Reading means borrowing.

Georg Christoph Lichtenberg, Aphorisms

 
 
 
 
 
Tác giả: Thái Tấn
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 550 - chưa đầy đủ
Phí download: 20 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 776 / 1
Cập nhật: 2017-09-24 23:55:30 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 389: Thủ Tướng Triệu Gặp
ranh luận với đám người nước ngoài này, quan trọng nhất là phải có chứng cứ xác thực. Chỉ có chiếm được chữ lý thì bất kể nó là đất nước nào, có bối cảnh gì, cũng sẽ không vì thế mà tạo ra tình huống không thể xoay chuyển được.
Nhiếp Chấn Bang càng hơn được một điều là, kiếp trước, so về sức mạnh quân sự thì của Hoa Hạ yếu hơn rất nhiều. Mà hiện tại, trước kia có nền tảng là những khoa học kỹ thuật quân sự mà Nhiếp Chấn Bang lấy được từ Liên Xô, sau đó lại có được không ít thiết bị cùng tài nguyên sản xuất công nghiệp căn bản.
Đời này, sức mạnh tổng hợp của Hoa Hạ, nhất là về mặt sức mạnh quân sự, mạnh hơn nhiều so với đời sau. Trong trí nhớ, máy bay chiến đấu thế hệ thứ năm có lẽ phải đợi sau hai mươi năm mới xuất hiện, cũng đã bắt đầu đang nghiên cứu chế tạo rồi. Hơn nữa, về một số trang bị kỹ thuật của tàu sân bay cũng đều đã hoàn thành, có thể nói chỉ cần chính phủ Hoa Hạ đồng ý, xưởng đóng tàu hiện giờ ở trong nước hoàn toàn có thể lập tức chế tạo ra tàu sân bay năng lượng hạt nhân.
Có bối cảnh và sức mạnh này tồn tại, vị trí trên trường quốc tế của Hoa Hạ trái lại cũng tốt hơn rất nhiều. Nhiếp Chấn Bang rất rõ, không phải nói bản thân mình chiếm giữ một chữ lý, dù có vô lý, chính phủ Mỹ cũng sẽ không thật sự trở mặt với Hoa Hạ.
Nhưng Nhiếp Chấn Bang cũng hiểu, về khả năng thể hiện ngoài mặt thì người Mỹ chắc chắn sẽ làm, cho nên lúc này, mình phải nắm chắc chứng cứ của nhà máy dược phẩm Viagra và mấy nhà máy này trong tay, như vậy bất kể xảy ra chuyện gì mình cũng sẽ đứng ở thế bất bại. Trong khi Nhiếp Chấn Bang làm công tác chuẩn bị, trong nước, tại thủ đô, lúc này cơ quan quyết định chính sách cao nhất của quốc gia, mấy vị ủy viên thường vụ Bộ chính trị đang ngồi lại với nhau.
Trong Tử Cấm Thành ở thủ đô, Hoa Quang các chính là nơi đầu não của cả Hoa Hạ. Trong mắt người Hoa Hạ, dường như tòa nhà văn phòng chính phủ trung ương Hoa Hạ mới là nơi đầu não. Trên thực tế, hội nghị ủy ban thường vụ bộ chính trị Hoa Hạ, trừ phi là thuộc dạng hội nghị đối ngoại trực tiếp, nếu không thì sẽ đều được tổ chức ở đây.
Chín vị ủy viên thường vụ cấp cao hiện tại, trừ chủ tịch Quách của Mặt trận tổ quốc trung ương có chuyến viếng thăm ở địa phương khác ra, còn tất cả cán bộ khác đều có mặt, không ai vắng họp. Trang Ái Quốc, bí thư ủy ban kỷ luật Trung Ương, giờ phút này cũng ngồi nghiêm chỉnh, vẻ mặt không có chút biểu cảm nào.
