Always read something that will make you look good if you die in the middle of it.

P.J. O'Rourke

 
 
 
 
 
Tác giả: Ân Tầm
Thể loại: Ngôn Tình
Biên tập: phan bilun
Upload bìa: Lý Mai An
Số chương: 239 - chưa đầy đủ
Phí download: 14 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2312 / 28
Cập nhật: 2016-04-30 17:57:09 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 223 : Chuộc Lỗi
gay khi Sầm Tử Tranh còn đang chìm trong nỗi âu sầu thì một người làm chạy đến, hơi cúi người chào rồi nói: 'Thiếu phu nhân, thiếu gia trở về rồi!'
Sầm Tử Tranh hơi xoay người, nhất thời vẫn chưa thoát khỏi dòng suy tư nhưng rất nhanh mắt cô liền sáng lên...
Đúng, Quý Dương!
Vừa nãy sao cô lại không nghĩ đến hắn chứ?
Nghĩ ra điều này cô vội vàng chạy ra khỏi vườn hoa.
Ba chiếc xe chậm rãi lái vào Cung Viên rồi dừng lại nơi lối vào, một trong số đó, chiếc xe sang trọng màu sẫm chạy ở giữa là một chiếc xe đã được cải tạo lại, không chỉ là chiếc xe có động cơ mạnh nhất mà còn trang bị khả năng chống đạn và các loại vũ khí hạng nặng.
Khi đoàn xe đã dừng hẳn lại, hai chiếc xe phía trước và sau chậm rãi lái đi, một vệ sĩ vội chạy đến chiếc xe còn lại, mở cửa ra.
Một đôi chân dài hữu lực được bao trong chiếc quần sẫm màu được cắt may khéo léo vừa đưa ra thì một vệ sĩ khác đã cầm sẵn một chiếc dù được bung sẵn giúp người trong xe chắn tuyết.
Chiếc áo khoác dày màu nâu sẫm càng làm cho Cung Quý Dương có vẻ cao lớn soái khí, hắn xuống xe, khi nhìn thấy bóng dáng quen thuộc xuất hiện nơi đầu kia của lối đi, đôi môi đẹp như đao khắc nhẹ câu lên một nụ cười.
'Các ngươi lui xuống hết đi!' Hắn nhàn nhạt ra lệnh.
'Dạ, Cung tiên sinh!' Những người vệ sĩ nghe lệnh liền lập tức rời đi.
Bóng Sầm Tử Tranh càng lúc càng gần, chiếc váy màu trắng phất phơ trong màn tuyết làm mê loạn ánh mắt của Cung Quý Dương.
Thâm tình nồng đượm không hề che dấu trong nụ cười sủng nịch và ánh mắt đen thâm thúy của hắn.
'Quý Dương...'
Sầm Tử Tranh như một cánh bướm xinh đẹp chấp chới bay về phía hắn rồi rất nhanh bị giữ chặt lấy trong một đôi cánh tay rắn rỏi.
'Hôm nay anh may mắn thế, được bà xã đại nhân ra tận cửa đón?'
Giọng nói trầm thấp đầy sủng nịch cất lên bên tai Sầm Tử Tranh, một nụ hôn ấm áp đặt lên đôi má nhiễm lạnh của cô, hắn nhẹ nhàng giúp cô phủi phủi những bông tuyết đáp trên vai.
Sầm Tử Tranh cười nhẹ: 'Anh nói như vậy giống như người vợ như em rất không quan tâm ông xã vậy!'
Cung Quý Dương nắm bàn tay nhỏ nhắn của cô trong tay mình, trên mặt giấu không được yêu thương và trách móc: 'Xem em này, trời lạnh như vậy mà ăn mặc mong manh thế kia, lỡ sinh bệnh rồi biết làm sao?'
Hắn vừa nói vừa cởi áo khoác của mình chu đáo khoác lên vai cô.
Lòng Sầm Tử Tranh vì sự ân cần của chồng mà ấm áp hẳn lên, cô hạnh phúc đứng yên để mặc hắn giúp cô mặc áo. Bởi Cung Quý Dương cao hơn Sầm Tử Tranh khác nhiều nên khoác chiếc áo rộng rãi của hắn lên người, nhìn cô càng nhỏ nhắn.
Thật sâu hít lấy mùi long diên hương nhàn nhạt từ chiếc áo của hắn tỏa ra, cảm giác ấm áp và an toàn càng len sâu vào lòng. Cô yên lặng để mặc người chồng thân yêu ôm chặt vào lòng, hưởng thụ khoảnh khắc tĩnh lặng mà hạnh phúc này.
