Người khôn ngoan nhất không phải là người gặt hái được nhiều thành công, mà là người biết biến thất bại thành những lợi thế nhất định.

Richard R. Grant

 
 
 
 
 
Tác giả: Ân Tầm
Thể loại: Ngôn Tình
Biên tập: phan bilun
Upload bìa: Lý Mai An
Số chương: 239 - chưa đầy đủ
Phí download: 14 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2312 / 28
Cập nhật: 2016-04-30 17:57:09 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 196 :
ung Quý Dương không vội trả lời hắn, chỉ búng tay một cái, nhân viên vội mang đến hai chiếc ly thủy tin, một bình rượu đỏ thượng đẳng đã được ướp lạnh sóng sánh màu đỏ thật bắt mắt.
Bình rượu đỏ được mở ra, lập tức hương thơm thoang thoảng tản mát khắp phòng, khi rượu được rót từ từ vào chiếc ly thủy tinh, phía ngoài của chiếc ly thủy tinh dần tụ lại một lớp băng mỏng.
'Rượu Bordeaux, được sản xuất ở tửu trang Lafite danh giá, Khương tiên sinh không ngại xin mời thưởng thức thử!'
Cung Quý Dương vừa nói vừa chậm rãi rót rượu vào chiếc ly để trước mặt Khương Ngự Kình.
Trên mặt Khương Ngự Kình tuy không có chút xao động nào nhưng trong đầu không ngừng xoay chuyển, suy nghĩ xem ý nghĩ thật sự trong đầu Cung Quý Dương giờ phút này là gì, nhất là khi chứng kiến hành động khác thường này của hắn, chuông cảnh báo trong đầu Khương Ngự Kình không ngừng vang lên.
Cung Quý Dương trước giờ nổi tiếng là "tiếu diện hổ", chuyện này rất nhiều người biết nhưng có lẽ ngoài người của tứ đại tài phiệt, không ai có thể đoán chính xác suy nghĩ thật sự của hắn ẩn giấu sau nụ cười kia là gì. Nụ cười càng tươi thì chứng tỏ chủ nhân của nụ cười đó tâm kế càng sâu.
Khương Ngự Kình miên man suy nghĩ, động tác trên tay bất giác cũng ngừng lại.
Thấy Khương Ngự Kình không có chút phản ứng gì, Cung Quý Dương mỉm cười: 'Sao vậy? Khương tiên sinh không có hứng thú với rượu đỏ sao? Mau thử một chút xem!'
Khương Ngự Kình nhìn Cung Quý Dương rồi lại nhìn xuống ly rượu trong tay, chất lỏng trong ly màu đỏ như máu thoang thoảng một mùi thơm khiến người ta vừa ngửi đã lâng lâng.
Hắn không biết trong lòng Cung Quý Dương đang suy tính điều gì nhưng vẫn chậm rãi nâng ly rượu lên, lắc nhẹ ly rượu dưới mũi mình để mùi thơm của rượu càng thấm sâu vào khứu giác của hắn sau đó mới chậm rãi nhấp một ngụm.
'Tôi biết Cung tiên sinh trước giờ thích chơi những trò chơi có tính mạo hiểm cao nhưng hoàn toàn không biết Cung tiên sinh đối với rượu cũng có hứng thú như vậy. Theo tôi được biết, trong tứ đại tài phiệt có Lăng Thiếu Đường tiên sinh thích uống rượu đỏ, Lãnh Thiên Dục tiên sinh thích uống rượu trắng cực mạnh còn Hoàng Phủ tiên sinh thì lại ít uống rượu, ngược lại đối với vận động lại có nghiên cứu nhiều hơn!'
Cung Quý Dương nghe vậy bật cười ha hả...
'Khương tiên sinh không hổ danh là luật sư đánh đâu thắng đó, ngay cả sở thích của từng người chúng tôi cũng rõ như lòng bàn tay, chỉ tiếc là Khương tiên sinh có lẽ đã quá võ đoán rồi, tôi thích rượu đỏ nhưng chỉ thích một nhãn hiệu rượu đỏ mà thôi!'
