Tài giỏi không có nghĩa là không bao giờ phạm phải sai lầm, mà ở chỗ nhanh chóng chuyển bại thành thắng.

Bertolt Brecht

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 142 - chưa đầy đủ
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 481 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 05:43:23 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 126: Chương 126
ditor: thao1504
Bác sĩ Mạc Băng lái xe, đầu tiên chở Thành Trạm Vũ về phòng trọ nhỏ của hắn. Cũng may nhờ phòng này chính là phòng Bác sĩ Mạc Băng đã mua cho hắn, nên trong tay ông ta mới có chìa khóa dự bị của phòng này, nếu không thì Thành Trạm Vũ đúng là không có chỗ nào để đi rồi.
"Khụ khụ khục, khục khụ khụ khụ khụ khụ." Mở cửa phòng ra, một luồng khí hòa lẫn bụi bậm đập vào mặt."Tôi nói này, Trạm Vũ a, phòng này ngươi đã bao lâu không trở lại đây rồi hả? Khụ khụ......"
Sặc đến nỗi bác sĩ Mạc nói không được hết câu, Thành Trạm Vũ cầm túi hành lý mới vừa để dưới đất phủi làm bay lên rất nhiều bụi bậm, làm cho mũi ngứa rất khó chịu, đưa tay quạt quạt ở trước mặt vài cái, khi bụi bậm trở về mặt đất lần nữa, mới được coi là tốt hơn một chút.
"Được rồi, trước tiên ngươi lao chùi cái ghế ngồi một chút rồi ngồi xuống đi, ta phải đi WC một chuyến. Vội vàng tới đón ngươi, đúng là nghẹn chết ta rồi." Vừa nói, bác sĩ Mạc vừa bước nhanh về phía WC. Trong lúc đi lại đưa tay kéo khóa quần ra, khụ khụ, trong phòng không có người ngoài, chỉ hai người đàn ông, không sợ bị nhìn.
Tiện tay phủi bụi ở trên ghế sofa một cái sao đó ngồi xuống, quên mất quần của mình quần sẽ bị dơ, hắn thật sự không có tâm tình dọn dẹp chút nào. Từ lần trước sau khi rời đi, hắn chưa từng nghĩ sẽ trở lại nơi này. Lặng lẽ cúi đầu, lần trước, lần trước —— dường như lần trước trở lại, hình như là ở nhà chán chường một tuần đều uống rượu, lần bị Nghiên Nghiên đưa đi bệnh viện rửa ruột kia?
Đang nhớ lại, ngay trong tolet truyền đến một tiếng hét thảm thiết, bác sĩ Mạc chạy ra như chạy trốn còn nhanh hơn so với tốc đi vào nhà vệ sinh hồi nãy, phía dưới còn có vật nào đó rất không hòa hài đang đung đưa theo động tác của hắn, thế nhưng hắn lại không hề hay biết.
Thành Trạm Vũ ngẩng đầu lên, cau mày nhìn Bác sĩ Mạc Băng, vẻ mặt hết sức không vui.
"Ngươi...ngươi, Trạm Vũ a, không phải chú Mạc nói ngươi, coi như ngươi không ở nơi này, thì cũng nên mời một người làm thêm giờ đúng giờ để chùi rửa cho sạch sẽ chứ? Nhừng đồ lần trước ngươi khi uống say đã nôn ra vần còn nằm trên sàn trong nhà sinh kìa! Cái mùi kia, còn những còn giòi nữa, nôn......"
Từ lúc Mạc Băng học đại học y khoa tới giờ, lúc bắt đầu giải phẩu chuột bạch nhỏ, con thỏ nhỏ, sau đó cũng đã giải phẩu tử thi, đến bệnh viện thực tập sau này làm hơn mấy trăm ca phẩu thuật lớn nhỏ, khi đối mặt với các tử thi thì khi về nhà cũng có thể ăn cơm còn cảm thấy hôm nay thịt làm rất thơm. Là người trâu bò khủng bố như vậy, lại bị hình ảnh thảm hại trong nhà vệ sinh làm cho thê thảm
Chống trên ghế sa lon nôn một trận, Mạc Băng cảm thấy tối hôm nay hắn khỏi cần nghĩ đến chuyện ăn cơm, thật sự là, nôn......
Thành Trạm Vũ bình tĩnh lấy chi phiếu từ trong ngăn kéo ra, cầm túi hành lý lên, "Đi thôi, đi ra ngoài ở." Bác Mạc ta đã nói uổng công vô ích đi.
Tương lai của hắn có thể ở bên cạnh Mạnh Tĩnh Nghiên hay không còn chưa có xác định được đâu, nào có tâm tư trông nom những thứ này chuyện nhỏ nhặt không đáng kể này chứ! Nhưng nhìn ‘ cảnh hoang tàn khắp nơi ’của phòng, bụi bám thật dầy, tâm tình càng thêm không được, thay vì nhìn mà chán chường, không bằng đi tìm khách sạn thích hợp ở vài ngày.
Mục tiêu tối ưu đương nhiên là trở về Mạnh gia rồi, nhưng nên làm gì bây giờ?
Nhìn Mạc Băng một lần nữa, ý bảo hắn đuổi theo. Bây giờ còn có chổ phải sử dụng đến hắn, cho dù ông có nôn đến mang thai đi nữa thì cũng phải đi theo hắn, trước tiên giải quyết chuyện của hắn và Nghiên Nghiên rồi hãy nói.
Dẫn theo Mạc Băng tới phía đối diện, chính là khách sạn ngày hôm qua hắn ở. Liền yêu cầu muốn ở phòng mà hắn đã mướn tối ngày hôm qua, không vì cái gì khác, buổi sáng vội vội vàng vàng đi, tới lúc trở về thì mới nhớ tới, hai người bọn họ...... Ngày hôm qua đã làm cho trên giường đều là vết máu, hắn muốn giữ lại cái tấm trãi giường đó, làm vật chứng tốt đẹp khi nhớ lại lần đầu tiên của hai người bọn họ.
Nhìn thời gian, từ lúc trả phòng đến khi trở lại, cũng không quá ba giờ, chắc các phục vụ đến mức quá không cần mẫn mà đã dọn dẹp phòng rồi, đã đổi tấm trải giường rồi?
"Thật xin lỗi tiên sinh, có thể an bài ngài vào những phòng khác được không? Phòng 1305 đã có khách còn chưa có trả phòng." Chuyện của Thành Trạm Vũ cùng Mạnh Tĩnh Nghiên tối ngày hôm qua cơ hồ đã truyền khắp các khách sạn, trước sảnh, tiếp tân
Trùng Sinh Trở Về Năm Ba Tuổi Trùng Sinh Trở Về Năm Ba Tuổi - Giai Nhân Chuyển Chuyển