We are too civil to books. For a few golden sentences we will turn over and actually read a volume of four or five hundred pages.

Ralph Waldo Emerson

 
 
 
 
 
Tác giả: Ân Tầm
Thể loại: Ngôn Tình
Biên tập: phan bilun
Upload bìa: Lý Mai An
Số chương: 239 - chưa đầy đủ
Phí download: 14 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2312 / 28
Cập nhật: 2016-04-30 17:57:09 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 189 : Cuộc Sống Ở Cung Viên
ần trưa Sầm Tử Tranh mới từ giấc ngủ say sưa tỉnh lại, cô vươn vai duỗi người, sau khi nhìn một vòng xung quanh mới hoảng hốt nhớ ra, nơi đây là Cung Viên không phải là nhà mình mà hôm nay là... ngày làm dâu đầu tiên của cô sau khi gả vào nhà họ Cung!
Khẽ rên một tiếng, Sầm Tử Tranh trở mình mới áo não nhận ra xương cốt toàn thân giống như vừa bị dỡ ra lắp lại, nhức mỏi vô cùng mà thủ phạm chính rõ ràng là đã đến công ty, trên chiếc giường lớn sớm đã không còn bóng người.
Ôm chặt chiếc gối mà Cung Quý Dương gối đầu vào lòng, hít sâu mùi long diên hương còn thoang thoảng lưu lại, Sầm Tử Tranh như vẫn cảm nhận được hơi thở và tình yêu của Cung Quý Dương quẩn quanh mình.
Nhìn ánh mặt trời đã lên cao chiếu những tia nắng rực rỡ, trong lòng cô bỗng dâng lên một nỗi hạnh phúc và đầy đủ mà trước giờ chưa từng có!
Từ hôm nay cô là vợ của Cung Quý Dương, hắn là chồng cô, mối ràng buộc danh chánh ngôn thuận này khiến cho lòng của hai người càng gần nhau hơn.
Bỗng nhiên thấy rất nhớ hắn...
Bỗng nhiên rất muốn biết hắn đang làm gì, hắn có nhớ cô sao???
Hấp tấp nhỏm dậy với lấy chiếc điện thoại trên chiếc bàn đầu giường, ấn dãy số quen thuộc rồi cô mới nhận ra, mình làm như vậy chẳng khác nào một đứa bé ngốc, nói không chừng lúc này Quý Dương đang họp, mạo muội đánh điện thoại cho hắn không chừng sẽ ảnh hưởng đến công việc thì sao?
Vì vậy khi điện thoại vừa mới reo một hồi thì cô đã định gác máy nhưng nào hay bên đầu kia, Cung Quý Dương đã nhận điện...
'Tranh Tranh, thức dậy rồi sao?' Giọng của hắn ấm áp như ánh mặt trời ngoài kia, dễ nghe mà đầy sức hấp dẫn.
'Ân!'
Không biết vì sao gương mặt nhỏ nhắn của Sầm Tử Tranh lại hồng lên, cô nhẹ giọng hỏi: 'Anh đang bận sao?'
Đầu bên kia truyền đến một tiếng cười khẽ: 'Anh đang họp!'
Sầm Tử Tranh rụt lưỡi, giọng ngại ngùng: 'Vậy mau ngắt điện thoại đi, đừng làm trễ nãi công việc!'
'Còn thẹn thùng gì nữa? Cả Cung thị tài phiệt còn ai không biết em là vợ của Cung Quý Dương anh chứ? Vợ gọi điện thoại cho chồng để kiểm tra là chuyện đương nhiên thôi!' Cung Quý Dương không chút cố kỵ vừa cười vừa nói.
'Anh... đúng là ghét chết đi được. Không nói nữa, em cúp máy đây! Tối nay... nếu như anh có xã giao thì báo sớm cho em một chút, em bảo dì Tề không cần phải chuẩn bị cơm tối cho anh!' Sầm Tử Tranh nũng nịu nói.
