Love is a puzzle posed by the emotions and not likely to be solved by reason.

Anon

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 142 - chưa đầy đủ
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 481 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 05:43:23 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 59: Chương 59
hìn bộ dáng bên ngoài của chủ nhiệm Vương thật sự rất dọa người, thật ra tiếp xúc một thời gian thì cảm thấy tính tình của thầy cũng rất tốt, rất kiên nhẫn, và rất quan tâm tới học sinh, giờ học giảng rất hay, nghe nói đâu là giáo viên gương mẫu, trên đầu cũng có không ít chức vị. Thư Niếu có thể được thầy dẫn dắt đó chính là may mắn, toàn tâm toàn ý dành cho học sinh, theo một thông tin nhỏ đáng tin cậy, cha cô là hiệu trưởng, đã cố ý điều thầy Vương từ lớp năm xuống nhận lớp của bọn họ.
Chủ nhiêm Vương là thầy giáo kiêm cùng lúc hai lớp, đó là toán và ngữ văn, rất biết điều tiết không khí giảng dạy, động viên học sinh có thành tích tích cực, hiệu quả thật sự rất tốt. Chỉ có điều gương mặt nghiêm của thầy làm cho học sinh ai nấy cũng sợ, không giận mà uy, mấy bạn nhỏ đều bị chủ nhiệm Vương ăn sạch!
“Này này này, Nghiên Nghiên, Nghiên Nghiên, cậu mau nhìn ra cổng kìa!”
“Yên lặng học bài đi, đừng có nói chuyện.”
“Ôi trời, cậu nhìn một chút đi, chỉ liếc mắt một cái thôi! Trước cổng kia có phải là…” Thật là nhiều chuyện mà.
“Nhìn cái gì mà nhìn chứ, không phải cậu nói lớp phó học tập thì phải chăm đọc sách sao? Tối qua quên chuẩn bị bài tập, cẩn thận xí nữa thầy giáo hỏi thì cậu trả lời không được đấy! Chức lớp phó học tập sẽ bị ngâm nước nóng đó, về nhà thì cũng đừng tìm mình khóc đó!”
Bây giờ bốn chữ lớp phó học tập chính là cái chân đau của bạn nhỏ Nghê Thụy Tuyết, bị đâm chỗ đau, mỗi lần bắt được điểm này mà nói, thật sự có thể làm cho Nghê Thụy Tuyết im lặng được một chút.
Chỉ có điều lúc này Nghê Thụy Tuyết không nghĩ sẽ bỏ qua cho cô, liền dùng tay nhỏ của mình lắc cái tay của cô ở dưới bàn, “ Mau nhìn, mau nhìn, mau nhìn đi!” 13721284
Bị lắc tay tới mức não cũng lớn hơn, lúc này Mạnh Tĩnh Nghiên mới bỏ bút xuống liếc mắt nhìn ra cổng. Nhìn thấy cái này, thiếu chút nữa là cô kinh ngạc tới mức cằm rớt xuống đất. Ở ngoài cổng, ở ngoài cổng kia, sao bộ dáng nhìn thấy quen mắt quá vậy? Thân cao này, dáng người này, gương mặt này, sao lại giống như…
“Đến rồi, vào đi. Các em học sinh, lên lớp thôi.”
Mạnh Tĩnh Nghiên kinh ngạc tới mức quên kêu cả lớp đứng dậy, Nghê Thụy Tuyết ở dưới bàn dùng tay của cô bóp lên tay của Mạnh Tĩnh Nghiên thì cô mới phản ứng kịp, “Đứng lên! Chúng em chào thầy!”
“Tốt, các em ngồi xuống đi, hôm nay sẽ giới thiệu cho các em một bạn học mới. Đến đây, tự em giới thiệu tên cho mọi người đi.”
Tốt lắm, không cần nghe tên, chỉ nhìn thấy thân hình nhỏ mập mạp kia không ngừng nháy mắt với cô, Mạnh Tĩnh Nghiên biết mình đã không nhìn lầm, đây nhất định là Lý Minh Trạch, không thể nghi ngờ. Cô bé nhỏ Thụy Tuyết này rất thông minh, học mấy thứ này rất nhanh, với trình độ của cậu ấy thì có thể vào lớp một, nhưng Lý Minh Trạch tới đây làm gì chứ?
Ôi trời, chẳng lẽ cô không thể nào thoát khỏi vận mệnh phải dẫn theo đứa nhỏ à?
Ngồi ở hàng thứ hai từ dưới đếm lên, Mạnh Tĩnh Nghiên cúi đầu không nhìn lên bục giảng, Lý Minh Trạch ở trên bục giảng vò đầu bức tai, muốn cô chú ý tới mình, nhưng ở dưới ánh mắt của thầy Vương nên cậu chẳng thể làm gì được. Như giới thiệu đơn giản tên tuổi, cậu cũng không thể nói nên lời.
