Có người biết cách biến những trở ngại trong cuộc đời mình thành những bệ phóng, nhưng cũng không ít người lại biến chúng thành những viên đá chắn lối đi.

R. L Sharpe

 
 
 
 
 
Tác giả: Thái Tấn
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 550 - chưa đầy đủ
Phí download: 20 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 776 / 1
Cập nhật: 2017-09-24 23:55:30 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 110: Hướng Đến Kiềm Châu
hấn Bang, những quà cáp này của chúng ta sắp để đầy cả khách sạn rồi. Cậu xem ba ngày nay, dưới sự dẫn dắt của Chánh văn phòng Thanh niên văn minh số tỉnh Thiên Phủ - Tào Quang Xuân, chúng ta đã đi hết mười điểm tham gia bình chọn Thanh niên văn minh số cấp quốc gia của tỉnh Thiên Phủ. Ngoài khu dân cư Vũ Hầu, công ty giao thông công cộng thành phố Du Châu tuyến 218, trạm thu phí quốc lộ 38 Lương Châu, những điểm bình thẩm khác hầu như đến lúc mấy người chúng ta chuẩn bị rời đi, đều tặng không ít lễ vật.
Lúc này, trong phòng khách sạn Dung Thành tỉnh Thiên Phủ, nhìn đống quà tặng chiếm cả nửa diện tích phòng, Trịnh Căn Sinh nhíu chặt mày lại.
Cô bé Trương Mẫn lúc này lại vô tư ha ha cười nói:
- Trưởng ban Trịnh, anh lo lắng gì chứ. Sếp chúng ta đã nhận rồi tự nhiên sẽ có biện pháp xử lý.
Lời Trương Mẫn lại làm cho Trịnh Căn Sinh tức giận, sa sầm mặt mày phê bình:
- Tiểu Trương này, sao có thể nói những lời không có tính giác ngộ như vậy. Quà cáp này có thể tùy tiện nhận sao? Các người vừa mới bắt đầu làm việc, rất nhiều chuyện không biết, về sau trong công việc phải chú ý. Sa đọa chính là bắt đầu từ những chuyện nhỏ nhặt như thế này đấy. Ban đầu nhận quà tặng, sau đó đến nhận tiền. Cuối cùng trở thành không thể quay đầu rồi.
Nhìn Trương Mẫn bên cạnh bị Trịnh Căn Sinh phê bình đến nỗi cúi đầu không dám nói lời nào, còn thè lưỡi ra bộ không phục. Nhiếp Chấn Bang chỉ mỉm cười nói:
- Được rồi, lão Trịnh, anh đừng dọa tiểu Trương nữa.
Sau đó, Nhiếp Chấn Bang cũng nhìn Trương Mẫn nói:
- Có điều, Tiểu Trương à, Trưởng ban Trịnh nói không sai. Tục ngữ có câu: Nhỏ mà trộm kim lớn sẽ trộm tiền. Những tội ác tày trời đều bắt đầu từ những cái nhỏ bé như thế đấy.
Ngay sau đó, Nhiếp Chấn Bang quay đầu nói:
- Lão Trịnh à, anh cũng đừng lo lắng. Tôi rộng tay nhận lễ vật cũng là có mục đích cả. Thắng Lợi, cậu đem mấy thứ này sửa soạn lại một chút, toàn bộ những đơn vị tặng quà lập thành danh sách cho tôi. Đến nay, quá trình bình thẩm đã hoàn thành rồi, phải mang những lễ vật này trả lại cho Tỉnh ủy Đoàn tỉnh Thiên Phủ thôi. Tôi tin chắc đến lúc đấy, cho dù là Bí thư Quách cũng không nói được gì.
Nói đến đoạn này, Trịnh Căn Sinh cũng bắt đầu tỉnh ngộ. Ánh mắt nhìn về phía Nhiếp Chấn Bang tràn đầy khâm phục, chiêu này của Tam thiếu gia quả thực inh.