Thực ra câu cô muốn nói là... tối nay sau khi tan sở về nhà sớm một chút, cô rất muốn giống như một người vợ bình thường nhắc nhở chồng mình như vậy nhưng Sầm Tử Tranh biết, thân làm tổng giám đốc của một công ty lớn như Cung thị sao lại có thể có sinh hoạt như một người bình thường được chứ!
Nhưng đầu bên kia điện thoại Cung Quý Dương giống như có cảm ứng tâm linh với cô, tiếng cười của hắn lần nữa truyền đến tai Sầm Tử Tranh...
'Yên tâm đi, thời gian của buổi tối đương nhiên phải dành cho bà xã yêu dấu rồi. Tối nay anh sẽ về nhà sớm!'
'Ân!'
Từng giọt hạnh phúc ngọt ngào chảy qua tim Sầm Tử Tranh, điện thoại đã ngắt từ lâu nhưng trên mặt cô vẫn treo nụ cười xinh như mộng.
Nhưng rất nhanh sau đó, khi ánh mắt cô vô tình lướt qua con số chỉ thời gian trên màn hình điện thoại thì nụ cười lập tức đông cứng lại trên môi.
Trời ạ! Sắp đến giữa trưa rồi?!!!
Sầm Tử Tranh vội vàng bước xuống giường, mặc kệ thân thể đang nhức mỏi khó chịu, lúc này trong đầu cô chỉ có gương mặt lạnh lùng và giọng nói sắc sảo của Trình Thiến Tây.
Thảm rồi, ngày đầu tiên về nhà chồng lại ngủ đến giữa trưa, đợi lát nữa gặp bà cũng không biết bị bà nói thế nào đây nữa!!!
Sầm Tử Tranh vội vàng rửa mặt chải tóc rồi thay quần áo, trong đầu không ngừng quẩn quanh suy nghĩ và than thở!
Gặp phải một người mẹ chồng như vậy, thật không biết đời trước cô đã làm chuyện thất nhân ác đức gì nữa!
Nhìn lại mình lẫn nữa trong gương, Sầm Tử Tranh tự cổ vũ cho mình, bất luận thế nào cô nhất định cũng phải tìm cách cải thiện mối quan hệ giữa hai người!
Chừng như lấy hết dũng khí đi về phía phòng khách lớn của Cung Viên, bởi vì phòng của Cung Quý Dương và Sầm Tử Tranh nằm ở phía đông của Cung Viên nên muốn đi sang phòng khách chính, Sầm Tử Tranh cần phải băng qua vườn hoa.
Không khí trong vườn hoa rất trong lành, vườn hoa này trồng rất nhiều loài hoa quý hiếm đang đua nhau khoe sắc.
Những người làm trong vườn hoa nhìn thấy Sầm Tử Tranh ai nấy đều cung kính khom người chào, lễ nghi trịnh trọng như vậy khiến cho cô rất ngượng ngùng.
Lúc này dì Tề đi đến trước mặt cô, sau khi chào hỏi, bà chỉ báo cáo đơn giản: 'Thiếu phu nhân, sáng nay thiếu gia có dặn dò chúng tôi không làm phiền thiếu phu nhân nghỉ ngơi cho nên bữa sáng tôi không dám gọi phu nhân dậy, bữa trưa thì nửa tiếng nữa sẽ bắt đầu!'
Sầm Tử Tranh mỉm cười với bà: 'Dì Tề, tôi biết rồi, cám ơn dì. Mẹ có ở trong phòng khách không?'
Dì Tề nhìn gương mặt tươi cười của Sầm Tử Tranh, giọng nói chợt trở nên nhu hòa hơn, bà gật đầu: 'Phu nhân dậy rất sớm!'
Tim Sầm Tử Tranh không tự chủ được bắt đầu đập thình thịch, sáng sớm đã dậy rồi sao? Trời ạ, kiểu này cô chết chắc rồi!
