An ordinary man can... surround himself with two thousand books... and thenceforward have at least one place in the world in which it is possible to be happy.

Augustine Birrell

 
 
 
 
 
Tác giả: Long Thất
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 105
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 532 / 3
Cập nhật: 2017-09-25 00:38:33 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 91
hời Khanh xem xong gợi ý của bối cảnh, bật người chạy tới lật sổ tay hệ thống ra xem, không lẽ trí nhớ của cậu nát bét rồi, sao lại chưa từng thấy qua cái loại “nhiệm vụ dành cho hệ thống” thế này. Hơn nữa, cũng chưa nghe nói nhiệm vụ nào mà cưỡng ép tiếp nhận cả, càng không có cái điều kiện trừng phạt nghiêm khắc đến như vậy.
Thời Khanh hiện giờ không dám giấu diếm chút xíu gì với Tần Mạc, đem tất cả những gì cậu biết nói cho y hết, Tần Mạc sờ sờ cậu, an ủi: “Không có việc gì, sẽ không thất bại đâu”.
Tần Mạc nhẹ nhàng bâng quơ như thế, Thời Khanh tuy rằng còn thấp thỏm, bất quá cũng an an ổn ổn nén lại.
Binh tới thì đánh nước tới thì chặn, cái gì cũng chưa phát sinh mà tự hù bản thân đến chết đi sống lại thì không phải là phong cách của cậu. Nếu không còn đường lui, thì đảo ngược thời gian, huống chi thực lực hiện tại của cậu cũng không kém!
Sau khi nghĩ thông suốt, Thời Khanh lại tiếp tục nghiêm túc mà nhìn màn ảnh, cậu cố gắng nhớ hết tất cả gợi ý về thế giới này, hy vọng có thể làm đầy đủ công tác chuẩn bị.
Nhưng mà, khiến Thời Khanh ngoài ý muốn chính là, lần này trên kia chỉ giới thiệu mỗi bối cảnh nhiệm vụ mà thôi, không có một chút xíu gì thuyết minh về nội dung vở kịch cả, đúng vậy, lần này không có bất luận cái nhân vật gì.
Nơi để nội dung vở kịch … hoàn toàn trống rỗng.
Xuống phía dưới chính là mục tiêu nhiệm vụ: trừng trị hunter. [thợ săn giả]
Đơn giản năm chữ, tựa hồ chứa đựng rất nhiều thông tin, nhưng cũng giống như chẳng nói lên được cái gì.
Trừng trị thì cũng lý giải được đi.
Nhưng hunter là cái gì?
Tin tức quá ít, Thời Khanh cũng không cách nào phán đoán rõ ràng, xem ra chỉ có thể đi vào thế giới này rồi chậm rãi góp nhặt.
Tần Mạc nhìn vào chỗ nội dung vở kịch và nhiệm vụ, nói rằng: “Không có nhân vật, lần này chắc là bản thể xuyên qua.”
Cái ý tưởng này ngược lại khiến cho Thời Khanh sửng sốt, cậu lại tót đi lật sổ tay ra xem, phát hiện đích xác có nói về việc bản thể xuyên qua, bất quá cái này cũng nói không hề có gợi ý trước, cũng phải chờ sau khi xuyên qua rồi tự tìm hiểu.
Không có nội dung vở kịch, thì khả năng rất cao là bản thể xuyên qua, bản thể xuyên qua sẽ không được ưu thế gì cả, tương phản, còn gia tăng thêm độ khó khăn của nhiệm vụ.
Bản thể xuyên qua tuy rằng sẽ được thế giới này ‘hợp lý hoá’ tiếp nhận, nhưng không có ký ức của nhân vật, vô hình trung sẽ mất đi rất nhiều tin tức hữu dụng, đồng thời lại mất đi địa vị xã hội của nhân vật nguyên tác, vật lực tài lực nhân mạch bla bla bla.
Nếu muốn hoàn thành nhiệm vụ thì nhất định phải thâm nhập vào thế giới này, không chỉ tiêu phí rất nhiều thời gian, mà cũng đem lại thêm rất nhiều phiền toái.
Bất quá đây là một nhiệm vụ không thể hủy bỏ, hiện tại có muốn làm gì cũng vô dụng, chỉ có thể vào rồi tính.
Cái gì nên nhìn thì cũng đều xem qua, Thời Khanh cùng Tần Mạc đồng thời đè xuống cái nút, tiến nhập đường hầm thời không.
Trong lúc đầu váng mắt hoa, Thời Khanh nghĩ, lần này nhất định phải nhanh chóng, tận lực tìm được Tần Mạc, trước khi y tìm thấy cậu!
