If there's a book you really want to read but it hasn't been written yet, then you must write it.

Toni Morrison

 
 
 
 
 
Tác giả: Hoa Điểu Nhi
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 80 - chưa đầy đủ
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 541 / 0
Cập nhật: 2017-09-24 23:22:04 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 59
ám ơn ngài Tần chính ủy." Khương Sam thấp giọng nói: "Trong chốc lát ngài cũng không cần có quá nhiều động tác, chính là trực tiếp đứng không động cũng được, lúc này xin lỗi... Tôi vượt ranh giới."
Tần Chiến gật gật đầu: "Không có việc gì."
Khương Sam lúc trước có chút sợ sợ Tần chính ủy, bây giờ ngược lại đột nhiên lại sinh ra vài phần cảm kích. Biểu tình ở trên mặt của cô liền chân thành hơn rất nhiều.
Tần chính ủy đứng yên. Kiếp sống nhiều năm trong quân ngũ đã mài giũa hắn, cho dù chỉ là thế đứng đơn giản, nhưng khí thế bức người của hắn cùng với cơ thể lại nghiêm chỉnh đến cực điểm. Tư thế của hắn cũng làm cho người khác nhịn không được càng thêm nghiêm túc cùng kính cẩn. Khương Sam mặt đối mặt, đứng ở trước mặt hắn. Ánh mắt của cô nhìn thẳng, hít sâu một hơi.
Cô đã lâu, rất lâu, thật sự là rất lâu, lâu tới mức cô gần như đã quên mất, chính mình cũng đã từng là một người hạnh phúc cỡ nào khi ở trên vũ đài, có thể tùy ý như thế nào mà nhảy khúc vũ.
Tiếng hô mạnh mẽ hữu lực vang lên, trong nháy mắt, ánh mắt Khương Sam đột nhiên liền thay đổi. Đôi găng tay màu trắng sớm đã bị cô tháo ra, tay áo vén lên đến khuỷu tay, lộ ra một đoạn cánh tay trắng nộn. Sắc mặt của Khương Sam bị phơi hơi đỏ lên, nhưng dưới lớp quần áo, làn da lại bày ra một màu trắng sữa, đó phảng phất như là một loại tơ lụa thượng hạng, trắng nộn làm cho người ta nhịn không được mà có suy nghĩ muốn lên phía trước chạm đến một phen, có thể nhìn xem khối nhuyễn trắng nộn kia có phải hay không sẽ như mình nghĩ, sẽ trơn mượt đến mức làm cho người ta yêu thích không thể buông tay.
Ánh mắt của cô thành kính đến mức, khi cô ngước nhìn chỉ còn một loại tình cảm thành kính thánh khiết. Một đôi mắt mềm mại chuyên chú đến cực hạn, đôi mắt như là muốn nhỏ ra nước đến nơi. Ánh mắt như vậy lại thẳng tắp chạm vào trong ánh mắt của Tần Chiến. Trong lòng của hắn ngay lập tức liền co rụt lại.
Nhìn thấy Khương Sam động, ánh mắt của mọi người bỗng dưng trợn to, đồng thời nhìn về phía học sinh Quân Nghệ ở bên cạnh. Không, chuẩn xác mà nói, hẳn là đồng thời nhìn về phía Sở Phàm đang ngồi tại ghế chủ vị. Động tác của Khương Sam thế nhưng cùng với động tác vừa rồi của Sở Phàm giống nhau như đúc!
Mấy nữ sinh của Quân Nghệ có định lực không đủ liền trực tiếp đứng lên kinh hô! Sở Phàm thì nhíu mi, cũng có chút không thể tin. Muốn biết, khúc vũ này bọn họ đã luyện tập rất lâu, bọn họ cũng chưa từng ở trước mặt người bên ngoài biểu diễn qua một lần. Cô gái ở trên sân mới chỉ nhìn qua một lần, làm sao có thể nhảy ra khúc vũ hoàn chỉnh như vậy?
Nhưng cảnh tượng kế tiếp, lại thật sự đã làm ọi người khiếp sợ, đến mức không thể tin được vào ánh mắt của mình. Động tác của Khương Sam, cùng với động tác nhảy lúc trước của Sở Phàm, đều giống nhau như đúc!