Nghĩ đến đây, dù sợ hãi cô cũng cố gượng nở nụ cười gật đầu với dì Tề rồi thu hết dũng khí đi về phía phòng khách chính.
Nhìn theo bóng lưng của Sầm Tử Tranh, nhất thời dì Tề có chút hoang mang... thực ra cô gái này rất hiền hòa, dễ lấy lòng người khác, vóc dáng lại xinh đẹp như vậy, vì sao phu nhân cứ không thích cô ấy chứ?
Theo bà thấy, vị thiếu phu nhân này còn tốt hơn cô Ngải tiểu thư đó nhiều.
Khi Sầm Tử Tranh đi đến gần phòng khách chính thì điện thoại của cô chợt reo lên. Nhìn cái tên xuất hiện trên màn hình, lòng cô chợt co rút lại...
Khương Ngự Kình!
Là điện thoại của hắn... Gọi cô làm gì chứ?
Càng nghĩ lòng Sầm Tử Tranh càng thấy nặng nề như có một tảng đá lớn đang đè lên.
Điện thoại vẫn reo không ngừng, một lần rồi lại một lần, dù muốn tắt máy cũng không knịp nữa.
Chắc là vì chuyện đào hôn từ lễ đường nên gọi điện thoại cho cô!
Hít sâu một hơi, Sầm Tử Tranh ấn phím nhận điện thoại...
'Chúc mừng tân hôn nha, thiếu phu nhân nhà họ Cung!'
Từ ống nghe truyền đến giọng nói vừa châm biếm vừa chua xót của Khương Ngự Kình, những lời của hắn như một mũi tên xuyên thẳng vào lòng Sầm Tử Tranh khiến cô không tự chủ được rùng mình một cái!
Anh Khương...'
Nghe giọng nói của hắn, trên mặt Sầm Tử Tranh không tự chủ được lại c ó cảm giác ẩn ẩn đau, cái tát hôm đó của hắn khiến cô bây giờ nhớ lại vẫn còn thấy sợ hãi.
Ánh mắt và vẻ mặt hôm đó của hắn không gạt được ai, cảm giác đau đớn từ cái tát kia không chỉ là nỗi đau thân thể mà nỗi đau đó đã in sâu vào trong tâm hồn cô, để lại một vết sẹo rất sâu.
Nhưng Sầm Tử Tranh cũng biết, từ đầu đến cuối đều là lỗi của cô, cô có lỗi với Khương Ngự Kình, dù sao thì đề nghị kết hôn cũng như hủy bỏ hôn ước đều là từ cô trước.
Thời gian như ngừng lại cho đến khi một người làm dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn cô thì Sầm Tử Tranh mới hoàn hồn, cô vội đi đến một góc khuất trong vườn hoa, thấp giọng nói...
'Anh Khương, xin lỗi anh. Em biết, tất cả đều là lỗi của em. Nếu như có cơ hội, em nhất định sẽ đến gặp anh và hai bác để xin lỗi!'
'Tử Tranh, em biết cái anh cần không phải là lời xin lỗi của em, cái anh cần là con người em!' Giọng Khương Ngự Kình mang theo một tia cố chấp.
Sầm Tử Tranh thầm thở dài một tiếng, 'Anh Khương, anh chắc cũng biết... em đã kết hôn với Quý Dương, em... anh Khương, em biết là em có lỗi với anh, em không biết phải làm sao thì anh mới tha thứ cho em nhưng em mong là anh có thể tìm được một nửa khác thích hợp hơn em!'
'Anh muốn gặp em!'
Giọng Khương Ngự Kình lãnh mạc mà cố chấp gần như chẳng nghe lọt câu nào của Sầm Tử Tranh cả.
Câu nói của hắn khiến Sầm Tử Tranh sửng sốt giây lát sau đó cô thở dài một tiếng, 'Anh Khương, em nhất định sẽ đích thân đến xin lỗi anh nhưng hôm nay thì không được...'
