Tôi không thể cho bạn một công thức thành công, nhưng tôi có thể cho bạn một công thức cho sự thất bại, đó là: cố gắng làm vừa lòng mọi người.

Herbert Bayard Swope

 
 
 
 
 
Tác giả: Lo aka LD7
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 47 - chưa đầy đủ
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 495 / 1
Cập nhật: 2017-09-24 22:52:21 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 14
hì đột nhiên! Bé Nhi giựt phăng tay tui ra 1 cái rồi nhảy ào xuống hồ...
Hoảng hồn tui đứng hình ko nói được lời nào mà cũng chả có thời gian để nói nữa chỉ kịp ú ớ: E... m Em... rồi rút chân nhanh ra khỏi đôi Dr nhảy cái ào xuống dưới theo em.Do nhà tui cũng cách sông Đồng Nai ko bao nhiêu, từ nhỏ lại vốn trốn học bơi sông nữa nên cũng ko đến nỗi là quá tệ.Nhảy xuống chả thấy con bé đâu, Lúc này tui hoảng loạn thật rồi, tui cứ ngoi lên thở cái rồi lại hụp xuống dưới mò mò, tay quơ lung tung xem có dính cái chùm tóc của em ko, mà riết đếu có, ở trên thì tui đã nghe tiếng ì xèo, mấy cặp tình nhân khác họ cũng thấy có chuyện nên cũng kéo gần lại hóng.Lúc đó mỗi lần hụp xuống rồi chồi lên, nhìn thấy mấy họ đứng nhìn tui tức lắm, nghĩ thầm trong lòng, thấy người ta gặp chuyện rồi còn ko xuống giúp còn đứng ở trên chỉ chỏ, nhưng cũng chả có thời gian đâu nói với họ, tui lại hụp lên hụp xuống cầu trời quơ đc thứ gì đó.
Mãi hồi sau cũng phải tầm 5', mệt quá rồi tui bèn vịn vào chỏm đá gần bờ mà thở... Lúc này chả hiểu sao tui sợ lắm, giống như vừa bị mất 1 thứ gì đó, đại loại tuyệt vọng lắm.Rồi lại trách bản thân mình tại sao lại chiều theo ý em lại ra đây, trách bản thân tai sao ko cầm tay em chắc hơn để em có thể giựt phăng tay tui ra để tự vẫn.Thiệt sự lúc đó tui y như 1 thằng thất bại.Nước mắt tui bắt đầu chảy ra... tui không có thói quen khóc lóc rồi mếu mão ăn vạ, khi thực sự bất lực hay gặp cảnh đau buồn, tui chỉ mím chặt môi, rồi để nước mắt nó tự tuôn thôi.Vẫn ko muốn tin vào thực tại, tui lại búng người nhào ra chỗ em nhảy đặng lặn tìm tiếp thì nghe tiếng gọi: Thôi anh, đủ rồi, em tin anh rồi, em vẫn còn sống mà!!!!!!tui chợt ngưng bặt lại, rồi định vị xem tiếng nói quen thuộc phát ra từ đâu, tại 1 phần phía trên cha con nhà nó cũng í ới nên chả rõ tiếng nói phát ra từ đâu, nhưng tui biết tiếng nói này là của em, tui còn nghe rõ từng từ từng chữ cơ mà.TUi vẫn tiếp tục ngó tứ phía.
Em ở đây này - Tiếng hét to hơn hồi nãy
tui chợt quay qua góc bên phía tít phía xa kia, thấy em đang chồi cái đầu lên vẫy vẫy tay gọi tui.
tui y như người chết đuối được cứu chứ ko phải em, chả hiểu sao sức lực đâu ra tui bơi xải 1 cách nhanh vùn vụt tới chỗ em, dự là khi đó Michael Field còn bơi ko lại tui.Tới nơi tui vội vàng hỏi tới tấp
Sao rồi, em có làm sao không, sao mà em dạt ra đây được sao vậy, tại sao em...
Thôi từ từ hỏi anh, hỏi gì mà lắm vậy, em cười.Tìm đường lên lại đi rồi có gì hỏi sau, xe cộ để ở trển ko sợ mất hả.