Trịnh Căn Sinh lập tức cũng cười nói:
- Như vậy, dựa vào điểm này, muốn bình chọn Thanh niên văn minh số cấp quốc gia đã là không có tư cách nữa rồi. Có điều, Trưởng phòng, làm như vậy, tỉnh Thiên Phủ chỉ có ba danh ngạch rồi, đến lúc đó, Bí thư Quách của Đoàn Ủy tỉnh Thiên Phủ có hay không sẽ? Trong thời đại này, Thanh niên văn minh số chưa cao giá như về sau. Là Thanh niên văn minh số nhóm đầu tiên, có thể nói đều là thành tích thật. Đây có lẽ đều là do cấp trên đã ra tay cứng rắn. Đoàn người Nhiếp Chấn Bang đã đi qua mười điểm bình thẩm của tỉnh Thiên Phủ, nếu dựa theo tiêu chuẩn của mười năm về sau có thể coi như đã bình thẩm Thanh niên văn minh số cấp Quốc gia rồi.
Hơn nữa, đừng thấy những đơn vị tham gia bình thẩm lần này không có can hệ nhiều đến Đoàn Ủy, thật ra bất kể bên trên hay bên dưới đều vô cùng coi trọng.
Đối với Tỉnh ủy Đoàn tỉnh Thiên Phủ, Thanh niên văn minh số tỉnh Thiên Phủ mà nhiều, điều này có nghĩa là Tỉnh ủy Đoàn tỉnh Thiên Phủ trong công tác thanh niên và công tác tư tưởng đều rất xuất sắc. Đối với những đơn vị phía dưới mà nói, cũng là cùng một đạo lý như vậy.
Đây có thể lại chính là thứ củng cố cho tiền đồ của các vị cán bộ trên con đường chính trị. Chẳng có ai lại không thích.
- Ba cái thì ba cái đi. Nếu đã như vậy rồi, chúng ta cũng không thể lấy tay mình vả mặt mình. Chuyện này cứ quyết định vậy đi. Tôi tin rằng cho dù là Bí thư Quách cũng sẽ không nói gì.
Nhiếp Chấn Bang trầm tư một chút, tuy rằng đã biết rõ lần này nếu chỉ cho tỉnh Thiên Phủ ba Căn, khó tránh khỏi sẽ khiến Tỉnh ủy Đoàn tỉnh Thiên Phủ có những suy nghĩ khác. Nhưng, sự việc phát triển đến mức này, đã không phải là việc mình có thể quyết định rồi. Mười đơn vị tham gia tuyển chọn của tỉnh Thiên Phủ, thật may là vẫn còn ba đơn vị không tặng quà, chứ nếu phải chọn ra một Căn trong những đơn vị tặng quà, vậy càng kì cục rồi.
- Bình chọn lần này, phía bên Trung Ương Đoàn, phương pháp mà Ngụy Bân áp dụng chính là sau khi khảo hạch mỗi tỉnh, liền trực tiếp có kết quả. Loại phương thức này, một mặt
khiến cho các tỉnh không thể có ý kiến gì, mặt khác tránh khỏi tất cả những phiền phức sau khi hoàn thành, nếu các tỉnh đều chạy đến thủ đô làm công tác vận động, ngược lại càng làm cho cục diện thêm rối loạn.
Dung Thành
Trong văn phòng của Bí thư Quách - Bí thư Đoàn thanh niên Tỉnh ủy tỉnh Thiên Phủ, Nhiếp Chấn Bang lúc này ngồi trên sô pha, vẻ mặt bình tĩnh, nhìn không chớp mắt vào người đối diện.
Trước bàn làm việc, Bí thư Quách vẻ mặt ngưng trọng, nhìn chồng tài liệu trên bàn, một lúc lâu sau mới nói:
- Trưởng phòng Nhiếp, thật là ngại quá, không ngờ ở tỉnh Thiên Phủ của chúng tôi lại xảy ra những chuyện như vậy. Đây là do chúng tôi làm không đến nơi đến chốn. Tôi thay mặt cho Đoàn thanh niên Tỉnh ủy tỉnh Thiên Phủ kiểm điểm với Trung Ương.
Nhiếp Chấn Bang cũng thừa biết đây chẳng qua chỉ là thái độ bên ngoài của Bí thư Quách mà thôi. Cái gì mà kiểm điểm với Trung Ương, nếu thực sự làm như vậy, lại nói trước mặt mình sao? Bí thư Quách nói như vậy, chẳng qua là tìm ình một lối thoát mà thôi.
