It is what you read when you don't have to that determines what you will be when you can't help it.

Oscar Wilde

 
 
 
 
 
Thể loại: Truyện Cười
Biên tập: Nguyễn Khả An
Upload bìa: Minh Vương
Số chương: 1
Phí download: 1 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 937 / 9
Cập nhật: 2017-09-14 13:03:49 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
UNNY STORY
When Geogre finished his studies at the university, he began to look round or a job. He did not know what he would like to do, but one of his uncles had a worked for the government for thirty years and he advised Geogre to try to get a job of the same kind, so he went for an examination one day. He was successful, and his first job was in a large government office in London.
When Geogre had been working there for a few weeks his uncle came to visit the family one Saturday evening. He was delighted that his nephew has managed to get a job working for the government, and he asked him a lot of questions about it.
One of the questions he asked was “And how many people work in your department, Geogre?”.
The young man thought for a few moments and then answered, “Abour half of them, uncle Jim”.
Khi Geogre học xong Đại học, anh bắt đầu tìm việc làm. Geogre không biết là and muốn làm gì, nhưng một người chú của anh đã làm việc chính phủ được 3 mươi năm khuyên anh cố tim fmootj công việc tương tự, vì thế một hôm anh đi thi tuyển. Anh đã thành công và nơi làm việc đầu tiên của anh là một cơ quan lớn của chính phủ ở Luân Đôn.
Khi Geogre làm việc ở đó được vài tuần thì chú của anh đến thăm gia đình vào một tối thứ bảy. Ông rất vui vì cháu của ông đã tìm được một chỗ làm việc cho chính phủ và ông hỏi anh rất nhiều câu hỏi về công việc ấy
Một trong số những câu hỏi ấy của ông là: “thế có bao nhiêu người làm việc tại bộ phận của cháu hả, Geogre”
Chang thanh niên suy nghĩ trong giây lát rồi trả lời: “Khoảng một nửa, trong số họ, thư chú Jim”.
A young man had been sitting in the drawing-room with his sweethreat for a long time and it was getting late. Suddenly, the door opened and her father entered. He coughed a little, poured tea into cup, cleared his throat and then said: “Do you know what time is it?”.
The young man stood up hurriedly, stammered a few words and in a moment or so, he left.
“Is your boyfriend and idiot or what?” asked the father of the girl, who stood looking into the mirror.
“Why?” said the daughter, a little irritated.
“Well, I just asked him if he knew the time because my watch has stopped, and he simply bolted”.
Một anh thanh niên ngồi trong phòng khách với người yêu đã lâu và đêm đã khuya. Bỗng cửa mở và bố cô gái bước vào, rót trà ra tách, hớp một ngụm rồi nói “Anh có biết mấy giờ rồi không?”
Chàng thanh niên vội vã đứng dậy, lắp bắp một vài câu rồi cáo từ ra về
“Người yêu của con có phải là thằng ngốc hoặc thằng gì tương tự như thế không?” Ông hỏi con gái lúc đó đang đứng soi gương.
Cô gái bực mình hỏi lại: “Sao?”
“Hừ! Tao hỏi nó xem nó có biết mấy giờ rồi không vì cái đồng hồ của tao không chết, thế mà nó đã biến mất”.
Billy was four years old and he was very bad boy. Every day, after luch his mother took him to his bedroom and put him on bed to rest for an hour, but billy never slept and usually make a lot of noise and got off his bed every few minutes.
One afternoon, Billy’s mother put him on his bed and then went to her bedroom to do some sewing. After ten minutes, she heard a noise so she went to Billy’s room. He was not there, but his trousers were lving on his bed.
She looked in the other rooms upstairs, but he was not there either, so she went to the top of the stairs and shouted down agrily: “Are your running about down there without your trousers?”.
“No, madam” answered a man’s voice. “I have brought your vegetables- and I am wearing my trousers”.
