Hãy biến vết thương lòng thành những bài học có ý nghĩa.

Oprah Winfrey

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 636 - chưa đầy đủ
Phí download: 21 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1045 / 3
Cập nhật: 2017-09-25 05:45:15 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 33: Chú Nhịn Được Nhưng Thím Không Nhịn Được
hị Lệ? Tô Lăng Phỉ hơi run run, ngay lập tức có cảm giác muốn nổi khùng. Mới hồi nãy một đại mỹ nữ như mình ngồi một mình trong phòng làm việc hắn cũng mặc xác, giờ thì giỏi lắm, Lý Lệ vừa đến thì liền nở nụ cười chào đón, còn thân thiết gọi nàng là chị Lệ nữa chứ.
Thực sự là chú nhịn được thím không nhịn được mà!
Nhưng chuyện chưa dừng lại ở đó, Lý Lệ thấy đó là Trương Vệ Đông, trên mặt cũng liền hiện ra nụ cười vui vẻ, đem cái cặp để trên bàn rồi thân thiết chào hỏi lại hắn: "Vệ Đông, chào buổi sáng!"
Sau khi chào hỏi xong, Lý Lệ liền đặt mông ngồi trên ghế, một tay phe phẩy như cái quạt, vừa nói: "Thời tiết quỷ quái gì đây, mới sáng sớm đã nóng như vậy!" dĩ nhiên từ đầu tới đuôi không hề nhìn thấy Tô Lăng Phỉ, đừng nói chi là chào hỏi/
Tô Lăng Phỉ thấy đồng nghiệp kiêm bạn tốt của mình mới có gặp tên "thích nhìn trộm" Trương Vệ Đông kia một buổi tối mà đã gọi Vệ Đông Vệ Đông thân thiết như vậy, quăng mình qua một bên, trong lòng dĩ nhiên là phát điên, phiền muộn cực độ!
Nhưng chuyện vẫn chưa dừng ở đó. Qua nhiều năm như vậy Trương Vệ Đông vẫn chuyên tâm tu luyện và học tập, bốn năm đại học, thêm bốn năm thạc sĩ, căn bản là không có bạn bè gì, cả nhà thấy hắn trầm mặc ít nói tính tình quái gở thì dĩ nhiên là cũng ít giao tiếp với hắn. Bây giờ Trương Vệ Đông cuối cùng đã bước vào Trúc cơ kỳ, không cần khắt khe tu luyện nhàm chán nữa, chuẩn bị mở lòng cố gắng hưởng thụ thú vui sinh hoạt, mà ngay lúc này Lý Lệ lại đối xử rất nhiệt tình với hắn, còn nói sau này có vấn đề gì thì người chị như nàng nhất định bảo vệ hắn. Từ trước đến giờ cô đơn rồi nên Trương Vệ Đông đối với nàng có cảm giác rất thân thiết, quả thực coi nàng như một người chị gái. Nếu đem cô nàng Tô Lăng Phỉ ngực to tim nhỏ ra so sánh thì Lý Lệ đúng là một cô gái hoàn hảo. Vì vậy cho nên Trương Vệ Đông nhìn thấy dáng vẻ nóng nực, có vẻ khát của Lý Lệ thì liền làm một chuyện động trời, ân cần nói: "Chị Lệ, có khát không, em đi rót cho chị ly nước nha!"
Nói xong không chờ Lý Lệ trả lời mà đưa tay cầm lấy cái ly trên bàn của nàng, đi tới rót nước cho nàng.
Đời này Lý Lệ có khi nào được chăm sóc như vậy đâu, hơn nữa đối phương còn là một giảng viên trẻ tuổi đẹp trai, thấy Trương Vệ Đông cầm lấy cái ly của mình trên bàn, vừa kích động vừa cảm động, suýt chút nữa nước mắt ào ào chảy ra.
Đệ đệ này thật là tốt, nhưng đáng tiếc là tuổi tác quá nhỏ! Ông trời ơi, sao ông không cho ta sinh trễ mấy năm nữa?
Lý Lệ cảm động đến suýt khóc ào ào còn Tô Lăng Phỉ thì tức giận suýt chút nữa khóc ào ào, chuyện này đúng là so với chuyện cởi nàng trần như nhộng rồi để trên đường không ai thèm nhìn còn khó chịu và tức giận hơn nhiều!
