Có tiền và có những thứ tiền có thể mua được là điều tốt, tuy nhiên, đôi khi cũng nên xem lại và đảm bảo rằng mình không mất những thứ mà tiền không mua được.

George Horace Lorimer

 
 
 
 
 
Tác giả: Thái Tấn
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 550 - chưa đầy đủ
Phí download: 20 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 776 / 1
Cập nhật: 2017-09-24 23:55:30 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 467: Chống Đối Lãnh Đạo
hà hát lớn Vọng Hải giờ phút này, ở nơi tổ chức của tập đoàn Á Hải, Chu Khánh Quốc tắt điện thoại, trông sắc mặt có chút khó coi.
- Chuyện gì thế này sếp Chu? Chủ tịch Thành phố Nhiếp lại nổi giận à? Ở bên cạnh, Phó Cục trưởng thường trực Ngụy Chấn Dân đang đứng cười nói.
Cục diện này, Ngụy Chấn Dân đã sớm được dự liệu rồi, hoạt động lớn như vậy, bộ máy tổ đảng cục công an thành phố, chỉ có một người ở lại, còn tất cả những người khác đều sang bên tập đoàn Á Hải, không nổi nóng, đó mới là chuyện là. Nhưng, khẩu khí biểu hiện của Ngụy Chấn Dân rất nhẹ nhàng. Cũng xem như đã có tâm ý tốt, Nhiếp Chấn Bang chỉ là phó Chủ tịch thường trực thành phố, vậy mà muốn chống lại Bí thư và Tổng giám đốc Lâm sao?
- Điện thoại của lão Tiếu. Nhiếp Chấn Bang ở cục công an nổi giận rồi. Nói là tập đoàn Á Hải muốn tổ chức buổi lễ long trọng. Dự tính có lãnh đạo tỉnh thành phố và trung ương tham dự. Cục công an thành phố bố trí đội ngũ cảnh sát bảo vệ an toàn. Nhưng, nếu việc nhỏ như thế này tôi cũng phải đích thân xuất mã, thì điều này cho thấy bộ máy cục công an thành phố không có năng lực. Hiện tại, để cho tôi phải lập tức trở lại.
Chu Quốc Khánh bất đắc dĩ đứng lên nói.
Nhìn đám người bộ máy tổ đảng cục Công an bên cạnh, trầm giọng nói:
- Chủ tịch thành phố Nhiếp lên tiếng, bên này có một Phó cục trưởng chủ trì là được rồi, những người khác nên lập tức quay về, bằng không, tự gánh lấy hậu quả.
Những lời này, cũng là khiến mọi người bắt đầu nguôi ngoai. Tuy rằng, Nhiếp Chấn Bang là lãnh đạo mới đến, nhưng, nếu là lãnh đạo, nhất định có con đường của mình, về một số chuyện của Nhiếp Chấn Bang, thành phố Vọng Hải đồn đại rất nhiều, nào là có quan hệ rất tốt với chủ tịch tỉnh Cổ, nào là có quan hệ với Bí thư Kiều…mặc dù là tin vỉa hè, nhưngcũng không ai dám khẳng định đó không phải là sự thật. Chỉ dựa vào chuyện Trưởng ban Tổ chức Tôn Vũ Châu tự mình đích thân đưa xuống nhậm chức, cũng đủ để chứng minh Chủ tịch Nhiếp của thành phố không tầm thường. Lúc này, đám người chu Khánh Quốc cũng không dám vi phạm. Nếu như không đi thì có thể chiếc ghế của mình cũng bị mất luôn.
- Cục trưởng Khánh Quốc, đây là thế nào? Mặt mày nhăn nhó như một cây chổi.
Giờ phút này, một âm thanh truyền tới, bí thư thành ủy Thạch Nghị Vũ đi tới cầm một ly Champagne.
Giờ phút này, Bí thư Thành ủy Thạch Nghị Vũ, chủ tịch thành phố Vương cũng không kém cạnh, hơn nữa Phó chủ nhiệm Ủy ban Chính trị Pháp luật Lưu Quốc Đào, chủ tịch hội đồng quản trị Lâm…vây quanh một người đàn ông chừng năm lăm năm sáu tuổi, đi đến.
