You are a child of the sun, you come from the sun, and that is something true with the Earth also... your relationship with the Earth is so deep, and the Earth is in you and this is something not very difficult, much less difficult then philosophy.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 142 - chưa đầy đủ
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 481 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 05:43:23 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 85: Chương 85
uy chỉ là một câu mời khách sáo nhưng Thành Trạm Vũ lại cho là thật, lập tức theo Mạnh Tĩnh Nghiên lên lầu.
Vừa mở cửa vào nhà, Mạnh Tĩnh Nghiên liền nghe thấy giọng nói hưng phấn của cha Mạnh: "Nghiên Nghiên về rồi à? Mau cầm cho cha chai Ngũ Lương Dịch lại đây (loại rượu trắng nổi tiếng ở Tứ xuyên làm bằng năm loại lương thực), hôm nay mẹ con nấu rất nhiều món ngon, buổi tối chúng ta sẽ liên hoan ăn mừng......". Nhưng khi vừa nhìn thấy cậu thanh niên nào đó ở sau lưng Mạnh Tĩnh Nghiên, lập tức liền á khấu."Sao thằng bé kia lại tới đây?".
Mạnh Tĩnh Nghiên nhún nhún vai bày tỏ mình không biết, nhưng lại sợ cha mình buông lời khó nghe, vội vàng lên tiếng thay: "Thành Trạm Vũ, ra đây rửa tay đi, hôm nay nếm thử tay nghề của mẹ tôi một chút xem thế nào!".
Trên bàn cơm, Thành Trạm Vũ rất trầm mặc, không đúng, cậu nhóc này ở bất kỳ thời khắc nào cũng trầm mặc như vậy. Mạnh Tĩnh Nghiên gắp vào bát cái gì cậu cũng liền ăn hết, mẹ Mạnh cũng thỉnh thoảng khách sáo một chút. Còn cha Mạnh thì dứt khoát không nói lời nào, chỉ im lặng uống rượu.
Trong lòng thầm buồn bực, mới vừa dọn nhà sang bên này được một ngày, làm sao thằng nhóc kia đã tìm được tới cửa?
Bởi vì Mạnh Tĩnh Nghiên không thích có người đi theo cho nên đã sớm nói với Thành Trạm Vũ, bảo cậu rút người về. Thành Trạm Vũ vì muốn rút ngắn khoảng cách, nên mỗi ngày đều tự mình đưa đón cô, rồi ra lệnh cho người của mình rút về.
Vì vậy trong hôn lễ của dì nhỏ, sau khi Thành Trạm Vũ rời đi, Mạnh Tĩnh Nghiên liền bắt xe đến nhà bà ngoại, quả thật là thần không biết quỷ không hay.
Yên tĩnh được mấy ngày, Thành Trạm Vũ thỉnh thoảng sẽ đến dưới lầu nhà họ Mạnh, cậu không hề nhấn chuông cửa, cũng không lên lầu, chỉ là lẳng lặng đứng đó nhìn chằm chằm vào cửa sổ phòng Mạnh Tĩnh Nghiên, —— mấy ngày qua căn phòng này không hề sáng đèn. Sau khi kiểm tra các phòng khác, cậu liền đưa ra kết luận, nhà họ Mạnh bỏ trống, không hề có người ở.
Thành Trạm Vũ liền luống cuống, lại bắt đầu công cuộc đi tìm Mạnh Tĩnh Nghiên. Nhà họ Mạnh không có, chỗ dì nhỏ, chỗ bà ngoại, chỗ chú bác, tất cả các nhà thân thích đều không có. Cha mẹ Mạnh cũng không đến công ty hay trường học, cả nhà họ thoáng chốc liền biến mất không thấy tăm hơi.
Cũng may nhờ cậu có tính kiên nhẫn cao, ngày mùng tám tháng năm, cậu thấy cha Mạnh ở công ty của ông. Cứ thế lần theo dấu vết, rốt cuộc cũng tìm ngôi nhà ông mới mua, cũng thuận lợi túm được Mạnh Tĩnh Nghiên.