"Vệ Đông, em cũng khát, rót giùm em một ly có được không?" trong lòng Tô Lăng Phỉ tức giận đến mức xém chút muốn nuốt sống Trương Vệ Đông luôn cho rồi, cũng không hiểu tại sao, nhìn Trương Vệ Đông ân cần lấy nước cho Lý Lệ, quỷ thần xui khiến mà nói với Trương Vệ Đông như vậy.
Âm thanh kia vừa ngọt vừa bùi tai, ánh mắt vừa dịu dàng vừa mọng nước, cho dù một người đàn ông có lòng dạ cứng như sắt cũng phải lập tức tan chảy ra, sau đó hùng hục đi rót nước cho nàng.
"Có tay có chân, khát nước không biết tự đi rót uống sao?" Trương Vệ Đông nghe vậy đương nhiên trừng mắt nhìn Tô Lăng Phỉ rồi tức giận nói.
Đây là con gái gì vậy? Da mặt đúng là dày, sáng sớm nổi khùng với mình, bây giờ lại kêu mình đi rót nước cho nàng. Lẽ nào ta dễ bắt nạt như vậy, lẽ nào ta ngu đến mức đó?
Tha thiết mong chờ Trương Vệ Đông hùng hục đi rót nước ình, Tô Lăng Phỉ bị Trương Vệ Đông làm cho tức giận tại chỗ suýt nữa điên cuồng phun vài ngụm máu, tức giận đến môi tím lại, chỉ vào Trương Vệ Đông nói ngươi ngươi ngươi mấy lần, cuối cùng không thốt ra được một câu nào.
Lý Lệ đương nhiên là không biết hiểu lầm phát sinh giữa Tô Lăng Phỉ và Trương Vệ Đông, Tô Lăng Phỉ càng không thể đem chuyện xấu hổ kia kể cho nàng nghe. Vì vậy cho nên thấy Tô Lăng Phỉ nói đến như vậy mà Trương Vệ Đông vẫn mặc xác nàng, nhìn Tô Lăng Phỉ đại mỹ nữ trước đây được ngàn vạn đàn ông vây quanh hôm nay phải ăn quả đắng, trong lòng quả thực sảng khoái. Nhưng mà Lý Lệ dù sao cũng là đồng nghiệp kiêm bạn tốt của Tô Lăng Phỉ, thấy Tô Lăng Phỉ tức giận không chịu nổi, chỉ sợ hai người làm to chuyện, liền liếc Trương Vệ Đông một ái, oán trách nói: "Tô đại mỹ nữ người ta đã mở miệng, một người đàn ông như em không lẽ không phóng khoáng một chút rót cho nàng ly nước sao?"
Ta đã khá phóng khoáng rồi nha, sáng sớm chủ động chào hỏi với nàng còn bị ân đền oán trả? Coi được không? Trong lòng Trương Vệ Đông âm thầm bất bình. Nhưng con người Trương Vệ Đông có một đặc điểm, người đối xử tốt với hắn thì có nói hắn như thế nào hắn cũng không tức giận, vì vậy nên thấy Lý Lệ mở miệng nói chuyện thay cho Tô Lăng Phỉ, trong lòng mặc dù bất bình nhưng vẫn lòng không cam tình không nguyện nói: "Vậy cũng được!"
Trương Vệ Đông nói xong liền đi tới trước mặt Tô Lăng Phỉ, đưa tay muốn lấy cái ly.
"Hừ, cảm ơn, không dám phiền đại lão gia ngài quan tâm!" Tô Lăng Phỉ thấy Lý Lệ vừa mở miệng thì Trương Vệ Đông liền ngoan ngoãn rót nước cho nàng, trong lòng nàng có một cảm giác khó nói thành lời, rất giận cũng rất chua xót. Thấy Trương Vệ Đông đưa tay lấy cái chén, thở phì phò đưa tay lấy trước, sau đó bạch bạch bạch tự mình đi tới chỗ lấy nước rót nước ra.
Trương Vệ Đông thấy vậy thì không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ nhìn Lý Lệ nhún nhùn vai, ý nói chị cũng nhìn thấy rồi đó, không phải em không chịu lấy mà người ta không cần.