'Quý Dương...'
Sầm Tử Tranh khe khẽ gọi tên hắn, giọng nói êm ái như một khúc nhạc thần tiên lại như những sợi tơ vô hình trói chặt lấy trái tim hắn.
'Tranh Tranh, em có tâm sự!'
Không phải là một câu hỏi mà là một lời khẳng định chắc chắn. Làm vợ chồng bấy nhiêu năm, chỉ cần nét mặt của Sầm Tử Tranh có một chút biến hóa hắn đều có thể nhận ra được.
Sầm Tử Tranh nhẹ nhàng tựa đầu vào ngực chồng, ánh mắt mơ màng nhìn về nơi xa xa, cô không trả lời câu hỏi của hắn mà bất ngờ thốt lên một câu: 'Trước giờ em chưa từng hối hận đã yêu anh, chưa từng hối hận đã lấy anh...'
Cung Quý Dương chợt ngừng bước chân, hắn nhẹ nhàng xoay người cô lại để cô đối diện với chính mình...
Ngón tay thon dài mang theo một sự trìu mến nhẹ nhàng giúp cô chỉnh lại những sợi tóc đã bị gió thổi tán loạn rồi đáp lên đôi má đã nhiễm lạnh của cô, khẽ khàng cúi đầu...
Nụ hôn mang theo nồng đậm tình ý chừng như nhấn chìm Sầm Tử Tranh, Cung Quý Dương muốn dùng hành động thực tế chứng minh tình yêu sâu thẳm trong đáy lòng mình.
'Aaa...' Trong tiếng kêu thất thanh của Sầm Tử Tranh, Cung Quý Dương đã bế bổng cô lên, bước nhanh về phía căn biệt thự.
***
Những ngọn đèn trên tường tỏa ra những luồng ánh sáng màu vàng nhạt ấm áp khiến cho cả căn phòng tràn đầy sự ấm cúng, dường như cái lạnh giá mùa đông hoàn toàn bị ngăn lại sau những bức tường.
Sau bữa tối, Sầm Tử Tranh bê một đĩa trái cây được bày biện đẹp đẽ bước vào thư phòng.
'Quý Dương...' Sau khi gõ cửa, cô bước vào nhẹ nhàng đặt đĩa trái cây lên bàn.
Cung Quý Dương vươn tay ôm lấy cô vào lòng để cô ngồi hẳn lên đùi mình.
'Tranh Tranh, anh biết em có tâm sự. Bây giờ có thể nói được rồi chứ?'
Trong mắt hắn tràn đầy ý cười, nụ cười mê người như có ma lực tiến thẳng vào nội tâm Sầm Tử Tranh.
Cô cười có vẻ ngượng ngùng. Xem ra đúng là không có gì dấu được hắn, chỉ là... cô không biết nên mở lời thế nào thôi.
'Quý Dương, chuyện này...'
Cô ấp a ấp úng lên tiếng, khi phát hiện đôi mắt sắc bén như chim ưng của hắn nhìn cô không chớp thì Sầm Tử Tranh chột dạ cúi thấp đầu...
'Theo địa chỉ mà anh đưa cho em, em đã tìm được Tĩnh Nghiên rồi!'
Cung Quý Dương chỉ khẽ gật đầu không ngắt lời cô ngược lại rất nghiêm túc chờ nghe cô nói tiếp.
Sầm Tử Tranh nhìn sắc mặt hắn, thấy hắn không tỏ vẻ gì là không vui mới nói tiếp: 'Anh biết không, bệnh của cha của Tĩnh Nghiên rất nặng, hơn nữa lại còn có biến chứng, hôm nay em đến thăm bạn ấy, thấy tình huống không được lạc quan cho lắm!'
'Anh biết!'
Cung Quý Dương chậm rãi tiếp lời: 'Bệnh rối loạn tĩnh mạch phổi TAPVR là một căn bệnh hiếm gặp, có thể duy trì tính mạng đến lúc này đã là không dễ dfang lại thêm biến chứng nặng như vậy, tỷ lệ chữa được quả thật rất nhỏ!'
'Anh đã điều tra rõ đến vậy sao?'
Sầm Tử Tranh kinh ngạc nhìn Cung Quý Dương, nhất thời cô không biết trong lòng hắn đang nghĩ gì, đang định làm gì?
Cung Quý Dương mỉm cười, bàn tay nhẹ vuốt ve gương mặt non mềm của cô: 'Chuyện này không đáng để gọi là "điều tra" đâu!'
Sầm Tử Tranh liếc mắt nhìn hắn: 'Vua tự đại!'
