The oldest books are still only just out to those who have not read them.

Samuel Butler

 
 
 
 
 
Tác giả: Lo aka LD7
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 47 - chưa đầy đủ
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 495 / 1
Cập nhật: 2017-09-24 22:52:21 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 31
ồi thì 2 đứa tui cũng ngồi cà cưa 1 hồi thì quả thật đúng là có khác viếng thăm tui. Tí xẹo vô phòng tui nằm và hỏi tên tui, trên tay cầm bịch đường sữa đến thăm tui xưng là đệ anh T, tui thì cứ à ừ chả biết mô tê gì vì tui thì chả biết thằng Tí xẹo tí xiếc gì. nó đến hỏi thăm vài câu rồi kêu ra về, tui cũng gật đâu. mãi về sau này khi anh T kể lại tui mới biết đầu đuôi câu chuyện...
Có lẽ có thể kết thúc cái chuyện giang hồ về xóm tui từ chap này được rồi, các bác có thể chào vĩnh biết anh T lần cuối tại đây. Vì có cho tiền thì thằng Cường D cũng chả dám dính vào bé Nhy nữa huống hồ là đụng đến tui.
Sau cái vụ này, tui nằm bệnh viện khoảng thêm 3 ngày nữa thì hết chịu nổi sức ép của Hòa kì rồi, ngày nào cũng phải hít thở cái bầu không khí của mùi sát trùng, tiếng rên la, tiếng em bé khóc. Quả thật ko biết đối với các bạn địa ngục nó nằm đâu chứ với tui nó chính là cái bệnh viện ấy. Sinh lão bệnh tử, đau khổ đều có hết ở trong đây. Cho nên bằng mọi giá, vượt qua mọi biện pháp an ninh được thắt chặt 24/24 với dàn bảo vệ canh chừng nghiêm ngặt với hệ thống an ninh tân tiến. tui đã thoát đc cái nơi chết tiệt này 1 cách an toàn
Vài ngày sau đó thì vào lịch học rồi nên Bé Nhy cũng lai vảng đến nhà tui báo đời. Tui lại thế thân vào nhân vật Mr Lonely như thường ngày. Tự do thoải mái ko ai kèm cặp. Do lúc này tui cũng hơi có số má ở công ty nên báo bệnh xin nghỉ hẳn 1 tuần trời cũng ko ai dám hó hé.
Đến khoảng ngày 15 thì như lịch trình bay thì đúng là bé Nhi bắt đầu trở về Biên Hòa. em nó vừa đặt chân tới ranh giới giữa Bình Dương và Biên Hòa đã nhanh chóng nhắn tin cho tui y như công chúa sắp về làng thăm hỏi tình hình dân chúng ấy
- Em lên biên hòa rồi anh V ơi hihi - Bé Nhi nhắn qua tui
- Ừa, đi đường xa có mệt ko gái?
- Dạ hông, em quen òi. mà anh đang ở đâu ak
- Anh đang ở nhà tu
- Cái gì?hihi, sáng tu chiều hú tối uống milu hả? - Con bé lại bắt đầu ghẹo
- Ừ, anh mới cạo đầu quy y cửa chùa hôm qua xong
- Ủa mà hôm nay hổng đi làm à? em nó hỏi
- Đã kêu anh từ bỏ trần tục r`, giờ đang mài rèn kinh phật
- Xí, toàn bốc phét ko hà, thôi hổn cà rỡn với anh nữa, em về phòng sắp xếp đồ đây
- Mô phật, chúc thí chủ bình an, bần tăng thăng đây
Có lẽ các bạn để ý từ chap 1~ chap 31 có vẻ từ khi tui quen đc em tới giờ nó khá bình yên và màu hồng có phải ko? ko 1 tiếng cãi cọ, ko 1 chút giận hờn vớ vẩn lảng vảng nào vào đây!!! vâng có lẽ nó sẽ mãi như thế nếu như ko có sự xuất hiện của bé Nhy từ đầu sấn vô câu chuyện này, nếu như tui đã không quên béng đi cái lời hứa mà tui đã gieo vô trong não em 1 niềm tin mãnh liệt hồi ở cà mau và từ đây bắt đâu sóng gió nổi lên, thổi bùng với mối quan hệ giữa 3 chúng ta 1 cách vồ vập mà đến ngay cả tui còn ko thể kiểm soát được.... Các bạn và tui có lẽ đã có quá nhiều phút giây êm đềm rồi... hãy chuẩn bị chờ cơn sóng gió ập đến kể từ giây phút này.
Khởi nguồn của cơn bão này bắt nguồn vào đúng cái tối đó khi Nhi vừa mới về. Tối đó lập tức em nhắn tin cho tui chủ động rủ đi chơi. nhưng mà cái đầu nó vẫn còn băng gạc nên tui cũng ngại đi đó đây vì phải vác thêm cái nồi cơm điện nữa nên cũng từ chối khéo kêu bận này nọ.