Duy nhất cái không giống, chính là Khương Sam không có nhiều người xứng vũ như vậy. Cô chỉ có một người vây quanh Tần chính ủy, cô giống như đã đem chính mình cầu phúc với thần chi, vô luận động tác thay đổi như thế nào, tầm mắt của cô trước giờ đều không có từ trên mặt của hắn dời qua chỗ khác. Thành kính mà chuyên chú như vậy, thẳng làm cho những người khác đều nhịn không được mà thấy hận, người đang bị nhìn chằm chằm kia tại sao không phải là chính mình đâu. Bị ánh mắt khát khao nhìn như vậy, mọi người có suy nghĩ như vậy cũng thấy bình thường.
Vóc người của Tần Chiến tương đối cao, bả vai dày rộng, có thể nói là hắn là một người nam nhân có dáng người rất tốt. Hai tay Khương Sam cầu phúc nâng lên như tôn thêm Tần Chiến, ánh mắt mềm mại kia mang theo vài phần không muốn xa rời khi nhìn thấy hắn nhìn những người khác.
Đầu tiên là cầu nguyện cầu xin, thắt lưng của cô xuống đến chỗ thấp nhất, trên mặt hiện ra biểu tình thành kính cùng thống khổ giãy giụa, vô cùng lo lắng mà không thể tin, cô nhìn chằm chằm mặt Tần Chiến, như là đang cầu khẩn hắn thương xót cô một chút, lại thương xót cô thêm một chút, không cần thương tổn cô che chở con dân như vậy.
Trước mắt của Khương Sam chợt lóe ra bóng dáng của ba ba. Giờ khắc này bóng hình của Tần Chiến cực kỳ giống Khương Lạc Sinh. Mắt của cô thống khổ tránh đi một chút, eo mềm dẻo có chút không chịu nổi gánh nặng lại hạ thêm vài phần, hai tay nâng lên vô vọng mà bi ai. Tần Chiến thấy ánh mắt tuyệt vọng bi ai của cô như vậy, tâm thần của hắn liền chấn động. Hắn không nhịn được nghĩ muốn đưa tay đỡ cô một phen.
Lúc gần chạm đến Khương Sam, trong nháy mắt cô lại cười. Nếu không chịu nổi gánh nặng, không cần lại hồi tưởng những đoạn ngắn có thể làm cho cô thống khổ kia nữa.
Âm nhạc chuyển đổi, đổi thành nhịp trống nặng nề, trong đầu Khương Sam lại hiện lên vô số đoạn ngắn tốt đẹp. Cảnh tượng ba ba cùng cô đi du lịch, cô đứng bên vách núi cao ngàn thước hò hét, ba ba đứng một bên, ngay ở bên cạnh cô nơm nớp lo sợ khuyên cô: "Sam Sam, Sam Sam, con cũng đừng trượt chân."
Phía dưới chính là biển khơi cùng vực sâu vạn trượng, Khương Sam tùy ý cười cười, hai tay mở ra chống ở bên miệng: "Khương Lạc Sinh phải một đời vĩnh viễn bồi ở bên người Khương Sam, Khương sam kiếp sau, kiếp sau sau nữa, đời đời kiếp kiếp đều muốn làm nữ nhi của Khương Lạc Sinh."
Hai chân vẽ nửa vòng, cơ thể như sắp ngã xuống, rồi lại ngay thời điểm nguy hiểm nhất đột nhiên liền ổn trọng thu hồi.
Sáng sớm từ trong giấc ngủ tỉnh lại, vừa mở cửa, trên mặt của ba ba mang theo vài phần vui mừng đứng ở cửa, tiến lên hiến vật quý: "Sam Sam, sinh nhật vui vẻ, nhìn ba ba chuẩn bị cho con cái gì a."
Khương Sam bĩu môi, trong ánh mắt tràn đầy là khoái hoạt: "Sáng sớm, làm sao ba ba có thể làm cho người ta ngủ không ngon giấc đâu."
Nói xong lại hưng phấn trực tiếp nhào tới, ôm cổ Khương Lạc Sinh làm nũng: "Hôm nay ba ba sẽ theo con một ngày, con muốn đi ra ngoài chơi! Chúng ta đi leo núi!"
Khương Lạc Sinh cưng chìu cười:"Tốt tốt, đều y theo bảo bối công chúa của ta."
