Tác giả: Hoa Điểu Nhi
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 80 - chưa đầy đủ
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 541 / 0
Cập nhật: 2017-09-24 23:22:04 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 77: Chương 38
ditor: Thiên Vi
Vũ đoàn Niết Bàn này tuy lấy danh hiệu của Quân Nghệ nhưng lại không phụ thuộc vào xã đoàn Quân Nghệ, tuy rằng trên danh nghĩa vẫn quy Quân Nghệ, nhưng căn bản lãnh đạo Quân Nghệ không thể nhúng tay vào nơi này.
Bất đồng cùng với những xã đoàn khác thường quy trường học, bình thường thời gian vũ đoàn Niết Bàn giảng bài cùng với các hoạt động khác đều diễn ra vào các ngày nghỉ, bởi vì tính đặc thù của thời gian hoạt động, nơi này không chỉ hội tụ những tinh anh vũ đạo của Quân Nghệ, thậm chí con hội tụ toàn bộ cường giả của toàn bộ thành phố S và một ít khu trung học đứng đầu khác.
Vũ đoàn Niết Bàn có bốn người nổi danh phân chia thành từng thứ bậc khác nhau, theo thứ tự là lớp sơ cấp, lớp trung cấp, lớp cao cấp và lớp đặc biệt, cuối cùng nếu có thể được phân vào lớp đặc biệt trên cơ bản cũng có thể được xưng là vũ giả đứng đầu rồi. Trước mắt các học sinh trong Quân Nghệ, cũng chỉ có Sở Phàm là đang học trong lớp đặc biệt, Triệu Thanh Thanh cũng xem như là nhân vật tương đối lợi hại trong Quân Nghệ, nhưng cũng chỉ miễn cưỡng được vào lớp cao cấp mà thôi.
Sở Phàm trường hợp đặc biệt, là thiên tài hiếm thấy có thiên phú vũ đạo, có thể được chọn vào học trong vũ đoàn Niết Bàn vốn không dễ dàng, mà có thể chen vào lớp cao cấp đã là chiến tích thập phần đáng để kiêu ngạo khoe khoang, tiền vốn kiêu ngạo của Triệu Thanh Thanh đích thực là có cơ sở.
Địa điểm tuyển chọn của vũ đoàn Niết Bàn được diễn ra tại tòa nhà lớn dạy vũ đạo nổi danh của Quân Nghệ, từ trong này không biết đi ra bao nhiêu vũ giả kinh tài tuyệt diễm, kiến trúc vườn trường được bảo tồn lâu nhất, tòa nhà lớn dạy vũ đạo này đã thành dấu hiệu kiến trúc duy nhất chỉ có ở Quân Nghệ.
Tập đoàn quốc tế Cảnh Thiên nay là nhà tài trợ quan trọng nhất của vũ đoàn Niết Bàn, lại bởi vì tập đoàn quốc tế Cảnh Thiên lập ra công ty giải trí Cảnh Thiên thường xuyên cần số lượng lớn vũ giả ưu tú, mà từ vũ đoàn Niết Bàn đều đào tạo ra những cao thủ vũ giả giỏi nhất, đối với công ty giải trí Cảnh Thiên mới sáng lập khó có thể lường hết được giá trị tốt đẹp của thị trường cùng lực ảnh hưởng đến xã hội, cho nên gần đây mấy nhà tuyển chọn đều sẽ trịnh trọng mời Tần Diệc Hạo đến đây.
Thời điểm Tần Diệc Hạo đến, liền nhìn thấy chỗ giáo sư ghi danh đang làm khó dễ Khương Sam.
"Cô bị hủy bỏ tư cách vào sân, xin lỗi tôi không thể để cho cô tiến hành rút thăm."
Khương Sam khách khí cho biết một chút tình hình muốn vào sân tập của mình:
"Hàng năm muốn bước vào sân tập đều có một số quy định, chỉ cần có tư cách, trừ phi là chủ động rời khỏi, bằng không không thể bị hủy bỏ tư cách, không biết vì cái gì mà tôi không thể rút thăm."
Giáo sư ghi danh mặt không chút thay đổi, cũng không giải thích, hắn đương nhiên không thể nói trước đó đã được Lưu Hoằng giao phó:
"Không có nguyên nhân, cô bị hủy bỏ tư cách, nhanh nhanh nhường đường một chút, người phía sau còn muốn rút thăm đây."
Khương Sam đứng không động, nhíu mi nhìn hắn, trong giọng nói mang theo tức giận:
"Tôi có thể gặp vị giáo sư giám khảo hay không? Tôi muốn biết nguyên nhân."
