Most books, like their authors, are born to die; of only a few books can it be said that death hath no dominion over them; they live, and their influence lives forever.

J. Swartz

 
 
 
 
 
Tác giả: Thái Tấn
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 550 - chưa đầy đủ
Phí download: 20 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 776 / 1
Cập nhật: 2017-09-24 23:55:30 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 46: Mỹ Nữ Nhà Buôn
ừ thủ đô, trải qua tuyến giao thông quốc tế từ Mãn Châu Lý đến Moscow, toàn bộ hành trình dài gần 9000km. Lúc đám người Nhiếp Chấn Bang tới được tỉnh Chita của Liên Xô, một chiếc xe lửa rất dài đã dừng ở trong sân ga. Từng đám người đi tới đi lui đều có một nét giống nhau, đó là gần như tất cả đều cõng theo những chiếc bao rất lớn rồi chen chúc nhau lên xe lửa.
Bốn người đứng ở trước sân ga. Nếu so sánh với những người đó thì bộ dạng nhẹ nhàng lên đường của bốn người đã khiến cho những người bên cạnh thỉnh thoảng nhìn qua.
- Tam thiếu gia, đường sắt của Liên Xô đều là loại khổ rộng. Nghe trưởng ban của thế hệ trước nói. Lúc đó, khi mà quan hệ giữa Hoa – Xô còn thân thiết, đoạn đường sắt từ Thủ đô tới đây đều phải tiến hành thay đổi kích cỡ khi đi qua cửa khẩu của Mãn Châu Lý. Tam thiếu gia, chúng ta đi thôi. Người tiếp ứng của chúng ta đợi ở thùng xe số năm bên kia.
Người nói chuyện chính là một trong hai cảnh vệ. Tên của hai người cũng khá là đặc biệt. Người có vẻ khỏe hơn một chút thì gọi là Đại Long, còn người gấy yếu hơn một chút thì gọi là Hổ Tử.
Khi đi thẳng tới chỗ thùng xe số năm này thì ngay cạnh thùng xe, có một người đàn ông chừng ba mươi tuổi đã đứng đợi sẵn ở bên ngoài. Nhìn thấy hai người Đại Long và Hổ Tử, ánh mắt của người đàn ông này liền lóe sáng lên, và người đó lập tức liền chạy tới chào đón, anh ta mỉm cười nói:
- Đại Long, tôi chờ cậu lâu lắm rồi đấy. Đến đây, chúng ta cùng lên xe thôi. Phòng riêng có giường nằm cũng đã được đặt trước rồi.
Đoàn người đi vào trong xe. Sau khi đóng của khoang lại, người đàn ông lúc này mới cười nói:
- Tô Chấn Hoa, tên tiếng Nga là Asimov.
Lúc này Nhiếp Chấn Bang cũng đang quan sát người đàn ông trung niên này. Khuôn mặt điển hình của người Nga, nhưng lại nói được giọng Đông Bắc rất lưu loát. Cái loại lưu loát này, tuyệt đối không phải theo kiểu học ngoại ngữ không mà là do sự bẩm sinh vốn có từ bên trong. Hơn nữa, những tập tục của người này đều là mang theo cách thói quen của người trong nước.
Nhìn cái dạng này của Nhiếp Chấn Bang, Tô Chấn Hoa cũng mỉm cười:
- Người anh em này chắc là có chút nghi ngờ đúng không. Trên thực tế thì trên cái chuyến xe lần này, những người Nga giống như tôi đây đều là người Hoa cả. Chúng tôi là người tộc Nga, tương đối dễ hoạt động ở Liên Xô bên này hơn. Ở bên này, chúng tôi cũng là người Liên Xô có thân phận chính đáng đấy.
Bắt đầu từ những năm đầu thập niên 80, khi kinh tế của Liên Xô ngày càng khó khăn, phần lớn những người Nga ở Mãn Châu Lý này cũng đã bắt đầu cái loại buôn bán mậu dịch biên giới này rồi. Dựa vào ngoại hình của người Nga, những người này cũng coi như là nhóm nhà buôn đầu tiên ở trong nước mang tính quốc tế.
Nhiếp Chấn Bang lập tức cũng gật đầu, sau đó liền cười nói:
- Anh Tô, lúc này đây phải vất vả anh rồi. Tôi họ Nhiếp, ở trong nhà đứng hàng thứ ba, bình thường anh cứ gọi tôi lão Tam là được rồi.
Sau khi xe dừng lại ở tỉnh Chita nửa tiếng, theo tiếng còi ngân dài, xe lửa bắt đầu chậm rãi gia tăng tốc độ.
