Sở dĩ bạn thất bại là do bạn dám tiên phong đi tìm vùng đất mới, phương pháp thực hiện mới, và những cách thức thể hiện mới.

Eric Hoffer

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 142 - chưa đầy đủ
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 481 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 05:43:23 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 138: Chương 138
ditor: thao1504
Bảo bảo ở trong bụng rất an phận, đã sáu tháng mà không hề làm khó cô, chỉ trừ lúc mới có làm mẹ nó có chút ăn không ngon thì sau đó mọi chuyện đều rất tốt. Trên mặt Mạnh Tĩnh Nghiên đầy khổ sở, cũng rất chân thành.
"Mẹ, con không sao. Ba, Thành Trạm Vũ không biết con có bảo bảo, nên người cũng đừng đi nói cho hắn biết."
Mạnh Tĩnh Nghiên vuốt bụng, vô cũng tội nghiệp nhìn ba. Từ khi Mạnh Tĩnh Nghiên ra đời đến lớn lên, cô chính là tiểu công chúa trong nhà, là người nói một là không có hai. Ba ở bên ngoài đầy bản lãnh, mười mấy cái siêu thị, hơn ngàn công nhân đều trông cậy vào hắn mà ăn cơm. Nhưng mà cá lớn nuốt cá bé, cá nhỏ ăn tôm tép, ở trước mặt Mạnh Tĩnh Nghiên, hắn chính là cấp tôm tép. Một nhân vật như vậy, khi đối mặt với con gái, thì đúng là nâng trong lòng bàn tay cũng sợ té, hứng như hứng hoa. Chỉ cần con gái hắn có chút chuyện không như ý, hắn liền khẩn trương hơn ai hết.
Hoặc là nói từ trước tới giờ hắn nhìn Thành Trạm Vũ lúc nào cũng không vừa mắt? Khuê nữ của hắn chính hắn còn chứ yêu thương đủ, thì không biết từ đâu xuất hiện một tên tiểu tử thúi đến đây giành với hắn, làm sao có thể không tức giận chứ? Có thể không có cảm giác nguy hiểm sao?
Nhất là bây giờ, nhìn con gái còn lớn bụng, còn chảy nước mắt, tâm của hắn, so với chuyện ai đó đánh hắn một đấm còn khó chịu hơn! Trong nháy mắt hận ý đối với Thành Trạm Vũ đã tăng đến mức cao nhất, hận không thể kéo tên đó ra ngoài cho ngũ mã phân thây.
"Địt mẹ nó, nó tốt nhất không nên xuất hiện trước mặt của ta, bằng không..."
Mạnh Tĩnh Nghiên thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần ba đồng ý không chủ động đi tìm Thành Trạm Vũ gây phiền phức là được. Mẹ Mạnh nhìn con gái đang nhân nhượng vì lợi ích toàn cuộc, hốc mắt cũng ẩm ướt. Nhưng lúc này, bà không chỉ với thân phận nữ nhân với nhau, mà bà còn với tư cách một người mẹ, bà phải vì con gái mà chống đỡ một góc trời, làm chỗ dựa cho con gái.
"Được rồi được rồi, còn nói chuyện này để làm gì. Nghiên Nghiên, tới nói chuyện với mẹ một chút, con đi kiểm tra thì bác sĩ đã nói như thế nào?"
Là chuyện quan trọng, nên liền nói rõ ràng cho mẹ nghe. Còn lấy kết quả siêu âm ra cho ba mẹ nhìn, chỉ vào một hình tròn nhỏ nói cho hai người biết, đâu là mắt bảo bảo, đâu là miệng bảo bảo, còn nói bảo bảo rất nghịch ngợm, hay mút / hút ngón tay. Thói quen chẳng mấy tốt đẹp này, chờ bảo bảo ra đời, nhất định cô phải sửa lại thói xấu này.
Mẹ Mạnh cẩn thận và nghiêm túc nhìn kết quả kiểm ra của con gái cùng với lịch hẹn tái khám, nói tóm lại, tình trạng đứa bé rất tốt, thân thể Mạnh Tĩnh Nghiên cũng rất tốt, chỉ là do thời gian trước nghỉ ngơi không được tốt, cần bồi bổ khí huyết.
Nhìn tấm ảnh nhỏ của bảo bảo, lòng của Mạnh Tĩnh Nghiên cũng nhanh chóng thay đổi. Đây chính là tấm ảnh đầu tiên về sự sống của bảo bảo a, cô nhất định phải bỏ vào trong hộp bách bảo của mình bảo quản thật cẩn thận. Từ nhỏ đến lớn, đồ tốt cô đều để ở trong đó, mà những thứ này, chính là thứ trân quý nhất của cả đời cô.
"Nghiên Nghiên, ngày mai, ba mẹ đi với con kiểm tra lại một lần, hỏi ý kiến bác sĩ một chút, lúc nào thì thích hợp...... Sinh non."
"Cái gì?" Mạnh Tĩnh Nghiên không thể tin trợn to mắt."Mẹ! Đây là đứa bé của con, con làm sao lại không cần đứa bé chứ!"
Thấy phản ứng của Mạnh Tĩnh Nghiên quá kịch liệt, mẹ Mạnh vội vàng vuốt lưng của cô rồi trấn an nói, "Nghiên Nghiên, mẹ hiểu rõ, con rất thích đứa bé, có cảm tình đối với đứa nhỏ này. Nhưng mà, con mới bao lớn? Con vẫn chưa tới mười tám tuổi đâu, mang thai một đứa bé, sẽ khổ cực cỡ nào con có biết không?"
"Mẹ, con hiểu rất rõ, con không sợ khổ cực." 15298184
Mạnh Tĩnh Nghiên liên tiếp bảo đảm, tuy nhiên không thể chiếm được sự đồng ý của mẹ cô.
"Hiện tại con không sợ khổ cực, nhưng phải nuôi một đứa bé lớn lên cũng không phải là chuyện ngày một ngày hai. Là ngày qua ngày, năm qua năm, cũng phải làm tròn một người mẹ hoàn hảo, một năm 365 ngày không có ngày nghỉ. Nghiên Nghiên, con còn nhỏ, còn tuổi thanh xuân, còn có rất nhiều chuyện tốt đẹp chưa trải qua đâu, có đứa bé......"
"Mẹ, chẳng lẽ mẹ cảm thấy có đứa bé là gánh nặng sao? Mẹ, con là gánh nặng của người sao?"
Mẹ Mạnh bị Mạnh Tĩnh Nghiên phản bác không thể nói lên lời. Một hồi lâu,
Trùng Sinh Trở Về Năm Ba Tuổi Trùng Sinh Trở Về Năm Ba Tuổi - Giai Nhân Chuyển Chuyển