Letting go means to come to the realization that some people are a part of your history, but not a part of your destiny.

Steve Maraboli

 
 
 
 
 
Tác giả: Hôi Manh Manh
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 51
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 577 / 0
Cập nhật: 2017-09-24 22:14:42 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Quyển 1 - Chương 10-2: Tuyết Dạ Ly Sơn(Nhất)
"Nha đầu, ngươi bây giờ còn chưa thể đi tu chân giới, thời cơ chưa tới, đi cũng đồ thiêm khúc chiết, huống hồ, Thanh Thành môn phái không thể câu thúc ngươi, con đường của ngươi, chính mình tự đi thôi..."
*(đồ thiêm khúc chiết:tra trên gg thấy là gấp khúc,quanh co,phức tạp...k biết có đúng không nữa,nên t để nguyên)*
Tiếp theo Tuệ Viễn phương trượng mở tay phải ra,trong tay xuất hiện một cái nhẫn màu đồng,hình thức đơn giản,là dạng trang sức không có gì đặc biệt.
"Nha đầu, đây là nhẫn trữ vật, ngươi đã sớm tò mò đi, cũng không biết đường mở miệng hỏi bần tăng, hừ...Đây chính là nhẫn trữ vật bình thường nhất, không cần nhận chủ, ngươi chỉ cần đem tinh thần lực tiến nhập vào nhẫn, là có thể lấy ra đồ vật ngươi muốn dùng, nha đầu ngươi thử xem "
Vương Tử biết Tuệ Viễn phương trượng thường xuyên biến ra đồ vật này nọ bởi vì có pháp bảo trữ vật, không nghĩ tới chỉ là một cái nhẫn đơn giản như vậy, Vương Tử đem tinh thần lực tiến nhập vào nhẫn, trong đầu lập tức hiện lên một không gian ước chừng hai thước vuông, bên trong chứa không ít đồ vật này nọ, linh thạch chiếm một nửa không gian,dược liệu cũng không thiếu.
Khiến Vương Tử kinh ngạc chính là một nửa không gian cơ hồ chứa toàn bộ linh thạch trung phẩm, thậm chí còn có hơn mười khối linh thạch thượng phẩm, mấy ngày trước nàng hấp thu một khối linh thạch hạ phẩm,Tuệ Viễn phương trượng còn bày ra bộ dáng lòng đau như cắt!
Vương Tử tập trung tinh thần lực vào khối linh thạch thượng phẩm, trong lòng nghĩ như thế nào để lấy được nó ra, lập tức, khối linh thạch thượng phẩm liền xuất hiện trên tay nàng, Vương Tử chăm chú nhìn khối linh thạch thượng phẩm,sau lại nhìn về phía Tuệ Viễn phương trượng.
"Khụ khụ... Ngươi nhìn bần tăng làm cái gì?" Tuệ Viễn phương trượng có điểm xấu hổ ho vài tiếng.
"Ta không cần những thứ này "
Vương Tử nói, Tuệ Viễn phương trượng hẳn cũng không nhiều, lúc này đều cho nàng, nàng bây giờ còn chưa thể dùng đến linh thạch thượng phẩm,đến tu chân giới nếu cần đến, nàng có thể chính mình nghĩ biện pháp.
"Cái gì? Ngươi nói gì vậy? Bần tăng đưa đi thứ gì sao có thể thu hồi lại, không nên,không nên, ngươi phải cầm! Phải cầm!" Tuệ Viễn phương trượng nghe xong sốt ruột, hắn mới không cần Vương Tử giúp hắn tiết kiệm đâu.
"Đi tu chân giới, ta tự có biện pháp lấy được thứ ta cần." Vương Tử giải thích.
"Vậy cũng không được, ngươi phải nhận lấy, chờ ngươi về sau có được cũng tốt,liền đưa tới cho bần tăng!phải là linh thạch cực phẩm,linh thạch thiên phẩm ngũ hành a, nha đầu ngươi tốt nhất không chịu thua kém để sau này còn hảo hảo hiếu kính bần tăng, tốt xấu gì bần tăng cũng tính là non nửa sư phụ của ngươi không phải sao? Tuy rằng nha đầu ngươi thông minh nhưng một chút cũng không đáng yêu!"
Tuệ Viễn phương trượng khoa trương nói, hắn hiện tại tuy rằng thân ở phật môn, nhưng còn không đến mức mấy khối linh thạch cũng lấy không nổi.
Nhìn Tuệ Viễn phương trượng kiên trì, Vương Tử đem linh thạch thu hồi nhẫn, nói: "Ta đi đây..."
Nàng phải đi về hấp thu một chút linh khí, buổi tối rời đi, nàng lo lắng thân thể chính mình ăn không tiêu.
Tuệ Viễn phương trượng không nói gì,khi Vương Tử đi tới cửa, đột nhiên cảm giác một kiện áo choàng dừng trên người mình, ấm áp, Vương Tử cúi đầu vừa thấy, nguyên lai là kiện hắc bào viền đỏ sậm nàng choàng khi lần đầu tiên gặp mặt Tuệ Viễn phương trượng.
Vương Tử quay đầu lại, nghĩ muốn trả lại Tuệ Viễn phương trượng, nàng có thể cảm giác được,kiện hắc bào này mới chân chính là bảo vật, chính là còn chưa chờ nàng mở miệng, Tuệ Viễn phương trượng đã nói đến:
"Đều là chút tục vật, nếu bần tăng xuất gia, lưu trữ cũng không dùng đến, nha đầu ngươi cầm đi "
Vương Tử gắt gao nhìn chằm chằm Tuệ Viễn phương trượng, giống như muốn ghi nhớ bộ dáng của hắn, Tuệ Viễn phương trượng chỉ mỉm cười,tiên phong đạo cốt, sau một lúc lâu, Vương Tử xoay người rời đi, vươn tay cẩn buộc chặt dây kiện hắc bào vào người...
"Vương Tử, đích thật là tên hay... Nhưng kêu nha đầu vẫn là dễ gọi a..."
Trên đường đi trong đầu Vương Tử đích xác vang lên thanh âm Tuệ Viễn phương trượng,cước bộ Vương Tử dừng lại một chút, "Vương Tử", Tuệ Viễn phương trượng là người đầu tiên kêu tên nàng,rời đi khỏi ngọn núi này, nàng sẽ không tiếp tục là Nhất Hào, không phải Hiểu Trúc,chỉ hoàn toàn là chính mình, Vương Tử!
Vương Tử giữ chặt áo choàng,cước bộ nhanh hơn rời đi Vạn Thanh tự.
Tử Cực Thiên Hạ Tử Cực Thiên Hạ - Hôi Manh Manh