Giờ khắc này, Chu Khánh Quốc trong lòng cũng rất vui, lãnh đạo to như vậy cũng có mặt, ở giữa còn có Phó chủ tịch Mặt trận Tổ quốc TW…nếu như có thể được những người này tin tưởng thì Nhiếp Chấn Bang chẳng là cái thá gì cả.
Lập tức, Chu Khánh Quốc cũng cúi đầu nói: - Thủ trưởng, Lâm tổng, các vị lãnh đạo, vừa rồi, phó chủ tịch thành phố Nhiếp vừa gọi điện đến, nói chúng tôi quay về báo cáo công việc đang gặp khó khăn.
Giọng nói hạ xuống, Thạch Nghị Vũ nói:
- Tên Nhiếp Chấn Bang này, đang làm cái trò gì không biết, sớm không kiểm tra muộn không kiểm tra. Cố tình lúc này muốn đi điều tra nghiên cứu. Thật không coi trọng đại cục rồi. Tập đoàn Á Hải, là xí nghiệp ưu tú của thành phố chúng tôi, lâm tổng lại là đại biểu lớn của nhân dân toàn quốc, đây là xí nghiệp đầu rồng của thành phố chúng ta, là đối tượng nâng đỡ trọng điểm của tỉnh và thành phố, sự phát triển của tập đoàn Á Hải, so với cái gì đi nữa thì cũng đều quan trọng hơn, làm như vậy, là làm cái gì? Không cần lo lắng chỗ anh ta! Thủ trưởng của các người đều vẫn ở nên này, một khi có vấn đề xảy ra, ai sẽ chịu trách nhiệm? Nhiếp Chấn Bang sao?
Vừa dứt lời xong, bên cạnh, Phó Chủ tịch Nghiêm cũng đang cười ha ha và nói:
- Đồng chí Nghị Vũ, không cần phải kích động như vậy. Phó chủ tịch thành phố Nhiếp cũng chỉ vì công việc. Tôi lần này đến đây cũng không phải vì việc công. Không chú ý nhiều đến như vậy, việc gì cần làm thì cứ làm. Không thể vì việc tư mà quên việc công.
Phó Chủ tịch Nghiêm lên tiếng, sắc mặt kiên quyết nhưng cũng có phần hòa hoãn một chút, đang nhìn Chu Khánh Quốc, nói:
- Cục trưởng Chu, lãnh đạo đã lên tiếng rồi. Vậy cậu trở về báo cáo một chút, nhanh đi nhanh về, lúc này, phải lấy đại cục làm trọng.
Nhưng, giờ phút này, Lâm Chính Tinh cũng là đi tới, đang mỉm cười nói:
- Nghiêm lão nói rất có lý, công tác công an và trị an của thành phố Vọng Hải vẫn luôn là đơn vị tiên tiến của Mân Nam. Công lao của cục trưởng Chu vẫn đáng để khẳng định. Hay là, nhân cơ hội này, cùng đến cục công an thành phố một số.
Đừng nhìn vẻ bộ dạng bên ngoài nhã nhặn của Lâm Chính Tinh, nhưng, trong lòng, là vô cùng tức giận đấy. Tên Nhiếp Chấn Bang này, thật sự làm cho mình không còn mặt mũi nào nữa. Không tới tham gia lễ kỷ niệm đã không thèm nói, lúc này còn trực tiếp gọi người quay về, chẳng khác nào tát cho mình một cái cả.
Lời nói ban nãy, cũng cố ý, mục đích, cũng rất đơn giản, chính là muốn khiến Nhiếp Chấn Bang được mở rộng tầm mắt về tầm quan hệ của mình. Phát ra tác dụng rung cây dọa khỉ.
Phó chủ tịch Nghiêm hơi sửng sốt, lập tức, liền cười ha ha nói:
- Nếu Lâm tổng nói như vậy, thì đi qua xem một chút cũng được.
