Để leo dốc cao, cần chầm chậm trước tiên.

Shakespeare

 
 
 
 
 
Tác giả: Thái Tấn
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 550 - chưa đầy đủ
Phí download: 20 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 776 / 1
Cập nhật: 2017-09-24 23:55:30 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 328: Cuộc Nói Chuyện Của Tổ Chức
ái kiểu lời nói cùng cách thức nói chuyện này của Trang Ái Quôc khiến cho Nhiếp Chấn Bang cảm giác rất thoải mái. Đứng ở trong phòng làm việc của đường đường thủ trưởng số năm của quốc gia, Nhiếp Chấn Bang cũng không có cảm giác bó buộc là bao. Ngược lại, hắn lại như có cảm giác tắm gió xuân vậy. Cái loại thủ đoạn này, đúng là Nhiếp Chấn Bang cần học tập theo.
Nhiếp Chấn Bang lập tức cũng gật đầu nói:
- Bí thư Trang, tôi đã nghĩ kỹ rồi.
Nhìn thấy Nhiếp Chấn Bang làm như vậy, Trang Ái Quốc cũng mỉm cười, ra hiệu cho Nhiếp Chấn Bang ngồi xuống rồi mới chậm rãi mở miệng:
- Ngồi đi! Nhìn bộ dạng đã định liệu trước rồi này của cậu, nói thử sy nghĩ của cậu một cái xem nào.
Nhiếp Chấn Bang cũng rõ ràng, người như Trang Ái Quốc vậy, chính là người lãnh đạo chân chính của Đảng và quốc gia, là người bận rộn chân chính, nhật lý vạn cơ. Tự nhiên cũng là không thể giống như ván bộ bình thường vậy, ngồi nói chuyện là có thể ngồi một hai tiếng đồng hồ. Lập tức, Nhiếp Chấn Bang cũng gật đầu nói:
- Bí thư Trang, ngày hôm qua trở về, tôi cũng đã suy nghĩ qua, và cũng xác định hai người được chọn rồi. Một là Ủy viên thường vụ Thành ủy, Bí thư chính ủy cục công an Trần Nhạc của thành phố Tân Lê, trực thuộc thành phố Bá Châu của khu tự trị Tây Bắc. Theo ý của tôi là, xem thử có thể đưa anh ta điều nhiệm tới Lương Khê đảm nhiệm chức vụ Cục trưởng cục công an thành phố hay không? Một người là Trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân thành phố Tân Lê, Dịch Quân. Nếu như có thể được thì tôi muốn mang cậu ta tới đó đảm nhiệm thư ký của tôi. Trên chức vụ thì đảm nhiệm Phó trưởng ban thư ký ủy ban nhân dân thành phố Lương Khê. Ngài xem…?
Nghe được lời nói của Nhiếp Chấn Bang, Trang Ái Quốc cũng gật đầu rất hài lòng. Hai cái người được tuyển chọn này, phối trí thật đúng là khéo, cũng rất chính xác. Nắm chắc được cái đơn vị như cục Công an này, đó chính là cơ sở của Nhiếp Chấn Bang. Một cơ quan chấp pháp, nhất là cái loại cơ quan mang tính vũ lực như thế này, tuyệt đối có thể dọa sợ được không ít bọn đạo chích, đối với việc đắc cử của Nhiếp Chấn Bang cũng là một trợ lực rất lớn. Một cái lựa chọn khác cho vị trí thư ký cũng rất khéo léo. Dịch Quân chính là thư ký cũ của Nhiếp Chấn Bang, sử dụng dễ dàng mà cũng đáng tin. Quan trọng hơn là, cấp bậc của Dịch Quân cũng đủ để lên. Tới thành phố Lương Khê rồi, quá độ một thời gian ngắn, đợi khi Nhiếp Chấn Bang ngồi được vững vàng rồi, Dịch Quân cũng quen thuộc với tình huống của Ủy ban nhân dân thành phố rồi, đến lúc đó, Dịch Quân sẽ là ứng cử viên duy nhất cho cái vị trí đại quản gia của Ủy ban nhân dân thành phố.