Trên ghế đầu, tổng bí thư Viên Khang An với ánh mắt lãnh đạm, sau khi từ từ nhìn khắp một lượt vẻ mặt của từng ủy viên thường vụ, lúc này mới mở lời nói:
- Hội nghị lần này, tôi tin mọi người đã rất rõ vấn đề chính rồi. Lần này chính là về việc thành phố Lương Khê tỉnh Giang Bắc tiến hành kiểm tra đột xuất mấy nhà máy của Mỹ và việc yêu cầu đình chỉ kinh doanh để chỉnh đốn, cải thiện cơ sở. Hiện giờ, Đại Sứ Quán Mỹ đã chính thức đưa ra lời kháng nghị với tôi, tổng thống Mỹ Klin Will cũng đã gọi điện thoại cho tôi.
- Những người nước ngoài này đúng là thích chuyện bé xé ra to. Một chuyện đơn giản như vậy còn gọi điện thoại qua chất vấn. Đây là nhà máy trên đất đai của Hoa Hạ chúng ta thì phải tuân theo quy định của chúng ta, nếu không thì nó thành cái gì rồi?
Trang Ái Quốc liền mở miệng nói luôn một cách rất thản nhiên.
Thái độ của Trang Ái Quốc, các ủy viên thưởng vụ khác cũng đã tỏ vẻ mặt hiểu ý. Chuyện của thành phố Lương Khê, Nhiếp Chấn Bang chính là người khởi xướng chính. Trang Ái Quốc là người được Nhiếp lão cất nhắc, không đứng ra mới lạ.
Bên cạnh, thủ tướng Vân nhíu mày một cái. Làm một thủ tướng nội các chính phủ, theo lẽ thông thường thì về vấn đề tranh chấp ngoai giao, bản thân ông chính là giữ vị trí chủ đạo.
Hàm ý mà Trang Ái Quốc muốn biểu đạt ra đó, ông ta cũng rất rõ. Trầm ngâm một chút, Thủ Tướng Vân Ba cũng chậm rãi nói:
- Bí thư Ái Quốc, chuyện này, từ góc độ của chúng ta mà nói, thật sự là phía Mỹ đã làm quá lên rồi, có ý cố tình gây sự. Nhưng, lý do kháng nghị của bọn họ lại không phải nói như vậy. Tôi đề nghị chuyện này vẫn nên đưa người trong cuộc chủ tịch Nhiếp Chấn Bang chủ tịch thành phố Lương Khê gọi tới đây hỏi cho rõ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Là lỗi của chúng ta thì chúng ta sửa chữa, nhận sai xin lỗi, tuyệt đối không thể gây ảnh hưởng xấu tới hình tượng của đất nước chúng ta trên trường quốc tế được.
Dừng lại một chút, Thủ tướng Vân Ba tiếp tục nói:
- Đương nhiên rồi, nếu như phía Mỹ sai, chúng ta cũng phải toàn lực ủng hộ quyết định của cán bộ cấp cơ sở dưới địa phương. Để có thể phát triển một cách bền vững, không phải nói suông là được. Nếu như là chúng ta đúng, tôi thấy hoàn toàn có thể nhân cơ hội này, tỏ rõ thái độ của Trung Ương với chính quyền các địa phương khắp cả nước, cũng như với toàn thế giới. Tuyệt đối không mang môi trường ra để đổi lấy sự phát triển, tuyệt đối không lấy mạng sống của người dân đổi lấy kinh tế.
- Đúng, phương án này của Thủ tướng Vân tôi thấy rất khả thi, đã thể hiện được đầy đủ nền độc lập tự chủ của chúng ta, chính sách ngoại giao chung sống hòa bình, vừa có lễ vừa có tiết. Tôi thấy chuyện này vậy cứ do đích thân Thủ Tướng Vân Ba phụ trách luôn đi. Sau đó, văn phòng văn phòng nội các chính phủ có thể gửi một văn bản đi, để đồng chí Nhiếp Chấn Bang trở về thủ đô báo cáo công tác và nói rõ tình hình.
Hành động của chính phủ vô cùng nhanh chóng. Sự kiện Viagra và hai doanh nghiệp bị cưỡng chế ngừng sản xuất để sửa đổi, hiện giờ đã thu hút sự quan tâm của toàn thế giới đến đây. Phương tiện truyền thông nước ngoài thậm chí lấy cụm từ “Cuộc đụng độ Trung – Mỹ” để hình dung sự kiện lần này.
