What's meant to be will always find a way.

Trisha Yearwood

 
 
 
 
 
Tác giả: Thái Tấn
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 550 - chưa đầy đủ
Phí download: 20 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 776 / 1
Cập nhật: 2017-09-24 23:55:30 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 280: Phát Triển Mang Tính Chiếm Đoạt
ân bay Ô thị
Nhiếp Chấn Bang mặc một chiếc áo jacket màu tối, bên trong là áo sơ mi màu trắng. Tóc, vẫn là trước sau như môt, tóc húi cua, có vẻ rất là tinh thần. Quần áo cũng giúp cho Nhiếp Chấn Bang thể hiện được rất là chín chắn, bề ngoài thoạt nhìn, hoàn toàn không giống như là một chàng thanh niên 24 tuổi, mà giống như một người đàn ông đã chừng ba mươi.
Trên quan trường, sự lão thành này cũng có thể giúp cho Nhiếp Chấn Bang tăng thêm điểm ấn tượng. Có cán bộ ba mươi tuổi mà thoạt nhìn lại như là mới chỉ ngoài hai mươi. Người như vậy, sẽ khiến cho người ta có một loại cảm giác làm việc không tận tâm, từ đó cũng tạo một ảnh hưởng tiêu cực nhất định đối với việc đề bạt.
Sau khi từ Yến Bắc quay trở lại thủ đô, buổi tối, ngay tại câu lạc bộ Đại Đường mà Dương An Bang kinh doanh, Nhiếp Chấn Bang mở tiệc chiêu đãi Dương An Bang, Lưu Côn, Triệu Tinh Long, Lý Hoa, Ninh Trí Viễn, Quách Minh, Lương Lễ Quý cùng với Lê Văn Cách mấy người cùng một hội. Đây coi như là một cái vòng tròn của Nhiếp Chấn Bang. Không phải là con cháu thế gia có quan hệ chặt chẽ với Nhiếp gia thì cũng là đời sau trung thành của các thủ hạ trong Nhiếp gia
Nói tới vấn đề công văn phê chuẩn của sân bay, trên thực tế, lúc Nhiếp Chấn Bang tới Tổng cục Hàng không dân dụng, Dương An Bang liền biết được rồi. Hiện giờ, cha của mình chính là bộ trưởng bộ Giao thông vận tải, Tổng cục Hàng không dân dụng, đó cũng chỉ là một cái cục, cấp Thứ trưởng. Hơn nữa, Dương An Bang cũng nhớ rõ chỉ bảo của ông cụ đối với chính mình.
Cho nên, trong lúc Nhiếp Chấn Bang đi tới tỉnh Yến Bắc, Dương An Bang liền tự mình đem công văn cần phê chuẩn của Nhiếp Chấn Bang cho phía dưới. Đồng thời, Dương An Bang cũng biểu đạt suy nghĩ muốn nhập cổ phần của mình vào sân bay.
Đối với cái chuyện này, Nhiếp Chấn Bang cũng không có từ chối. Lời từ chối chuẩn xác, nhất thiết còn phải xem tình huống mà đưa ra. Nhập cổ phần, nếu như bên phía này của Thành ủy Bá Châu mà có chỗ hổng tài chính thì, Nhiếp Chấn Bang cũng sẽ không từ chối việc đầu tư của tập đoàn Ốc Gia. Mà sau đó, theo ước định với Dương An Bang, nếu như khuyết thiếu tài chính, thì tập đoàn Ốc Gia sẽ là đối tượng ưu tiên trước hết. Sau đó, Nhiếp Chấn Bang coi như là miễn cưỡng vượt qua kiểm tra rồi.