Hai cái cương vị này, một trong một ngoài, bổ sung, hỗ trợ lẫn nhau, có thể nói là kết hợp với nhau lại thì càng tăng thêm được sức mạnh. Vừa giữ vững lực sát thương, lại có đủ khả năng để duy trì sự ổn định của Ủy ban nhân dân thành phố. Điều này cũng có sự trợ giúp rất lớn với việc củng cố vị trí của Nhiếp Chấn Bang. Ngay lập tức, Trang Ái Quốc cũng gật đầu nói:
- Một cục trưởng cục công an, một Phó trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân thành phố, chức vụ cũng không phải là quá lớn. Hơn nữa, hai người này đều thuộc loại điều chuyển ngang cấp, thao tác thật ra lại không có khó khăn gì. Chuyện này tôi đã nhớ kỹ rồi. Cậu đi về trước đi, giữ điện thoại khởi động liên tục, bất cứ lúc nào cũng có thể có điện thoại của ban Tổ chức.
Sau khi đi ra khỏi văn phòng của Trang Ái Quốc, Nhiếp Chấn Bang bên này cũng về tới nhà. Giờ phút này, Đổng Uyển và Dương An Na hai người đã rời khỏi thủ đô, đi tới thành phố Lương Khê rồi. Hai cái cô nàng này, đúng là hành động nhanh chóng thật. Tổ chức còn chưa tiến hành thông báo nói chuyện gì mà cũng đã đi tới Lương Khê để đánh tiền trạm rồi.
Lúc này, vừa vào cửa liền thấy Lý Lệ Tuyết ôm một đống ga trải giường đi từ trong phòng ra. Thấy vậy, Nhiếp Chấn Bang lập tức chạy tới đỡ, giành lấy cái đống ga trải giường trong tay Lý Lệ Tuyết, đồng thời cằn nhằn:
- Lệ Tuyết, em làm cái gì vậy? Gọi điện thoại bảo phía dưới cho một nhân viên phục vụ lên làm là được rồi. Đều sắp làm mẹ rồi mà làm sao còn không cẩn thận vậy?
Nghe lời cằn nhằn của Nhiếp Chấn Bang, Lý Lệ Tuyết cũng nở một nụ cười, lập tức nói:
- Nào có yếu ớt giống như anh nói chứ. Lúc này mới hơn một tháng đâu. Thầy thuốc cũng nói, nếu như không có tình huống gì ngoài ý muốn thì phải hoạt động phù hợp nhiều hơn. Như vậy mới có lợi cho đứa bé. Còn có, mấy cái ga giường này vốn dĩ là đồ dùng cá nhân của chúng ta, để cho nhân viên phục vụ giọn dẹp thì không được tốt đâu. Dù sao đều là có máy giặt rồi, chính mình bỏ vào thôi cũng không mệt là bao.
Dừng một chút, sắc mặt Lý Lệ Tuyết tràn đầy sự hạnh phúc, nhưng cô vẫn gắt giọng:
- Nào có chiều chuộng như vậy, dù sao em cũng là sinh ra từ nông thôn đấy. Năm đó, lúc ở trên tàu quốc tế đó, em chẳng phải cũng từng chạy qua chạy lại như vậy sao?
Nghe tới lời này của Lý Lệ Tuyết, trong óc Nhiếp Chấn Bang liền lóe lên cái hình ảnh nào đó, dường như, cái bóng dáng một người buôn bán nhỏ quật cường, cố chấp bưng cái khay gỗ ra hàng chung quanh trên cái sân ga đó lại xuất hiện. Nhiếp Chấn Bang nhẹ nhàng ôm Lý Lệ Tuyết vào trong lồng ngực của mình, nhỏ giọng nỉ non:
- Lệ Tuyết, rất xin lỗi, không thể cho em và đứa nhỏ một gia đình đầy đủ.