Giáo sư ghi danh này bị hỏi liền nóng nảy, hắn còn không biết chuyện vừa phát sinh trong phòng tự học, nhận định thanh danh của Khương Sam rất thối cũng không lo sẽ gặp xui xẻo, căn bản không để cô vào trong mắt, thấp giọng ỷ thế hiếp người nói:
"Nói qua cho cô, không có bất kỳ nguyên nhân gì, trước đó cô như thế nào vào được cái sân này, hiện tại chính mình làm sao đi ra đi, đừng làm rộn không sẽ rất khó coi, không cho cô rút chính là không cho cô rút, mau đi!"
Tần Diệc Hạo đã đi đến cửa hông để vào, bí thư đã đem cửa mở ra, cước bộ của hắn liền chuyển bước nhanh về phía chỗ rút thăm.
Giáo sư ghi danh kia còn đang thấp giọng uy hiếp, lúc Tần Diệc Hạo tiếp cận cũng không phát giác, thẳng đến khi thanh âm trầm thấp không chút để ý của Tần Diệc Hạo ở phía sau vang lên, giáo sư ghi danh mới bị hoảng sợ vội đứng thẳng người.
"Tránh ra." Tần Diệc Hạo nói, giáo sư kia vội xê dịch sang địa phương khác.
"Tần, Tần tổng, ngài đến? Nơi này của tôi đang xử lý một chút việc nhỏ, không biết ngài cần hỗ trợ cái gì sao?"
Tần Diệc Hạo không nhìn hắn, nhìn Khương Sam đứng trước bàn sờ sờ cằm:
"Rút thăm đi."
Khương Sam cũng có chút kinh ngạc, kỳ thật không có Tần Diệc Hạo cô cũng có biện pháp giải quyết cái nhạc đệm nho nhỏ này, bất quá sẽ hơi phiền toái một ít. Đương nhiên, Khương Sam cũng sẽ không ngốc đến mức cự tuyệt lời giải vây đã được đưa đến trước mặt này, cô biết Tần Diệc Hạo cũng là một vị giám khảo, chỉ cho rằng hắn xuất phát từ nguyên tắc công chính đến hỗ trợ mình, lễ phép nói cám ơn liền đem tay bỏ vào thùng rút thăm.
"Ai ai, không thể."
Giáo sư ghi danh nóng nảy:
"Tần tổng, cô ấy không có tư cách tham gia tuyển chọn, không thể rút thăm a!"
Cuối cùng Tần Diệc Hạo cũng đem tầm mắt nhìn trên mặt của giáo sư ghi danh:
"Có thể tham dự hay không, là do ông đến định sao?"
Giáo sư ghi danh nghẹn họng:
"Không, tôi không phải có ý tứ này..."
"Câm miệng." Thanh âm Tần Diệc Hạo trầm thấp như trước, một lần nữa thu hồi tầm mắt, giọng điệu không cho phép người khác xía vào, nói với bí thư Tần Liệt ở sau lưng:
"Liên lạc với trường học thay đổi người."
"Dạ, Tần thiếu."
ôi...:love2::love2: anh thật bá đạo...nhưng e thíc:-D:-D:-D
Tần Liệt lập tức đi lên, giáo sư ghi danh còn chưa kip phản ứng đã xảy ra chuyện gì, liền bị Tần Liệt khách khí mời sang một bên.
Trước khi đi Tần Diệc Hạo nghĩ nghĩ, mí mắt lạnh nhạt liếc mắt nhìn giáo sư ghi danh một đầu mồ hôi lạnh tay chân luống cuống, giống như muốn bảo hôm nay thời tiết thật tốt bình thản nói:
"Liên lạc với hiệu trưởng đem hắn đi đi."
Đây chính là tương đương với tuyên bố người này đã đánh mất chén cơm của mình.
Khương Sam nháy mắt liền ý thức được hắn sẽ không phải bởi vì cái gọi là so tài công chính mới ra mặt, hắn chỉ đơn thuần coi rẻ quy tắc, không nhìn quen sẽ không cho phép lại xuất hiện ở trước mắt hắn, Khương Sam nhìn bóng dáng Tần Diệc Hạo không nhanh không chậm đi xa, ánh mắt đột nhiên trở nên hết sức phức tạp.
Vô luận là Tần Diệc Hạo của 10 năm sau hay là Tần Diệc Hạo của 10 năm trước, người đàn ông này bởi vì thực lực bản thân cường hãn, vĩnh viễn đều có thể coi rẻ quy tắc sống sót như vậy.
Buông mắt, Khương Sam nắm thật chặt số thứ tự rút được ở trong tay, cuối cùng có một ngày, Khương Sam cô cũng sẽ trở thành người có quyền tuyệt đối để phán xét người khác.