Trong mấy ngày sau đó, Nhiếp Chấn Bang lại ở mấy ngày trong Vương Triều. Từ sau khi xác định chính thức quan hệ tình nhân với ba người Lý Lệ Tuyết, Đổng Uyển và Dương An Na xong, Nhiếp Chấn Bang một lòng đều đặt trong vấn đề sự nghiệp. Thời gian ở cùng với ba cô gái, ít đến đáng thương. Này mấy ngày sau đó, Nhiếp Chấn Bang xem như là còn thật sự thực hiện trách nhiệm của một người bạn trai.
Lại ở nhà bồi ông cụ hai ngày, dù sao lời nói của bác sĩ Lâm, tuyệt đối là không sai lầm được. Hiện giờ, thân thể của ông cụ là càng ngày càng kém hơn. Có thể ở cùng thêm nhiều một ngày chính là một ngày. Con cháu Nhiếp gia, trên cơ bản đều phân tán ở bên ngoài. Lại nói tiếp, thời gian để ông cụ hưởng thụ hạnh phúc gia đình là ngày càng ít hơn. Là một đứa cháu trai, có thể bồi thêm nhiều một chút cũng là tốt. Nhiếp Chấn Bang cũng không muốn sau này mình sẽ có sự tiếc nuối.
Đi ra sân bay, bên ngoài, đã sớm nhận được điện thoại của Nhiếp Chấn Bang, Dịch Quân và lái xe Tiểu Vương cũng đã chờ ở bên cạnh. Nhìn thấy Nhiếp Chấn Bang, Dịch Quân liền vội vàng chạy ra chào đón, sau khi nhận lấy cặp công văn từ trong tay của Nhiếp Chấn Bang, liền cười nói:
- Bí thư, được rồi đúng không?
Ở trong mắt cán bộ Tân Lê, hễ là chuyện cần phải chạy tới thủ đô thì chỉ cần Bí thư Nhiếp ra tay, trên cơ bản, vốn dĩ là không có chuyện làm không được.
Nhiếp Chấn Bang nhìn Dịch Quân cái dạng này, lại cố ý bày ra vẻ mặt nghiêm nghị, cứng rắn nói:
- Tiểu Dịch, làm sao mà mới chỉ có nửa tháng không gặp, cậu cứ như vậy đã không trầm được khí rồi.
Tiểu Vương lái xe, vòng ra bãi đỗ xe của sân bay thành phố Ô, nhìn kính chiếu hậu, cũng cười nói theo:
- Bí thư, anh Dịch gần đây, cũng là bận đến chóng mặt rồi.
Nghe lời nói của Tiểu Vương, Nhiếp Chấn Bang nhướn mày. Muốn nói điều gì mà Nhiếp Chấn Bang lo lắng nhất, chỉ sợ chính là Chu Thần rồi. Tính cách của Tiểu Vương, Nhiếp Chấn Bang cũng là khá hiểu. Cậu lái xe này, cũng không nói nhiều, lái xe cho mình cả một quãng thời gian dài như vậy, lúc lái xe, số lần nói chuyện ít đến đáng thương. Lúc này nói vậy, có chút kỳ quái. Chính mình đi rồi, Dịch Quân còn có thể có chuyện gì phải bận rộn hay sao?
Lập tức, Nhiếp Chấn Bang quay nhìn Dịch Quân nói:
- Tiểu Dịch, sao lại thế này? Trong khoảng thời gian này, ở thành phố bận rộn như vậy sao?
Vào lúc này, Dịch Quân cũng trừng mắt nhìn Tiểu Vương một cái, ý tứ có chút trách móc. Nhưng, ở trước mặt Nhiếp Chấn Bang, Dịch Quân cũng không dám nói dối. Tính cách của Nhiếp Chấn Bang, hắn cũng rất là hiểu rõ. Làm một thủ hạ của Nhiếp Chấn Bang, anh phạm lỗi cũng được, chỉ cần mục đích ban đầu là tốt, là vì dân chúng mà không phải là vì lợi ích của ban thân, như vậy, Bí thư Nhiếp sẽ bảo vệ anh. Nhưng, nếu nói dối, nếu mưu lợi cá nhân thì, như vậy, chắc chắn sẽ bị chết rất thảm.