Khương Sam sung sướng bước lên, từng bước đạp trên nhịp trống, như là hận không thể khiến toàn thế giới đều biết đến hạnh phúc cùng sung sướng của mình. Mũ sớm đã bị lấy xuống, vui sướng cùng với cánh tay ở bên người tung bay chuyển động.
Nhịp trống càng lúc càng nhanh càng lúc càng nhanh, vô số đoạn ngắn tốt đẹp ở trong đầu hiện lên, biểu tình của Khương Sam cũng càng ngày càng phong phú. Trong ánh mắt thâm thúy của Tần Chiến liền xuất hiện chút trố mắt cùng mê hoặc.
Thời điểm nhịp trống nhanh đến mức cuối cùng, một tiếng vang thật lớn, một khúc vũ cổ điển đem hết thảy hồi ức của Khương Sam đều triệt để cắt đứt. Tai nạn cùng thống khổ chen chúc tới, người cỡ nào có thể chịu nổi! Người khác đều hoan hô chúc mừng hạnh phúc mùa màng bội thu, nhưng chỉ có một mình cô, trên thế giới này chỉ có một mình cô, rốt cuộc ở trên cuộc đời này, cô đã vĩnh viễn mất đi người duy nhất có thể dựa vào, người yêu cô nhất và cũng là người cô yêu thương nhất.
Không, cô không tin, cô không tiếp thu.
Khương Sam nhịp bước giao điệp, cước bộ cứng cỏi mà giãy giụa bắt đầu tả hữu xoay tròn. Trên mặt của cô mang theo tươi cười, nhưng ánh mắt kia lại đau thương như vậy, nhịp trống lại vội cao lên, như là đang nhắc nhở cô: "cô nhìn a, nhìn người kia bị đụng ở trong xe, chiếc xe đã bị phá thành từng mảnh nhỏ, ba ba của cô nằm ở bên trong, mắt hắn nửa khép để cố gắng gọi tên của cô đấy."
Cô hãy nghe, nghe từng câu từng câu.
"Sam Sam..."
"Sam Sam..."
Cô hận, cô hận mình không thể lại gần để cứu ông, cô bi ai sợ hãi không dám tiến lên, không, sẽ không, đó không phải là ba ba của cô, đó không phải là ba ba sẽ đau cô, yêu cô, bảo hộ cô, đó không phải là.....
Cô không nguyện ý tin tưởng, cước bộ cố định tại một điểm, đó như là nơi cố thủ kiên cường cuối cùng. Cô xoay tròn càng lúc càng nhanh, càng lúc càng nhanh, thân mình rốt cuộc hóa thành một đạo tàn ảnh, vẫn chuyển động không ngừng, ánh mắt tha thiết không muốn xa rời nhìn lại nam nhân ở trước mắt. Cô như đang khẩn cầu hắn khoan thứ* chính mình một chút, đáng thương chính mình một chút, không cần lại rời đi.
(khoan thứ*: Khoan dung, tha thứ)
Nhịp trống bỗng ngưng bặt, động tác của Khương Sam đột nhiên liền dừng lại, lần nữa khôi phục tư thế ban đầu.
Thanh âm hô mạnh lần nữa từ xa truyền đến, Khương Sam nhợt nhạt cười cười, đôi mắt đung đưa, mềm mại đến mức tận cùng. Cô muốn kiên cường chống đỡ vượt qua, cũng tất yếu cô phải kiên cường chống đỡ để vượt qua. Trên đời này rốt cuộc vẫn chỉ còn lại một người là cô, cô phải chống đỡ vượt qua...
Có làm sao đâu...
Tư thái của cô thành kính, eo lưng mềm dẻo mà không đầy một nắm tay, cô rõ ràng là đang cười, nhưng trên mặt, một đôi mắt lại phảng phất như sắp lã chã chực khóc. Đôi mắt đầy nước gần như muốn tràn ra đến nơi kia cứ như vậy thẳng tắp nhìn Tần Chiến. Trong lòng của Tần Chiến thế nhưng lại không tự giác liền xông lên một tia bi thương khó hiểu. Quỷ thần xui khiến, giờ khắc này Tần Chiến cảm thấy chính mình nếu còn không lên tiếng, cô gái đang bi thương ở trước trước hắn sẽ trực tiếp ngay ở trước mắt hắn biến mất, ở trên thế giới biến mất. Tần Chiến liền trực tiếp đưa tay ra nâng Khương Sam, để eo lưng của cô nửa ngửa ra sau.