Nhìn vẻ yêu kiều của vợ, Cung Quý Dương không khỏi quyến luyến si mê, hắn nhẹ nâng cằm cô lên, ngón tay dịu dàng vuốt ve như muốn cảm thụ xúc cảm mềm mại từ làn da cô...
'Haha, nhưng xem ra cô vợ nhỏ xinh đẹp của anh có chuyện muốn nhờ ông vua tự đại này giúp đỡ rồi phải không?'
Sầm Tử Tranh khẽ huých hắn một cái. Cô trầm ngâm nhìn sâu vào đôi mắt thâm thúy pha chút đùa cợt của chồng. Cô biết tâm tư mình luôn không thể qua mắt được hắn.
'Quý Dương, anh nói đúng đó. Đúng là em có việc muốn nhờ anh giúp!' Cô nói một cách dứt khoát.
'Cung kính lắng nghe bà xã đại nhân!'
Cung Quý Dương vẫn giữ nguyên tư thế cũ, tay ôm chặt lấy cô, cằm gác nhẹ lên hõm vai cô, hơi thở ấm áp phất qua gò má mịn màng của cô.
Sầm Tử Tranh hơi nghiêng đầu, tâm tư cô lúc này đặt cả vào Khương Tĩnh Nghiên nên hoàn toàn không chú ý đến động tác mập mờ của hắn.
'Quý Dương, hôm nay em có hỏi qua bác sĩ điều trị chính của bác Khương về bệnh trạng và chi phí điều trị, không ngờ lại cao đến một triệu. Tĩnh Nghiên căn bản là không thể trả nổi khoản tiền này. Với lại, bệnh viện đó xem ra không phải là bệnh viện uy tín, em sợ điều kiện chữa trị không tốt sẽ ảnh hưởng đến cơ hội chữa khỏi bệnh cho bác ấy!'
'Căn bệnh này nếu muốn chữa khỏi vốn phải tiêu tốn rất nhiều tiền chỉ có điều... điều kiện chữa trị ở bệnh viện đó đúng là chỉ tàm tạm thôi...'
Cung Quý Dương tham lam hít lấy mùi hương thơm ngát từ vợ, hắn vùi mặt vào mái tóc dài mượt mà của cô, vong tình cắn mút vùng da cổ non mềm, giọng nói bắt đầu có chút mơ hồ không rõ.
Những nụ hôn nhỏ vụn rải rác rơi theo đường cong duyên dáng của chiếc cổ trắng ngần rồi lướt xuống xương quai xanh xinh đẹp rồi đi ngược lên vành tai nhỏ nhắn của cô...
'Aaa...'
Sầm Tử Tranh thở rút một hơi, thân thể mẫn cảm bởi những động tác của hắn mà run khẽ: 'Quý Dương, người ta đang nói chuyện đàng hoàng với anh mà...'
Thật đáng ghét!
Cung Quý Dương hơi ngẩng đầu lên, hơi thở nam tính phất qua mặt cô lại khiến cô run lên...
'Anh đang nghe mà, em cứ nói đi!'
Mấy chữ đơn giản không dấu được vẻ tà tứ vốn có.
Thấy vẻ tà tứ của hắn, cô không nhịn được vừa tức vừa buồn cười: 'Rõ ràng là anh đâu có nghe đâu!'
Nơi cổ họng Cung Quý Dương dật ra một tiếng cười trầm thấp, hắn cúi thấp đầu, ghé sát vào tai cô nói: 'Anh hiểu ý em, đối với nhà họ Khương em có cảm giác áy náy và tự trách cho nên em muốn giúp Tĩnh Nghiên trả khoản phí điều trị của ba cô ấy, với lại... đổi một bệnh viện khác hoàn cảnh tốt hơn đúng không?'
'Em không phải vì áy náy nên mới làm vậy đâu, là bởi vì tình bạn thôi. Em không muốn, cũng không thể nhìn bạn tốt của mình chịu khổ!'
Sầm Tử Tranh không thể không thừa nhận sự sắc sảo của Cung Quý Dương, hắn vừa nói liền đi thẳng vào vấn đề. Thực ra hắn cũng đoán đúng là cô vì áy náy nhưng điều này cô không muốn thừa nhận.
Cung Quý Dương nhún vai: 'Được thôi. Cho dù là em xuất phát từ tình bạn cũng được nhưng số tiền đó không phải là em muốn đưa thì người ta sẽ nhận cho nên... em mới chọn anh, muốn để người chồng này ra mặt đúng không?'
Sầm Tử Tranh khẽ gật đầu, trong mắt lộ ra một tia khẩn cầu...