Trước sự chú ý của toàn thế giới, trước áp lực của phía Mỹ, chính phủ muốn kéo dài cũng không có cách nào. Sau khi tổ chức hội nghị bộ chính trị Trung Ương, buổi chiều ngày hôm đó, văn phòng nội các chính phủ đã trực tiếp gọi điện thoại đến văn phòng làm việc của bí thư tỉnh ủy tỉnh Giang Bắc, Thẩm Ngôn Thạc.
Cúp điện thoại, lông mày của Thẩm Ngôn Thạc cũng bắt đầu nhíu lại. Nhiếp Chấn Bang con người này, thật sự làm cho người ta không thể bớt lo lắng được.
Hiện giờ trong giới quan chức Hoa Hạ, Nhiếp Chấn Bang thậm chí đã có danh hiệu sát thủ tỉnh ủy.
Ở khu tự trị Tây Bắc, một cục trưởng cục thuế cấp giám đốc sở mất chức, một chủ tịch khu tự trị về hưu, đây đều là “công lao” của Nhiếp Chấn Bang. Bây giờ vừa mới trúng cử chức chủ tịch thành phố, lại gây ra tranh chấp quốc tế, chấn động Trung Ương. Thẩm Ngôn Thạc thậm chí cũng đang lo lắng vị trí của mình còn có thể giữ được hay không.
Thở dài một cái, Thẩm Ngôn Thạc cầm điện thoại gọi vào di động của Nhiếp Chấn Bang. Đầu bên kia điện thoại rất nhanh đã thông, giọng nói của Nhiếp Chấn Bang cũng rất nhanh truyền tới:
- Bí thư Thẩm, ngài tìm tôi.
Từ khi chính mình niêm phong mấy nhà máy này, Nhiếp Chấn Bang đã làm xong công tác chuẩn bị. Chỉ là Nhiếp Chấn Bang không nghờ tới, phản ứng của phía trên có thể nhanh như vậy. Bên đầu điện thoại kia, Thẩm Ngôn Thạc đã trầm giọng nói:
- Chủ tịch Nhiếp, chuyện lớn như vậy, trước khi xảy ra tại sao cậu không báo cáo với tỉnh ủy, còn gây ra tranh chấp ngoại giao, vấn đề mang tính quốc tế, cậu to gan quá rồi. Trong mắt cậu còn có tổ chức hay không, còn có cấp trên hay không?
Tuy rằng sự việc đã được văn phòng nội các chính phủ tiếp nhận rồi, nhưng chuyện này không ảnh hưởng đến việc Thẩm Ngôn Thạc muốn cảnh cáo Nhiếp Chấn Bang một hồi. Giờ mới đến Giang Bắc mấy tháng đã gây chấn động lớn như vậy, không cảnh cáo một cái, đến lúc đó, không chừng có thể gây ra chuyện gì nữa.
- Vâng bí thư Thẩm, tôi xin tự kiểm điểm trước ngài. Trong chuyện này, cách xử lý của tôi đã hơi xúc động, tôi xin tổ chức cứ phê bình. Nhưng bí thư Thẩm, đó là ngài không nhìn thấy hiện trường. Ba nhà máy Mỹ này căn bản không phải là đầu tư, doanh nghiệp như vậy, giữ lại ở thành phố Lương Khê, nó chính là một quả bom hẹn giờ. Hóa chất và chế phẩm y dược, những thứ này đều là doanh nghiệp có mức độ ô nhiễm vô cùng lớn. Tuy vậy, họ lại không có bất kỳ biện pháp xử lý nào. Các chất thải và nước thải sản xuất không qua bất kỳ quá trình xử lý nào mà đã trực tiếp thải vào sông Lương Khê. Đây chính là mưu sát 600 nghìn người dân thành phố Lương Khê, tôi nhất thời bị kích động đã đưa ra biện pháp xử phạt là đình chỉ hoạt động.
Thái độ của Nhiếp Chấn Bang lúc này rất khiêm tốn, biết điều.
