A mere friend will agree with you but a real friend will argue."

Russian Proverb

 
 
 
 
 
Tác giả: Mốc
Thể loại: Tùy Bút
Biên tập: Kim Anh
Upload bìa: Ember Elwood
Số chương: 12
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 240 / 5
Cập nhật: 2021-01-29 22:20:27 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Sống Hay Tồn Tại
ôi thường tỉnh dậy giữa lúc tiếng chuông báo thức quen thuộc đổ ráo riết. Âm thanh “tít tít” kéo dài giữa khoảng không kéo tôi rời khỏi những giấc mơ ngọt ngào vội vã. Lẽ ra phải với tay tắt ngay báo thức rồi tung chăn dậy như mọi lần thì tôi lại để cho nó tự tắt. Còn mình thì cuộn tiếp một vòng trong chiếc chăn ấm áp. Lại là một buổi sáng mùa mưa. Tiếng những giọt nước rơi xuống vỗ đì độp trên mái nhà, gió cùng nước mưa thuận chiều cứ thốc vào cửa sổ đang đóng kín. Những giọt mưa nặng nề trút xuống phủi đi lớp bụi sớm mai. Tôi nằm trong chăn, mắt díu lại, cảm nhận rõ cái lạnh thấm qua da thịt nên càng co người lại. Được một lát, tôi cũng vội vàng bật người ngồi dậy, hít một hơi thật dài, nhìn ra phía cửa sổ nơi khoảng không đất trời đang bị phủ một màn trắng xóa. Tôi mỉm cười rồi tự nhủ: “Rồi sẽ ổn thôi”.
Có những ngày, tôi cảm nhận rõ thời gian đang trôi vùn vụt qua mình. 1 năm, 2 năm rồi nhiều năm nữa trôi qua, cảm nhận cuộc sống của bản thân vẫn cứ bình thường trôi theo cùng thời gian như thế. Đi học, ăn, ngủ, thỉnh thoảng là vài cuộc hẹn trà sữa với bạn bè khi rảnh. Những sinh hoạt bình thường của một con người bình thường. Bởi vì nó quá bình thường nên lắm lúc bão giông ập tới, có khi tôi chưa chuẩn bị kịp được tinh thần, và có đôi khi tôi đã ngã gục, thua cuộc với mớ cảm xúc đang đè nén trong lòng mình. Nhưng thời gian thì không đợi ai, nó vẫn tích tắc như tiếng chuông báo thức buổi sáng, gián tiếp bảo với tôi rằng: “Ngày mới đã đến”. Tức là tôi đã mất đi một ngày, một ngày nữa tôi vẫn chưa xác định được mục đích sống của mình.
Thời hiện đại, mỗi thứ luôn được chú tâm bằng sự nhanh chóng. Nhanh làm cái này, nhanh hoàn thiện cái kia, cuộc đời ngắn lắm, sao không nhanh lên. Rồi có lúc đứng giữa dòng người đang vội vã, tôi cố định đầu óc mình với câu hỏi: “Mình có đang thật sự sống hay không?”. Để rồi sực tỉnh khi đặt tay lên tim, những nhịp của sự sống vẫn đang đập liên hồi. Người xung quanh thì vẫn đang tất bật với công việc của mình, thỉnh thoảng họ ngước nhìn tôi đứng im trên đường với ánh mắt khó hiểu. Phải, tim vẫn đập thì tôi vẫn đang sống đây nhưng trong thâm tâm tôi vẫn cảm thấy đó chỉ là dấu hiệu cho biết tôi đang tồn tại mà thôi. Mọi người đang tồn tại mà thôi. Còn sống thật sự, nó phải khác kia.
17 tuổi. Độ tuổi tươi trẻ nhất của một đời người. Cũng như nhiều bạn bè đồng trang lứa. Tôi với những ước mơ, những khát khao bùng cháy trong người. Những nhiệt huyết đôi lúc lại bị những nỗi lo về sự ổn định mà mỗi phụ huynh đặt vào con cái đè xuống. Tôi biết, vốn dĩ con người không ai là hoàn hảo cả. Vì vẫn có rất nhiều người từ bỏ sở thích của mình để theo đuổi những thứ có thể giúp họ tồn tại được. Nhưng thật ra mặt khác cũng có rất nhiều người mất nhiều thứ để thực hiện được đam mê của mình, vì họ muốn được sống thật với chính mình chứ không phải đơn giản là tồn tại. Vậy tôi từng muốn mình như thế nào? Sống hay tồn tại? Nhiều lần tôi ngẩn ngơ nhìn lên trần nhà mỗi buổi sáng, giữa khoảng không tĩnh lặng, tôi tự hỏi rốt cuộc bản thân thích gì nhất. Cho đến tận lúc nhìn thấy ánh mắt cùng nụ cười của ba mẹ lúc tự hào về tôi vì một điều gì đó. Tôi hiểu được, bản thân mình sống vì điều gì, đó là vì sự sống của ba mẹ, vì để những nỗi lo không hằn trên khóe mắt thông qua nếp nhăn. Có thể suy nghĩ này có thể khiến tôi đánh mất đi nhiều thứ, ước mơ của mình, nhưng vốn dĩ, sống vì người thân đôi lúc cũng chính là một cách chứng tỏ tôi vẫn đang sống. Mỗi người đều có mỗi cách sống riêng, tôi cảm thấy thoải mái khi nghĩ được điều đó. Hơn nữa, lúc tôi cảm nhận yêu thương vẫn tràn trề trong lòng. Lúc tôi rời bỏ những suy nghĩ tiêu cực, lao vào học tập để có được một tương lai tốt hơn thì tôi đã cảm nhận rõ tôi đang sống. Dù cho là sống vì sự tồn tại của người khác, vì niềm vui, hạnh phúc của người đối diện.
Tồn tại hay là sống? Tồn tại thì dễ, nhưng sống thì lại khó hơn. Tôi chọn cách tồn tại nhưng vẫn sống. Thông qua mỗi hành động yêu thương, mỗi nụ cười, mỗi sự cố gắng. Có thể đôi lần tôi sẽ phải chìm ngập vào chuỗi cảm xúc chơi vơi của mình. Nhưng tôi hiểu, chỉ cần thấy nụ cười của người tôi thương yêu rực rỡ thì tôi đã cảm thấy thoải mái, hạnh phúc rồi. Vậy thì lúc này, sống hay tồn tại đối với tôi cũng chẳng cần rõ ràng quá nữa. Bởi lẽ cuộc sống này có điều gì là hoàn hảo cả đâu. Tôi tồn tại khi tim vẫn đập, và sống thật sự khi cảm nhận được sự thoải mái vì bản thân đã làm hết mình trong mọi chuyện. Có lẽ như vậy là đủ.
Trời mấy hôm nay mưa nhiều, tiết trời khiến con người ta dễ mông lung với những cảm xúc. Có lẽ ai đó sẽ nghĩ về sau này, ừa thì sau này thì cũng đáng để lo đó. Sau này phải sống thế nào thì thiệt đáng để nghĩ. Nhưng mà hiện tại mới là thứ quyết định bạn hay tôi có sau này hay không. Sống hay tồn tại. Bạn và tôi cứ nên chọn thứ khiến bản thân mình sau này không phải nuối tiếc là được. Vì đời người chỉ có một, đừng để những trăn trở cầm chân bạn khi thời gian vẫn trôi rất mau.
@NguoiTre+
Trưởng Thành Sẽ Như Thế Nào Trưởng Thành Sẽ Như Thế Nào - Mốc Trưởng Thành Sẽ Như Thế Nào