'Vậy được, nhớ kỹ lời em nói. Hôm nay... anh cũng không muốn miễn cưỡng em!'
Hắn đồng ý một cách rất dứt khoát, không hề dây dưa, bám riết.
Sự thỏa hiệp ngoài ý muốn của Khương Ngự Kình khiến Sầm Tử Tranh rất bất ngờ và cảm động, hơn nữa, áy náy càng nhiều. Cô nhẹ giọng nói: 'Cám ơn anh, anh Khương!'
Đầu bên kia đã ngắt điện thoại. Điều hòa lại cảm xúc, Sầm Tử Tranh bước vào phòng khách chính.
Cung lão phu nhân chắc là đang ở trong Phật đường vì vậy khi Sầm Tử Tranh bước vào phòng khách chính thì chỉ thấy Cung Doãn Thần và Trình Thiến Tây đang ngồi đó.
'Ba, mẹ...' Cô vội bước đến nhỏ nhẹ chào.
Cung Doãn Thần gật đầy, chỉ tay về phía bên kia sofa, 'Tử Tranh à, ngồi đi!'
Sầm Tử Tranh mỉm cười rồi ngồi xuống, trên mặt cô thoáng có chút không tự nhiên nhìn Trình Thiến Tây, ngượng ngùng nói:
'Mẹ, con xin lỗi, hôm nay con dậy hơi trễ nên...'
Lời của cô còn chưa nói hết thì Trình Thiến Tây đã lên tiếng ngắt lời: 'Tôi sẽ không có ý kiến về chuyện cô dậy sớm hay muộn, dù gì cô cũng đã gả cho Quý Dương rồi thì là người nhà họ Cung cho nên chỉ cần cô không phạm phải quy tắc nào của Cung gia thì tôi sẽ không phí thời gian đi quản những chuyện nhỏ nhặt của cô làm gì!'
Sầm Tử Tranh nghe vậy tảng đá vốn đang đè nặng trong lòng cuối cùng cũng được dỡ xuống, từ nãy đến giờ cô vẫn luôn lo lắng liệu Trình Thiến Tây có vì chuyện cô thức dậy muộn mà bắt bẻ hay không, xem ra là cô hiểu lầm bà rồi.
Thì ra Cung Viên có quy tắc của Cung Viên nhưng trên cơ bản là không quá can thiệp vào tự do của mọi người chỉ có điều... theo cách nghĩ của Trình Thiến Tây, nếu như cô thật sự muốn ra ngoài làm việc, chắc còn phải phí công thuyết phục nhiều mới có hy vọng.
Đang định lên tiếng thì lúc này Cung Doãn Thần đã cất lời...
'Tử Tranh à, hôm đám cưới của hai đứa ta thấy nhà con còn có mẹ và em trai. Ta nghĩ hôm nay mời cha mẹ con cùng em trai đến nhà chúng ta dùng cơm, xem như là chính thức quen biết nhau đi!'
Sầm Tử Tranh nghe vậy mắt chợt tối lại, cô rũ mi, nhỏ nhẹ nói: 'Cha của con ông ấy... đã mất rồi!'
'Đã mất rồi?'
Bàn tay đang cầm tách trà của Cung Doãn Thần khẽ run, trên mặt thoáng lộ vẻ khác lạ.
'Dạ, lúc con còn đang đi học thì cha con đã qua đời rồi...'
Trước mắt Sầm Tử Tranh như thấp thoáng gương mặt của cha, cô không khỏi cảm thấy có chút thương cảm.
'Ông... ông ấy vì sao mà mất? Sinh bệnh hay là... tai nạn?'
Phản ứng của Cung Doãn Thần rõ ràng có chút khác thường tuy bề ngoài trông có vẻ như vô tình nhưng trong giọng nói lộ rõ sự khẩn trương.