Thầy Vương đẩy kính ở trên mũi, mới đầu thì có chút hiểu cậu học trò này, là loại có chút xấu hổ thẹn thùng, nhưng di chuyển hơi nhiều, chắc sau này cần phải quan tâm cậu nhìn hơn.
Bao nhiêu năm sau, Lý Minh Trạch và các bạn học chung lớp trở về thăm thầy Vương, thầy mới tâm sự, thầy nhìn người rất chuẩn, nhưng chỉ có cậu là thầy nhìn không ra. Đối với ấn tượng ban đầu về cậu, chỉ trong một tuần ngắn ngủi nhưng đã hoàn toàn bị lật đổ. Không nghĩ tới khi giới thiệu tên tuổi thì như một cậu học sinh hướng nội, nhưng rõ ràng sau đó chính là loại phá phách, năm đó đã làm cho thầy nhức đầu không ít.
Trong phòng học nhỏ ngồi đầy học sinh không có chỗ trống, thầy Vương đành phải để cho Lý Minh Trạch chuyển một cái bàn tới ngồi gần cạnh bục giảng. Lý Minh Trạch, Nghê Thụy Tuyết và Mạnh Tĩnh Nghiên, người thì ngồi hàng đầu còn người thì ngồi hàng hai từ dưới đếm lên, như là khoảng cách của Ngưu Lan và Chức Nữ, nên có người nào đó cảm thấy không hài lòng. Nhưng lúc rụt rè liếc lên nhìn thầy Vương, vẫn không có can đảm kháng nghị.
Đừng tưởng con nít thì không hiểu cái gì cả, thật ra cũng rất biết cách nhìn sắc mặt của người khác, sợ hãi kẻ mạnh.
Mới có một bạn mới nên cũng chẳng có gì náo nhiệt cả, sau khi sắp xếp ổn thỏa thì thầy bắt đầu dạy học, nhiều lắm thì mấy bạn học khác chỉ tò mò đánh giá Lý Minh Trạch vài lần chứ cũng chẳng nhìn nhiều. Mạnh Tĩnh Nghiên nghĩ rằng có thể là dáng người của Lý Minh Trạch còn chưa nẩy nở, hoặc là bộ dáng tròn vo, mới không làm cho người khác chú ý. Nếu đổi lại là Hà Vũ Tường chuyển qua, thì thật sự chắc là mấy bạn nữ ở lớp này sẽ liếc nhìn thường xuyên luôn.
Nói mới nhớ, đã lâu rồi cô chưa gặp lại Hà Vũ Tường. Không biết giờ cậu ấy sao rồi? Ba năm trước Hà Vũ Tường cùng học chung nhà trẻ với bọn họ, nên chắc là cũng ở đâu đó gần đây? Không biết năm sau có tới trường tiểu học này không?
Mặc dù Hà Vũ Tường thường xuyên làm mấy chuyện khiến cô tức muốn hộc máu, bây giờ nhớ lại, thật ra bọn họ chơi rất vui, trong quyển nhật ký của cô có không ít bóng dáng của cậu ấy. Trước đây vẫn còn nghe Nghê Thụy Tuyết nhắc đến cậu ấy, nhưng một năm này Nghê Thụy Tuyết học trường mới có bạn mới, có mới vui hơn, đã lâu rồi không còn nhắc tới tình yêu cũ nữa. Bây giờ công nghệ thư từ qua lại vẫn chưa phát triển, cô lại không có địa chỉ của Hà Vũ Tường, giờ cắt đứt liên lạc thì quá đáng tiếc.
“Mạnh Tĩnh Nghiên, sao hồi nãy cậu kêu đứng dậy chào thầy lâu như vậy? Thật không biết tại sao thầy lại muốn chọn cậu làm lớp trưởng, một chút trách nhiệm cũng chẳng có, hừ!” Cô bé nhỏ tay chống nạnh, vênh mặt lên trừng mắt nhìn Mạnh Tĩnh Nghiên, làm như cô đã phạm phải vào tội ác vậy.
Trách nhiệm? Cô nhóc nhỏ này, thật là nhìn không ra đó, trình độ văn hóa rất cao, đã biết dùng từ trách nhiệm rồi. Nhưng mà... “Cậu là ai vậy hả?”
“Cậu, cậu, cậu, ngay cả mình mà cậu không nhận ra?”
“Thật xin lỗi, trí nhớ gần đây của mình không được tốt lắm. Cậu là…?” Đối với người trách mắng hồi nãy, thật ra cô cảm thấy rất thú vị. Cái trí nhớ khác thường của cô,
Trùng Sinh Trở Về Năm Ba Tuổi Trùng Sinh Trở Về Năm Ba Tuổi - Giai Nhân Chuyển Chuyển