Lời còn chưa nói hết, ngón tay của Lý Lệ Tuyết cũng đã chạm tới trên môi Nhiếp Chấn Bang rồi. Lý Lệ Tuyết cao chừng một mét bảy mấy, lúc này đứng ở trước mặt Nhiếp Chấn Bang, cũng không có vẻ là thấp. Ánh mắt cô có chút mông lung, có chút động tình, cô nỉ non:
- Chấn Bang, anh không cần phải nói nữa. Đi theo anh là hạnh phúc lớn nhất đời này của Lý Lệ Tuyết em rồi.
Nói xong, Lý Lệ Tuyết lại ngửa đầu lên, nói với sự mê hoặc, nỉn non, nũng nịu:
- Ông xã, em muốn…
Nhiếp Chấn Bang nhưng cũng là có chút đau đầu, nói một cách lo lắng:
- Lệ Tuyết, đứa bé…
Lời nói còn chưa có dứt, làn môi đỏ mọng của Lý Lệ Tuyết cũng đã hôn tới. Giờ phút này, tình cảm mãnh liệt giống như lửa vậy.
Sau khi nghỉ ngơi một buổi chiều, ước chừng hơn tám giờ tối, Nhiếp Chấn Bang cũng đột nhiên nhận được điện thoại của Ban tổ chức trung ương, yêu cầu tám rưỡi sáng ngày mai, Nhiếp Chấn Bang phải tới Ban tổ chức trung ương báo tên.
Một đêm bình thường trôi qua. Đối với phụ nữ đang trong thời gian có thai, Nhiếp Chấn Bang dạo gần đây cũng đã đọc không ít sách, sinh hoạt vợ chồng thích hợp, vừa phải cũng là tất yếu, chỉ cần không thường xuyên và nhiều lần quá là được. Buổi chiều vừa mới làm, cho nên đến buổi tối, tất nhiên sẽ không tiếp tục, cứ vậy mà bình tĩnh ôm nhau ngủ. Sáng ngày thứ hai, không đến sáu giờ Nhiếp Chấn Bang đã rời giường.
Sau khi trở lại thủ đô, thói quen sinh hoạt của Nhiếp Chấn Bang lại quay trở về quy luật như vũ. Sauk hi đã thức dậy, rồi đánh một bộ Hình Ý Quyền ở trong phòng tập thể thao xong, cảm giác tinh thần sảng khoái hơn nhiều. Đánh xong một bộ quyền, mồ hôi cũng đã ướt đẫm. Tắm xong một cái rồi, Nhiếp Chấn Bang liền đi vào phòng bếp. Trong khoảng thời gian này, Lý Lệ Tuyết bắt đầu có phản ứng có thai, ăn uống cũng không ngon miệng lắm. Đối với chuyện ẩm thực, Nhiếp Chấn Bang tự nhiên là làm rất chu đáo.
Bữa sáng làm rất cẩn thận, lượng cũng không nhiều, nhưng đa dạng về số món, như vậy cũng tiện cho Lý Lệ Tuyết lựa chọn món mà mình thích hơn.
Sau khi ăn xong bữa sáng, Nhiếp Chấn Bang lại gọi một cú điện thoại. Khi đã yêu cầu thư ký của Lý Lệ Tuyết tới ở cùng Lý Lệ Tuyết rồi, lúc này hắn mới yên tâm chạy tới chỗ ban Tổ chức trung ương.