Billy bốn tuổi và là một đứa trẻ rất nghịch ngợm. hằng ngày, sua bữa ăn trưa, mẹ nó dẫn nó vào phòng ngủ, đắt nó lên giường để nghỉ một giờ, nhưng Billy không bao giờ ngủ mà thường gây ồn ào và cứ chốc lại ra khỏi giường rồi về phòng ngủ của bà để may vá. Sau mười phút bà nghe có tiếng động, vì thế bà qua phòng Billy. nó không có ở đó, nhưng quần dài của nó để ở trên giường.
Bà nhìn vào mấy căn phòng ở trên lầu, nhưng cũng không có con bà ở đó, vì thế bà lên cầu thang quát xuống một cách giận dữ. “Mày đi đầu mà không mặc quần hả?”
Có tiếng một người đàn ông trả lời. “Không đâu, thư bà!. Tôi mang rau đến cho bà đây- và tôi có mặc quần đàng hoàng mà.”
A farmer’s wife spent most of her time wishing for things which she did not have. She often said: “I wish I were rich”. or “I wish I were beautifu” or “I wish I had a handsome husband”.
Therefore, one day, some fairies decided to permit her to have three wishes.
The farmer and his wife talked for a long time over what she should wish for. But the farmer’s suddenly became a little hungry, and from force of habit she said: “I wish I had some sausages to eat”.
Immediately, her plate on the table was full of sausages. Then an argument began because the farmer said that his wife had wasted o eof their food wishies on such a cheap thing as sausages. The argyment grew hotter, and finally the wife said angrily, “I wish the sausages were haging from your nose”. Immediately the sausages flew to her husband’s nose and remained there.
Now, there eas only one thing the poor woman could do. She really loved her husband, and so she had to spend her third wish removing the sausages from her husband’nose.
Vợ một bác chủ trại dành hết thời gian của mình ước ao những điều mà bà không có. Bà thường ước. “Ước tôi giàu có.” hoặc “Ước gì tôi xinh đẹp”. hoặc “Ước gì tôi có một ông chồng bảnh bao.”.
Do đó, một ngày nọ. Có mấy bà tiên quyết định ban cho bà ba điều ước.
Bác chủ trại cùng vợ bàn bạc rất lâu xem nên ước gì. Nhưng bà vợ bác chủ trại đột nhiên thấy đói bụng và do tác động mạnh mẽ của thói quen, bà ước. “Tôi ước, tôi có một khúc xúc xích để ăn.
Ngay lập tức cái khay trên bàn của bà hiện ra mấy khúc xúc xích. Thế là hai người bắt đầu cãi vã vì người chủ trại cho rằng vợ của mình đã tốn một trong những điều ước quí báu để xin chẳng đáng gì là những khúc xúc xích. Càng lúc cuộc ãi vã càng to, sau cùng bà vợ nói một cách giận dữ. “Tôi ước những khúc xúc xích đó dính chặt trên mũi của ông. Ngay lập tức, những khúc xúc xích bay lên và dính chặt vào mũi của chồng bà.
bây giờ người đàn bà khốn khổ chỉ còn duy nhất một điều ước có thể làm. Bà ta thực sự yêu chồng, và thế là bà dành điều ước thứu ba để xin tháo những khúc xúc xích ra khỏi mũi của chồng bà.
William Henry Harrison, the ninth president of the United States, like so many other early American presidents. Harrison was born in a small town. As a boy, he was very quiet and bashful. In fact, he was so quiet that everyone thought that perhaps he was stupid. The people of the town therefore, like to play tricks on him. For examples, they often put a nickel and a dime in front of him and they told him choose which one he wanted. He always choose the nickel and then they, all laughed at him.
One day, a certain woman took pity on him. she said: “William, why do you always choose the nickel instead of the dime? Don’t you know that a dime although smaller than a nickel, it worth much more than a nickel?”.