Khương Ngự Kình nghe vậy cũng cười, 'Tôi nghĩ hôm nay Cung tiên sinh mời tôi tới đây chắc không chỉ đơn giản là uống rượu với tôi, đúng chứ?'
Hắn không phải kẻ ngốc, đối với lời nói và hành động của Cung Quý Dương đương nhiên là rất nhạy cảm.
Cung Quý Dương lại mỉm cười, 'Đối với văn hóa Trung Quốc tôi quả thực là không rành cho lắm, nhưng nếu như tôi không nhớ sai, đời nhà Đường có một nhà thơ tên là Vương Hàn, ông đã từng viết một câu rằng: "Rượu bồ đào, chén dạ quang Chưa say đàn đã vang lên dập dìu. Sa trường chớ cấm ta say Xưa nay chinh chiến mấy người về đâu!", theo tôi thấy, rượu đỏ cũng giống như phụ nữ vậy, cao nhã mà hàm súc, người phụ nữ như vậy cũng như một cảnh đẹp, khiến người ta thưởng thức mãi mà không chán. Trong mắt tôi, Tranh Tranh là người phụ nữ như vậy, đời này tôi chỉ nghiên cứu một loại rượu đỏ, cũng giống như với Tranh Tranh vậy, tôi sớm đã hiểu rõ cá tính cô ấy như lòng bàn tay rồi!'
Khương Ngự Kình nghe vậy trên mặt rõ ràng có chút biến hóa... hắn không thể không ngầm bộ phục sự điềm tĩnh và sâu xa của người đàn ông trước mặt.
Nhìn hắn, Cung Quý Dương lại nở một nụ cười "hiền hòa"...
'Khương tiên sinh, vì vậy tôi mới nói, không phải tôi hoài nghi sức quyến rũ của anh mà là vì tôi hiểu quá rõ tính cách của Tranh Tranh, vì vậy những lời vừa nãy anh nói đối với tôi chỉ là một lời nói đùa, lên giường với anh hay trở lại bên cạnh anh... chuyện này Tranh Tranh trước đây không làm, bây giờ sẽ càng không làm!'
'Cung tiên sinh nói vậy dường như quá tự phụ rồi!'
Trong lòng Khương Ngự Kình sớm đã tức đến nghiến răng nghiến lợi, chỉ mới giao tranh mấy chiêu mà hắn đã cảm nhận sâu sắc Cung Quý Dương người đàn ông này thật không đơn giản.
'Tự phụ? Một người sở dĩ có thể tự phụ là vì anh ta rất tự tin, khi anh ta hoàn toàn có thể thao túng tất cả mọi chuyện, thì anh ta có quyền tự phụ. Theo tôi thấy, tự phụ không phải xấu!' Cung Quý Dương mỉm cười, trong nụ cười mang theo một vẻ điềm tĩnh và sâu xa của một thương nhân thành công trên thương trường.
'Cung Quý Dương, anh thật sự cho rằng mình làm việc không chút sơ hở nào sao? Tôi thật không tin nếu như tôi cố tình điều tra mà lại không điều tra ra một khe hở nào, làm người đều có khuyết điểm, anh cũng không ngoại lệ!'
Khương Ngự Kình nhíu mày lên tiếng, càng nhìn vẻ tươi cười trên gương mặt anh tuấn kia hắn càng không thoải mái.
Cung Quý Dương vỗ tay một cái, 'Hoan nghênh,Cung thị chúng tôi lúc nào cũng hoan nghênh Khương luật sư đến điều tra, nhưng có điều...'
Nói đến đây hắn chậm rãi đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống Khương Ngự Kình, ánh mắt vốn mang ý cười chợt trở nên lạnh lùng...
'Anh phải nhớ kỹ, Sầm Tử Tranh là người phụ nữ của Cung Quý Dương tôi, tôi biết những ngày này anh vẫn luôn gọi điện cho Tranh Tranh. Nhắc nhỏ anh một câu, hôm nay là lần đầu tiên, nếu như còn có lần sau, tôi nghĩ sẽ không vui vẻ uống rượu đỏ như hôm nay đâu!'
