Hoài nghi là một tên phản bội, bởi nó khiến bạn sợ hãi không dám liều mình, vì thế bạn đánh mất cơ may thành công của mình.

William Shakespeare

 
 
 
 
 
Tác giả: Hôi Manh Manh
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 51
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 577 / 0
Cập nhật: 2017-09-24 22:14:42 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Quyển 1 - Chương 20: Lại Thấy Tân Linh Căn
Editor:HamNguyet
Trên phi cơ,trong tay Vương Tử bưng một ly cà phê, đã mấy tháng không uống tới thứ này, luôn luôn tại Phật Đỉnh sơn ngăn cách với cuộc sống bên ngoài, uống trà của Tuệ Viễn phương trượng...
Vương Tử nhẹ nhàng uống ngay một hơi cà phê, nhíu nhíu mày, buông ly cà phê xuống.
"Vị bằng hữu,trong khoang thuyền ấm áp, nếu không ngươi có thể đem ngoại bào kia cởi ra,xua đi hàn khí?"
Thanh niên âu phục hắc sắc nói,thanh niên âu phục bạch sắc không đồng ý liếc hắn một cái,thanh niên âu phục hắc sắc nhún vai cười cười, không cho là đúng.
Vương Tử đưa tay cởi xuống hắc bào, nàng hiện tại đối với nhiệt độ lạnh lẽo bình thường cũng không có cảm giác đặc biệt, bị thanh niên kia nhắc nhở cũng biết cách ăn mặc của chính mình hiện tại quá mức quái dị.
Đem hắc bào để ở một bên, Vương Tử đưa mắt nhìn đến các loại điểm tâm khác nhau trước mặt,đưa ngón tay cầm lấy một khối khối hồng nhạt, ẩn ẩn tản ra mùi hoa, lại không phải hương vị trong trí nhớ.
Cảm giác được trên ngón tay khác thường, Vương Tử cúi đầu vừa thấy, đã thấy Đằng Xà lén lút thè lưỡi ra,đôi mắt hồng bạch tương giao nhìn chằm chằm vào khối điểm tâm trong tay Vương Tử, tựa hồ rất muốn ăn, nhưng cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn một nửa miếng điểm tâm còn lại cũng bị Tử tỷ tỷ ăn...
Ngón trỏ tay phải Vương Tử điểm điểm đầu Đằng Xà, tay trái lùi về trong tay áo, che đi tầm mắt Đằng Xà.
Ô ô,làm gì đem người ta giấu đi a, ăn không được nhìn cũng không được a! Đằng Xà trong bóng đêm ủy khuất nghĩ đến, bất quá, vừa rồi Tử tỷ tỷ sờ đầu của hắn, hắc hắc, cũng không mệt a!
Vương Tử ở một bên dường như không có việc gì làm, lại không biết hai vị bên kia từ khi Vương Tử tháo vành nón xuống liền ngây ngốc nhìn chằm chằm Vương Tử, thần thái trong hai đôi mắt đều viết tràn đầy kinh diễm! Lại ngốc lăng trong thời gian ngắn sau khôi phục thần sắc.
Cũng khó trách Vương Tử không hiểu vì cái gì hai người nhìn nàng như thế,sau khi tẩy tinh phạt tủy dung mạo của nàng cực kỳ đáng chú ý,làn da trắng nõn thủy nộn,nữ nhân bình thường ở hiện đại làm sao có được?Mái tóc rối tung buônh xuống, mềm mại rơi trên đùi cùng chỗ ngồi,sau khi đạt đến trúc cơ, tóc cũng dài thêm rất nhiều, Vương Tử chưa từng xử lý quá mái tóc,chỉ vơ gọn thành một bó đã là cực hạn, đáng tiếc hiện tại quá dài, đành phải mặc nó rối tung.
Khi ngẩng đầu lộ ra ngũ quan tinh xảo, không thể nói rõ hình dung từ mỹ, có nữ nhân yêu mị, có nữ nhân thanh thuần,có thanh cao, có dịu dàng, mà nàng, cũng chỉ đơn thuần mỹ,mỹ đến mức khiến ngươi khác không đành lòng dùng từ ngữ hình dung tục khí gì phá hư khuôn mặt tinh xảo kia.
Mà đẹp nhất chính là ánh mắt kia, chìm như vậy, sâu như vậy, mê người như vậy.
"Vị bằng hữu này, ta gọi là Vệ Tử Sở, ca ca ta là Vệ Tử Khiêm,không biết nên xưng hô với bằng hữu như thế nào?" Sau một lúc lâu,thanh niên âu phục hắc sắc, nga, Vệ Tử Sở nói,thanh âm sang sảng,chậm rãi hỏi, hai người vểnh tai chờ Vương Tử trả lời.
"Vương Tử" Vương Tử nói, không có dừng lại hành động ăn điểm tâm.
Một ly cà phê mới đặt trước mặt Vương Tử, nguyên lai là Vệ Tử Khiêm thay đổi một ly cà phê nóng lại đây.
"Không uống" Vương Tử nói, nhẹ nhàng lắc đầu.
"Uống không ngon sao?" Vệ Tử Khiêm mỉm cười hỏi,ngữ khí mềm nhẹ, cực kỳ ôn nhu tựa gió xuân.
"Ân, không muốn uống" Vương Tử nói, uống qua trà của Tuệ Viễn phương, cà phê tựa hồ không vừa được miệng nàng.
"..." Vệ Tử Khiêm nghi hoặc, đây là lam sơn,uống không ngon? Lập tức cười cười, nghĩ đến Vương Tử là người Tu Chân giới,không uống quen thứ ở hiện đại, thay đổi một ly nước trắng ấm, lúc này đây Vương Tử đón qua đi.
"Tử tiểu thư, bên kia có phòng nghỉ, nếu ngưoi mệt có thể nghỉ ngơi một chút "
Nhìn đến Vương Tử không hề ăn điểm tâm, Vệ Tử Sở đề nghị nói, nghĩ đến Vương Tử đi một đêm có lẽ mệt mỏi.
"Ân" Vương Tử lên tiếng đứng dậy.
Tựa ở trên giường, Vương Tử xuất ra vài cuốn sách từ trong nhẫn trữ vật, là một ít việc vặt vãnh ở Tu Chân giới, đối với một người không biết gì về Tu Chân giới như nàng mà nói thì quả thật rất đúng lúc.
Vương Tử vốn đã gặp qua là không quên được, hiện tại tinh thần lực càng thêm cường đại, sau khi xem vài cuốn sách cũng chỉ mất vài phút, còn lại hai bản mới khiến Vương Tử cảm thấy hứng thú,ghi lại một ít công pháp nhỏ,Vương Tử đã đột phá trúc cơ, nhưng cũng chưa từng tu tập công pháp,nên thoạt nhìn cảm thấy vô cùng có hứng thú.
"Tư Mã tiên sinh" Vương Tử kêu, từ trong sách ngẩng đầu lên.
"Có chuyện gì vậy tiểu thư?" một đạo bóng xanh lên tiếng trả lời sau hiện ra trước mặt Vương Tử, đúng là Tư Mã Thú.
Chỉ thấy Vương Tử giơ tay nhẹ nhàng vung lên, ngưng thần quan sát một chút hoàn cảnh quanh thân, đối với kết giới cách âm vừa mới học được này khá vừa lòng.
Tử Cực Thiên Hạ Tử Cực Thiên Hạ - Hôi Manh Manh