Tại tầng bảy trong trụ sở làm việc của Ban tổ chức trung ương, nơi này chính là cục quản lý cán bộ số một của Ban tổ chức trung ương. Đây là một ban ngành mới nhất được Ban tổ chức trung ương thành lập, chủ yếu quản lý các cán bộ cấp vụ trưởng, cục trưởng của các bộ, ủy ban trung ương ở thủ đô. Hiện giờ Nhiếp Chấn Bang thuộc Ủy ban kỷ luật trung ương, dựa theo biên chế, coi như là cán bộ biên chế thuộc các bộ, ủy ban trung ương của thủ đô, tất nhiên là phải đến nơi này.
Trực tiếp tìm tới văn phòng cục trưởng cục quản lý số một, gõ cửa, bên trong liền vang lên tiếng mời vào. Nhiếp Chấn Bang cũng mỉm cười mà đi tới, gật đầu chào nói:
- Xin chào ông, ông chính là Cục trưởng Triệu đúng không. Tôi là Nhiếp Chấn Bang, đêm qua chúng ta đã nói chuyện điện thoại qua.
Vừa nghe thấy lời nói của Nhiếp Chấn Bang, người đàn ông trung niên đang ngồi ở trên ghế làm việc lúc này cũng đứng lên luôn. Chính mình tuy rằng là cấp Giám đốc sở, tuổi cũng đã hơn bốn mươi rồi. Nhiếp Chấn Bang cũng đồng dạng sắp đảm nhiệm cấp Giám đốc sở, nhưng lại mới chỉ ba mươi tuổi mà thôi. Trước kia, thật ra cũng có một lãnh đạo cấp phó giám đốc sở mới ba mươi tuổi, nhưng đó dù sao cũng không phải chức vụ lãnh đạo của Đảng, chính phủ, hơn nữa còn là ở địa khu tây bộ xa côi, hoàn toàn khác với trường hợp của Nhiếp Chấn Bang. Điều này cũng khiến cho cục trưởng Triệu không dám sơ sài. Ông ta lập tức vươn tay ra, bắt tay rất nhiệt tình, còn lắc lư vài cái rồi mới nói:
- Chủ nhiệm Nhiếp, rất vui được gặp mặt. Vừa rồi, Phó trưởng ban Tào đã gọi điện thoại tới dặn dò, khi nào cậu tới, mời cậu tới thẳng bên đó, để tôi dẫn cậu qua đi.
Giờ phút này Nhiếp Chấn Bang cũng có chút bất ngờ. Thật không ngờ, buổi nói chuyện của chính mình là do một Phó trưởng ban tự mình tiếp đãi, này cũng quá coi trọng rồi đi.
Văn phòng của Phó trưởng ban Tào ở trên tầng chín. Có sự dẫn đường của Cục trưởng Triệu, trực tiếp liền tới nơi luôn. Cục trưởng Triệu gõ cửa xong, sau khi mở cửa ra liền giới thiệu:
- Trưởng ban Tào, đồng chí Nhiếp Chấn Bang của Ủy ban kỷ luật trung ương đã tới rồi.
Đi vào văn phòng, Nhiếp Chấn Bang cũng quan sát luôn vị Phó trưởng ban Tào này. Tuổi tác ước chừng khoảng năm mươi sáu, năm mươi bảy tuổi. Vẻ mặt rất là cứng ngắc và nghiêm túc.
Ra hiệu cho Nhiếp Chấn Bang ngồi xuống rồi, Phó trưởng ban Tào liền đi thẳng vào vấn đề chính, ông chậm rãi nói:
- Đồng chí Nhiếp Chấn Bang đi, hôm nay gọi cậu tới đây là chịu sự ủy thác của trên tổ chức, nói chuyện với cậu một hồi. Hy vọng cậu không cần có cái gì băn khoăn hay là khẩn trương. Đây cũng chỉ là một buổi nói chuyện bình thường mà thôi.