Nơi dùng để tuyển chọn cũng không phải trong căn phòng lớn dạy vũ đạo kia, mà là ở một chỗ của lầu hai chuyên tổ chức diễn xuất, trong suốt quá trình tuyển chọn nguyên tắc là công chính, hơn nữa ban đầu đáng nhẽ chính là chiêu bài giao lưu học tập, cho nên thời điểm tuyển chọn các tuyển thủ khác đều sẽ ngồi trên ghế khán giả để quan sát.
Lúc này tổng kết lại chính là tâm lý tố chất cùng phát huy liệu có ổn định hay không.
Ban giám khảo của xã đoàn có bốn người, trừ bỏ Tần Diệc Hạo ở bên ngoài còn có hai nam một nữ, Khương Sam rút trúng lá phiếu biểu diến cuối cùng. Những người khác đều khẩn trương nhìn đối thủ biểu diễn ở trên vũ đài, ngồi ở hàng ghế khán giả ở phía sau Khương Sam nhìn người phụ nữ ngồi trên chiếc ghế giám khảo ở bên trái.
Tóc dài màu đen nhu thuận được buộc chỉnh tề ở phía sau ót, gương mặt được bảo dưỡng khá tốt, nhìn không ra tuổi thật, đôi lông mày lá liễu, gương mặt phù dung, vốn diện mạo phải dịu dàng, lại bị phá hư bởi cặp mắt nhỏ dài ở trên mặt, khóe mắt hơi nhướn, cho dù thời điểm cười lên khi nhìn qua cũng có chút cả vú lấp miệng em, hơn nữa không có che dấu ánh mắt bá đạo của chính mình, khi nhìn lần đầu tiên, diện mạo người phụ nữ này có vẻ rất là khắc khe.
Huống chi còn có miệng kia khi hé ra lại càng thêm khắt nghiệt.
Học sinh đầu tiên bước lên sân khấu bị Mục Vân độc miệng nói một hồi liền không chống đỡ được, có nữ sinh da mặt mỏng lại có điểm kiêu ngạo ở trên vũ đài liền trực tiếp khóc lên, người bình thường vào thời điểm này đều sẽ lựa chọn xấu hổ ngậm miệng hoặc là nói chút lời hoà giải làm dịu đi không khí, nhưng Mục Vân thì không.
"Khóc cái gì mà khóc? Nói cô hai câu đã chịu không nổi trực tiếp cho tôi nhìn thấy nước mắt của cô, cô tới đây để tham gia tuyển chọn hay là đến để tranh thủ đồng tình đây, các cô tự cho mình là những học sinh ưu tú, công phu này lại chỉ để miên man suy nghĩ xem trong miệng người khác nói cái gì, còn không bằng suy nghĩ dành chút thời gian cẩn thận cân nhắc làm sao mới có thể đem vũ đạo luyện tốt hơn. Có thể khóc, nhưng vĩnh viễn nên nhớ, muốn khóc cũng nên tìm địa phương mà khóc, nếu như rơi nước mắt có thể giúp cô lập tức giải quyết được vấn đề, tỷ như có thể giúp cô có thể thông qua vòng tuyển chọn bây giờ, giờ cô tùy tiện rơi nước mắt, có thể dùng được sao? Cái này gọi là ngu xuẩn!"
"Còn khóc? Tốt lắm, hoặc là hiện tại cô lui xuống nhường chỗ cho học sinh khác cho tôi, hoặc là hôm nay cho tôi thấy tại đây cô thật sự có thể khóc đến chết trên vũ đài, nhìn đến cùng cô có thể đem vũ đạo này biếu diễn cho tôi xem được hay không."
Cố gái trên vũ đài cũng không nhịn được nữa, bụm mặt khóc lớn chạy xuống, trong nháy mắt tình huống có chút lạnh, Mục Vân một bộ dáng không chút nào để ý có bất kỳ điều gì không đúng hay không, còn đang nói lảm nhảm.
"Tôi nói không đúng sao? Dám đến đây báo danh chẳng lẽ không chuẩn bị tâm lý đối mặt với phủ định cùng trách móc nặng nề hay sao? Chỉ nghĩ rằng đến sẽ được ca ngợi, vĩnh viễn sẽ không có khả năng chân chính tiến bộ a."
Trên chỗ ngồi các học sinh khác nhìn qua, cảm xúc cũng có chút dao động, khẩn trương cùng bối rối ở trên mặt của mỗi người nhịn không được lan tràn, có mấy người nhát gan tay còn run run, đâu phải ai cũng có thể ở trước mặt mọi người nhận sự khó dễ như vậy đâu, đây đâu phải chỉ là khảo nghiệm tâm lý cùng tố chất, quả thực chính là một loại tra tấn tinh thần.