Nhiếp Chấn Bang và Lưu Côn lúc này đều có chút hưng phấn. Hai người ngồi ở bên cửa sổ, nhìn ra phía người xe, màn đêm không ngừng lui lại đằng sau. Sau khi đã qua một khoảng thời gian, sự hưng phấn này trôi qua rồi, hai người liền lên giường nghỉ ngơi.
Khi xe chạy được khoảng chừng năm tiếng đồng hồ, lúc mà sáng sớm đã tới hẳn, xe lửa mới dần dần ngừng lại. Lúc này, đám người Tô Chấn Hoa nhưng lại đều lôi ra không ít đồ vật này nọ từ trong các bao lớn bao nhỏ dưới gầm giường. Mà có cả những thứ được lấy ra từ ven cửa kính xe. Rồi sau đó mới đi xuống xe lửa.
Mà cùng lúc đó, trên sân ga, nhứng nhóm người tụ tập lại sẵn cũng đều chạy ra đón. Họ mặc cả, cò kè vì một chiếc áo khoác da, hoặc một chiếc áo lông, cũng hoặc là vì một vài thứ đồ dùng hàng ngày. Đây chính là cuộc sống của một nhà buôn.
Nhiếp Chấn Bang lúc này cũng đã sớm thức dậy. Khi xe lửa chuẩn bị vào trạm, theo tốc độ của xe dần dần giảm xuống, Nhiếp Chấn Bang liền từ trên giường ngồi dậy. Bởi vì hàng năm tập võ, cho nên sức cảnh giác của Nhiếp Chấn Bang cũng không kém là bao so với bộ đội đặc chủng được huấn luyện như mấy người Đại Long.
Đi theo đằng sau Tô Chấn Hoa, Nhiếp Chấn Bang cũng đi xuống. Giờ phút này, có một bóng dáng đỏ rực, xinh đẹp xuất hiện trong tầm mắt của Nhiếp Chấn Bang.
Cũng là một khuôn mặt mang đậm nét Nga, mái tóc màu vàng kim, ngũ quan rõ ràng, xinh xắn, làn da trắng nõn. Dáng người thì cao gầy, ước chừng cao khoảng 1m75. Hai chân thon dài, đường cong lả lướt. ** đứng thẳng ngạo nghễ. Cặp mông đầy đặn, cong vểnh lên.
Trên môi, một lớp son đỏ mọng, tản ra một sự nồng nhiệt, kích thích. Chiếc áo khoác lông màu lửa đổ bó sát vào người, thể hiện dáng người ra một cách hoàn mỹ.
Lúc này, cô gái đang cầm một chiếc mâm bằng gỗ trong tay, bên trên bày không ít những thứ vụn vặt. Vừa xuống xe, cô gái liền dùng thứ tiếng Nga cực kỳ trôi chảy mà rao hàng.
Ở bên cạnh, Tô Chấn Hoa đã bán được hai chiếc áo khoác da mà anh ta cầm xuống, giờ trong tay anh ta đã là những đồng Rúp Nga. Không thể không nói, bây giờ khác xa so với vài năm sau đó. Khi đó thì những nhà buốn đã không hề chấp nhận đồng Rúp nữa rồi. Và lúc đó, đồng tiền có giá nhất chính là đô la Mỹ, nhân dân tệ cũng được. Còn đồng Rúp, đã không còn có người nhắc tới nữa.
Mà lúc này đây, đồng Rúp vẫn là loại tiền giao dịch chủ yếu dùng để thanh toán. Nhanh chóng đếm xong số tiền Rúp ở trong tay, rồi sau đó liền nhét ngay lập tức vào chiếc túi áo trên phía trong áo, sau đó Tô Chấn Hoa mới ngẩng đầu lên. Anh liền thấy được cái bộ dạng ngây ngẩn của Nhiếp Chấn Bang. Đưa mắt nhìn theo, vừa nhìn thấy cái bóng dáng lửa đỏ kia thì Tô Chấn Hoa lập tức liền cười bước tới:
- Tam thiếu gia. Cậu nhìn cái cô bé kia sao. Cô ta cũng coi như là một người có tiếng trên đoàn tàu lần này của chúng ta. Năm nay mới hai mươi ba tuổi, những cũng đã chạy qua chạy lại trên cái đoàn tàu này gần sáu năm rồi. Cũng coi như là nhóm người đầu tiên chạy tới Liên Xô.