Ngay lập tức, Dịch Quân gật đầu nói:
- Bí thư, trong khoảng thời gian này anh không ở, Chủ tịch Chu hoạt động rất là năng động đấy. Anh đi rồi chưa tới ba ngày, Chủ tịch Chu bên này, liền tổ chức một đoàn khảo sát kinh tế tới đây. Đồng thời, sau khi khảo sát tình huống của khu kinh tế mới Tân Lê, mấy công ty liền ký kết hiệp nghị đầu tư với Chủ tịch Chu. Hiện giờ, đã tiến vào giai đoạn trưng thu đất, khai thác và phát triển rồi.
Ký kết hiệp nghị, chắc chắn là không phải danh nghĩa cá nhân của Chu Thần, đích thị là lấy danh nghĩa của Thành ủy Tân Lê. Nhiếp Chấn Bang cũng có chút ngoài ý muốn, Chu Thần không ngờ lại dẫn tiến đầu tư. Đây là có ý gì?
Bên cạnh, Dịch Quân dừng lại một chút, rồi lại lần nữa nói:
- Bí thư, hiện giờ, uy vọng của Chủ tịch Chu trong lòng không ít cán bộ đã được tăng lên rất nhiều. Tôi sợ…
Nhiếp Chấn Bang khoát tay, chỉ cần không chạm tới giới hạn khiến cho mình tức giận, Nhiếp Chấn Bang mới sẽ không đi quản Chu Thần như thế nào. Ngay lập tức, Nhiếp Chấn Bang cười nói:
- Tiểu Dịch, không cần đi quản người khác làm sao được chứ? Bất kể thế nào, Phó chủ tịch Chu phát triển thành phố Tân Lê, kéo đầu tư tới, từ điểm này nhìn lên, cũng là rất tốt.
Đối với không ít cán bộ của thành phố Tân Lê có suy tính nhỏ nhặt, Nhiếp Chấn bang cũng không quá để ý. Chỉ cần nắm giữ đại cục, vậy là đến nơi. Lúc này, muốn biến thành phố Tân Lê thành một cái thùng sắt vững chắc, đây là một điều không thực tế. Nhiếp Chấn Bang cũng chưa từng nghĩ tới. Ví dụ làm gương cho chính mình còn bày ra đó, Lâm Vĩ Dân, Trần Nhạc cùng Nghiêm Phượng Kiều, một đám người từng bước thăng chức, khó tránh khỏi sẽ kích thích một số người. Chu Thần mặt ngoài cũng là rất có năng lực, có tuổi trẻ, cũng có bối cảnh giống nhau. Hiện giờ, lại kéo được đầu tư như vậy tới, tự nhiên liền trở thành đối tượng cho không ít cán bộ đầu nhập vào. Đây là nhân chi thường tình.
Nói tới đây, Nhiếp Chấn Bang lại dặn dò:
- Tiểu Dịch, những này đó không có lợi cho sự ổn định đoàn kết của bộ máy, cũng đừng ở nói tới khi ở bên ngoài.
Dịch Quân gật đầu, trên mặt cũng có chút cảm động. Bí thư Nhiếp đây là coi mình là tâm phúc thực sự rồi.
Xe đi rồi gần bảy tiếng đồng hồ bôn ba, rốt cục thì đã tới được nội thành Bá Châu. Nhiếp Chấn Bang lập tức nói:
- Tiểu Vương, đi tới trước bên đại viện của chính quyền thành phố đi.
Đi đại viện của thành ủy, không cần nói thêm, đích thị là đi thăm hỏi Chủ tịch thành phố Bá Châu Đinh Ái Quốc rồi. Từ sau lần hiềm khích lần trước với Lưu Văn Thanh xong, Nhiếp Chấn Bang cũng đã xa cách hẳn trong quan hệ với Lưu Văn Thanh. Đây là một chuyện rất tất nhiên, một người ở sau lưng đâm chính mình một dao, Nhiếp Chấn Bang còn đi đút lót thêm, vậy cũng không phải là tính cách của Nhiếp Chấn Bang.