Thực ra khi lần đầu tiên Khương Ngự Kình gọi điện thoại cho Sầm Tử Tranh thì Cung Quý Dương đã biết chuyện này, nhà họ Cung từ trên xuống dưới đều là tai mắt của hắn, muốn biết những chuyện này đối với hắn mà nói còn đơn giản hơn đi chợ mua rau, không chỉ như thế, rạng sáng hôm đó khi Khương Ngự Kình gọi điện thoại đến hắn cũng biết chỉ vì không muốn gây ra sự phản cảm của Tranh Tranh nên hắn mới không trực diện khởi binh vấn tội mà thôi. Xử lý chuyện tình cảm với Sầm Tử Tranh Cung Quý Dương trước giờ vẫn luôn suy nghĩ sâu xa hành xử cẩn thận.
Khương Ngự Kình nghe những lời này nhưng vẫn chưa có phản ứng gì, một lúc sau hắn mới nói vẻ châm biếm: 'Thật không ngờ Cung tiên sinh không chỉ giỏi làm ăn mà ngay cả uy hiếp người ta cũng rất sành sỏi!'
Cung Quý Dương nhìn Khương Ngự Kình không chớp mắt, sau đó bật cười ha hả, 'Không, không, Khương tiên sinh lại hiểu lầm tôi rồi. Đây sao gọi là uy hiếp ch ứ? Vừa nãy tôi rõ ràng chỉ là đề nghị một cách hòa bình với Khương tiên sinh thôi mà!'
Nói đến đây hắn ngưng lại một giây rồi giọng chợt trở nên sắc bén, nụ cười cũng trở nên âm hiểm...
'Nhưng, nếu như Khương tiên sinh thích đẩy mình vào chỗ khó thì Cung Quý Dương tôi đương nhiên sẽ cố hết sức tiếp anh. Muốn chơi... tôi chơi với anh đến cùng!'
Nói rồi hắn vỗ nhẹ lên vai Khương Ngự Kình ung dung rời đi.
Lời nói và sự thay đổi thái độ nhanh như chớp của hắn khiến Khương Ngự Kình sửng sốt một lúc lâu. Người đàn ông này trở mặt còn nhanh hơn lật sách, nãy giờ hắn vẫn chưa nắm bắt được trong lòng Cung Quý Dương rốt cuộc đang mưu tính điều gì. Khương Ngự Kình cuối cùng cũng hiểu vì sao ai cũng nói trong tứ đại tài phiệt Cung Quý Dương là người xử sự không theo lẽ thường nhất!'
Trời mưa như trút nước, mưa rơi mãi không ngừng. Thời tiết như hôm nay quả thật là rất ít có, giao thông bởi vì cơn mưa lớn mà hỗn loạn vô cùng, những đường phố vốn sạch sẽ cũng ngập trong nước mưa.
Sau khi Sầm Tử Tranh ngồi xe trở lại Cung Viên thì trời đã bắt đầu tối, mưa vẫn rơi không dứt hạt khiến cho thời tiết vốn đã hơi lạnh lúc này hoàn toàn bị vây phủ trong một màn nước mờ mịt, gió thổi lạnh đến ghê người, cây cối hoa lá bị gió thổi không ngừng đung đưa như có một bàn tay vô hình đang rung lắc.
Vừa bước xuống xe, người làm đã lập tức tiến đến che dù cho cô cho đến khi đi vào phòng khách chính thì đã nhìn thấy dì Tề nét mặt lo lắng bước đến.
Sầm Tử Tranh thấy vậy rất kinh ngạc, trong ấn tượng của cô, dì Tề trước giờ đối xử với cô luôn rất bình đạm, từ khi biết bà đến giờ cô chưa từng thấy vẻ mặt hoảng hốt này của bà.
Cô vội bước đến, 'Dì Tề, xảy ra chuyện gì sao?'
Đúng lúc này một tia sét xẹt qua xé toang bầu trời đêm đồng thời soi rõ nét mặt của dì Tề.