Nghe được lời nói Phó chủ tịch Nghiêm, giờ phút Chu Khánh Quốc này thiếu chút nữa mừng đến nhảy lên. Vẻ mặt hưng phấn, có lão Nghiêm ra mặt, Nhiếp Chấn Bang còn có thể làm như thế nào?
Cả đoàn người, lần lượt tiến vào, đoàn xe trực tiếp lái vào sảnh lớn cục Công an, sau đó cùng đi vào hội trường lớn tại tầng chín, lúc này, Nhiếp Chấn Bang đang ngồi ở trong phòng họp.
Nhìn thấy đám người Chu Khánh Quốc tiến vào. Nhiếp Chấn Bang cũng là hừ lạnh một tiếng, nói!
- Cục trưởng Chu, anh cũng bận rộn quá nhỉ?
Giờ phút này, Nhiếp Chấn Bang căn bản cũng không có nghĩ đến, mình đã bước vào cục diện do Lâm Chính Tinh sắp đặt. Những lời này, cũng đã khiến Thạch Nghị Vũ ở phía sau cảm thấy rất nóng mặt. Lãnh đạo cùng với Phó chủ nhiệm ủy ban chính trị pháp luật Tỉnh ủy đến Vọng Hải tham gia lễ kỷ niệm. Tuy nói là đến với danh nghĩa cá nhân nhưng, công tác bảo an vẫn là quan trọng, mình bảo Khánh Quốc trực tiếp đi thì đã là cái gì. Nhiếp Chấn Bang làm như vậy, không phải chính mình cũng không qua được sao?
Lập tức, Thạch Nghị Vũ cũng đi đến, sắc mặt nghiêm túc, trầm giọng nói:
- Phó Chủ tịch thành phố Tiểu Nhiếp quan uy thật lớn nhỉ. Phó chủ tịch Nghiêm và Chủ nhiệm Dương đến Vọng Hải khảo sát. Đồng chí Khánh Quốc, làm cục trưởng cục Công an, đương nhiên là phải làm tốt công tác bảo vệ, điều này không có gì sai chứ?
Lời nói của Thạch Nghị Vũ cũng làm cho Nhiếp Chấn Bang đứng lên, ở phía sau Phó bí thư Thành ủy Chủ tịch thành phố Vương Á Quang, Phó bí thư chuyên trách Thành ủy Trương Tổ Tư, còn có hai người mình không quen biết, lão già ở giữa có lẽ chính là Phó chủ tịch Nghiêm của Ủy ban Mặt trận tổ quốc.
Lấy thế đè người sao? Nếu mình không phát uy, còn thực cho mình là mèo ốm rồi. Lập tức, Nhiếp chấn bang trầm giọng nói:
- Bí thư Thạch, ngài là Bí thư Thành ủy, là người đứng đầu bộ máy thành phố. Tuy nhiên, mời Bí thư Thạch lúc nói chuyện, hãy chú ý lời nói một chút. Ngài có thể gọi tôi là đồng chí Nhiếp Chấn Bang, cũng có thể gọi tôi là Phó Chủ tịch thành phố Nhiếp. Về phần công tác, bảo vệ an toàn tự đương nhiên là việc cần làm. Nhưng, chỉ đơn giản như vậy mà phải huy động tới cả bộ máy cục Công an thì chứng tỏ ngài không tin tưởng lắm đối với cục Công an, có đúng không? Hay nói cách khác là cục trưởng cục Công an không làm được việc?
Thạch Nghị Vũ cũng cảm thấy bất lực, lời nói của Nhiếp Chấn Bang, được nói đoàng hoàng, gọi Phó Chủ tịch thành phố là Tiểu Nhiếp, quả thực làm uy tín giảm đi. Bất kể tuổi thế nào, trong trường hợp như thế này Thạch Nghị Vũ gọi như vậy là không được. Còn câu sau, càng khiến cho Thạch Nghị Vũ không thể cãi lại.