Thành cũng Tiêu Hà bại cũng Tiêu Hà1, cha Mạnh thế nào cũng không ngờ, kế hoạch của ông kín đáo không kẽ hở lại bị hủy ở trên tay mình!
1Thành cũng Tiêu Hà bại cũng Tiêu Hà: "Thành dã Tiêu Hà, bại dã Tiêu Hà" - Câu nói nổi tiếng của Hàn Tín chỉ việc chính Tiêu Hà đề cử Hàn Tín với Lưu Bang để làm nên đại nghiệp, rồi cũng chính Tiêu Hà lập kế đổ tội Hàn Tín làm phản để trừ khử ông.
Vừa nhìn thấy khuôn mặt ngày nhớ đêm mong, tâm trạng bồn chồn không yên ngay lập tức hóa thành hư không, thay vào đó là cảm giác vui mừng, kích động xen lẫn hưng phấn, cuối cùng lại chuyển hóa thành bình tĩnh. Chỉ cần có thể ở bên cạnh người con gái này, cho dù cực khổ thế nào đi nữa cũng đáng giá......
Người xưa có câu: “Tránh được hòa thượng nhưng không trốn được miếu2” quả thực không sai chút nào. Trừ phi cha mẹ Mạnh không đi làm nữa, sau đó cắt đứt liên hệ với bạn bè cùng họ hàng thân thích, ai cũng không tìm được bọn họ, thì Thành Trạm Vũ mới không có biện pháp. Nếu không, thì dù cho có phải đào sâu ba thước đất cũng sẽ moi Mạnh Tĩnh Nghiên ra bằng được.
2Tránh được hòa thượng nhưng không trốn được miếu: Ý chỉ việc trốn được một lần nhưng không thể trốn được mãi, sớm muộn gì cũng phải đối mặt.
Thành Trạm Vũ từ nhỏ đã không có mẹ, còn người cha kia của cậu thì lại như thế, đầu lưỡi đã sớm quên tư vị món ăn gia đình. Mặc dù mấy món mà mẹ Mạnh nấu không ngon bằng Mạnh Tĩnh Nghiên, nhưng cậu vẫn ăn rất nhiệt tình, đánh chén hết hai bát cơm đầy buông đũa. Từ trước đến giờ một lớn một nhỏ trong nhà chưa từng có ai khen đồ ăn của mẹ Mạnh, rốt cuộc cũng có người thừa nhận tài nấu ăn của bà rồi.
Ngày hôm sau đi học, quả nhiên, người nào đó đã đứng đợi ở dưới lầu từ bao giờ. Cha Mạnh qua cửa sổ nhìn theo bóng dáng con gái và thằng nhóc kia dần mất hút, không ngừng đi đi lại lại trong phòng, thầm tính toán nước cờ tiếp theo nên đi như thế nào.
Hôm nay mẹ Mạnh có một buổi họp, nên bắt đầu mở tủ chọn quần áo, ướm thử hết cái nọ đến cái kia nhưng vẫn chưa được ưng ý lắm, thấy chồng mình cứ đi tới đi lui mãi lại càng phiền não.
"Lão Mạnh này, ông đừng đi qua đi lại nữa được không? Hoa hết cả mắt....!"
"Lúc này đã là lúc nào rồi mà bà vẫn còn tâm tư làm đẹp? Không sợ con gái bà bị người ta lừa mất à?".
"Lừa mất? Con gái ông tha không lừa người ta thì thôi! Từ nhỏ đã khôn hơn người! Đừng quên, trường học của tôi và công ty của ông đều do con bé gợi ý. Còn mấy căn nhà mà Nghiên Nghiên khuyên chúng ta mua mấy năm qua nữa, cái nào mà giá không tăng đến chóng mặt!". Bà vừa nói vừa ướm vào người bộ tây trang màu tím, cảm giác quá già giặn, không thích hợp, liền thả lại vào tủ:
Trùng Sinh Trở Về Năm Ba Tuổi Trùng Sinh Trở Về Năm Ba Tuổi - Giai Nhân Chuyển Chuyển