Nghe qua thì giống như khẩu lệnh, tuy nhiên Thời Khanh là thật lòng muốn nhanh chóng tìm được Tần Mạc, khiến y kinh hỉ một chút.
Từ trong đường hầm thời không đi ra, Thời Khanh còn chưa thích ứng được trận thiên toàn địa chuyển này, thì phía sau đầu truyền tới một cảm giác đau đớn bén nhọn.
Tựa hồ có người đánh một gậy vào đầu cậu!
Móa nó! Vừa mới xuyên qua thôi có cần chọc cho tui nổi điên như vậy không hả?
Bất quá chỉ có vậy thì hơi khinh thường Thời Khanh, một gậy vô đầu mà muốn thu phục được cậu thì cũng quá ngây thơ rồi.
Cậu vừa mới xoay người, nghĩ muốn phản kích, ai ngờ phía sau lưng bỗng dưng tê rần, chân không còn cảm giác, toàn thân bị một cỗ lực lượng kỳ quái chặt chẽ mà chưởng khống.
Trong lòng Thời Khanh căng thẳng, nhất thời không động đậy được nên bị địch nhân dòm ra khe hở, một cỗ lực lượng khủng bố khiến bản thân cậu sinh ra sợ hãi đột nhiên đánh úp lại, nháy mắt mất đi ý thức.
Nói là mất đi ý thức, nhưng kỳ thật vẫn có thể cảm nhận được mọi thứ xung quanh.
Tu vi Nguyên anh cửu giai, cơ hồ có thể khiến cho thần thức thoát ly khỏi thân thể, Thời Khanh thiếu kinh nghiệm thực chiến, lại còn bị đánh lén lúc không phòng bị, cho nên cậu trở tay không kịp, tuy là ngất đi, nhưng thần thức vẫn lưu lại vài tia thanh tỉnh.
Cậu không thể động đậy, mơ hồ có cảm giác tứ chi của mình bị xích lại, hình như nằm trên một khối thiết rất lớn, chắc là một cái băng chuyền, di chuyển đứt quãng mà tiến lên, mỗi lần đi được 5 phút thì dừng, rồi sau đó tiếp tục đi, ước chừng ngừng hơn mười lần, thì không còn đình chỉ nữa, lưu loát mà đi tới.
Trong quá trình này, Thời Khanh vẫn không ngừng nghỉ cố khôi phục ý thức, ý đồ của cậu là tìm lại quyền chưởng khống thân thể, một giờ sau, rốt cục đoạt lại được quyền tự chủ của bản thân.
Cậu mãnh liệt mở mắt ra.
Lọt vào trong tầm mắt là một căn phòng không có bóng người.
Mọi thứ trước đó cứ như là một giấc mơ, không hề có cảm giác chân thật.
Cậu tựa hồ không có bị người ta đánh trộm, không có hôn mê đứt quãng, càng không có bị nhốt lại, giống như lúc cậu xuyên qua thì rơi ngay vào chỗ này.
Thời Khanh từ trên giường nhỏ được làm từ các miếng ván nhảy xuống, duỗi duỗi cánh tay đá đá cái chân, toàn thân không có bất luận miệng vết thương gì, linh lực trong cơ thể sung túc, thần thức khuếch tán cả ra ngoài, không hề gặp bất cứ trở ngại gì.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Thời Khanh nhíu nhíu mày, có người đến.
Phát giác này vừa nảy ra, cậu đã tập trung toàn bộ tinh thần mà đề phòng, chắn trước cửa thổ ốc(*) chính là một miếng gỗ mỏng, cước bộ của người tới rất nặng, đi tới gần thì không hề khách khí mà đá văng, bản lề cửa vốn đã cũ nát lắm rồi, nháy mắt vỡ thành hai nửa.
[nhà bằng đất]
Người tới ghét bỏ hừ một tiếng khinh miệt, nhìn về phía Thời Khanh, đôi mắt khàn khàn bất kham: “Đứng lên đứng lên! Làm việc đi! Cái đàn phế vật này!” Nói xong, nam trung niên bụng phệ còn quơ quơ roi trên tay để thị uy.
Thời Khanh nhìn hắn, vẫn không nhúc nhích, người trước mắt không cao lắm, toàn thân đầy vẻ dữ tợn, mặc một cái áo ba lỗ màu vàng dính đầy mỡ, quần đùi mùi đen, trên chân là một đôi dép lê bằng nhựa.
Không cần nhìn hắn kỹ càng, cũng biết đây là một người bình thường, phổ thông đến không thể tái phổ thông hơn, không có bất luận điểm gì đặc biệt, lấy thực lực hiện tại của Thời Khanh, chỉ cần đưa tay ra là có thể bóp chết hắn.