Trong quan trường, không phải anh có lý là có thể được, ví dụ như hiện giờ, trong chuyện này, sai lầm rõ ràng cho thấy là phía doanh nghiệp Mỹ. Nhưng phê bình của Thẩm Ngôn Thạc cũng không sai. Khi đã liên quan đến tranh chấp ngoại giao, Nhiếp Chấn Bang quả thật nên báo cáo với tỉnh ủy và ủy ban nhân dân tỉnh, nếu không cũng không làm cho tỉnh ủy và ủy ban nhân dân tỉnh đến nỗi ở vào tình thế bị động như vậy.
Cho nên lúc này, sau khi Nhiếp Chấn Bang bị Thẩm Ngôn Thạc dùng những từ ngữ nghiêm khắc cảnh cáo xong, đã rất dứt khoát và trực tiếp thừa nhận sai sót, tiếp thu phê bình, một bộ dạng khiêm tốn, biết nghe lời.
Cứ như vậy, Thẩm Ngôn Thạc trái lại cũng không tốt mà nói gì thêm nữa. Trầm ngâm một lúc, Thẩm Ngôn Thạc vẫn còn giận mà nói:
- Không có lần sau. Lần này tôi gọi điện cho cậu, có biết là vì chuyện gì không? Chính là vừa rồi văn phòng nội các chính phủ đã gọi điện thoại cho tôi, bảo cậu tối nay ngay trong đêm lập tức về Bắc Kinh trình bày rõ tình hình với Thủ tướng Vân. Ngoài ra sáng ngày mai, cậu chuẩn bị một chút, có thể sẽ để cho cậu tham dự cuộc họp báo do bộ ngoại giao tổ chức. Nhớ kỹ, hình ảnh của tỉnh Giang Bắc giờ đều đã nằm trong tay cậu, biểu hiện cho tốt.
Cúp điện thoại, Nhiếp Chấn Bang cũng chìm trong sự chấn động. Trung Ương nhúng tay vào chuyện này, Nhiếp Chấn Bang sớm đã dự liệu tới. Những người Mỹ đó lớn lối như vậy, không có khả năng sẽ không làm ầm ĩ lên được. Liên quan đến tranh chấp ngoại giao, chính phủ chắc chắn sẽ ra mặt. Chỉ có điều, Nhiếp Chấn Bang không ngờ tới Trung Ương lại nhảy qua tỉnh ủy, trực tiếp tìm mình. Nguyên bản thì thiết tưởng của Nhiếp Chấn Bang là Trung Ương tìm tỉnh ủy hỏi tình hình rồi tỉnh ủy mới lại tìm mình.
Bây giờ mặc dù đã bỏ qua bớt một cấp liên quan này rồi, trong lòng Nhiếp Chấn Bang cũng có chút vui mừng. Để trên tỉnh xử lý, một án kỷ luật chắc chắn là không thể thiếu được. Mà hiện tại, nếu như có thể vượt qua cửa ải Trung Ương này một cách tốt đẹp thì về phía Tỉnh, hơn phân nửa cũng là sẽ không có bất kỳ hành động gì. Chuyện này đối với bản thân mình mà nói cũng là chuyện tốt. Thêm một điều nữa, nghĩ đến chuyện có thể đem khái niệm về hệ thống này một lần nữa nói với Thủ tướng Vân, Nhiếp Chấn Bang cũng có chút hưng phấn. Bản thân không mong có hiệu quả quá lớn, chỉ cần có thể giảm thiểu một chút ô nhiễm môi trường, thì tóm lại cũng là một chuyện tốt.
Ngay sau đó, Nhiếp Chấn Bang không dám chậm trễ, lập tức đứng dậy nói vọng ra bên ngoài:
- Tiểu Dịch, chuẩn bị một chút, đi đặt sáu vé máy bay đi thủ đô. Dẫn theo cả kỹ sư Lưu của cục Bảo vệ môi trường, còn có cục trưởng Đỗ của cục bảo vệ môi trường và cậu. Ngoài ra gọi cả cục trưởng Trần và trưởng phòng pháp lý của cục công an thành phố cùng đi.