Khương Sam lại cười, ánh mắt của cô quyến luyến nhìn Mục Vân ở trên vũ đài cả vú lấp miệng em, người này vẫn như vậy trước sau như một, bất cận nhân tình luôn không được người ta chào đón.
Kiếp trước thời điểm lần đầu tiên cô đến tham gia tuyển chọn người nói chuyện khó nghe nhất cũng chính là người này, sau này khi cô nghèo túng đến tột đỉnh, gần như cho rằng thế giới của bản thân một mảng đen tối, thời điểm đó lại cắn chặt răng thế nào cũng nhất định không buông tha nhiệt huyết của bản thân nhất định muốn nhẫn nhịn một phen, mọi người đều cao thấp chèn ép, người đưa tay lôi cô từ trong bóng tối cuối cùng vẫn là người này.
"Cô khóc cái gì? Khóc có thể giúp cô lập tức giải quyết được vấn đề sao? Nước mắt của mỗi người đều rất trân quý, xác định có thể đem chuyện trước mắt giải quyết thì hãy chảy xuống, không thể liền nghẹn trở về cho tôi!"
Khi đó Mục Vân cũng dạy cô như vậy, bà còn miệt thị nhìn cô, bất cận nhân tình nói:
"Chỉ biết khóc, cô là phế vật hay là người nhu nhược?"
Nhưng bà vẫn kéo cô từ trong đám người công kích kia đi ra ngoài, một bên chửi ầm lên giáo huấn một bên khí thế hung hăng đưa khăn giấy cho cô.
Mục Vân là người thầy cô vĩnh viễn tôn kính nhất, bà mắng cô từ dưới mắng lên, lại mắng cô từ bình vùng đất phẳng thành vai chính, giống như bà vĩnh viễn chướng mắt cô, nhưng đến thời điểm mấu chốt, bà luôn vĩnh viễn che chở cô, bà từng nổi cơn thịnh nộ ở trước mặt mọi người bá đạo tuyên bố:
"Dù thế nào, cô gái Khương Sam này là học trò của Mục Vân tôi, thân phận này đủ ngăn chặn được miệng của các người sao? Còn chưa đủ Khương Sam còn là con gái nuôi duy nhất của Mục Vân tôi có được hay không? Các người ai TM còn dám cố ý làm khó dễ một chút thử xem!"
Tất cả giãy dụa đau khổ, sở dĩ cuối cùng vẫn có thể được người khác ghi tạc ca ngợi từ tận trong tim, nhất định đã phải trải qua rất nhiều chua xót, nếu có thể nhớ từng con đường đã đi qua bên trong có rất nhiều cảm động cùng ấm áp không cam lòng mà buông xuống.
Vòng tuyển chọn đã gần kết thúc, trước đó có mấy học sinh có biểu diễn qua nhưng đều là vẻ mặt thất bại, rất nhiều người ở trong lòng thấp thỏm, còn có Mục Vân vĩnh viễn cũng đừng nghĩ từ trong miệng của bà nghe được một câu nói có thể được coi là tán dương hoặc hài lòng, bởi vậy không đến một khắc cuối cùng, ai cũng nghĩ, không biết chính mình có thể được tuyển vào hay không.
Tuyển chọn tiến hành đến tận ba giờ, ban giám khảo cũng đã cảm thấy mệt nhọc, càng về sau tốc độ tuyển chọn càng nhanh, càng xếp sau kỳ thật lại càng thua thiệt, bởi vì danh sách vẫn cứ nhiều như vậy, trước đó còn nhiều, cơ hội phía sau tương ứng sẽ càng ít.
Thời điểm đến phiên Khương Sam đi lên sân khấu, ngay cả đầu Mục Vân cũng không có nâng, lực chú ý đều ở trên mặt giấy viết chữ vẽ tranh, rõ rệt chính mình cho thấy không có ý miễn cưỡng để ý đến học sinh. Với danh hiệu nổi tiếng Cố Thiên Hạc dù sắc mặt vẫn ôn hòa như cũ, nhưng trên mặt cũng đã có chút mệt mỏi, Tần Diệc Hạo ngược lại không thấy một chút thần sắc mệt mỏi, chỉ ngồi ở giữa hắn không có mở miệng nói câu nào, trên mặt thần sắc thanh thuần lạnh nhạt, cũng không có ai dám chủ động đi trêu chọc hắn.