Nghe Bí thư Quách nói xong, Nhiếp Chấn Bang lại mỉm cười, sau đó nói:
- Bí thư Quách quá lời rồi, nói thật ra cũng là do chúng tôi làm không đến nơi. Nếu chúng tôi thẳng thắn từ chối, tôi tin rằng các đồng chí của các đơn vị đó cũng sẽ không tặng lễ vật. Điều này cũng không nói lên vấn đề gì về tác phong, tặng quà vốn là một trong những lễ nghi truyền thống của nước ta mà, có thể thông cảm được. Nói đi cũng phải nói lại, có vẻ như là bên phía chúng tôi không được đúng cho lắm, giống như là có hơi cố ý nói dối vậy. Kính mong Bí thư Quách rộng lượng bỏ quá cho.
Nhiếp Chấn Bang cũng hiểu rõ, người như Bí thư Quách, không phải là kẻ ngốc, dụng ý của mình chỉ sợ bọn họ sớm đã phán đoán ra rồi, thay vì che giấu không bằng thẳng thắn một chút, như vậy ngược lại còn có thể ra vẻ quang lâm lỗi lạc một chút.
Quả nhiên, Nhiếp Chấn Bang vừa nói như vậy, vẻ mặt Bí thư Quách cũng dịu xuống, vừa rồi Bí thư Quách cũng là đang lo lắng Nhiếp Chấn Bang có phải là đang chĩa mũi nhọn vào mình không. Hiện tại xem ra, chẳng qua chỉ là không muốn trực tiếp cự tuyệt mình mà thôi. Nếu như vậy, chuyện này chẳng phải là chuyện gì to tát.
Bí thư Quách lập tức cũng đứng lên, giơ ngón tay cái về phía Nhiếp Chấn Bang nói:
- Trưởng phòng Nhiếp, thật khâm phục anh, đúng là người có trình độ, không hổ danh là cán bộ từ Trung Ương Đoàn xuống. Vậy chúng ta cùng đến phòng họp nhé?
Trong phòng họp Đoàn thanh niên của tỉnh Thiên Phủ, lúc này các lãnh đạo trong Đoàn thanh niên tỉnh Thiên Phủ, Chánh văn phòng Thanh niên văn minh số Đoàn thanh niên Tỉnh ủy tỉnh Thiên Phủ - Tào Quang Xuân đều đã an vị.
Lần này Nhiếp Chấn Bang được sắp xếp đặc biệt ngồi bên cạnh Bí thư Quách. Người từng nghênh tiếp Nhiếp Chấn Bang ở sân bay Phó bí thư Tăng cũng ngồi bên cạnh Nhiếp Chấn Bang.
Trên tường phòng họp dán biểu ngữ đỏ thẫm: Hội thẩm định bình chọn Thanh niên văn minh số cấp quốc gia. Một người cấp Trưởng phòng lại ngồi giữa một ban lãnh đạo cấp Giám đốc sở và cấp Phó giám đốc sở, dường như có cảm giác, lấy một người cấp Trưởng phòng là Nhiếp Chấn Bang là người quan trọng nhất vậy, không khí có chút quái dị nhưng lại không có ai cảm thấy kì quái. Nhiếp Chấn Bang cấp bậc không cao, nhưng là đại diện của Trung Ương. Cái này cũng giống như chức Khâm sai ở cổ đại vậy, cho dù Khâm sai này chỉ là hàng thất phẩm, nhưng đó cũng là người từ kinh thành tới.
Tào Quang Xuân lúc này là Chủ nhiệm phòng Thanh niên văn minh số, có nhiệm vụ chủ trì cuộc họp. Tào Quang Xuân nhìn một lượt cả hội trường rồi mới cất cao giọng nói:
- Các vị lãnh đạo, các đồng chí, sau đây xin mời Bí thư Quách phát biểu.
Bí thư Quách của Đoàn thanh niên Tỉnh ủy tỉnh Thiên Phủ tuổi cũng không lớn, dáng vẻ khoảng chừng bốn mươi tuổi, ở thời đại mới bắt đầu đề xướng trẻ hóa cán bộ lãnh đạo, ngoại trừ đời thứ hai của gia tộc cách mạng Trung Ương, ở tuổi của Bí thư Quách mà đã là cán bộ cấp Giám đốc sở là vô cùng trẻ tuổi rồi. Ở Tỉnh ủy Đoàn làm một nhiệm kỳ, hoặc là điều đến Trung Ương Đoàn, hoặc là đi xuống dưới phía địa phương đảm nhiệm chức vụ nhân vật số một, Bí thư Quách có thể nói là tiền đồ vô lượng. Vì vậy hiện tại, Bí thư Quách mới coi trong bình chọn Thanh niên văn minh số như thế.