Dừng một chút, Phó trưởng ban Tào lại tiếp tục vấn đề, ông nói:
- Đồng chí Nhiếp Chấn Bang, đối với công tác của cậu ở thành phố Tân Lê và Ủy ban kỷ luật trung ương đó, tổ chức cũng tương đối hài lòng. Năng lực tiềm tàng rất là mạnh đó. Thành phố Tân Lê bốn năm liên tục có tốc độ phát triển kinh tế cao, đây chính là nhờ có căn bản mà cậu đã tạo ra sẵn. Hai năm công tác ở Ủy ban kỷ luật trung ương vừa qua, mặc dù không có vụ án nào đặc biệt nổi bật, tuy nhiên, trong vấn đề phòng chống tệ nạn hủ bại, lý luận cùng với đề nghị của cậu vẫn rất có giá trị tham khảo.
Lúc thăng chức thì đều là một vài lời hay cùng với ca ngợi, đây gần như đã là mô thức điển hình trong mỗi lần nói chuyện của tổ chức. Dù sao, muốn đề bạt cán bộ thì tất nhiên là phải nói ra những lý do cho việc cất nhắc, mà chiến tích, chính là lý do tốt nhất.
Giờ phút này, sau khi lời nói của Phó trưởng ban Tào vừa dứt, Nhiếp Chấn Bang cũng là có vẻ khiêm tốn, hiểu biết mà nói:
- Cảm ơn sự tán dương cùng khen ngợi của tổ chức đối với tôi. Mặc dù có chút thành tích thật, nhưng tôi vẫn còn phải tiếp tục cố gắng nhiều. Trong công tác sau này, mong Phó Trưởng ban Tào yên tâm, cũng xin tổ chức yên tâm. Tôi nhất định sẽ học tập chăm chỉ, quán triệt tinh thần mà Tổng Bí thư Viên đã nêu ra, làm đến nơi đến chốn, làm tốt các công việc, cố gắng tăng hiệu suất công việc.
Lúc này, Phó Trưởng ban Tào cũng hài lòng gật gật đầu. Những lời này, mặc kệ là thật hay giả, ít nhất, cái thái độ này vẫn là đáng giá khẳng định. Lập tức, Phó trưởng ban Tào trầm ngâm một chút rồi lại mở miệng nói:
- Ừm, tâm tính cùng với ý tưởng như vậy của cậu là rất tốt. Cán bộ Đảng viên, hơn nữa đã từng là lãnh đạo thì cần phải có tinh thần như vậy, không kiêu ngạo, không nóng vội. Trước mắt, Đảng và quốc gia vẫn luôn đề xướng việc trẻ hóa cán bộ, trao đổi cán bộ. Để hướng ứng kêu gọi của Đảng, ban tổ chức trung ương đã quyết định, điều động một nhóm các cán bộ trẻ tuổi có năng lực, có văn hóa ở các bộ, ủy ban trung ương xuống các cương vị dưới cơ sở. Cậu là sinh viên tốt nghiệp khoa tiếng trung của đại học thủ đô, lại là nghiên cứu sinh bằng thạc sĩ kinh tế học. Năng lực và điều kiện các mặt đều rất tốt. Lần này, tổ chức cũng đặt cậu vào trong số những người được chọn, chuẩn bị đưa câu đi trao đổi. Bản thân cậu có ý kiến gì hay không?
Lúc này, nếu Nhiếp Chấn Bang còn không biết nói như thế nào nữa thì đúng là phí công làm việc suốt sáu, bảy năm ở trong thể chế này rồi.
Nhiếp Chấn Bang lập tức nghiêm túc trả lời:
- Phó trưởng ban Tào, tôi không có ý kiến gì. Cá nhân tôi là kiên quyết phục tùng bố trí của tổ chức. Đồng chí Lôi Phong đã từng nói, tôi chính là một cái đinh ốc, Đảng cần tôi ở đâu thì tôi sẽ ở đó. Chính bản thân tôi cũng không có bất kỳ yêu cầu gì.
Trùng Sinh Thế Gia Tử
Trùng Sinh Thế Gia Tử Trùng Sinh Thế Gia Tử - Thái Tấn