Không chỉ là Sầm Tử Tranh mà Trình Thiến Tây cũng cảm nhận được điều này, bà chau mày nói: 'Doãn Thần, ông với cha của Tử Tranh thân lắm sao?'
Ông kích động như thế làm gì?
Nhìn thấy biểu hiện của ông như thế Trình Thiến Tây cảm thấy rất không thoải mái.Một người đã qua đời từ lâu thì có quan hệ gì với ông chứ? Nếu như thật sự có quan hệ, sao trước đó không nghe ông nhắc đến? Hơn nữa lại là có quan hệ với Sầm Tử Tranh!
Nghe vợ hỏi như vậy, Cung Doãn Thần mới nhận ra vừa nãy mình dường như có chút luống cuống nên vội thu liễm lại, ông chỉ nhàn nhạt nói: 'Chúng ta bây giờ là thân gia với nhà họ Sầm, tôi quan tâm ông ta cũng là bình thường thôi!'
Trình Thiến Tây rõ ràng là không hài lòng với câu trả lời của chồng mình, bà nói, vẻ không vui: 'Tôi không đồng ý cái gì mà mời thông gia đến nhà, chẳng lẽ nhà chúng ta còn phải với cao vậy sao?'
Có trời chứng giám, bà hoàn toàn không thích cùng những người có liên quan đến Sầm Tử Tranh có bất cứ qua lại nào, hơn nữa, bà cũng rất không hài lòng với cuộc hôn nhân này, làm thông gia thì làm chứ không cần cố tình phải nhận thức.
'Mẹ, vừa nãy chỉ là hảo ý của ba, mẹ đừng hiểu lầm ý của ba!'
Trong lòng Sầm Tử Tranh đương nhiên cũng không thoải mái nhưng cũng không dám nói những lời quá mức, cô chỉ đành tận lực nhẫn nhịn, có thể nhẫn nhịn đến đâu thì nhẫn nhịn đến đó.
Nào ngờ Trình Thiến Tây chẳng có vẻ gì là muốn nhận hảo ý của cô, bà nhìn về phía Sầm Tử Tranh, giọng đầy bất mãn, giáo huấn: 'Ở đây không đến lượt cô làm người hòa giải!'
'Mẹ, con không có...'
'Còn nói không có? Tôi thấy cô đúng là khắc tinh của tôi, cô nhất định phải làm ngược với ý tôi thì mới vừa lòng sao?'
Trình Thiến Tây cao giọng nói, biểu hiện trên mặt rõ ràng là bất mãn và chán ghét.
'Đủ rồi Thiến Tây! Tử Tranh nó cũng có nói gì đâu, bà đâu cần chĩa mũi dùi về phía nó chứ!'
Cung Doãn Thần không nhẫn thâm nhìn thấy Sầm Tử Tranh bị vợ mình chỉ trích như vậy, vội lên tiếng can ngăn.
Phanh!!!
Trình Thiến Tây đặt mạnh tách trà lên bàn, trên mặt vẻ tức giận càng lúc càng sâu...
'Cung Doãn Thần, ông sợ tôi ngược đãi con dâu tốt của ông sao? Thật là nực cười! Sao trước giờ tôi không thấy ông bảo vệ tôi như thế?'
Trong mắt bà vừa có vẻ tức giận vừa có vẻ bi thương...
Từ khi kết hôn đến nay, đã nhiều năm như thế bà chưa từng được nghe từ chồng một lời âu yếm chứ đừng nói gì đến "Anh yêu em" ba chữ này. Lúc Cung thị vướng vào nguy cơ, ông thì sinh bệnh, một mình bà gánh vác cả sự nghiệp của ông cũng chỉ nghe được một câu cám ơn cực kỳ khách khí mà thôi!
Giữa bà với ông như cách nhau một bức tường, tuy rằng là vợ chồng mấy chục năm nhưng không cách nào vượt qua khoảng cách vô hình kia.