Nam nhân trung niên này có lẽ là muốn khi dễ người mới, thấy người này còn không động đây, roi đã quất tới trên thân cậu.
Thời Khanh thật lòng lười ứng phó, bởi vì còn không có hiểu rõ tình huống hiện tại, chẳng muốn gây chuyện, cho nên đành máy động, né tránh.
Nam nhân trung niên không nghĩ là sẽ thế này, hắn được xưng là Hoàng tam tiên, sử dụng roi đã vô cùng nhuần nhuyễn, chỉ cần quất một cái, đáp lại hắn chỉ là những thanh âm kêu la thảm thiết, tiểu tử này thế nhưng không khóc không nháo, hắn rất là khó chịu.
Hoàng tam tiên đi đến gần chút, chỉ muốn nhìn xem tiểu tử này có gì lợi hại, không nghĩ tới càng xem kỹ, thì càng ngẩng cả người ra.
Tiểu tử này… Tiểu tử này thật là xinh đẹp a!
Tuy chỉ là một nam hài, nhưng làn da trắng trẻo mịn màng vô cùng, môi hồng răng trắng, một đôi mắt to vừa sáng vừa tròn, khóe mắt còn hơi hơi nheo lại, tạo thành một độ cung câu nhân đoạt phách.
Hoàng tam tiên không thích nam sắc, nhưng nhìn thiếu niên này, lại lập tức động tâm.
Thật sự không nghĩ tới, ở địa phương nghèo khổ này, còn có thể nhìn thấy một tuyệt sắc giai nhân!
Bất quá nếu đã đến đây, thì chính là không có ai muốn.
Nếu lát nữa đi ra ngoài không khéo lại tiện nghi cho người khác, chi bằng hắn trước hưởng thụ hưởng thụ đã.
Thần thái Hoàng tam tiên lập tức thay đổi, trên mặt treo lên nụ cười đáng khinh, thu hồi roi, lại bước tới trước vài bước, càng đi tới gần, hắn càng ngửi được một mùi hương khí vô cùng tươi mát, không hề nồng đậm mãnh liệt, chỉ ôn nhu thản nhiên, không thể nói rõ là tư vị gì, nhưng khiến cho người ngửi phải cảm thấy mê hoặc.
Hoàng tam tiên chưa từng ngửi qua mùi hương này bao giờ, lập tức nóng nảy, hận không thể bật người đem thiếu niên này ấn té xuống đất, hung hăng gần gũi thân mật.
Hắn vươn cánh tay ra, hình như muốn ôm lấy cậu, miệng cười toe toét, nói những câu dụ dỗ: “Tiểu tử, cho Hoàng gia thân mật một chút, ta đảm bảo ngươi cả đời áo cơm không lo.”
Thời Khanh: “…”
Vốn không muốn gây chuyện, nhưng CMN bộ thoạt nhìn cậu giống như dễ bị ăn hiếp lắm hay sao?
Một đứa rồi hai đứa đều tìm tới cậu mà trêu! Thật sự là lão hổ không phát uy thì các người cho là hello kitty hay sao!
Lão tử là một người đàn ông chân chính, ngươi CMN trưng ra cái chiêu số đáng khinh muốn khi dễ hoàng hoa đại khuê nữ là cái quái chi mô!
Cho dù là muốn khiêu khích ta, ngươi cũng nên làm tròn bổn phận một chút, theo lẽ nên xuất ra bộ dáng nam nam quyết đấu một chết hai sống đi chứ!
Thật CMN tức mà!
Thời Khanh lạnh mặt, nhấc chân lên, hung hăng đá mạnh vào khuôn mặt đầy mỡ của hắn, Hoàng gấu chó ngã ngửa ra sau kêu thét lên thảm thiết y như người ta giết heo, đầu ngấng lên, mặt mũi bầm dập, nước mắt giàn giụa, đầu óc đã bị choáng váng đến sao bay tùm lum tùm ta xung quanh.
Thời Khanh nhìn mà thấy ghê tởm, trong lòng cố nén giận, khoát tay, đem miếng ván đã bị vỡ thành hai nửa vung tới, giơ lên quất mạnh xuống bụng Hoàng tam tiên, Hoàng tam tiên nặng hơn hai trăm cân mà bị miếng ván hất văng ra xa ba thước, hung hăng đập mạnh vào trên tường, ánh mắt trắng dã, hôn mê ngất xỉu.
Không chết, nhưng ở trên giường nằm suốt một tháng là cái chắc.
Thời Khanh phủi phủi tay, ra cửa, đón mắt cậu là một loạt thiếu niên gầy yếu, nam có nữ có, cả đám trợn mắt há hốc mồm nhìn cậu.