Khương Sam buông mi, rốt cuộc vẫn là đem nước mắt gần rơi kia bức trở về. Theo lực đạo của Tần Chiến đứng dậy. Tần Chiến ôm thắt lưng của cô, hắn có đủ tư cách, bất quá giống như là một đôi bạn nhảy bình thường. Hai tay của Khương Sam tự nhiên đặt ở trước người che lại, bởi vì ba ba mà động tâm, đầu ngón tay khẽ run, cô hơi khom người chào cảm ơn.
Mấy nghìn người trong sân vận động trước là im lặng đến cực hạn, rồi một nữ sinh ngồi ở trên khán đài kỳ quái lau khóe mắt.
"Không phải một khúc vũ đạo chúc mừng được mùa màng bội thu sao, vì cái gì khi nhìn lại làm cho lòng người khó chịu như vậy đâu?" Rõ ràng thời điểm người của Quân Nghệ nhảy, là vô cùng vui sướng a.
Lại qua một lúc, thẳng đến thời điểm Khương Sam cùng Tần Chiến bắt đầu đi ra, tiếng vỗ tay như sấm mới bắt đầu vang vọng trong màng tai của mọi người. Bất đồng với thời điểm Quân Nghệ chào cảm ơn, lúc này không có tiếng thét chói tai cũng không có tiếng hoan hô, càng không có âm thanh hưng phấn huýt sáo, toàn bộ chỉ còn tiếng vỗ tay kéo dài không ngừng. Trên khán đài học sinh tự phát, gần như mọi người đều đứng hết lên.
Nếu như nói vũ đạo của Sở Phàm là thuần thục cùng linh động, như vậy vũ đạo của Khương Sam đã thoát khỏi phạm vi so đấu, vũ đạo của cô đã có thể lay động lòng người.
Trừ bỏ Sở Phàm bất động thanh sắc, bao gồm cả Triệu Thanh Thanh cùng một đám nữ sinh của Quân Nghệ tất cả đều sửng sốt, vỗ tay cũng đều quên mất, không thể tin cứng đờ tại chỗ.
Từ lúc vào sân đến bây giờ, lần đầu tiên Tần Diệc Hạo rốt cuộc ngồi thẳng thân mình, từ lúc vào sân đến bây giờ, lần đầu tiên Tần Diệc Hạo đưa tay ra vỗ tay.
Sau khi biết tình huống hiệu trưởng thở phào một cái. Sắc mặt của vài vị lãnh đạo Quân Nghệ thì khó coi lại kinh hãi đưa mắt nhìn nhau. Người học sinh này trước đó rõ ràng nói là chính mình học nghệ không tinh, muốn tìm một một người để luyện vũ đạo, nhưng nếu như bọn họ nhớ không lầm, khúc vũ mà Sở Phàm nhảy chính là khúc vũ mới, chưa từng nhảy qua ở bên ngoài! Người này chẳng lẽ đã nhìn một làn đã có thể hoàn chỉnh học được sao? Đây còn là người sao!
Bọn họ đương nhiên không biết, sau vài năm, thanh danh của Khương Sam cùng với Sở Phàm đều lan truyền phần lớn là do vũ khúc này. Những khúc vũ cô nhảy qua gần như đều bị dùng để dạy học. Vũ đạo này, kiếp trước Khương Sam đã luyện qua vô số lần, xem như là tác tệ*, nhưng cũng đích thực là vì đánh vào mặt của bọn họ.
(tác tệ*: 作弊 - làm sự gian dối)
Thẳng đến khi đi ra, không biết là xuất phát từ lễ tiết hay là bởi vì quên, cánh tay của Tần Chiến vẫn không có từ bên hông của Khương Sam rút ra. Động tác hắn ôm cô, nhìn qua có cảm giác Khương Sam đang rấtmỏi mệt, sợ cô đứng không vững nên hắn đã gánh toàn bộ gánh nặng của cô. Lông mi của Khương Sam khẽ run, biểu tình là một bộ dáng đang suy nghĩ, rõ ràng cho thấy cô đang thất thần.
Hai tay của Bạch Kỳ nắm chặt lại, sắc mặt của hắn trong nháy mắt liền xanh mét!
Trùng Sinh Thận Trọng Từng Bước Trùng Sinh Thận Trọng Từng Bước - Hoa Điểu Nhi