Giờ phút này, mặc dù đã mười giờ tối rồi, nhưng, Đinh Ái Quốc cũng chưa có nghỉ ngơi. Nhiếp Chấn Bang vừa vào cửa, Đinh Ái Quốc đã dẫn Nhiếp Chấn Bang tới thư phòng của mình. Vợ của Đinh Ái Quốc rót một chén trà nóng cho Nhiếp Chấn Bang xong, liền biết ý lui ra ngoài.
Nhìn Nhiếp Chấn Bang, Đinh Ái Quốc liền cười nói:
- Hôm nay nhận được tin tức, biết cậu trở về Tây Bắc rồi, tôi liền đoán là cậu sẽ tới đây.
Nhiếp Chấn Bang cũng cười nói:
- Chủ tịch, tôi cũng là vì khẩn cấp. Vừa mới nhận được công văn phê chuẩn, tôi thế này mới tới ngay đây báo tin vui cho ngài.
Quan hệ giữa hai người, thì định vị của Đinh Ái Quốc là rất tốt, vừa là thầy, cũng vừa là bạn. Đinh Ái Quốc không giống như là Lưu Văn Thanh. Lưu Văn Thanh là một người quá coi trọng lợi ích, Đinh Ái Quốc lại là cho cảm giác hơi có ý vị của người thư sinh.
Nghe thấy lời nói của Nhiếp Chấn Bang, Đinh Ái Quốc cũng lộ ra một tia vui sướng. Cứ việc đám người Đinh Ái Quốc có tin tưởng, tin tưởng rằng Nhiếp Chấn Bang có thể lấy được công văn phê chuẩn. Nhưng, này dù sao cũng không đơn giản như việc đòi tiền. Một cái sân bây chi nhánh, cũng là có phóng xạ rất lớn đối với những khu vực xung quanh, hơn nữa, cần có được sự ủng hộ của tất cả các phương diện. Hiện giờ, có sân bay, rồi lại có một tuyến đường sắt xỏ xuyên qua thành phố Bá Châu nữa, từ đây, giao thông của Bá Châu, hình thành một xu thế là quốc lộ, đường sắt và hàng không cùng nâng cao phát triển. Đây đối với tương lai của Bá Châu mà nói, có một ảnh hưởng rất là lớn.
Trầm mặc rồi một hồi, Đinh Ái Quốc cũng gật đầu nói:
- Tốt, tốt, có sân bay này, chẳng khác gì gắn thêm một đôi cánh cho Bá Châu rồi.
Lại trao đổi một chút về việc kiến thiết sân bay cùng với toàn bộ việc xây dựng quốc lộ nối thông sân bay với Đinh Ái Quốc xong, Nhiếp Chấn Bang cùng đứng dậy xin phép ra về.
Sau một buổi tối nghỉ ngơi ở Bá Châu, sáng sớm hôm sau, chưa tới bảy giờ, Nhiếp Chấn Bang liền thức dậy. Sau khi thành phố Tân Lê thành lập, khoảng cách từ Tân Lê tới Bá Châu đã thu hẹp lại còn 30 cây số. Đợi sau khi cơ quan chính quyền thành phố Khố di dời xong, khoảng cách giữa thành phố Khố và Tân Lê, cũng chỉ có 15 cây số, hơn nữa, hiện giờ, quốc lộ nối giữa Bá Châu và Tân Lê đã trong quá trình mở rộng thêm, biến thành làn đường hai chiều có bốn làn xe chạy. Về sau, đi từ Tân Lê đến Bá Châu, nhiều nhất chỉ mất 40 phút.