'Thiếu phu nhân rốt cuộc cô vũng về rồi. Hôm nay phu nhân vừa về đến liền tìm cô khắp nơi hơn nữa bây giờ... bây giờ...' Bà ấp a ấp úng, biểu tình trên mặt càng thêm phần hoảng hốt.
'Bây giờ thế nào?' Sầm Tử Tranh thấy bà như vậy cũng sốt ruột hỏi.
Dì Tề nuốt một ngụm nước bọt, gian nan nói: 'Bây giờ phu nhân và lão gia đang cãi nhau rất dữ dội, ngay cả lão phu nhân cũng không có cách nào khuyên ngăn. Những người làm đều không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng... bao nhiêu năm qua tôi vẫn luôn ở bên cạnh phu nhân hầu hạ bà, trước giờ chưa từng thấy phu nhân tức giận như thế bao giờ, chẳng những vậy, ngay cả lời của lão phu nhân khuyên can bà cũng chẳng nghe!'
Tim Sầm Tử Tranh không ngừng đập "thình thịch" cô vội vàng chạy về phía phòng khách chính.
Đúng như dì Tề đã nói, khi cô vừa mở cửa thì đã nghe giọng nói bén nhọn của Trình Thiến Tây, hoàn toàn không giống với thái độ và giọng nói điềm tĩnh, quý phái thường ngày của bà mà như một người đang nổi điên vậy.
Sầm Tử Tranh hơi sững người, cô khẽ chau mày, cảnh tượng cãi vã này khiến cô có cảm giác rất bất an.
Lúc này Cung lão phu nhân nhìn thấy bóng Sầm Tử Tranh, bà vội bước đến nói: 'Tử Tranh à, nơi đây không có chuyện của con, con về phòng trước đi!'
Rõ ràng là bà đang lo lắng cho Sầm Tử Tranh!
Nghe Cung lão phu nhân nói vậy, Sầm Tử Tranh hơi giật mình sau đó cô nhìn thấy Trình Thiến Tây đang nhìn về hướng cô, ánh mắt bà trong chớp mắt trở nên càng thêm lạnh lùng...
'Cô trở về vừa hay, đến đây, ta có lời muốn hỏi cô!'
Giọng nói của bà vẫn lạnh như băng nhưng lúc này Sầm Tử Tranh lại nhìn thấy Trình Thiến Tây đã khóc đến hồng cả hai mắt.
'Mẹ, chuyện này là thế nào?'
Cô không nhịn được vội lên tiếng hỏi bởi vì cùng lúc đó cô cũng nhìn thấy Cung Doãn Thần đang ngồi nơi sofa, trên mặt ông lộ vẻ tiều tụy rất rõ ràng.
'Thế nào? Hừm! Thật là nực cười. Ta thì thế nào chứ? Chẳng lẽ cô không biết ta là thế nào sao?
Trình Thiến Tây vừa nói vừa bước đến nhưng ngay sau đó đã bị Cung Doãn Thần vội đứng dậy chặn lại...
'Thiến Tây, chuyện này không có liên quan gì đến Tử Tranh cả. Nó vốn chẳng biết gì thì sao bà lại phải chỉa mũi dùi về phía nó chứ? Bao nhiêu cái sai đều là của một mình tôi mà thôi!'
'Sao hả? Ông đau lòng sao? Tôi rốt cuộc cũng biết vì sao lúc đó ông một mực tán thành cuộc hôn nhân này rồi. Thì ra ông đã sớm biết cô ta là con gái của người phụ nữ kia có đúng không? Cho nên lúc nào cũng ở trước mặt tôi nói giúp cho nó. Cung Doãn Thần, đây đúng là chuyện tốt ông làm mà!' Trình Thiến Tây khàn giọng quát chồng mình, bà giận đến run người.
'Thiến Tây, bà nói đủ hay chưa? Chuyện đã qua mấy chục năm rồi, bà làm như thế thì có ích lợi gì chứ?' Cung Doãn Thần cũng cao giọng quát.