Thấy tất cả mọi người trong phòng họp đều vỗ tay hoan nghênh, Bí thư Quách giơ giơ tay ý bảo mọi người dừng lại, nhìn bốn phía xung quanh một cái, trầm giọng nói:
- Các đồng chí, lúc này, ở ngay trước mặt Trưởng phòng Nhiếp đây, tôi trước tiên nói về một chuyện. Cuộc bình thẩm lần này đã chỉ dạy cho chúng ta rất nhiều.
Nói xong, Bí thư Quách cầm tài liệu trên bàn lên, khua một vòng nói:
- Mọi người biết đây là cái gì không? Các đồng chí, những thứ này là danh sách quà tặng mà mấy người Trưởng phòng Nhiếp đã nhận được. Tôi đã xem qua, giá trị cũng không hề nhỏ. Vì thế, tôi cùng Trưởng phòng Nhiếp đã thảo luận với nhau một chút. Dựa theo tiêu chuẩn, những đơn vị này hoàn toàn có tư cách tham gia bình thẩm Thanh niên văn minh số cấp quốc gia, nhưng vì sao vẫn còn lo lắng, vì sao còn phải tặng quà? Đây là hành vi gì? Trong công tác không tặng quà mời khách, truyền thống quang vinh đó, chúng ta đã quên rồi sao? Tôi có đề nghị thế này, những đơn vị đã tặng quà, lần này hủy bỏ tư cách bình thẩm. Còn tỉnh Thiên Phủ chúng ta có thể bình chọn được bao nhiêu thì được bấy nhiêu.
Những lời như vậy, để Bí thư Quách nói ra, tính chất không giống như lúc trước. Nếu là Nhiếp Chấn Bang nói thì sẽ là lời phủ quyết của cấp trên, nhưng nếu là Bí thư Quách nói thì đây lại là việc nội bộ của tỉnh Thiên Phủ. Mâu thuẫn cũng bớt đi rất nhiều.
Đương nhiên, đằng sau câu nói bình chọn được bao nhiêu thì được bấy nhiêu, đây chẳng qua là lời nói khách khí của Bí thư Quách mà thôi, cho dù thế nào ba cái danh ngạch của tỉnh Thiên Phủ này tuyệt đối là không thể thiếu được.
Ở cửa Tỉnh ủy Đoàn thanh niên tỉnh Thiên Phủ, Đoàn thanh niên tỉnh Thiên Phủ đã cố ý sắp xếp ấy người Nhiếp Chấn Bang hai chiếc xe chuyên dụng, đều là Audi 100 mới sản xuất. Bởi vì đã có yếu tố cạnh tranh, ở kiếp này, ngay từ lúc bắt đầu, giá cả của Audi và Mercedes-Benz đều rẻ hơn kiếp trước rất nhiều.
Như vậy, xe của không ít cơ quan trong nước so với trước kia cũng hào nhoáng hơn rất nhiều. Đoàn người Bí thư Quách cũng đích thân tiễn mấy người Nhiếp Chấn Bang đến tận cửa.
Xe chậm rãi khởi động, rất nhanh liền ra khỏi thành phố Dung Thành, hướng về phía thành phố Du Châu. Lúc này trên xe, Nhiếp Chấn Bang và Trịnh Căn Sinh cùng ngồi một xe, hai người Trương Mẫn và Vu Thắng Lợi cùng ngồi một xe.
Trịnh Căn Sinh giờ đây cũng vô cùng khâm phục thủ đoạn của Nhiếp Chấn Bang, nhìn sang Nhiếp Chấn Bang bên cạnh nói:
- Chấn Bang, chiêu này thật là hay, vừa không đắc tội với người ta, lại khiến người ta chịu ân tình với mình.
Nhìn theo con đường hướng đến tỉnh Kiềm Châu, Nhiếp Chấn Bang cũng nheo mày cười:
- Lão Trịnh à, anh cứ cười đi, đến lúc đến Kiềm Châu, chỉ sợ chúng ta lại phải đau đầu rồi. Hiện giờ tỉnh Thiên Phủ nhượng lại một suất danh ngạch, lần này Kiềm Châu và Thái Vân sợ là đều muốn giành lấy.
Trùng Sinh Thế Gia Tử Trùng Sinh Thế Gia Tử - Thái Tấn