An ordinary man can... surround himself with two thousand books... and thenceforward have at least one place in the world in which it is possible to be happy.

Augustine Birrell

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 142 - chưa đầy đủ
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 481 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 05:43:23 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 84: Chương 84
ditor: thao1504
Bảy ngày du lịch, dù Mạnh Tĩnh Nghiên luôn chú ý bảo dưỡng, nhưng cô cũng bị rám đen một vòng lớn. Thời điểm mỗi người đi hành lý cũng chỉ có một túi nhỏ, lúc trở lại thì mỗi người xách một túi du lịch cực lớn, còn vừa đeo ôm bao lớn bao nhỏ các loại. Đại Liên là thành phố biển mới, Mạnh gia là người phương bắc chính gốc, cũng chưa từng thấy biển, nên đã không thể khống chế được, nên liền mua rất vật kỷ niệm mang về.
Máy bay hạ cánh người một nhà đều có một cảm giác kích động nói không ra lời và vô cùng buông lỏng, đúng là dù đi nơi nào tốt đi nữa cũng không tốt bằng ở nhà!
Ba Mạnh gọi xe, rồi để hành lý lên xe taxi, nói địa chỉ đi tới nhà mới. Thì ra nhà mới ba mạnh mua là cùng một tòa nhà với dì nhỏ, chỉ là nhà bọn họ là căn số 8, còn nhà dì nhỏ là căn số 32.Nhưng khoản cách cũng không xa, thăm hỏi rất dễ dàng.
Tòa nhà cao tầng mới xây, nên có thang máy, số hành lý lớn của ba người không cần phí nhiều sức lực đã chuyện được tới tầng 10. Ba Mạnh rất hài lòng, lúc hắn coi nhà đều đã có nhiều dự kiến trước!
Đi thăm sơ lược nhà mới một chút, cũng không kịp nghỉ ngơi, Mạnh Tĩnh Nghiên liền kéo mẹ đi ra ngoài shop­ping. Cả một tuần lễ nay cô đều không dám soi gương, tiểu nha đầu đen như tiểu hắc trong gương kia cô không thể nhận ra!
Phải đi siêu thị nhanh chóng mua chút trái cây, sữa tươi, sữa chua, dưa chuột, trở về làm mặt nạ! Cô còn muốn làm người vừa giàu vừa trắng! Tiếp tục như vậy nữa, đi trên đường sẽ dễ dàng bị nhũng người tìm ngôi sao ngăn lại xin cô quay quảng cáo đi —— người da đen quảng cáo kem đánh răng!
Làn da Mạnh Tĩnh Nghiên vốn cực kỳ trắng nõn, dù rám đen ra sao đi nữa thì so với da Nghê Thụy Tuyết cũng không khác biệt lắm, cách người da đen còn rất xa. Nhưng thói quen trắng trẻo xinh đẹp, thình lình xảy ra biến hóa lớn như vậy, nội tâm tiểu nha đầu liền khó chấp nhận được.
Hấp tấp bận rộn một đêm không nghĩ ngơi, một nhà ba người chơi đến kiệt sức giờ về tới nhà mới có một giấc ngủ ngon.
Sáng sớm khi Mạnh Tĩnh Nghiên đeo cặp đi học thì ba Mạnh khó khi đề nghị đưa cô đi. Cô liền nghĩ, cũng đúng, giờ ở nhà mới, cách trường học của cô có chút xa, còn chưa nhìn tuyến đường lân cận, còn chưa biết tuyến xe buýt nào đến trường học, nếu ba không đưa, chắc cô sẽ tới trễ.
Nhưng khi xe dừng lại, cô trợn tròn mắt......
"Ba, ba, đây là......?"
", xuống xe thôi. Ta đã thương lượng cùng hiệu trưởng rồi, để cho con ở Nhất Trung dự thính nửa học kỳ. Chờ tiểu tử kia không tìm được con rồi từ bỏ ý đinh, chúng ta sẽ chuyển trở về."
Quả nhiên, đúng là gừng càng già càng cay a! Mặc dù mình lựa chọn che giấu chuyện này, vẫn là ba suy nghĩ đến, hơn nữa dùng khí thế sét đánh không kịp bưng tai, đã đổi trường học mới cho cô! Cũng không hề nói trước một tiếng, còn sợ tiết lộ tin tức sao?
"Ba, để được dự thính chắc tốn không ít tiền đi?"
"Hừ hừ, chỉ cần có thể thoát khỏi tiểu tử kia, ba xài bao nhiêu tiền đều đáng giá. Hơn nữa, con gái ba học giỏi, thì đi tới nơi nào mà họ không muốn cướp chứ? Hiệu trưởng vừa nhìn thành tích của con, cũng liền có ý tứ chỉ thu tiền học phí, chứ không có ý thu thêm tiền của ba, yên tâm đi a! Tiểu keo kiệt!"
Ba ba ah, người có thật là ba ruột của con không!
Tâm tình ba Mạnh rất tốt, nên hắn mặc kệ khuê nữ bảo bối của hắn trong lòng nghĩ như thế nào, lấy cặp để trong xe ra đưa cho Mạnh Tĩnh Nghiên, xoa xoa tóc của cô, "Đi đi, ngày thứ nhất lên khóa, chung đụng cùng các bạn học thật tốt."
Hẹn gặp lại! Ba yêu!
Nhìn xe hơi của ba Mạnh chỉ còn lưu lại một làn khói, Mạnh Tĩnh Nghiên yên lặng không nói gì.
Người ba thân yêu của cô lúc đi hắn cũng không hề nói cho biết khuê nữ bảo bối của hắn biết mình được an bài đến lớp nào, cần phải đi tìm giáo viên nào cũng không nói. Hết cách rồi, Mạnh Tĩnh Nghiên đeo cặp nhỏ, chạy thẳng đến phòng hiệu trưởng —— hiệu trưởng là người dễ tìm nhất trong trường học, tùy nắm lấy một học sinh, hay giáo viên hỏi một chút, liền có thể biết phòng làm việc của hiệu trưởng ở nơi nào.
Hiệu trưởng là một bác gái rất là hòa ái, kiểm tra thân phận của Mạnh Tĩnh Nghiên một lần, liền dẫn cô đến lớp một sơ nhị. Bộ giáo dục nghiêm lệnh không thể phân lớp giỏi cùng cùng lớp thường, nhưng thượng có chính sách hạ có đối sách, không thể rõ rệt liền thầm ám chỉ, những học sinh giỏi học lớp một, còn các lớp còn lại là lớp thường.
Cô giáo dẫn theo cô vào lớp học, để cho cô đứng trên bục giảng tự giới thiệu mình, rồi chỉ chỗ trống gần cuối lớp để cho cô ngồi.
Hàng cuối cùng, vị trí còn sát đường ra vào Mạnh Tĩnh Nghiên cười khổ, được rồi, học sinh dự thính mà còn muốn an bài chỗ thật tốt sao? Vừa không có học tịch, thi bao nhiêu điểm không ảnh hưởng gì đến giáo viên, một phần tiền thưởng cô cũng không lấy được. 13839543
Lấy khăn giấy từ trong túi, trước tiên tỉ mỉ ghế ngồi, sau đó lại lau bàn học, lại nghe thấy bên cạnh truyền đến một giọng nói——"Đã lâu
Trùng Sinh Trở Về Năm Ba Tuổi Trùng Sinh Trở Về Năm Ba Tuổi - Giai Nhân Chuyển Chuyển