Trình Thiến Tây cười lạnh, 'Cuối cùng cũng nhắc đến chỗ đau của ông rồi phải không? Nếu như tôi không có xem đến phần tư liệu đó thì tôi vẫn còn bị ông che mắt. Cung Doãn Thần, ông có lương tâm hay không chứ? Lúc Cung thị gặp nguy khốn tôi gần như liều mạng làm việc hòng giữ lại sự nghiệp của ông, lúc đó Quý Dương nó mới vừa ra đời, ông tưởng tôi sung sướng lắm sao? Ông không yêu tôi thì thôi đi, ông còn... ông còn... ông không thể đi theo người phụ nữ kia mà ruồng bỏ tôi!'
'Thiến Tây à, con bình tĩnh lại chút đi. Cho dù Doãn Thần nó thực sự có gì với người phụ nữ kia thì đó cũng là chuyện quá khứ cả rồi, chẳng lẽ con ở đây hô to gọi nhỏ chính vì muốn làm rõ chuyện năm đó hay sao? Để người làm nhìn thấy mấy chuyện này thật mất mặt!'
Cung lão phu nhân lúc này mới lên tiếng, trên gương mặt hiền hòa của bà sớm đã hiện rõ sự bất mãn.
Nhưng nào ngờ, người trước giờ luôn sợ mẹ chồng là Trình Thiến Tây lúc này giống như biến thành một người khác vậy, bà không ngần ngại chuyển hướng về phía Cung lão phu nhân...
'Tốt! Tốt lắm! Quả đúng là người một nhà! Mẹ, mẹ vừa nãy cũng nghe Doãn Thần nói rồi đó, ông ấy đã thừa nhận hết mọi chuyện, chẳng lẽ con còn phải bấm bụng chịu nhịn hay sao? Mẹ cũng nên lý trí một chút giúp con nói vài câu công bằng chứ!'
'Con... Thiến Tây, ý của con là nói ta là một bà mẹ không đủ tư cách sao?'
Cung lão phu nhân vừa nghe những lời lẽ sắc bén của cô con dâu, sắc mặt liền trở nên rất khó coi, cả người bà cũng toát lên vẻ tức giận.
'Bà nội...'
Sầm Tử Tranh nhìn thấy tình hình không ổn cô vội bước đến dìu Cung lão phu nhân, 'Mẹ không phải có ý này đâu. Vậy đi, con đưa bà nội đi nghỉ trước rồi con nói chuyện với mẹ sau, được không?'
Cung lão phu nhân biết mình ở đây cũng không có ích gì nhưng bà cũng lo Tử Tranh ở lại với Trình Thiến Tây sẽ phải chịu ủy khuất vì vậy liền lớn tiếng nói: 'Tử Tranh à, nếu như một lát nữa có ai bắt nạt con, thì nhớ lập tức kêu người đến báo cho ta biết, ta xem có ai dám để cho cháu dâu ta chịu ủy khuất hay không!'
'Được, được, con biết rồi. Bà nội lên nghỉ ngơi trước đi. Bà đừng tức giận, tức giận không tốt cho sức khỏe lại khiến cả nhà đau lòng!' Sầm Tử Tranh ân cần khuyên giải bà sau đó gọi dì Tề, dặn dò bà dìu Cung lão phu nhân về phòng.
Những người làm cũng đều giải tán cả, cả gian phòng khách rộng lớn chỉ còn lại Cung Doãn Thần, Trình Thiến Tây và Sầm Tử Tranh ba người!
Ngoài cửa sổ bầu trời càng thêm u ám, những hạt mưa lớn quất ràn rạt vào những cánh cửa thủy tinh tạo nên những tiếng động dễ dàng khiến người ta sợ hãi, chẳng những vậy, sấm chớp không ngừng quét qua bầu trời soi trên gương mặt tái nhợt của Trình Thiến Tây, bà hung hăng trừng mắt nhìn Sầm Tử Tranh, ánh mắt như có thâm thù đại hận!
Tứ Đại Tài Phiệt Đăng Ký Kết Hôn Trễ Tứ Đại Tài Phiệt Đăng Ký Kết Hôn Trễ - Ân Tầm Tứ Đại Tài Phiệt Đăng Ký Kết Hôn Trễ