Bố trí như vậy cũng là có suy tính cả. Theo thông tin mà bên truyền thông đưa ra, hiện giờ, vấn đề phía Mỹ yêu sách chủ yếu tập trung vào hai cái, một là hợp pháp kinh doanh, hai là chính quyền địa phương dùng quyền lực cưỡng chế chấp hành. Mang theo cục bảo vệ môi trường chính là muốn đưa ra báo cáo điều tra đủ tính chính quy. Còn việc để cho Trần Nhạc đưa người đi cũng là muốn làm sáng tỏ sự thật.
Đoàn người lúc này cũng không kéo dài thời gian thêm nữa, trực tiếp đi ba chiếc xe đến sân bay Giang Châu. Ba giờ bay trôi qua, máy bay từ từ đáp xuống sân bay quốc tế ở thủ đô. Vừa đi ra cửa sân bay, một người đàn ông trung niên khoảng ba mươi, bốn mươi tuổi cũng đã đi đến chào đón. Nhìn thấy người đàn ông này, vẻ mặt của Nhiếp Chấn Bang lập tức thay đổi, không ngờ Thủ tướng Vân lại coi trọng như vậy, cử chính thư ký đến đón mình. Lập tức, Nhiếp Chấn Bang dặn dò Trần Nhạc và Dịch Quân:
- Các cậu trước đi đến văn phòng của thành phố Lương Khê chúng ta ở thủ đô nghỉ ngơi đi. Điện thoại phải luôn mở, bất cứ lúc nào tôi cũng có thể tìm các cậu.
Nói xong, Nhiếp Chấn Bang vội vàng đi đến chào đón người đàn ông, mặt mỉm cười nói:
- Thư ký Tiền, anh làm sao đã tới rồi vậy?
Làm thư ký của Thủ tướng Vân Ba, Tiền Thượng Tiến cũng là cán bộ cấp thứ trưởng chính thống, trên đầu còn treo thêm cái danh phó chủ nhiệm văn phòng nội các chính phủ, nếu điều xuống dưới địa phương thì thậm chí ít nhất cũng phải là người đảm nhiệm chức phó chủ tịch tỉnh. Giờ phút này, Nhiếp Chấn Bang đương nhiên không dám chậm trễ.
Tiền Thượng Tiến lúc này cũng mỉm cười nói:
- Chủ tịch Nhiếp, nhiều năm không gặp, bây giờ lại càng có phong thái hơn. Chuyện lần này tôi nghe cũng thấy hả giận đấy. Đi thôi, Thủ trưởng đã chờ cậu ở văn phòng làm việc rồi.
Đi ra sân bay, một chiếc xe Đại Hồng Kỳ màu đen đã đỗ trong bãi đậu xe của sân bay. Sau khi lên xe, Tiền Thượng Tiến liền ra lệnh với lái xe một tiếng, chiếc xe dán đủ các loại giấy thông hành, trực tiếp ra khỏi sân bay, chạy một mạch, lái thẳng vào cổng nội các chính phủ.
Dưới quốc huy đỏ tươi là trụ sở làm việc bề thế, rộng tãi, bên cạnh dựng nên một tấm bia lớn, Nội các chính phủ nước cộng hòa nhân dân Hoa Hạ.
Dưới sự dẫn đường của Tiền Thượng Tiến, không dừng lại lấy một lần mà trực tiếp lên tầng trên, đi sát theo gót chân của Tiền Thượng Tiến. Khi đi vào văn phòng làm việc của thủ tướng Vân, lúc này, Tiền Thượng Tiến cũng thấp giọng nói:
- Chấn Bang, cậu ngồi xuống trước đi, tôi ra ngoài đây.
Giờ phút này, Thủ tướng Vân Ba với cặp mắt kính trên sống mũi, đang mải miết ghi chép. Làm Thủ tướng của một nước lớn, trăm công nghìn việc, cái cụm từ này tuyệt đối không phải là nói quá, nhất là Thủ tướng Vân, việc gì cũng phải tự mình làm lấy, rất có phong thái của Thủ Tướng khai quốc.
