"We humans have lost the wisdom of genuinely resting and relaxing. We worry too much. We don't allow our bodies to heal, and we don't allow our minds and hearts to heal.",

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 142 - chưa đầy đủ
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 481 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 05:43:23 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 122: Chương 122
ditor: Á bì
Thành Trạm Vũ nổi giận, những cái khác thì có thể được, nhưng anh không thể nào chịu nổi khi trong tim của Mạnh Tĩnh Nghiên chứa một người đàn ông khác. Dưới cơn nóng giận, bồng cô lên, ba chân bốn cẳng đi nhanh về phía khách sạn ở đối diện quán bar.
Lúc này nhà trọ và khách sạn còn chưa thịnh hành đăng ký tên, chỉ cần trả tiền là có thể lấy phiếu phòng. Thành Trạm Vũ để cho Mạnh Tĩnh Nghiên ôm cổ anh, một tay thì dùng lực kẹp chặt eo của cô, còn tay khác thì cố gắng móc ví tiền từ trong túi quần ra rồi sau đó khôi phục lại bộ dáng ban đầu, dùng hai tay ôm Mạnh Tĩnh Nghiên. Chẳng còn cách nào khác, Mạnh Tĩnh Nghiên cũng không được thành thật cho lắm, cứ quay tới quay lui ở trong lòng Thành Trạm Vũ, nếu buông lỏng chút là có thể té xuống.
Cô nhân viên đứng quầy cũng có kiến thức rất rộng, nhất là cặp đôi đang đong đưa ở trước mặt, mỗi ngày người tới đây mua vui có cả trai lẫn gái, cứ ngày ngày đều tới như vậy thì khách sạn làm ăn rất tốt. Nhưng khi liếc nhìn trộm, cô gái nhỏ được ôm trong ngực bộ dáng nhìn rất xinh đẹp, tuổi cũng không lớn lắm, nhưng thần trí có chút mơ hồ, hẳn là uống say rồi.
Mặc dù bộ dáng của cậu trai này rất có khí chất, rất có hương vị. Nhưng cũng đều là mấy đứa nhóc con, nếu như vì người ta uống say mà chiếm tiện nghi, chờ đến lúc tỉnh dậy chắc đau khổ lắm. Chỉ có điều cô chỉ là nhân viên ở đại sảnh, không thể có hành động chất vấn khách hàng, bằng không lúc nào cũng có thể rơi vào nguy hiểm cuốn gói ra đi.
Cho nên cô thông minh không phát ra âm thanh gì cả, nhưng mà chỉ là thỉnh thoáng nhìn thoáng qua bọn họ mà thôi, trong lòng âm thầm cảm thấy tiếc nuối cho Mạnh Tĩnh Nghiên, tốc độ giải quyết giấy tờ cũng chậm hơn.
Mạnh Tĩnh Nghiên cao một mét sáu lăm, nặng cũng được bốn mươi lăm ký, nên Thành Trạm Vũ có ôm vào trong ngực cũng không có cảm thấy mệt. Nhưng lại không chịu được người trong lòng cứ vặn tới vặn lui, liên tục cọ xát lên người anh, một bàn tay bắt được cổ tay anh, một tay còn lại thì đang sờ tới sờ lui trên người của anh.
Ánh mắt hơi híp lại, cũng không biết cô có biết người đang ôm cô là ai hay không.
"Ưm, Hoằng Văn, vóc dáng của anh cũng được lắm, cơ ngực cũng to ra rồi. Tập khi nào vậy? Tới bây giờ em vẫn chưa được sờ tới đâu! Có phải là tập được một thời gian rồi phải không, cơ bụng sáu múi biến thành một cục?"
"Hương vị trên người của anh cũng rất dễ chịu, em rất thích."
"Hi hi hi, để em sờ xem cơ bụng của anh còn hay không?"
"Đến đây, đến đây, đều là vợ chồng già rồi còn thẹn thùng gì nữa?"
Người luôn luôn có tự chủ như Mạnh Tĩnh Nghiên lại có bộ dáng như vậy sau khi uống say, bộ dáng khéo léo hiểu chuyện của cô đã được ném tới đảo Trảo Oa rồi, không riêng gì lời nói có ý đùa giỡn Thành Trạm Vũ, mà hành động cũng không thua kém đâu. Tay nhỏ bé lần mò từ ngực đi xuống, đáng tiếc bây giờ cô bị Thành Trạm Vũ dùng tư thế ôm ngang nên hành động có chút hạn chế những ngón tay nghịch ngợm nên phạm vị nhiều lắm chỉ được sờ ngực mà thôi, muốn lần mò xuống dưới thì có chút vất vả.
Thành Trạm Vũ càng nghe những lời nói trêu chọc mặt anh lại càng đen, rất rõ ràng Nghiên Nghiên đang xem anh là người đàn ông khác, chính là người đàn ông tên Lục Hoằng Văn kia. Nghe những lời nói lung tung ở trong miệng của Mạnh Tĩnh Nghiên, rốt cuộc người đàn ông kia là ai chứ, anh ta và Nghiên Nghiên có quan hệ gì?
Nắm chặt tay của Mạnh Tĩnh Nghiên, không để cho cô làm loạn nữa. Anh muốn khống chế bản thân mình, nếu như Mạnh Tĩnh Nghiên còn tiếp tục như vậy nữa, anh không chắc bản thân mình sẽ làm ra chuyện gì.
Anh cũng chỉ muốn tốt cho cô gái ở trong ngực mà thôi, nhưng người ta lại chẳng cảm kích, mình lại không thể giảng đạo lý với một người uống say đầu óc không được tỉnh táo. Bị người ta bắt được tay, nên không sờ được cơ ngực, cơ bụng nha! Dùng sức tránh khỏi tay của Thành Trạm Vũ, người nọ lại càng nắm chặt hơn.
Rốt cuộc Mạnh Tĩnh Nghiên bị chọc tới tức, cầm lấy tay của Thành Trạm Vũ cắn xuống, hung dữ la to, "Nói gì đó? Chị có tiền! Chị bao cậu, về sau cứ đi theo chị, ăn thịt nào, uống rượu nào!"
Vừa bị chọc tức nên giọng nói của Mạnh Tĩnh Nghiên cũng không nhỏ, một câu vừa nói ra làm cho toàn bộ người ở trong đại sảnh đều nghe được. Tất cả ngừng công việc ở trong tay quay đầu lại muốn tìm giọng người phụ nữ nào lại có
Trùng Sinh Trở Về Năm Ba Tuổi Trùng Sinh Trở Về Năm Ba Tuổi - Giai Nhân Chuyển Chuyển