Love gives light even in the darkest tunnel.

Anonymous

 
 
 
 
 
Thể loại: Ngôn Tình
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: hoang viet
Số chương: 22
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1774 / 17
Cập nhật: 2015-12-01 18:13:50 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 5: Duyên Phận
ội sở tư nhân cao nhất thành phố Hải Vân được xây dựng giữa sườn núi ở Tây Sơn, cách trung tâm thành phố nhộn nhịp rất xa, cô lập hoàn toàn với sự huyên náo ầm ĩ. Đường lên núi uốn lượn quanh co, dưới chân núi lấp lánh vô số ánh sao đầy màu sắc. Cảnh đêm của nửa thành phố được thu hết như thế, mà lưng chừng núi quanh năm sương mù lượn lờ, thanh tĩnh không như thế giới bên kia.
Người quản lý làm nhiệm vụ đêm nay là một phụ nữ trung tuổi, đích thân dẫn nhân viên phục vụ đến tặng rượu và đĩa trái cây, mỉm cười nói: “ Thẩm tiên sinh đã lâu không tới đây”. Độc chiếm toàn bộ chiếc sô pha rộng lớn là một người đàn ông trẻ tuổi, lúc này đang vùi mình chìm sâu trong bóng tối, đôi chân thon dài vắt chéo, một tay gác lên thành ghế, tay kia đặt thoải mái trên đầu gối, sắc mặt biểu hiện không rõ ràng, rốt cuộc chỉ trầm thấp ừ một tiếng đáp lại.
Quản lý đã sớm quen với thái độ như vậy. Câu lạc bộ này tiếp đãi không nhiều khách hàng, mọi người đều giống như Thượng đế, tùy tiện đắc tội với bất kỳ ai sẽ không có kết thúc tốt đẹp. Bởi vậy, tính cách và sở thích của mỗi vị khách đã sớm được bọn họ tìm ra. Có những vị khách thân thiện hòa nhã nhưng cũng có những vị khách kiêu căng lạnh nhạt. Ngoài ra, còn có một số ít, ví dụ như vị tôn thần trước mặt này, phải phụ thuộc hoàn toàn vào tâm trạng của anh ta ngày hôm đó. Khi tâm trạng tốt, anh ta cùng đồng bọn sẽ buông vài câu bông đùa. Nhưng đêm nay, quản lý nhìn sắc mặt liền quyết định nhanh chóng là ít mở miệng thì tốt hơn.
Bao quanh hai bên chiếc sô pha, bọn Trần Nam bắt tay vào việc rót rượu vào ly. Thấy quản lý vẫn đang ở bên chờ đợi, một người trong bọn hơi giương mắt lên, thuận miệng dặn dò: “ Gọi vài người nữa đến cùng chơi xúc xắc”.
Quản lý không đáp, nhìn người đàn ông trẻ tuổi hơn ra dấu, nét mặt tươi cười quay lại giải thích: “ Tiếc quá, hai hôm nay Tiểu Băng bị bệnh nên không tới”.
Những lời này là nói với Thẩm Trì. Cho nên, giọng nói vừa hạ xuống, tất cả mọi người không ai lên tiếng. Mất một lúc lâu mới thấy gương mặt tuấn tú lộ từ bóng tối ra ánh sáng. Thẩm Trì hơi nghiêng người, cầm ly rượu từ chỗ Trần Nam, chậm rãi uống hai ngụm, cười như không cười, nói: “ Cô nhớ rõ thật”.
Trần nhà hình tứ giác chứa ánh đèn dịu dàng, lúc này vừa vặn in lên sườn mặt của anh, chiếu vào cặp mắt đen như mực, ẩn hiện nhấp nháy. Không hiểu sao, tim của viên quản lý bỗng đập nhanh hơn hai nhịp vì nghe không ra những lời ấy là khích lệ hay còn có ý gì khác. Chỉ cảm thấy nụ cười khẽ của anh trong mắt bà ta thật thâm sâu khó lường.
Người gọi tới chơi vẫn chưa đến.
Thẩm Trì vừa uống rượu, vừa dùng ngón tay khoác lên thành ghế sô pha gõ nhẹ, nhìn như không tập trung, từng nhịp từng nhịp rất có tiết tấu. Quản lý lặng lẽ di chuyển hai bước sang bên. Nếu đổi lại là ngày thường, cũng không đến mức lạnh như băng mỏng nhưng bà ta đoán hôm nay tâm trạng của anh không tốt. Vì vậy, trong lúc nhất thời không tiện nói thêm. Nhưng với Tiểu Băng, bà ta chắc chắn không nhầm lẫn. Kể từ một năm trước được Thẩm Trì nhìn trúng và hầu như một mình nắm giữ. Cô ta thường được dẫn ra ngoài ăn khuya hoặc đi dạo, sau đó dành riêng một chiếc xe đưa về. Có thể thấy quả thực rất được sủng ái. Ít nhất ở đây, bà ta chưa thấy người thứ hai nào có được đãi ngộ như Tiểu Băng và được lọt vào mắt xanh của Thẩm Trì trong một thời gian dài như vậy.