Thân hình thủ tướng Vân vô cùng gầy gò, thoạt nhìn hoàn toàn không giống với dáng vẻ béo phệ của một số cán bộ địa phương kia. Khi đã chờ đợi nửa giờ đồng hồ rồi, Thủ tướng Vân cuối cùng cũng viết xong một chữ cuối cùng. Đặt tài liệu để ở bên cạnh rồi, ông ngẩng đầu nhìn Nhiếp Chấn Bang, ngay sau đó, sau khi bỏ cặp kính ra, lúc này mới mở miệng nói:
- Tiểu Nhiếp đến rồi à. Có biết nguyên nhân gọi cậu đến đây lần này là gì không?
Nhiếp Chấn Bang gật gật đầu, ngay lập tức lấy ra một phần tài liệu từ trong cặp công văn mang theo bên người rồi đưa qua, nói cung kính:
- Thủ tướng, tôi biết rất rõ, tôi suy nghĩ không chu đáo, đã gây thêm phiền toái cho quốc gia, xin Thủ tướng hãy phê bình. Đây là hình ảnh hiện trường của Viagra và hai doanh nghiệp khác, kèm theo là báo cáo kiểm tra và báo cáo xét nghiệm của bên tài nguyên môi thường thành phố tôi đưa ra. Ngoài ra, còn nhân viên ghi âm cuộc trao đổi giữa đồng chí của cục công an thành phố tôi và nhân viên phía họ. Xin mời ngài xem qua.
Thấy Nhiếp Chấn Bang lấy ra mấy phần tài liệu từ trong cặp ra, trong lời nói mặc dù thừa nhận sai lầm, nhưng Thủ tướng Vân là người như thế nào, thái độ này còn có thể không nhận ra sao?
Lập tức Thủ tướng Vân cũng cười đùa nói:
- Cái tên tiểu tử cậu, thật đúng là gan to. Năm đó chạy tới Liên Xô cũng là như vậy, bây giờ vẫn không thay đổi. Nhìn điệu bộ như là dự đoán được trước của cậu, xem ra cậu nắm được cái lý trong tay rồi. Cũng tốt, tôi sẽ xem báo cáo của cậu trước rồi nói sau.
Mở tài liệu Nhiếp Chấn Bang đưa, Thủ tướng Vân xem rất cẩn thận, lông mày và vẻ mặt cũng đang theo đi sâu vào bản báo cáo thỉnh thoảng nhíu lại.
Báo cáo của cục bảo vệ môi trường, Đỗ Niên Xuân sắp xếp rất tốt, mạch lạc rõ ràng, trình tự rõ rệt.
Đỗ Niên Xuân cũng hiểu rõ ràng, báo cáo này chắc chắn phải đưa cấp trên xem qua, chỉ là Đỗ Niên Xuân không biết, không ngờ là đưa cho Thủ tướng.
Một đoạn đầu tiên kết hợp rất nhiều ảnh chụp, bắt đầu từ hành động liên kết giữa cục bảo vệ môi trường và cục công an, tranh chấp ở cổng khu nhà máy, sau khi vào trong, tất cả đều được chụp lại. Sau đó, kết hợp một loạt các hình ảnh cận cảnh rãnh xả nước thải dọc theo sông của ba nhà máy xây dựng, kèm theo là tình hình chất lượng nước của con sông. Vừa nhìn thấy rãnh xả nước thải không che đậy, lông mày của Thủ tướng Vân Ba liền nhíu lại.
Sau đó là bản kiểm tra đo lường thành phần chất thải, nước thải lần lượt của ba nhà máy. Kết quả, đương nhiên là khiến người ta phải giật mình. Mấy cái thứ nước thải này, gọi chúng là thuốc độc cũng không quá đáng. Ở phần sau của bản báo cáo lại là báo cáo kiểm tra đo lường sinh vật và báo cáo kiểm tra đo lường chất lượng nước của đoạn ven bờ sông khu vực ô nhiễm của sông Lương Khê.
Xem xong những báo cáo này, sắc mặt của Thủ tướng Vân cũng trở nên nghiêm túc. Ông ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào Nhiếp Chấn Bang, nói:
- Chấn Bang, những số liệu này là thật sao?
Trùng Sinh Thế Gia Tử Trùng Sinh Thế Gia Tử - Thái Tấn