Thời Khanh không có ký ức, căn bản không biết chuyện gì đang xảy ra, cho nên nói, bản thể xuyên qua thật là không tiện lợi chút nào!
Có khả năng hành vi vừa rồi của cậu quá bưu hãn, hơn nữa Hoàng tam tiên khi dễ đám người này riết quen, chưa từng có ai dám phản kháng một chút, lúc này xuất hiện một ‘người đàn ông chân chính’, khiến bọn họ sợ tới ngây người.
Dù sao cái đám thiêu niên mười hai người này, vẫn còn đang sợ đến choáng váng.
Thời Khanh xem xét rồi xem xét, không khỏi mặt nhăn mày nhíu, đám người này xem ra toàn là hài tử mười lăm mười sáu tuổi, quần áo mặc y như là giẻ lau nhà, khuôn mặt nhỏ nhắn đen nhẻm, tóc lộn xộn, tất cả đều gầy đến chỉ còn da bọc xương, trên cánh tay lộ ra bên ngoài toàn là vết roi.
Càng khiến cho Thời Khanh chú ý chính là, trên trán bọn họ, đều có ấn ký giống nhau như đúc, ở ngay chính giữa, tại ấn đường, ước chừng lớn khoảng cái đồng xu, thuần một màu đen, là một hình ngôi sao năm cánh chổng ngược.
Một nam hài tương đối cao đứng bên trái, được mọi người cổ vũ, rốt cục cũng mở miệng nói: “Thời… Thời Khanh… Cậu … cậu tại sao có thể…”
Nói xong, ánh mắt khiếp đảm của nó nhìn chằm chằm Hoàng tam tiên đã biến thành cái đầu heo.
Nữ hài bên cạnh nó cũng mở miệng: “Nhất định… Nhất định là Hoàng gia khi… khi dễ Tiểu Khanh… Tuy nhiên… tuy nhiên Tiểu Khanh à, cậu cũng không nên đánh hắn a… Hắn chính là… Hắn chính là…” Nói đến đây, lại không dám nói thêm gì nữa.
Nam hài cao cao kia dậm chân, nhìn ngó chung quanh, vội vàng nói: “Chúng ta đi nhanh đi, đi nhanh đi, thừa dịp không có ai phát hiện, nhanh rời khỏi đây.”
Nó vừa nói xong, mấy người còn lại cũng phục hồi tinh thần, cùng tiến lên trước, không thèm cho Thời Khanh nói một câu, liền nắm cậu xúm nhau chạy ra ngoài.
Thời Khanh muốn tránh thoát thì cũng rất là dễ dàng, nhưng nhìn cánh tay gầy như que trúc của đám người này, cậu thật tình không dám dùng sức, sợ không cẩn thận thương tổn đến bọn họ.
Tuy rằng cậu không lo lắng cái gì, nhưng suy xét đến ý tưởng của thiếu niên, cậu vẫn ngoan ngoãn theo bọn họ chạy đi ra ngoài.
Vừa rời khỏi căn nhà thấp bé kia, Thời Khanh mới biết được, nguyên lai nơi này là một công trường quặng mỏ.
Một công trường quặng mỏ phi thường lớn, cậu cho thần thức tản mát ra xung quanh, thế nhưng không nhìn thấy giới hạn của nó.
Khi vừa “nhìn” xong, cậu mãnh liệt nhíu mày.
Nơi này thợ mỏ nhiều không đếm xuể, chật vật gầy yếu lại mỏi mệt bất kham, thậm chí có những người già thân thể gầy yếu trơ xương cũng cật lực làm việc, chỉ cần dừng lại một chút, sẽ có roi da quất tới ngay.
Thời Khanh nhìn mà hai mắt bốc lửa, hận không thể lập tức phóng tới đánh cho cái đám quất roi này đến sùi bọt mép!
Bất quá cậu lập tức ngẩng người, phát hiện một vấn đề, tất cả những người ở đây, bất luận nam nữ già trẻ, đều có một dấu hiệu như nhau, ấn đường có một ngôi sao năm cánh đảo ngược.
Không biết vì cái gì, Thời Khanh nhìn thấy cái dấu hiệu này, trong lòng vô cùng không thoải mái.
Cậu thu hồi thần thức, cũng tỉnh táo hẳn ra, trước mắt tốt nhất nên tìm Tần Mạc đã rồi tính, nhanh chóng gửi đi tin nhắn hệ thống: “Tần Mạc, anh ở đâu?”
Đáp lại cậu, là một dòng gợi ý chưa bao giờ xảy ra: thông tin thất bại.
——— ————
Trùng Sinh Thành Hệ Thống Trùng Sinh Thành Hệ Thống - Long Thất