Đến khoảng 1 tiếng sau đang nằm thưởng thức mấy bộ phim lẻ thì lần này lại là bé Nhy đến nhà tui báo đời. đến nhà thăm tui dường như cho có lệ hay sao ấy các bác ợ, vừa đặt đít chơi được 5' con bé đã rủ tui đi chợ đêm ăn uống
Tui cũng từ chối khéo tại bảo đi mắc công đội nón bảo hiểm va vào vết thương đau lắm
- Đi với em anh khỏi cần đội, em bao cho, hihi - Con bé tự tin tuyên bố như đúng rồi còn hơn cái tin ngày tận thế
- Thôi, mắc công mấy bố hugo nó vịn nữa
- Nó vịn em lo cho
- Nhưng mà... - Tui bối rối
- Đi đi mà, năn nỉ đó, mình đi 1 mình buồn lắm - Bé Nhy chu mỏ lên nhõng nhẽo
- Sao em ko đi với bạn em?
- Tui nó có kèo hết rồi T_T, huhu - Con bé giả vờ khóc thấy mà ghét
- Ừ đợi rồi ngồi chơi đó đi, anh lên phòng thay đồ cái
Mà nói thiệt với các bác cách ăn mặc tui giản dị lắm, có thể vài tấm hình gần đây tui show lên cho các bác coi, có vài tấm tui đi chơi mặc quần kaki áo thun, có tấm đi đón vợ đám cưới còn mặc cả áo công nhân T_T khi vừa đi làm về đón em. Style ăn mặc bình thường lắm, tiêu chí là gọn gàng sạch sẽ, thoải mái. nên tui hay đóng vào người mấy bộ đại loại như quần jean áo thung, hoặc sơ mi.
Xuống nhà đi với em, nói thiệt tui đôi khi có 1 bệnh là suy nghĩ nhảm. Trong đầu tui lúc ấy chỉ muốn suy nghĩ, Cầu trời khấn phật cho con gặp được thằng hugo nào đứng đường nó vịn vào rồi xem con bé nó hổ báo ra sao. Rồi thì lại liên tưởng đến cái cảnh con bé bối rối bị thằng công an bắt nạt rồi tui lao ra nhét vào mõm nó 2 tờ 100k rồi đi tiếp. Và đúng là lần này may mắn thật các bác ạ, giá như nó cũng linh nghiệm với mỗi trận cầu banh mà tui bắt độ thì khỏe biết mấy
Chạy đến bùng binh tam hiệp. Lập tức có 1 chốt công an nó đứng. Vừa chạy từ xa 50m, nó đã thấy bọn tui ko đội nón liền sấn ra đường trước thủ sẵn cầm đèn pin rọi vào mặt tui, chờ tui đến là ngoắc vô đấy. Nói thật ai ko biết sao chứ lúc đó tui quả thực còn mừng hơn là fanpage tui có 3k like ấy
Nó ngoắc vô. bé Nhy đập vai tui kêu ở yên trên xe đi, để con bé giải quyết
Tui cũng ừ, để xem con bé làm ăn ra sao với bọn này
Bé Nhy móc điện thoại ra trước bấm số ai đó, rồi đi tới cái thằng thổi
- Gì đây, mẹ thằng kia, thổi vài còn đ' xuống xe hả- Chiến sĩ giao thông hỏi?
- Dạ, chú ơi chú nghe máy dùm con cái
- Nghe làm gì? ai gọi?
- Dạ bác con - Bé Nhy nói
- Tao ko có nghe máy ai hết, còn thằng l`n kia mày có tắt máy xe xuống đây ko?
tui cũng à ừ, tắt máy gạt chống xuống
Xe ai đây?
- Của cháu - Bé nhy đáp
- Có giấy tờ bằng lái gì ko?
- Cháu để ở nhà rồi
- Ko nón bảo hiểm, ko giấy tờ xe, thôi giam xe là được rồi - Thằng kia bắt đầu giở giọng chuẩn bị hút máu
- Chú giam xe con là ngày mai chú dắt xe về nhà con ráng chịu đó nha- Bé Nhy nói với cái giọng bố đời
Lúc này thằng này quê quá rồi, lập tức rút tờ biên bản ra ghi liên tù tì
Bé Nhi liền bấm nút gọi cho 1 cái số nào đóalo, bác C hả, dạ bác ơi, lính bác họ bắt xe con. giờ con xin chú ấy mà chú ấy ko tha con sao giờ chú?
Con kêu nó nghe của điện thoại của bác cái
- Anh ơi, bác em muốn nói chuyện với anh
- Tao ko có nghe điện thoại của ai cả? - Và cặm cụi ghi tiếp lên biên bản
Bác nghe rồi đó, bác ấy ko chịu nghe điện thoại
cháu nhìn bảng tên nó tên gì cho bác cái
Nhìn 1 hồi bé Nhy nói tiếp với người đàn ông bên kia đầu dây* dạ ổng tên N. V, Long bác ạ
Thôi được rồi cúp máy đi cháu..
