không ngừng hôn lên ba gương mặt nhỏ nhắn, xinh xắn như thiên thần kia, 'Sao các con lại quay về?'
'Là ba đón chúng con về, nói là mẹ nhớ tụi con!' Cung LiệtThiên ngẩng đầu trả lời mẹ.
'Ba các con?' Sầm Tử Tranh không khỏi ngẩng lên nhìn Cung Quý Dương. Thấy hành động của cô, Cung Quý Dương biết vợ đang nghĩ gì, hắn cúi xuống nói nhỏ bên tai cô: 'Tranh Tranh, anh biết em có chuyện không vui, vì muốn em vui vẻ hơn một chút anh bất đắc dĩ mới phải đón ba đứa tiểu quỷ này về. Hừ, vì chuyện này mà Thiên Dục tên kia còn vòi anh một khoản lớn!'
Lần này Sầm Tử Tranh khó mà nén nỗi xúc động, ngực cô như nghẹn lại, sững sờ nhìn chồng mình, nước mắt bất tri bất giác rơi.
Người đàn ông này thâm tình mà chu đáo đến không thể tưởng tượng được, sau khi biết chân tướng sự tình không những không ghét bỏ cô mà còn lo lắng cho tâm tình của cô, thâm tình này cô làm sao đền đáp được chứ. Chuyện này... vốn là lỗi của cô, là cô xin lỗi hắn mới đúng!
Tứ Đại Tài Phiệt Đăng Ký Kết Hôn Trễ Tứ Đại Tài Phiệt Đăng Ký Kết Hôn Trễ - Ân Tầm Tứ Đại Tài Phiệt Đăng Ký Kết Hôn Trễ