-Làm càn! Nhiếp Chấn Bang trong mắt cậu, còn có hay không có lãnh đạo cấp trên, có hay không có tổ chức kỷ luật, đây là cái mà chủ tịch một thành phố nói ra sao? Bí thư Thạch là Bí thư Thành ủy, tuổi tác lại lớn hơn cậu, chẳng lẽ không gọi là Tiểu Nhiếp được sao? Có lãnh đạo từ cấp trên xuống, dù là đến vì công hay tư thì cũng phải bảo vệ an toàn tuyệt đối. Ý của cậu là không chào đón thủ trưởng sao?
Bên cạnh, Phó chủ nhiệm ủy ban Chính trị Pháp luật tỉnh ủy Dương Kim Khoa không nhịn nổi, mở miệng quát.
- Ông là ai?
Nhiếp Chấn Bang cũng không khách khí nói. Lời mà Dương Kim Khoa nói, cũng khiến cho khiếp Nhiếp Chấn Bang phát bực rồi.
Nói xong, Nhiếp Chấn Bang cũng nhìn Phó chủ tịch Nghiêm bên cạnh, trầm giọng nói:
- Nội bộ Đảng không phân tuổi tác, bất kể lớn, nhỏ đều là đồng chí. Đây là truyền thống vinh quang của đảng ta. Bí thư Thạch lớn tuổi, tôi tôn trọng ông ấy. Vậy mà ông ấy mở miệng ra là ‘tiểu Nhiếp, tiểu Nhiếp’. Như thế là tôn trọng đồng chí sao?
Những lời này, khiến sắc mặt Thạch Nghị Vũ càng cứng đơ hơn, cũng là tìm không thấy cái cớ gì để phản bác, lời mà Nhiếp Chấn Bang nói đúng là sự thật không thể chối cãi.
Nói xong, Nhiếp Chấn Bang cũng lại trầm giọng nói:
-Thủ trưởng xuống thị sát, chỉ đạo công tác. Chúng ta tự nhiên là phải làm công tác bảo vệ thật an toàn. Nhưng Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố, cũng không nhận được thông báo của văn phòng Mặt trận Tổ quốc. Nếu thủ tướng đến vì việc riêng, tự nhiên cũng không muốn gióng trống khua chiêng và làm đảo lộn công việc của thành phố. Ở Vọng Hải, công tác trị an năm nào cũng đạt tiên tiến, còn cần phải thận trọng như vậy sao?
Những lời này nói ra, tất cả mọi cán bộ nghe xong đều kinh hãi, dũng khí quá lớn, quá lớn, liên tục không coi Phó chủ nhiệm Nghiêm ra gì, Nhiếp Chấn Bang dựa vào cái gì mà dám kiêu ngạo như thế?
Trông sắc mặt Phó chủ tịch nghiêm cũng không được tốt. Trong lời nói ý tứ của Nhiếp Chấn Bang, có một chút mỉa mai, chế nhạo chính mình, đường đường là người lãnh đạo của quốc gia, vậy mà lấy danh nghĩa cá nhân đến tham dự yến hội của thương nhân tổ chức như vậy?
Trên thực tế, phó chủ tịch Nghiêm, cũng là quý mến người tài, bản thân Phó chủ tịch Nghiêm cũng là người quang minh lỗi lạc, không quan trọng tiền tài.
Đối với Nhiếp Chấn Bang, Phó chủ tịch Nghiêm vẫn có một chút hiểu biết, cháu trai của Nhiếp lão thanh danh một nước, lại là cháu rể Dương lão, con rể Bí thư thành ủy thủ đô Dương Thắng lợi.
Nền tảng gia đình vững chắc. Có thể nói chính là ngọn lửa đỏ.
Ngay sau đó, Phó chủ tịch Nghiêm cũng cười nói:
- Tiểu đồng chí, có một chút nóng giận cũng là điều bình thường. Nhưng, nói về chuyện làm việc, vẫn còn phải hiểu được tôn ti trật tự đấy.
Trùng Sinh Thế Gia Tử Trùng Sinh Thế Gia Tử - Thái Tấn