Trong mắt người ngoài, bà chễm chệ ở ngôi vị phu nhân của nhà họ Cung nỗi khổ tâm trong lòng chỉ có riêng bà hiểu.
Thực ra bà chẳng phải là không muốn giống như những người bình thường, qua cuộc sống vợ chồng bình thường nhất, có lẽ vật chất ít hơn một chút nhưng về mặt tình cảm, ít nhất là phong phú hơn nhiều.
Nhưg không có cách nào, bà xuất thân hào môn, là con cháu của gia đình danh gia, vừa ra đời là đã chủ định phải sống cuộc đời như vậy!
Đây là "vận mệnh" trong suy nghĩ của Trình Thiến Tây, mà cũng là "vận mệnh không thể thay đổi" của bà!
Cung Doãn Thần cũng không muốn cãi nhau với vợ, ông chỉ quát khẽ: 'Thiến Tây, đủ rồi!'
Xem ra là ông có ý muốn né tránh câu hỏi của bà...
Ngồi ở đối diện, Sầm Tử Tranh có cảm giác rất áy náy và bất an, cô không ngờ, cũng không muốn vì mình mà dẫn đến cuộc tranh cãi giữa hai người vì vậy nhỏ nhẹ nói: 'Mẹ, mẹ đừng tức giận!'
Nhưng nào hay Trình Thiến Tây đã bị thái độ của Cung Doãn Thần chọc tức, bà đứng vụt dậy, nhìn Cung Doãn Thần, giọng nói cực kỳ bén nhọn...
'Đủ rồi? Tôi thấy chắc là ông cảm thấy quan hệ vợ chồng của chúng ta đủ rồi đúng không? Cũng đúng thôi, từ lúc tôi gả vào nhà họ Cung đến hôm nay ông chưa bao giờ để tôi vào lòng, mặc kệ tôi đã vì nhà họ Cung làm bao nhiêu việc thì cũng không thể khiến ông quan tâm đến tôi!'
Cung Doãn Thần nghe bà nói câu này, sắc mặt liền trở nên nặng nề, 'Thiến Tây, bà bây giờ đã là mẹ chồng của người ta rồi còn nháo những chuyện này làm gì chứ?'
Sầm Tử Tranh ngồi đó không dám lên tiếng, khuyên giải cũng không phải mà không khuyên giải cũng không được, chỉ đành ngồi trơ như tượng.
Trình Thiến Tây không hề có ý nhượng bộ, bà cười lạnh: 'Đúng đó, chuyện tôi muốn nói không có một chút ý nghĩa nào với ông chứ gì? Cho đến lúc này tôi mới hiểu, cho dù tôi trả giá nhiều hơn nữa thì cũng không có cách nào tẩy đi hình bóng người phụ nữ kia trong lòng ông!'
'Thiến Tây!'
Lần này thì Cung Doãn Thần tức giận thật sự, ông cũng đứng dậy giọng đầy bất mãn nói: 'Phụ nữ? Phụ nữ nào? Tôi thấy bà chỉ là suốt ngày nghi thần nghi quỷ thôi!'
'Ông...'
Trình Thiến Tây nghe chồng mình nói vậy, bà tức đến sắp nói không nên lời.
'Ông gạt được tất cả mọi người nhưng gạt không được tôi! Cung Doãn Thần, bao nhiêu năm qua, ông chưa từng để tâm đến cái nhà này!'
'Bà nháo đủ chưa? Xem ra là bà thích cãi nhau trước mặt con dâu lắm đúng không?'
Cung Doãn Thần tức giận cao giọng hỏi, ánh mắt cũng cho thấy ông tức giận không nhẹ, chỉ một câu này đã lộ rõ khí thế và sự uy nghiêm của ông.
Sầm Tử Tranh sợ ngây người...