Nhưng bà ta thấy khó hiểu. Điều kiện chung của cô gái kia không phải là tốt nhất, dáng người thiếu nóng bỏng, tài năng không xếp hạng đầu. Có lẽ, chỉ có duy nhất khuôn mặt là hơn người, dường như được Trời cao thiên vị, thật sự xinh xắn, nhìn tràn đầy sinh lực, lúc nào cũng như ngậm một đầm nước suối, dưới ánh đèn u ám của câu lạc bộ càng hiện ra rực rỡ. Bà ta không biết Thẩm Trì có coi trọng điều đó hay không, dù sao bà ta vẫn nhớ, hình như lần gặp mặt đầu tiên, Tiểu Băng đã thuận lợi chiếm được sự chú ý của Thẩm Trì.
Một lát sau, tiếng gõ cửa vang lên, rất nhanh có năm sáu cô gái nối đuôi nhau bước vào. Trong đó có mấy người đã làm ở đây đủ lâu, sớm quen biết với bọn Trần Nam, chủ động ngồi xuống cạnh bọn họ. Cuối cùng, còn lại cô gái tóc ngắn có khuôn mặt trái xoan đứng giữa phòng nhìn xung quanh, do dự bước về phía chiếc ghế sô pha chính.
“ Sao thế, lẽ nào tôi sẽ ăn thịt cô?”. Thẩm Trì ngồi trũng sâu trên chiếc ghế sô pha, chân trái gác lên đùi phải, vẫn là gương mặt nhàn nhã thoải mái, vẫn là nụ cười như không cười, ánh mắt nheo lại liếc nhìn.
Quản lý vội vàng cười giảng hòa: “ Trần Khiết mới tới, chưa quen quy tắc, mong Thẩm tiên sinh thông cảm”. Một mặt nhéo lên chiếc eo nhỏ nhắn đẩy về phía trước, ý bảo cô mau xin lỗi. Bấy giờ, có người cười nói: “ Ồ, cũng họ Trần. Anh Nam và cô có khi là họ hàng ấy nhỉ”.
Ở bên này, Trần Nam và một cô gái đang lắc chiếc cốc đựng xúc xắc, tiếng va chạm loảng xoảng của viên xúc xắc khá lớn, chỉ vội vàng ngẩng lên nhìn lướt qua, cười cười không nói chuyện. Cô gái tên Trần Khiết dưới sự giục giã của quản lý, cuối cùng cũng ngồi xuống bên cạnh Thẩm Trì, cách xa hơn mười cm. Thẩm Trì mỉm cười, uống một ngụm rượu xong mới quay lại hỏi cô: “ Nhìn tôi đáng sợ lắm sao?”.
“ Không phải”. Trần Khiết vội vàng lắc đầu, cầm chiếc ly không để trên bàn, đổ hơn nửa ly rượu vào đó, hai tay giơ trước mặt Thẩm Trì, nói: “ Thẩm tiên sinh, lần đầu gặp mặt, em mời ngài”.
Dưới ánh đèn, gương mặt trái xoan có vẻ trẻ con, ngũ quan thanh tú, mắt nhỏ, lông mày hẹp dài, đôi môi mỏng sáng màu hồng nhạt ngọc trai. Tướng mạo đó làm cho Thẩm Trì cảm thấy quen thuộc nhưng trong khoảng thời gian ngắn lại không nhớ nổi là đã từng gặp ở đâu. Thẩm Trì nhìn dáng dấp cẩn trọng của cô, cầm chiếc ly uống một ngụm rồi đưa mắt nói với quản lý: “ Có phải Tạ Ngũ ở phòng bên cạnh không? Vừa rồi đi vào, hình như tôi thấy xe của anh ta”.
Quản lý biết anh và Tạ Trường Vân quen biết nhau, thỉnh thoảng chạm mặt ở đây đều hai phòng làm một, sau cùng còn cùng nhau rời đi. Vì vậy, quản lý liền thú nhận: “ Đúng vậy, buổi tối Tạ tiên sinh có dẫn một người bạn tới đây”.
Thẩm Trì hiểu ra, đáp lời: “ Ở bên đấy anh ta có khách, tôi sẽ không qua. Cô đi nói với anh ta, có rảnh thì lại đây ngồi”. Quản lý rất nhanh liền đi ra ngoài. Thẩm Trì không hề lên tiếng, chỉ nhìn những người khác đang chơi sôi nổi. Một lát sau bỗng mở miệng hỏi: “ Bao nhiêu tuổi?”.
Người ngồi bên cạnh căn bản không kịp phản ứng, cho đến lúc anh xoay đầu lại hỏi thì mới ngẩn người, nhỏ giọng trả lời: “ Hai mươi hai ạ”.