“Certainly, I know it,” Wlliam answered slowly. “But if I choose the dime, they won’t play the trick on me any more.”
William Henry Harrison, tổng thống thứ chin của Hoa kỳ, cũng như khá nhiều tổng thống Mỹ trước của ông. Harrison sinh ở một thành phố nhỏ. Khi còn bé, ông rất trầm lặng và rụt rè. Thật ra, cậu bé trầm lặng đến nỗi mọi người đều nghĩ cậu là ngớ ngẩn. Do đó, dân chúng trong thành thường hay trêu ghẹo cậu. Chẳng hạn, họ đặt một đồng năm xu và một đồng mười xu trước mặt cậu và hỏi cậu ta thích lấy đồng nào. cậu luôn luôn chọn đồng năm xu để rồi sau đó, tất cả mọi người đều cười nhạo cậu.
Có một hôm, có một người đàn bà thương hại cậu. Bà nói: “William, tại sao cháu lại luôn luôn chọn đồng năm xu thay vì mười xu? Cháu không biết là mặc dù đồng mười xu nó nhỏ hơn đồng măm xu nhuwngb giá trị của nó lớn hơn đồng năm xu nhiều à?”.
“Có, cháu biết chứ ạ”. William chậm rãi trả lời: “Nhưng nếu cháu chọn đồng mười xu, họ sẽ không còn trêu ghẹo cháu nữa”.
A young girl was to be started in a Hollywood adventure film.
there was a place in the script where the girl was to jump from a high mountain into water. When the girl was shown round the place, she ran to the producer and said: “I won’t make a jumpl. There is only a foot of water at the bottom of the hill!”.
“That’s right” said the producer. “Do you think we want you to get drowned?”.
Một cô gái trẻ đang đóng vai chính trong một bộ phim phiêu lưu của Hollywood.
Có một cảnh trong kịch bản phim, cô gái phải chạy từ một ngọn núi cao xuống nước. Khi cô gái được đưa tới nơi, cô chạy lại người chủ nhiệm phim nói: “Tôi sẽ không nhảy đâu. Chỉ có vài gang tay nước ở chân núi thôi!”.
“Đúng vậy” người chủ nhiệm phim nói. “Thế cô nghĩ rằng chúng tôi muốn cô chết đuối sao?”.
Peter was eight and a half years old, and he went to a school near his house. He always went there and came home one foot, and he usually got back on time, but last Friday he came home from school late. His mother was in the kitchen, ans she saw him and said to him, “Why are you late today, Peter?”.
“My teacher was angry and sent me to the headmaster after our lesson.” Peter answered.
“To the headmaster?” his mother said: “Why did she send you to him?”
“Because she asked a question in the class” Peter said: “and none of the children gave the answer except me.”
His mother was angry “But why did the teacher send you to the headmaster then? Why didn’t she send all the other stupid children?”. She asked Peter.
“Because her question was: Who put glue on my chair?” said Peter.
Peter được tám tuổi rưỡi và đi học ở gần nhà. Lúc đi học cũng như về, cậu luôn đi bộ và thường đúng giờ nhưng thứ sáu tuần rồi cậu về trễ. Mẹ cậu ở trong bếp thấy thế hỏi: “Peter, sao hôm nay con về trễ thế?”.
Peter trả lời: “Hom nay, sau khi tan học, cô giáo giận dữ bắt con lên gặp thầy hiệu trưởng”.
Mẹ cậu hỏi: “Lên gặp thầy hiệu trưởng à? Tại sao lại bắt con lên gặp thầy?”.
Peter đáp: “Vì ở trong lớp cô giáo hỏi một câu mà ngoài con ra chẳng đứa nào trả lời được.:
Mẹ cậu giận dữ nói: “Thế sao lại bắt con lên gặp thầy hiệu trưởng mà không bắt những đứa ngu ngốc khác lên?:
Peter đáp: “Vì cô hỏi: Trò nào trát keo lên ghế của cô vậy?”.