Có một người duy nhất Khương Sam vừa lên sân tinh thần lập tức tốt lên chỉ có người ngồi ở giữa nhất Quách Ngọc Khôn, nguyên bản là một bộ dáng không kiên nhẫn tinh thần ủ rũ, vừa nhìn thấy Khương Sam đi lên trong mắt lập tức xẹt qua một đạo ánh sáng ý tứ không rõ, chậm rãi ngồi thẳng người.
"Đây là người cuối cùng đi?"
Thanh âm Quách Ngọc Khôn giương lên một chút, sau khi Khương Sam làm công tác tự giới thiệu hắn liền chỉ vào Khương Sam hỏi người phụ trách, người phụ trách gật gật đầu:
"Người cuối cùng."
"Cô trước chớ vội nhảy." Quách Ngọc Khôn sờ sờ tóc nở nụ cười:
"Chúng tôi đều đã nhìn cả một buổi chiều, cũng không thấy mấy người múa chân chính, cô cũng đã nhìn ra, mấy người chúng tôi đều đã mệt mỏi, thấy có chút mệt mỏi rã rời, nếu như cô nghĩ mình sẽ được tuyển vào cũng là cách biệt."
Ngón tay Khương Sam nắm lại thật chặt, trong lòng lập tức đề cao cảnh giác, Quách Ngọc Khôn này cô biết, kiếp trước cô phải bị phá hư ở trong tay hắn hay sao, người có bộ dạng không giống đàn ông này là một kẻ đồng tính luyến ái, thật không may người mà hắn yêu mến lại đúng lúc là Lưu Hoằng.
Nếu như không phải bởi vì Quách Ngọc Khôn, căn bản bàn tay dài của Lưu Hoằng sẽ không có quyền can thiệp vào sâu như vậy, trực tiếp có thể an bài người mà hắn ghét không thể tiến vào vòng tham gia tuyển chọn.
Mấy vị giám khảo khác đều nhìn về phía Quách Ngọc Khôn, Tần Diệc Hạo không nhìn hắn, chân mày không để cho người ta chú ý hơi hơi cau lại.
Quách Ngọc Khôn che miệng cười cười:
"Như vậy, cô cũng đừng nhảy bài múa đã chuẩn bị trước đó, học viên của chúng tôi đều lắm chiêu trò không sai biệt, vậy cô hãy cho chúng tôi nhìn tổng hợp tố chất của cô đi, để tôi trực tiếp ra cho một bài để nhảy."
Nhìn giống như là hảo tâm, thực chất là đang gây khó dễ, những học sinh ngồi trên ghế khán giả nhịn không được vì Khương Sam mà lau mồ hôi lạnh, vũ đạo mình tỉ mỉ chuẩn bị còn bị nói thành cái dạng kia, muốn cô phải nhảy ngẫu hứng?
Một màn này cùng với kiếp trước giống nhau được trình diễn lần nữa, Khương Sam cũng không có phẫn nộ cùng luống cuống giống như kiếp trước, biết rõ chỉ có thể vô lực thay đổi, lại không thể phản bác khiến cho mình trở thành trò cười cho mọi người, Khương Sam sẽ không lặp lại hành động vô dụng ngu xuẩn giống kiếp trước, cô bình tĩnh nhìn Quách Ngọc Khôn, lễ phép trả lời:
"Giáo sư Quách xin mời ngài nói."
Mục Vân ngồi trên ghế giám khảo lúc này mới đem đầu nhìn lên, lần đầu tiên mắt nhìn thẳng về phía Khương Sam.
Quách Ngọc Khôn không nghĩ tới Khương Sam thế nhưng sẽ bình tĩnh tiếp thu khó dễ của hắn như vậy, nếu cô dám đứng lên phản bác hắn tự nhiên có vô số lời nói để châm chọc cô, Khương Sam trực tiếp đồng ý quả thực là ngoài dự liệu của hắn.
Tươi cười trên mặt của Quách Ngọc Khôn không được coi là ác ý, nhưng cũng tuyệt đối không có ý tứ dễ dàng buông tha Khương Sam, hắn ôn tồn nói:
"Như vậy đi, cô cũng biết vũ đoàn tên là Niết Bàn, vậy cô liền lấy "Niết Bàn" làm đề biểu diễn một khúc đi."
Học sinh ngồi ở hàng đầu nhịn không được há mồm hít một hơi khí lạnh, đây là cái đề thi quỷ gì a! Niết Bàn? Điều này làm sao có thể khiến người ta ngẫu hứng nhảy đây!
Trùng Sinh Thận Trọng Từng Bước Trùng Sinh Thận Trọng Từng Bước - Hoa Điểu Nhi