Đúng 10s sau. điện thoại thằng CSGT này rung lên, đi ra xa nó nói chuyện gì đó, cứ dạ dạ, em xin lỗi xếp... Rồi quay lại bọn tui với khuyên mặt cười cầu tài
Thôi 2 em đi đi, lần sau nhớ đầu nón đàng hoàng nhé...
Ủa sao ko giam xe tui luôn đi - Bé Nhy hống hách nói
Mặt thằng kia sụ lại như đống cứt, ngượng chín cả mặt ko nói đc câu nào
Bé Nhy nói: thôi lên xe đi tiếp đi anh. vừa leo lên xe con bé còn nói phông lông: đã kêu là có người muốn gặp mà ko chịu nghe máy, nhẹ ko ưa, tòan muốn ưa nặng ko hà...
Quả thực lúc này tui nhìn con bé với anh mắt khác lắm, y như 1 vị anh hùng vừa chiến thắng trở về cứu thoát cả buôn làng ấy, đúng là con bé nói thật. Đi được 1 quãng xa tui mới quay đầu lại hỏi?
Ủa hồi nãy em gọi đt cho ai vậy?
- Dạ cho bác em
- Bác em làm cái gì mà oai như hùm thế?
- Dạ, làm phó phòng CSGT tỉnh Biên hòa thôi anh
Cái đm gì mà kinh vậy - Tui nghĩ thầm - Coi bộ gốc nhà con này cũng to lắm.
Cuối cùng thì đến chợ đêm mà ko được cái chốt CSGT nào nó chặn lại lần nữa, nếu có chắc lại có chuyện hay để hóng...
Vô chợ đêm do đang có vết thương nên tui cũng kiêng vài thứ, thứ ăn đc thứ thì ko, gọi ra cũng nhiều món mà toàn để bé Nhy nó bào. mịa con bé này chứ chắc nó nhịn cả ăn sáng ăn trưa ăn chiều để chờ đến tối nó ăn 1 thể cho tiết kiệm hay sao mà quả thực nó bào kinh khủng khiếp các bác à, món ăn hôm đó tui ko nhớ rõ nữa nhưng mà khi tính tiền ngót ngét cũng gần 600k các bác ợ mà đồ ăn ở đây cũng rẻ cho có mắc đâu, món nào cao lắm là 70k thôi, có lẩu là 100k. Quả thật ăn ở quán xá đông đúc mà con bé này chả có ý tứ gì cả, mà nếu như con bé lascote đi, thì có ai nói gì đâu chả ai quan tâm, đằng nay đẹp người đẹp nết, ngồi ăn mà ai cũng chú ý đôi khi xuýt xoa tấm tắc khen thầm... như vậy mà lỡ lòng nào... chắc có lẽ dây thần kinh ngại của con bé bị đứt từ thuở nào rồi
Tính tiền xong xuôi (bé Nhy bao) còn bé liền bắt tui chở đi uống nước
Mô phật, lạy thánh ala, amen, ko biết cái bụng con bé nó có đáy ko nữa, tui đây đã no ứ hự rồi vậy mà đòi đi uống sinh tố nữa chứ.
- Thôi anh no lắm rồi.
- Hổng chịu, em khao anh ăn rồi, anh phải khao lại em chầu nước, hihi
- Cái đệt, tính toán dữ vậy, nhưng mà tính toán lại thì tui có lời cũng chả lỗ gì so với chầu ăn uống vừa rồi - Tui nghĩ thầm
- Ừ rồi vậy thì đi
2 đứa lon ton qua bên kia đường dắt xe ra rồi đi. bé nhy lần này bước lên xe, xong rồi ôm tui 1 cách ngon ơ trong khi chưa xin phép tui lấy 1 tiếng, riết thiệt sự tui thấy mình bị lợi dụng 1 cách quá đáng mà thôi kệ, tui cũng hơi thinh thích cái sự lợi dụng này, chỉ quay lại lườm con bé cái rẹt, con bé đáp lại là nụ cười lòi ra 2 cái núm đồng tiền và vài hạt gạo li ti...
Tui đề ga lên vừa định phòng đi..
Thì thấy chiếc xe Airblade của của bé Nhi từ đâu tiến tới dựng trước mũi xe tui... lườm tui với ánh mắt đỏ ngầu, khuôn mặt lạnh tạnh của em mà tui chưa bao giờ thấy xuất hiện từ những ngày đầu. Khẽ bật nụ cười phỉ khinh đời, em phóng ga vút đi giữa dòng người nhộn nhịp bỏ lại 2 đứa tui vẫn còn ngờ ngác chưa hiểu cái quái gì đang xảy ra...
Truyện Về Cô Bé Đứng Đường Mà Tôi Quen Truyện Về Cô Bé Đứng Đường Mà Tôi Quen - Lo aka LD7