Lý Lệ thấy vậy thì trong mắt hiện lên một tia nghi hoặc, không biết Tô Lăng Phỉ đã uống lộn thuốc gì mà từ hôm qua đã bắt đầu khắp nơi tính kế nhằm vào Trương Vệ Đông.
Xem ra cần phải tìm lúc nào đó thẩm vấn Lăng Phỉ, Lý Lệ thầm nghĩ.
Tô Lăng Phỉ tự mình rót một ly nước, sau đó hừ một tiếng, bực bội mà trở về chỗ ngồi cùa mình, sau đó ngây ngốc nhìn nước trong ly, không uống nước, cũng không để ý tới Lý Lệ, cũng không biết nàng đang suy nghĩ cái gì.
Lý Lệ cũng định đến gần nói với Tô Lăng Phỉ vài câu, nhưng nhìn thấy bộ dáng của nàng liền không đi quấy rầy nàng, bèn cùng với Trương Vệ Đông tán gẫu về việc nhà.
Trương Vệ Đông trước đây bởi vì tu luyện nên ít giao lưu với người ta, bây giờ nếu đã quyết định mở lòng mình ra cố gắng giao du với mọi người để hưởng thụ sinh hoạt, hơn nữa Lý Lệ nhiệt tình với hắn như vậy, người chị như vậy, đương nhiên Trương Vệ Đông phải tốn tâm tư nói chuyện cho nàng thấy vui vẻ.
Trương Vệ Đông đầu óc thông minh, chỉ cần chịu tốn tâm tư suy nghĩ, học cái gì cũng nhanh hơn người thường một chút. Vì vậy cho nên hắn vừa suy nghĩ, vừa quan sát hết sức nhạy cảm, thỉnh thoảng lại nói vài câu ngộ nghĩnh, làm cho Lý Lệ thỉnh thoảng cười khanh khách, đến mức mặt hoa run rẩy.
Lý Lệ thì cười đến mức mặt hoa run rẩy, còn Tô Lăng Phỉ thì càng phiền muộn tức giận, cuối cùng thực sự hết chịu nổi bỗng nhiên nàng đứng lên một cái, sau đó cất bước đi ra khỏi văn phòng.
Thấy Tô Lăng Phỉ rời khỏi phòng làm việc, Lý Lệ nhớ tới tâm tình khác thường của nàng, bèn hàn huyên với Trương Vệ Đông chút nữa rồi lấy lý do muốn đi làm thí nghiệm rồi rời khỏi văn phòng.
"Sao vậy Lăng Phỉ, bạn với Vệ Đông trước đây có phải có quan hệ gì không?" ở trong phòng thí nghiệm vi sinh vật, Lý Lệ tìm thấy Tô Lăng Phỉ.
Tô Lăng Phỉ thật sự rất muốn nói cho Lý Lệ biết đầu đuôi câu chuyện, nhưng mà chuyện kia thật sự đúng là khó nói ra, hơn nữa nếu như chẳng may Lý Lệ không cẩn thận nói với người khác thì nàng không chết thảm mới lạ!
"Không có, chỉ là nhìn hắn không vừa mắt!" Tô Lăng Phỉ cắn răng, oán hận nói.
"Không nên nha, Vệ Đông tuổi trẻ đẹp trai, học thức uyên bác, lại có phong độ, đối xử với người khác cũng rất nhiệt tình, loại đàn ông như vậy sắp tuyệt chủng tới nơi rồi."
Thấy Lý Lệ đã vậy còn đánh giá cao tên Trương Vệ Đông vô liêm sỉ hạ lưu cộng thêm "thích nhìn trộm" khốn nạn như vậy, Tô Lăng Phỉ tức giận muốn chết, nhưng mà lại không nghĩ ra lý do để phản bác, chỉ có thể oán hận nói: "Ngược lại mình nhìn hắn không vừa mắt, không được sao?"
Cây cải bó rau trong mắt mỗi người đẹp xấu khác nhau, nếu Tô Lăng Phỉ đã nói nhìn Trương Vệ Đông không vừa mắt, Lý Lệ cũng không thể nói gì khác hơn, đành nhún vai một cái nói: "Được, dĩ nhiên được, nhìn ai có vừa mắt hay không vừa mắt đó là quyền của bạn."
Tu Chân Lão Sư Sinh Hoạt Lục Tu Chân Lão Sư Sinh Hoạt Lục - Đoạn Kiều Tàn Tuyết