- Hả? Mười bảy tuổi đã bắt đầu chạy rồi sao? Một mình? Cô ta cũng giống như anh, có một thận phận ở Hoa Hạ, cũng có một thân phận ở Liên Xô sao?
Nhiếp Chấn Bang cũng thấy hứng thú lên, liền hỏi thăm thêm.
Đoàn tàu ngừng lại ở trong này ước chừng khoảng mười phút. Hiện tại mới qua đúng hai phút, cũng còn không ít thời gian, Tô Chấn Hoa liền lấy một điếu thuốc ra, đưa cho Nhiếp Chấn Bang, lập tức lại châm cho bản thân một điếu, sau đó rít một hơi rồi mới cười nói:
- Tam thiếu gia, cậu cũng biết đấy. Cái thân phận ở Liên Xô của chúng ta chẳng qua cũng đều là giả cả. Cũng chỉ để ứng phó một chút với nhân viên tàu mà thôi. Đợi khi thực sự tới Moscow rồi, chúng ta đều tụ tập lại ở Ascot. Sau khi tiêu thụ hết hàng hóa, lập tức liền lên đường về nước. Căn bản là cũng không dừng lại quá lâu ở Liên Xô.
- Cô gái này, tên Hoa Hạ là Lý Lệ Tuyết. Nhưng mà, bình thường chúng tôi đầu gọi tên tiếng Nga của cô ta, Evelyna. Trong cái nghề này, cô ấy coi như là lão tiền bối của tôi. Theo lời đồn đại từ trước giờ thì cô ấy là do Lục gia, một người nổi danh ở chỗ chúng tôi, dẫn dắt đi ra đấy. Sau lại, trong một lần cướp bóc, Lục gia bị đánh chết. Từ sau lần đó, vốn dĩ cũng chưa bao giờ nghe nói đến chuyện Everlyna nhập bọn với ai cả. Bình thường cô ấy đều chỉ làm một mình.
Lúc này Tô Chấn Hoa lại kể tiếp, đồng thời còn mang theo một chút khâm phục.
Trên cái tuyến này, bất kể là hiện tại hay là thời đại hưng thịnh của nhà buôn trong tương lai, trên cơ bản là không người nào dám nói mình chưa từng bị cướp cả. Đây cũng chính là hiện trạng của Liên Xô. Mà càng là như vậy, lại càng nói rõ được, sự biến hóa cục diện ở Liên Xô trong lúc này. Đây cũng là chuyện khiến Nhiếp Chấn Bang cảm thấy vui vẻ.
Nhiếp Chấn Bang cũng đồng ý mà gật gật đầu. Những người không ngừng vươn lên mà bất kể cái gì, đều đáng để tôn kính. Cho tới bây giờ, Nhiếp Chấn Bang đều không cho rằng bản thân hắn là một người không ngừng vươn lên. Kiếp trước, sau khi chính hắn bị tàn phế, thì ngay sau đó, trái tim hắn cũng liền tàn phế theo. Cuối cùng, hắn không dám đối mặt sự thật, trốn tránh sự thật để rồi lựa chọn tự sát. May mắn chính là, bản thân hắn lại có được cơ hội làm lại một lần. Bắt đầu từ lúc tái sinh. Nhiếp Chấn Bang liền cố gắng muốn làm một người như vậy, không ngừng vươn lên, không ngừng phấn đấu.
- Anh Tô, tôi cảm thấy hình như số người mua hàng hoa của cô ấy có vẻ cũng không nhiều lắm nhỉ?
Nhiếp Chấn Bang lại tò mò hỏi.
Nhưng, cũng đúng vào lúc đó, không đợi Tô Chấn Hoa trả lời, Nhiếp Chấn Bang cũng đã đột ngột xông ra ngoài. Ngay bên cạnh, Đại Long vốn luôn luôn đúng cách Nhiếp Chấn Bang không đến ba mét cũng liền xông ngay theo sau đi ra.
Tô Chấn Hoa vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy, giờ phút này, ở chỗ mà Evelyna đứng, đã chỉ còn lại một chiếc mâm gỗ, Evelyna thì đã bị hai người đàn ông Nga to lớn kéo về phía một chiếc hẻm nhõ ngay gần sân ga,
Nhìn đến đây, Tô Chấn Hoa liền ném mạnh tàn thuốc xuống mật đất:
- Mẹ nó, gặp phải kẻ cướp rồi.
Ngay lập tức, Tô Chấn Hoa liền hô to lên:
- Các anh em, thằng * nó, Evelyna bị người cướp rồi.
Trùng Sinh Thế Gia Tử Trùng Sinh Thế Gia Tử - Thái Tấn