Hai mươi hai…
Anh yên lặng đem số tuổi này lặp lại lần nữa trong đầu. Thẩm Trì vô thức lắc lắc ly rượu, chất lỏng màu hổ phách dưới ánh đèn tăm tối hiện ra một cách huyền bí mà rực rỡ đẹp đẽ. Anh và Yến Thừa Ảnh chia tay nhau ở Đài Bắc, sau đó gặp lại nhau ở biên giới Trung Quốc – Miến Điện. Năm đó, hình như cô cũng hai mươi hai tuổi. Tính ra chỉ sáu hay bảy năm nhưng đôi khi nhớ lại, những chuyện ấy dường như đã xa cách lâu lắm rồi.
Kỳ thực, từ trước đến nay, những người vô vị anh không quá để tâm, duy chỉ có mọi điều về cô, vô luận là quá khứ đã qua bao lâu nhưng anh vẫn nhớ rõ ràng. Năm đó, trên đường biên giới Miến Điện bằng phẳng, Yến Thừa Ảnh hai mươi hai tuổi, một lần nữa xông vào thế giới của anh. Khi ấy, cô xinh đẹp như một bức tượng cực quang, đôi mắt tươi sáng mạnh mẽ, sớm theo anh tiến sâu vào thế giới vô cùng xám xịt. Từ biệt Đài Bắc, anh chưa từng nghĩ bọn họ sẽ gặp lại nhau lần nữa.
Nhưng một ngày kia, cô bỗng dịu dàng vui vẻ xuất hiện, chắp tay đằng sau, mặt hơi ngước lên nói: “ Thẩm Trì, đã lâu không gặp”. Tựa như kinh ngạc, tựa như quá vui sướng, tròng mắt lộ ánh sáng lấp lánh, so với ánh lửa trại phía xa xa càng thêm sáng rực. Lúc đó, anh vừa hoàn thành xong một cuộc giao dịch, từ Uyển Đinh đến thị trấn Mang, được mời ở lại tham gia vào đêm lửa trại Songkran hàng năm. Mời người cũng là có dụng ý khác. Trong vài năm, thế lực của Trầm gia mở rộng rất nhanh, anh đưa xúc tua vươn tới biên giới phía Tây Nam, khó tránh khỏi mang đến cho dân bản xứ một ít tình cảm. Anh đối với loại hoạt động này không hứng thú lắm. Anh ở lại thị trấn Mang tổng cộng một ngày hai đêm. Trong đêm cuối cùng, anh thấy cô xuất hiện trong tối lửa trại. Tháng tư ở Vân Nam, khí hậu oi bức. Anh uống chút rượu, thực ra không say nhưng khi nhìn đôi mắt sáng như sao của cô bỗng thấy ngơ ngẩn.
Rất nhiều ký ức xông tới, dĩ nhiên tất cả đều là về cô. Thiếu nữ mười sáu mười bảy tuổi, mặc áo sơ mi trắng và chiếc váy ngắn màu xanh, tan học trở về nhà làm bài tập, lém lỉnh vô cùng. Cô và anh là hai thế giới khác nhau. Anh nhớ mang máng nhà cô của Thừa Ảnh ở Đài Bắc, bởi anh đã từng một lần đứng dưới lầu đợi cô. Nửa đêm, cô lén lút chạy ra ngoài, ăn mặc đơn giản, áo thun quần jeans, hơi lo lắng, thấp giọng hỏi anh: “ Mặc như vậy được không?”.
Anh khởi động chiếc xe máy phân phối lớn, tiếng ga xe ầm ĩ vang lên, ném chiếc mũ bảo hiểm cho cô. Sau này, cô nhìn anh thừa nhận, từ lúc sinh ra cho đến giờ, đó là lần đầu tiên cô ngồi xe máy đi hóng gió. Khi bọn cô phóng ầm ầm lướt qua những chiếc ô tô, bên tai truyền tới những tiếng la hét như dự đoán. Anh thấy buồn cười, sau khi xuống xe nhìn mặt cô trắng bệch, nâng khóe môi lên hỏi: “ Sợ à?”.
“ Không có”. Cô thở hổn hển, một tay cầm mũ bảo hiểm, một tay vén lọn tóc vào sau tai: “ Chỉ là không quen thôi”. Thế nhưng, một động tác như vậy bỗng làm anh bị phân tâm. Trên đường đi, gió mạnh thổi tung mái tóc dài của cô, nhiều lần cọ sát vào má anh, mang theo mùi thơm phảng phất, khiến anh cảm thấy ngứa ngáy, như nhột đến tận tim.
Từ Bắt Đầu Đến Hiện Tại Từ Bắt Đầu Đến Hiện Tại - Tình Không Lam Hề Từ Bắt Đầu Đến Hiện Tại