Trong ấn tượng của cô, Cung Doãn Thần trước giờ trầm mặc không nhiều lời không ngờ hôm nay được chứng kiến vẻ uy nghiêm của ông, điều này khiến cho cô thực sự tin tưởng, Cung Doãn Thần không phải là một người đơn giản.
Thực ra không chỉ có Sầm Tử Tranh ngạc nhiên mà cả người đang trong cơn thịnh nộ là Trình Thiến Tây cũng nhất thời ngây người, cơn giận của Cung Doãn Thần là điều đã lâu rồi bà không chứng kiến, nhiều năm qua ông vẫn luôn im lặng nghe theo lời bà, rất ít lần ông bộc lộ tính tình như thế.
Bà không nói tiếp nữa bởi vì bà biết, nói tiếp chỉ gây bất lợi cho chính mình mà thôi. Trình Thiến Tây trước giờ là người tinh minh, bà không muốn làm quá để chồng càng thêm ghét bỏ.
Tức giận trừng mắt nhìn ông rồi bà đùng đùng rời khỏi phòng khách lớn, để lại Cung Doãn Thần và Sầm Tử Tranh.
Căn phòng rộng lớn hoàn toàn im ắng, yên lặng đến nỗi chừng như có thể nghe được tiếng hít thở của người đối diện.
Qua một lúc lâu, Sầm Tử Tranh mới dè dặt lên tiếng: 'Ba à, sao lại thế?'
Cung Doãn Thần chau chặt mày rồi mới từ từ dãn ra, trên mặt ông lộ vẻ mệt mỏi ngồi lại xuống sofa sau đó chỉ tay về phía đối diện: 'Ngồi đi!'
Nghe lời ông, Sầm Tử Tranh ngồi xuống. Lúc này Cung Doãn Thần mới đăm chiêu lên tiếng: 'Tử Tranh à...' Ông thở dài một tiếng, 'Ta biết nãy giờ chắc con có rất nhiều nghi vấn về mối quan hệ giữa ta với mẹ chồng con. Thực ra mọi chuyện rất đơn giản, cuộc hôn nhân của ta với Thiến Tây là hôn nhân thương nghiệp, nói một cách khác, là một cuộc hôn nhân không dựa trên tình yêu!'
Sầm Tử Tranh cắn môi, trong lòng cô bừng tỉnh, thì ra mọi chuyện là như thế!
Cũng đúng thôi, hôn nhân thương nghiệp là cách mà những nhà giàu có thường dùng, chỉ có điều... làm khổ người trong cuộc!
'Ba à, nhưng Cung thị lúc đầu là do một tay ngài sáng lập nên, sao lại phải đồng ý hôn nhân thương nghiệp làm gì?'
Nghe Sầm Tử Tranh hỏi vậy, Cung Doãn Thần chậm rãi giải đáp cho cô...
'Thực ra ông nội của Quý Dương cũng là cha của ta trong giới chính trị có một vị trí rất quan trọng vì vậy cuộc hôn nhân của ta, nói chính xác thì phải là hôn nhân chính trị - thương nghiệp chứ không chỉ đơn thuần là hôn nhân thương nghiệp.'
Sầm Tử Tranh rốt cuộc cũng đã hiểu, 'Vậy cũng khó trách mẹ luôn hiểu lầm ba!'
Cung Doãn Thần cười khổ một tiếng, nhìn Sầm Tử Tranh bằng ánh mắt mang nhiều thâm ý, trầm ngâm nói: 'Cho nên con phải hạnh phúc với Quý Dương mới được, hai người yêu thương nhau nếu có thể đi đến cuối đường thì đúng là một chuyện không hề dễ dàng, nhất là với người xuất thân hào môn thì điều này càng giống như chuyện thần thoại!'
Tứ Đại Tài Phiệt Đăng Ký Kết Hôn Trễ Tứ Đại Tài Phiệt Đăng Ký Kết Hôn Trễ - Ân Tầm Tứ Đại Tài Phiệt Đăng Ký Kết Hôn Trễ