à ừ anh quên, để anh tìm đường lên, mãi 1 hồi sau 2 đứa men theo cái đường bở cũng leo lên được phía trên.Cũng có mấy cặp bồ bịch gần đó có đến hỏi có sao ko, sao mà bất cẩn để bị té vậy, em thì cứ che miệng cười hì hì, còn tui thì lượm con bé đắm đuối, bất cẩn con mẹ gì, nó cố tình nhảy ấy chứ, làm anh mày nãy giờ lo còn hơn bị mất việc để về chỗ cái xe ngồi bố mày làm cho ra lẽ tui nghĩ thầm trong đầu
Dẫn em về lại chỗ cũ ngồi, cũng may chìa khóa xe cắm vào xe vậy mà ko mất.Cả đôi dr vẫn ở đó hên thật, gió ở đây khá mạnh, giờ người bé Nhi bị ướt mà còn mặc váy nữa, thây người em cứ rung rung cầm cập, tui mới lấy cái áo khoác vắt trên xe lúc đầu choàng qua cho em Rồi mới bắt đầu hỏi:
Giờ kể cho anh nghe coi, quỡn quá hay sao mà lại tự sát hả? - Tui hơi lớn tiếng
Dạ, em có tự sát đâu - Giọng em xìu xìu xuống, mỏ em chu chu ra, mắt cứ đảo qua đảo lại
Em có biết lỡ em có chuyện gì, thì anh biết ăn nói sao với anh Hưng với người nhà em không? tui vẫn lớn tiếng như quát em nó
- Làm sao mà có chuyện gì được, anh ko nhớ em dân miền Tây hả - Bé Nhi trả treo với tui
Mẹ giờ mới quên khuấy đi là con bé dân miền tây, ko khéo mình còn bơi đếu lại em nó ấy chứ, nghĩ vậy, tui mới lườm qua em rồi mới quát:
Vậy chứ em có bị điên không mà giỡn nhây vậy, em có biết anh lo cho em lắm không, nãy giờ cứ sợ có chuyện gì xảy ra với em, em nghĩ sao mà lại làm như vậy, em có biết nãy giờ anh hụp lặn...
Em biết chứ, tự dưng con bé mếu ra rồi khóc lóc, em thấy hết mà, em thấy anh hụp nãy giờ tìm em, thấy cả anh khóc nữa mà, em xin lỗi anh - Em nó gục mặt xuống đất.
À cho anh xin lỗi đã to tiếng với em - Tui giữ lại bình tĩnh, mới nói cái giọng ôn tồn: vậy nói anh nghe đàng hoàng coi sao em làm vậy.
Tại vì câu trả lời của anh lúc nãy đó! em nói
anh trả lời gì - Tôi thắc mắc hỏi lại
thì anh trả lời là nếu em nhảy, thì anh sẽ nhảy theo cứu em!
mà mắc gì vì câu trả lời đó mà em phải nhảy, chẳng lẽ em ko tin anh à!
Cách đây 10' thì không, còn giờ thì tin rồi - Em giờ lại chuyển đổi trạng thái cực nhanh vừa nãy mếu mếu giờ lại nhe răng ra cười.
Thiệt sự trước đây, em chả tin ai cả, kể cả anh, em chùn giọng nói tiếp, em thấy chả còn ai trên đời này có thể làm em tin tưởng, đơn giản họ chỉ toàn lợi dụng nhau thôi, ko thể xác thì cũng vật chất.Nhiều lúc em tự hỏi nếu như có 1 ngày nào đó, mình rơi vào hố sâu của cuộc đời thì sẽ có ai đưa cánh tay ra kéo em lên ko? rồi lại tự nhủ rằng, ừm có đó, có chó nó mới kèo em lên.Bữa nhắn tin với anh, em nghe anh nói khuyên em nhiều lắm, nhưng em cũng chỉ nghĩ anh cũng giống như bao thằng đàn ông khác, nói thì hay lắm, khuyên nhủ thì hay lắm, rồi khi làm thì sẽ ra sao?
tôi giờ lại im lặng, chả biết nói gì nữa, chỉ cảm thấy hơi tự ái vì trước đó em nó ko tin mình, cũng chỉ coi mình như mấy đứa con trai khác mà em tiếp xúc.Nhưng nghĩ lại thì cũng đúng, đâu phải dễ chiếm được lòng tin của người khác, em nghi ngờ tui cũng đúng.