Mrs. Smith was fond of reminding her husband that the sliver was hers, the piano and the furniture were hers. In the middle of the night she was awoke by noises downstairs. She shook her husbad, “Henry” She whispered “Get up. There are buglars donstairs”.
“Burglas” echoed Mr. Smith wearily: “Well, let them burgle! There’s nothing of mine down there.”
Bà Smith hay nhắc nhở chồng bà rằng đồ dụng bằng bạc là của bà, cây đàn dương cầm là của bà và đồ gỗ là của bà. Nửa đêm có tiếng động dưới nhà làm bà tỉnh giấc.Bà lay chồng “Henry” Ba thì thầm “Thức dậy. Có trộm dưới nhà”.
“Trộm” ông Smith mỏi mệt lặp lại. “Được đấy, cứ để chúng trộm! Ở đó có thứ gì là của tôi đâu.”
A naval cadet wrote to his sweet-heart, “For your sake. I’m ready for any exploit!” I can swim across the Pacific, brave a pack of sharks, walk to you under water for miles and miles!”.
All that sounded convincing. The he added: “Nether storm nor hurricane can stop me!”
P.S: I’ll come to see you on Saturday if it doesn’t rain”.
Một học viên trong trường sĩ quan hai quân viết cho người yêu: “Vì em anh sẵn sàng lập mọi kì công! Anh có thể bay qua Thái bình dương, đương đầu với một đàn cá mập, đi bộ hàng trăm dặm dưới trời mưa để đến bên em”.
Tất cả những điều đó có vẻ thuyết phục. Sau đó anh ta viết thêm. “Mưa going bão tố cũng không ngăn cản được anh”.
Tái bút: “Anh sẽ tới thăm em vào thứ bảy này nếu trời không mưa”.
At a college examination a professor said: “Does the question embarrass you?”
“Not at all, Sir” replied the student “It is the answer that brothers me”.
Trong một kì thi Đai học, một giáo sư hỏi: “Câu hỏi có làm anh lúng túng không?”
Cậu sinh viên trả lời: “không ạ, thưa giáo sư, chính câu trả lời mới làm tôi phiền ạ!”.
Tell me, grandmother, Jane asked: “Why do I have two eyes, two ears, two hands, two feet but only one tongue and nose?”.
“I’ll tell you why, Jane” Her grandmother said: “you have two eyes so as to see more, two ears to hear more, to hands and two feet to do more and to walk more, but only one tongue so as to talk less, and one nose so as not to poke it into other people’s business.”
Jane hỏi: “Bà ơi! Cho cháu biết vì sao cháu có tới hai mắt, hai tai, hai bàn tay, hai bàn chân nhưng cháu chỉ có một cái lưỡi and một cái mũi?”.
Bà của Jane trả lời: “Để bà nói cho cháu nghe, cháu có hai mắt để nhìn rõ hơn, hai tai để nghe rõ hơn, and tay và hai chan để cháu làm việc và đi lại dễ dàng hơn, nhưng cháu chỉ có một cái lưỡi để cháu nói ít hơn, và cháu có một cái mũi để cháu không chĩa mũi vào công việc của người khác”.
One spring before the period of the Civil War, a boy appeared at a prosperous farmin the Portage County, Ohio. The boy was looking for work. The farmer did not know anything about the boy, but the spring is a busy time on farm, so he hired him. The boy’s name was Jim. Jim work on the farm all through the spring and summer. He helped with the planting, cut wood, took the cows to pasture, ect,…
He was a good worker but quite and retiring. He ate in the kitchen and slept in the barn on a pile of hay.
Before the end of summer, however, young Jim had fallen in love with one of the farmer’s daughters, a pretty young girl of about his own age. He wanted to marry her, but the farmer told very plainly that he did not intend to let his daughter marry a young man without money, without name, without prospects of any kind for the future. Jim said: Nothing in answer to this, but that night, he packed together his few things and disappeared. No one in this section ever saw him or heard from him again.