Không đến tám giờ, xe liền tiến vào khu kinh tế mới Tân Lê. Nhìn có không ít chỗ đã dựng lên tường vây, Nhiếp Chấn Bang cũng có chút xúc động. Hiện giờ, tốc độ phát triển của Tân Lê, khiến chính Nhiếp Chấn Bang cũng phải giật mình. Lúc này mới chỉ nửa tháng trôi qua, liền có thêm vài xí nghiệp mới.
Giờ phút này, Nhiếp Chấn Bang cũng là tâm huyết dâng trào, nói với Tiểu Vương:
- Tiểu Vương, đi xem mấy cái xí nghiệp được Phó chủ tịch Chu tiến cử đi.
Tiểu Vương đáp lời một tiếng, xe quay đầu ở một chỗ ngoại trên đường lớn của thành phố Lê, trực tiếp tiến vào đường Đoàn Kết, lại đi thẳng tới đằng trước không đến 100m, xe ngừng lại đằng trước một mảnh đất hoang.
Điều này khiến cho Nhiếp Chấn Bang hơi sửng sốt. Nhà đầu tư mà Chu Thần này kéo tới thật đúng là đặc biệt. Chỗ khai thác, phát triển hoàn chỉnh rồi không chọn, lại thế nào cũng muốn lựa ở chỗ bên cạnh thế này.
Nhìn bãi đất trống đã được xây tường vây bao quanh, treo một cái tấm biển, Công ty TNHH hóa chất Trường Dã Tây Bắc, Ban quản lý dự án sản xuất thành phố Tân Lê. Nhiếp Chấn Bang liền nhíu mày lại.
Không ngờ lại là xí nghiệp hóa chất? Cái này không quá phù hợp với phương hướng phát triển của thành phố Tân Lê. Tuy vậy, Nhiếp Chấn Bang nhưng cũng không nói gì. Ngay sau đó, mấy người lại chạy tới một chỗ tiếp theo. Nơi này, đã là tít tận bên ngoài của khu kinh tế mới rồi. Một mảnh núi đồi trung trùng điệp điệp. Đây coi như là một trong số những dãy đồi núi không nhiều lắm của thành phố Tân Lê. Nhưng, sườn đồi, nơi nguyên bản được một mảnh mặt cỏ bao trùm, giờ phút này cũng đã trở thành một bức cảnh tượng khác hẳn rồi.
Mấy chiếc máy ủi loại lớn đứng ở bên trong, toàn bộ sườn đất đều bị lật tung lên cả, lộ ra cả bùn đất bên dưới. Bên cạnh, vài cái lều trại đã được dựng lên. Công ty TNHH sản xuất giấy An Xương, thành phố Tân Lê, Ban quản lý dự án xây dựng.
Nhà máy chế biến giấy? Muốn xây dựng ở trong này. Đây không phải là điển hình của việc khai thác có tính chiếm đoạt sao? Có ảnh hưởng rất lớn đối với môi trường. Điều quan trọng hơn là, phá hủy hệ thống mạch nước ngầm, là một hệ lụy không thể nghịch chuyển được. Nếu nhà máy này mà xây dựng lên rồi, không cần mười năm, chỉ sợ nơi này cũng đều đã biến thành sa mạc. Quan trọng hơn là, nhà máy chế biến giấy thuộc loại xí nghiệp có độ ô nhiễm cao. Đối với những xí nghiệp loại này, thái độ của Nhiếp Chấn Bang luôn luôn là khống chế cùng quản lý cực kỳ nghiêm khắc.
Nghĩ đến đây, sắc mặt Nhiếp Chấn Bang liền trầm xuống, gằn giọng nói:
- Tiểu Dịch, lập tức gọi điện cho các đồng chí khác trong thành phố, làm cho bọn họ chạy tới chỗ này ngay lập tức.
Trùng Sinh Thế Gia Tử Trùng Sinh Thế Gia Tử - Thái Tấn