Mà thôi bỏ qua đi, coi như trời nóng tắm bữa át - Tui quay lại nhoẻn miệng cười với Nhi
mà nè anh, hồi nãy em thấy anh ko tìm đc em, hình như anh khóc hả, thấy mặt anh buồn buồn sao ấy - Em hướng 2 con mắt nhìn chằm chằm chờ câu trả lời từ tui
Có đâu, làm gì có - Tui ấp úng trả lời lại
Đừng có xạo với em - Em đá đểu tui
ờ thì anh lo quá mới vậy thôi - Tui gãi đầu trả lời trong bế tắc
mà kể em nghe xem: lúc ko tìm thấy em, anh có suy nghĩ gì hông? em chống cằm hóng tui với 2 con mắt căng ra rõ hóng hớt
ờ thì thấy lo, thấy sợ nữa thôi - Tui trả lời
Còn gì nữa hông? - Em chu mỏ ra suy nghĩ chờ 1 câu trả lời khác từ tôi
Thì thấy... sợ mất em
Em cười phá lên giống như đạt được cái mục đích gì đó đấy từ thế chủ động bây giờ tui bị em quay như cái chong chóng
Làm gì mà sợ mất em, em có là gì của anh đâu - Em chọi thẳng vào mặt tui 1 câu hỏi y như dùng khẩu AK47 nả đì đùng thẳng vào ngực trái tui mà tui ko cách nào chống đỡ nổi
Thì... - Tui ấp úng
Thì sao? - Em hỏi dồn
Thì... thì em là em gái của anh - Tui trả lời
Tui nhận thấy có nét hụt hẫng gì đó từ em, mà tui cũng tự nhiên cảm thấy hụt hẫng chả hiểu là vì sao
à mà anh mặc đồ như vậy, trong người có mang gì theo ko, lỡ ướt thì sao, Chết mẹ em quên... hic... - Em vội nheo mắt lại nhìn tui
Mà chết mẹ thật giờ mới để ý quên mất điều này.sờ vào túi sau ko có gì, may quá, sờ túi trước... cái cộp... mẹ ơi..cái điện thoại của tui
Rút ra nó đã tắt nguồn mẹ nó rồi Ôi cái Nokia 3110C thần thánh của tui
giờ em nó mới nhìn tui với cặp mắt ăn năn sám hối y như sắp chờ 1 hình phạt nào đó mà tui giáng xuống cho em, bé Nhi chỉ lí nhí đc vài câu: em..em xi... n lỗi anh...
tui mới cười: thôi bỏ qua đi, ko sao đâu, mất cái điện thoại mà đổi lấy mạng người cũng đáng mà em... tui mới phọt ra với giọng chân thành, độ lượng
nhưng mà anh có cứu được mạng em đâu:|, em nói câu tỉnh bơ
tui mới ngớ người ra chả biết nói gì
hihi, em đùa thôi, em che miệng cười... nói vậy chứ chiếc đt của anh đổi được lòng tin của em đó
ủa vậy hả - Tui hỏi lại mà gãi đầu ngu ngơ.
Mà còn điện thoại của em thì sao - Tui hỏi
thì nó nằm ở dưới đó đó - Em nói tỉnh bơ
Ơ thế là em bỏ cái máy của em luôn à
Kệ anh, mất cái máy, em mới hiểu được tính cách của anh
Mẹ cái con bé này, giàu quá rửng mỡ hay sao mà lại bày ra mới cái trò này... Giờ sim của tui ko biết ra sao nữa có bị cháy ko.Các bác thấy cái giá của việc này có đắt ko???????????????
Thôi người ướt vậy, ngồi đây kẻo lạnh trúng gió đó anh, về phòng em thay đồ đi. - Em nói
Nhưng mà phòng em làm gì có đồ cho anh mặc - Tui thắc mắc
thì anh mặc váy của em - Em chu mỏ ra, 2 tay cầm cái váy đung đưa qua lại ghẹo tui
Con lạy má, má nhận cho con 3 lạy, nghĩ sao vậy?
Đùa thôi, hihi, có gì em qua phòng anh Hưng mượn cho anh 1 bộ, đùa tí mà làm thấy ghớm hông - Em nói
ừm vậy nghe đặng còn lọt tai... thôi về lẹ, mẹ cha con người ta nãy giờ nhìn 2 đứa mình như 2 đứa điên kia kìa.tui chọc
Kệ người ta, ảnh hưởng gì đến tiền ăn sáng của em - Em đáp lại chan chát
Bình thường mấy cái vụ nhây này tui hay thắng thế lắm cơ mà hôm nay tui đúng là thua toàn tập, ko đốp em nó lại đc miếng nào
Chở em về nhà... mà ko dám chạy nhanh, 1 phần hôm nay quái lạ ko hiểu sao gió nó mạnh ghê gớm, gặp người nó ướt ướt ẩm ẩm, làm lạnh kinh khủng, chạy mà 2 tay nó rung bần bật, bé Nhi mới nhoài người lên hỏi tui
anh V bị làm sao vậy?
Lạnh chứ sao!
Vậy hả, có cần mặc áo khoác ko, em đưa cho - Em nói
thôi, em mặc đi, anh ko sao.tui nói bâng quơ
Rồi bỗng khoảng 5s sau... có 2 cánh tay tư sau vòng qua bụng tôi, siết chặt lại cứng ngắc, kèm theo câu nói: Thế giờ anh có ấm chưa
Truyện Về Cô Bé Đứng Đường Mà Tôi Quen Truyện Về Cô Bé Đứng Đường Mà Tôi Quen - Lo aka LD7