"We humans have lost the wisdom of genuinely resting and relaxing. We worry too much. We don't allow our bodies to heal, and we don't allow our minds and hearts to heal.",

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Mộc Tử Anh
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 120 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 707 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 02:53:30 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 65
ày, tôi muốn gặp Ngạo!” Thiên Tuyết vừa vỗ mạnh của chính vừa hét lên, bên ngoài bọn họ phải nghe chứ a!
Ngược lại, ngoài yên tĩnh vẫn là yên tĩnh.
“Các người không thả tôi ra ngoài tôi sẽ cắn lưỡi chết cho các người xem đấy! Có nghe hay không? Thả ra!” Thiên Tuyết tức giận nói lời uy hiếp. Cô thật muốn xem cô chết rồi bọn họ lấy cái gì ăn nói với chủ tử của họ!
“Mạnh miệng lắm, đến bây giờ vẫn còn chưa biết sai?” Cửa bị mở ra, Lãnh Ngạo mang theo dáng vẻ phong trần mệt mỏi bước vào, hắn vừa xử lí xong công việc liền gấp gáp bay về, thế nhưng câu đầu tiên vừa nghe đuộc lại là câu nói này. Trong lòng không khỏi dâng lên tức giận!
“Ngạo!” Thiên Tuyết theo thói quen vui mừng chạy về phái hắn để cho hắn ôm. Hành động này của cô hoàn toàn khiến cơn tức giận của Lãnh Ngạo không cánh mà bay.
“Thật là ngoan! Thế nào? Có nhớ anh hay không?”Lãnh Ngạo vươn tay, để cho cô nhào vào lòng của mình, vuốt tóc của cô tuỳ tiện hỏi.
“Không nhớ!” Thiên Tuyết sau khi ổn định tâm trạng mới nhớ đến mình đang tức giận. Trời ạ, hắn huấn luyện cô thành chó con rồi hay sao? Chỉ cần gặp hắn liền mừng như điên ôm, mặc cho hắn hôn? Nham hiểm a!
“Thật sao? Có phải muốn ở đây lâu thêm một chút?” Lãnh Ngạo hôn lên cổ của cô vài cái sau đó trầm thấp hỏi.
“Không muốn! Ngạo, em muốn ra ngoài có được hay không? Em sẽ ngoan, sẽ thật ngoan, nghe lời!” Thiên Tuyết khịt khịt mũi vài cái đáng thương hề hề kêu rên. Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt! Thiên Tuyết cô chính là kẻ thức thời!
“Được, chúng ta về nước! Nhưng mà phải xem thêm biểu hiện của em” Lãnh Ngạo cong cong khoé môi lên tiếng, không tệ, có tiến bộ. Còn biết lấy lòng hắn cơ đấy!
Thiên Tuyết cũng mặc kệ hắn muốn làm cái gì, cô chỉ cần biết cô rất mệt, rất muốn ngủ!
Nhanh chóng Thiên Tuyết ở trong lòng hắn rầm rì chuyện của Y Đằng Tư Ngạn sau đó ngủ mất. Mắt cô rất nặng!
Trong một căn phòng xa hoa, có hai người đàn ông đang ngồi đối diện nhau đàm thoạì
"Cô ấy thế nào?” Lãnh Ngạo vuốt vuốt trán Thiên Tuyết hỏi.
"Không sao, chỉ cần dùng thêm khoảng một tháng lượng thuốc đó sẽ ổn!” Y Đằng Tư Lăng cầm báo cáo đọc sơ lược sau đó đưa ra kết luận
Hắn trở thành bác sĩ riêng của chủ tử rồi a! Vinh dự!
Y Đằng Tư Lăng thỉnh thoảng vẫn liếc nhìn Lãnh Ngạo thắc mắc, rốt cuộc cũng hỏi.
“Vì cái gì yêu cô ta?”
Lãnh Ngạo mang cho hắn một ánh mắt ngu ngốc.
“ Yêu một người cũng sẽ cần lí do sao?”
Y Đằng Tư Lăng mờ mịt lắc đầu tỏ vẻ không biết, hắn chưa yêu a! Nhưng mà hắn biết yêu một người mà cần lí do sẽ không phải là yêu!
( Xong đoạn giải thích nha m.n ngoài cái này không nghĩ được cái gì hay hơn mà ý nghĩa nữa a!)
Trùng Sinh Thiên Tuyết Trùng Sinh Thiên Tuyết - Mộc Tử Anh