About thirty years later the farmer was tearing down his old barn in order to build a new one. In one of the wooden beams above the place where young Jim used to sleep, the farmer noticed this name cut into the wood with a pen-knife: “James A. Garfield “Jim” at that time was President of the United States.
Cậu bé tên Jim
Một mùa xuân trước thời kì nội chiến, một cậu bé xuất hiện ở một nông trại thịn vượng thuộc quận Portage, bang Ohio. Cậu bé đang tìm việc làm. Người chủ trại hoàn toàn không biết gì về lai lịch cậu bé, nhưng vì mùa xuân à mùa bận rộn ở nông trại, nên ông ta thuê cậu. Tên cậu bé là Jim làm việc ở noognt rại suốt mùa xuân qua mùa hạ. Cậu bé giúp trồng trọt, chẻ củi, dắt bò ra đồng v.v…Cậu ta làm việc siêng năng nhưng trầm lặng và kín đóa. Cậu ăn trong nhà bếp và ngủ trên đống cỏ khô chuồng bò.
Tuy vậy, trước cuối mùa hạ, chàng Jim cũng đã phải lòng cô con gái của người chủ, một cô gái xinh xắn trạc tuổi mình. Cậu ta muốn lấy nàng, nhưng người chủ trại nói thông thường rằng ông ta không hề có ý định để con gái mình lấy một thanh niên không tiền bạc, không tên tuổi, không một tí gì gọi là chút triển vọng ở tương lai. Jim chẳng nói năng gì đáp lại, nhưng đêm hôm đó cậu ta thu xếp số hành lí khiếm tốn của kình ra đi. Từ đó không ai trong khu vực nhìn thấy cậu ta hay nghe đến tên cậu ta nữa.
Khoảng 30 năm sau, người chủ trại đang giật cái chuồng bò cũ kĩ của ông xuống để làm cái chuồng mới. Ở một cái xà gỗ, bên trên chỗ trước kia Jim vẫn ngủ, người chủ trại trông thấy một cái tên được khắc vào gỗ bằng dao nhíp: James A. Garfield “Jim”. lúc đó đang là tổng thống Hoa Kỳ.
A freshman was being severely criticized by his profressor.
“You last paper was very difficult to read” said the professor “You work should be written in such a way that the most ignorant would be able to understand it”.
“Yes, Sir” said the student “What part didn’t you get”.
Giáo viên đang phê bình gay gắt cậu sinh viên năm thứ nhất.
“Bài thi vừa rồi của cậu thật khó chấm”giáo sư nói “Bài của anh đáng lẽ phải viết làm sao để cho người ngu nhất cũng có thể hiểu được mới phải”.
Cậu sinh viên trả lời: “Vâng thưa giáo sư, thế đoạn nào thầy không hiểu ạ”.
Arriving home one evening a man found the house locked up. After trying to get in at the various windows ground floor but in vain, he finally climbed upon the shed roof with much difficulty, entered through a second story window. On the dining room table he found a note from his wife:
“I have gone out. You’ll find the key under the door mat”.
Vào một buổi tối, người đàn ông trở về nhà thì thấy của bị khóa. Sau khi cố gắng chui qua nhiều cửa sổ khác nhau ở tầng dưới nhưng không được, cuối cùng, thật khó khăn ông ta mới trèo lên được nóc nhà kho, vào được tầng hai một cửa sổ. Trên bàn ăn trong phòng ăn ông ta tìm thấy một mảnh giấy của vợ ông ghi:
“Em phải ra phố. Em để chìa khóa dưới tấm nệm chùi chân ở cửa”.
Truyện Cười Tiếng Anh Truyện Cười Tiếng Anh - Nguyễn Hữu Dự Truyện Cười Tiếng Anh