'Quý Dương, bác sĩ nói bệnh tình của bác Khương nếu muốn điều trị thì phải tốn không ít tiền, anh giúp bạn ấy được không?'
Tay Cung Quý Dương nhẹ vuốt má Sầm Tử Tranh, ánh mắt đen thâm thúy nhìn cô không chớp, hắn bất ngờ nói một câu: 'Tranh Tranh, em nên biết mình không nợ nhà họ Khương, không nợ Khương Tĩnh Nghiên gì cả. Cho dù muốn giúp cô ấy thì em cũng không cần có tâm lý chuộc tội. Em là người phụ nữ mà anh chọn, đời này em chỉ là của riêng anh thôi. Em gả cho anh cũng là chuyện rất hợp lẽ!'
Sầm Tử Tranh ngẩn người nhìn chồng, gương mặt anh tuấn thân thuộc đến không thể thân thuộc hơn mang theo một loại uy nghiêm khiến người ta không thể xem thường, một nỗi ấm áp chợt dâng lên trong lòng. Cô khẽ khàng tựa đầu vào ngực hắn để chính mình vây phủ trong hơi thở nam tính của hắn.
'Quý Dương, anh đoán đúng rồi, em luôn mang cảm giác áy náy đối với nhà họ Khương. Nhà họ đi đến bước này ít nhiều đều có liên quan đến em. Nếu như em chưa từng gặp Khương Ngự Kình, nếu như em không bồng bột chấp nhận kết hôn với Khương Ngự Kình vậy sẽ không xảy ra nhiều chuyện như thế, tất cả đều là tại em hết...'
'Không được nói bậy!' Một tiếng quát trầm dật ra từ miệng Cung Quý Dương chấn động cả màng nhĩ của Sầm Tử Tranh.
'Tranh Tranh, chẳng lẽ em không biết, yêu một người không phải là một cái tội. Cái chết của Khương Ngự Kình cũng là ngoài ý muốn, chuyện ngoài ý muốn này anh hay em hay bất kỳ ai đều không khống chế được. Còn chuyện của ông Khương, lúc Khương Ngự Kình còn sống nhà họ Khương có thể nói là dư ăn dư mặc, không thể phủ nhận bản lĩnh của Khương Ngự Kình khiến cho cả nhà ăn cả đời không hết. Chỉ là em có từng nghĩ thử xem, vì sao sau khi hắn chết nhà họ Khương vì sao rơi vào hoàn cảnh này không? Chính bởi vì Khương Tĩnh Nghiên không muốn dựa vào chính mình để sinh tồn. Cô ấy trước giờ luôn sống dưới sự bảo hộ của anh trai, sống một cuộc sống không lo không nghĩ, vì vậy khi Khương Ngự Kình chết đi, thậm chí tìm một công việc có thể nuôi sống bản thân cô ấy cũng không muốn, vì thế mới đi đến bước này...'
'Quý Dương...'
Sầm Tử Tranh ngẩng đầu, trong mắt không tự chủ xẹt qua một tia bất mãn, cô ngắt lời Cung Quý Dương: 'Anh đừng tùy tiện đánh giá bạn em như thế. Không phải là bạn ấy không muốn làm việc mà là không có sức để đi làm thôi. Sức khỏe của bác Khương trai đã như thế, chỉ riêng chăm sóc cho bác đã tốn bao nhiêu sức lực của bạn ấy rồi...'
Cung Quý Dương nhẹ lắc đầu, hắn vỗ nhẹ lên đầu cô ra hiệu cho Sầm Tử Tranh đừng quá kích động rồi trầm giọng nói tiếp: 'Thực ra những chuyện anh vừa nói là do thủ hạ của anh khi đi điều tra địa chỉ của Khương Tĩnh Nghiên vô tình biết được mà thôi. Khương Ngự Kình sau khi chết lưu lại số gia sản nhiều đến mấy trăm triệu. Nếu như không đầu tư, chỉ riêng số tiền này cũng đủ để nhà họ Khương sống đến mấy đời nhưng bây giờ, ngay cả một triệu trả tiền chữa trị cho ông Khương mà Tĩnh Nghiên cũng không có để nộp. Tranh Tranh, em nghĩ thử đi, nếu như không phải vì Khương Tĩnh Nghiên quen sống phóng túng, tiêu pha quá đà thì làm sao chuyện đó xảy ra được chứ?'
Tứ Đại Tài Phiệt Đăng Ký Kết Hôn Trễ Tứ Đại Tài Phiệt Đăng Ký Kết Hôn Trễ - Ân Tầm Tứ Đại Tài Phiệt Đăng Ký Kết Hôn Trễ